Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 78

1315 0 8 0

Giản Ý Chi lại thành công mà chạy thoát được một lần nấu cơm, cô cùng với Phó An Nhiên nói thứ ba và thứ năm sẽ đổi lượt tới cô nấu cơm. Nhưng mà cứ mỗi một lần từ siêu thị mua xong đồ ăn về nhà, cô luôn là người dùng hai ba câu để dời đề tài đi, hoặc là có điện thoại gọi đến đây, sau đó mỗi một lần đều là Phó An Nhiên tiếp tục bao việc nấu thức ăn buổi tối.

Nhưng mà hôm nay trừ bỏ Giản Ý Chi lại trốn việc nấu cơm ra, còn có nhiều thêm một việc nữa, chính là lúc Phó An Nhiên nấu cơm, các cô lại đồng thời nhận được thông báo được gửi đến từ cha mẹ nhà mình, cha mẹ hai nhà phải chuẩn bị về tới.

Giản Ý Chi nhìn đến tin tức gia đình mới vừa gửi đến kia, cô lúc này mới ý thức được, trong khoảng thời gian này cô cùng với Phó An Nhiên cơ hồ giống như là đã sinh sống ở bên cạnh nhau.

Cùng nhau đi làm và tan tầm, cùng nhau ăn cơm sáng trưa chiều, vào cuối tuần sẽ còn ngẫu nhiên ở bên cạnh nhau xem TV, giữa các cô thứ duy nhất không giống như là ở cùng một chỗ đó chính là mỗi ngày Phó An Nhiên vào buổi tối vẫn là trở về ngủ trong nhà của mình.

Cô tự vỗ vỗ mặt chính mình, cô từ khi nào cư nhiên lại cứ ở chung cùng với một người như vậy cơ chứ? Những việc này nếu bị ba mẹ biết, như thế đừng nói đến việc cô thật sự nhảy vào sông Hoàng Hà, nhảy vào sông Hoàng Phố cũng đều tẩy không sạch.

“Đàn chị, chị làm gì mà tự vỗ vỗ mặt chính mình thế kia?”

Thanh âm Phó An Nhiên mang theo ý cười đột nhiên làm Giản Ý Chi bừng tỉnh, cô chỉ “A” một tiếng, sau đó vội vàng thu lại điện thoại di động, che giấu sự khác thường của mình mà đáp: “Không có việc gì, chị đang xem tin tức nên không tự giác mà vỗ vỗ lên mặt một chút, không có việc gì đâu mà…”

“À vâng, vậy chị mau tới ăn cơm đi, ăn cơm đi thôi.” Phó An Nhiên không có để ý mà còn đi qua kéo Giản Ý Chi cùng mình đi vào nhà ăn.

Từng người mặt đối mặt ngồi xuống ăn cơm, Phó An Nhiên lấy cái muỗng múc cho Giản Ý Chi hai muỗng bắp xào vào trong chén, sau đó nói: “Em có cảm giác đêm nay bắp xào hỏa hậu cũng không tệ lắm, so với lần trước còn tốt hơn, đàn chị, chị hãy nếm thử.”

“Ừm…” Giản Ý Chi đối với việc Phó An Nhiên gắp đồ ăn đến cũng nhận lấy, một bên ăn một bên khen: “Lần trước cũng ăn rất ngon, nói chung món em làm đều ăn rất ngon.”

Hình như cơ hội Phó An Nhiên ở nhà nấu cơm cũng không nhiều lắm, có khả năng là trong khoảng thời gian từ lúc nàng học được kỹ năng nấu ăn đó đến nay, đây cũng là lúc nhận được lời khen ngợi nhiều nhất.

Giản Ý Chi cũng không phải cố bản thân ăn mà thôi, ở lúc ban đầu, thậm chí sẽ đem đồ ăn nàng làm khen tốt đến mấy lần. Cho nên nhiều thứ như vậy tiếp diễn, nàng cũng luôn nhân nhượng Giản Ý Chi, từ đầu tới đuôi, đều bao dung vấn đề thức ăn với Giản Ý Chi.

Nghĩ đến đây, Phó An Nhiên mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói: “Ăn từ từ thôi, ăn nhiều một chút, lại quá mấy ngày, rất có thể không phải là em nấu cơm cho chị ăn nữa rồi.”

Trầm mặc dần dần tràn ngập ra khắp cả không gian này, Phó An Nhiên nghe xong tươi cười ở trên mặt cũng một chút một chút mà biến mất, gương mặt bình tĩnh của Giản Ý Chi cũng duy trì đến mức không được tự nhiên như vậy.

“Tuy rằng ba mẹ phải về tới, nhưng mà chúng ta vẫn sẽ có thể cùng nhau mà, dù sao chúng ta đi làm đều ở cùng một chỗ. Chỉ là cơm chiều không thể ăn cùng nhau mà thôi, không có gì cả đâu.” Bên môi Giản Ý Chi dương dương nụ cười, an ủi Phó An Nhiên cũng như tự trấn an chính bản thân mình.

Phó An Nhiên im miệng không nói sau một lúc lâu mới chậm rãi mà ăn cơm, thật lâu mới nói: “Kỳ thật đàn chị à, chị hẳn là sẽ nghĩ được đến, khẳng định sẽ không giống như hiện tại. Ba mẹ suy nghĩ cái gì, chúng ta cũng đều rất rõ ràng, nếu lại giống như hiện tại, vậy như thế nào cũng đều không nói rõ.”

Giả như cứ duy trì tình trạng ở chung như vậy, có một trăm cái mồm há ra giải thích cũng đều không rõ ràng lắm mối quan hệ của các cô.

Giản Ý Chi bỗng nhiên bỗng cảm giác được ngực mình rầu rĩ, có quan hệ ba mẹ ở giữa, mối quan hệ giữa hai người phàm là có một chút tiếp xúc đều sẽ thực ái muội. Chính là cố tình, cô thực thích ở chung cùng với Phó An Nhiên, cô không muốn mất đi một người bạn như thế này.

Cô nhếch môi cười cười, làm bộ dáng không thèm để ý mà trấn an: “Cũng không có việc gì đâu, dù sao chúng ta đi làm cũng ở bên nhau. Chờ thêm một đoạn thời gian em yêu đương, hoặc là chị yêu đương, vậy là không có việc gì rồi. Chúng ta sẽ có thể quang minh chính đại nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải chú ý đến như vậy.”

Phó An Nhiên cong cong môi, gấp cho Giản Ý Chi một khối xương sườn: “Khả năng em sẽ có sớm hơn chị đó, rốt cuộc chị muốn tìm được một người có thể dạy chị nấu cơm, thoạt nhìn không có dễ dàng như vậy đâu.”

“Ừm…” Giản Ý Chi cũng thư thái mà cắn xương sườn, mơ hồ mà trả lời: “Cũng không cần phải giống như em vậy, chỉ biết một chút cũng có thể, đồ ăn ăn tới ăn đi cũng chỉ là những món đó mà thôi.”

“Ăn tới ăn đi chỉ có những món đó mà thôi, vậy làm sao mỗi ngày chị đều nói là ăn rất ngon cơ chứ?”

“Bởi vì kỹ năng nấu ăn rất cao, đương nhiên cần phải đặc biệt dặn dò.”

Không khí dần dần ấm lên, hai người vừa ăn vừa nói đông nói tây. Sau khi ăn xong, Giản Ý Chi tự nhiên bao việc rửa chén, để cho Phó An Nhiên đi vào phòng khách xem TV, chờ sau khi bản thân mình rửa chén xong sẽ đưa nàng trở về.

Vốn dĩ sau khi cơm chiều xong sẽ đưa Phó An Nhiên xuống lầu về nhà là việc bình thường nhất trong khoảng thời gian này, nhưng theo ngày ba mẹ về càng gần, chuyện này cũng khiến cho việc cùng nhau ăn cơm chiều khiến cho người ta trở nên quý trọng nó hẳn.

Giản Ý Chi đi vài bước lại lùi vài bước, cuối cùng đưa được Phó An Nhiên đến Gia Lâu Đế, thật sự là không thể lại kéo dài.

“Mau trở về đi thôi, ngày mai đi làm sẽ gặp lại.” Đôi tay Giản Ý Chi cắm ở trong túi, tùy tính mà lại ôn hòa.

Phó An Nhiên nhợt nhạt cười, có ý vị trêu chọc mà nói với Giản Ý Chi: “Đàn chị à, mấy ngày liền không thể ăn đồ ăn em làm, chị không có gì muốn nói với em hay sao?”

“Nói cái gì đây? Chị mỗi ngày đều khen em mà.” Giản Ý Chi cười vuốt tóc một chút, nghĩ nghĩ sau đó lại nói: “Hay vẫn là nói, rõ ràng chính là em có chuyện muốn nói với chị, làm thế nào mà cứ phải để cho chị mở miệng trước vậy.”

Vốn dĩ cho rằng Phó An Nhiên sẽ ngượng ngùng mà phủ nhận, không nghĩ tới nàng ngượng ngùng thì ngượng ngùng thật đấy, nhưng không thể nào ngờ được, nàng vậy mà thật ra lại dứt khoát mà đáp ứng: “Ừm, em thích cảm giác cùng với đàn chị ở bên nhau, nhưng mà nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy hình như sẽ làm cho ba mẹ cùng với cô bác hiểu lầm. Cho nên, chúng ta hẳn là sẽ có một đoạn thời gian rất dài không thể giống như bây giờ đi.”

Em gái nhỏ đã buông ra, Giản Ý Chi cũng không thể lại nắm, cô vươn một ngón tay nhấn một cái lên trán Phó An Nhiên, cười một tiếng rồi nói: “Vậy xem hai chúng ta ai thoát khỏi kiếp độc thân này trước nhé, sau khi thoát khỏi cuộc sống độc thân này, đến lúc đó là có thể chứng minh mối quan hệ giữa hai chúng ta vô cùng hồn nhiên, ba mẹ cùng với chú dì sẽ không hiểu lầm nữa.”

“Được thôi, chị muốn cùng với em so ai thoát khỏi cuộc sống độc thân này trước hay sao?” Phó An Nhiên chớp chớp mắt hỏi.

Thử nghĩ một chút, Giản Ý Chi thật đúng là không thể tưởng tượng ra bộ dáng Phó An Nhiên yêu đương, hiện tại đã ngoan ngoãn như vậy rồi, nếu như thật sự nói đến chuyện tình ái, như thế sẽ là bộ dáng gì?

Cô lắc đầu cười cười, đem ý tưởng này đuổi ra khỏi đầu chính mình, sau đó lòng bàn tay vuốt nhẹ, ngón tay uốn lượn gõ gõ lên trán của Phó An Nhiên: “Không thể so được, việc nhân duyên sao lại có thể nói so như vậy? Không thể vì tiền đặt cược mà miễn cưỡng chính mình. Bất quá ngày rời xa nhau bởi ba mẹ trở về còn vài ngày, em vội vã cùng chị nói nhiều như vậy để làm gì?”

“Em đây vào một ngày cuối cùng nói lại lần nữa là tốt rồi, đàn chị ngủ ngon nha.” Phó An Nhiên nghịch ngợm mà duỗi duỗi đầu lưỡi cười, sau khi đã che giấu sự thẹn thùng của mình thì nhanh chóng bước đi vào hàng mái hiên.

Giản Ý Chi cong cong môi, buông tiếng thở dài, sau đó cất bước trở về đi rồi.

Một tuồng kịch cuối cùng của Thời Thanh Thu chính là 《 Dữ quân tuyệt 》một màn cuối cùng, chinh chiến mấy năm Cố Niệm trở lại kinh thành, lúc đó Hạ Hề Miểu lại ở trước lúc Cố Niệm về nửa tháng, vì quốc sự mà làm lụng vất vả dẫn tới bệnh tình tăng thêm rồi cứ thế mà biến mất.

Nhớ Quân chủ Tiêu Quốc - Hạ Minh Đức thoái vị, nhớ Hạ Hề Miểu mấy lần trấn an chính mình, chỉ là lười biếng sau khi đến thăm chính mình không có kết quả, vào một ngày sấm sét ầm ầm, mưa to rơi xuống tầm tã, mang theo một vò rượu cùng với độc tiến đến trước mộ Hạ Hề Miểu uống thuốc độc tự sát.

Tổ chế tác bố trí cảnh tượng vô cùng chân thật, ở trong căn cứ quay chụp thật sự xây dựng ra cảnh mộ địa, hơn nữa lấy phương thức nhân công làm ra cảnh tượng từ mưa nhỏ dần dần chuyển biến thành mưa to tầm tã.

Thời Thanh Thu ở đây trước một hồi bắt đầu quay đã một người ở trong góc ấp ủ cảm xúc gần một giờ. Phim trường cũng không có ai đi quấy rầy nàng, ai cũng không dám phát ra một tiếng, chỉ có Thi Chiêu Ý đi đến gần một chút, lấy thứ mà cô ấy cần.

Lê Thừa Lượng nhìn về phía người mặc long bào cằm theo vò rượu - Thời Thanh Thu, ông trầm thấp giọng nói: “Mỗi người vào vị trí của mình, đạo cụ chú ý lượng mưa.” Sau đó tay nhẹ nhàng vung lên.

“Action!” Thư ký trường quay hô to đánh bảng, một màn cuối cùng của《 Dữ quân tuyệt 》.

Cố Niệm kéo lê bước chân mệt mỏi, khi nàng chinh chiến sa trường cùng với ngân thương trong tay và hai đôi mắt thật sắc bén giống nhau, thân cốt thẳng thắn như cây tùng đều đã dường như không còn cảm giác tồn tại nữa, giờ phút này chỉ là một khối thể xác mất đi linh hồn, chính là một cái xác không hồn.

“Hề Miểu, ta tới, ta đã trở về.”

Thanh âm nàng khàn khàn, áp lực bi thương, áp lực đau đớn, áp lực tưởng niệm. Nàng lại nhẹ nhàng cười, không hề chớp mắt mà nhìn vào bia mộ không có chữ ở trước mắt.

“Các nàng nói cho ta biết, nói ngài tự đem bản thân mình xưng là người bất trung bất hiếu. Thân là công chúa, lại đem hoàng đế cầm tù ở bên trong hậu cung, phụ giám quốc, sau khi chết, trên bia không xứng khắc chữ.” Nàng đi đến trước mộ bia, duỗi tay đi vuốt ve tấm bia đá bị mài giũa đến bóng loáng ở bên cạnh, như là đang nhẹ nhàng vỗ về mặt người mình yêu: “Chỉ là, ngươi cứu nhiều người đến như vậy, nếu như không phải ngươi ngăn trở dời đô, chỉ sợ ta đã sớm không về được…”

Hốc mắt Cố Niệm lúc này trở nên hồng hồng, hai hàng nước mắt theo nụ cười chua xót của nàng cứ thế mà chảy xuống, không trung bất chợt có vài hạt mưa nhỏ phiêu diêu tí tách rơi xuống, thân mình nàng rốt cuộc không chịu nổi nữa mà dựa vào mộ bia trượt dài xuống, đem vò rượu được bao kín vạch ra, từ trong lòng ngực lấy ra một mảnh giấy bao nhỏ, sau đó đem bột phấn màu trắng ở bên trong đổ vào đó.

Mưa dần dần lớn, làm ướt cả xiêm y của nàng, che dấu vẻ mặt khóc thút thít của nàng, rơi vào bên trong vò rượu nàng, nàng một ngụm tiếp đến một ngụm mà uống rượu khóc lóc nói: “Hề Miểu, ngươi không phải nói chờ ta trở lại muốn cưới ta hay sao? Ngươi lại không trở lại, chính là muốn bỏ lại một mình ta hay sao? Ta còn nghĩ, chờ ta trở lại sẽ từ quan, cùng với ngươi hai người đi chu du tứ hải, mấy năm nay, dọc theo đường ta đi đã gặp qua rất nhiều phong cảnh, ngươi còn chưa từng gặp qua…”

Khóc đến nóng nảy, nặng nề mà ho khan vài tiếng, thanh âm càng thêm nghẹn ngào, như là dùng hết toàn lực ở đó hò hét: “Hề Miểu, ta đã chiến thắng, ngươi không trở lại nhìn xem ta hay sao? Ngươi không nhớ rõ ngươi đã từng nói, muốn ra khỏi thành nghênh đón ta sao? Ta đợi ngươi lâu đến như vậy, ngươi như thế nào còn ở đây ngủ…”

“Hề Miểu, ngươi mau nhìn lên xem ta…”

Dương Hiểu ở xa xa nhìn đều lo lắng, vội cầm lấy di động xem WeChat, tin tức cũng đã phát đi lâu như vậy, khối băng lớn như thế nào vẫn còn không có tới?

Mãi cho đến một màn cuối cùng kết thúc, sau khi nhóm nhân viên đoàn phim cười vỗ tay vui vẻ hoan hô đều vây quanh Thời Thanh Thu, Dương Hiểu vội vàng phủ thêm khăn tắm lau mồ hôi ở trên mình nàng, lại lau hết nước mắt của nàng, còn vội vàng xem hướng về phía đám người ở bên ngoài.

“Cảnh khóc này diễn thật tốt, chị nhìn đến mức đau cả lòng.” Thi Chiêu Ý cười ở bên kia ôm lấy bả vai Thời Thanh Thu, cùng với Dương Hiểu lau hết nước mắt cho nàng.

“Em không có việc gì, các người đừng nhìn chằm chằm vào em như thế, để em ở một lát liền tốt lên thôi.” Nước mắt Thời Thanh Thu rơi xuống không ngừng, nói chuyện vẫn mang theo khụt khịt, đôi mắt hồng đến giống một con thỏ.

Diễn đến quá mức nhập tâm, đặc biệt là lúc diễn cảnh khóc, có khả năng một màn này đều quay xong rồi, diễn viên lại còn đắm chìm ở trong phim không thể thoát ly. Này từ mặt bên tới nói, cũng càng quan trọng hơn là đã chứng minh được kỹ thuật diễn xuất của Thời Thanh Thu.

“Được rồi, không nhìn nữa, chúng ta thay quần áo rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi đi.” Thi Chiêu Ý lắc đầu cười, trong lúc vô ý thoáng nhìn Dương Hiểu vẫn luôn ở đó thất thần, không khỏi hiếu kỳ nói: “Dương Hiểu, em đang xem cái gì thế kia?”

“Không có gì không có gì cả, em nào có nhìn cái gì đâu…” Dương Hiểu sốt ruột hoảng hốt mà giải thích, dư quang nhìn thấy thân ảnh kia vội vàng đến gần, không khỏi cảm thấy vui vẻ mà nói: “Ai nha, tới rồi tới rồi, chị tảng băng lạnh tới!”

Thời Thanh Thu vừa nghe nói Ôn Khinh Hàn tới, cả người nàng đều sửng sốt, trừng mắt nhìn Dương Hiểu một cái liếc mắt: “Em gọi tới làm gì thế hả? Lại không phải là chuyện gì lớn lao cả, một chút có khi cậu ấy còn tưởng rằng chị bị làm sao thì làm sao đây.”

Một cái liếc mắt này trừng đến một chút lực uy hiếp cũng không hề có, Dương Hiểu thè lưỡi cười cười, Thi Chiêu Ý lại cũng bất đắc dĩ mà cười.

“Đây là làm sao vậy?” Thanh âm Ôn Khinh Hàn truyền đến có chút lo lắng, đi tới bên Dương Hiểu, sau đó tiến đến gần sát mà ôm Thời Thanh Thu.

“Khinh Hàn tới? Mau mau đi an ủi vợ của mình cho tốt đi nào, đừng trong chốc lát nói chúng tôi ức hiếp cô ấy.” Lê Thừa Lượng ở phía sau cười ha ha mà trêu chọc.

Thi Chiêu Ý thối lui hai bước hoàn toàn đem Thời Thanh Thu giao cho Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn lau nước mắt của Thời Thanh Thu còn sót lại nơi khóe mắt, lại nhìn nhìn ra sân, thấp giọng nhu mì hỏi: “Quay chụp xong rồi sao?”

“Ừm, mình không có việc gì, chỉ là vẫn còn không có khóc xong mà thôi.” Thời Thanh Thu nhếch miệng cười, lúc nói chuyện còn mang theo tiếng nức nở, thân thể cũng đã mềm oặt, thành thật mà nhận lấy cái ôm của Ôn Khinh Hàn.

“Đúng rồi, chị Thanh Thu vừa rồi khóc đã lâu. Từ lúc trước khi bắt đầu quay đã ở đó chuẩn bị cảm xúc, ngay từ lúc đầu quay đã khóc, nước mắt ào ào mà ra, cảm giác như đã chảy vài chén nước mắt rồi, em nhìn đến mức sợ hãi.”

Thi Chiêu Ý nhịn không được mà “Phụt” một tiếng cười, trong lòng rất là chịu phục lá gan Dương Hiểu này e sợ cho thiên hạ không loạn.

“Chị nào có chứ hả? Dương Hiểu, em tránh ra, mau đi giúp chị lấy quần áo sạch sẽ, chị muốn đổi.” Thời Thanh Thu tức giận mà quay đầu đi không nhìn Dương Hiểu.

Ôn Khinh Hàn ghé mắt nhìn Dương Hiểu một cái liếc mắt, khóe miệng ẩn ẩn có tươi cười, rồi sau đó sờ sờ đầu tóc mượt như thác nước của Thời Thanh Thu, thấp giọng nói: "Được rồi, đi tháo trang sức thay quần áo trước đi, bằng không sẽ bị cảm lạnh. Mình ở chỗ này chờ cậu, chúng ta cùng nhau trở về.”

Tác giả có lời muốn nói: Ta trực tiếp khái quát một chút đi.

Trình độ thân mật giữa hai nhân vật ở chương hai mươi, lúc ở chương ba đạt tới sao? Không có.

Trình độ thân mật chương ba mươi, đặt ở chương mười thậm chí chương hai mươi có sao? Không có.

Đến các chương thứ năm mươi sáu mươi, lúc này tình cảm sâu cạn trước mắt, bộ phận đó có khác trước nhau sao? Ta tin tưởng khác nhau rất lớn.

Ta không phủ nhận có một bước đúng chỗ cảm tình, nhưng truyện này từ lúc bắt đầu tràn lan, là một thể loại nước chảy đá mòn. Mỗi một tình tiết mỗi một chi tiết đều trải chăn vì trình độ thân mật tiếp theo, nếu không có một việc tiếp một việc, nơi nào tới cơ hội bồi dưỡng cảm tình đây?

Chỉ có thể nói loại văn chậm nhiệt này không thích hợp với loại người thích tiến triển mau, ta muốn viết cảm tình thực kịch liệt cũng có thể, chỉ là người trước mặt kia hiện tại không thể là cái dạng này, hiện tại nói ta mà kéo ta sẽ không vui vẻ, ai nha thật là.

Thử nghĩ một chút, ta đắp nặn một Ôn Khinh Hàn ổn trọng thâm tình, từng có tình thương với Thời Thanh Thu, sau đó cốt truyện là lão Ôn lỗ mãng mà đi “Mình yêu cậu mình cần phải thổ lộ, gì cũng mặc kệ, trước hết cứ thổ lộ, dù sao kết hôn trước lên giường lại nói.” hoặc là động không động liền “Cậu là vợ của mình, mình chạm vào cậu một chút là việc bình thường.”, chỉ là đối được giả thiết sao?

Kỳ thật ta cũng không nghĩ mỗi lần đều thao thao bất tuyệt mà giải thích một đống thứ như thế, ta cũng mệt mỏi, ai nha…

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16