Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 43

1288 0 12 0

Trong ấn tượng của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn chỉ hát một lần duy nhất trong bữa tiệc mừng năm mới của Khoa Luật trong năm nhất đại học. Có lẽ còn có thể xảy ra lúc trước hoặc sau đó nữa, nhưng trong đầu nàng chỉ nghĩ đến lúc đó mà thôi.

Hơn nữa lần đó bởi vì Kỳ Duyệt đã rời đi, nàng cũng không để ý lắm đến chuyện này, cho nên khi nghe tin Ôn Khinh Sơn chuẩn bị lên sân khấu, nàng ngạc nhiên một hồi, sau đó lại tiếp tục trang điểm cho học sinh ở hậu trường.

Khi nàng có thể rảnh rỗi được, phần biểu diễn của Ôn Khinh Hàn đã kết thúc. Nàng kéo căng tấm vải mở ra một chút rồi ló đầu ra, Ôn Khinh Hàn lạnh lùng và cao ngạo bị rất nhiều người vây quanh, nam sinh hay nữ sinh đều có, những người này đều rất nhiệt tình khen ngợi Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn vẫn lộ ý cười nhẹ, bộ dáng không thân thiết với ai, thoạt nhìn không hòa hợp được với đám đông.

Lúc đó Ôn Khinh Hàn đi vào hậu trường, theo sau là một vài nam nữ có vẻ rất thích cô, vài người nhìn thấy Thời Thanh Thu đều chào hỏi, nhưng Ôn Khinh Hàn lại tỏ vẻ thờ ơ, chỉ gật đầu nhẹ một cái.

Khi Thời Thanh Thu mỉm cười khen cô: "Khinh Hàn, cậu hát rất hay."

Ôn Khinh Hàn cũng tùy ý cong khóe môi, thản nhiên nói một tiếng: "Cũng tạm."

Cô nghĩ rằng Thời Thanh Thu thật sự nghe thấy nên cô mỉm cười.

Cho đến hôm nay, nghĩ lại chuyện này Thời Thanh Thu sửng sốt một hồi, quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn bên cạnh. Nàng vẫn chưa nghe Ôn Khinh Hàn hát, còn chưa thấy Ôn Khinh Hàn hát một cách điềm tĩnh và tự chủ như thế nào, thậm chí còn nợ Ôn Khinh Hàn một lời khen chân thành.

Cảm giác áy náy trong lòng dao động, cuối cùng, nàng mỉm cười gật đầu: "Nếu như cậu nguyện ý hát một câu, tớ nhất định sẽ nghe không bỏ sót một chữ nào."

Đêm đầu tiên vào thị trấn, mọi người đều ngủ rất ngon, tuy khách sạn thị trấn nhỏ này không xa hoa bằng ở các thành phố lớn, nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều so với ký túc xá trường học ở các thôn trong thị trấn mà họ ở ngày trước.

Kết quả là ngày hôm sau tất cả mọi người đều dậy muộn, khoảng giữa trưa mới lần lượt đến tầng một của khách sạn tập hợp. Mọi người ngồi thành một hàng trên ghế sô pha ở lầu một, ngoại trừ Tần Vương ngáp một cái thì không ai phát ra một tiếng nào.

Người chủ trì chắp hai tay sau lưng, vươn tay về phía cửa, ra lệnh nói: "Mười giờ tối nay phải hoàn thành nhiệm vụ. Nhân viên công tác sẽ đi theo mọi người. Một khi nhiệm vụ bắt đầu, tôi sẽ thông báo. Tôi sẽ chạy đến đúng giờ và khi tôi sẽ tuyên bố hoàn thành thì đại biểu cho vòng này đã được đóng lại. Bây giờ, bắt đầu!"

Mọi người ngay lập tức đứng dậy cùng với những người hợp tác với mình đi ra ngoài và rút thẻ ra để nghiên cứu nhiệm vụ của họ. Mỗi người quay phim tìm được nhóm của mình phụ trách đã bắt đầu làm việc.

Tần Vọng gãi gãi đầu lẩm bẩm nói: "Khen ngợi..." Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về Quý Lam bên cạnh: "Lam Lam, rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây? Ngày hôm qua anh nghĩ có rất nhiều lựa chọn. Nhưng bây giờ có vẻ không dễ dàng như trong tưởng tượng."

Quý Lam cầm tấm thẻ, vẻ mặt bình tĩnh suy nghĩ: "Có khá nhiều thứ có thể khen ngợi, nhưng độ khó không cao và mất ít thời gian hơn... Để em suy nghĩ một chút..."

Ở bên kia là Vu Thục Thận và Đỗ Lăng Mộng còn đang nghĩ cách, chỉ thấy Vu Thục Thận bình tĩnh nắm tay con gái của mình, đầu tiên là họ mỉm cười chào hỏi Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn, sau đó nói với con gái: "Đi thôi, chúng ta đi phía trước xem một vòng đi."

Nhóm của Lục Tư Chu và nhóm của Từ Chỉ có quan hệ rất tốt, cuối cùng hai nhóm tập trung nhỏ giọng bàn luận.

Thời Thanh Thu kéo cánh tay của Ôn Khinh Hàn lắc nhẹ, sau khi bên kia làm động tác lắng nghe, nàng mới cúi người lại gần nói: "Khinh Hàn, chúng ta cũng đi trước xem một vòng đi."

“Ừm, cũng được.” Ôn Khinh Hàn vốn đã định sẵn đáp lại như thế trong lòng.

Mọi người tách ra bên ngoài khách sạn và tự hành động riêng. Ôn Khinh Hàn để cho Thời Thanh Thu nắm tay, hai người chậm rãi đi bộ dọc theo con phố, trò chuyện câu không câu có từ chỗ làm việc đến gia đình, các tòa nhà, những cửa hàng và sạp hàng xung quanh dần lùi lại nhường chỗ cho các nhà dân.

Lúc đầu là quẹo vào một con hẻm nhỏ, hai người tiếp tục đi vào, lại phát hiện cũng có rất nhiều người đi theo vào, hơn nữa phía trước có vẻ rất náo nhiệt.

Bước đến càng gần, những mảnh da pháo rải rác bắt đầu xuất hiện trên mặt đất, tăng lên từ vài chiếc đến mức phủ kín mặt đất. Mà phần da pháo dày nhất chỉ về một ngôi nhà thờ nhỏ, những vị khách đến từ phía sau đều cầm thiệp mời mới thuận lợi vào trong.

Những người còn lại đi qua đều được chủ nhà phát đầy kẹo cưới trong tay, sau đó họ đều nói một câu “Chúc tân hôn vui vẻ” đều mang theo nụ cười trên môi.

Khách đi vào đều không nhiều, ánh mắt của Thời Thanh Thu bị thu hút, nàng nhẹ giọng cười nói: "Đám cưới này là sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây sao? Xem ra rất thú vị."

Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt nhìn thoáng qua, ánh mắt cũng không  dừng lại, mà quay đầu lại nhìn Thời Thanh Thu: "Ừm, chắc là vậy."

Khi Thời Thanh Thu chăm chú nhìn vào ngôi nhà thờ nhỏ, một điều ước từ rất lâu trước đây bỗng nhiên xuất hiện trước mặt. Nàng hy vọng có thể cùng người yêu bước vào cung điện hôn nhân, nàng sẽ mỉm cười với người đó, trao nhẫn, rồi hôn lên môi người đó trước sự chứng kiến của bố mẹ và bạn bè thân thích.

Nàng không nghĩ cụ thể là ai, chỉ là có ý nghĩ như vậy, bây giờ nàng đã có gia đình, nhưng lại chưa thực hiện được mong muốn đó. Có lẽ đối với nàng bây giờ mà nói, ước muốn đó đã quá xa hoa rồi.

Thời Thanh Thu mỉm cười, thu hồi ánh mắt nhìn Ôn Khinh Hàn, nàng lại suy nghĩ cái gì đâu không? Người ở bên cạnh nàng cũng tốt lắm rồi, nàng nên biết thỏa mãn mới phải.

Thấy vừa rồi Thời Thanh Thu nhìn chằm chằm vào nhà thờ, Ôn Khinh Hàn hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

“Không có gì.” Thời Thanh Thu nhìn về phía trước, hơi cười nhẹ nói: “Chỉ là nhớ trước đây đã từng nghĩ đến việc tổ chức một hôn lễ như vậy. Không ngờ chỉ trong nháy mắt bản thân đã trưởng thành như thế này rồi.”

Đã trưởng thành, hơn nữa cũng đã kết hôn, cho nên đám cưới trong mong ước kia chỉ là điều xa xỉ mà thôi? Ôn Khinh Hàn nhìn dáng vẻ thư thái của nàng, ngực bỗng đau nhói, cô cúi đầu ghé sát vào tai Thời Thanh Thu, mấp máy môi theo tiếng ồn ào của đám đông.

Chỉ là khi Thời Thanh Thu mới nghe thấy một tiếng trầm thấp "Nếu cậu...", thì giọng nói của Ôn Khinh Hàn đã bị cắt ngang.

"Mấy vị, đi ngang qua đây, mong nhận được điều tốt lành."

Người nhân viên mặc vest mang giày da đứng trước nhà thờ đưa cho họ hai gói kẹo cưới, thậm chí ngay cả người quay phim cũng có phần.

Ôn Khinh Hàn thu lại cảm xúc, sau khi cùng Thời Thanh Thu trở về thì nói một câu: "Cảm ơn, chúc tân hôn vui vẻ."

Hai người bước ra khỏi nhà thờ, lúc này Thời Thanh Thu mới nhớ vừa rồi Ôn Khinh Hàn hình như đang định nói chuyện gì, nàng nghi hoặc hỏi: "Khinh Hàn, vừa rồi cậu muốn nói điều gì với tớ thế?"

Ôn Khinh Hàn ước chừng viên kẹo cưới trong tay, sức nặng dường như có ngọn núi đè vào trong lòng khiến cô không thể thở nổi.

Cuối cùng, cô chỉ nhìn thẳng về phía trước, hơi cong môi nói: "Không có chuyện gì, chỉ muốn nói với cậu chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài mà thôi."

“Đúng rồi, ngày hôm qua cậu nói muốn hát cho tớ nghe, là hôm nay sao?” Thời Thanh Thu nhiệt tình ôm tay Ôn Khinh Hàn, trong đôi mắt sáng ngời còn có sự mong đợi.

“Một lát nữa cậu sẽ biết.” Ôn Khinh Hàn lại đẩy lên một nút thắt, lại là vẻ mặt lạnh nhạt như đã sớm có chuẩn bị.

Hai người bước ra khỏi con hẻm, đi về phía trung tâm huyện theo bảng chỉ dẫn giao thông ở ngã tư, càng đến gần trung tâm huyện, các cửa hàng xung quanh càng phát triển, người qua lại cũng càng đông. Siêu thị lớn nhất trong huyện đang gần ngay trước mặt, có rất nhiều người đang đi bộ vào bên trong, trên tay còn cầm một vài trang quảng cáo khuyến mãi.

Ôn Khinh Hàn nắm tay Thời Thanh Thu nói: "Đi, chúng ta vào xem một chút."

Phía sau siêu thị có một quảng trường tương đối rộng, hiện tại đã có sân khấu dựng ở trung tâm, phía trước sân khấu đã có rất nhiều khách hàng đến siêu thị mua sắm, tất cả mọi người đều muốn xem sẽ biểu diễn cái gì.

Hai ngày này là cuối tuần, rõ ràng đây là một hoạt động rất hấp dẫn người khác. Chỉ vài phút sau khi Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu bước vào, trên sân khấu cũng không có ai bước ra để dẫn chương trình.

"Cái tình huống gì đây thế hả? Nếu không bắt đầu chúng tôi đi đó!"

"Đúng vậy, vừa rồi còn nói tốt, ai biết lại không có sắp xếp..."

"Đúng thế..."

Một số người dưới sân khấu đã dần dần rời khỏi sân khấu, hết người này đến người khác lên tiếng bất mãn, nhưng cũng may có người đã rời đi, cũng có người vừa mới chú ý đến gần đây.

Thời Thanh Thu kéo tay áo của Ôn Khinh Hàn: "Khinh Hàn, chúng ta đi thôi."

“Chờ đã.” Ôn Khinh Hàn không nhúc nhích, hơi siết chặt tay Thời Thanh Thu, quay đầu nhìn nàng nói: “Thanh Thu, cậu đứng yên, ở đây đợi tớ.”

“Cậu định làm gì thế?” Khi Thời Thanh Thu nhìn thoáng qua sân khấu vẫn trống không, lại nhìn Ôn Khinh Hàn, mới chợt nhớ tới bộ dáng bí hiểm vừa rồi của cô: “Không phải cậu muốn ở đây...”

Hiện tại trên sân khấu không có tiết mục nào, lại có rất nhiều người bên dưới thúc giục, hình như có chuyện gì xảy ra ngăn cản buổi biểu diễn, nên Ôn Khinh Hàn muốn hát ở đây sao? Thời Thanh Thu lờ mờ đoán được ý định của cô.

“Ừm, vừa lúc gặp phải, hơn nữa tớ nghĩ ban tổ chức bây giờ chắc là rất sốt ruột, cần một người có thể hỗ trợ trên sân khấu.” Ôn Khinh Hàn vẫn nhìn Thời Thanh Thu với vẻ mặt rất bình tĩnh và nghiêm túc.

"Nhưng mà, nơi này có thể sao? Cậu thấy đấy, có rất nhiều người đã rời đi, những người đi vào cũng không dừng lại vài phút. Một bài hát chỉ kéo dài trong vài phút mà thôi." Thời Thanh Thu liếc nhìn phía trước sân khấu lo lắng, những người khách hàng này chỉ đến mua sắm thuận tiện nhìn qua một cái mà thôi.

Một sân khấu đơn giản như vậy chưa bao giờ có thể giữ chân được nhiều người, đám người luôn luôn di động, bởi vì nhiều người biết rằng không có gì đáng để xem. Có lẽ bận rộn đến cuối cùng cũng không có một tràng pháo tay nào.

“Mấy phút như vậy là đủ rồi, ở đây đợi tớ.” Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng nói, mặt mày như băng trong trẻo đứng giữa đám đông ồn ào, giọng nói lành lạnh, giống như dòng suối trong vắt có thể rửa sạch hết mọi bụi bẩn.

Ôn Khinh Hàn nhìn thoáng qua bộ dạng của Thời Thanh Thu thật sâu, nhắm mắt lại khi quay người bước đi, trong lòng nhớ tới bộ dạng vừa rồi của Thời Thanh Thu. Mái tóc dài buông xõa sau lưng được làn gió nhẹ vén lên làm cô cực kỳ quý phái giữa đám đông.

Ôn Khinh Hàn chọn một vị trí xem rất tốt. Thời Thanh Thu có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ sân khấu mà không cần di chuyển nửa bước. Cô gặp một người ở rìa sân khấu nói chuyện, sau đó có người di chuyển ghế cao và giá đỡ micro đến giữa khán đài sân khấu.

Tiếng ồn ào phía dưới sân khấu dần dần lắng xuống, sau khi Thời Thanh Thu không thể nghe rõ lời giới thiệu chương trình, nàng cố không nhìn có bao nhiêu người ở lại, ánh mắt nàng đều chân thành nhìn về người đang bước ra phía trên.

Ca khúc dạo đầu của bài hát chậm rãi vang lên, âm thanh quen thuộc lưu luyến uyển chuyển, rõ ràng trong tai, sau khi được khuếch đại nhiều lần thì xuyên qua đám đông náo nhiệt truyền đến tai Thời Thanh Thu:

Làm thế nào để có cầu vồng

Làm thế nào để ôm một cơn gió mùa hè

Những ngôi sao trên bầu trời, những người trên mặt đất, mỉm cười

Không thể luôn luôn hiểu, không thể cảm thấy đủ

Nếu tôi yêu nụ cười của bạn

Phải làm thế nào để cất dấu, phải làm thế nào để có được

Nếu bạn hạnh phúc không phải vì tôi

Có thể buông tay thật ra mới là có được

Khi một cơn gió thổi bay cánh diều lên bầu trời

Vì bạn mà nguyện cầu mà chúc phúc mà cảm động

Cuối cùng thì bạn cũng biến mất ở cuối biển người

Chỉ nhận ra rằng cười và khóc rất đau.

Hai người cách rất xa nhau, nhưng Thời Thanh Thu lại không thể giải thích được cảm giác là Ôn Khinh Hàn đang nhìn mình, ánh mắt của cô giống như lúc bôi thuốc vào đêm hôm đó.

Thời Thanh Thu có thể tưởng tượng được, nét mặt xinh đẹp của Ôn Khinh Hàn lúc này nhất định rất dịu dàng và đúng lúc, sự dịu dàng ngăn cách một chút trong đám người. Âm thanh ngọt ngào của cô dần dần làm những đám đông bình tĩnh lại, không còn náo động nữa. Thậm chí một số người còn bắt đầu hát nhẹ giọng hát theo cô.

...

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16