Thời tiết dần chuyển lạnh, trạng thái chỉ cần nhúc nhích một tí là đã đổ mồ hôi ròng trong mùa hạ khô nóng hoàn toàn đã qua. Thêm mấy ngày nữa thành phố B bắt đầu đổ mưa triền miên, vừa mới mở cửa ra ngoài đã có hơi lạnh ập vào khiến người ta phải hít hà một hơi.
Ăn sáng xong, Ôn Khinh Hàn chuẩn bị ra ngoài đi làm, Thời Thanh Thu lấy áo khoác âu phục mặc cho cô, vừa chỉnh lại cổ áo cho cô vừa dặn dò: “Khinh Hàn, bên ngoài lạnh lắm, mặc thêm một cái áo khoác đi, trời mưa này lạnh quá, cũng may ngày mai là cuối tuần rồi.”
“Ừ, mình biết rồi, trên xe có một cái.” Ôn Khinh Hàn dịu dàng, bình thản trả lời nàng.
Hai tay Thời Thanh Thu khoác lên vai cô, hài lòng nhìn cô một chút rồi nói: “Tối nay cậu muốn ăn gì? Hôm nay mình không tới công ty, một lát sẽ đi mua đồ ăn.”
Ôn Khinh Hàn khẽ cong môi: “Ăn gì cũng được, mình cũng có kén ăn đâu.”
Thời Thanh Thu mỉm cười trêu ghẹo cô: “Cậu coi chừng mình nấu cho cậu một nồi cháo trắng cho cậu ăn chay đấy, sau đó để nửa đêm đói bụng không ngủ được luôn.”
Nàng cảm thấy Ôn Khinh Hàn ngày thường có thể dùng bốn chữ “vô dục vô cầu*” để hình dung, nàng nấu cái gì cô cũng ăn. Buổi sáng nàng lấy quần áo gì trong tủ ra cô cũng mặc, làm gì cũng cực kỳ phối hợp và nghe lời, không hề có chút ý kiến nào.
Thật sự rất là “bảo bối Ôn”.
Thời Thanh Thu đưa Ôn Khinh Hàn ra ngoài, trước khi đi Ôn Khinh Hàn còn nhắc nhở nàng có đi ra ngoài nhớ mặc thêm áo, sau đó mới yên tâm đi làm.
Có lẽ là vì thời tiết nên trong công ty luật cũng không náo nhiệt như mùa hè. Còn nhớ rõ lúc Ôn Khinh Hàn mới kết hôn không lâu, sau khi đi ghi hình chương trình truyền hình trực tế về, tin tức mang tính bùng nổ này gần như đã nổ đến tất cả mọi người, lúc làm việc trêu chọc Ôn Khinh Hàn thì thôi, trong nhóm Wechat cũng tag cô lên trêu chọc.
Sau này, thỉnh thoảng có cả Giản Ý Chi và Phó An Nhiên xuất hiện cùng tám chung với mọi người, cùng mọi người hỏi Ôn Khinh Hàn lúc đi thăm ban có xảy ra chuyện gì khuấy động lòng người không.
Mà tới bây giờ, dường như tất cả đều đã kết thúc, cũng không còn dao động nhiều nữa. Sự hào hứng của mọi người cũng dần nguội đi theo nhiệt độ, tuy thỉnh thoảng vẫn trêu chọc nhau nhưng dường như những điều này cũng không cứu vãn được sự nhiệt tình đang dần vơi đi theo từng ngày.
Ôn Khinh Hàn bưng ly đi xuống đầu, đứng ở một đầu hành lang quan sát mọi người một vòng, không ai là không trong trạng thái làm việc cả. Cô cất bước đi tới phòng giải khát rót một ly trà, sau đó lẳng lặng rồi trên ghế, vẻ mặt yên tĩnh.
Chưa ngồi được bao lâu, Phó An Nhiên đã bưng ly trà đi vào, thấy Ôn Khinh Hàn cũng ở đây, nàng mỉm cười cất tiếng chào hỏi: “Luật sư Ôn.”
Ôn Khinh Hàn hời hững đáp một tiếng: “Ừ.”
Thời tiết lạnh, Phó An Nhiên ngâm một ly trà táo đỏ cẩu kỷ, ngồi trên ghế đối diện Ôn Khinh Hàn, nhất thời không nói gì.
Trong phòng giải khát xếp một cái bàn nhỏ chủ yếu là để mọi người dễ ăn đồ ăn ngoài, hoặc là làm việc mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi uống ly trà. Nhưng chỉ khi có hai người ở đây, nhất là một trong hai còn là Ôn Khinh Hàn thì buổi nói chuyện phiến nhàn rỗi này cũng không tìm được chủ đề nào.
Ôn Khinh Hàn ngồi ở đó, đôi mắt sâu thẳm nhưng lại không có chút tạp chất nào, chỉ nhìn một cái đã khiến người ta cảm thấy bất cứ thứ gì cũng không thể giấu được khi đứng trước mặt cô. Phó An Nhiên im lặng nhìn chăm chú vào cô một hồi, trong lòng có suy nghĩ dần nảy mầm.
“Luật sư Ôn.” Phó An Nhiên lên tiếng, nghe vô cùng rõ ràng trong phòng giải khát tĩnh mịch này: “Nếu như có một việc đã biết rõ là sẽ có kết quả không vừa lòng, vậy thì có cần phải nói ra hay tiếp tục làm nó nữa không?”
Vấn đề này khá giống với câu hỏi của Thời Thanh Thu vào đêm ngắm sao trong lúc quay chương trình truyền hình trực tiếp, chỉ khác ở chỗ Thời Thanh Thu từ chối đến gần còn Phó An Nhiên lại muốn chủ động ra trận.
Đáp án của Ôn Khinh Hàn vẫn như lúc đó, cô trả lời: “Sao lại không chứ?”
Phó An Nhiên cắn môi một cái, bưng ly lên uống một hớp trà, tâm tình phức tạp: “Em không biết phải nói thế nào nhưng nếu đã đoán được sẽ có kết quả thế nào, hoặc là tỉ lệ thất bại cao hơn tỉ lệ thành công, vậy tại sao không giữ yên tình trạng hiện tại chứ? Nếu phá vỡ nó rồi, có lẽ thứ mình có được sẽ là không thể cứu vãn…”
Từ sau ngày đưa Giản Ý Chi say rượu về nhà, nàng cũng không chủ động đi tìm Giản Ý Chi nữa. Nàng biết “say rượu nói lời thật lòng” nhưng lại đang nghi ngờ tình huống đó.
Nàng muốn đối mặt với Giản Ý Chi, tỉnh táo giải quyết vấn đề này. Nhưng mỗi khi có ý nghĩ đó, nàng lại nghĩ tới nếu như Giản Ý Chi thật sự không thích nàng, vậy tỉnh táo đối mặt với vấn đề này sẽ khiến nàng và Giản Ý Chi ngày càng xa cách. Sau này, có lẽ nàng cũng không tiện ở lại công ty luật này nữa.
Bây giờ Phó An Nhiên gần như rất giống với Thời Thanh Thu khi ấy, vẻ mặt tràn đầy chờ mong đáp án của Ôn Khinh Hàn nhưng lại không dám nghe đáp án đó. Nàng sợ đáp án đó trùng với suy nghĩ của mình nhưng lại sợ nó không giống.
Hy vọng nó có thể như mình nghĩ, lại sợ hãi nó là điều mà mình không dám nghĩ tới.
May là Ôn Khinh Hàn cũng không trả lời thẳng thắn như lúc kia mà cô lại hơi quanh co: “Thật ra đôi khi kết quả chúng ta đoán được cũng không chân thật cho lắm, hiệu quả của việc tư tưởng trống rỗng và khi chân chính đối mặt với một vấn đề rất có thể sẽ có sơ sót. Trước khi chuyện đó xảy ra, em đã từng tưởng tượng vô số lần rằng mình phải lựa chọn theo lý trí như thế nào, nhưng khi nó thật sự xảy ra thì em sẽ lập tức nghe theo và đối mặt với suy nghĩ thật sự.”
Cô nói xong, khóe môi lại khẽ cong lên, thầm nghĩ không biết Thời Thanh Thu đã ăn trưa chưa.
Phó An Nhiên cảm thấy hơi sầu muộn, cơ thể cũng khó chịu dựa vào thành ghế, trong mắt có một chút do dự, vẻ mặt im ắng hiện ra một phần nghiêm trọng. Đây là vẻ cực kỳ hiếm thấy từ lúc Ôn Khinh Hàn tự nhận rằng hiểu nàng cho tới nay.
Ôn Khinh Hàn nâng ly trà lên uống một hớp, tỉ mỉ cảm nhận nước trà chảy qua, sau đó lưu lại mùi hương giữa răng môi.
Cô thỏa mãn cong môi, vươn tay cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho Thời Thanh Thu: “Bà Ôn, nhớ ăn cơm trưa đấy.”
Cô còn chưa kịp chờ Thời Thanh Thu trả lời tin nhắn thì Phó An Nhiên đã hỏi: “Em hỏi chị nhé, chị và học tỷ Thời vẫn luôn là bạn bè, đã làm bạn nhiều năm như vậy, hai người phát triển thành người yêu như thế nào vậy? Hoặc nói cách khác là, hai người đột phá bước kia thế nào? Chị với học tỷ Thời đều không giống người không để ý hậu quả, hai người đi bước này thế nào vậy?”
Đi thế nào à?
Ôn Khinh Hàn nhất thời hoảng hốt, cô lại cảm thấy chuỗi ngày phải cẩn thận từng bước trước kia như đã trôi qua thật lâu, nhất là bây giờ người kia đã ở nhà chờ mình tan làm, cô như không còn nhớ được cảm giác khi ấy.
Trạng thái cẩn thận từ lời nói cho tới hành động, không dám đi nhầm một bước ấy như đã cách cô rất xa.
Trên gương mặt cô có vài phần vui vẻ mờ nhạt hiếm thấy: “Chúng tôi thuận theo tự nhiên, cả hai đều có ý kia với nhau, vượt qua cửa ải đó một cách tự nhiên nhất. Nhưng trùng hợp là trước lúc đó chúng tôi cũng lo lắng như em, nhưng bây giờ ngẫm lại thì mấy lo lắng kia đã không còn quan trọng nữa.”
“Nhưng mà…” Phó An Nhiên cắn môi, tối hôm đó Giản Ý Chi đã đưa cho nàng đáp án.
Nếu đã từng nghe một lần mà bây giờ Giản Ý Chi không nhớ rõ thì nàng còn cảm thấy may mắn được, nếu như lúc khá tỉnh táo, nàng thật sự có thể nghe Giản Ý Chi từ chối mình thêm lần nữa ư?
Ôn Khinh Hàn lẳng lặng nhấp tiếp một hớp trà, nhìn màn hình điện thoại sáng lên thông báo Thời Thanh Thu trả lời tin nhắn, giọng điệu hời hợt: “Đột nhiên tôi nhớ ra, mặc dù tửu lượng của Ý Chi không tốt, không hay uống say nhưng cậu ấy có một chứng bệnh. Đó là lúc uống say hoàn toàn không nghe hiểu tiếng người, sau khi tỉnh rượu cũng chẳng nhớ được lúc mình uống say đã từng làm gì.
“Hả? Gì cơ ạ?” Phó An Nhiên đột nhiên ngu người vì câu nói của Ôn Khinh Hàn.
Khóe môi Ôn Khinh Hàn khẽ cong lên, đứng dậy bỏ di động vào trong túi, bưng ly trà lên, dường như vừa nhớ lại vừa nói: “Lúc trước là vậy đó, cậu ấy uống nhiều quá cứ nhất quyết phải sang ký túc xá bên cạnh ngủ, tôi nói gì cậu ấy cũng nghe không hiểu làm cho ký túc xá chúng tôi gà bay chó sủa, ngày hôm sau tỉnh lại là quên hết luôn.”
Phó An Nhiên che miệng suýt chút cười thành tiếng, nàng thật sự khó mà tưởng tượng được Giản Ý Chi còn có quá khứ thế này. Nhưng mà hóa ra lúc Giản Ý Chi uống say lại không biết người ta đang nói gì…
Nàng ngẩng đầu tính hỏi thêm hai câu thì đã không thấy bóng dáng Ôn Khinh Hàn đâu nữa rồi.
Ôn Khinh Hàn quay về văn phòng tiếp tục làm việc, lúc chuẩn bị tan làm lại cầm mấy phần tài liệu trên bàn đi tới văn phòng của Giản Ý Chi.
Cô giơ tay gõ cửa, Giản Ý Chi đáp một câu: “Vào đi.”
Thấy Ôn Khinh Hàn cầm mấy tờ giấy tới, Giản Ý Chi ngừng bút nhíu mày: “Sắp tan làm rồi, luật sư Ôn không ở phòng làm việc của mình chờ tan làm về hầu hạ bà xã mà tới chỗ mình làm gì?”
Ôn Khinh Hàn kéo ghế ra ngồi xuống: “Một cơn gió yêu ma thổi mình tới.”
Giản Ý Chi không khỏi nghi ngờ nhưng Ôn Khinh Hàn lại để mấy tờ giấy trong tay xuống trước mặt cô, giọng điệu bình thản: “Xem giùm mình mấy chỗ kết hôn này đi, cảm thấy chỗ nào hợp?”
Nói cả buổi là chọn chỗ kết hôn giúp cô à?
Giản Ý Chi lấy tài liệu tới, lật xem từng trang một, đa phần đều là bãi cỏ xanh rộng rãi, phong cảnh đẹp, trong đó còn có cả xây dựng hồ nhân tạo, hôn lễ dựng trên nước nữa.
Hình ảnh trên tài liệu đều lộng lẫy, theo Giản Ý Chi thì không có cái nào không thích hợp cả.
Cô ném tài liệu trở lại bàn làm việc rồi nói: “Tại sao cậu không đem cái này về nhà thảo luận với Thanh Thu? Hai cậu kết hôn, tại sao phải để mình chọn chỗ giúp cậu chứ?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Ôn Khinh Hàn đan tay đặt lên bụng: “Mình chỉ bảo cậu cho ý kiến thôi, sau khi tổng hợp thì mình và Thanh Thu sẽ quyết định.”
Gì? Cho ý kiến thôi hả?
Giản Ý Chi nghe thấy câu nói ngoài mặt thì trông bình thường nhưng thật chất bên trong tràn ngập dấu hiệu khoe khoang tình yêu của cô thì trong đầu càng rối hơn. Mấy ngày nay cô ngày càng không nhịn được muốn tìm cô nhóc kia nói chuyện, nhưng nghĩ lại thì cô nhóc kia không hề tìm mình, còn cả bộ dạng của Trần Dật ngày đó nữa, máu nóng tràn ngập trong lòng cô lập tức nguội đi.
Bây giờ cô và Ôn Khinh Hàn có khác gì nhau đâu?
Có lẽ là có, dù sao Ôn Khinh Hàn kiên trì được nhiều năm như vậy, bây giờ cô mới có mấy ngày đâu?
Cô vừa ngắm vài lần, chỉ vào trên ảnh có du thuyền, chép miệng nói: “Cái này, kết hôn trên thuyền, đủ hào phóng, cái này tốt nhất.”
Ôn Khinh Hàn nhìn một cái rồi ghi nhớ ý kiến của cô, sau đó lấy tài liệu về.
Giản Ý Chi cho rằng Ôn Khinh Hàn tính đi, ai ngờ cô vẫn ngồi đó không hề có ý định đứng vậy, xem ra là vẫn còn chuyện muốn nói.
Cô vừa định lên tiếng, Ôn Khinh Hàn đã nói: “Vừa rồi An Nhiên nói chuyện với mình vài câu, tính cách em ấy không mạnh mẽ lắm, kinh nghiệm xã hội vẫn chưa đủ. Nhưng cậu thì khác, cậu đã làm việc lâu năm, sao vẫn để ý tới mấy chuyện chưa rõ chứ?”
“Không phải…” Giản Ý Chi chống hai tay lên thành ghế, chớp mắt mấy lần rồi phản bác: “Mình thì sao chứ? Cô nhóc kia… À…”
Ôn Khinh Hàn nhắc nhở: “Em ấy chỉ nhỏ hơn cậu ba tuổi, không phải ba mươi tuổi…”
Giản Ý Chi mở to mắt nhìn điệu bộ ung dung bình thản của Ôn Khinh Hàn rồi nuốt nước miếng: “Mình không muốn giống cậu… Mình…”
Ôn Khinh Hàn không thèm nể mặt đã ngắt lời cô: “Tình huống giữa hai chúng ta vốn đã chẳng giống nhau, sao lại bảo là giống mình?”
Giản Ý Chi vuốt mặt, có hơi khó nói nên lời. Hình như là không giống lắm, cô không muốn làm tốn thời gian của Phó An Nhiên, cũng không muốn khiến mình trở thành một người như Ôn Khinh Hàn. Vì một đoạn tình cảm mà hy sinh nhiều thời gian và tinh lực của mình như thế, chờ đợi từng ngày, lên kế hoạch từng bước.
Cô không muốn trở thành người như thế, từ lúc còn học đại học biết được tâm sự của Ôn Khinh Hàn thì cô đã thầm quyết tâm rồi. Chuyện thích thầm đa phần sẽ không thể nói ra được, cả đời này cô không muốn động tới.
Cô im lặng, hoàn toàn không trả lời được.
Ôn Khinh Hàn nhìn đồng hồ, cầm tài liệu đứng lên, không biết là vô tình hay cố ý mà để lại một câu: “Bây giờ cậu đuổi theo thì chúng ta vẫn có thể hứa hôn từ bé, Thanh Thu không có ý kiến gì. Đúng rồi, lần trước Dư Đình Trường có nói muốn tìm cơ hội tụ họp, cậu sắp xếp thời gian đi.”
Giản Ý Chi đang muốn lườm Ôn Khinh Hàn nhưng khi nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của cô đi ra ngoài, Giản Ý Chi mới liên kết mấy lời cô mới nói lại, giống như một chai nước lạnh buốt trút xuống trong ngày thu mát mẻ khiến cô lạnh run lên, cả người cũng tỉnh táo lại.
Ôn Khinh Hàn nói vậy, chẳng lẽ Phó An Nhiên có ý với mình?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)