Sau khi Thời Thanh Thu tốt nghiệp, lớp cũng đã từng tổ chức họp lớp một lần rồi nhưng vì vấn đề lịch trình nên Thời Thanh Thu cũng không tới dự được.
Còn lần này nàng là mục đích chung, hầu như tất cả mọi người đều hy vọng nàng có thể có mặt. Thứ nàng để ý nhất không phải Kỳ Duyệt mà là Ôn Khinh Hàn sẽ suy nghĩ nhiều về chuyện này, nàng không muốn vì chuyện này mà khiến giữa hai người xảy ra bất kỳ gợn sóng nhỏ nào. Vậy nên khi nàng biết có buổi họp lớp, việc nàng làm đầu tiên là trả lời từ chối, sau đó mới nói chuyện với Ôn Khinh Hàn xong thì mới đồng ý tới.
Chiều hôm nay họp lớp, Ôn Khinh Hàn tan làm về nhà đón Thời Thanh Thu, cô lái xe tới giao lộ gần chỗ họp lớp, bởi vì hướng đi của hai người khác nhau nên Thời Thanh Thu gọi Diêu Nhuế chờ nàng ở đây rồi cùng đi.
Xe vừa dừng, Ôn Khinh Hàn đã nói: “Khi nào sắp kết thúc thì gọi hoặc nhắn tin cho mình, mình tới đón cậu về chung.”
Mái tóc xoăn đen nhánh được Thời Thanh Thu xõa ra sau lưng, đôi mắt ngập nước, môi khẽ mỉm cười quay sang nhìn Ôn Khinh Hàn: “Trừ chuyện này ra thì cậu không còn gì muốn nói với mình à?”
Hôm nay là buổi tụ họp riêng, nàng không mặc long trọng như mấy lúc tham gia yến hội bình thường, trên người nàng mặc một cái áo sơ mi tơ tằm màu vàng nhạt lúc trước mua chung với Ôn Khinh Hàn, vạt áo được cắt thành quần bút chì mỏng, bên ngoài là một cái áo khoác kiểu dài làm tôn lên sự tài trí và giỏi giang của nàng.
Ôn Khinh Hàn nắm tay lái, ngay khi Thời Thanh Thu tỏ vẻ mất mát nói câu “Mình đi đây”, cô mở dây an toàn nghiêng người qua đặt Thời Thanh Thu về lại trên ghế ngồi, không nói câu nào đã bắt đầu hôn nàng.
Tiếng cười của Thời Thanh Thu tràn ra giữa răng môi, ôm cổ cô nghiêm túc đáp lại nụ hôn này. Nụ hôn này mang theo tình ý và trêu chọc, bởi vì tư thế của Ôn Khinh Hàn quá tốn sức nên cả người đều nhức mỏi, lúc rời đi cô thậm chí còn có thể cảm giác được lưng mình kêu “rắc” một tiếng.
Hai người bèn nhìn nhau cười, Ôn Khinh Hàn mím môi ngậm lấy son môi bị dính từ trên môi Thời Thanh Thu, thản nhiên cười nói: “Đi đi, người bên mình cũng nhiều, không chính thức lắm, cậu có thể phát sóng trực tiếp quá trình họp lớp của cậu cho mình xem.”
“Vậy mình đi nhé, cậu uống rượu ít thôi đấy.” Thời Thanh Thu kéo tay áo cô, sau khi có được một cái gật đầu đồng ý thì nàng mới xuống xe, nhanh chân bước về phía xe của Diêu Nhuế đậu cách đó không xa.
Nhìn xe Diêu Nhuế chậm rãi lái đi, Ôn Khinh Hàn mới khởi động xe lái sang một hướng khác.
Sau khi đỗ xe trong bài đỗ xe của khách hạn đã hẹn, Thời Thanh Thu đeo kính lên che đi một nửa gương mặt, Diêu Nhuế ôm vai nàng, nói bằng giọng điệu đáng tin cậy: “Yên tâm đi đại minh tinh của mình, cứ ngoan ngoãn đi theo chị đây thì chắc chắn mình sẽ bảo vệ cậu đi vào an toàn.”
Thời Thanh Thu nở nụ cười bất đắc dĩ: “Bị nhận ra cũng không sao, bây giờ mình không có ông chủ.”
“Ừ, vậy đúng lúc lắm, thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta hẹn thêm mấy đợt nữa đi. Nếu không thì chờ cậu mang thai rồi chúng ta sẽ khó hẹn lắm.” Diêu Nhuế than thở như là Thời Thanh Thu mang thai thật ấy.
“Gì mà khoa trương thế?” Thời Thanh Thu nhếch môi nhìn về phía bụng của cô ấy: “Trái lại là cậu đấy, cậu kết hôn còn sớm hơn cả mình mà nhỉ? Mình quay xong hai bộ phim nữa cũng không biết có được bế con trai nuôi hay con gái nuôi của mình không đây.”
Diêu Nhuế liếc mắt: “Ba mẹ chồng mình cũng không hối, ông chồng mình cũng không vội thì mình vội cái gì?”
“Vậy mình lại càng không vội, cậu kết hôn gần ba năm mà còn không lo lắng thì mình mới nửa năm đã tính là gì.” Thời Thanh Thu gian xảo nói.
Hai người vừa đi vừa nói, từ bãi đỗ xe đi vào khách sạn, chủ đề đều bị ngoặt đến chuyện hôn nhân của mình, Diêu Nhuế nhớ lại mấy lần trước đã liên lạc khi Thời Thanh Thu vẫn còn trong đoàn làm phim.
Lúc rẽ qua hành lang tìm được phòng bao, Diêu Nhuế đụng đụng vào cánh tay Thời Thanh Thu, chờ nàng cúi tai xuống mới dùng giọng điệu mập mờ hỏi thử: “Này Thanh Thu, vấn đề lần trước mình hỏi cậu ấy, bây giờ có phải nên thay đổi đáp án rồi không?”
“Vấn đề nào cơ?” Thời Thanh Thu nhìn xung quanh, suy nghĩ của nàng hoàn toàn không cùng một tần số với Diêu Nhuế.
Diêu Nhuế hắng giọng một cái, thấy trong hành lang không ai đi qua nên khẽ nhắc nhở: “Chính là cái đó đó, xong hết chưa? Cái chuyện lãnh cảm á.”
Thời Thanh Thu vừa mới liếc mắt nhìn thấy đánh dấu ở cuối hành lang, mới định nói đã tìm được rồi thì lập tức bị nghẹn họng vì vấn đề của Diêu Nhuế. Ánh đèn hành lang màu vàng ấm che giấu gương mặt dần ửng đỏ của nàng, nàng khẽ cười nói: “Cậu có thể đừng bày ra vẻ còn sốt ruột hơn cả mình được không? Mình còn chưa lo lắng nữa mà.”
“Không phải…” Diêu Nhuế giữ chặt Thời Thanh Thu, chân bước chậm lại, thần bí lo lắng dặn dò nàng: “Hai chúng ta quen biết lâu rồi đúng không, chuyện này có gì đâu mà cậu phải giấu mình chứ. Đã đến mức này rồi mà vẫn không được thì chị đây sẽ dạy cậu cách tạo bầu không khí nhé.”
Dưới cái nhìn của cô ấy, Ôn Khinh Hàn cũng không giống người biết chủ động cho lắm, lần đó Thời Thanh Thu còn nói tính tình Ôn Khinh Hàn lãnh đạm, vậy hai người này làm củi bốc lửa thế nào? Lau súng cướp cò cũng khó khăn nhỉ?
Thời Thanh Thu lại lên tiếng, nàng cười một tiếng rồi nắm chặt tay Diêu Nhuế đi về phía trước, đồng thời ho nhẹ nói: “Không cần cậu phải bận tâm, cậu ấy… Không lạnh nhạt, mình cũng không lạnh nhạt, tụi mình rất bình thường…”
Lúc nói câu này, giọng của Thời Thanh Thu vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nghe vào không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy nàng đang xấu hổ. Đúng là Thời Thanh Thu cũng đang nhớ lại lúc sắp đi ngủ vào đêm qua, nhớ lại sóng gió bắt đầu nổi lên bên bàn làm việc.
Cảm giác vô cùng thẹn thùng ngay từ đầu đã dần biến mất vào lúc sớm chiều ở chung, chỉ còn sót lại một chút cảm giác nhỏ nhoi và khát vọng lẫn nhau cùng với lửa cháy hừng hực thiêu đốt nhau. Còn cả nụ hôn trước khi xuống xe khi nãy nữa, rốt cuộc là Ôn Khinh Hàn lãnh đạm chỗ nào? Ban đầu nàng đã uống lộn thuốc gì mà nhìn ra được Ôn Khinh Hàn lãnh cảm hay vậy nhỉ?
Diêu Nhuế nhìn nàng bằng ánh mắt mờ ám rồi phụ họa: “Ồ, không lạnh nhạt hết à… Ghê nha, nóc nhà sắp cháy luôn rồi.”
Thời Thanh Thu không nhịn được bật cười, vỗ tay Diêu Nhuế một cái: “Đừng có nói bậy nói bạ.”
Đi tới cửa phòng bao, đang định gõ cửa đi vào thì sau lưng truyền tới hai giọng nữ vui vẻ chào hỏi nhau.
“Đó, ngay trước đi, đi nhanh thôi.”
“Hả? Đây không phải Kỳ Duyệt à? Sao không hẹn tụi mình đi chung mà lại đến một mình thế?”
Bàn tay Thời Thanh Thu đang nâng lên khẽ dừng lại, nàng quay sang đó, Kỳ Duyệt và hai cô gái theo sau đang ở cách chỗ bọn họ không xa. Trên mặt cô ấy vẫn là nụ cười nho nhã như lúc trong đoàn làm phim, trông như một người bạn thân vô hại.
Kỳ Duyệt không nhìn sang mà mỉm cười nói với hai cô gái kia: “Khoảng thời gian này mình khá bận nên không có thời gian liên lạc với hai cậu, khi nãy tan họp xong là mình đến đây luôn.”
Trên hành lang được phủ thảm lại có tiếng ồn ào mơ hồ truyền tới nên hoàn toàn không nhận ra được có người ở phía sau.
Diêu Nhuế hơi lo lắng, Thời Thanh Thu lại khẽ cong môi không thèm để ý tí nào, nàng gõ cửa một cái rồi vặn tay nắm của đi vào.
Bên trong đã có mười mấy người tụ tập, lúc đó trông phòng bao này càng nhỏ hơn. Quan trọng nhất là với ba người đi sau, Thời Thanh Thu không thể nói được tên quá ba người.
“Ôi chao, đại minh tinh của chúng ta tới rồi, lần trước nói không có thời gian, mình đã bảo lần này dù thế nào cũng sẽ tới mà. Thanh Thu, cậu còn nhớ mình không? Mình là Trương Bằng này.”
“Đúng vậy đó, lần trước mình đợi cậu lâu lắm cơ, cuối cùng cậu lại bảo cậu không tới được, mình còn định xin chữ ký của cậu nữa, chồng mình rất thích phim của cậu đó. À Thanh Thu, mình là Lý Vi, lúc trước ở chung một ký túc xá với cậu, cậu còn nhớ không?”
“Còn mình nữa, còn mình nữa…”
Thời Thanh Thu vừa mới đi vào đã bị mọi âm thanh vui vẻ nghênh đón chôn vùi, khó mà phân biệt được thật giả.
Trên mặt nàng nở nụ cười chuyên nghiệp, không hề lộ ra chút nhược điểm nào: “Đương nhiên là nhớ rồi, học chung bốn năm, nào có chuyện quên nhanh vậy được?”
Hai cô gái đi sau khi nãy cũng đi tới chào hỏi, chỉ còn lại một mình Kỳ Duyệt ở phía sau khiến Diêu Nhuế cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
Cô ấy phủi tay ra vẻ trêu chọc: “Các vị các vị, ăn cơm trước đi ăn cơm trước đi, qua giờ này là nữ thần không ăn được nữa đâu, phải giữ dáng đó…”
Không biết lại có giọng nam nào đó lên tiếng: “Đúng đúng đúng, đồ ăn dọn lên rồi, mọi người ăn cơm trước đi, ăn no rồi bàn xem tối nay chơi gì.”
Mọi người cười nói ngồi xuống, Thời Thanh Thu tự nhiên ngồi bên cạnh Diêu Nhuế, Kỳ Duyệt ngồi ở bên còn lại của Diêu Nhuế, cô ấy chỉ cười chào hỏi mọi người, không hề có chút khác thường nào.
Bữa cơm này ăn vô cùng lâu, bao nhiêu năm trôi qua cho tới bây giờ, người trên bàn cơm ít nhiều cũng đều đeo mặt nạ. Chỉ có khi nhớ lại bốn năm đại học thì nụ cười trên mặt mọi người mới chân thật được một chút.
Sau khi ăn xong thì nói chuyện khá nhiều, từ năm nhất cho tới năm tư, lại từ chuyện lớn trong trường cho tới buôn dưa trong ký túc xá. Thỉnh thoảng Diêu Nhuế góp hai câu, đôi khi Thời Thanh Thu cũng đáp lại, cả quá trình này cảm giác tồn tại của Kỳ Duyệt khá thấp.
Sau đó yên lặng một hồi, Thời Thanh Thu lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, cô bạn tên Lý Vi khi nãy hỏi: “Thanh Thu, ăn một bữa cơm thôi mà cũng bị vị kia nhà cậu tra khảo à?”
Mọi người đều bật cười, Thời Thanh Thu nhấn gửi đi rồi tắt điện thoại, xong mới nói: “Nào có, cậu ấy gửi cho mình trước nên mình cũng gửi lại cho cậu ấy một tấm, tiện đăng Weibo luôn.”
Lý Vi híp mắt cười nàng: “Nói ra thì thật sự không ngờ cậu sẽ ở bên học sinh xuất sắc Ôn Khinh Hàn đấy, nghe nói lúc đó quan hệ giữa hai nhà các cậu khá tốt, lớn lên với nhau từ nhỏ, bây giờ thậm chí còn kết hôn luôn rồi.”
Một giọng nam lại nói theo: “Đúng vậy đó, lúc đó cậu và Ôn Khinh Hàn đều nằm trong danh sách “Nữ thần muốn theo đuổi nhất” của đám con trai bọn mình, nhưng Ôn Khinh Hàn thật sự rất khó theo đuổi, ai theo đuổi cậu ấy cũng không chịu. Mình nhớ rõ nhất là vào năm ba đại học, lúc đó cậu bận bôn ba đóng phim nên chắc chắn không biết. Lúc đó có một học trưởng năm tư theo đuổi cậu ấy hơn mấy tháng, từ mùa hè tới mùa đông luôn, ngày nào cũng đứng dưới ký túc xá chờ cậu ấy, đưa đủ các loại đồ ăn sáng, ăn vặt yêu thích, dùng hết mọi cách luôn mà cậu ấy không hề để ý tí nào, lần nào cũng làm lơ.”
Thời Thanh Thu hơi ngơ ngác, chợt nở nụ cười: “Thật ư? Hóa ra cậu ấy được nhiều người yêu thích thế à, chờ một lát mình về nhà phải tra khảo cậu ấy thật kỹ mới được.”
Trước mắt nàng chợt xuất hiện một bức tranh, học trưởng anh tuấn chờ đợi Ôn Khinh Hàn dưới ký túc xá bất kể ngày đêm, mỗi lần thấy Ôn Khinh Hàn xuống lầu đi về phía anh ta là tâm trạng anh ta bắt đầu vui vẻ. Nhưng Ôn Khinh Hàn chỉ bình tĩnh lướt qua anh ta, cùng lắm sẽ nói một câu “Cảm ơn, tôi không cần”.
Lý Vi cũng trêu chọc theo: “Thôi, cậu đừng làm thế, tụi mình chỉ thừa dịp cậu ấy không có ở đây nên mới kể cậu nghe thôi. Cậu cũng vậy đó, lần nào về trường đi học là cũng có một đám người ngóng tróng dưới lầu…”
Điện thoại đặt trên bàn có một tin nhắn bằng giọng nói của Ôn Khinh Hàn gửi tới, Thời Thanh Thu đang định thoát khỏi bầu không khí này nên lấy cớ đi toilet, ra khỏi phòng bao.
Nàng đi dọc theo hành lang, vừa tản bộ vừa đặt di động sát bên tai, nghe thấy giọng nói nhạt như suối trong của Ôn Khinh Hàn truyền tới: “Người bên mình nhiều quá, mình ra toilet gửi tin nhắn cho cậu.”
Thời Thanh Thu mỉm cười lấy điện thoại xuống, nghĩ một hồi lại gửi một câu cho Ôn Khinh Hàn: “Mình nghe nói một chút chuyện về cậu, tối nay về nhà thành thật khai báo, ăn nói không cẩn thận coi chừng không được lên giường.”
Vừa gửi đi đã thấy bên dưới biểu hiện Ôn Khinh Hàn đang nhập văn bản, ngừng một lát lại biến thành tin nhắn giọng nói gửi sang: “Mình có chuyện gì đâu nhỉ?”
Thời Thanh Thu khẽ cười một tiếng, tiếp tục gửi tin nhắn giọng nói lại: “Không có gì chứ? Người ta còn liệt cậu vào danh sách một trong những nữ thần muốn theo đuổi nhất nữa kìa, nữ thần đấy.”
Bên kia chợt im lặng, ngay cả dưới trên cũng không có biểu thị đang nhập văn bản, tâm trạng Thời Thanh Thu vui vẻ như có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt lạnh lùng của Ôn Khinh Hàn đang cau mày nhìn điện thoại.
Đột nhiên Thời Thanh Thu rất muốn gặp cô, muốn ôm cô một cái, muốn nhéo mặt cô rồi hôn lên giữa đôi lông mày cô.
Suy nghĩ này lập tức nảy mầm trong lòng Thời Thanh Thu, nàng nhanh chóng gửi cho Ôn Khinh Hàn tin nhắn muốn về nhà, sau đó cất điện thoại quay người định trở về.
Bước chân của nàng khựng lại bởi vì Kỳ Duyệt đang đứng gần đó lẳng lặng nhìn nàng, trông không giống mới ra cho lắm, giống như cô ấy vẫn luôn đứng đó.
Nàng hơi gật đầu một cái coi như chào hỏi, đang định đi thì Kỳ Duyệt chợt đi tới, dừng lại trước mặt nàng, khẽ hỏi: “Thanh Thu, thời gian qua cậu sống có tốt không?”
Thời Thanh Thu theo phản xạ lui lại một bước kéo giãn khoảng cách giữa hai người, trên mặt là vẻ xa cách hờ hững: “Tôi sống rất tốt.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)