Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4 : Đính Chính Tin Đồn

2202 0 21 0

Vào mùa xuân và mùa hạ, mặt trời thường mọc rất sớm, Thời Thanh Thu cho rằng lúc đóng phim là đã phải thức dậy rất sớm rồi, nhưng khi nàng đón lấy những ánh nắng do mặt trời chiếu xuống, ngồi ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ sát đất ăn bữa sáng do người phục vụ mang tới, nàng vẫn cảm thấy những ngày mùa thu và mùa đông có lượng công việc thoạt nhìn ít hơn rất nhiều.

Đặc biệt là mùa đông, mặt trời mọc tương đối trễ, bởi vậy khiến cho con người có một loại ảo giác rằng vào những ngày mùa hạ thường sẽ trải qua khó khăn gian nan hơn một chút.

Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới giờ đi đến phim trường, Thời Thanh Thu liền ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, một tay dùng để uống sữa bò, một tay thì cầm remote điều khiển để chuyển kênh của tivi treo tường, khi chuyển đến kênh đang phát lại show truyền hình thực tế « trong phim ngoài đời » thì dừng lại.

Hiện nay show truyền hình thực tế này rất được hoan nghênh ở trong nước, chủ yếu là bởi vì trong tiết mục mời rất nhiều khách quý, họ là những diễn viên có sức ảnh hưởng lớn cả trong và ngoài nước. Hơn nữa tổ mời diễn viên của tiết mục này có ánh mắt rất độc đáo, trên căn bản thì ai có tác phẩm mới sắp ra mắt hoặc là người có tin tức bắt mắt khiến khán giả chú ý trong thời gian dài, những diễn viên như vậy thì có cơ hội tham gia show truyền hình thực tế này là rất lớn.

Thời Thanh thu để remote điều khiển xuống, hai chân bắt chéo nhau, lấy tư thái thoải mái nhất tựa lưng vào ghế ngồi, một tay cầm sữa bò lên uống, một tay thả ở trên đầu gối, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp.

Mùa thứ hai của « trong phim ngoài đời » này sắp kết thúc, có thể là không lâu nữa sẽ tới phiên nàng, gần đây Phan Gia Văn đã rào trước đón sau với nàng về vấn đề này.

Thời Thanh Thu hơi híp mắt lại, đưa tay lấy điện thoại di động, ấn sáng màn hình rồi xem ngày trên đó, do dự trong chốc lát thì bấm số di động của Ôn Khinh Hàn, sau đó đem điện thoại của mình đặt ở bên tai.

Lần này vẫn như trước, điện thoại của nàng được kết nối rất nhanh, đầu dây bên kia rất yên tĩnh, Thời Thanh Thu mỉm cười:

"Chào buổi sáng, Ôn đại luật sư."

Sau khi đầu dây bên kia phát ra tiếng vang nhỏ của văn kiện tiếp xúc mặt bàn thì Ôn Khinh Hàn lên tiếng:

"Chào buổi sáng, Thời đại minh tinh."

Thời Thanh Thu đỡ cái trán một chút, Ôn Khinh Hàn thực sự là người không thích hợp để nói giỡn, kiểu chào hỏi với giọng điệu vui vẻ như thế này có thể rất dễ dàng dẫn dắt câu chuyện tới đề tài kế tiếp, nhưng Ôn Khinh Hàn chính là điển hình của một loại người khi mới mở miệng liền làm cho người khác không có cách nào nói tiếp câu chuyện.

Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc thì ngày hôm đó một người lãnh đạm như Ôn Khinh Hàn làm sao mở miệng nói muốn cùng mình kết hôn? Bây giờ suy ngẫm lại, đây vẫn là tác phong nói chuyện từ trước đến nay của Ôn Khinh Hàn.

Dù sao cũng đã quen rồi, Thời Thanh Thu không suy nghĩ nhiều về vấn đề đó nữa, nàng lại nhấp một ngụm sữa bò, bắt đầu trêu chọc người kia:

"Khinh Hàn à, cậu có biết rằng khi cậu nói chuyện thì không có một chút nào giống với người bình thường cả, làm cho tôi hoài nghi rốt cuộc thì thường ngày cậu ăn cơm uống nước có giống với người bình thường không?"

Nàng dừng lại một chút, nghĩ tới một lời giải thích tốt hơn:

"Nói tóm lại thì cậu giống như một người không nhiễm khói lửa trần gian."

Trước đây, lúc nàng cùng Ôn Khinh Hàn ăn cơm, người này vẫn luôn là bộ dáng thong thả ung dung cùng lịch sự nhã nhặn, đẹp mặt là thật sự. Tuy nhiên, Thời Thanh Thu vẫn luôn có một suy nghĩ trong đầu, rốt cuộc thì Ôn Khinh Hàn sẽ có cảm xúc phấn khích vào thời điểm nào?

"Vậy thì em nên vui mừng mới phải."

Ôn Khinh Hàn rất nhanh tiếp lời, chờ Thời Thanh Thu nhướng mày muốn nghe đoạn sau thì cô nhẹ giọng nói tiếp:

"Kết hôn cùng với một thần tiên không nhiễm khói lửa trần gian như vậy là có lợi cho em rồi."

Thời Thanh Thu bật cười thành tiếng, độ cong của khóe môi không thu về được, tiếng cười rõ ràng truyền đến bên tai Ôn Khinh Hàn, làm cho động tác trên tay còn lại của cô ngừng hẳn, khóe môi của cô cũng lặng lẽ giương lên một nụ cười.

"Ai cho cậu tự tin xem bản thân như thần tiên vậy? Trước kia tại sao tôi chưa thấy qua cậu tự luyến như vậy?"

Thời Thanh Thu vừa cười vừa nói, cốc sữa bò trên tay cũng cầm không chắc, nàng đưa tay đặt chiếc cốc lên trên bàn thủy tinh.

Trước đây, nàng cùng Ôn Khinh Hàn luôn là hỏi một câu đáp một câu, tán gẫu với nhau cũng rất đứng đắn, rất hiếm khi thấy cô đùa giỡn nghiêm túc như vậy, khiến cho Thời Thanh Thu cảm thấy cực kỳ thú vị. Nếu không phải giọng điệu của Ôn Khinh Hàn vẫn bình thản như thế này thì nàng thật sự cho rằng bên dưới bộ da kia đã được thay đổi bằng một linh hồn khác.

"Không phải chính em đã nói vậy sao?"

Ôn Khinh Hàn ngồi xuống chiếc ghế da, thần sắc trên mặt rõ ràng nhu hòa hơn một chút.

"Nhưng tôi cũng không có nói cậu là thần tiên, người không nhiễm khói lửa trần gian có lẽ là quỷ nha."

Thời Thanh Thu vừa nói vừa cười khẽ, nếu như thỉnh thoảng có thể trêu chọc người kia hai câu thì đây cũng không phải là chuyện không tốt.

Ôn Khinh Hàn chậm rãi ngả lưng về sau, gương mặt thanh thuần kết hợp với dáng vẻ bình tĩnh mang theo một chút lạnh lẽo tạo nên một nét đẹp xuất trần thoát tục:

"Vậy cũng có thể vui mừng, dù sao cũng là nhân gian hiếm thấy mà."

"Hình như không có gì sai cả."

Thời Thanh Thu thuận theo cười một tiếng, bỗng nhiên không biết còn có thể trò chuyện gì tiếp theo.

Ôn Khinh Hàn hắng giọng một cái, khẽ hỏi:

"Thanh Thu, vừa rồi em uống sữa bò sao?"

Ôn Khinh Hàn nghe được một âm thanh nhỏ nhẹ của pha lê va chạm, nghe giống như là chiếc cốc được đặt lên bàn tạo ra âm thanh như vậy.

"Ừm, tôi có thói quen mỗi ngày đều phải uống một cốc sữa bò."

Thời Thanh Thu vươn tay vuốt ve thân cốc, thu liễm nụ cười của mình, xuyên qua sự phản chiếu của chiếc cốc, dường như nàng đang nhìn thấy một nơi khác.

Nàng uống sữa bò là thói quen được dưỡng thành từ nhỏ, vốn dĩ đây chỉ là một thói quen cực kỳ bình thường, nhưng từ khi cùng Kỳ Duyệt ở bên nhau thì nàng dần dần có chút yêu thích thói quen đó của mình.

Có đôi khi nàng cùng Kỳ Duyệt sẽ tìm đủ mọi cách để có cơ hội ở cùng nhau trong ký túc xá, khi biết nàng có thói quen uống sữa bò thì Kỳ Duyệt sẽ pha cho nàng một cốc sữa vào buổi sáng hoặc buổi tối trước khi ngủ.

Thời Thanh Thu còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy tiếu ý ôn nhu của Kỳ Duyệt khi đưa cốc sữa đến cho nàng, lúc đó Thời Thanh Thu nhấp một ngụm sữa nhỏ, trên môi còn dính một vòng sữa màu trắng.

Nàng ngượng ngùng mỉm cười, mà Kỳ Duyệt lại nhân lúc chiếc màn buông xuống, không một ai có thể nhìn trộm chiếc giường của cả hai thì nghiêng người qua hôn môi của nàng, cũng không quan tâm đến việc tay của nàng vì cầm sữa bò mà không dám nhúc nhích, sau đó đem vòng sữa màu trắng còn lưu lại trên môi nàng ngậm trong miệng, cuối cùng còn ở trong miệng nàng tùy ý trêu chọc để cảm nhận mùi sữa bò còn sót lại.

"Tôi biết."

Giọng nói của Ôn Khinh Hàn vang lên kéo suy nghĩ của Thời Thanh Thu trở về hiện tại, đáy mắt của Thời Thanh Thu ẩn hiện một chút mỉa mai chính mình.

Tại sao còn có thể nhớ đến những chuyện đã xảy ra khi đó?

Có lẽ là do bản thân cảm thấy quá không cam tâm, nàng hết lòng đối đãi với Kỳ Duyệt không hề giữ lại một chút gì cho mình, mối tình đầu của tuổi thanh xuân đã đem tất cả ý nguyện cùng tín nhiệm trao hết cho Kỳ Duyệt, vậy mà cuối cùng lại không có kết quả tốt đẹp, nếu gặp phải tình huống như vậy ai có thể cam tâm chấp nhận...?

"Làm sao cậu biết được?"

Thời Thanh Thu cầm cốc lên uống một ngụm sữa bò, hôm nay nàng đã có thể không cho sữa bò dính lên trên môi và giữ cho gương mặt mình luôn duy trì được sự hoàn mỹ nhất.

Một khi nhớ tới chuyện trước đây thì trong lòng Ôn Khinh Hàn lại không muốn thẳng thắn nói ra, cô chỉ thấp giọng trả lời:

"Chính là đã biết."

Thời Thanh Thu không kịp truy vấn thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ, nàng nói một câu vào điện thoại di động:

"Tôi cúp máy trước, đã đến giờ đến trường quay rồi."

Sau đó nàng cúp điện thoại và đứng lên đi mở cửa, ngoài cửa là Dương Hiểu.

Cửa vừa mở ra Dương Hiểu liền nhắc nhở:

"Thời tỷ, chúng ta phải đến trường quay rồi, thời gian bây giờ vừa đủ để đi đến đó."

Thời Thanh Thu gật đầu đồng ý:

"Em đợi chị một lát, chị thay giày xong sẽ xuống ngay."

Sinh hoạt của Thời Thanh Thu trong mấy năm nay, hầu như tất cả mọi chuyện đều phải nhường chỗ cho công việc, nàng không rõ bản thân rốt cuộc đã bao nhiêu lần cúp điện thoại như thế này, bất luận là với ai thì nàng cũng đều có hành động giống như vậy.

Nhưng hôm nay, nguyên nhân có lẽ là sau khi cùng Ôn Khinh Hàn nói chuyện điện thoại, trong đầu nàng suy nghĩ nhiều hơn về bộ dáng trước đây của Ôn Khinh Hàn, làm cho nàng liên tưởng đến... Ôn Khinh Hàn làm sao biết được thói quen hằng ngày của nàng?

Mang theo cái nghi vấn đó đi đến trường quay, ở ngay giao lộ gần trường quay có một nhóm người hâm mộ ngồi chờ sẵn ở đó để được nhìn thấy các diễn viên đến quay phim, lúc Thời Thanh Thu bước xuống xe bên tai đều là tiếng hô vang cuồng nhiệt: "Nữ thần! Nữ thần!" , sau khi nàng đeo kính râm lên làm vài cử chỉ chào hỏi thì cất bước rời khỏi.

"Thanh Thu đã tới rồi sao?"

"Hi! Thanh Thu!"

"Thời tỷ."

Vừa mới vào trường quay thì các nhân viên đoàn làm phim chào hỏi nàng, gương mặt của họ tràn đầy nhiệt tình, Thời Thanh Thu mỉm cười và gật đầu đáp lễ, sau đó đi thẳng đến phòng hóa trang, Chỉ là sau khi nàng đã đi xa, ánh mắt của những người nhiệt tình vừa rồi lại trở nên cổ quái, thậm chí còn có một ít người bắt đầu thì thầm với nhau, xì xào bàn tán.

Nam chính đang ngồi bên trong phòng hóa trang chơi điện thoại di động, cho là đang ngồi cũng có thể thấy được dáng người cao lớn của anh ta, chỉ nhìn một bên sườn mặt cũng thấy anh tuấn quyến rũ.

Nam nhân kia nghe động tĩnh thì ngước lên nhìn, rồi mỉm cười chào hỏi:

"Thời nữ thần đã tới, nhưng lại để cho tiểu nhân đợi rất lâu."

Dương Hiểu để túi xách của Thời Thanh Thu xuống, Thời Thanh Thu vừa đi vừa đáp:

"A Vọng, cậu đừng chế giễu tôi, cũng không nên gọi tôi như vậy."

Khi nàng tìm được ghế và ngồi xuống, liền cầm điện thoại lên bắt đầu kiểm tra những tin tức chưa đọc trên WeChat cùng tin tức của nhóm bạn bè trên đó.

Tần Vọng ngồi ở bên kia mỉm cười lên tiếng:

"Haha, Thanh Thu, ở đây không có người ngoài, chị nghiêm túc như vậy làm gì?"

Tần Vọng là nam chính trong bộ phim điện ảnh Thời Thanh Thu đang tham gia, hai người đã hợp tác với nhau nhiều lần, mối quan hệ ngoài công việc cũng không tệ do đó tự nhiên trở nên quen thuộc với nhau hơn. Trên cơ bản, khi Thời Thanh Thu ở cùng với hắn cũng không cần phải giữ cái tư thái nữ thần mà người hâm mộ xưng tụng, như vậy cũng làm nàng thoải mái một chút.

Nói về Tần Vọng thì địa vị trong giới giải trí của hắn không phân cao thấp với Thời Thanh Thu, kỹ thuật biểu diễn ứng biến rất tốt, hắn cùng Thời Thanh Thu đã được một nhóm người hâm mộ ngầm ghép đôi cho cả hai từ rất lâu rồi. Nhưng trên thực tế Tần Vọng đã xác định rõ ràng và nói qua với nàng rằng hắn đã có người trong lòng, bởi vậy hai người không cần xa cách nhau vì lời ngôn luận của người hâm mộ.

Sau khi Thời Thanh Thu lướt xem tin tức của bạn bè trên WeChat thì ném điện thoại lên bàn trang điểm, tùy ý thở dài một chút:

"Hy vọng hôm nay đừng NG quá nhiều lần, với lại nếu như mọi người đều ở trong trạng thái tốt nhất thì chỉ cần quay một lần liền có thể thông qua, tôi muốn được về nhà ăn cơm."

Tần Vọng đang trầm mê chơi đùa với điện thoại khẽ ngẩng đầu lên, tuy rằng đôi mắt đang nhìn màn hình điện thoại di động, nhưng lại nghiêm nghị hơn rất nhiều:

"Trước tiên, tốt nhất là chị nên nhìn qua Weibo một chút đi. Tuy rằng nó không phải là vấn đề lớn, thậm chí còn có tác dụng thêm nhiệt cho bộ phim điện ảnh sắp được công chiếu của chị, nhưng em cảm thấy chị cũng nên biết một chút về nó."

Lời nói lấp lửng của hắn khiến cho Thời Thanh Thu nhăn mày trong chốc lát, đưa tay lấy điện thoại di động trên bàn trang điểm, rất nhanh đăng nhập vào weibo, nhìn một chút liền nhìn thấy một tin tức hấp dẫn đang đứng đầu Weibo, trong đó còn có tên của nàng...

【Ảnh cũ của nữ thần quốc dân Thời Thanh Thu được phơi bày ra ánh sáng, dung nhan xinh đẹp của ngày hôm nay thực sự là kết quả của phẫu thuật thẩm mỹ, đối mặt với ảnh cũ ngày xưa, bạn có còn trầm mê với loại sắc đẹp giả dối này không? 】

Thời Thanh Thu click vào tấm hình nhỏ để xem, lập tức cười ra tiếng:

"Haha, đây là lần đầu tiên tôi biết mình còn có những tấm hình như thế này, có lẽ là ba mẹ tôi cũng không biết."

Tấm ảnh đính kèm theo căn bản cũng không phải là Thời Thanh Thu, mà là một người có dáng dấp tương tự nàng một chút nhưng gương mặt nữ sinh kia cũng không thể so với ngũ quan tinh xảo của nàng, nếu không quen biết thì nhất định sẽ dễ dàng tin tưởng người đó là nàng.

Tần Vọng nhún vai, hiển nhiên là hắn đã quen với những tin tức như vậy, hắn thoát khỏi trò chơi trên điện thoại, hai tay đan xen đặt lên bàn, lên tiếng hỏi:

"Cho nên chị dự định sẽ làm gì? Thanh giả tự thanh sao? Hay là phát biểu trên Weibo làm sáng tỏ chuyện này?"

Bất kể là ở đâu trong giới giải trí này, có bằng chứng thực tế giống như là ván đã đóng thuyền, nhưng nàng cũng không muốn hao phí sức lực của mình để đi phản bác, chỉ là một tin tức trên Weibo thì có thể làm nên chuyện gì? Bất quá chỉ là một hòn đá nhỏ tạo ra những bọt nước li ti trên mặt hồ yên bình mà thôi.

Nghĩ đến đây, Thời Thanh Thu lên tiếng:

"Không được, hiện tại tôi không có bất kỳ chứng cớ nào trong tay để chứng minh rằng trên gương mặt mình không hề động qua dao kéo, hơn nữa nữ sinh trong tấm ảnh kia quả thật có dung mạo rất giống với tôi."

Tần Vọng để một tay chống cằm ở trên bàn gật đầu lên tiếng:

"Vậy trước tiên chị nên chịu đựng một chút, sau đó đi gặp người đại diện của chị xem họ dự định xử lý chuyện này như thế nào."

Thời Thanh Thu mím môi, không lên tiếng.

Đến bây giờ Phan Gia Văn còn chưa liên hệ với nàng, có thể là muốn mượn tin tức này để làm nóng cho bộ phim sắp ra mắt của nàng, sau đó chờ đến trước ngày công chiếu không lâu của bộ điện ảnh kia sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.

Nàng không nghĩ nhiều nữa, thay trang phục diễn và để thợ trang điểm giúp nàng hóa trang, sau khi trang điểm xong, chuẩn bị cùng Tần Vọng rời khỏi phòng hóa trang, trước khi đi nàng nhìn điện thoại của mình một chút, đúng lúc trên WeChat thông báo có người gửi tin nhắn cho nàng.

Nàng click mở xem, là tin nhắn của Ôn Khinh Hàn, trong tin nhắn Ôn Khinh Hàn gửi qua cho nàng những tấm ảnh mà cô dùng di động chụp lại, đó là ảnh của các nàng khi tốt nghiệp tiểu học, còn có những tấm ảnh được chụp lúc tốt nghiệp sơ trung và cao trung, cuối cùng là tấm ảnh được bạn bè ở trường đại học chụp vào mấy năm trước, đó là dáng dấp điềm đạm của Thời Thanh Thu khi đang đọc sách.

Phía dưới những bức ảnh là một dòng tin nhắn ngắn gọn : "Cho em dùng"

Thời Thanh Thu cười khẽ một tiếng, có một loại cảm giác nói không nên lời đang tràn lan ở tận đáy lòng, hai tay cầm điện thoại di động, trong nhất thời không biết phải làm sao mới tốt.

Trước mặt nàng bỗng nhiên hiện ra bộ dáng lạnh lùng băng giá của Ôn Khinh Hàn, dáng người cao gầy, thân hình thon dài ở trước bàn đi qua đi lại, tìm kiếm những tấm ảnh tốt nghiệp, cuối cùng còn khom lưng xuống cẩn thận chụp lại từng tấm một.

Có một loại cảm xúc khác lạ đang trỗi dậy trong lòng Thời Thanh Thu, nàng lưu lại những tấm ảnh đó rồi click mở Weibo, sau đó đánh một dòng cảm nghĩ, còn đính kèm những tấm ảnh vừa được lưu khi nãy, nàng click đăng bài, cuối cùng ném điện thoại trở lại bàn trang điểm, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng hóa trang.

Trong thư phòng, Ôn Khinh Hàn vừa mới dùng động tác xem văn kiện, đưa tay đi lấy ly cốc nước, lúc này điện thoại di động của cô rung lên, Weibo thông báo một tin tức đặc biệt khiến cô chú ý.

【 Thời Thanh Thu: Luôn có một số chuyện, bạn biết, tôi biết. 】

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16