Đêm khuya lặng ngắt như tờ, màn cửa đóng chặt ngăn cản ánh trăng soi xuống.
Trong đêm tối, thật lâu sau cảnh tượng kiều diễm này mới hạ màn kết thúc nhưng Thời Thanh Thu dù có nằm mơ cũng không thể yên tĩnh.
Gương mặt xa cách của Ôn Khinh Hàn hóa thành dịu dàng, ngón tay viết ra những nét chữ mạnh mẽ cứng răn và cả âm sắc thanh lãnh lúc nói lời thuyết phục tâm hồn người khác, từng thứ một xuất hiện trước mắt và bên tai nàng.
Nụ hôn dịu dàng như thể đang hôn một bảo vật vô giá kia hôn từ môi nàng đến xương quai xanh, chạy thẳng một đường xuống dưới hôn lên linh hồn và cơ thể đang cùng run rẩy của nàng, cuối cùng hôn lên chỗ yếu ớt nhất của nàng.
Thời Thanh Thu thở hổn hển tỉnh lại, trong phòng không tối tăm như ban đêm, có thể nhìn xuyên qua màn cửa mơ hồ nhìn thấy ánh mặt trời chói chang bên ngoài.
Nàng nhích chân, cảm nhận được sự khác thường giữa hai chân khẽ thở dài.
Rõ ràng người nọ đang ở ngay bên cạnh mình mà sao còn nằm mơ giấc mơ kiểu này nhỉ? Hơn nữa tại sao nằm mơ mà có cảm giác chân thật như thế…
Nàng lẳng lặng chờ đợi để cảm giác từ mơ đi ra dần tan đi, sau đó mới trở mình vươn tay ôm lấy Ôn Khinh Hàn vẫn chưa tỉnh lại.
Vẻ mặt cực kỳ động lòng người của Ôn Khinh Hàn tối qua lại xuất hiện trong đầu Thời Thanh Thu, dần chồng vào gương mặt thuần khiết trước mặt. Cùng là cái nhìn của nàng, dù nàng có dáng vẻ thế nào thì cũng là nàng khắc sâu vào trong xương cốt của Ôn Khinh Hàn.
Nàng lại nhìn thêm một lát nữa mới buông tay ra định ngồi dậy, vừa mới nhích người một chút đã chợt bị kéo lại.
Người trước mặt mở mắt ra, trong mắt có một tầng sương mù mờ mịt, khàn giọng lên tiếng: “Ôn phu nhân, cậu định đi đâu thế?”
“Mình đi tắm một chút, tắm xong sẽ gọi cậu.” Thời Thanh Thu sờ lên tóc cô, sau đó ôm chặt eo cô, dù miệng nói vậy nhưng chợt không muốn đi nữa.
Ôn Khinh Hàn nhắm mắt, siết chặt cánh tay: “Đợi lát nữa rồi tắm, mình vẫn muốn ngủ.”
Thời Thanh Thu chen chân vào cọ cô: “Mình nằm mơ, không thoải mái lắm.”
Ôn Khinh Hàn mở mắt, cong môi hỏi: “Mơ cái gì? Có mình à?”
Cô hỏi như vậy khiến Thời Thanh Thu bắt đầu hơi xấu hổ, phải kể giấc mơ kia thế nào đây? Nói thật thì có lẽ sẽ bị trêu chọc không còn mặt mũi nào luôn.
“Sao hả?” Cơn buồn ngủ của Ôn Khinh Hàn tản đi, đôi mắt dần thanh tỉnh mang theo một tia dịu dàng, tay trượt xuống rồi dừng trên bụng dưới của Thời Thanh Thu, xoa nhẹ: “Cơ thể khó chịu chỗ nào? Tối hôm qua mình không biết tiết chế, sau này chắc chắn sẽ chú ý hơn.”
Thời Thanh Thu lắc đầu, bắp chân ôm lấy bắp chân Ôn Khinh Hàn, mềm giọng nói: “Cũng không phải chỉ có mình cậu không biết tiết chế…”
Ôn Khinh Hàn nhớ tới một chuyện, hỏi nàng: “Cậu đã xem tấm hình lúc trước Tiểu Nhuế gửi cho cậu chưa?”
“Hình gì cơ…” Thời Thanh Thu nghĩ một chút rồi bật cười: “Mình xem rồi, nội dung trong hình không hợp cho chúng ta dùng.”
Cái Ôn Khinh Hàn nói là tấm hình vào đêm họp lớp, sau khi về tới nhà thì Diêu Nhuế đã gửi cho Thời Thanh Thu một tấm hình có thể nói là một giáo trình dài.
Tiêu đề là “Làm thế nào để bạn tình vẫn giữ mãi tình thú với mình”, nội dung chỉ dạy một chút về cuộc sống hôn nhân bình thản của đôi tình nhân, làm thế làm để đối phương không mất “tình thú” với mình trong sinh hoạt.
Thời Thanh Thu cắn môi một chút, cười nói: “Chỉ dạy một chút về cuộc sống hôn nhân bình thản, không có dạy làm sao để kích tình hay bốc lên tình thú đêm tân hôn, ờm cái đó…” Nàng hơi khựng lại, rút tay sờ lên mặt mình, hơi xấu hổ: “Nhưng chúng ta không cần cái đó đâu…”
Ôn Khinh Hàn nhướn mày không trả lời, hiển nhiên vẫn đang chờ câu tiếp theo của Thời Thanh Thu.
Thời Thanh Thu lại ôm bắp chân của Ôn Khinh Hàn một chút, cắn môi nói: “Không phải chúng ta luôn rất bình thản ư? Nào có rầm rộ gì đâu nhưng lúc kích tình thì cũng rất kích tình đấy thôi…”
Chẳng hạn như tối hôm qua.
Thời Thanh Thu nói xong thì tranh thủ vùi đầu vào ngực Ôn Khinh Hàn, nói chuyện này xấu hổ quá.
Ôn Khinh Hàn khẽ cười, cắn lên lỗ tai nàng, hàm hồ nói: “Ừ, mình cũng cảm thấy vậy.”
Đáp án vừa mập mờ vừa nghiêm túc này khiến Thời Thanh Thu giận dỗi đẩy Ôn Khinh Hàn một cái, nhưng dán chặt quá nên nàng hoàn toàn không đẩy được, người sau cũng không hề buông lỏng tay tí nào.
Trong lúc vô ý, bàn tay đang đặt trên bụng nàng tìm tòi xuống dưới, tất cả động tác đều dừng lại vào giây phút này.
Ngón tay ok khẽ di chuyển đến giữa hai chân nàng, ấm áp ẩm ướt, thanh khê như mật.
Thời Thanh Thu đỏ mặt, tranh thủ ngồi dậy lui ra sau, thở gấp nói: “Cậu đừng chạm vào mình…”
Ôn Khinh Hàn biết cơ thể cả hai mệt mỏi nên cũng không định làm gì, chỉ có điều ánh mắt cô hơi tối xuống, nụ cười bên môi cũng trở nên sâu xa kéo Thời Thanh Thu vào lòng, thì thầm: “Thanh Thu, có phải cậu nằm mơ thấy mình rồi không? Hả?”
Lúc đầu vốn chỉ muốn trêu chọc nàng nhưng trong lòng nàng lại đang xấu hổ, nàng cũng không đoái hoài gì tới Ôn Khinh Hàn, chỉ suy nghĩ một chút rồi tức giận cắn vào vai Ôn Khinh Hàn một cái: “Chẳng lẽ trừ cậu ra thì còn có người khác được à?”
Ôn Khinh Hàn cũng không vùng ra, ánh mắt dịu dàng tới gần tai nàng nói nhỏ: “Chỉ được có mình thôi, nhất định phải là mình.”
Thời Thanh Thu hơi sửng sốt, hình như đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy Ôn Khinh Hàn nói chuyện bá đạo thế này, lúc mới kết hôn thì cô cùng lắm cũng chỉ nói cả hai phải sống chung mà thôi.
Nhưng Thời Thanh Thu nguyện ý dung túng cho sự bá đạo hiếm thấy này của cô, cực kỳ thích cô ngay thẳng như thế.
“Đương nhiên là chỉ có cậu rồi, vợ của cậu mà, làm gì còn nghĩ tới ai được ngoài cậu chứ.” Thời Thanh Thu ôm cô, hai chân kẹp lấy chân cô, chỗ yếu ớt cũng dán vào cô.
Ôn Khinh Hàn xoay người đè lên người Thời Thanh Thu, mím môi do dự, Thời Thanh Thu ngầm hiểu mỉm cười vuốt mặt cô.
“Chỉ một lát thôi, sau đó sẽ dậy.” Ôn Khinh Hàn đánh cược nói khẽ.
“Ừm…” Trong mắt Thời Thanh Thu tràn ngập ý cười, dịu dàng đáp lại.
Đôi môi hai người chạm vào nhau mang theo yêu thương và tình cảm dành cho đối phương, nhẹ nhàng chậm rãi lại nhu hòa, lưu luyến kiều diễm.
Hai người nằm trên giường, lại ngủ thêm chút nữa rồi tâm sự những chuyện trong mấy ngày qua. Vừa lăn qua lộn lại một hồi như vậy đã trì hoãn tới tận trưa.
Sau khi thương lượng xong, Ôn Khinh Hàn quyết định chiều đi dạo phố, tối ở nhà xem ti vi, không ra ngoài.
Lần trước định mua quần áo nhưng vì Ôn Khinh Hàn xảy ra chuyện nên vẫn luôn dời lại, đúng lúc lần này Thời Thanh Thu định mua một ít quần áo cho cô.
Quần áo công sở của Ôn Khinh Hàn và quần áo bình thường gì đó Thời Thanh Thu đều muốn mua thêm, mặc dù mặc vào trông chẳng có gì khác nhưng có một người vợ như móc áo như vậy, ai mà không muốn nhìn vẻ mặt sáng láng của cô mặc quần áo mình mua cho cô đâu chứ?
Thời Thanh Thu dẫn Ôn Khinh Hàn tới cửa hàng quần áo nhãn hiệu quen thuộc của mình, quản lý cửa hàng nhận ra nàng, nhiệt tình tiếp đón: “Cô Thời, hoan nghiêm tới đây, kiểu mùa đông đã lên rồi, cô xem…”
Thời Thanh Thu kéo Ôn Khinh Hàn, cười trả lời: “Cả hai chúng tôi đều muốn xem.”
Quản lý cửa hàng dẫn hai người tới khu kiểu mới nhất: “Kiểu dáng mới nhất đều ở trên này, tôi sẽ phục vụ hai người bất cứ lúc nào, nhân viên cũng sẽ để ý tới khách hàng lui tới, sẽ không gây phiền toái cho cô đâu.”
Thời Thanh Thu mỉm cười: “Cảm ơn.”
Nàng lập tức buông Ôn Khinh Hàn ra, tự mình bước tới lựa quần áo, thỉnh thoảng lựa ra ướm lên người Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn không nói câu nào, ngoan ngoãn đi theo Thời Thanh Thu, thoải mái để nàng ướm thử hết lần này tới lần khác, sau đó nhìn nàng lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu.
Mãi đến khi ướm xong một cái áo khoác vải kaki kiểu dài xong, nàng mới nói: “Thời phu nhân, cậu mặc áo khoác màu đậm vẫn đẹp nhất, màu sáng thì để mình mặc đi.”’
Con người Ôn Khinh Hàn lúc hè chỉ mặc mỗi áo sơ mi màu sáng cũng có thể mặc thành dáng vẻ cao lãnh bức người, áo khoác mùa đông cũng không phải là mặc màu sáng không đẹp, chỉ là không thể tôn lên khí chất của cô mà thôi, cảm giác giống như thiếu chút gì đó, màu đậm thì vừa hay tương phản tôn lên sự thâm trầm khó dò của cô.
“Ừ, được.” Ôn Khinh Hàn không nhìn áo mà nhìn Thời Thanh Thu đang nhíu mày rồi mỉm cười.
Thời Thanh Thu lại quay về lấy cái áo khoác màu đen mới ướm khi nãy, thuận miệng hỏi quản lý cửa hàng một câu: “Cô cảm thấy sao? Có phải cô ấy mặc áo khoác màu đậm trông đẹp hơn cái màu trắng cùng kiểu khi nãy không?”
Quản lý cửa hàng nói: “Đúng vậy, khí chất của cô gái này hoàn toàn trái ngược với cô, màu đập càng thể hiện được ưu thế khí chất của cô ấy.”
Nhận được sự tán đồng, Thời Thanh Thu thỏa mãn lật xem size áo khoác, nói với quản lý cửa hàng: “Size này hơi nhỏ, cô ấy cao 1m75, lấy size lớn hơn giúp tôi nhé.”
“Được, xin chờ một lát.”
Quản lý cửa hàng vội hất cằm ra hiệu cho nhân viên, lập tức có người đem size thích hợp tới.
Thời Thanh Thu đẩy áo vào người Ôn Khinh Hàn rồi đẩy cô tới phòng thay đồ: “Khinh Hàn, mau đi thay thử đi, sau đó ra đây mình xem thử.”
Quản lý cửa hàng thấy Ôn Khinh Hàn không nói câu nào đã quay vào phòng thay đồ, không khỏi cười hỏi: “Sao cô ấy không nói gì hết vậy? Có phải cô ấy không thích không?”
Thời Thanh Thu nhìn bóng lưng của Ôn Khinh Hàn, mỉm cười vén tóc ra sau tai, tiếp tục lựa quần áo cho Ôn Khinh Hàn: “Cô ấy không lần lên tiếng, chỉ cần nghe theo là được.”
Nếu như không thích chắc chắn sẽ cau mày, sau đó ánh mắt càng lãnh đạm hơn một chút rồi dùng sức mím môi một tí để biểu thị sự bất mãn của mình, y như một lão cán bộ kỳ cựu.
Quản lý cửa hàng che miệng, suýt chút thì cười đau cả sốc hông, cô ấy có một loại ý nghĩ muốn chụp ảnh hai người lại đăng lên weibo.
Chờ Ôn Khinh Hàn đi ra, Thời Thanh Thu lại đẩy cho cô thêm mấy bộ nữa, cô thử từng bộ một, cuối cùng cũng thử xong mấy kiểu dáng mới mà Thời Thanh Thu đưa cho cô.
Lúc cô đi ra từ phòng thay đồ, áo khoác màu nâu đậm càng tôn lên thân hình cao ráo của cô, ánh mắt thâm sâu, hơi thở lạnh lùng.
Thời Thanh Thu chợt nhìn qua, nàng chỉ cảm thấy mọi ồn áo náo động ở thế giới bên ngoài đều muốn tạm dừng ngay cái nhìn này, không nhìn thấy bất kỳ người nào khác cả.
“Thanh Thu, có đẹp không?” Ôn Khinh Hàn khẽ hỏi, miệng cô hơi mấp máy nhưng cảm giác được quản lý cửa hàng vẫn còn đứng đó nên nuốt câu sau về.
Thời Thanh Thu lại ăn ý cong môi, nói đáp án mà cô muốn nghe: “Đẹp, mình rất thích, còn cậu thì sao?”
Giọng nói nhạt nhẽo của Ôn Khinh Hàn lập tức ấm lên: “Mình cũng thích.”
Hóa ra nàng biết mình đang nghĩ gì, cảm giác này như thể đột nhiên ăn được một miếng kẹo bông, ngọt đến tận trong lòng.
“Vậy quần áo của cậu cứ quyết định mấy bộ đó đi.” Thời Thanh Thu gõ nhịp, quay sang nói với quản lý cửa hàng: “Phiền cô gói mấy kiểu dáng vừa rồi tôi đã chọn cho cô ấy lại giúp tôi nhé.”
Quản lý cửa hàng đáp: “Được, không thành vấn đề.”
Ôn Khinh Hàn giật tay áo Thời Thanh Thu một cái, ngay lúc nàng nhìn sang thì khẽ hỏi: “Vậy còn cậu thì sao? Không phải nói là chúng ta đi mua đồ đôi à?”
Thời Thanh Thu mỉm cười lắc tay Ôn Khinh Hàn, động tác thân mật bình thường nhất rơi vào trong mắt nhân viên cửa hàng lại là hình ảnh vô cùng ấm áp, nàng khẽ dỗ dành: “Mình vẫn chưa nói xong, cậu nóng lòng cái gì chứ?”
Ôn Khinh Hàn mím môi, Thời Thanh Thu lại nói với quản lý cửa hàng: “Còn nữa, cô gói lại giúp tôi những màu sáng cùng loại mà cô ấy vừa thử, cũng cùng size luôn nhé. Trễ chút giám đốc của mọi người sẽ liên lạc với mọi người, đưa quần áo tới nhà giúp tôi là được rồi.”
“Vâng.”
Lần này tuyệt đối không giống học sinh yêu đương tí nào, rõ ràng là một ảnh hậu đi dạo phố. Chỉ cần Thời Thanh Thu muốn là nàng có thể bảo người ta gửi tư liệu đến cho nàng, sau khi chọn quần áo xong thì cử người giao tới nhà.
Nhưng nụ cười sáng rỡ trên mặt nàng khiến Ôn Khinh Hàn nhận thức được nàng đang vui vẻ vì những chuyện nhỏ nhặt như mua quần áo cho mình.
Lúc đi lấy xe về nhà, Thời Thanh Thu mở lịch trong điện thoại ra, ba ngày nữa là tới sinh nhật của hai người.
Ôn Khinh Hàn thắt chặt dây an toàn, thấy nàng vẫn chưa nhúc nhích thì chồm người qua thắt dây an toàn cho nàng, thuận tiện hỏi: “Đang xem gì mà say sưa thế?”
“Sắp tới sinh nhật của chúng ta rồi, cậu muốn ăn sinh nhật kiểu gì?” Thời Thanh Thu sờ tóc cô hỏi.
Ôn Khinh Hàn ngồi lại ghế lái, nhíu mày: “Có lẽ là vẫn phải về nhà ăn sinh nhật với ba mẹ, thời gian trước vì mình phải tĩnh dưỡng nên không về thăm ba mẹ, chắc chắn sinh nhật ba mẹ sẽ gọi chúng ta về nhà.”
Hai người im lặng, Thời Thanh Thu níu quần mình, cúi đầu nói: “Nhưng mình muốn ăn sinh nhật hai người, đây là lần sinh nhật đầu tiên từ lúc chúng ta kết hôn tới nay đó.”
Nhưng bên ba mẹ lại không tiện từ chối, hai người đều biết điều này.
Ôn Khinh Hàn hơi cụp mắt, tay vịn tay lái, muốn nói lại thôi: “Vậy…”
“Làm sao bây giờ?” Thời Thanh Thu nhìn cô, vươn tay lắc tay cô, giọng điệu mềm mại: “Mình muốn ăn sinh nhật với cậu thôi…”
Đương nhiên Ôn Khinh Hàn không thể nào từ chối yêu cầu của Thời Thanh Thu, huống chi đây cũng là ý nghĩ trong lòng cô.
Dường như Thời Thanh Thu biết mong muốn của mình không dễ thực hiện như vậy nên không nói nhiều nữa, lặng lẽ muốn rút tay về.
Ôn Khinh Hàn lập tức nắm lấy tay nàng, nhìn chăm chú vào đôi mắt như dấy lên ánh sáng của Thời Thanh Thu: “Chúng ta có thể ăn sinh nhật riêng trước, một ngày trước sinh nhật thì chúng ta ăn sinh nhật cùng nhau, chỉ có hai chúng ta thôi.”
Thời Thanh Thu chớp mắt, đối mặt với ánh mắt kỳ vọng của Ôn Khinh Hàn, mầm móng hơi khô héo trong lòng lại nảy lên.
“Một ngày trước sinh nhật… Vậy thì còn hai ngày nữa là tới rồi…” Thời Thanh Thu ngẫm lại, khóe môi nở nụ cười, cởi dây an toàn chồm qua hôn lên mặt Ôn Khinh Hàn: “Được, vậy chúng ta mau đặt bánh kem trước đi, còn phải dặn dì Chung nữa, tối đó làm cơm xong nhờ dì ấy về sớm một tí.”
Ôn Khinh Hàn cũng cười: “Được, nghe theo cậu hết.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)