Có được sự đồng ý của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn bắt đầu cẩn thận suy nghĩ xem buổi tối nên đưa nàng đi đâu. Ngay cả người đang nằm dài trên giường híp mắt buồn ngủ cũng đang suy nghĩ xem nên thế nào. Thời Thanh Thu cho là nằng sắp ngủ đến nơi, mới cầm điện thoại lên tắt đi.
Mầy ngày nay ra ngoài cũng mệt mỏi quá, trong phòng yên tĩnh, Ôn Khinh Hàn nhắm hai mắt lại không lâu cũng mơ mơ màng màng ngủ. Đại khái là vì trước khi ngủ có nghĩ đến việc gì đó, nên ngủ một lúc cô bắt đầu mơ.
Mơ thấy lúc còn học đại học, Thời Thanh Thu hẹn cô ra phố thức ăn gần trường học ăn gì đó. Vì đã lâu không gặp nên hôm ấy, Ôn Khinh Hàn treo nụ cười như có như không bên môi, đi theo Thời Thanh Thu vào quán nhỏ kia.
Nhưng nụ cười của cô tắt ngúm ngay khoảnh khắc trông thấy Kỳ Duyệt.
Thời Thanh Thu dắt tay cô đến bên cạnh Kỳ Duyệt, cô nhớ ngày thường Thời Thanh Thu chỉ lễ phép mỉm cười với người khác thôi, nhưng hôm ấy trong mắt nàng lại có vẻ ấm áp hơn. Thời Thanh Thu cười nói với cô: "Khinh Hàn, đây là bạn gái mình, tên Kỳ Duyệt. Hai người đã gặp rồi, nhớ không?"
Ôn Khinh Hàn biết Thời Thanh Thu hời hợt với mình là vì Kỳ Duyệt, cũng biết Kỳ Duyệt là một trong số những người hâm mộ nổi bật của Thời Thanh Thu, còn từng thấy ở chốn hành lang không người, Kỳ Duyệt hôn lên môi Thời Thanh Thu.
Trước đến nay cô đều nhớ mọi chuyện rất kỹ, nhưng chỉ có mỗi một việc duy nhất không nhớ là mình đã vượt qua ngày hôm đó bằng cách nào. Cô cố nén cơn chua xót trong lòng mình, ngồi đối diện với Thời Thanh Thu, bên cạnh là Kỳ Duyệt. Cô không dám nhìn thêm nữa, chỉ khắc ghi mỗi niềm vui của Thời Thanh Thu trong lòng.
Người cậu thích, có thể khiến cậu vui, cho dù người đó không phải mình thì có sao đâu? Nguyện vọng của mình là mong cậu có thể đạt được ước muốn, mà đường đến kết cục này cũng không chỉ có một, chẳng qua là vừa hay, cậu không chọn mình mà thôi.
Giấc mơ ấy rất yên ổn, khi Ôn Khinh Hàn tỉnh lại cũng rất bình tĩnh, vì trước nay cô luôn cất giấu những gợn sóng nơi đáy lòng.
Phòng ngủ mở đèn, Ôn Khinh Hàn híp mắt lại, vốn định trở mình nằm nghiêng, môi bật ra một tiếng than lười nhác, cơn buồn ngủ còn vương lại cũng tan đi vì người đến.
"Thanh Thu, mình ngủ bao lâu rồi?" Tiếng Ôn Khinh Hàn hơi nghèn nghẹn vì mới tỉnh lại. Cô chống mình tựa vào đầu giường, nhìn Thời Thanh Thu ngồi xuống mép giường.
"Bây giờ đã là tám giờ rồi, cậu nói xem cậu ngủ bao lâu?" Thời Thanh Thu không có vẻ gì là trách móc, đưa cho cô một ly nước thấm giọng.
"Lâu thế sao." Ôn Khinh Hàn nhấp một ngụm nước trong ly, hơi cau mày, hai tay ôm ly đặt trước bụng, khẽ khàng nói: "Mình xin lỗi, ngủ qua giờ ăn mất rồi."
Giọng của cô đã rõ ràng hơn, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều. Thời Thanh Thu vươn tay lấy cái ly lại, để lên tủ đầu giường, hỏi: "Không phải cậu bảo muốn ra ngoài một chút sao? Vừa hay giải quyết vấn đề cơm tối luôn đi."
Ôn Khinh Hàn đối diện với nụ cười tủm tỉm và mi mắt cong cong của Thời Thanh Thu, từ cổ họng bật ra một câu nhàn nhạt: "Ừ, được."
Ngủ quá giờ ăn, đây là chuyện chưa bao giờ xuất hiện đối với một Ôn Khinh Hàn luôn hoạch định và sắp xếp trước hết kế hoạch cuộc sống. Nhưng ngẫm lại, chuyện kết hôn với Thời Thanh Thu cũng không nằm trong kế hoạch của cô. Cô chỉ dốc hết sức, hoàn toàn không còn đường lui, còn tất cả phát triển về sau đều là ý nghĩ và sự lựa chọn chân thật nhất của cô.
Hoặc là phải nói, sáng sớm hôm ấy khi không bỏ Thời Thanh Thu đi được, quỹ đạo sinh hoạt của cô trông thì có vẻ không đổi, nhưng thật ra nó đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa rồi. Cứ như vậy, sao không thuận theo tự nhiên chứ?
Rời khỏi khách sạn, Ôn Khinh Hàn đưa Thời Thanh Thu ra ngoài đón taxi đến phố thức ăn ngon. Thời Thanh Thu vẫn hóa trang đơn giản như cũ, để đảm bảo không có ai có thể nhận ra thân phận của cô.
Dòng người rất đông, Ôn Khinh Hàn kéo Thời Thanh Thu đi sát bên phải. Thời Thanh Thu tò mò hỏi: "Khinh Hàn, cậu đưa mình đi ăn gì đấy?"
Ôn Khinh Hàn giương mắt quét quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở một nhà phía trước, hơi hếch cằm lên nói: "Sắp tới rồi, đi theo mình."
Lý do cô chọn tiệm kia là vì mấy ngày nay vô tình nghe được các đồng nghiệp nhắc đến, nhưng vì phố ẩm thực này cách chỗ họp và chỗ mọi người ở khá xa nên mấy ngày nay chưa từng đến. Nhưng Ôn Khinh Hàn lại nhớ địa chỉ và tên tiệm này, hôm nay cô muốn chọn một quán cách xa khách sạn.
Hai người vào tiệm xong thì vừa hay cách đó không xa có một bàn người vừa đi, nhân viên phục vụ đang thu dọn, cô ấy bảo bọn Ôn Khinh Hàn sang ngồi.
Ôn Khinh Hàn gật đầu, sau đó gọi món chỗ bà chủ.
"Khinh Hàn, cậu chọn gì đấy?" Thời Thanh Thu tháo khẩu trang xuống, thấy Ôn Khinh Hàn về ngồi lại thì rót ly trà.
"Không có gì, chọn mấy món tương đối được yêu thích ở tiệm này thôi." Ôn Khinh Hàn nhận ly trà, nói: "Mình nghe nói tiệm này thiên về đồ ngọt, có không ít người ngoại quốc thích đến ăn. Hơn nữa không chỉ có mỗi món ăn chính, mà đồ ăn đêm cũng có nữa."
Thời Thanh Thu cảm thấy buồn cười: "Mấy ngày nay cậu có họp đàng hoàng không vậy? Sao mình cứ cảm thấy cậu đi nghe ngóng người ta xem chỗ nào bán đồ ăn ngon thế?"
Không trách Thời Thanh Thu cười nhạo thế được, mấy ngày nay cơm nước trong khách sạn đều do Ôn Khinh Hàn phụ trách hết, không phiền đến nàng chút nào. Ôn Khinh Hàn mà không về ăn cơm với nàng thì cứ đúng giờ là lại có nhân viên phục vụ mang món lên cho nàng. Thậm chí nàng đang xem kịch bản hoặc đang xem phim điện ảnh để thư gian thì lâu lâu cũng có vài món quà vặt gửi đến.
Mỗi lần một khác, không có lần nào ngoại lệ, đề là do Ôn Khinh Hàng đặt từ xa.
Ôn Khinh Hàn cong môi nói: "Họp đàng hoàng là điều đương nhiên, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc mình nhớ những chỗ có món ngon. Hơn nữa mấy cô ấy nói chuyện ngay cạnh mình, mình muốn không nghe cũng khó."
Thời Thanh Thu cũng cười theo, với tư cách là nhân tài mới nổi trong giới luật, Ôn Khinh Hàn không chỉ khiến người khác phải ngưỡng mộ vì thành tích, mà bản lĩnh gặp một lần không quên của cô cũng hơn hẳn người thường. Trong đầu Thời Thanh Thu hiện lên một bức tranh, có một đám người đang ngồi tám chuyện với nhau sôi nổi, còn Ôn Khinh Hàn đang lạnh mặt ngồi một mình một bên lấy điện thoại ra đặt đồ ăn.
"Vậy cậu chọn món gì?" Thời Thanh Thu hỏi. Đối với sự tin tưởng với tay chọn món của Ôn Khinh Hàn, sự mong đợi của nàng với tiệm này cũng cao hơn.
"Cá nướng, thịt bò nướng, cà tím nướng, thịt bò luộc, canh trứng." Ôn Khinh Hàn nói từng món một rồi rót cho Thời Thanh Thu một lý trà, nói tiếp: "Có cả cơm nữa."
Vậy thế này chẳng qua chỉ mới là bữa tối thôi? Bữa cơm này ăn hơi trễ một chút, Ôn Khinh Hàn dứt khoát nhập hai làm một luôn, bữa tối và bữa khuya thành một bữa, hơn nữa còn gọi thêm cho Thời Thanh Thu một phần thịt bò.
Đang lúc này, nhân viên phục vụ bưng món cá đút lò lên, đặt ngay giữa bàn. Cá nướng nóng hổi đặt giữa hai người bốc lên hơi nóng, Thời Thanh Thu cười nói: "Gọi nhiều thế này, cậu không muốn mình làm việc đàng hoàng đúng không?"
Thịt bò nướng và cà tím nướng cũng được bưng lên nối tiếp, Thời Thanh Thu thấy cạnh lò nướng có một cái bát con và một đôi đũa, trong chén đã có sẵn một miếng cá mềm mại lọt thỏm vào trong, Ôn Khinh Hàn đối diện nói: "Coi như quà bồi thường mình đã để cậu ở lì trong khách sạn mấy hôm nay, mau thử xem."
Lý do của Ôn Khinh Hàn luôn khiến người khác không thể phản bác. Thời Thanh Thu cần bát lên gắp cá ăn, hình như mùi vị không giống trước nay nàng từng ăn, nhưng nàng lại không nói được là khác chỗ nào.
Lúc rời khỏi khác sạn đã là tám giờ tối, đến phố ẩm thực cũng khoảng chính giờ, bữa cơm nhập hai bữa làm một này xong xuôi hết cũng khoảng mười giờ. Thanh toán xong lại ra ngoài phố ẩm thực náo nhiệt. Vì nhiều người ra ngoài ăn khuya nên các sạp nhỏ bán mấy món đồ chơi xinh xắn cũng đông, đêm đã khuya mà vẫn nhộn nhịp như cũ.
Thời Thanh Thu hít sâu mới lần mới đeo khẩu trang lên, đuổi theo Ôn Khinh Hàn, cùng sóng vai đi. Suy nghĩ đến món ăn tối nay, nàng không nén nổi than thở: "Khinh Hàn, mình về không dám nhảy lên bàn cân luôn đó, cậu nói xem bây giờ phải làm sao?"
Việc quay quảng cáo đã được sắp xếp lịch từ trước, sau đó còn một show thực tế và một bộ phim phải bấm máy nữa. Dù show thực tế không có yêu cầu gì, nhưng mà bên phía ban tổ chức kiểu gì cũng có người bắt lỗi. Lỡ đâu nàng không may thế nào đấy mà mấy ngày nay hấp thụ tốt quá thì chẳng phải là xong đời sao?
Ôn Khinh Hàn hiểu sự lo lắng của nàng, nhưng trông vẻ không áy náy chút nào với những hành động bồi bổ của mình mấy ngày nay, vẻ mặt vẫn lạnh lùng trong trẻo, chỉ quay sang Thời Thanh Thu nói: "Ăn khuya thì nên ăn ít, mấy ngày nay cậu theo mình đến đây đều ăn uống chẳng có quy luật gì. Nhưng hồi còn đi học ngày nào cậu cũng ăn khuya thả phanh chẳng lo gì, mình thấy cũng không cần lo đâu."
Hồi đó có ăn hằng ngày hả? Chẳng qua là lúc vừa lên đại học, thay đổi hoàn cảnh mới nên khó trách nàng buông thả một chút, hay hẹn Ôn Khinh Hàn đi đến mấy quán nhỏ gần trường, nhưng cũng chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà thôi.
Không ngờ chuyện mấy năm trước mà Ôn Khinh Hàn lại nhớ dai như vậy, thậm chí còn có ý nhạo báng nàng.
Thời Thanh Thu không biết phải làm sao, chỉ cười nói: "Mới mấy ngày thôi mà, cậu nói gì mà mình ngày nào cũng ăn khuya chứ? Biết vậy thì hồi đó đã không gọi cậu rồi. Khi đó Tiểu Nhuế còn bảo mình sao lại kéo cái người khó hiểu như cậu đi cùng đấy."
Giọng cô bị khẩu trang bịt lại hơi không rõ, nhưng Ôn Khinh Hàn vẫn bắt được nụ cười bị che đi. Ôn Khinh Hàn cầm cổ tay Thời Thanh Thu kéo về phía mình, cả hai tránh đứa bé đang lao về phía trước, sau đó mới nói: "Khó hiểu sao? Mình còn tưởng rằng cậu ấy vẫn luôn gọi mình là cục đá."
Ôn Khinh Hàn khi ấy từng vô tình nghe thấy Diêu Nhuế gọi mình là cục đá, không ngờ vẫn còn một cách gọi khác. Cũng chẳng biết cô ấy đặt cho mình bao nhiêu cái biệt danh nữa.
"Thật ra thì cậu như vậy cũng tốt, ít nhất là mình cảm thấy không vấn đề gì cả. Chỉ là tính tình cậu hơi lãnh đạm một chút, cũng không phải loại chẳng để ai vào mắt, càng không phải loại người mắt cao hơn đầu." Thời Thanh Thu thấy Ôn Khinh Hàn có vẻ không hiểu rõ lắm, không biết là không buồn để ý hay đã thành thói quen, nhưng nhớ đến tin vịt trong khoa năm đó, nàng vẫn không nén nổi nói với Ôn Khinh Hàn.
Có vài lời nếu được thốt ra từ người không liên quan gì đến mình thì không đủ để khiến mình cảm động, cho dù là cách nào đi chăng nữa. Nhưng nếu là người bạn cực kỳ để ý, cho dù chỉ là đôi lời ngắn ngủi thế thôi cũng có thể khiến lòng bạn tràn đầy vui sướng, hoặc là cực kỳ mất mát.
Mi mắt Ôn Khinh Hàn lúc này trở nên nhu hòa hơn, trái tim lặp đi lặp lại lời Thời Thanh Thu nói, cảm thấy như được nếm rượu ngon như năm xưa vậy, ban đầu thì thán phục, sau đó hương vị sẽ dần dần lan tỏa trong thân thể, đến từng dây thần kinh.
"Thanh Thu, cậu có từng nghĩ, đây có lẽ chính là nguyên nhân cậu chấp nhận đề nghị của mình, kết hôn với mình không." Ôn Khinh Hàn cong môi, nở nụ cười nhẹ: "Bởi vì cách cậu nhìn mình và cách người khác nhình mình khác nhau."
"Thế sao?" Thời Thanh Thu vừa cẩn thận nhớ lại Ôn Khinh Hàn trước kia, nỉ non nói: "Hình như là thế..."
Nàng cũng không gọi là hiểu hết Ôn Khinh Hàn, nhưng ở phương diện nào đó hoặc mức độ nào đó thì có thể hiểu được cô. Có lẽ chính vì vậy nên nàng mới đồng ý với đề nghị của Ôn Khinh Hàn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)