Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 106

1089 0 6 0

Thời Thanh Thu đột nhiên đùa như thế khiến Ôn Khinh Hàn bó tay nhưng thật ra trong lòng cô vừa vui vẻ vừa thích bộ dạng hoạt bát này của nàng.

Đám trai gái lầu một thấy lầu hai chợt ấm áp nên vội vàng thu dọn văn kiện của mình, tiếng ho khan vang lên liên tục.

Thời Thanh Thu chắp tay sau lưng cười với Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn nhìn sang lầu một, hờ hững nói: “Tan làm, cổ họng có vấn đề thì về nhà pha thuốc uống đi.”

Giọng nói vốn trong trẻo lạnh lùng của cô như dung hợp với hơi lạnh ngày thu khiến mọi người đều run lên, nhưng ngẫm lại vấn đề công thụ khi nãy Thời Thanh Thu mới nói thì tất cả hầu như đều đang nhịn cười.

Mọi người thu dọn bàn làm việc của mình trong rồi về nhà, Ôn Khinh Hàn trở lại văn phòng mặc áo khoác âu phục, xách cặp công văn đi ra, đóng cửa lại rồi nắm tay Thời Thanh Thu, vừa đi vừa hỏi: “Cậu còn làm chuyện xấu gì nữa hả?”

Một tay khác của Thời Thanh Thu ôm cánh tay cô, vô tội nói: “Mình nào có làm chuyện xấu gì đâu? Mình chỉ bưng cà phê lên cho cậu thôi mà, vừa hay định xem xem lúc cậu tiếp đãi khách hàng sẽ như thế nào.”

Hai người đi xuống lầu, Ôn Khinh Hàn nhíu mày nhìn nàng, đối mặt với gương mặt vô tội của nàng rồi lại ngẫm lại trạng thái khi nãy của mấy người ở lầu một.

Trong lòng cô lại thở dài, được thôi, nàng vui là được rồi.

Đi xuống lầu, Ôn Khinh Hàn kiểm tra phòng giải khát, Thời Thanh Thu cũng đi xung quanh kiểm tra xem còn chỗ nào cần sửa chữa lại nữa không, thuận tiện hỏi cô: “Sao hôm nay chỉ có một mình bà chủ Ôn thôi vậy, Ý Chi đâu rồi? Cậu ấy không có ở văn phòng luật hả?”

“Ừ, cậu ấy có chút việc phải ra ngoài nên giao chìa khóa cho mình.” Ôn Khinh Hàn đi tới chờ Thời Thanh Thu, thấy Thời Thanh Thu chuyên tâm kiểm tra như vậy thì không khỏi nhướn mày cười nói: “Đi thôi bà chủ, mình tắc công tắc nguồn điện.”

Thời Thanh Thu đi qua nắm tay cô, hai người cùng đi ra ngoài.

Giờ cao điểm tan làm, xe vừa rẽ ra ngoài đã gặp kẹt xe.

Trong lúc xe chạy chậm như rùa, Ôn Khinh Hàn nhìn không chớp mắt hỏi Thời Thanh Thu: “Thanh Thu, cậu muốn đi ăn ở đâu? Đã có mục tiêu sẵn chưa?”

“À, đi bên đại lộ Tân Giang đi, bên đó mới mở, chị Phương còn đăng ảnh trong vòng bạn bè bảo ở đó ăn ngon nữa đó.” Thời Thanh Thu tới gần giơ di động sang một bên cho Ôn Khinh Hàn xem.

“Ừ, vậy cậu chơi điện thoại một lát đi.” Ôn Khinh Hàn nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục lái xe.

“Một lát” này chính là gần một tiếng, bởi vì kẹt xe quá nghiêm trọng, có lẽ phải cần nửa tiếng nữa mới có thể lưu thông bình thường tới đại lộ Tân Giang mà Thời Thanh Thu đã nói.

Trong tiệm gần như đã không còn chỗ ngồi, cũng may Thời Thanh Thu đã đặt chỗ trước rồi. Tiệm này mới mở, Ôn Khinh Hàn còn nhớ lúc trước cô đi ngang mấy lần mà không thấy, chẳng trách lại hot như thế.

Ôn Khinh Hàn nắm tay Thời Thanh Thu đi vào, tay nàng lành lạnh, cô lập tức nhét tay Thời Thanh Thu vào trong túi của mình, khẽ hỏi: “Lạnh không?”

“Vẫn ổn mà, từ bãi đỗ xe đi vào cũng không lâu lắm.” Thời Thanh Thu hài lòng rụt năm ngón tay lại để cô mở bàn tay ra bao bọc.

Trong tiệm ồn ào, nhân viên phục vụ nhìn thấy hai người nên vội qua chào hỏi: “Chào hai vị, hiện tại trong tiệm đã không còn chỗ trống nữa, xin hỏi hai vị có đặt chỗ trước chưa?”

Thời Thanh Thu cười đáp: “Đã đặt trước rồi, chúng tôi đặt một phòng riêng, để tôi báo số điện thoại cho cô.”

Nữ phục vụ trẻ tuổi nhìn thử, chợt mở to mắt lắp bắp: “Cô… Cô… Cô không phải là…”

“Suỵt…” Thời Thanh Thu chớp đôi mắt trong trẻo linh động, khẽ nói với cô ấy: “Giữ bí mật nhé, an toàn của tôi đều giao cho cô cả đấy.”

Nhân viên phục vụ lập tức hiểu ra, vội nhìn xung quanh một chút, sau đó nghiêng người qua, trong nụ cười càng có them một chút kích động khó đè nén được: “Không thành vấn đề, tôi dẫn hai người tới phòng riêng, đi theo tôi đi, cô hơi cúi đầu xuống, cẩn thận một tí.”

Hôm nay hình như Thời Thanh Thu có hơi đáng yêu, ánh mắt Ôn Khinh Hàn dịu dàng, im lặng để mặc cô nắm tay mình đi theo nhân viên phục vụ, né tránh khách hàng ồn ào trong tiệm, thuận lợi đi vào trong phòng riêng.

Ôn Khinh Hàn gọi cho Thời Thanh Thu vài món, sau khi gọi xong lại mỉm cười lắc đầu, ra hiệu mình không cần gọi thêm gì nữa.

Thời Thanh Thu quay sang, vừa khách sáo vừa thân thiện cười nói với nhân viên phục vụ khi nãy: “Vậy cứ thế trước đi, làm phiền cô rồi.”

Nhân viên phục vụ viết lên tờ đơn xong, sau đó hơi ngại ngùng hỏi: “À Thanh Thu, số điện thoại mà cô đặt chỗ trước là của cô hả?”

Thời Thanh Thu ngầm hiểu lắc đầu, ánh mắt gian xảo chỉ tay về phía Ôn Khinh Hàn: “Là của cô ấy, không phải của tôi.”

Thân là nhân vật của công chúng, nàng nào dám dùng số điện thoại riêng của mình đi đặt chỗ trước chứ? Lúc trước đều dùng của Dương Hiểu, trong khoảng thời gian này mới bắt đầu dùng của Ôn Khinh Hàn.

Vẻ mặt nhân viên phục vụ lập tức ỉu xìu trông vô cùng thất vọng. Cô ấy lại nhìn sang Ôn Khinh Hàn, cô trưng ra vẻ mặt lạnh, cảm giác như có cả hơi lạnh tản ra từ trên người cô khiến người ta không dám đáp lại.

Cô ấy ngẫm lại rồi chắp tay trước ngực, đáng thương hỏi Thời Thanh Thu: “Vậy cô có thể ký tên cho tôi được không? Chỉ ký một chữ thôi cũng được…”

“Được thôi, cái này thì không thành vấn đề.”

Thời Thanh Thu vui vẻ đáp ứng, nhân viên phục vụ “a” một tiếng rồi vui mừng khôn xiết rời khỏi phòng riêng.

Ôn Khinh Hàn rót một ly trà rồi đẩy sang cho Thời Thanh Thu, sau đó lại sờ lên tay nàng, cảm thấy vẫn còn hơi lạnh nên đề nghị: “Thanh Thu, có muốn sang đây ngồi một chút không?”

Hai người ngồi đối diện nhau, mặc dù có thể thấy được lẫn nhau nhưng giờ phút này Ôn Khinh Hàn càng muốn để Thời Thanh Thu ngồi gần thêm một chút, có thể nắm tay nàng đặt trong túi mình.

“Được thôi.” Thời Thanh Thu chỉ đang chờ mỗi câu này.

Đổi chỗ, Thời Thanh Thu thuận lý thành chương luồn một tay vào túi âu phục của Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn sờ lên đầu ngón tay nàng, nghĩ tới thần thái vui vẻ khi nãy của nhân viên phục vụ sau khi được nàng đáp lại, không khỏi cong môi cười nói: “Sau này cậu ký tên thì phải để ý cho kỹ, đừng ký nhầm vào hợp đồng không nên ký gì đó.”

Thời Thanh Thu không nhịn được lại nhích tới gần một chút, nàng giật áo Ôn Khinh Hàn một chút rồi thuận tiện đáp lời cô: “Cho dù ký hợp đồng bán mình thì cậu cũng sẽ chuộc mình về thôi.”

Đôi mắt Ôn Khinh Hàn hơi híp lại, có chút ý cười: “Sao cậu biết mình nhất định sẽ chuộc?”

Thời Thanh Thu vui vẻ rút tay ra ôm lấy cô, ỷ vào việc ở trong phòng riêng không ai thấy nên dùng giọng điệu mập mờ tức giận nói nhỏ bên tai Ôn Khinh Hàn: “Không được, cậu không thể bội tình bạc nghĩa như vậy được, mình đã là người của cậu rồi đó…”

“Hả?” Ôn Khinh Hàn quay sang nhìn Thời Thanh Thu, ánh mắt như đang mỉm cười: “Sao mấy ngày trước không thấy cậu thừa nhận cậu là người của mình nhỉ?”

Thời Thanh Thu hít vào một hơi, ánh mắt u oán, giọng điệu xấu hổ: “Ôn Khinh Hàn, cậu chơi khăm mình! Không ngờ cậu lại ghi thù chuyện mấy ngày trước đến tận bây giờ!”

Mấy ngày trước lúc Thời Thanh Thu nói với cô truyện họp lớp, Ôn Khinh Hàn đã nói dù sao nàng cũng là người của cô, quay về rồi xử lý cũng không muộn. Thời Thanh Thu lại không biết xấu hổ nên không thèm thừa nhận, bây giờ đổi đề tài, Ôn Khinh Hàn lại bẫy nàng khiến nàng không kịp trốn.

Ôn Khinh Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Không có, mình chỉ chợt nhớ tới mà thôi. Trí nhớ của bà chủ Thời chúng ta không tốt cho lắm, lúc thì không phải người của mình, lúc thì lại là người của mình.”

“Ôn Khinh Hàn!” Thời Thanh Thu tức giận đến mức muốn cắn cô.

Bàn tay cô phủ lên môi Thời Thanh Thu, khẽ nói: “Về nhà rồi cắn, cắn thế nào cũng được.”

Bờ môi Thời Thanh Thu chạm vào lòng bàn tay của Ôn Khinh Hàn, thấy cô ôn hòa tự nhiên như vậy, nàng quyết định chơi xấu duỗi lưỡi ra liếm lòng bàn tay Ôn Khinh Hàn một chút. Sau đó, Thời Thanh Thu nhìn thấy lỗ tai Ôn Khinh Hàn đỏ lên mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

“Thanh Thu, cậu…”

Thời Thanh Thu khẽ cười một tiếng, kéo tay Ôn Khinh Hàn xuống, cánh môi lần lượt lướt qua lòng bàn tay và đốt ngón tay, mãi đến trong lòng bàn tay. Ôn Khinh Hàn trơ mắt nhìn đôi môi đỏ của Thời Thanh Thu khép mở lại khẽ cắn ngón tay của mình một cái.

Ôn Khinh Hàn lập tức cứng đờ, trong đầu lướt qua vô số hình ảnh lúc thân mật khăng khít, lỗ tai cô nóng đến độ không tưởng tượng nổi.

“Được rồi, không phá cậu nữa, hôm nay khách hàng của cậu có chuyện gì thế? Trông hình như rất sầu muộn.” Thời Thanh Thu hơi đỏ mặt kéo tay Ôn Khinh Hàn xuống rồi nắm tay cô, trong mắt đều là vẻ vui sướng sau khi nhìn thấy Ôn Khinh Hàn thẹn thùng.

Ôn Khinh Hàn khẽ ho một tiếng, trong đầu chuồn ra một chút tỉnh táo, nắm chặt tay Thời Thanh Thu nói: “Không có gì, chỉ là chồng ngoại tình, bây giờ cô ấy định ra tòa ly hôn, đồng thời lấy được quyền nuôi dưỡng con cái…”

Thời Thanh Thu chăm chú lắng nghe, trong lòng vẫn đang suy nghĩ hiếm khi thấy được luật sư Ôn thẹn thùng đó.

Có đôi khi nàng cảm thấy Ôn Khinh Hàn cũng không biết xấu hổ, nói chuyện gì cũng vô cùng thẳng thắn. Bây giờ xem ra, có lẽ nàng nắm giữ được phương pháp khiến Ôn Khinh Hàn thẹn thùng rồi, thù cho phương pháp này vốn cũng sẽ khiến nàng xấu hổ không thôi.

Màn đêm buông xuống, Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu rời khỏi tiệm ăn kiểu Nhật này, định đi tản bộ một chút rồi mới về nhà. Ôn Khinh Hàn nghĩ ngợi một chút rồi lái xe tới quảng trường Thời Đại.

Thời tiết không còn ấm áp, người đi tản bộ cũng ít đi rất nhiều, ngay cả quán nhỏ bán kẹo bông cũng sẽ không có một đám người vây quanh như lúc hè nữa, chỉ có một người đang chờ mà thôi.

Ôn Khinh Hàn hỏi: “Thanh Thu, cậu có muốn ăn kẹo bông gòn không?”

“Ăn chứ, cậu có ăn không? Mình không muốn ăn một mình.” Thời Thanh Thu đồng ý rồi còn không quên muốn cùng hưởng với Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn cười nói: “Mình với cậu ăn chung.”

Hai người cùng đi tới, đúng lúc khách hàng chờ mua kẹo bông gòn khi nãy cũng rời đi, Ôn Khinh Hàn nói: “Anh trai, làm cho tôi một cái.”

“Được thôi, chờ một tí.” Người bán hàng rong kia vui cười tiếp đón giống như lúc hè, người nọ cũng không hề lười biết vì khách hàng thưa thớt.

Hình ảnh này có phần quen thuộc khiến Ôn Khinh Hàn nhất thời hoảng hốt.

Hơn nửa năm trước, hai người vừa mới kết hôn, cô vẫn còn đang lo nghĩ xem phải nói với Thời Thanh Thu thế nào, sau này cho dù có xảy ra bất cứ chuyện thì cô cũng sẽ là áo giáp cứng cáp bất chấp cả súng đao.

“Tại sao chúng ta chỉ ăn có một cái?” Câu hỏi của Thời Thanh Thu kéo cô trở về thực tại.

Cô nắm chặt tay Thời Thanh Thu, giọng nói đạm mạc pha lẫn chút nhu hòa: “Đã trễ thế này rồi thì không nên ăn ngọt nhiều, hai chúng ta ăn một cái là được rồi. Nếu cậu muốn ăn nữa thì ngày mai chúng ta tới sớm một tí, lúc đó rồi mỗi người một cái.”

Thời Thanh Thu vừa định trả lời, người bán hàng rong kia đã chen lời: “Buổi tối không được ăn nhiều đồ ngọt thật, hai người bình thường đều có thể ăn cả một cái, hôm nay tối rồi thì thôi đi, mỗi người ăn một nửa cũng được rồi.”

Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu liếc nhìn nhau rồi nhíu mày, nghĩ tới anh ta nhìn thấy Thời Thanh Thu xong cũng không hề nhiệt tình nên lại giãn mày hỏi: “Anh trai, anh nhận ra chúng tôi à?”

“Sao mà không nhận ra được?” Người bán hàng rong kia cười nói: “Người đẹp bên cạnh này còn là một đại minh tinh nên tôi càng nhận ra. Hơn nữa hai người cũng đi qua, có đôi khi cô cũng tới một mình, hai người xinh đẹp như thế nên tôi nhớ rất rõ.”

Người bán hàng rong vẫn cười, vươn tay cầm một cây que trúc bắt đầu vòng quanh giữa máy làm kẹo bông gòn, quấn từng vòng từng vòng một để những sợi đường trắng nõn quấn lên từng tầng một. Nhưng mà kẹo bông gòn này vẫn chưa vào miệng, trong lòng Thời Thanh Thu đã vừa ngọt vừa xót. Nàng không phân biệt được là ngọt nhiều hơn hay là xót nhiều hơn.

Nàng tưởng tượng khi đó Ôn Khinh Hàn tới đây một mình, tự mình mua món kẹo bông gòn mà nàng thích nhất rồi lại tự ăn một mình từng miếng một.

Có lẽ khi đó hai người đang gọi điện thoại cho nhau, cũng có thể là Ôn Khinh Hàn im lặng ăn cho xong một cây. Sau đó về đến nhà, không ai biết sau khi cô tan làm hoặc sau bữa cơm chiều cô đã làm gì, ngày hôm sau vẫn là một Ôn Khinh Hàn khôn khéo quả quyết như cũ.

Dường như Ôn Khinh Hàn cảm nhận được cảm xúc của Thời Thanh Thu, cô thoáng đi tới một bước cản trước người nàng, không cho nàng cảm thấy yếu ớt không nơi nương tựa.

Thời Thanh Thu cúi đầu, trán nàng chống ở sau vai Ôn Khinh Hàn, nghe cô nói chuyện với người bán hàng rong trước mặt: “Bây giờ thời tiết lạnh, chúng tôi còn lo tới đây sẽ không mua được nữa.”

Người bán hàng rong cười ha hả nói: “Không có chuyện đó đâu, ngày nào tôi cũng ở đây, nếu tôi có việc gì thì vợ của tôi cũng sẽ tới đây trông. Nhưng mà thời tiết lạnh phải trở về sớm một tí, buổi tối cũng không ai ra ngoài nên làm xong cho hai người thì tôi cũng dọn quán thôi.”

“Đây, xong rồi.”

Ôn Khinh Hàn trả tiền rồi lại cười nói cảm ơn: “Cảm ơn anh.”

Sau đó cô quay lại, ôm vai Thời Thanh Thu, hai người cùng nhau trở về.

“Đúng lúc còn nóng, cậu ăn một miếng đi.” Ôn Khinh Hàn đưa kẹo bông gòn tới, hiếm khi dùng giọng điệu dỗ dành Thời Thanh Thu thế này.

Hốc mắt Thời Thanh Thu hơi nóng lên, không nhịn được kéo cánh tay Ôn Khinh Hàn dừng bước lại dưới ánh đèn đường, nối tiếp động tác của Ôn Khinh Hàn khẽ cắn một miếng nhỏ.

“Sao hả? Có ngọt không?’ Ôn Khinh Hàn cúi đầu chiều theo nàng.

“Ừ, ngọt lắm, cậu cũng ăn đi.” Giọng Thời Thanh Thu khẽ run, hốc mắt cũng hơi ẩm ướt.

Ôn Khinh Hàn cắn một miếng to, sau đó nhai nhai rồi nuốt xuống trông không nhã nhặn tí nào, hoàn toàn khác ra bộ dạng nho nhã ngày thường. Cô vừa cắn vừa nói: “Không biết máy làm kẹo bông gòn kia bán ở đâu, nếu như mua được một cái về nhà thì tốt rồi, đặt ngay trong phòng bếp, lúc muốn ăn thì chúng ta tự làm, như vậy tiện hơn rất nhiều.”

Thời Thanh Thu nở nụ cười, không chớp mắt nhìn Ôn Khinh Hàn lại cắn thêm một miếng giống như nàng đang nhìn thấy cô trong mấy năm qua, nhìn cô một mình ăn hết một cái kẹo bông gòn, cũng có lẽ là ăn không hết.

Hình ảnh này và rất nhiều mảnh vỡ trong đầu Thời Thanh Thu ghép lại cùng nhau, lúc Ôn Khinh Hàn ở một mình, lúc Ôn Khinh Hàn ôm gối ôm, lúc Ôn Khinh Hàn ra ngoài mua kẹo bông gòn một mình.

Mỗi một sự kiện như vô lý nhưng nguyên do của mỗi chuyện đều bắt nguồn từ nàng.

Cuối cùng Thời Thanh Thu không kiềm được nước mắt, giọt nước mắt lách tách trượt xuống. Sao nàng lại để Ôn Khinh Hàn cô đơn nhiều năm như vậy chứ? Sao nàng lại chẳng thể cảm giác được tí gì chứ? Sao nàng có thể chưa từng nghĩ tới khả năng này tí nào vậy?

Đột nhiên Ôn Khinh Hàn lại cắn thêm một tiếng, sợi đường bị kéo xuống che khuất miệng và cằm của cô.

“À… Mình cắn to quá rồi…” Giọng nói của cô ậm ờ, nhíu mày lại nhìn đôi mắt tràn ngập đau lòng của Thời Thanh Thu.

“Đồ ngốc, cậu cắn một miếng to như thế làm gì?” Thời Thanh Thu vừa cười vừa mắng Ôn Khinh Hàn, nhích lại gần ôm cổ cô, cắn lên sợi đường mà cô không ăn được.

Thời Thanh Thu tới gần từng chút từng chút một, đôi môi mềm mại của hai người chạm vào nhau, Ôn Khinh Hàn vươn tay ôm eo Thời Thanh Thu, vẫn chưa thỏa mãn liếm lên môi Thời Thanh Thu một chút: “Ngọt không?”

Thời Thanh Thu học theo dáng vẻ cô từng trêu chọc mình, cong môi cười nói: “Ngọt, chưa từng ăn kẹo bông gòn nào ngọt thế này.”

Khóe môi Ôn Khinh Hàn lộ ra ý cười, lau đi giọt nước mắt trên đôi gò má nàng, quay lại khoác vai Thời Thanh Thu tiếp tục đi về, đưa kẹo bông gòn kia tới gần cho nàng cắn thêm một miếng, sau đó lạ lùng nói: “Mình cảm thấy vẫn nên nghĩ cách mua một cái máy làm kẹo bông gòn về mới được, mùa đông lạnh thế này, cuối tuần không muốn ra ngoài nhưng lại muốn ăn kẹo bông gòn thì chúng ta có thể tự làm ở nhà.”

Thời Thanh Thu hít mũi một cái, cười nói: “Không cần đâu, mình cũng không muốn ăn thường xuyên, thỉnh thoảng ra đây khá tốt, không phải tản bộ rất tốt à? Hơn nữa chắc chắn cậu làm sẽ không ngon bằng anh trai khi nãy đâu.”

“Hóa ra là cậu chê mình không biết làm kẹo bông gòn à.” Ôn Khinh Hàn bật cười, nhướn mày nói: “Được thôi, vậy nghe theo cậu đi.”

Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu bèn nhìn sau người, có một chút cảm xúc không cần phải dùng ngôn ngữ biểu đạt lưu chuyển giữa sóng mắt đều bị đối phương biết được.

Bao nhiêu năm trôi qua, rồi lại bao nhiêu ngày trôi qua thì mấy chuyện này cũng chẳng còn liên quan gì cả.

Cô nhìn thấy chính mình trong đôi mắt óng ánh kia.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16