Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 81

1135 0 7 0

Rời khỏi nhà ba tháng mới trở về, Thời Thanh Thu cảm thấy lần này khiến cho nàng cảm thấy bùi ngùi hơn nhiều so với lúc trước.

Lúc rời đi vẫn còn không nở, vẫn còn phiền muộn, còn đang cân nhắc, thậm chí còn muốn trốn tránh.

Bây giờ trở về, lại đi đến chỗ hồi ba tháng trước với Ôn Khinh Hàn, nàng cảm thấy không chỉ chuyện đời thay đổi trong chốc lát mà ngay cả cõi lòng cũng không biết thay đổi khi nào, ở đâu. Từng giờ từng phút, từng li từng tí dần dần bào mỏng bức tường sâu trong lòng của nàng.

Lúc đầu Thời Thanh Thu muốn để Ôn Khinh Hàn về nhà nghỉ ngơi trước, tối nay sẽ liên lạc lại, nhưng Ôn Khinh Hàn vừa đến cổng đã giao hành lý của mình cho người giúp việc, đúng lúc ba mẹ đều không có ở nhà, nên cô theo Thời Thanh Thu về nhà luôn.

Đã ba tháng không gặp, tất nhiên Thời Hồng Lãng và Đường Tĩnh Tuệ rất nhớ con gái, Đường Tĩnh Tuệ vừa ôm chầm lấy Thời Thanh Thu vừa không quên chào hỏi Ôn Khinh Hàn: “Ây da, cuối cùng cũng về rồi. Lần này đừng đi nữa nhé? Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn không được đi, chuyện của hai đứa còn chưa xử lý xong đâu. Thanh Thu, không phải con nói lần này quay xong bộ phim trở về thì sẽ được rảnh rỗi sao?”

Ôn Khinh Hàn ở bên cạnh kéo vali hành lý của Thời Thanh Thu, Thời Thanh Thu thì để mặc cho Đường Tĩnh Tuệ kéo đi cười nói: “Chắc chắn là sẽ rãnh hơn lúc trước nhiều, về cơ bản có thể nói là muốn nhận hợp đồng hay không đều do con quyết định.”

“Con lên chức làm bà chủ rồi sao?”

“Cũng gần gần như vậy, nhưng mà không có liên quan gì đến công ty lúc đầu của con, là do con không tiếp tục gia hạn hợp đồng. cho nên sau này ba mẹ nhìn thấy tin tức hoạt động có liên quan đến con thì đều do tự con nhận.”

Sau khi kết thúc hết tất cả lịch trình và dự định vào buổi tối, Thời Thanh Thu cũng không giấu giếm mà nói hết tất cả dự định bây giờ của mình cho ba mẹ.

“Tự lập công ty sao? Đã lên kế hoạch xong chưa, đừng để xảy ra vấn đề, có đủ tiền hay không?” Thời Hồng Lãng vừa sờ bụng, lông mày chớp chớp.

Mọi người đang ngồi ở bàn trà, Thời Thanh Thu buồn cười nói: “Ba, con đã làm việc nhiều năm như vậy, cũng đã tham gia rất nhiều hoạt động như vậy, tất nhiên là đủ cho con kí với mấy người mới rồi.” Nàng nghĩ nghĩ rồi xoay người kéo tay của Ôn Khinh Hàn, nháy nháy mắt bĩu môi một chút: “Hơn nữa nếu như không đủ tiền thì còn có luật sư của nhà chúng ta mà, ba mẹ không cần lo lắng đâu.”

“Ừ, cũng đúng, nhưng nếu hai đứa có chuyện thì phải nói với người trong nhà đó.” Đường Tĩnh Tuệ nghe xong thì thoải mái hơn nhưng vẫn không quên dặn dò.

Ôn Khinh Hàn cười yếu ớt nói: “Ba, mẹ, yên tâm đi, con sẽ trông chừng cậu ấy.”

Ánh mắt của Đường Tĩnh Tuệ sáng lên, đây là lần đầu tiên Ôn Khinh Hàn gọi mình và chồng là ba mẹ, cảm giác giống như đi nước ngoài một tiếng trở về, hai người cũng thân quen hơn.

“Vậy được, hai đứa cố gắng nghỉ ngơi, Khinh Hàn đã về nhà thăm ba mẹ của con chưa? Buổi tối đến ăn cơm chung đi, lát nữa cô sẽ nói dì Hà làm thêm chút thức ăn cho buổi tối. Với lại, khi nào hai đứa định mua phòng ở chung, chuyện hôn lễ quyết định như thế nào, hai đứa thương lượng với nhau rồi nói lại với cô chú.”

“Khụ, còn và Khinh Hàn sẽ thương lượng chuyện này, sẽ không trốn tránh đâu, mẹ cứ yên tâm đi.” Thời Thanh Thu có chút ngượng ngùng, ánh mắt né tránh sau đó vội vàng muốn lôi Ôn Khinh Hàn trở về phòng: “Mẹ, tụi con có chuyện muốn nói, con dẫn Khinh Hàn về phòng con…”

Thời Hồng Lãng không quên dặn dò một câu: “Nếu Khinh Hàn đã trở về thì buổi tối nhớ đến ăn cơm.”

“Con biết rồi.” Ôn Khinh Hàn lên tiếng, vẻ mặt tươi cười đi theo Thời Thanh Thu.

Mới vừa đi tới hành lang, đột nhiên Thời Thanh Thu nhớ ra cái gì đó, không hiểu sao lại nói một câu: “Cậu đi trước đi, mình trở về phòng xem mấy tháng rồi có đống bụi hay không.” Sau đó bước nhanh đi về phòng của mình.

Nàng mở cửa đi vào, Ôn Khinh Hàn tập trung lắng nghe, nghe thấy tiếng bước chân dừng lại im lặng, sau đó có một tiếng va chạm rất nhỏ, giống như là ném thứ gì đó vào trong thùng rác.

Ôn Khinh Hàn kéo vali đi đến, khóe mắt thoáng nhìn qua tủ đầu giường trống rỗng, còn trong thùng rác kia thì có một cái góc khung.

Khóe môi của cô nhẹ nhàng cong lên, ăn ý nói: “Đúng là sạch sẽ, hẳn là mấy tháng này ba mẹ đã quản lý thay dì Hà không ít, hơn nữa trước khi chúng ta trở về có thông báo nên nhất định đã quét dọn một lần rồi.”

“Ừ, trước kia mỗi lần trở về đều là như thế này.” Thời Thanh Thu kéo màn cửa sổ ra, thoải mái mà duỗi lưng một cái, sau đó quay đầu lại nhìn về phía tủ đầu giường, ánh mắt sâu xa: “Nhưng mà hình như lần này sạch sẽ hơn, sạch hơn trước kia rất nhiều, khiến cho mình dễ chịu.”

Từ lúc vừa nãy nàng không chút do dự ném cái khung hình kia vào trong thùng rác thì nàng đã cảm thấy khối đá lớn trong lòng của mình đã thật sự buông xuống. Nàng và Kỳ Duyệt không thể quay lại được nữa, từ sau khi hai người tách thì cái khung hình kia đã bị cô gấp lại, không tiếp tục nhìn nữa, bây giờ cũng không còn cần thiết tiếp tục tồn tại nữa.

Thời Thanh Thu đi đến bên giường ngồi xuống, thấy Ôn Khinh Hàn đã cất vali xong thì đưa tay tới, cô ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó thả lỏng cả người ngã xuống giường.

“Cuối cùng cũng có thể không cần mệt mỏi như vậy nữa rồi, khi nào quá rảnh rỗi thì mình sẽ nhận thêm phim, muốn quay phim thì mình sẽ ở nhà nghỉ ngơi.” Vẻ mặt của Thời Thanh Thu thoải mái, nghĩ đến cuộc sống sau này thì cười ra tiếng.

Ôn Khinh Hàn hỏi: “Cậu đã nghĩ đăng ký công ty tên gì chưa? Đã nghĩ ra chưa?”

Nụ cười của Thời Thanh Thu tắt đi, im lặng một chút rồi nhìn về phía Ôn Khinh Hàn bằng đôi mắt trong trẻo, đột nhiên trong lòng có chút xúc động, nàng lắc lắc ngón út của Ôn Khinh Hàn đề nghị: “Gọi là Ôn Thất đi.”

Ôn Khinh Hàn có chút kinh ngạc, cô lập tức nghĩ đến ý nghĩa của từ này, Fan couple của cô và Thời Thanh Thu ở trên mạng được gọi là Ôn Thất couple.

“Ôn Thất và phòng làm việc đều có hai chữ phòng, không dễ nghe.” Ôn Khinh Hàn ngoan ngoãn mà nói.

Thời Thanh Thu chống người dậy, bắt đầu ra dáng phổ cập kiến thức cho Ôn Khinh Hàn: “Đăng ký công ty dưới tên gọi công ty giải trí Ôn Thất, không muốn đặt tên của mình, kể cả trang web chính thức và blog của chúng ta đều gọi là công ty giải trí Ôn Thất.”

Ánh mắt của Ôn Khinh Hàn dịu dàng, nắm chặt tay của nàng nhẹ giọng hỏi: “Vì sao nhất định phải gọi là Ôn Thất? Cậu có thấy người ta đều dùng tên của mình đặt tên cho phòng làm việc không. Có đôi khi trên mạng thậm chí còn không biết công ty tên gì, nhưng đều biết công ty kia là của nghệ sĩ nào.”

Thời Thanh Thu giơ hai tay lên nhẹ nhàng xoa mặt của Ôn Khinh Hàn, khóe môi nhẹ nhàng giương lên nghiêm túc nói: “Bởi vì hai chữ Ôn Thất này nghe rất ấm, mà đọc cũng sẽ có cảm giác rất ấm.”

“Bởi vì hiệu ứng nhà kính sao?” Ôn Khinh Hàn tiện tay ôm eo của nàng, trong mắt giống như có chứa ngôi sao sáng chói, nghe thấy nàng cười ở bên tai của mình sau đó hỏi: “Vậy khi nào thì cậu mới ở chung với mình?”

Thời Thanh Thu vuốt vuốt tóc dài của Ôn Khinh Hàn, nhìn thấy nó giống như tơ lụa cao cấp trượt qua khe hở ngón tay của mình, suy nghĩ kỹ một chút rồi mới trả lời: “Đợi thêm một chút nữa đi, mình muốn ở với ba mẹ thêm một thời gian ngắn.”

“Ừ, được.” Ôn Khinh Hàn thản nhiên trả lời.

Thời Thanh Thu thấy Ôn Khinh Hàn không có cảm xúc gì, buông một tay đang ôm mình ra cầm lấy điện thoại xem wechat, rồi nghĩ đến lời nói lúc nãy của mình, trong lòng hiện lên nhiều loại suy đoán, không khỏi cắn môi, trầm giọng giải thích ở bên tai của cô: “Khinh Hàn, không phải là mình làm lơ cậu, mình thật sự muốn ở với ba mẹ thêm một thời gian ngắn.”

“Thanh Thu, mình…”

“Đừng có xen vào, cậu hãy nghe mình nói hết.” Thời Thanh Thu cắt lời của cô.

Không hay rồi, hình như có chút hung dữ. Ôn khinh Hàn trừng mắt nhìn, nhếch môi không nói thêm gì nữa.

“Mấy năm trước mình vẫn luôn bận rộn nhiều việc, cho nên xong việc trở về đều muốn ở chung với ba mẹ, không muốn quanh năm suốt tháng cũng không gặp nhau được mấy lần. Mình biết bây giờ chúng ta hẳn nên ở chung, nhưng mình vừa mới khôi phục sự tự do, muốn ở bên cạnh ba mẹ, dù sao sau này về nhà cũng chỉ ở mà thôi.”

Thời Thanh Thu càng nói thì sự thất vọng đau khổ trong lòng Ôn Khinh Hàn càng mềm xuống, đường cong bên môi cũng rõ ràng hơn. Cô hiểu lầm chỗ nào chứ? Rõ ràng chính là do Thời Thanh Thu quá nhạy cảm hoặc có thể nói, bây giờ càng ngày Thời Thanh Thu càng để ý đến cảm nhận của cô.

Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Khinh Hàn vẫn đồng ý: “Ừ, mình biết rồi.”

Thời Thanh Thu nhíu mày nhìn cô, không nhìn ra gì cả, trong lòng có chút băn khoăn, lại cắn môi một chút, xích lại gần một chút, hôn lên khóe miệng của Ôn Khinh Hàn một chút, an ủi như tiếng muỗi vo ve: “Xem như chuyện này là một phần đền bù nho nhỏ.”

Chuyện này hoàn toàn khiến Ôn Khinh Hàn kinh ngạc, nhìn thấy Thời Thanh Thu đỏ mặt, cô nghĩ đến môi lưỡi giao nhau lần kia, lập tức cảm thấy vẫn chưa đủ.

Cô liếm liếm môi, ôm chặt Thời Thanh Thu, hơi thở có chút nóng, giọng nói khàn khàn: “Thanh Thu, đền bù như thế này chưa đủ.”

“Vậy cậu muốn sao…ưm…”

Ôn Khinh Hàn không cho Thời Thanh Thu cơ hội để hỏi lại, cô hôn thật sâu lên môi của Thời Thanh Thu, ngăn lại lời Thời Thanh Thu sắp nói ra, dịu dàng mà mạnh mẽ biểu đạt tình ý của mình.

Thời Thanh Thu đột nhiên bị cô hôn nên vốn không kịp phản ứng, cho đến khi ngón tay của cô chen vào khe hở của mình, mười ngón tay của hai người đan xen, cho đến khi cảm nhận được sự khao khát của cô nhưng động tác vẫn dịu dàng như cũ, cuối cùng Thời Thanh Thu cũng nhắm mắt lại, nghe theo tiếng lòng của mình, đáp lại khát vọng của cô.

Ôn Khinh Hàn dựa vào bản năng thăm dò giống như lần trước, cảm xúc vừa nóng vừa mềm chạm vào môi của nàng. Cô cắn nhẹ một chút, nghe thấy Thời Thanh Thu thở phì phò, lòng của cô cũng nóng lên theo hơi thở, đầu lưỡi đè nhẹ lên môi non mềm, dịu dàng đưa vào trong miệng của Thời Thanh Thu.

Cô rất thích từ từ mà nhấm nháp hương vị của Thời Thanh Thu, bây giờ cũng vậy, đầu lưỡi đang trêu chọc bốn phía trong khoang miệng nóng ướt, dịu dàng mà kiên nhẫn, dẫn dắt dục vọng của Thời Thanh Thu.

Môi của hai người dán chặt vào nhau, Ôn Khinh Hàn đã không còn thỏa mãn với mười ngón tay đan chặt nữa, cô buông lỏng tay đang ôm lấy Thời Thanh Thu, kéo cả người Thời Thanh Thu vào trong ngực mình.

Gương mặt của Thời Thanh Thu nóng lên, cả người đều mềm nhũn ra, hai tay không biết để ở chỗ nào đành phải vòng lấy cổ của Ôn Khinh Hàn. Hoàn toàn mất hết trọng tâm, nàng bị Ôn Khinh Hàn đè lên giường.

Tư thế như thế này càng khiến Ôn Khinh Hàn dễ cướp đoạt hơn, Thời Thanh Thu ôm chặt đầu của Ôn Khinh Hàn, bắt đầu chủ động đáp lại.

Đầu lưỡi của nàng đẩy đầu lưỡi của Ôn Khinh Hàn ra ngoài, bị Ôn Khinh Hàn cắn nhẹ lên đầu lưỡi một cái thì lập tức run rẩy một hồi.

Tay của Thời Thanh Thu đi xuống cổ áo của Ôn Khinh Hàn sờ lên da thịt nóng hổi kia, vuốt ve một cách tỉ mỉ, chuyên tâm hôn trả lại cô. Cho đến khi hô hấp cả hai càng ngày càng nặng thì cô mới rời khỏi môi của Thời Thanh Thu, bổ nhẹ lên gương mặt và vành tai của nàng, vẫn chưa thỏa mãn.

Môi của cô thuận theo bên mặt của Thời Thanh Thu trượt xuống, rơi vào cổ, dịu dàng sờ nhẹ, hơi thở từ từ khôi phục lại.

“Luật sư Ôn, đền bù như vậy đã đủ chưa?” Hơi thở của Thời Thanh Thu không đều, trong giọng nói như có men say khiến người ta trầm mê.

“Cậu cảm thấy đủ rồi sao?” Trong ánh mắt của Ôn Khinh Hàn chứa chan tình cảm, ngẩng đầu nhìn nàng.

Thời Thanh Thu nhẹ nhàng cười, vuốt ve gương mặt nóng hổi của Ôn Khinh Hàn, nhẹ giọng nói: “Không đủ thì chờ lần sau bù lại, bây giờ mình mệt mỏi, không muốn bồi thường.”

Ôn Khinh Hàn cười, ôm nàng vào trong lòng, ý đồ sâu xa nói bên tai nàng: “Lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu, phải bồi thường gấp đôi.”

Cô không ở lại nhà họ Thời nữa, sau khi dặn dò Thời Thanh Thu ngủ trưa xong thì rời đi, trở về nhà họ Ôn rồi lái xe đến văn phòng luật sư một chuyến.

Vừa đúng lúc vào giờ làm việc, tất cả mọi người đều yên tĩnh làm việc, Ôn Khinh Hàn ra hiệu cho quầy lễ tân đừng có lên tiếng rồi bước nhẹ đi vào.

Tầng một vang vọng âm thanh gõ bàn phím lạch cạch, thỉnh thoảng sẽ có một hai câu tra hỏi, rồi lại yên tĩnh như cũ, tất cả mọi người nghe thấy một tràng tiếng giày cao gót thanh thúy mà trầm ổn.

Lúc Trần Dật chuẩn bị uống nước thì giật mình một cái, trách móc: “Ôi, bà chủ Ôn về rồi sao? Có lầm hay không vậy, vậy mà cô không mang đặc sản về sao?”

Một câu này của anh ta khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ, Mạnh Tư Kỳ càng bị dọa đến quên đổi biệt danh: “Ôi mẹ của tôi, cục cưng Ôn trở về rồi!”

Lý Văn Kiêu che ngực lại, mắt giống như chuông đồng: “Ôi, không hay rồi trái tim nhỏ của tôi…”

Liễu Ức tuy có kinh ngạc nhưng không lên tiếng, Phó An Nhiên đã sớm nghe Giản Ý Chi nói Ôn Khinh Hàn sắp trở về nên chỉ mỉm cười chứ không có kinh ngạc.

Ôn Khinh Hàn nghiêm mặt, ánh mắt lạnh đến có thể khiến người ta run lên: “Làm việc cho tốt, lát nữa tôi đi rồi, ngày mai lại đến làm việc.”

Tư thế của tất cả mọi người lập tức trở nên đoan chính, Trần Dật cất giọng nói: “Rõ thưa bà chủ!”

Khóe môi của Ôn Khinh Hàn hơi cong lên, cất bước đi lên lầu.

Cô rõ của phòng làm việc của Giản Ý Chi, bên trong truyền đến một câu “Vào đi”, cô vặn tay nắm cửa đi vào trong.

Giản Ý Chi trông thấy cô thì đuôi lông mày nhướng lên, kinh ngạc vì hôm nay cô trở về nhưng sắc mặt không có khoa trương như những người ở dưới tầng một vậy.

“Luật sư Ôn vừa mới trở về đã đi làm, cậu không khỏi quá chuyên nghiệp rồi.” Giản Ý Chi đóng nắp cây bút máy lại rồi cất kĩ, thuận tay rút một cây bút chì từ trong ống đựng bút ra vuốt vuốt: “Đổi lại là tôi, vợ mệt mỏi mấy tháng trở về tốt xấu gì cũng phải triền miên mấy ngày rồi mới đến, đừng nói với tôi là cậu không muốn nhé.”

Ôn Khinh Hàn ngồi vào ghế phía trước bàn làm việc, giọng điệu nhạt nhẽo nói: “Luật sư Giản, cậu vẫn đến quan tâm cho tốt đến chuyện trung thân của mình đi, tôi đi lâu như vậy rồi, tin đồn cậu theo đuổi đàn em điều đã truyền đến tận nơi này.”

Lời của Giản Ý Chi dường như bị nghẹn trong yết hầu, liên tục chớp mắt mấy lần, liếm môi một chút rồi nói: “Mấy kẻ ở dưới tầng một vẫn luôn nhiều chuyện, cũng không phải là cậu không biết, ba mẹ tôi cũng vừa đi du lịch về mấy ngày, trong khoảng thời gian này tôi cũng không được bình yên, sợ bị hiểu lầm nên lúc làm việc em ấy ở dưới tầng một tôi cũng không gặp được.”

Cây bút chì đang xoay chuyển trong tay cô ấy đột nhiên khựng lại, rơi xuống bàn làm việc qua khe hở ngón tay, lăn trên mặt bàn làm việc bóng loáng mấy vòng.

Ôn Khinh Hàn “Ừ” một tiếng, sau đó ngước cằm lên: “Trả chìa khóa của tôi lại đi, ngày mai tôi phải đi làm.”

Giản Ý Chi quay người lấy một cái chìa khóa từ trong túi áo khoác âu phục đang treo trên ghế ném lên bàn, thuận tiện tò mò hỏi một chút: “Tình huống bây giờ như thế nào, đã giải quyết Kỳ Duyệt rồi sao?”

“Hẳn là vậy đi, hơn nữa trạng thái bây giờ của Thời Thanh Thu rất tốt, lần này quay xong một bộ phim rồi em ấy cũng không có nhận thêm hợp đồng nào, sẽ rảnh rỗi hơn rất nhiều, cũng không có cơ hội gì va chạm với Kỳ Duyệt.”

“Cái gì gọi là “hẳn là vậy”? Làm xong là làm xong, không làm là không làm, đây là ý gì chứ?” Quả thật Giản Ý Chi đã xem nhẹ Kỳ Duyệt, dựa theo ấn tượng mà Kỳ Duyệt để lại cho cô ấy, cho dù có lột xác như thế nào thì cũng không đấu lại Ôn Khinh Hàn mới đúng, sao Ôn Khinh Hàn lại không dám trả lời một cách khẳng định chứ?

“Chính là ý về cơ bản thì không có vấn đề gì, mặc dù cô ta cũng về bên này công tác nhưng từ sau khi Thời Thanh Thu từ chối cô ta một cách triệt để thì cô ta cũng không có thêm động tĩnh gì. Cho nên mới nói hẳn là vậy.” Ôn Khinh Hàn nghĩ, còn có động tĩnh gì nữa chứ, chuyện này cũng đã được định rồi, lần trước họ đã nói rất rõ ràng.

“Ừm…Đừng có lúc nào cũng đến tìm tôi nói chuyện phiếm mới tốt, tôi lười cầm điện thoại nói chuyện phiếm.” Giản Ý Chi lẩm bẩm một câu, mặt mũi nhăn lại có chút bất mãn.

Ôn Khinh Hàn cất chìa khóa đi, hơi híp mắt lại đứng lên nói: “Tôi đến văn phòng một chuyến rồi đi, ngày mai gặp lại.”

“Đi đi, đợi tôi suy nghĩ thật kĩ làm sao để làm thịt cậu mới được, không thể để cho cậu sống lâu như vậy được.”

Giản Ý Chi trừng mắt nhìn Ôn Khinh Hàn một chút, người kia làm bộ không nhìn thấy, chậm rãi rời đi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16