Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 42

1166 0 10 0

Khi trở về nhà, nhóm của các ba chơi cờ vua, trong khi đó các bà mẹ lấy laptop để xem bộ phim mà họ đã tải tối hôm qua. Trên bàn đã có đồ nướng, các trưởng bối vừa ăn vừa giải trí, nhưng điều đó lại khiến Giản Ý Chi và Phó An Nhiên có chút khó chịu.

Sau khi nhìn thấy hai đứa trở về, Phương Thục Tĩnh vẫy tay nói: “An Nhiên, Ý Chi, mau tới đây, nó vui lắm đó.”

Phó An Nhiên lắc đầu: “Mẹ xem với dì đi, con không xem đâu.”

Giản Ý Chi cũng cười nói: “Con cũng không xem đâu, con đi lòng vòng rồi quay lại sau.” Cô nói xong quay đầu lại nhìn Phó An Nhiên, có một chút không đành lòng, nhẹ giọng hỏi: “An Nhiên, có muốn đi cùng không?”

Phó An Nhiên vui vẻ đồng ý: “Được rồi.”

Hiếm khi được gần gũi hơn với Giản Ý Chi, không phải vì mối quan hệ giữa cha mẹ, chỉ đơn giản là vì họ hợp nhau, vì họ đang dần quen với nhau. Điều đó thật tuyệt vời khi được quen biết với một người mà nàng ngưỡng mộ.

Phía sau khu đồ nướng này là sông, đi xuống cầu thang là bờ sông để khách hàng và du khách đi dạo, một số khu đồ nướng khách hàng sẽ xuống dạo chơi để thức ăn được tiêu hoá.

Giản Ý Chi đặt tách trà xuống, thỉnh thoảng vừa đi vừa nhấp một ngụm, dọc đường đi không có nói chuyện gì, nàng không nhịn được nghiêng đầu nhìn Phó An Nhiên, đúng lúc cũng nhìn về phía cô.

Cô chủ động nói: “Em không muốn uống trà sao? Hôm nay đi ăn thịt nướng, mẹ em đặc biệt chuẩn bị để thanh nhiệt, giải độc.”

Phó An Nhiên chắp tay sau lưng gật đầu: “Lát nữa em sẽ uống sau.”

Giản Ý Chi mỉm cười, cằm ngẩng cao, nhìn vào cái ghế đá phía trước và nói: “Ngồi xuống đây.”

Hai người dừng lại và ngồi xuống, Phó An Nhiên quay lại nhìn những đường nét mềm mại trên gương mặt của Giản Ý Chi, hỏi câu hỏi mà nàng giấu trong lòng: “Chị, người vừa rồi có phải là bạn của chị không?”

Người phụ nữ đó đã hành động một cách mập mờ với Giản Ý Chi, từ xa nàng chỉ cảm thấy người phụ nữ này rất thân thiết với Giản Ý Chi, tuy rằng Giản Ý Chi không nhiệt tình lắm nhưng

cô chưa hề từ chối cái gì.

Giản Ý Chi vốn đang nhìn đoàn thuyền đánh cá trên sông, nghe xong liền quay đầy lại nhìn Phó An Nhiên: “Không phải, cô ấy là khách hàng của chị. Một thời gian trước, cô ấy đã li dị chồng vì chồng cô ấy ngoại tình. Sao à? Em biết à?”

“Không, chỉ là vừa nãy nhìn chị với cô ấy nói chuyện một lúc, em tưởng là bạn của chị.”

Nếu Phó An Nhiên biết một người như vậy, cũng sẽ không quá thân thiết, nàng không thích những người phù phiếm. Nếu chỉ là một vài trò đùa sau khi quen biết, dựa theo Giản Ý Chi giới thiệu sơ qua thì người này có lẽ là tự làm quen.

“Nếu em nhìn thấy từng khách hàng của chị, em cho rằng bọn chị là bạn.” Giản Ý Chi nhếch mép lên một cách nông cạn, và cô không thể thấy nụ cười của cô ấm áp như thế nào, nó có một chút lạnh lùng, như thể là cô cười như chẳng tha thiết.

Bởi vì biểu hiện đơn giản này, Phó An Nhiên hiếm khi cau mày, nàng cắn khẽ môi, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta có thể làm bạn không? Thật đấy.”

Một người bạn thật sự có thể nói chuyện trên trời dưới biển, có thể mời nhau, cũng có thể khẳng định rằng “cô ấy là bạn của tôi” mỗi khi được người khác hỏi, mà không phải là “Không” một cách lạnh lùng.

Phó An Nhiên muốn trở thành một người bạn như vậy với Giản Ý Chi, điều này đã được nàng suy nghĩ từ rất lâu trước đây, nhưng vì không quá thân thiết, nên nàng mới giấu trong lòng.

Có tiếng cười vang lên, hai tay Giản Ý Chi đang cầm chén trà, mỉm cười nhìn Phó An Nhiên, nụ cười làm cho người ta cảm thấy gần gũi: “Em hỏi chị trực tiếp như vậy, nếu chị xấu hổ rồi từ chối em, vậy em sẽ làm gì?”

“Hả….” Phó An Nhiên sững sờ, ánh mắt mong đợi chuyển sang một chút buồn bã.

Giản Ý Chi cười, giơ tay sờ đầu nàng: “Chúng ta là bạn, chị không ngại từ chối, được chứ?”

Cử chỉ của Giản Ý Chi nhẹ nhàng, đầu ngón tay

nhẹ nhàng trên tóc cô, có một sự thu hút kì lạ, đôi má An Nhiên đỏ lên, chớp mắt không được tự nhiên.

“An Nhiên, em làm chị cảm giác không mạnh dạn, thậm chí còn nhút nhát, nhưng thật kì lạ đôi khi em lại nói ra suy nghĩ của mình.” Cô rút tay lại, nhìn Phó An Nhiên một cách đăm chiêu và nói: “Có đủ loại khách hàng, với tính cách của em không phù hợp để em tự mình xử lý các vụ án.”

“Chị không như thế với người lạ, và chị tin rằng với khả năng đó có quyết định chị có phù hợp hay không.” Phó An Nhiên nhìn Giản Ý Chi một cách nghiêm túc, mỉm cười tinh nghịch khi cô ngạc nhiên: “Em không thể nào khiến tất cả mọi người trở thành bạn bè, nếu không có tình huống đó, em nghĩ em sẽ không làm cho chị thất vọng.”

Giản Ý Chi gật đầu vẻ hài lòng: “Xem ra chị trông mặt mà bắt hình dong.”

Phó An Nhiên không phải là người phi phàm, Giản Ý Chi vẫn nhìn nàng chăm chú, bỗng mỉm cười nói: “Thật ra, trước đây chị đã từng nghĩ khi tâm trạng không vui, hoặc chị chỉ làm theo những gì bố mẹ nói. Việc từ chối quá mệt mỏi, đặc biệt là phải tìm mọi cách để từ chối. Và không có bữa tiệc nào giữa chúng ta cả. Em cứ thử xem.”

Nghe vậy, lòng Phó An Nhiên như đánh trống nhưng nàng biết lý do vì sao mà Giản Ý Chi đã không làm điều đó, nên nàng chọn cách im lặng và chờ đợi những gì Ý Chi nói.

Ngập ngừng một lúc, Giản Ý Chi đứng dậy, đôi mắt cô có một chút mơ hồ: “Nhưng sau đó chị không dám suy nghĩ như thế, vì chị sợ rằng quyết định đó sẽ làm hại nhiều người. Chị, em, và còn có những người chúng ta thích trong tương lai, đó là lý do tại sao chị chưa bao giờ muốn thử.”

Đây là lần đầu tiên Phó An Nhiên nghe Giản Ý Chi nói ra những điều này, cha mẹ nên cân nhắc điều này cho con là điều dễ hiểu, nhưng như Giản Ý Chi đã nói, không ai biết rõ con đường phải đi hơn bản thân mình.

Với một chút tò mò và do dự, Phó An Nhiên hỏi: “Vậy chị có thích ai không?”

Người mình thích? Cảm giác mơ hồ mà cô đã từng trải qua, và giờ cô không thể nhớ được chính xác nó như thế nào. Làm thế nào để một khát vọng mạnh mẽ nhưng dịu dàng có thể làm cho con người ta can đảm để kiên trì, để bảo vệ, để chờ đợi trong im lặng.

Có lẽ bản thân cô không thực sự thích âm nhạc, nhưng ngay lập tức bị mê hoặc.

Cô nói: “Không phải bây giờ.” Thay vì nhìn Phó An Nhiên, cô lại nhìn thuyền đánh cá trên sông, thở dài vỗ vỗ vào đầu gối, mỉm cười nói: “Đi về thôi. Chị thấy hơi đói rồi. Lần này chị sẽ nướng cho em nếm thử.”

Cảm giác đó, không biết sau này có thể trải qua hay không, cô chưa bao giờ mong đợi , chưa bao giờ hy vọng.

Trời tối dần, cuối cùng đoàn chương trình cũng đã đến điểm dừng chân thứ ba, điểm dừng cuối cùng. Họ bắt đầu đi từ làng ra thị trấn, đến thị trấn nhỏ này, và điểm dừng tiếp theo sẽ không còn là nhóm diễn viên hiện tại nữa.

Ở mắt xích cuối cùng, nhóm dẫn đầu và nhóm tiếp đã trốn thoát thành công vào sáng hôm sau, và các nhóm còn lại đều hoàn thành nhiệm vụ vào buổi tối.

Theo tình hình, nếu nhóm Thu Tổ vẫn thắng ở điểm dừng cuối cùng thì chức vô địch coi như an toàn.

Chỉ có điều lần này rõ ràng là không dễ dàng để chiến thắng. Sau khi mọi người về đến khách sạn, các trợ lý sẽ thu dọn hành lý của họ, trong khi các diễn viên và đối tác tập trung trong một căn phòng để bắt đầu thảo luận.

Mấy ngày hôm trước khi cô ở trong thôn, cô tìm thấy phong bì, trong đó có một tấm thẻ cứng nói về nhiệm vụ lần này.

Người quay phim mang chiếc máy bên cạnh các diễn viên và đối tác theo vòng tròn, và đưa cho họ cận cảnh những tấm thẻ trên tay.

Lần này, đến lượt Vu Thục Thận lên tiếng, bà ấy nhìn tấm thẻ trên tay Đỗ Lăng Mộng, cười nói: “Giảng bài. Việc này đối với mẹ không khó. Ngoài diễn xuất ra, mẹ còn có thể nói về thư pháp.”

Đỗ Lăng Mộng lắc đầu: “Mẹ, vấn đề là chúng ta tìm học sinh ở đâu?”

Bên kia, Lục Tư Chu cùng em gái cũng nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, suy nghĩ rồi lẩm bẩm: “Quản lý thành phố… Đây có phải là để cho chúng ta trải nghiệm việc quản lý thành phố không? Để xua đuổi những người bán hàng rong ở các quầy hàng?” Cô ấy thở dài, ném thẻ vào trung tâm: “Anh đùa à? Người bán hàng rong giống như ngọn lửa vô tận, gió xuân lại thổi, quản lý thành phố vừa đi sẽ trở lại.”

Vu Thục Thận lắc đầu cười, nhìn vào nhóm đầu tiên im lặng: “Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn, còn các bạn?”

Ôn Khinh Hàn nhíu mày, Thời Thanh Thu lật tấm thẻ ra cho mọi người xem, trên đó có ghi hai chữ lớn: “Ca hát.”

Không còn cảm thấy khó khăn như vậy, Tần Vọng chỉ tay vào và nói: “Không phải….em, em hát một khúc trên đường là xong.”

Khi Thời Thanh Thu cầm thẻ gõ vào tay của Tần Vọng, gõ từng chữ một: “Làm sao có thể dễ dàng như vậy?”

“Ôi… em dừng lại…” Tần Vọng vỗ thẻ trong tay Thời Thanh Thu, giọng nói hơi có chút ghen tị: “Không phải ngươi sao? Ca hát không phải là nghệ thuật sao?”

Ôn Khinh Hàn nhận lấy thẻ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Việc này cần phải được khán giả công nhận, nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành xuất sắc, chất lượng không đạt tiêu chuẩn, không đạt trình độ thì cũng vô dụng. Nhưng điều duy nhất em có thể làm với nghệ thuật là cùng Thời Thanh Thu.”

“Vậy tôi có cần phải biểu diễn trên đường phố không?” Thời Thanh Thu chạm vào mái tóc xõa từ sau tai xuống một bên mặt của mình, hành động đơn giản này đã bộc lộ cảm xúc đa tình đặc biệt.

“Nếu cần thiết, không phải là không được, khán giả chắc chắn sẽ phải trả tiền, tôi nghĩ vậy.” Từ Chi trầm ngâm nói.

“Tôi muốn bàn bạc với Ôn Khinh Hàn xem nên làm gì.”

Thời Thanh Thu vẫn chưa có kế hoạch dứt khoát, theo những gì họ nói, nàng sẽ phải tìm nơi đông đúc để thực hiện. Đối với nàng mà nói, diễn xuất là điều không làm cho nàng lo lắng nhất, với tư cách là một diễn viên có trình độ cao, diễn xuất là một trong những kỹ năng mà nàng cần phải có.

Trở lại phòng, Thời Thanh Thu ngồi bên giường hỏi Ôn Khinh Hàn đang sắp xếp quần áo: “Ôn Khinh Hàn, chúng ta đã quyết định diễn một vở kịch chưa? Vậy chúng ta hãy lên kế hoạch và xem nó diễn ở đâu.” Nói xong, nàng đứng dậy đi đến tủ tivi lấy bản đồ của quận.

Ôn Khinh Hàn gấp quần áo cho ngay ngắn, đặt lên gối, sau đó ngồi cạnh Thời Thanh Thu xem bản đồ nói: “Nơi đông người nhất trong thị trấn này là quảng trường này.” Thời Thanh Thu chỉ vào một địa điểm trên bản đồ, suy nghĩ một lúc và nói: “Nhưng làm thế nào để thu hút người đến đây? Hoặc làm nó đủ lớn, hoặc em sẽ diễn trong thời gian dài hơn mọi người có thể xem lâu hơn.”

Ôn Khinh Hàn chưa nói chuyện, Thời Thanh Thu cảm thấy kỳ lạ, quay đầu thấy Ôn Khinh Hàn cười nói chuyện một mình nhìn đứa nhỏ bất lực.

“Chị cười gì thế? Có nghe em nói không vậy?” Thời Thanh Thu mắng trêu, nắm tay Ôn Khinh Hàn lắc mạnh.

“Chị nghe rồi.” Ôn Khinh Hàn gật đầu, cô nắm lấy cổ tay của Thời Thanh Thu nói: “Nhưng em không nghĩ sao? Phương pháp em đưa ra tốn rất nhiều công sức, nhưng không phải lúc nào cũng mang lại kết quả tốt. Vì điều kiện hạn chế nên có thể gặp phải tình trạng rất ít người xem.”

Ôn Khinh Hàn nói những điều này đều xảy ra trước mắt Thời Thanh Thu, điều mà nàng chưa nghĩ tới.

Nàng thở dài nằm xuống giường, tiếng thở dài vừa rồi trút sạch dưới sự phân tích của Ôn Khinh Hàn: “Chúng ta phải làm sao đây? Chỉ có chị với em là hai người duy nhất có thể có một chút liên quan đến nghệ thuật, cả hai đều có kiến thức chuyên môn đầy đủ để giúp.”

“Chị không thể giúp được gì.”

Ôn Khinh Hàn cười nhẹ, sau khi cất bản đồ đi, cô thản nhiên nằm xuống bên cạnh Thời Thanh Thu, cô nằm nghiêng nhìn Thanh Thu, ánh mắt dần chìm vào một cảm xúc khó giải thích. Thời Thanh Thu nắm tay Ôn Khinh Hàn, cất giọng nói từ trái tim: “Vậy chị có muốn nghe em hát không?”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16