Buổi sáng, Thời Thanh Thu rửa mặt xong trước sau đó ngồi trên giường chờ Ôn Khinh Hàn rửa mặt.
Chính nàng còn chưa thay quần áo xong, dự định giúp Ôn Khinh Hàn mặc quần áo tử tế rồi mới tới mình. Thế nhưng vẫn có người hiển nhiên không có phối hợp như vậy, mặt này nặng nhẹ từ phòng tắm bước ra, chân như là bị nhựa cao su dính vào trên sàn nhà bước đi chậm chạp.
Thật vất vả mới đi đến bên giường ngồi xuống, Thời Thanh Thu mở cửa tủ quần áo sau đó nhíu mày cười hỏi: "Ôn đại luật sư, mặc quần áo màu gì?"
Hai tay Ôn Khinh Hàn khoát lên trên đầu gối mất tự nhiên mím môi nói: "Màu lam nhạt đi!"
Màu lam nhạt...
Lúc ngón tay của Thời Thanh Thu trong tủ treo quần áo lướt qua từng bộ cuối cùng dừng lại ở áo sơ mi màu lam nhạt treo trên kệ áo, ngón tay cầm lấy ra đặt lên giường.
Đối với chiếc váy màu xanh nhạt, cô quay lại và chọn một bộ đồ lót màu trắng, và cuối cùng là chiếc quần tây dài đen.
Nàng đứng ở trước mặt Ôn Khinh Hàn khom lưng hỏi: "Cậu tự cởi quần áo hay là cần mình giúp cậu cởi?"
Trong nháy mắt Ôn Khinh Hàn rơi vào luống cuống mím môi không nói lời nào, Thời Thanh Thu vô cùng kiên nhẫn đứng chờ đến khi cô không nhẫn nại được nữa liền thấp giọng nói: "Tự mình cởi, đồ lót cũng là tự mình mặc."
Bộ dáng bây giờ giống như Thời Thanh Thu muốn khi dễ cô, sắc mặt lạnh lùng, toàn thân giống như bị một tầng áp suất thấp bao phủ thật sự cực kỳ giống cực kỳ giống với nàng dâu nhỏ.
Đáy lòng Thời Thanh Thu cười thầm bỗng nhiên cảm giác hoàn toàn thờ ơ của nàng đã không có tính áp bức.
Thời Thanh Thu nhéo nhéo mặt của cô nhẹ giọng dỗ dành: "Tối hôm qua cậu có thể tự cởi, một tay cậu có thể cởi nó ra, ngày hôm nay cần phải hai tay phối hợp. Cậu xác định tay phải của cậu có thể vòng ra phía sau mà sẽ không đau không?"
Ôn Khinh Hàn trầm mặc quả thật không được. Vết thương tương đối sâu, cô chỉ cần di chuyển tay phải thì kéo theo cánh tay sẽ rất đau, chứ đừng nói tới áo lót, hôm qua cô cởi quần đều chỉ có thể sử dụng tay trái.
Hai tay Thời Thanh Thu nhẹ nhàng chà xát mặt của Ôn Khinh Hàn nói: "Được rồi Khinh Hàn, để mình cậu mặc vào. Thời điểm này cậu cũng không có tiện thì mình phụ trách chăm sóc cậu là điều bình thường, mình là vợ của cậu mà."
Lời nói nhẹ nhàng dịu dàng khiến hấp dẫn lòng người, Ôn Khinh Hàn cũng không có lý do cự tuyệt, trong cuộc sống sau này thì điều này là không thể trốn tránh.
Nàng lại mở miệng ở phía sau nhếch môi cười bắt đầu chậm rãi cởi y
phục trên người. Thân thể của cô rất đẹp, cả người uy rằng gầy nhưng sẽ không
phải loại gầy trông rất ốm, nơi nào cần gầy thì gầy, cần mập thì mập, thật là làm rung động lòng người.
Thời Thanh Thu không dám nhìn nhiều cúi đầu giúp cô mặc áo lót vào sau đó đó duỗi tay ra sau ôm lấy dây khóa quần lót, bắt đầu thay cô mang quần áo lót.
Sau đó mặc lại quần áo, quần dài và giày cao gót theo trình tự, Ôn
Khinh Hàn đứng lên để Thời Thanh Thu giúp cô bỏ áo sơ mi vào trong quần, toàn bộ quá trình hai người đều hết sức phối hợp. Thoáng nhìn qua giống như một đôi tình nhân đã chung sống với nhau từ rất lâu.
Cuối cùng vuốt lên xung quanh cổ áo Thời Thanh Thu thoả mãn mà nhìn kiệt tác mình: "Được rồi không đi làm tây trang sẽ không sẽ không được mặc, vết thương cũng cần phải thông thoáng một chút, có muốn nhìn cậu trong gương hay không?"
"Không cần, cậu mặc rất đẹp." Ôn Khinh Hàn cử động thân thể thấy không có có chỗ nào là không thoải mái, giống bình thường mình mặc quần áo tử tế.
Dáng dấp lạnh lùng, cấm dục mười phần. Chỉ là suy nghĩ lại một chút ngày thường Ôn Khinh Hàn ôn nhu Thời Thanh Thu liền cong mày cười rộ lên. Ôn Khinh Hàn đẩy thân thể của nàng đổi hướng bình tĩnh thúc giục: "Đi thay quần áo đi, chọn từ trong tủ quần áo của mình, sau đó đi ra ngoài ăn sáng."
Thời Thanh Thu lại cười nói: “Để cho mình thưởng thức tác phẩm của mình một chút cũng không được, keo kiệt..."
Bởi vì quần áo ngày hôm qua Thời Thanh Thu đã nhuốm máu đỏ nên ngày hôm nay cũng đành phải mang quần áo Ôn Khinh Hàn trước. Cũng may thể trọng hai người chênh lệch không bao nhiêu, Thời Thanh Thu mặc một bộ T-shirt và một cái quần soóc thoạt nhìn tràn đầy sức sống thanh xuân.
Đi ra ngoài phòng khách Ôn Thừa Tuyên và Triệu Uyển Nghi đang trong phòng ăn ăn sáng.
"Ba, mẹ." Hai người cùng đồng thanh chào hỏi.
"À, mau ngồi xuống. Có sữa đậu nành, bánh bao, bánh quẩy, bánh mì, sữa bò, còn có cháo hoa cùng rau xanh, hai con xem thử ăn gì."
Một bên Triệu Uyển Nghi bắt chuyện vừa cùng chồng liếc nhau ngầm hiểu lẫn nhau như là khẳng định cái gì đó. Vì không để Thời Thanh Thu phiền phức Ôn Khinh Hàn chọn sữa đậu nành và bánh hấp.
Ôn Thừa Tuyên hỏi: "Ngày hôm nay Khinh Hàn còn lên công ty? Vẫn là nên nghỉ ngơi đi, buổi tối ba mẹ Thời Thanh Thu qua đây mang cho con ăn lót dạ thân thể."
"Không định đi làm, đến công ty luật giải thích một chuyện, đưa chìa khóa cho Ý Chi, thuận tiện tìm hiểu một chút chuyện ngày hôm qua, con sẽ về sớm."
Thời Thanh Thu đưa cho Ôn Thừa Tuyên một chén cháo nhẹ giọng nói: "Ba yên tâm đi, con đưa đón Khinh Hàn, buổi chiều cũng còn đi một chuyến đến bệnh viện thay thuốc."
Ôn Thừa Tuyên gật đầu, trong mắt ông tràn đầy thân thiết nhưng không hỏi quá mức. Ông từ nhỏ đã giáo dục Ôn Khinh Hàn làm việc phải có đầu đuôi, tại sao phải chuyện lần này phát sinh, làm như thế nào để kết thúc công việc thì lấy kinh nghiệm xã hội của cô đủ để tự mình giải quyết.
Triệu Uyển Nghi ân cần nói: "Ăn nhiều một chút, tối hôm qua quá nhạt sáng nay dậy chắc có đói bụng. Làm xong việc thì về sớm chút, Thanh Thu ở lại bên này nhớ mang đầy đủ tư liệu công tác qua đây chứ đừng để đến khi nào dùng đến mới phát hiện tìm không ra."
"Dạ, con biết rồi." Thời Thanh Thu cười bằng lòng sau đó lấy cho Ôn Khinh Hàn một cái trứng gà.
Đi đến công ty Luật Ôn Khinh Hàn liền bị mọi người vây quanh ở góc hỏi han ân cần.
"Lão đại Ôn, cậu bị thương nơi nào? Có nghiêm trọng không? Ngày hôm qua tôi có xem qua cái online thấy cậu chảy rất là nhiều máu." Trần Dật xoay quanh Ôn Khinh Hàn đi vài vòng vừa nói chuyện vừa quan sát kỹ.
"Không nghiêm trọng, đợi lát nữa tôi chuẩn bị cái án kiện các cậu cố gắng làm." Ôn Khinh Hàn đứng vững cho mọi người quan sát, chỉ cần không cần sử dụng thì bên ngoài nhìn vào sẽ không phát hiện được điều gì.
Giản Ý Chi hai tay ôm ngực cầm theo túi công văn ôm trước ngực dựa ở cạnh cửa nhìn, hôm qua trên mạng có truyền ra video tuy là không rõ ràng lắm nhưng Giản Ý Chi nhìn ra được tâm tình người kia không ổn định hơn nữa còn là không ổn định đạt đến mức độ khác thường. Rất rõ ràng về tinh thần đều có chút vấn đề.
Bên kia đang cố hỏi thăm tình hình ngoại trừ Giản Ý Chi ở bên ngoài còn có một người không có hứng thú chính là Phó An Nhiên. Vừa đi ngang qua nhưng không tiến tới cầm cốc đến phòng bếp lấy nước sau đó sắc mặt thản nhiên rời đi.
Phải nói là ngũ quan Phó An Nhiên xác thực là cực kỳ thanh tú, cho dù chỉ hơi nheo một mắt cũng đã có thể làm nên cảm giác chúng đang cười, lúc này mặt không thay đổi cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy thờ ơ. Không giống Ôn Khinh Hàn có đôi khi câu lên khóe môi nở nụ cười đều sẽ cho làm người khác cảm thấy sự lạnh nhạt.
Phó An Nhiên quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Giản đột nhiên cứ như vậy xin lỗi, nàng bỗng nhiên không biết nên nói cái gì cho phải. Nàng thấy chính mình cũng không biết đến cuối cùng nói những lời gì cùng Giản Ý Chi, chẳng qua là cảm thấy đối với Giản Ý Chi quan trọng hơn là thỏa thuận.
Nếu vì ước định mà phải duy trì khoảng cách như vậy thì nàng tình nguyện bị hiểu lầm.
"Làm sao vậy? Không chấp nhận lời xin lỗi của em sao?"
Giản Ý Chi nhẹ giọng hỏi nên giả vờ khó xử sờ lỗ mũi một cái: "Chị thật sự
không biết phải làm cái gì bây giờ cho phải, chị chưa bao giờ làm cho người khác phải cúi đầu."
"Không phải, không phải..." Phó An Nhiên liền vội vàng đứng lên, gương mặt trong tốc độ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đỏ dần lên: "Em chẳng qua là cảm thấy vì cái ước định kia mà hi sinh quan hệ của chúng ta thì quá uổng phí rồi. Cho dù biết bị hiểu lầm, em cũng hy vọng có thể cùng chị giống như hai tháng trước đây, cùng đi làm cùng tan ca, cùng nhau ăn bữa sáng, cuối tuần có thể đi xem phim điện ảnh một chút."
Nhưng mà như vậy với tình nhân khác nhau ở chỗ nào? Giản Ý Chi trong đầu bỗng nhiên "ầm" một tiếng. Cô hơi sững sờ, Phó An Nhiên liền giữ tay áo nàng lại cẩn thận hỏi: "Được chứ chị? Giống như trước đây, em thích được ở bên cạnh chị."
Không đợi Giản Ý Chi trả lời Trần Dật xa xa thấy lập tức hô một tiếng đi tới: "Này! Boss Giản, hai người các ngươi làm gì đây?"
Giản Ý Chi như bị điện giật nhanh chóng thu hồi tay của mình, tay áo trong tay Phó An Nhiên bị rút đi nhanh chóng thay vào đó cảm giác mất mát nồng đậm.
Giản Ý Chi nở nụ cười: "Không có gì, tán gẫu một chút mà thôi."
"Oh, nói mới nhớ, tối nay có một bộ phim thảm họa phát hành. Tôi có một người bạn cùng lớp đang làm việc trong rạp chiếu phim và đưa cho tôi hai vé..." Trần Dật nhíu mày, thần bí và ấn cùi trỏ Phó An Nhiên: "Boss Giản là quý nhân bận công việc tôi sẽ không nhưng em gái cùng anh trai đây đi chung thấy được không?"
"Tôi..."
Phó An Nhiên mới vừa mở miệng Giản Ý Chi cười nhạt nói: "Các người nói chuyện phiếm đi, chị về phòng làm việc trước." Sau đó không chút do dự cất bước rời khỏi đi lên lầu hai.
"Nhưng em gái à, cái bộ phim này lớn trẻ đều xem được..." Trần Dật còn ở bên tai nói lải nhải nhưng Phó An Nhiên một chữ nghe không vào. Giản Ý Chi vẫn không trả lời nàng, thậm chí Trần Dật mới vừa đi tới Giản Ý Chi liền nhanh chóng mà đem tay áo rút lại, xem ra giống như là ngoại trừ bên ngoài đồng nghiệp thì cũng không có chút quan hệ nào nữa.
Giống như là giữa các nàng cũng chỉ có quan hệ đồng nghiệp nhiều một chút đều làm cho Giản Ý Chi buông tay từ chối.
Giản Ý Chi giống như là ba chân bốn cẳng nhanh trở lại phòng làm việc bình tĩnh lại tâm trạng. Cô mở cửa sổ ra hít sâu mùi vị không khí có ánh mặt trời ngoài cửa sổ, cô vuốt mặt, đôi mắt ảm đạm.
Cô so với Phó An Nhiên còn muốn khôi phục đoạn thời gian trước đây nhưng mà Trần Dật yêu thích Phó An Nhiên rất rõ ràng. Giữa các nàng lại đợi cùng một chỗ cả ngày như thế, cô biết làm lỡ cô bé này hơn nữa cô không hy vọng biến thành cái dáng vẻ kia của Ôn Khinh Hàn.
Phó An Nhiên thích ở chung cùng với cô, nhưng cô muốn không chỉ là ở cạnh mà thôi.
Buổi tối ăn xong cơm tối tại nhà, Phó An Nhiên ngồi ở trong phòng khách xem ti vi. Còn nhớ rõ lúc đang tuyên truyền bộ phim này Giản Ý Chi còn cười nói kiểu tóc vai nam chính quá lố rồi. Chỉ chớp mắt nàng ngay cả nói vào câu với Giản Ý Chi về kiểu tóc nam chính cũng không không thể.
Lực chú ý của nàng không ở trên ti vi, me đi tới cũng không hay biết cho đến khi miếng tái được gọt sẵn đưa qua nàng mới ngửa đầu ngọt ngào cười nói: "Cám ơn mẹ."
"Làm sao vậy, rầu rĩ không vui? Trong công việc gặp khó khăn gì sao?" Phương Thục Tịnh lau dao gọt trái cây cười nói: "Gặp phải vấn đề gì thì cứ hỏi Ý Chi. Kinh nghiệm làm việc con bé phong phú cũng là tiền bối của con, coi như không thể giúp đỡ hoàn toàn cũng có thể giúp đỡ phần nào."
Động tác Phó An Nhiên cắn quả táo dừng một chút, quả táo giòn dường như có chút đắng, nàng cưỡng bách chính mình cắn hết nuốt vào, bỏ qua nở nụ cười nói: "Dạ, mẹ yên tâm, con biết. Chị sẽ dạy bảo con..."
Giản Ý Chi có thể sẽ không bằng lòng gặp nàng, hai người ở cùng một chỗ lâu dễ dàng bị người khác hiểu lầm. Nàng luôn là ở trước mặt đồng nghiệp nhắc tới Giản Ý Chi, có đôi khi đều sẽ bị các nàng nói đùa nói có thầm mến Giản Ý Chi hay không.
Ở nhà còn không liên lạc được, nếu bị ba mẹ hiểu lầm, chuyện này hẳn là Giản Ý Chi không muốn gặp lại.
"Được rồi, cái này còn nửa quả táo, ăn xong rồi trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút." Phương Thục Tịnh sờ tóc Phó An Nhiên ân cần nhắc nhở: "Nhớ kỹ ngày mai đem vấn đề của con đi hỏi Ý Chi, để lâu sẽ quên"
"Dạ, mẹ ngủ ngon, con ăn xong sẽ trở về phòng." Phó An Nhiên nheo lại hai mắt sáng ngời mỉm cười.
Trong lòng nhắc nhở chính mình thêm lần nữa, Giản Ý Chi không thích giữa các nàng quá mức thân cận như vậy tùy ý nàng không quấy rầy nữa.
Chỉ cần nghĩ đến những suy nghĩ như vậy Phó An Nhiên bỗng nhiên cực kỳ khó chịu, dường như nước mắt ngưng tụ ở viền mắt.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)