Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 84

1173 0 6 0

Bởi vì nàng đã đáp ứng cùng ăn cơm với Ôn Khinh Hàn, lại còn bảo cô đến đón nên Thời Thanh Thu không có lái xe, nàng mang mắt kính và đeo khẩu trang rồi bắt một chiếc taxi đi đến Tinh Dạ.

Hôm nay, nàng có hẹn với Phương Cảnh gặp mặt ở công ty, khi bước vào tòa nhà này lần nữa, trong lòng nàng cảm thấy không muốn, mặc dù không thể kể tên những nhân viên bảo vệ và vệ sĩ làm việc ở đây, nhưng nàng vẫn có thể nhớ được hình dáng của họ, tuy một số người chưa nói chuyện với nàng nhưng đã che chở nàng đi ra đi vào nhiều lần.

Dọc theo đường đi, dù có mấy người không quen biết nhưng vẫn chào hỏi nàng, nàng cũng mỉm cười đáp lại từng người, thường ngày nàng hay mỉm cười thân thiện thì hôm nay lại thêm một chút ấm áp, nàng không ở lại lâu, lập tức đi vào thang máy đến phòng làm việc của Phương Cảnh.

Gõ cửa, một giọng nữ trầm thấp và chững chạc vang lên: “Vào đi.”

Thời Thanh Thu cầm tay nắm cửa rồi hít sâu một hơi, sau đó mở cửa đi vào, nàng trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt long lanh xinh đẹp, từng đợt sóng trong ánh mắt cũng đủ để chạm đến trái tim của người đối diện.

Ánh mắt Phương Cảnh sáng ngời, chị ấy nhướng mày mỉm cười. So với lúc mới ký hợp đồng thì Thời Thanh Thu càng xinh đẹp, kiêu ngạo, đây là niềm tự hào của chị ấy, nhưng mà hiện tại nó đã trở thành niềm tiếc nuối của chị ấy.

“Xin lỗi chị Phương, lâu quá em mới đến gặp chị.” Thời Thanh Thu đứng trước bàn làm việc, nàng không ngồi xuống mà đối mặt với người đã một nay nâng đỡ nàng trong nhiều năm qua, nàng vẫn duy trì thái độ cung kính.

Cho dù có vươn cao đến đâu, thì trong thâm tâm nàng đều nhớ kỹ một điều là làm người không thể quên cội nguồn của mình.

Phương Cảnh gật đầu, nâng cằm rồi cười nói: “Ngồi xuống đi, không cần phải câu nệ như vậy đâu, nếu em đã gọi tôi một tiếng chị thì em biết tôi là loại người như thế nào rồi.”

Phương Cảnh là một người phụ nữ giỏi giang, khôn khéo, mái tóc đen được búi cao lộ ra chiếc cổ thon dài, xinh đẹp nhưng không làm mất đi vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, chỉ cần chị ấy liếc mắt một cái thì người khác đã không dám khinh thường.

Thời Thanh Thu kéo ghế ra ngồi xuống, Phương Cảnh không nói hai lời liền kéo ngăn tủ lấy ra một tập tài liệu, nàng rất quen với cách mở màn này: “Nhìn bản hợp đồng này xem, đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà tôi có thể cho em, trong công ty không có ai quản được em, chỉ tôi mới có thể làm được điều đó cho nên bản hợp đồng này rất có lợi đối với em.”

Đối với người nghệ sĩ mà nói thì tự do và lợi ích là hai điều rất quan trọng, nhưng nhiều lúc muốn đạt được lợi ích thì phải hi sinh sự tự do. Cho nên lời này của Phương Cảnh là đang nói rõ chỉ cần Thời Thanh Thu gia hạn hợp đồng thì thù lao sẽ nhiều hơn lúc trước, hơn nữa có Phương Cảnh chống lưng, sẽ không có giám đốc điều hành cấp cao nào khác trong công ty dám có thái độ không vừa lòng với nàng.

Thời Thanh Thu lật đi lật lại hai trang rồi đọc lướt nhanh xuống phía dưới, nàng phát hiện ngoại trừ thù chia thù lao thì nàng còn có cuộc sống riêng tư thoải mái, nới lỏng, chỉ cần không có sự kiện nào bị đưa ra ngoài ánh sáng làm tổn hại đến hình ảnh của nàng thì cuộc sống riêng tư nàng có như thế nào thì công ty cũng sẽ không can thiệp.

Nói trắng ra thì chỉ cần không làm chuyện gì xấu là được, có thể nói là không hạn chế điều gì đối với nàng, dù sao nàng cũng chưa từng làm chuyện gì hủy hoại hình tượng của nàng trong nhiều năm nay.

Thế nhưng, Thời Thanh Thu khép tài liệu rồi mỉm cười trả lại: “Xin lỗi chị Phương, tôi không thể gia hạn hợp đồng. Nói cách khác, tôi thực sự không muốn gia hạn hợp đồng.”

Phương Cảnh lấy lại tài liệu, gõ nhẹ hai cái lên bàn, hỏi nàng một cách khó hiểu: “Lý do là gì? Không hài lòng với những lợi ích mà bản hợp đồng này đưa ra? Còn muốn điều gì nữa, chúng ta sẽ thương lượng lại.”

Thời Thanh Thu lắc đầu nói: “Tất cả đều không phải, bản hợp đồng này đã cho tôi rất nhiều lợi ích, cho dù đó là lợi ích hay các phương diện khác.”

“Vậy tại sao em không động lòng?” Phương Cảnh tức giận nói: “Nếu không tôi sẽ chia cho em một ít cổ phần? Nhưng không thể quá nhiều.”

Đây là chuyện gì vậy? Thời Thanh Thu dở khóc dở cười, nàng mím môi tiến lên phía trước một bước, rồi lại mỉm cười, nói chuyện bằng giọng điệu nghiêm túc: “Chị Phương, tôi rất biết ơn chị vì chị đã trợ giúp tôi nhiều năm như vậy, nhưng mà lần này tôi không nghĩ tôi kí bản hợp đồng này rồi sau đó ép buộc bản thân phải làm việc, cho dù tôi rất thích làm diễn viên.”

Tôi đã nghĩ đến con đường sau này của mình, lâu lâu thì nhận một hai kịch bản để diễn, lúc không quay phim thì sống cuộc sống bình thường nhất cùng với gia đình ở nhà. Có thời gian thì có thể đi dạo phố, đi ra ngoài du lịch đây đó, đây là những điều mà tôi muốn làm nhất vào thời điểm hiện tại. Tôi biết rằng bản hợp đồng vừa rồi rất có lợi với tôi, như chị nói vậy, nếu tôi không muốn làm việc, mà có chị ở đó, tôi sẽ không bị bất kỳ ai trong công ty kiểm soát, nhưng tôi không muốn chị thay tôi chịu áp lực. Ngoài ra, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không thể vượt qua được nữa, tôi vẫn muốn quay lại nghề yêu thích là trở thành một luật sư.”

Phương Cảnh nhíu mày, không biết nên nói cái gì cả.

Thời Thanh Thu mím môi, vô cùng chân thành nói thêm một câu: “Cho nên chị Phương à, tôi rất xin lỗi, tôi muốn được tự do.”

Nói đến nước này rồi, người khác còn có thể nói gì nữa?

Phương Cảnh lắc lắc ghế của chị ấy, thở dài và cười nói: “Thanh Thu à, những gì em nói giống như tôi sắp giam cầm em ở đây vậy. Cho dù tôi đã sớm biết tỷ lệ ở lại của em rất thấp, nhưng tôi vẫn không thể nào trách em.”

Thời Thanh Thu hiện là một trong số ít diễn viên triển vọng nhất của Tinh Dạ, Phương Cảnh cũng lén lút tán thưởng nàng. Chị ấy rất tự hào về Thanh Thu là ngôi sao sáng chói trong công ty của chị, đối mặt với sự rời đi của Thời Thanh Thu, sự tiếc nuối thương xót của chị ấy cũng không phải dựa trên lợi ích của công ty.

Thời Thanh Thu có thể nghe thấy rằng Phương Cảnh đã đồng ý, hoặc là nói rằng Phương Cảnh cũng không trách nàng.

“Cảm ơn chị Phương.” Nàng chân thành nói lời cảm ơn, ánh mắt tràn đầy sự lượng thú phía sau sự hoài niệm.

Phương Cảnh thật thật giả giả nở nụ cười: “Tôi đã mất một cây rụng tiền lớn như thế, một lời cảm ơn thì có thể xong sao? Vậy thì tôi quá thua lỗ rồi.”

Thời Thanh Thu sờ mũi, cũng không biết làm gì tiếp nữa.

Ngược lại, Phương Cảnh rất nghiêm túc, chị ấy đứng dậy và đưa tay về phía Thời Thanh Thu, nói bằng vẻ mặt trịnh trọng: “Thanh Thu, tôi hy vọng hai chúng ta sẽ vẫn là bạn trong tương lai, sẽ không trở thành người lạ hoặc thậm chí là đối thủ bởi vì sự ra đi của em, tôi không muốn trông thấy cảnh đó một chút nào.”

“Đương nhiên là như vậy rồi.” Thời Thanh Thu đứng lên, bắt tay với Phương Cảnh, dịu dàng nói: “Từ nay về sau trên con đường này, tôi nhất định nhớ rõ những gì đã nói hôm nay. Nếu có cơ hội hợp tác, trên cơ sở suy xét cẩn thận, tôi cũng sẽ nghĩ đến sự khoan dung của Chị Phương ngày hôm nay.”

Giữ mặt mũi xong rồi, Phương Cảnh tức cười vỗ tay nàng và nói: “Chuyện này được đó, Bà chỉ Thời.”

Lông mày Thời Thanh Thu giãn ra, cười nói: “Chị Phương,

Mặt mũi đi xong rồi, phương cảnh buồn cười mà chụp một chút tay nàng nói: “Này cái giá còn rất giống mô giống dạng, khi lão bản.”

Khi thanh thu giãn ra đỉnh mày nở nụ cười, “Phương tỷ cái giá đi lên, ta không đứng dậy kia nhiều không phối hợp.”

“À, đúng rồi, một thời gian nữa tôi có sắp xếp một bữa tiệc đều là người quen trong công ty, gọi điện thoại cho chị Ôn của em đi, xem như là tiệc chia tay của em, không thể không đi nha.”

“Được lắm, tôi sẽ đi.” Thời Thanh Thu vui vẻ đáp ứng.

Sau khi trò chuyện với Phương Cảnh một lúc, Thời Thanh Thu đi xuống lầu, xoay người đi đến phòng làm việc của Phan Gia Văn.

Sau khi gửi một tin nhắn cho Ôn Khinh Hàn, nàng gõ cửa, Phan Gia Văn đích thân mở cửa chào đón nàng.

Đóng cửa lại, Phan Gia Văn tò mò hỏi: “Thanh Thu à, sao rồi? Em nói chuyện với Phương Cảnh sao rồi?”

Khi nàng ở cùng Phan Gia Văn, Thanh Thu không quá đề phòng, Phan Gia Văn rót hai tách trà, hai người đi tới và cùng nhau ngồi xuống.

Thời Thanh Thu khoanh chân dựa vào sô pha, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Chị ấy không những không trách em mà còn hy vọng sau này sẽ là bạn bè của nhau, một thời gian nữa sẽ tổ chức tiệc chia tay.”

Phan Gia Văn bật cười, cô ta ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm: “Chị biết chắc chắn là như thế này mà. Tính tình của chị ấy rất tốt. Chị ấy đã cho em xem bản hợp đồng đó chưa? Chị ấy đã có vài cuộc họp với các cổ đông để bàn về bản hợp đồng đó rồi mới đưa ra quyết định chính thức. Chị ấy biết rằng sẽ không thể giữ em lại được nữa, nhưng mà vẫn liều mạng tính toán như thế.”

Thời Thanh Thu im lặng, cúi đầu ngửi mùi trà đắng ngắt trong tách thủy tinh, đầu óc trở nên rõ ràng hơn.

Thời Thanh Thu nhấp thêm một ngụm trà, vị đắng khiến nàng hơi nhướng mày, cười nhạt: “Em bất chấp tất cả sao? Lúc đó tâm trạng của em rất tệ. Nhưng mà em muốn cảm ơn chị, dù làm tâm trạng của em không tốt nhưng em vẫn cảm thấy rất may mắn.

Lúc đó là thời điểm vừa chia tay Kỳ Duyệt không bao lâu, nàng muốn sinh hoạt phong phú hơn và không muốn bị bóng ma tâm lý gây ra bởi Kỳ Duyệt mà ảnh hưởng đến tâm trạng bản thân. Cho nên nàng mới gọi vào số điện thoại lưu lại trước đó của Phan Gia Văn, cùng đêm đó thì cũng kí hợp đồng với cô ta.

Nàng không hối hận về sự lựa chọn lúc đó, nàng thích diễn xuất, nhưng không thể phủ nhận rằng nếu không phải kí với Phan Gia Văn thì có lẽ nàng đã không có kết quả như ngày hôm nay.

“Chị chỉ đùa thôi mà.” Phan Gia Văn quay lại nhìn cô, duỗi chân chạm vào giày cao gót của Thời Thanh Thu, nói đùa: “Muốn ra vẻ thì về nhà hãy ra vẻ, nơi này của chị không giữ người thích ra vẻ. Nếu muốn cảm ơn thì đưa ra thứ gì đó thiết thực một chút.”

Thời Thanh Thu quay đầu lại đùa giỡn nói: “Được rồi, không bằng chị đi theo em, vừa lúc em cũng đỡ phải đi tìm người quản lý.”

Phan Gia Văn ngạc nhiên đến nỗi ngồi thẳng người, hai tay cầm chặt tách trà hỏi: “Em nói thật hay giả? Em đang đào góc tường nhà chị Phương đấy, nếu chị ấy biết được sẽ đánh em bầm mặt cho xem.”

Thời Thanh Thu mỉm cười và nói: “Đương nhiên là nói đùa rồi.” Dừng lại một chút, nàng nói một cách nghiêm túc: “Nhưng em nói trước mấy lời này với chị. Cánh cửa của em luôn luôn rộng mở chào đón chị.”

Phan Gia Văn uống trà và cười, ho khan hai lần rồi nói: “ Đến không được, với người khác là từ chức trước rồi sau đó mới đi tìm ngôi nhà khác tốt hơn, nhưng mà chị chưa tính đến chuyện từ chức thì có người đã cho chị sẵn một ngôi nhà để trú ngụ rồi, hơn nữa ngôi nhà kế tiếp đó có tài chính và lực lượng hùng mạnh như ngôi nhà trước đó.

“Ừm, vậy chị phải biết trân trọng và giữ liên lạc với em…”

Hai người nói chuyện vui vẻ, đến gần sáu giờ chiều khi mà Ôn Khinh Hàn đến trước cửa Tinh Dạ thì Phan Gia Văn mới tiễn Thời Thanh Thu ra ngoài.

Ôn Khinh Hàn ra khỏi văn phòng, trước đó cô đã đến cửa hàng trang sức của một người bạn để lấy đồ, sau đó đến Tinh Dạ để đón Thời Thanh Thu đi ăn tối.

Cô đậu xe gần bậc thềm, trong mắt hiện lên một tia vui mừng không thể kìm nén. Trong quá trình chờ đợi, không biết đây là lần thứ mấy cô đã lấy ra chiếc hộp màu xanh ngọc bằng nhung từ trong túi áo vest ở trên ghế phụ.

Bên trong là một đôi nhẫn bạc sáng lấp lánh, phía trên là chạm khắc hình đám mây, một hạt kim cương chói mắt bị mây bao quanh ở chính giữa, rõ ràng không có ánh sáng, nhưng lại lóe lên tia sáng dịu dàng.

Ôn Thanh Sơn đóng hộp lại bỏ vào trong túi áo vest, cô cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim, trở lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, tiếp tục chờ Thanh Thu đi ra.

Cô nhìn xung quanh, cố gắng chuyển sự chú ý của mình khỏi chiếc nhẫn, cô tình cờ nhận ra rằng có một cụ bà đang đứng bên đường, đối diện ngay cửa Tinh Dạ, chống tay sau lưng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tinh Dạ, lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Hình như cụ bà đang cầm thứ gì đó ở trong tay rổi giấu sau lưng, một tia sáng chói lòa tạo bởi sự khúc xạ ánh sáng.

Cánh cửa kính của Tinh Dạ từ từ mở ra, Thời Thanh Thu và Phan Gia Văn từ bên trong đi ra.

“Chị nói nè, khi nào em mới tổ chức đám cưới? Em muốn giết tâm bao nhiêu người hả? Fan thì không nôn nóng, lúc trước mọi chuyện bị công bố, không ai biết rằng em chưa tổ chức đám cưới. Nhưng mà chúng ta không giống nhau…”

“Được rồi, chị không bỏ lỡ cơ hội tặng quà cưới cho em đâu, nên chị đừng lo lắng làm gì nhé.”

Đúng lúc này, Ôn Khinh Hàn cảm thấy có hơi thở khác thường, bà lão lúc nãy vừa nhìn thấy ở phía đối diện bước nhanh đến trước cánh cửa của Tinh Dạ.

Đôi mắt của bà ta như đinh đóng chặt vào cơ thể của Thời Thanh Thu, thân thể già nua của bà ta như bộc phát một sức mạnh đã tích tụ từ rất lâu rồi lao về phía Thời Thanh Thu.

Trong đầu Ôn Khinh Hàn nhanh chóng lướt qua ánh sáng chói lóa vừa rồi, trong lòng lập tức hiện lên rất nhiều phán đoán.

Cô chưa kịp nghĩ biện pháp đối phó thì đã mở cửa xe chạy về phía Thời Thanh Thu, lúc này cô không chút do dự ôm lấy Thời Thanh Thu, xoay người lùi lại phía sau.

Âm thanh của lưỡi dao cắt xuyên qua da thịt truyền đến, Thời Thanh Thu còn đang hốt hoảng thì nghe thấy bên tai là tiếng hít thở thật sâu của Ôn Khinh Hàn, sau đó, trong không khí lan tràn một mùi máu tanh.

“Khinh Hàn!”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16