Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 58

1227 0 9 0

Văn phòng luật sư Ức Hàm xảy ra một chuyện vô cùng lớn, Ôn Khinh Hàn – một trong hay vị boss lớn đột nhiên muốn nghỉ phép, đồng thời còn chưa rõ ngày quay lại.

Đám người ở lầu một chạy vạy báo cáo với nhau, từ khu làm việc đến phòng giải khát rồi lại đến toilet, mọi người cùng nhận được một tin nhắn mang tính bùng nổ trong nhóm Wechat.

【 Ôn Khinh Hàn: Từ mai trở đi tôi sẽ không có mặt ở văn phòng, mọi người có bất cứ chuyện gì thì cứ tìm Ý Chi, trừ khi là rất bất đắc dĩ, còn không thì không cần báo với tôi. 】

【 Trần Dật Dật đẹp trai nhất: Đại ca à, trong lòng cô còn có mấy tiểu bảo bối bọn tôi nữa không vậy.jpg 】

【 Thiệu Tinh: Cô lặp lại lần nữa đi.jpg 】

【 Lý Văn Kiêu: Mọi thứ đều được với điều kiện tiên quyết là cô vui vẻ.jpg 】

【 Phó An Nhiên: Phức tạp.jpg 】

【 Giản Ý Chi: Đặt điện thoại di động xuống, lo mà làm việc đi. 】

【 Trần Dật Dật đẹp trai nhất: Boss Giản à, chúng tôi đang dùng bản Wechat trên máy tính… 】

【 Giản Ý Chi: Vậy thì bỏ máy tính xuống. 】

【 Giản Ý Chi: À không, tắt Wechat, để máy tính trở lại đi. 】

Giản Ý Chi đặt điện thoại di động xuống rồi dựa vào thành ghế, nhìn chằm chằm vào trần nhà trống rỗng một hồi lâu, điện thoại lại vang lên tiếng nhắc nhở có tin nhắn, cô cầm qua xem thử.

Kỳ Duyệt: “Qua một khoảng thời gian ngắn nữa ra tụ họp chút nhé? Vừa hay lâu rồi chúng ta chưa gặp lại.”

Giản Ý Chi chưa trả lời, quẹt bỏ thông báo, chịu đựng xúc động muốn xóa Kỳ Duyệt mà nhét điện thoại lại vào túi quần jean, sau đó đứng lên bưng tách trà ra khỏi văn phòng, đi về một bên khác trên lầu hai.

Cửa ban công của Ôn Khinh Hàn mở rộng, cô đang ngồi bên trong cúi đầu viết chữ, lưng thẳng tắp, tóc dài đen nhánh tỉ mỉ xõa ra sau lưng, sườn mặt hờ hững, môi mỏng màu nhạt tự nhiên nhếch lên, cả người trưng ra trạng thái không quá căng thẳng nhưng cũng không dễ đến gần.

Có đôi khi Giản Ý Chi sẽ có một ảo giác, đó là thời gian luôn dừng lại bất động trên người Ôn Khinh Hàn, từ lúc hai người họ quen biết nhau, lúc đó Ôn Khinh Hàn như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy. Lúc bắt đầu chính là dáng vẻ yên tĩnh kia, tới lui một hồi cũng vẫn là thần thái đó, ngay cả người sâu trong lòng cô cũng không hề thay đổi.

Giản Ý Chi vừa nghĩ vậy lại chợt có cảm giác Ôn Khinh Hàn chính là người nắm giữ thời gian, thời gian đều chuyển động trên người người khác nhưng chỉ đứng im trên người cô.

“Cốc cốc cốc”

Ôn Khinh Hàn khẽ ngẩng đầu lên, Giản Ý Chi nhíu mày cười nói: “Nghiêm túc thế? Thậm chí cậu còn chẳng nghe thấy tiếng bước chân của mình, e là tâm tư bay đến tận trong đoàn làm phim rồi chứ gì.”

“Cậu tới đây là gì?” Ôn Khinh Hàn đóng kỹ nắp bút rồi đặt bút xuống, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, bình tĩnh nhìn Giản Ý Chi bước tới.

“Cậu xem cậu nói này.” Giản Ý Chi kéo ghế ra ngồi, đặt chăn mền xuống, hai chân bắt chéo, vẻ mặt tràn đầy phấn khởi: “Quyết định vội vàng như vậy e là đã tu thành chính quả rồi, Thanh Thu nhớ cậu à?”

Ôn Khinh Hàn lắc đầu, dưới ánh mắt nghi ngờ của Giản Ý Chi, cô do dự không quyết định được, thật lâu sau mới nói: “Kỳ Duyệt về rồi, hơn nữa hiện tại còn đang ở ngay trong đoàn làm phim của Thanh Thu.”

Giản Ý Chi ngẩn người, tin tức này chẳng khác nào ném một quả bom nguyên tử vào trong cuộc sống bình yên cả, nó khiến cho địa cầu an lành bị nổ tung thành một bãi phế tích. Cô không tự chủ được buông chân xuống, khựng lại hồi lâu mới nói: “Mình cho rằng sẽ không nhanh đến vậy, nhưng mà tại sao cậu ta lại ở trong đoàn làm phim của Thanh Thu chứ? Sắp xếp kiểu gì vậy?”

Ôn Khinh Hàn vẫn lắc đầu, Giản Ý Chi bưng tách trà, vuốt cán tách rồi mới lên tiếng, bật cười nói: “Mình cho rằng cậu ta chỉ tìm mình thôi nên mới không nói cho mấy cậu biết, mình không biết là cậu ta đã chạy đến tận bên cạnh Thanh Thu luôn rồi.”

Dựa theo cách làm của Kỳ Duyệt thì bắt đầu ra tay từ chỗ bạn học lúc trước trước, từng bước từng bước làm thân, sau đó tiếp cận vòng bạn bè của Thanh Thu. Đây là điều lúc trước Giản Ý Chi đã từng nghĩ tới nhưng dù thế nào thì cô cũng không ngờ Kỳ Duyệt sẽ xuất hiện ngay trước mặt Thời Thanh Thu.

“Đúng là cậu ta đã không phải là cô bé của mấy năm trước nữa rồi, ít nhất thì tình hình hiện tại cho thấy vậy.” Ôn Khinh Hàn nói bằng giọng lạnh nhạt.

Nét mặt Giản Ý Chi cũng phai nhạt đi, lông mày dần nhíu lại: “Bây giờ Thanh Thu vẫn ổn chứ?”

“Mình cảm thấy không ổn.” Đôi lông mày thanh tú của Ôn Khinh Hàn cũng không hề giãn ra.

“Vậy cậu định làm thế nào? Chắc chắn Kỳ Duyệt đã biết chuyện hai cậu kết hôn rồi, mình có thể giúp được gì không?” Giản Ý Chi hoàn toàn không còn tâm trạng muốn trêu chọc Ôn Khinh Hàn như lúc mới đi vào nữa, thậm chí cô còn lo lắng hơn cả Ôn Khinh Hàn một chút.

Ôn Khinh Hàn lại im lặng nhìn Giản Ý Chi giống như muốn tìm tòi được chút cảm xúc không hợp thời trên mặt Giản Ý Chi. Một lát sau, cô chỉ uống một hớp nước trong ly rồi hờ hững nói: “Ý Chi, trừ khi mình bảo cậu giúp đỡ, còn không thì cậu đừng nhúng tay vào chuyện này. Nếu như Kỳ Duyệt có nói gì đó với cậu thì cũng hy vọng cậu có thể giữ vững lập trường, mình sẽ nhớ mãi lựa chọn lần này của cậu.”

“Khinh Hàn, cậu đang nói gì vậy? Sao mình có thể như vậy được…” Giản Ý Chi lại lắc đầu bật cười nhưng lúc cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Khinh Hàn, trong lòng cô như có cái chuông nặng nề bị gõ vang đinh tai nhức óc. Nụ cười của cô dần thu liễm lại, tuy là đặt câu hỏi nhưng giọng rất khẳng định: “Có phải cậu đã biết gì rồi không? Hoặc là… cậu vẫn luôn biết.”

Cô vẫn cho rằng Ôn Khinh Hàn không biết, cô vẫn luôn cho là tâm sự của mình như gốc hoa nở trong góc xó, không có ánh sáng mặt trời cũng không dầm mưa, nhiều năm trôi qua đã dần khô héo chết đi, thậm chí không ai biết trong góc tường đó từng có một gốc hoa thế này.

Cô mặc cho những tình cảm kia tự sinh tự diệt, cho đến bây giờ cô đã có thể nhắc tới người kia một cách tự nhiên, không còn nghĩ tới mấy thứ tình cảm kia nữa nhưng Ôn Khinh Hàn lại nhắc tới.

Quả nhiên ánh mắt của Ôn Khinh Hàn không hề dao động tí nào, cô nhếch môi cười một tiếng rất hời hợt rồi nói: “Ý Chi, cậu là người như thế nào, trừ ba mẹ và chính cậu ra thì mình nghĩ mình vẫn đủ hiểu rõ. Một người học tập chuyên chú như cậu làm sao mà thỉnh thoảng lại nhắc tới một người không được coi là quen thuộc với bọn mình, dù cho thái độ của cậu rất bình thường nhưng sự khác thường này của cậu cũng đủ làm mình đoán được rồi.”

Giản Ý Chi quay lại nhìn xung quanh, một tay nâng lên dùng mu bàn tay che đi vẻ nụ cười mất tự nhiên của mình. Cô liếm môi, ngồi thẳng người hơi nghiêng về trước nhìn Ôn Khinh Hàn rồi nói: “Lúc đó mình biểu hiện rõ ràng vậy luôn hả? Rõ ràng là mình giấu khá tốt, mới nhắc có mấy lần đâu, hơn nữa sau này biết cậu có ý với Thanh Thu nên mình cũng không nói nữa.”

Rốt cuộc con người Ôn Khinh Hàn này có thể nhẫn nhịn được bao nhiêu vậy? Nếu không phải bây giờ Kỳ Duyệt trở về lại còn dính líu tới mình thì e là cả đời này cô cũng sẽ không tiết lộ ra chút gì mất.

Ôn Khinh Hàn chỉ hơi cong môi, không trả lời cô.

Nhưng sau khi Giản Ý Chi lên án xong mới cảm thấy mấy lời khi nãy của Ôn Khinh Hàn không đúng lắm.

Cô đứng lên, híp mắt đánh giá Ôn Khinh Hàn: “Không đúng, vừa rồi cậu nói vậy cứ như đang nói mình dễ bị Kỳ Duyệt lợi dụng phá hư chuyện của cậu với Thanh Thu ấy?”

Ôn Khinh Hàn mấp máy môi không trả lời, coi như đã ngầm thừa nhận. Giản Ý Chi không tán thành chuyện này, cô vừa để tách trà xuống đã chống hai tay lên bàn làm việc, khom người đối mặt với Ôn Khinh Hàn, giọng nói rất nhẹ nhưng lại cắn răng gằn từng chữ một: “Mình là người như vậy hả? Ở trong lòng cậu, mình là người bán bạn cầu vinh thế à?”

Ôn Khinh Hàn khẽ lắc đầu, thu hồi tầm mắt, vươn tay hơi đẩy Giản Ý Chi ra rồi đồng thời đứng lên, hai người nhìn thẳng vào đối phương, cô nói: “Mình tin cậu nhưng mình không tin cậu ta.”

Vì không để Giản Ý Chi vô tình bị Kỳ Duyệt lợi dụng nên tốt nhất là cô không nên nhúng tay vào.

Đã quen biết nhau nhiều năm vậy rồi, Giản Ý Chi có thể hiểu được ý qua ánh mắt của Ôn Khinh Hàn, cô đành phải gật đầu: “Được, mình biết rồi, cậu cứ yên tâm.”

Ôn Khinh Hàn cười một tiếng, bắt đầu có vẻ muốn tiễn khách: “Vậy mình không tiễn, đi thong thả.” Nói xong lại rồi xuống ghế định làm việc tiếp.

“Cậu… Cái người này…” Giản Ý Chi tức quá hóa cười mắng cô: “Chưa qua sông mà đã muốn dỡ cầu, đúng là quá đáng mà.”

Giản Ý Chi vừa nói vừa cầm ly nước của mình rời đi, vừa ra tới cửa lại liếc mắt nhìn cô một cái, nụ cười dần tụ lại bên môi.

Nếu đã đi rồi thì sao còn về làm gì? Luyến tiếc ư? Nếu đã luyến tiếc thì tại sao lúc đó lại phải rời đi?

Vậy mới nói, cả đời này Giản Ý Chi không muốn trải nghiệm cảm giác này, cho dù là im lặng bảo vệ hay luyến tiếc nhớ mãi không quên thì đây cũng không phải là cảm giác mà cô muốn trải nghiệm, cả đời người vẫn nên thuận theo tự nhiên là thích nhất.

Giản Ý Chi quay người rời đi, bước chân chậm rãi ung dung đi về phía văn phòng của mình. Đúng lúc Phó An Nhiên vừa ra khỏi phòng hồ sơ, nàng vừa nhìn thấy sắc mặt khác thường của Giản Ý Chi đã mỉm cười gật đầu, định đi lướt qua.

Giản Ý Chi lại nghiêng người sang, ngay lúc Phó An Nhiên đi qua mình thì khẽ nói: “An Nhiên, có đôi khi em rất giống một người bạn cũ của chị.”

Người sau đứng yên bất động giống như đang suy đoán tâm tư của Giản Ý Chi, nụ cười của nàng đối với Giản Ý Chi vẫn chưa tan, cuối cùng lại dần thu hồi lại nhìn sang Giản Ý Chi: “Vậy chị sẽ xem em thành người kia à? Chỉ trong giây phút ban nãy chị cảm thấy em rất giống hay là lúc nào khác? Nhớ ư?”

Nhớ à? Đương nhiên là không rồi. Giản Ý Chi khẳng định cô và Kỳ Duyệt chưa tới trình độ kia, cô cũng chưa từng chấp nhất, chỉ trong khoảng thời gian trước bắt đầu thân thiết với Phó An Nhiên nên cô mới nhớ tới người trong hồi ức thôi.

“Không đâu.” Lông mày Giản Ý Chi giãn ra, mỉm cười nói: “Chị rất chắc chắn.”

Ngày hôm sau, Ôn Khinh Hàn ở nhà với ba mẹ nửa ngày rồi lại sang nhà họ Thời tạm biệt ba mẹ Thời Thanh Thu, cũng nói rõ cho họ là cô sắp tới đoàn làm phim của Thời Thanh Thu để thăm ban, buổi chiều xuất phát, lúc chạng vạng tối đã đặt chân xuống thành phố S.

Cô bắt xe tới địa chỉ khách sạn mà Thời Thanh Thu đã gửi cho cô, dọc đường gọi điện thoại cho Dương Hiểu.

Dương Hiểu thấy Thời Thanh Thu đang quay phim, hơn nữa nàng cũng đã thông báo nếu như Ôn Khinh Hàn có gọi điện thoại cho cô nàng thì cho dù nàng đang làm gì, cô nàng cũng có thể rời khỏi studio để đi đón Ôn Khinh Hàn.

Cô nàng vừa trở về khách sạn đã nhìn thấy Ôn Khinh Hàn ngồi trong sảnh lớn, cô nàng vội bước nhanh quá, nở nụ cười ngọt ngào: “Chị khối băng, chị tới rồi hả?”

Chị khối băng?

Ôn Khinh Hàn mấp máy môi, khẽ gật đầu: “Ừm, làm phiền cô rồi.”

“Không sao, chị đi theo em, đăng ký xong rồi em dẫn chị tới phòng của chị Thời.”

Dương Hiểu vô cùng phấn khởi dắt Ôn Khinh Hàn tới trước quầy lễ tân khách sạn, lúc Ôn Khinh Hàn đưa thẻ căn cước cho nhân viên lễ tân còn nói thêm một câu: “Đây là người nhà của chị Thời, ở chung phòng với chị ấy, không đặt phòng mới.”

Lúc tin tức Thời Thanh Thu đã kết hôn bị công bố ra thì tướng mạo của Ôn Khinh Hàn đã bị không biết bao nhiêu người thấy rồi, huống chi đây còn là khách sạn gần chỗ quay phim, mấy người này vừa làm việc vừa quan tâm đến tin tức giới giải trí nên không thể nào nhận sai được. Đây chỉ là vấn đề quá trình, vẫn phải cần nhân viên công tác bên cạnh Thời Thanh Thu chứng minh.

“Vâng.” Lễ tân lễ phép thẻ căn cước của Ôn Khinh Hàn để đăng ký.

Sau khi đăng ký xong, Dương Hiểu dẫn Ôn Khinh Hàn lên lầu, cầm thẻ phòng của Thời Thanh Thu quẹt cửa đi vào.

“Chị khối băng, có lẽ chị Thời sẽ về hơi trễ, bởi vì cảnh quay hôm nay là cảnh đêm, mọi người đều đang ở studio để chuẩn bị. Còn nữa, thẻ phòng chỉ có một cái nên em cầm trước, một lát chị Thời trở về thì hai người thương lượng xem trong khoảng thời gian này phải làm cái gì đi.”

Ôn Khinh Hàn đối mặt với cô gái nhỏ thường xuyên bầu bạn với Thời Thanh Thu, hơi lộ ra ý cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”

Dương Hiểu đi tới châm trà, Ôn Khinh Hàn nhìn thoáng qua quần áo xếp cạnh giường của Thời Thanh Thu, trong mắt lập tức có chút dịu dàng, khẽ hỏi: “Vậy hai người ăn cơm tối chưa? Cô ấy ăn chưa?”

“Em vẫn chưa ăn, có lẽ chị Thời phải nghe đạo diễn giải thích cảnh quay nên cũng không có thời gian ăn cơm chiều, nhưng nếu buổi tối chị Thời đói bụng thì em sẽ mua đồ ăn cho chị ấy.” Gương mặt Dương Hiểu tràn ngập ý cười nhưng lúc quay lại nhìn Ôn Khinh Hàn, cô nàng chợt tỉnh ngộ ra, vỗ mặt mình uốn nắn lại: “Ờ… Bây giờ không cần tới em nữa, vậy nếu chị Thời có đói bụng thì giao cho chị nhé. Chị khối băng, em phải đến studio đây, trước khi chị Thời quay về em sẽ báo trước cho chị một tiếng.”

Ôn Khinh Hàn gật đầu: “Được.”

Dương Hiểu đi rồi, sau khi cửa phòng khẽ vang lên một tiếng rồi yên tĩnh lại.

Ôn Khinh Hàn đi tới ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt ôn nhu, ngón tay khẽ vuốt ve quần áo đã được xếp gọn của Thời Thanh Thu. Tất cả vội vàng và lo lắng cũng chậm rãi lắng lại vào giây phút này, trái tim bình ổn đập có quy luật, có chút cảm xúc vừa chua vừa ngọt trải rộng khắp lòng cô, cuối cùng tràn đầy cả tim.

Rõ ràng mới cách xa nhau có một tuần thôi nhưng cô cảm thấy mình giống như đã lâu chưa gặp lại Thời Thanh Thu rồi.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16