Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 55

1349 0 11 0

Nghi thức khởi động máy chỉ diễn ra sau đó một tuần, vài ngày trước khi diễn ra nghi thức khởi động máy có thể nói là vừa nhẹ nhàng mà cũng lại khẩn trương. Điều nhẹ nhàng là không có việc gì phải bận rộn, nhưng khẩn trương cũng lại là điều bình thường như cơm bữa đối với bộ phận diễn viên và nhân viên.

Đặc biệt đối với một bộ phim có quy mô lớn như vậy, từ đạo diễn đến nhân viên ở sau hậu trường, không ai là không cảm thấy hồi hộp và mong đợi, ngay cả Thanh Thu cũng mang trạng thái như vậy.

Từ ngày thứ hai sau khi vào nhóm, Thanh Thu ngay lập tức nhập vai vào nhân vật, trước tiên cần phải quen thuộc với tính cách nhân vật. Sáng sớm đã bày ra một khuôn mặt, trên cơ bản không chủ động nói chuyện, đại đa số thời gian đều sẽ ở bên cửa sổ sát đất cầm kịch bản ấp ủ cảm xúc. Hơi thở nhẹ nhàng trên người cũng đang dần dần phai nhạt, lộ ra vẻ quyến rũ siêu việt, lạnh như băng, cơ thể đứng thẳng vững chãi như cây tùng.

Chợt vào lúc này, có tiếng đập cửa vang lên, Dương Hiểu nhanh chóng bước qua từ mắt mèo nhìn ra ngoài, sau đó nhanh chóng chạy lại bên cạnh Thanh Thu nói nhỏ: “Chị Thanh Thu, chị Chiêu Ý đã tới.”

Thanh Thu nghe xong mở mắt ra, khóe môi nàng nhếch lên, trong mắt cũng không khỏi hiện lên ý cười, tay cầm kịch bản đưa ra phía sau, môi đỏ mọng khẽ mở: "Mời cô ấy vào đi."

Dương Hiểu thấy vẻ mặt của nàng trông có vẻ không đúng lắm, nhưng bản thân đã đi theo nàng thời gian dài như thế, đương nhiên cũng đoán được tâm tư hiện tại của nàng, Dương Hiểu vội vàng chạy ra mở cửa, đón người phụ nữ ngoài cửa vào.

Mắt ngọc mày ngài, mặt mày sáng sủa, đoan trang.

Đây là đánh giá cao mà nhóm diễn viên gạo cội dành cho hoá trang cổ trang của Chiêu Ý, họ nói cô ấy so với những người phụ nữ thời cổ khuynh quốc khuynh thành giống nhau như đúc. Phóng mắt nhìn những diễn viên trong giới showbiz ngày nay, ở độ tuổi này mà có được tài diễn xuất như vậy, có thể suy diễn ra người phụ nữ trong trang phục cổ trang kia, hoặc là thanh lệ, duyên dáng, thướt tha, hoặc trong sáng, quyến rũ động lòng người, cho dù chỉ đếm với năm ngón tay cũng không có, và Thi Chiêu Ý cô ấy là một trong số đó.

Thi Chiêu Ý và Thời Thanh Thu cũng từng quen biết nhau, hai người đã hợp tác với nhau quá vài lần, lại có lén lui tới, Thời Thanh Thu bày ra tư thái như vậy, cô ấy đã sáng tỏ ý đồ của nàng.

Vào chính một khoảnh khắc này, các cô đã không còn là chính mình, Thời Thanh Thu chính là vị tướng trẻ lạnh lùng và quyết đoán - Tướng quân Cố Niệm trong “Dữ quân tuyệt”, còn Thi Chiêu Ý chính là cô con gái nhỏ mà hoàng đế Tiêu Quốc thương yêu nhất - Hạ Hề Miểu.

Chỉ thấy Hạ Hề Miểu hai tay giao nhau đặt ở bên hông, vân vê một cái khăn tay chậm rãi đến gần dáng người thẳng tắp như cây tùng kia, mặt mày lạnh đến mức có thể đông lạnh người, mặt mày nàng ấy hàm xuân, hai tròng mắt dịu dàng như mây trời, tiếng nói mềm nhẹ uyển chuyển: “Cố Niệm, mấy ngày không thấy, lá gan này của ngươi thật đúng là càng lúc càng lớn, thấy bổn cung mà lại không hành lễ.”

Cố Niệm dùng một đôi mắt trong veo không có tạp chất, khóe môi hơi câu lên, lãnh đạm mà đáp: “Điện hạ, chẳng lẽ ngài đã quên, ngài không những cho phép ta gặp ngài không càn hành lễ, còn cho phép ta gọi thẳng tên của ngài. Nếu hôm nay điện hạ muốn bàn về lễ tiết này, nếu vậy thì ngài phải rời khỏi phủ trước. Ta sẽ dẫn người ra khỏi phủ để chào hỏi.”

Hạ Hề Miểu lại chỉ giơ tay đi chỉ chỉ thái dương nàng, thanh âm lại dịu dàng rất nhiều: “Ngươi nga, quả thật là càng ngày càng không có quy củ.”

Cố Niệm không nói nữa mà chỉ cứ nhìn Hạ Hề Miểu như vậy, trong mắt còn có một chút hi vọng.

Hạ Hề Miểu hiểu rõ mà buông tiếng thở dài, sờ soạng trong ống tay áo rộng, sau đó ngón tay nàng ấy như là kẹp một phong thư, đưa tới nhớ trước mặt: “Phía trước truyền đến tin chiến thắng nhiều lần, chủ tướng quân Chu chỉ có sức mạnh, cốt cậy vào sức mạnh, không có mưu trí gì, tướng quân Cố đã thu phục đất mất, đem quân Chu đuổi ra khỏi Tiêu Quốc ta, tin tưởng ít ngày nữa sẽ có thể trở về triều.”

Cố Niệm tiếp nhận thư, ngón tay chuyển động đem nó mở ra, trên mặt vốn dĩ đang mang ý cười đạm mạc đã hóa thành sự tự hào đối với việc cha mình anh dũng chinh chiến, sau khi nàng xem qua thư từ xong ngẩng đầu lên, lại phát hiện Hạ Hề Miểu đang đi đến phía sau mình.

“Trời mưa mấy ngày nay, trận này đánh mấy ngày rồi, không biết bao giờ mới xong.” Hạ Hề Miểu giơ tay lên khung cửa sổ, thanh âm thấp thấp, thu liễm đi ý cười, tăng thêm chút u sầu trên khuôn mặt.

Cố Niệm đi đến phía sau Hạ Hề Miểu, duỗi tay qua đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của nàng ấy, đem thư trả lại, khuôn mặt nàng nhu hòa tinh tế mà đoan trang, rồi sau đó mới nói: “Hề Miểu, chờ chiến sự bình ổn, ta sẽ mang ngài cải trang thành bộ dáng bình dân, đi ra ngoài cưỡi ngựa, đi thuyền trên hồ, lại đi bờ biển câu cá, ngài thấy có được không?”

Hạ Hề Miểu nghe thế mỉm cười cười nhạt: “Với cái thân mình này của ta, có thể chạy đi được nhiều nơi như thế này hay sao? Có thể đi một chuyến ra khỏi kinh thành, đã là việc không dễ.”

Cố Niệm cắn cắn môi, nắm chặt bàn tay của Hạ Hề Miểu hơn, nàng ân cần nhìn đôi mắt như đang cười của Hạ Hề Miểu: “Ngài không thể đi nơi nào? Ngài chưa từng đi, làm sao ngài biết không thể đi được cơ chứ? Huống hồ có ta ở đây, nếu trời lạnh thì chỉ cần đem thêm nhiều xiêm y.”

Hạ Hề Miểu im lặng nhìn nàng, giơ cánh tay còn lại nhéo nhéo khóe môi nhấp chặt của nàng, ôn nhu đáp: “Được, vậy ta tin tưởng giao ta cho ngươi, nếu chăm sóc không ổn, ngươi cần phải bồi thường cho phụ hoàng của ta một người nữ nhi.”

Cố Niệm bỗng nhiên cảm thấy luống cuống, vẻ mặt bình tĩnh đầy trách cứ, duỗi tay che môi Hạ Hề Miểu: “Ngài nói bừa gì vậy? Ta nhất định sẽ chiếu cố ngài thật tốt, khi còn bé ta đã hứa rồi, đương nhiên sẽ không nuốt lời.”

Hạ Hề Miểu mím môi cười, giơ tay kéo tay Cố Niệm, nắm trong tay.

“Cut.” Thi Chiêu Ý cười nói rồi dừng lại.

Thời Thanh Thu còn duy trì khuôn mặt ân cần, qua vài giây mới thu lại cảm xúc trong phim, cười nói: “Chiêu Ý, đã lâu không gặp.”

Thi Chiêu Ý vỗ vào tay Thời Thanh Thu, ấm áp nói: “Đúng vậy, có lẽ cũng gần nửa năm rồi.”

Hai người đi qua ngồi xuống trên sô pha, Dương Hiểu bưng tới hai ly trà, khích lệ nói: “Khi chị ấy cùng với chị Chiêu Ý vừa gặp nhau, trạng thái thật sự rất tốt, em thấy lần này chắc chắn diễn nhẹ nhàng hơn.”

Thi Chiêu Ý nhận lấy ly trà, tay kia lắc lắc, dáng vẻ kiêu ngạo mà bưng lên như giáo sư: “Em không thể nói như vậy, không có một bộ phim nào là nhẹ nhàng cả. Cho dù người ngoài thoạt nhìn khẳng định chúng ta có thể khống chế, dù cho chúng ta cũng biết, nhưng vẫn hy vọng có thể tiến lên một bước. Tốt thì tốt, nhưng còn muốn tốt hơn nữa.”

Khi nàng nói chuyện sẽ nhìn đối phương một cách nghiêm túc, bất luận người đó có thân phận gì, không có cảm xúc gì trong mắt, luôn dịu dàng, cho dù trong lời nói có ý giảng đạo nhưng lại chưa bao giờ khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.

Đây là sức hút của Thi Chiêu Ý, cũng là thế hệ trẻ hiện nay được ca ngợi là phái diễn xuất, là lưu lượng mà nhóm tiểu hoa tiểu thảo nhìn thấy nhưng không thể với tới.

Thời Thanh Thu nghiêng đầu qua nhìn Dương Hiểu, chuyện lạ xảy ra mà nghiêm túc nói: “Em xem, chị đã nói em nên đi theo Chiêu Ý học tập một thời gian đi mà, đảm bảo nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan của em tất cả đều có thể bẻ thẳng lại đấy. Thế nào, có cân nhắc một đổi một với tiểu Hạ hay không? Đi theo Chiêu Ý học tập không?”

Tiểu Hạ là trợ lý của Thi Chiêu Ý, ngày thường hay lui tới với Dương Hiểu, cả hai người đều đang lén lút nói chuyện về lão đại của mình, suýt nữa thì tiểu Hạ cách màn hình làm cho Dương Hiểu thấy được đôi mắt của cô.

“Không không không, em hết lòng trung thành đối với chị, có trời đất chứng giám, về sau chị Chiêu Ý có thể dạy bảo chị tốt mà, sau đó chị lại đến đây dạy cho em, em học theo chị cũng tốt lắm đó.”

Dương Hiểu nịnh nọt bày tỏ lòng trung thành của mình với Thời Thanh Thu, lại bị Thời Thanh Thu duỗi tay gõ một cái vào trán.

Đợi Dương Hiểu chân chó xong lại hiểu chuyện mà rời khỏi phòng Thời Thanh Thu, đem nơi này để lại cho này hai người bạn tốt.

“Thanh Thu, đã lâu không gặp, em làm chị lo lắng lắm đó.” Thi Chiêu Ý chớp mắt, duỗi tay nắm lấy tay Thời Thanh Thu, buông tiếng thở dài, lại cười nói: “Chị tin em suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định kết hôn, nhưng không phải cũng quá đột ngột hay sao, huống hồ em cùng với người em yêu chưa từng lộ điều gì ra ngoài. Cái khác chị không muốn nhiều lời, nhưng em phải đáp ứng với chị, không nên để bản thân chịu uất ức.”

Thời Thanh Thu nhìn về phía Thi Chiêu Ý, ánh mắt bình thản vừa rồi đã trở nên có chút suy nghĩ: “Em và cô ấy có ước hẹn tốt lắm, về sau sẽ cùng sống với nhau, tụi em kết hôn chính xác thì không phải bởi vì tình yêu. Chị có nhớ rõ em đã nói về người đó với chị sao? Em vẫn luôn sợ hãi về chuyện đó sẽ phát sinh như vậy một lần nữa...”

Ở trong vòng này, nếu như nói Tần Vọng là bạn thân nhất của Thời Thanh Thu, thì Thi Chiêu Ý lại chính là một bạn thân khác của nàng. Tần Vọng không thể an ủi chuyện đó, Thi Chiêu Ý lại có thể giúp Thời Thanh Thu ở một mức độ nhất định.

Cô ấy nhận ra cảm xúc Thời Thanh Thu, thật cẩn thận mà thấp giọng hỏi: “Cho nên hiện tại em cùng người yêu có một số thay đổi, dẫn tới việc em nhớ tới chuyện trước kia, cho nên không dám bước lên một bước. Có phải hay không?”

Thời Thanh Thu nhìn nàng, gật đầu một cách gian nan: “Dạ...”

“Vậy em có cảm thấy hiện tại cô ấy có muốn tiến thêm một bước với em hay không?”

Thời Thanh Thu lại là trầm mặc, cuối cùng khẽ gật đầu: “Vâng...”

Thi Chiêu Ý lắc đầu, cười một cách ấm áp, cười hận rèn sắt không thành thép, một cái tay khác của cô ấy vỗ vỗ vào chân Thời Thanh Thu, sau đó lại khuyên nhủ: “Đường đường là nữ thần quốc dân, tại sao lại không hiểu rõ chuyện này hả? Có lẽ trước kia em có nỗi khổ không thể giải thích, nhưng mọi chuyện đều đã qua, thời điểm cô ấy không chọn em, hai người cũng đã kết thúc, duyên phận cũng đã hết. Mà hiện tại em và người em yêu có khởi đầu không được tốt lắm, nhưng cô ấy sẽ không có những mối lo ngại giống như người trước, cô ấy cùng với người đó không giống nhau. Cho dù về sau hai em có xích mích gì đó thì chẳng phải cặp đôi nào cũng như vậy sao? Cho nên em còn đang lo lắng chuyện gì vậy? Đừng để đến cuối cùng chính em là người tự chặt đứt mối duyên phận đó.”

Thời Thanh Thu cúi đầu trầm tư, im lặng không lên tiếng, tay lại không tự giác mà nhéo quần. Ôn Khinh Hàn cái tên đã bắt đầu lặp đi lặp lại trong lòng nàng, Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn...

Thi Chiêu Ý cười, lại nói: “Chị nhìn bộ dáng của em chắc chắn là đang do dự, nếu đối phương cũng nghĩ giống như em, vậy thì nhất định vui vẻ đến mức lập tức muốn chạy tới thăm. Lại nói, nếu cô ấy biết chuyện cũ của em, không những vui vẻ cho bản thân, càng sẽ vì em mà cảm thấy vui mừng.”

“Đúng không...” Thời Thanh Thu nhắm mắt, nghĩ rằng ngày đó ở trong trường học Ôn Khinh Hàn nói lời đó với nàng.

Nếu Ôn Khinh Hàn cũng nghĩ giống mình...

Không cần nếu, Thời Thanh Thu hiện tại nghĩ vậy, tim đã nhịn không được mà mềm nhũn.

“Tốt rồi, chuyện này chị chỉ có thể như vậy nói với em như vâth, vẫn là muốn chính em suy nghĩ cẩn thận mới tốt.” Thi Chiêu Ý không cần phải nhiều lời nữa, rút tay lại, uống một ngụm trà, sau đó quay đầu lại dặn dò: “Chị còn muốn đi đến nơi của đạo diễn Lý, buổi tối lại trò chuyện tiếp. Em hãy suy nghĩ thật kỹ lời chị vừa nói, quý trọng người trước mắt, đừng để lòng người se lạnh chỉ vì một quá khứ đáng để vứt bỏ.”

Thi Chiêu Ý buông chén trà, rời khỏi phòng của Thời Thanh Thu, chỉ để lại những lời còn văng vẳng bên tai, lúc này, cô ấy đột nhiên nhớ tới Ôn Khinh Hàn.

Nếu Ôn Khinh Hàn ở chỗ này, có phải hay không sẽ nói một câu “Mình tùy cậu”, hoặc là một câu “Cậu thích thì tốt”?

Thời Thanh Thu không thể nghĩ ra tình huống chính xác, nhưng cô có một trực giác không thể giải thích được, cô cảm thấy rằng Ôn Khinh Hàn sẽ nói, có thể là đại loại như thế này: Thắng thua vẫn không phân thắng bại, dù có thua thì mình cũng không tiếc nuối.

Thi Chiêu Ý trở về phòng của mình, Dương Hiểu từ phòng cách vách chạy qua bên này ở với Thời Thanh Thu.

Dương Hiểu cầm di động xem tin tức, vừa ngồi xuống vừa nói: “Chị Thời, nghe nói lần này có người của bên đầu tư đến giám sát việc quay phim..."

Bên phía đầu tư có người tiến tổ không phải chuyện gì hiếm lạ, Thời Thanh Thu không để ý lắm mà chỉ “ừm” một tiếng, chằm chằm vào biểu tượng cảm xúc mà nàng vừa gửi trên WeChat của điện thoại, chờ trả lời.

“Chị Thời, tại sao lại không có hứng thú với chuyện bát quái này…” Dương Hiểu chua xót, nghe nói nhà đầu tư rất giàu.

Được rồi, chị Thời của mình cũng rất có tiền.

“Ừm, buổi tối ăn cơm thì lên gọi chị Chiêu Ý cùng nhau tám chuyện bát quái.”

Thời Thanh Thu mím môi cười, nhìn biểu tượng cảm xúc mà Ôn Khinh Hàn vừa trả lời trên WeChat.

Thời Thanh Thu: “Khéo quá, tiểu khả ái có ở đây không?.jpg”

Ôn Khinh Hàn: “Có cơ hội ngủ cùng với nhau.jpg”

Ừm, sau khi đã chỉ điểm vào tối hôm qua, rốt cuộc không phải là phong cách cán bộ nữa rồi.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16