Danh tiếng của Ôn Khinh Hàn trong các ngành có dính dáng đến pháp luật gần như đạt đến độ không ai không biết. Thời đại học, cô là một sinh viên tài năng của khoa luật, nhận được nhiều giải thưởng lớn trong và ngoài trường, thậm chí là trong và ngoài nước. Sau khi tốt nghiệp lại hùn vốn với Giản Ý Chi xây dựng văn phòng luật Ức Hàm.
Tuổi trẻ tài cao, đây là đánh giá của những bậc đi trước dành cho Ôn Khinh Hàn, cũng là gánh nặng trên vai cô. Công việc của mình không cho phép cô phạm phải chút sai lầm nào, đây là yêu cầu cô đặt ra cho chính mình.
Người ủy thác đến nhờ vả hai người Ôn Khinh Hàn và Giản Ý Chi không dứt, ký thác nguyện vọng lên họ. Chỉ cần được một trong hai người đích thân nhận ủy thác thì đã xem như thắng được bước đầu trong vụ kiện.
Phòng làm việc của Giản Ý Chi và Ôn Khinh Hàn nằm ở hai lầu riêng biệt của văn phòng luật, thậm chí còn ở hướng khác nhau, ở lầu một còn có thang riêng biệt lên thẳng phòng làm việc của họ. Lúc trước, khi thảo luận bố cục xây, Giản Ý Chi nói sợ nhân viên nhà mình hoặc người ủy thác đi nhầm phòng, xây như vậy thì khả năng nhầm lẫn giảm đi ít nhiều. Nếu có đi nhầm thì tám phần là cố ý.
Khi Giản Ý Chi nói vậy, trong mắt có ý trêu tức, nhưng Ôn Khinh Hàn vẫn chiều ý cô ấy.
Bàn làm việc của Ôn Khinh Hàn đối diện cửa sổ sát đất, ánh nắng vàng ươm chiếu vào khiến sàn nhà gỗ chia thành hai màu khác nhau. Trợ lý Mạnh Tư Kỳ mặc trang phục chỉnh tề, bê văn bản tài liệu đến, giẫm lên ánh sáng dưới sàn nhà, đến bàn làm việc của Ôn Khinh Hàn.
"Luật sư Ôn."
"Ừ?" Ôn Khinh Hàn không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem tài liệu trong bì.
Mạnh Tư Kỳ nghe cô trả lời mới nói tiếp: "Sáng nay đã phát thông báo tuyển dụng, trước mắt đã bắt đầu nhận được nhiều CV xin việc."
Ôn Khinh Hàn lấy bút máy khoanh chỗ quan trọng trong tài liệu, cuối cùng mới đóng nắp bút lại, bỏ văn bản lại bì tài liệu, giương mắt lên nhìn trợ ký, nói rõ ràng: "Đến lúc đó cô và Liễu Ức sàng lọc trước một lần, chọn ra những CV phù hợp với thông báo tuyển dụng hoặc đạt tiêu chuẩn cao hơn, sau đó tôi và Ý Chi sẽ phỏng vấn."
"Vâng."
"Cô ra ngoài đi." Ôn Khinh Hàn ném tập tài liệu sang một bên, lại rút một tài liệu khác ra xem.
Mạnh Tư Kỳ gật đầu, quay người rời đi.
Lúc này, Ôn Khinh Hàn mới sực nhớ ra việc gì đó, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường rồi lại mở lại phần tài liệu mới cất vào. Cô đứng lên bỏ hết tài liệu vào cặp táp, kéo khóa lên, xách cặp táp bước ra khỏi phòng làm việc.
Khu vực này gần như toàn là cao ốc văn phòng giá trên trời nên có mấy thương nhân có chút máu bán buôn mở mấy quán cà phê và nhà hàng, quán bar, chỗ nghỉ ngơi, chơi thư giãn, tất cả đều được thiết kế trang nhã, chuyên phục vụ thành phần trí thức ở đây.
Lúc Ôn Khinh Hàn vào quán thì đã thấy Giản Ý Chi nhàn nhà ngồi uống cà phê tròn một góc hẻo lánh.
Cô ngồi đối diện Giản Ý Chi, chọn một tách cà phê Lam Sơn, sau đó ngưng mắt trên người Giản Ý Chi.
"Phiên tòa đầu tiên, thân chủ của mình thắng kiện." Giản Ý Chi hơi nhướng mày, hiển nhiên là tâm trạng đang rất tốt, không đợi Ôn Khinh Hàn đáp lại đã nó tiếp: "Bây giờ đối phương đang bất lợi, kháng án cũng chỉ có thể nhận y phán sơ thẩm. Hơn nữa cô ta cũng chỉ đang vùng vẫy giãy chết, cho dù vụ này không vào tay mình thì người khác cũng có thể thắng được."
Gần đây cô đang bận cho vụ này, ngay cả cuối tuần cũng chẳng được rảnh rỗi, thế nên thứ sáu tuần trước khi tan làm mới quên cầm tài liệu về nhà, vừa hay lại cần dùng nên đành phiền Ôn Khinh Hàn đến giúp cô mở cửa phòng làm việc.
Ôn Khinh Hàn gật đầu, nở nụ cười: "Chúc mừng cậu, lại thắng trận nữa rồi, muốn ăn mừng kiểu gì đây?"
Giản Ý Chi đang ngồi ngay ngắn lại hơi nghiêng mình về phía trước một chút, hai tay bưng tách cà phê, khẽ khàng hỏi: "Nói đến chúc mừng, cậu định chúc mừng thế nào đây? Mấy ngày rồi không có tiếng gió nào, cậu không nói, Thanh Thu cũng không rằng, hai người định kết hôn âm thầm đấy à?"
Kín đáo chẳng hé chút hơi gió nào là hiểu ngay hai người này giấu kín cỡ nào, hơn nữa cũng thấy quan hệ chẳng thân cận bao nhiêu. Nếu Ôn Khinh Hàn không để lọt tin tức cho cô thì chắc cô cũng mơ mơ màng màng.
Dù sao cái cô Ôn Khinh Hàn này tài nhất vẫn là ngụy trang.
Ôn Khinh Hàn nghe vậy, hàng mi hơi rung rung, như thể muốn chớp mắt nhưng nén lại, dừng ở tách cà phê nồng đậm.
Tình cảnh khuya hôm trước lại hiện lên trong lòng cô. Dáng vẻ khi Thời Thanh Thu nói thích ăn kẹo đường, rồi còn có sắc mặt khi hỏi cô có sợ không, sau đó bình thản chào tạm biệt về nhà.
"Có lẽ vậy, mà cũng chưa chắc đã vậy." Ôn Khinh Hàn chậm rãi khuấy cà phê. Bây giờ cô mới phải hiện, khi ấy mình nhắc đến chuyện kết hôn, trong lòng trừ thấp thỏm ra thì chỉ còn mỗi mong đợi, thậm chí còn suy nghĩ, suy tính đến dự định sau khi kết hôn."
Tất cả suy nghĩ của cô đều tập trung lên lời đề nghị ấy, không nghĩ đến việc bị từ chối sẽ như thế nào, không nghĩ đến đường lui.
Giản Ý Chi lại mở miệng, không chịu nổi cái vẻ mặt lạnh băng băng của Ôn Khinh Hàn nữa, bắt đầu tự nói tự vui: "Thật ra như thế cũng tốt, dù sao cũng mới chỉ thành công một bước nhỏ. Hương chi các cậu đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, vẫn luôn còn cơ hội. Từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến thôi…"
Ôn Khinh Hàn cười nhạt, nói: "Đúng là định cứ từ từ, hoàn toàn không phải vội."
Giản Ý Chi nghe vậy, sực nhớ lại chuyện hồi họ vừa mới lên đại học. Khi ấy quen Ôn Khinh Hàn, cô nhanh chóng bị thuyết phục bởi kiến thức và tầm nhìn của Ôn Khinh Hàn, cũng cực kỳ tán thưởng cách làm người của cô.
Qua một thời gian dài, ở cùng phòng ngủ với nhau, cô phát hiện cho dù Ôn Khinh Hàn có bận rộn cỡ nào, kiểu gì cô vẫn có thể dành thời gian vô tình vô ý gì đấy cho việc gặp Thời Thanh Thu.
Người khác không nhìn ra cũng chịu, nhưng Giản Ý Chi quen Ôn Khinh Hàn lại biết rõ rằng Ôn Khinh Hàn nhân phẩm tốt học lực tuyệt vời xuất sắc nhiều mặt luôn chỉ nhận nhượng với mỗi Thời Thanh Thu, là vì đặt trong lòng nên mới cẩn thận như vậy.
Giản Ý Chi đóng hồi ức lại, nhìn về phía Ôn Khinh Hàn: "À đúng rồi, lễ kỷ niệm ba năm thành lập cũng sắp đến rồi, đến lúc đó nhớ gọi Thanh Thu đi cùng, trước đây cậu ấy cũng giúp đỡ rất nhiều."
Ôn Khinh Hàn nhíu mày trầm tư, nhấp một ngụm cà phê rồi nói: "Đợi chút nữa mình hỏi cậu ấy thử. Còn nữa, cậu nhớ phải dành chút thời gian rảnh, chẳng lâu nữa sẽ phải phỏng vấn."
Giản Ý Chi uống cà phê, tay làm dấu OK, sau đó buông ly cà phê xuống, nhìn đồng hồ, hắng giọng một tiếng rồi đứng dậy nói với Ôn Khinh Hàn: "Mình còn có hẹn, đi trước đây, cậu nhớ phải đi hỏi Thanh Thu."
Ôn Khinh Hàn phây phẩy tay rồi nhìn theo bóng dáng Giản Ý Chi lất phất tóc bỏ đi. Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, thấy tin nhắn trên cùng không có dấu hiệu gì thì hơi sầm mặt lại, mới bỏ điện thoại vào túi.
Hôm nay Thời Thanh Thu ở nhà đợi cả một ngày, cân nhắc về kịch bản Phan Gia Văn đưa nàng. Cân nhắc đi cân nhắc lại tình hình của mình bây giờ, cuối cùng mới gọi lại cho Phan Gia Văn, bảo nàng nhận bộ phim này.
Bộ phim điện ảnh tên là "Dữ Quân Tuyệt", là một bộ phim song nữ chủ, kể về cô con gái của một tướng lĩnh hy sinh vì tổ quốc tên Cố Niệm có võ nghệ trác tuyệt, thuộc lòng binh pháp, nạn ập xuống đất nước, một thân nữ nhi xông pha chiến trường bảo vệ nước nhà, cùng với công chúa Hạ Hề Miểu buông rèm chấp chính phía sau phụ hoàng không biết trị quốc, hiệp trợ phía sau để Cố Niệm đẩy lùi quân địch.
Cố Niệm chinh chiến vì lòng thống nhất thiên hạ cho quân vương, công phá tất cả các nước láng giềng đang lăm le bờ cõi, khải hoàn trở về lại hay tin Hạ Hề Miều đã mất vì bệnh nặng từ lâu.
Nhân vật mà đạo diễn ướm cho Thời Thanh Thu chính là Cố Niệm.
Phim hoàn toàn không theo một câu chuyện sử nào cả, nói cách khác là phim giả tưởng, hơn nữa toàn bộ cốt truyện đều không vương chút tình cảm nhi nữ nào, ít nhất là hai nhân vật Cố Niệm và Hạ Hề Kiểu không có tình cảm yêu đương gì. Nhưng bộ phim này lại có những mối quan hệ tình cảm khác, tình bạn giữa Cố Biện và Hạ Hề Kiểu cực kỳ sâu đậm, nên hai người cũng có cảm xúc gì đó na ná tình yêu ẩn sau.
Dưới tình huống bình thường, đối với lứa người xem lớn tuổi một chút hẳn là không hiểu rõ được những nhân vật này, dù sao phim cũng chỉ chủ yếu xoay quanh cốt truyện. Nhưng nếu là những người thường hay lên mạng, còn yêu thích hoặc thường tiếp xúc với sách truyện hay ngôn tình đến xem thì dễ xem tình cảm của hai nữ nhân vật chính là tình yêu.
Thời Thanh Thu in kịch bản ra, quăng lên giường, liếc nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, định đứng lên đi tắm một cái, đọc sách rồi đi ngủ.
Khi nàng vừa đi từ phòng tắm ra thì vừa hay thấy điện thoại reo lên, bắt máy rồi đi đến cửa sổ sát đất, giọng nói của nàng còn hơi nghèn nghẹn vì vừa bước ra khỏi nhà tắm: "Khinh Hàn à, sao thế?"
Hai ngày nay cũng chẳng liên hệ gì, hơn nữa hôm nay còn là thứ hai, Ôn Khinh Hàn phải đi làm, mà Thời Thanh Thu ở nhà còn phải xem kịch bản và cân nhắc vài chuyện liên quan đến công việc nên cũng không định liên lạc với Ôn Khinh Hàn.
"Không có gì, cậu định đi nghỉ ngơi à?" Ôn Khinh Hàn đi vòng quanh phòng làm việc, dép lê dẫm lên tấm thảm trên sàn nhà nhưng chẳng phát ra tiếng động nào. So với bên Thời Thanh Thu có tiếng gió thì phía cô lại yên tĩnh quá.
"Vẫn chưa. Mình vừa tắm xong, định đọc sách rồi mới đi ngủ. Còn cậu?" Thời Thanh Thu cười nói. Nàng khom lưng, chống khuỷu tay lên lan can ban công, ngắm nhìn các tòa nhà cao tầng lập lòe ánh đèn đêm ở thành phố.
Qua sự việc ngày hôm ấy, các cô hình như đã tự nhiên hơn một chút, nhất sau khi nàng nghe thấy Ôn Khinh Hàn dùng ngữ điệu hoàn toàn khác trước đây nói ba chữ "Mình theo cậu.", vì Thời Thanh Thu cảm nhận rõ rằng khi ấy, cô không hừ lạnh lùng.
Ôn Khinh Hàn cong khóe môi, vẻ mặt như hòa vào cảnh đêm ngoài cửa sổ, cô nói: "Hai ngày nữa là đến lễ kỷ niệm ba năm ngày thành lập văn phòng luật của bọn mình, cậu có thời gian đến không? Cùng với bọn mình ăn bữa cơm."
Cô bên này đã dừng chân gần bàn, tay vô thức siết lấy cạnh bàn.
Thời Thanh Thu híp đôi mắt lại. Ngữ điệu của Ôn Khinh Hàn vẫn bình thản như vậy, khiến người ta tức muốn sôi gan, hoặc ít nhất là đã khiến nàng nổi giận.
Nhưng Thời Thanh Thu lại không như thế, nàng bỗng muốn trêu chọc Ôn Khinh Hàn, mấp máy môi, hỏi: "Thế cậu muốn mình đi hay không muốn mình đi đây? Mình nhớ những người dưới trướng cậu lần trước cũng nhiệt tình lắm đó."
Không thể không nói, nhân khí của Thời Thanh Thu trong đám nhân viên của Ôn Khinh Hàn cực đỉnh, lúc trước, khi có thời gian Thời Thanh Thu cũng có qua tụ hội một lần rồi. Những người kia vốn rất biết phép tắc phải trái, cuối cùng lại vây lấy Thời Thanh Thu đi loanh quanh.
Khó khăn lắm mới có một lần được tiếp xúc gần với minh tinh, còn nhiệt tình như vậy, làm gì có ai phản ứng lạnh lùng như băng như Ôn Khinh Hàn chứ.
Ngón tay siết lấy mép bàn của Ôn Khinh Hàn biến thành gảy, ngón cái ép đến trắng bệch, ngón trỏ phía dưới lại gảy.
Lời nói của Thời Thanh Thu lộ rõ vẻ vui. Chẳng qua mấy giây, ánh mắt lạnh lùng vốn đang do dự cũng hóa thành dịu dàng, cô buông lỏng tay, tiếng nói thanh lạnh trong trẻo: "Nếu mình nói thì cậu sẽ đồng ý sao? Mình muốn cậu đến."
Nụ cười của Thời Thanh Thu cứng lại vì kinh ngạc, chẳng mấy chốc đã hồi phục lại, càng vui vẻ hơn: "Hiếm khi được luật sư Ôn đây chủ động mời, đương nhiên là đi rồi. Vậy cậu phải đến đón mình, mình không muốn lái xe."
"Ừ được thôi." Ôn Khinh Hàn đi đi lại lại vài bước, ngồi xuống ghế, cảm thấy vui vì sự dũng cảm ban nãy của bản thân.
Thời Thanh Thu không nói gì nữa, nhưng vẫn chưa cúp máy khiến Ôn Khinh Hàn biết nàng vẫn còn ở đầu dây bên kia. Có bao nhiêu điều bồi hồi muốn thốt ra, nhưng đến răng lại ngưng, bị Ôn Khinh Hàn nuốt trở lại.
"Thanh Thu, ngủ sớm chút đi, ngủ ngon nhé." Ôn Khinh Hàn nói.
"Ừm ngủ ngon." Thời Thanh Thu không cảm thấy có gì bất ổn cả, chúc ngủ ngon rồi cúp máy.
Ôn Khinh Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa, cảnh đêm hiếm có. Cô và Thanh Thu giờ phút này đều ở dưới cùng một bầu trời sao, ánh trăng chiếu sáng và ngôi sao mà Thanh Thu có thể trông thấy, cô cũng có thể thấy.
Cô lại nhớ đến cuộc trò chuyện ban chiều với Giản Ý Chi, rồi lại nhớ đến lời đáp ngọt ngào ấm áp của Thời Thanh Thu ban nãy, khiến khóe môi cô hơi nhếch lên.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)