Sáng sớm bị đánh thức bởi tiếng kêu của đồng hồ, Thời Thanh Thu cũng không biết tối hôm qua làm cách nào mà khi ngủ lại đặt tay lên người của Ôn Khinh Hàn.
Nàng bỗng nhiên tỉnh táo hẳn, không còn buồn ngủ nữa. Ôn Khinh Hàn cũng đã mở mắt, bốn mắt nhìn nhau. Nàng mấp máy môi, đang định rút tay lại, trùng hợp đầu ngón tay chạm vào cổ tay của Ôn Khinh Hàn.
Thời Thanh Thu trừng mắt nhìn, dừng lại, sau đó nhớ ra cái gì đó, nhẹ nhàng nắm chặt tay của Ôn Khinh Hàn kéo đến trước mắt mình nhìn kỹ. Không bao lâu sau, nàng mang theo ý cười nói: "Bôi thuốc hai ngày, cuối cùng cũng bớt sưng rồi."
Máu ứ đọng trên bàn tay của Ôn Khinh Hàn đã nhạt bớt, cũng không biết còn đau không, Thời Thanh Thu đặt tay của cô ở giữa hai người. Đầu ngón tay êm ái mơn trớn mu bàn tay của cô: "Khinh Hàn, còn đau phải không? Lát nữa trước khi đi lại bôi thuốc thêm một lần nữa, chắc là cũng sắp khỏi rồi..."
Ôn Khinh Hàn nghe thấy nửa câu sau của nàng giống như đang tự lẩm bẩm một mình, mắt không khỏi mang theo ý cười. Sau đó, cô khẽ hở môi đỏ, giọng nói bởi vì vừa mới tỉnh lại mà có vẻ hơi khàn, mang theo cơn buồn ngủ mông lung: "Không đau. Nhưng mà lát nữa cậu muốn bôi thuốc cho mình thì nhớ kỹ phải thổi khô thuốc nước đó."
"..." Thời Thanh Thu cười cũng không được, nói cũng không xong, nhưng tóm lại khóe miệng hơi hơi giương lên, giận dỗi nói một câu: "Ra ngoài có mặt trời mà, có thể hong khô, không cần mình thổi đâu, được chưa?"
"Ra ngoài thì lên xe rồi, vốn dĩ không thể phơi khô triệt để được. Chẳng lẽ cậu muốn mình lên xe rồi tự mình thổi khô? Hay là cậu lên xe thổi cho mình?" Ôn Khinh Hàn lẳng lặng nhìn nàng. Thần sắc tỉnh táo, nói chuyện có lý có cứ, còn thiếu trích dẫn kinh điển thôi.
Thời Thanh Thu bỗng nhiên rất không muốn nói chuyện với Ôn Khinh Hàn. Nàng biết cái miệng của Ôn Khinh Hàn rất giỏi, nhưng không ngờ đi chuyến này lại khiến cho Thời Thanh Thu khắc sâu hơn về sở trường này của cô.
Nàng buồn cười, nhẹ nhàng gảy một cái trên cổ tay của Ôn Khinh Hàn. Sau đó, ở một bên thúc giục: "Muốn mình thổi cho cậu thì nhanh chóng thay quần áo đi, nếu không thì tốn thời gian lắm, chắc mọi người đang đợi chúng ta rồi."
Ôn Khinh Hàn cũng ngồi dậy, đáp: "Ừa, để mình gọi điện thoại cho Ý Chi. Cậu đi rửa mặt trước đi."
Khi Giản Ý Chi nhận điện thoại của Ôn Khinh Hàn thì cô đã ở dưới lầu đợi Phó An Nhiên cùng xuất phát đi tiệc nướng.
"Trong khoảng thời gian này sở luật sư vẫn ổn chứ? Còn vị đàn em kia của cậu thế nào rồi?" Ôn Khinh Hàn dùng giọng điệu bình thản, nói.
"Đều rất tốt, chỉ có duy nhất một điểm không tốt chính là mấy vị khách cũ của cậu cứ hỏi mình khi nào thì cậu quay trở về." Giản Ý Chi một tay vịn tay lái, trêu ghẹo cười nói: "Xem ra những người này không thể xa cậu được rồi."
Giản Ý Chi nghe thấy tiếng sột soạt nhỏ vang lên, giống như là rời giường. Sau đó, Ôn Khinh Hàn cười một tiếng nói: "Cũng vậy. cũng vậy thôi. Lúc cậu đi công tác, mình cũng từng chịu loại đối đãi giống vậy đó. Nhất là chị Trương khởi tố ly hôn, cô xem..."
"Được được được, mình không thể đắc tội với cậu, được chưa?" Giản Ý Chi tức giận đánh gãy, Đây đã là chuyện thuở nào rồi chứ? Kiểu người giống như Ôn Khinh Hàn cả thế giới này cũng không được bao nhiêu người, thù đều nhớ kỹ trong đầu.
Cô dừng một chút, lại hỏi: "Này, bây giờ tình huống giữa hai người như thế nào rồi? Bao giờ trở về?"
Ôn Khinh Hàn trầm mặc một chút, nói: "Không có vấn đề gì cả, chắc khoảng vài ngày sau là có thể quay về rồi."
Giản Ý Chi mang theo ý cười trả lời: "Vậy thì chúc cậu may mắn. Hy vọng cậu có thể mang tin tức tốt trở về, luật sư Ôn tân hôn yến nhĩ."
Ôn Khinh Hàn ở đầu dây bên kia không nói một lời đã cúp điện thoại. Giản Ý Chi cười lắc đầu. Ánh mắt từ từ lạnh đi. Mặc kệ là vì Ôn Khinh Hàn cũng tốt, hay là vì bản thân cũng được, người kia tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Cô và Ôn Khinh Hàn cũng có chỗ rất giống nhau. Chính là, xém chút nữa cô cũng đã giống như Ôn Khinh Hàn, trở thành một gốc hoa nơi góc tường, không nhìn thấy ánh mặt trời, tương lai mù mịt. May mắn thay, cuối cùng cô lại không chọn đi theo con đường của Ôn Khinh Hàn. Cho nên, cô có thể thấu hiểu, nhưng không thể trải nghiệm.
Giản Ý Chi lẳng lặng tựa lưng vào ghế ngồi, ký ức như ngược dòng quay trở về thời điểm đó. Khi ấy cô vẫn chưa thân thiết với Ôn Khinh Hàn, nhưng người có sở trường như cô cũng thường xuyên cùng Ôn Khinh Hàn thảo luận một chút vấn đề, đôi khi sẽ còn trò chuyện một ít chuyện riêng.
Lúc đó, mặc dù Giản Ý Chi thành thục hơn các bạn học một chút, nhưng đối với người thân cận thì nói chung vẫn không có quá nhiều điều kiêng kỵ. Những tưởng niệm mà cô che giấu sâu trong lòng, những khi nói chuyện phiếm với Ôn Khinh Hàn sẽ dùng thái độ thoải mái nói về chuyện gặp Kỳ Duyệt và Thời Thanh Thu cho cô nghe.
Dùng giọng điệu bình thản khái quát cho Ôn Khinh Hàn. Cô trông thấy Kỳ Duyệt lúc nào cũng cho Thời Thanh Thu kẹo sữa bò. Dáng vẻ vô cùng quan tâm. Những chuyện sau đó, biến thành sự ăn ý mà cô và Ôn Khinh Hàn sẽ không tự động nhắc đến.
Cô cẩn thận che giấu, cho đến khi phát hiện ra bí mật của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn vẫn chưa từng phát giác được một chút rung động nào từ cô.
Cô đã từng thích Kỳ Duyệt. Chuyện này chôn giấu rất sâu trong quá khứ của cô. Cô không định kiên trì, cũng không tính toán được ăn cả, ngã về không, càng không có dự định thay đổi bất cứ điều gì cả. Cứ thuận theo tự nhiên, rung động trong nháy mắt đó cứ tùy ý theo cơn gió thoảng qua. Cho đến bây giờ, người đó cũng chỉ để lại một dấu chấm hỏi trong ký ức của cô thôi.
"Cốc cốc"
Cửa sổ xe bị gõ vang. Giản Ý Chi tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn, chỉ thấy Phó An Nhiên mỉm cười, sau khi chào hỏi cô xong thì đi vòng qua ghế lái phụ, mở cửa xe, bước vào.
"Đàn chị, lúc nãy sao chị lại ngẩn người vậy? Em đã đứng bên cạnh cửa sổ xe của chị một lúc lâu rồi." Phó An Nhiên thắt dây an toàn, thuận miệng hỏi.
"Không có gì, đang suy nghĩ một chút sự việc trước kia mà thôi." Giản Ý Chi nhẹ nhàng nói, cảm xúc vừa rồi dần dần tản đi. Cô dặn dò: "Ngồi chắc, chúng ta xuất phát thôi."
Các trưởng bối đã xuất phát trước. Giản Ý Chi và Phó An Nhiên theo sát phía sau.
Vài ngày trước đã thuê một bãi nướng ở một khu công viên mở tiệc nướng. Qua giờ hẹn một tiếng thì xe mới chạy đến. Giản Ý Chi dừng xe ngay lúc hai người ba đang đứng nhóm lửa bên lò nướng.
Hai người mẹ thì đang lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong giỏ ra để rã đông, chuẩn bị dùng xiên xiên tiếp những thứ hôm qua chưa làm xong. Giản Ý Chi bỏ túi xách xuống, vén tay áo lên tận khuỷu tay, cùng Phó An Nhiên bắt đầu gia nhập vào công tác chuẩn bị.
Đã rất lâu rồi cô chưa được ăn đồ nướng. Từ khi đi học đến bây giờ, nhiều lắm chỉ ăn khoảng hai ba lần. Chính là bởi vì số lần không nhiều, cho nên cho dù qua rất nhiều năm, cô vẫn nhớ kỹ lúc vừa mới nhập học, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc đã hẹn nhau ở bên ngoài, ăn một bữa đồ nướng.
Lần đó cô uống thua, có bạn học lo lắng kêu cô khoan hẵn uống nữa, ăn một chút gì trước đi. Sau đó Kỳ Duyệt cầm một xiên thịt đến. Nụ cười rạng rỡ lập tức va vào ánh mắt đang say khướt của cô.
Kỳ Duyệt cười nói: "Ý Chi, cậu đừng uống nữa, ăn một chút gì đi. Còn không ăn nữa thì lát tụi mình ăn hết rồi sẽ không còn phần của cậu đâu.
Giọng nói từ phía xa vọng đến nhỏ dần rồi biến mất trong tiếng nói chuyện rôm rả của hai cặp ba mẹ. Mùi khói quanh quẩn trong không khí. Ánh mắt của Giản Ý Chi khôi phục tỉnh táo, cầm xiên que, dùng sức đâm thẳng vào viên thịt cuối cùng trên tay, cây xiên que khó khăn đâm vào viên thịt nằm giữa ngón cái và lòng bàn tay của cô.
"Đàn chị, chị thích ăn món này à?" Phó An Nhiên gặp thấy cô xiên mấy viên thịt thì cũng đưa cho cô vài viên.
Giản Ý Chi tiếp tục động tác trong tay, mỉm cười nói: "Xem như thích đi. Cái này mà nướng lên cảm giác cũng sẽ ăn ngon như lẩu vậy."
Phó An Nhiên suy nghĩ, xung phong nhận việc, nói: "Vậy chị đợi em một chút, để em nướng thử cái này. Nếu như không ăn được thì cũng không thể trách em đâu đó." Nàng nháy mắt, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn luôn cong lên.
Giản Ý Chi hơi sửng sốt, bật cười một tiếng: "Sao vậy? Không thể ăn mà còn không cho phê bình sao?"
Phó An Nhiên chọn nguyên liệu cần thiết để nướng. Ngón tay vừa chỉ vào bình thủy tinh, vừa nói: "Đàn chị, chị thích khẩu vị như thế nào? Ngọt... mặn... hay là cay."
"Mặn, hơi cay."
"Ừm..." Phó An Nhiên chọn tương mạn, hạt tiêu cay, còn có cây thì là nữa, ngửa mặt lên, nói: "Vậy chị đợi em một chút là xong thôi." Sau đó cầm mấy xâu cải thảo cùng mấy xâu thịt viên, còn có mấy xâu thịt bò đi đến lò nướng đã được chụm lửa xong.
Hàn Vũ San dùng khuỷu tay thúc vào mẹ của Phó An Nhiên - Phương Thục Tĩnh, nghiêng đầu nhìn thẳng về phía hai đứa trẻ bên kia, thấp giọng tràn đầy phấn khởi, nói: "Thục Tĩnh, mau nhìn kìa..."
"Xuỵt..."
Phương Thục Tĩnh ra hiệu bà không cần nói nhiều. Sau khi hai người liếc nhìn một cái thì bắt đầu trò chuyện về những vấn đề khác.
Giản Ý Chi ở góc này nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của Phó An Nhiên. Một người con gái yên tĩnh, tốt đẹp, bên khóe môi còn treo theo nụ cười. Mái tóc dài tán loạn phía sau lưng, dịu dàng đến mức khiến cho người khác sinh lòng thương mến.
Giống như muốn chăm sóc cho tâm trạng của mình, từ hôm qua đến bây giờ Phó An Nhiên vẫn luôn tìm cách bày trò chọc ghẹo mình.
Giản Ý Chi cứ như vậy nhìn Phó An Nhiên một lúc lâu. Giữa làn khói trắng phiêu lãng kia, dường như xuất hiện một hình bóng trong ký ức lồng vào người của Phó An Nhiên. Cô đột nhiên bừng tỉnh tinh thần, từ trong sự hoảng hốt, quay trở về hiện thực.
Hôm nay sao lại đột nhiên nghĩ đến nhiều như vậy chứ? Giản Ý Chi cúi đầu xuống cười cười, nhéo nhéo đầu ngón tay, vứt những nỗi phiền muộn đã lâu rồi chưa cảm nhận được qua một bên, cầm một cái đĩa đi về phía Phó An Nhiên.
Phó An Nhiên đậy chiếc lò nướng đã nướng xong lại, đứng lên, vừa mới xoay người thì đã nhìn thấy Giản Ý Chi đứng ở phía sau, ấm giọng nói: "Đặt vào đây đi, chị cầm đến cho ba và chú."
"Ừm. Cải thảo hơi cay, là của chú muốn. Chị đừng để nó lẫn vào những món khác nhé." Phó An Nhiên vừa thu dọn, vừa dặn dò. Cuối cùng trên tay còn để lại một xiên thịt viên, lúc đưa đến trước mặt của Giản Ý Chi, dịu giọng nói: "Đàn chị, chị ăn thử xem có ngon không."
Trên mặt của nàng vẫn còn hơi đỏ. Đây là do lúc nãy đứng gần lò nướng. Trong mắt có một chút xấu hổ, một chút kỳ vọng. Nàng chỉ muốn để Giản Ý Chi nếm thử thôi mà. Nhưng bởi vì mỗi quan hệ mập mờ, không rõ ràng này mà lại có thêm chút cảm giác thiếu nữ. Dù sao những lúc ở cùng Giản Ý Chi, nàng cũng không cách nào tỏ ra tự nhiên và thân thiết như vậy được.
Giản Ý Chi nghiền ngẫm nhìn nàng một chút, nhịn không được nhếch miệng lên, đưa tay kéo xiên thịt ngang tai, cúi đầu cắn một viên thịt, kéo ra khỏi xiên.
"Thế nào? Ăn ngon không?"
Phó An Nhiên mỉm cười càng rạng rỡ hơn. Giản Ý Chi cắn viên thịt, dừng một chút, hai mắt nhắm lại. Phó An Nhiên hoàn toàn khác với Kỳ Duyệt. Khi Kỳ Duyệt nhìn cô mỉm cười thì chỉ đơn thuần mang theo ý cười, mà Phó An Nhiên lại mang theo nhiều cảm xúc hơn một chút. Lúc nãy sao mình lại nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Duyệt trên người của Phó An Nhiên nhỉ?
Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều cuộc hẹn rồi. Tiếp xúc với Phó An Nhiên cũng thay đổi nhiều. Mà trong khoảng thời gian này, Phó An Nhiên vẫn chưa lột xác, luôn khiến cho cô có chút áo giác như vậy.
"Ăn ngon lắm." Trên mặt của Giản Ý Chi mang theo nụ cười: "Lần sau có thể mặn thêm một chút nữa. Khẩu vị của chị tương đối nặng."
Phó An Nhiên "phụt" cười một tiếng: "Chị là đang nói khẩu vị của mình mặn sao?"
"Cũng có thể hiểu như vậy." Giản Ý Chi nhướng mày nói: "Chị đi đưa đồ ăn cho ba và chú, sau đó sẽ pha chút trà."
"Ừm, vậy em sẽ nướng thêm một ít." Phó An Nhiên tính nướng thêm một chút, thuận tiện có thể nướng theo khẩu vị của Giản Ý Chi.
Hai người chia nhau tự làm việc của mình. Giản Ý Chi đến chỗ quản lý cho thuê sân rót một bình nước nóng để pha trà. Ai ngờ vận may không tệ lại gặp ngay "chị Trương" mà sáng nay Ôn Khinh Hàn vừa nhắc đến trong điện thoại.
Khoảng cách khá xa, Giản Ý Chi vốn dĩ định xem như không nhìn thấy, nhưng bất đắc dĩ gặp phải ánh mắt sắc bén của đối phương, đã đi về phía của cô.
Dáng vẻ của chị Trương này xem như cũng tạm được. Là một người phụ nữ tương đối xinh đẹp. Lúc đó, luật sư ủy thác của chị ta là Ôn Khinh Hàn, nhưng bất quá cũng chỉ cùng Ôn Khinh Hàn quen biết hời hợt, lại cực kỳ thưởng thức Giản Ý Chi. Dùng lời nói của chị ta, chính là Giản Ý Chi có mị lực hơn một chút. Nói chuyện biết tiến biết lùi, không lạnh lùng, so với Ôn Khinh Hàn thì lại càng khiến cho chị ta yêu thích hơn.
"Đây không phải là luật sư Giản sao? Đã lâu không gặp." Chị Trương khều khều mái tóc quăn màu sô cô la của mình, trên mặt tràn đầy ý cười, đi đến gần Giản Ý Chi.
Không thể tránh thì cũng chỉ có thể đón tiếp thôi. Tay Giản Ý Chi nâng ấm trà, vừa vặn mỉm cười nhìn lại: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."
Chị Trương liếc nhìn ấm trà trong tay cô: "Thế nào, sao hôm nay luật sư Giản lại có hứng như vậy, đi nướng đồ à?"
"Ừ, đi với ba mẹ, đã rất lâu rồi chưa cùng ba mẹ đi giải sầu một chút."
Chị Trương lại đến gần một bước, có chút ngả ngớn đưa tay cầm mái tóc dài rủ trên đầu vai của Giản Ý Chi: "Luật sư Giản thật là hiếu thảo. Nhưng mà sao cô lại không hỏi tại sao tôi lại ở chỗ này? Hoặc là, tôi đến đây với ai?"
Bởi vì khoảng cách được rút ngắn, mùi nước hoa nồng nặc trên người của chị Trương khiến cho nụ cười của Giản Ý Chi nhạt đi rất nhiều. Cô hơi lùi lại một bước, giọng điệu nhàn nhạt, nói: "Đã ở chỗ này thì đương nhiên là cùng bạn bè hoặc người thân tụ họp một chút rồi."
Từ trước đến giờ, cô đều không thích loại ám thị kiểu này. Nhất là một người quen biết chưa lâu. Nhưng người ở trong xã hội, mọi chuyện không thể lúc nào cũng như ý muốn. Có lẽ tương lai sẽ có một ngày cô cần đến sự giúp đỡ của một người không hợp với mình. Chuyện này cũng không biết trước được.
"Đúng vậy, khoảng thời gian trước tâm trạng không tốt. Bây giờ rốt cục đã chào tạm biệt rồi, đương nhiên muốn cùng mấy người bạn tụ tập vui chơi một chút" Giọng nói của chị Trương có chút phiền muộn, nhưng một giây sau lại mỉm cười đầy lả lơi: "Luật sư Giản, có muốn đến chỗ của tôi ngồi một chút không? Tôi giới thiệu cho cô vài người bạn để cô làm quen."
Giản Ý Chi lắc đầu, nhấc ấm trà trên tay, cười nói: "Không được, hôm nay muốn ở bên ba mẹ, cho nên chỉ có thể nói xin lỗi."
"Không sao, chúng ta hẹn lần sau vậy." Chị Trương không hề vội vàng, ngón tay nhẹ nhàng từ trên mái tóc của Giản Ý Chi trượt xuống, nói khẽ: "Tôi thích nhất chính là những người hiếu thảo. Sao có thể trách tội được chứ?"
Giản Ý Chi vừa muốn tạm biệt lại nghe giọng nói của Phó An Nhiên từ xa xa truyền đến: "Đàn chị, mau tới đây..."
Giọng nói dịu dàng, sạch sẽ của con gái không chỉ đoạt đi lực chú ý của Giản Ý Chi mà còn hấp dẫn ánh mắt của chị Trương. Chị ta nhìn thoáng qua nơi xa thấy Phó An Nhiên đang đi đến, cười như không cười nói với Giản Ý Chi: "Hóa ra luật sư Giản thích kiểu này, sao lại không nói sớm chứ? Nếu biết trước, tôi đã đổi cách ăn mặc thành như vậy rồi. Nói không chừng đã thành công từ lâu rồi."
Ngón cái của Giản Ý Chi siết chặt tay cầm của ấm trà. Ý cười nơi đáy mắt hoàn toàn triệt để biến mất, chỉ còn lại một đường cong trên khóe môi: "Không có chuyện này. Em ấy là đồng nghiệp mới đến văn phòng luật của tôi thôi. Tôi muốn đi qua đó, thật ngại quá."
Nói xong, khẽ cúi đầu, muốn chào tạm biệt, đi về phía Phó An Nhiên ở đối diện, còn cách một bước chân đã đưa tay nắm lấy cổ tay của Phó An Nhiên kéo trở về.
"Đàn chị, chị sao vậy..." Trên mặt của Phó An Nhiên ửng đỏ, theo sát Giản Ý Chi đi trở về.
Lúc này, Giản Ý Chi mới lấy lại tinh thần. Vừa rồi cô vô thức không muốn cho Phó An Nhiên để lại ấn tượng với chị Trương, sợ một Phó An Nhiên sạch sẽ lọt vào mắt của chị Trương. Cô không muốn để cho Phó An Nhiên tiếp xúc với người này.
"Không có gì, chị xắn tay áo một chút. Em cầm giúp chị bình trà." Cô mượn cớ thoát khỏi chủ đề. Nụ cười nhàn nhạt lại quay về trên khuôn mặt của cô.
Phó An Nhiên nhận lấy ấm trà, nói với Giản Ý Chi đang cúi đầu xắn tay áo: "Đúng rồi, lúc nãy cô và mẹ em muốn tìm chị cho nên em đến xem thử."
Nàng nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Giản Ý Chi, một chút nghi hoặc mới vừa xông lên đầu đã bị nàng ra sức chặn lại, trầm mặc đi bên cạnh Giản Ý Chi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)