Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 127: Phiên ngoại – Kết thúc

1596 2 12 0

Thời gian trôi qua rất nhanh giống như một cái chớp mắt giữa quá khứ vội vàng.

Bốn mùa đổi thay, mỗi người, mỗi việc đều có sự thay đổi.

Trong giới pháp luật, Ôn Khinh Hàn và Giản Ý Chi đã lột xác từ một nhân tài mới nổi trở thành tiền bối có kinh nghiệm phong phú, quy mô của văn phòng luật sư Ức Hàm cũng được mở rộng theo thành tựu của hai người.

Thời Thanh Thu không hề có sơ sót giữa gia đình và sự nghiệp, phòng làm việc của nàng đã sớm đứng vững trong giới diễn viên, mấy diễn viên và lưu lượng dưới trướng đều thuộc phái thực lực. Sau đó, nàng lại tiếp tục đầu tư, thành tích vẫn khiến mọi người quan tâm.

Phần lớn thời gian nàng đều sẽ ở thành phố B, mỗi năm sẽ chừa thời gian ra đi du lịch với gia đình.

Đối với nàng mà nói, phần công việc đống phim này đã trở thành một sở thích của nàng. Lúc nàng muốn quay phim sẽ nhận một kịch bản thú vị, sau đó cố gắng chuyên tâm vùi đầu vào công việc, những lúc khác thì gia đình là quan trọng nhất.

Bây giờ nàng cũng nhận không ít giải thưởng, nàng đã rất ít ra ngoài đóng phim, trong lòng fan trung thành thì nàng là một diễn viên gạo cội vừa thăng cấp.

Mười tám năm qua, trừ đạt được thành tích cao trong sự nghiệp, điều mà Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu vui mừng nhất không gì bằng con gái của hai người đã trưởng thành.

Năm nay Ôn Như Tích mười lăm tuổi.

Cô nàng theo họ của Ôn Khinh Hàn, tính tình lại giống Thời Thanh Thu, sáng sủa hoạt bát, thường chọc cho người lớn trong nhà buồn cười. Cũng may năng lực học tập vẫn giống Ôn Khinh Hàn, mỗi lần gửi phiếu điểm về nhà toàn được hạng nhất.

“Tiểu Tích ra ngoài chơi với bạn học nào vậy? Mới nghỉ được có mấy ngày mà con bé cứ chạy ra ngoài hoài.”

Đường Tĩnh Tuệ ngồi trên ghế sô pha, nhận trà Thời Thanh Thu đưa tới. Bà khẽ nheo mắt lại, bây giờ lớn tuổi rồi nên sức khỏe ngày càng yếu đi.

“Con bé đi chơi với con gái của Ý Chi mẹ ạ, chính là cô bé lần trước Tiểu Tích dẫn về ăn cơm ấy. Hôm nay mới nhận được thông báo trúng tuyển vào trường chuyên cấp ba nên hai đứa vui lắm, con cũng cho phép hai đứa đi luôn.”

Thời Thanh Thu ngồi bên cạnh mẹ mình, sau khi ăn thì rảnh rỗi nên trò chuyện để giết thời gian.

“Là Khả Tâm à?” Đường Tĩnh Tuệ cười một tiếng, giọng điệu thân thiết nắm tay Thời Thanh Thu: “Đứa bé kia ngoan ngoãn lanh lợi rất được người ta thích, thật sự rất hợp cạ với Tiểu Tích.”

Thời Thanh Thu cũng cười nói: “Còn không phải ư? Hai đứa đã hẹn phải thi vào cùng một trường cấp ba, vừa mới nhận được thông báo là vui vẻ thôi rồi. Hôm nay Tiểu Tích còn nài nỉ con với Khinh Hàn, buổi tối hai đứa đã hẹn sẽ ra ngoài chơi, không ăn cơm với bọn con.”

“Vậy cũng không sao, hai đứa nó chơi chung là mẹ yên tâm rồi.” Xưa nay Đường Tĩnh Tuệ không hề sợ Ôn Như Tích sẽ lơ là việc học, từ hồi tiểu học đến giờ thành tích của cô nàng vẫn rất ổn định, chỉ cần không chơi chung với bạn bè xấu thì bà sẽ không nói nhiều.

“Đừng nói về con bé nữa.” Thời Thanh Thu mò tới laptop bên sô pha, mở màn hình lên: “Mẹ, năm nay mẹ muốn đi đâu chơi? Mẹ đã nghĩ ra chưa?”

“Năm nay à…” Đường Tĩnh Tuệ đeo mắt kính lên nhìn vào màn hình, nhưng bà ngẫm lại một chút thì dứt khoát đề nghị: “Mẹ và ba con với cả Khinh Hàn đều không thương lượng được chỗ nào cả, đúng lúc năm nay Tiểu Tích thi đậu trường chuyên cấp ba, nếu không thì để cho con bé chọn chỗ đi.”

“Mẹ.” Thời Thanh Thu bật cười: “Tiểu Tích nào biết chọn mấy cái này chứ, chỗ con bé muốn đi chắc chắn sẽ không phù hợp cho ba mẹ đi.”

Mặc dù Ôn Như Tích cũng là một đứa bé ngoan ngoãn nhưng tính ham chơi cũng không nhẹ, tóm lại là không biết suy xét cho ba mẹ bằng Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn.

Đường Tĩnh Tuệ không để ý mà lấy mắt kính xuống, cười một tiếng: “Thì có sao đâu? Hai đứa con ngồi bên cạnh đưa ra đề xuất không phải là được rồi ư? Để con bé chọn đi, coi như là phần thưởng, mấy người già chúng ta thật sự không nghĩ ra được.”

“Vậy được rồi, một lát con hỏi lại con bé.” Thời Thanh Thu không lay chuyển được nên đành phải đồng ý trước.

Có tiếng bước chân truyền tới, là Ôn Khinh Hàn và Thời Hoành Lãng cùng ra khỏi phòng ăn.

Mái tóc dài của Ôn Khinh Hàn tản ra sau lưng như nước chảy mềm mại, thời gian như mài đi góc cạnh sắc bén lạnh lùng của cô, bây giờ cô vẫn trầm tĩnh nhưng trông càng chín chắn hơn.

Thời Thanh Thu quay lại thấy vậy thì cong môi hỏi: “Khinh Hàn, cậu và ba nghiên cứu trà cụ xong rồi hả?”

“Ừ.” Ôn Khinh Hàn đáp một tiếng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thời gian cũng trễ rồi, chúng ta nên về nhà thôi.”

Thời Hoành Lãng gật đầu nói: “Đúng là phải về rồi, có lẽ Tiểu Tích cũng về nhà rồi đấy.”

Đường Tĩnh Tuệ cũng khuyên nhủ: “Về đi, hai ngày nữa dẫn Tiểu Tích tới nhà ăn cơm, nhớ bảo con bé chọn chỗ đi du lịch nhé, đừng để kỳ nghỉ này kéo dài vô ích như vậy.”

Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn nhìn nhau cười một tiếng, sau đó tạm biệt ba mẹ rồi về nhà.

Quả nhiên con gái đã về nhà trước, cô nàng đang nằm trên ghế sô pha cầm điện thoại trò chuyện Wechat. Thấy Thời Thanh Thu về cùng Ôn Khinh Hàn, cô nàng vội bỏ điện thoại qua một bên, nhào về phía Thời Thanh Thu.

“Ma ma!” Ôn Như Tích ngọt ngào gọi một tiếng.

“Hả? Sao thế?” Thời Thanh Thu khẽ cười ôm cô nàng, giọng nói vốn dịu dàng lại có thêm một chút sủng nịch: “Con lớn thế rồi mà còn bắt ma ma ôm, có biết xấu hổ không hả?”

Ôn Như Tích buông ra nhưng vẫn không quên hôn “chụt” một cái lên mặt Thời Thanh Thu: “Không có đâu, con ôm ma ma của mình thì có gì xấu hổ đâu chứ?”

Ôn Khinh Hàn lặng lẽ cười một tiếng, đi tới ngồi xuống ghế sô pha đơn nhìn vợ và con gái của mình.

Thời Thanh Thu vốn là người tính tình dịu dàng, đối nhân xử thế lại tao nhã lễ phép, sau khi có con gái lại càng dịu dàng hơn gấp mấy lần. Có lẽ là vì có tình mẹ khiến nàng trông vô cùng hài hòa, nhiều năm trôi qua như thế, nhân khí bên ngoài cũng chỉ có tăng chứ không giảm.

Gương mặt của Ôn Như Tích cực kỳ giống với Ôn Khinh Hàn, lúc còn nhỏ, Thời Thanh Thu thật sự rất lo, sợ đứa nhỏ này sẽ là một khối băng nhỏ.

Ngẫm lại tính tình im lìm của Ôn Khinh Hàn thì Thời Thanh Thu càng lo lắng.

Suy nghĩ này chôn giấu trong lòng Thời Thanh Thu rất nhiều năm, dù sao lúc đứa bé được mấy tuổi cũng không thể nhìn ra được gì, lúc Ôn Khinh Hàn mấy tuổi còn thích trần truồng lăn lộn trên giường kia mà.

Mãi đến khi Ôn Như Tích lên tiểu học, sự lo lắng của Thời Thanh Thu mới dần bị gọt mỏng, vài phần lương bạc xuất hiện trên một Ôn Như Tích vẫn còn non nớt hoàn toàn chẳng hề liên quan gì tới tính tình của cô nàng.

Thời Thanh Thu ôm con gái ngồi xuống ghế sô pha, sau đó cười như không cười giáo dục cô nàng: “Con đó, lớn thế rồi mà còn thích quậy phá, lúc mẹ con còn nhỏ cũng không có nghịch như con đâu.”

Ôn Như Tích liếc qua Ôn Khinh Hàn, cười hì hì nói: “Con biết rồi nha.”

Ôn Khinh Hàn không chơi đùa với hai mẹ con nàng, cô đảm nhiệm nhân vật tỉnh táo nhất, dùng giọng điệu bình ổn nói: “Được rồi, mau đi tắm rửa đi, sau đó ngủ sớm một chút, trẻ nhỏ không được thức khuya đâu.”

Ôn Như Tích le lưỡi yếu ớt phản bác: “Con có nhỏ đâu? Khoảng hai năm nữa là con đã sắp trưởng thành rồi.”

Thời Thanh Thu xoa đầu cô nàng, khẽ thúc giục cô nàng: “Được rồi, đi nhanh đi, tắm rửa xong rồi ngủ, không được núp trong chăn lén chơi điện thoại đâu nhé.”

Ôn Như Tích mím môi, vươn tay nắm mái tóc đuôi ngựa của mình, do dự không đi.

“Sao thế? Muốn nói gì à?” Thời Thanh Thu vuốt mặt cô nàng.

Ôn Như Tích đáng thương nhìn thoáng qua Thời Thanh Thu rồi lại nhìn sang ánh mắt nghi ngờ của Ôn Khinh Hàn, khẽ ho khan một tiếng, ghé sát bên tai Thời Thanh Thu: “Ma ma, lên cấp ba con yêu đương được không?”

Thời Thanh Thu mở to mắt, nàng còn đang định hỏi lại thì giọng lành lạnh của Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng cất lên: “Không được.”

Thời Thanh Thu chợt không nhịn được cười, cố lắm mới không bật cười thành tiếng.

Dường như Ôn Khinh Hàn cảm thấy mình quá lạnh nhạt nên chậm rãi bổ sung: “Trước khi học đại học thì không được yêu đương, sau khi lên đại học, nếu có người mình thích thì nhất định phải xác định rõ tâm ý của đối phương, không được hẹn hò chỉ vì chút tình cảm nhất thời, không được chân trong chân ngoài.”

Thời Thanh Thu nhịn cười đau cả bụng.

“Mẹ…” Ôn Như Tích bày vẻ mặt cầu xin, ôm Thời Thanh Thu nũng nịu: “Ma ma xem mẹ kìa, con cũng có muốn chân trong chân ngoài đâu, yêu đương có tí cũng không được nữa…”

Ôn Khinh Hàn lại bật ra một câu: “Không được.”

“Ma ma…” Ôn Như Tích mớ to mắt tỏ vẻ với Thời Thanh Thu, cô nàng đã từ bỏ ý định thương lượng với Ôn Khinh Hàn rồi.

Người mẹ này không thể nào bàn bạc được nữa, một khi mẹ đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi. Nhưng mà mẹ của cô nàng lại nghe lời ma ma của cô nàng nhất, vậy nên chỉ cần ma ma giải quyết là được rồi.

“Được rồi, về phòng tắm rửa đi ngủ trước đi, chuyện này chúng ta bàn sau.” Thời Thanh Thu bất đắc dĩ sờ tóc Ôn Như Tích, đành phải dùng giọng nặng nề hơn: “Mau đi, nếu không thì không bàn bạc gì cả.”

“Được thôi, đi thì đi.” Ôn Như Tích lập tức thu lại vẻ mặt yếu ớt, lập tức vội vàng chạy về phòng mình.

Trong nhà này, trông mẹ của cô nàng thì lạnh lùng, còn ma ma là dịu dàng dễ nói chuyện nhất nhưng trên thực tế mẹ sẽ không nổi cáu, mãi mãi là người vô cùng bình tĩnh.

Ma ma thì khác, dù sao cũng là người khiến mẹ phải cúi đầu xưng thần, đây mới là người có địa vị nhất trong nhà, cô nàng nào dám cãi được chứ?

Thời Thanh Thu kéo Ôn Khinh Hàn về phòng, đẩy cô đi tắm rửa.

Chờ Thời Thanh Thu cũng tắm rửa xong đi ra, nàng thấy Ôn Khinh Hàn ngồi khoanh tay ở mép giường, cúi đầu không biết là đang nghĩ gì.

Thời Thanh Thu ngầm hiểu cười một tiếng, treo khăn lau tóc vào phòng tắm rồi đi ra rót một ly nước, ngồi xuống bên cạnh cô.

Ôn Khinh Hàn nhận ly nước, im lặng không lên tiếng.

Thời Thanh Thu giơ tay sờ lên giữa lông mày cô, không khỏi cười nói: “Ôn bảo bối, làm gì mà lại cau mày thế? Có chuyện gì đáng để luật sư Ôn của chúng ta ưu sầu như thế ư?”

Ôn Khinh Hàn uống một hớp nước trong ly, mím môi nhìn sang Thời Thanh Thu, giọng nói nặng nề: “Sao đột nhiên Tiểu Tích lại muốn yêu đương chứ? Con bé mới mười mấy tuổi thôi mà.”

Lúc cô còn ở tuổi này cũng không hề biết cái gì là thích, cô chỉ rất muốn đi tìm Thời Thanh Thu mà thôi. Cô không biết có phải là thích hay không, cũng không nghĩ tới chuyện yêu đương gì đó.

Thời Thanh Thu cong môi, ngón tay trượt xuống, khẽ nhéo gương mặt cô khiến khóe môi cô lộ ra độ cong kỳ lạ, sau đó dỗ dành: “Đừng lo mà, có lẽ Tiểu Tích cũng chỉ nói chút thôi. Từ nhỏ tới lớn con bé rất ngoan, trong nhiều chuyện quan điểm của con bé cũng giống cậu, vậy nên cậu có lòng tin vào chính mình đi, con bé là con gái của chúng ta đấy.”

“Hy vọng vậy đi.” Ôn Khinh Hàn nói, sau đó đặt ly nước lên tủ đầu giường, kéo Thời Thanh Thu cùng lên giường.

Ôn Khinh Hàn dựa vào đầu giường, Thời Thanh Thu kéo chăn đắp lên nửa người hai người, sau đó ôm eo cô.

Thời Thanh Thu gối đầu lên vai cô, cảm khái: “Thời gian trôi qua nhanh nhỉ, mới đây mà Tiểu Tích đã sắp học cấp ba rồi.”

“Sao thế?” Ôn Khinh Hàn ôm nàng vào lòng: “Đột nhiên cảm thấy chúng ta già rồi à?”

“Chẳng lẽ không phải thế ư?” Thời Thanh Thu khẽ nói rồi nở nụ cười: “Tiểu Tích đang lớn lên từng ngày, giống như con bé nói, hai ba năm nữa là con bé sắp thành niên rồi. Con bé trưởng thành thì chúng ta cũng già, nhưng bây giờ mình nghĩ lại thì hình ảnh ngày trước chúng ta đi học vẫn như mới hôm qua đấy.”

Khoảng thời gian tùy hứng bay bổng kia như thể chưa từng rời xa, nàng vẫn là diễn viên mới bộc lộ tài năng, Ôn Khinh Hàn vẫn là học sinh ưu tú có thành tích xuất sắc đó.

Hai người tự phấn đấu trong lĩnh vực của bản thân, mối quan hệ giữa cả hai vẫn chỉ thế mà thôi.

Sau này hai người dùng một lý do sẽ không xa rời để kết hôn, sau đó nữa là hai người yêu nhau.

“Đừng lo.” Ôn Khinh Hàn ôm chặt nàng, hôn lên đôi mắt xinh đẹp của Thời Thanh Thu: “Mình vẫn ở ngay bên cậu, mình già đi cùng cậu.”

Hốc mắt Thời Thanh Thu hơi ướt át, trong lòng chợt trào ra cảm xúc không nỡ, nàng vùi đầu vào cổ Ôn Khinh Hàn, rầu rĩ nói: “Nửa đời người đã trôi qua rồi, sao thời gian trôi qua nhanh thế nhỉ? Mình vẫn chưa sống đủ nữa mà…”

Ôn Khinh Hàn không khỏi thở dài, sờ lên mái tóc dài của nàng, mỉm cười dỗ dành: “Còn nửa đời người nữa kia mà.”

Thời Thanh Thu lắc đầu: “Không đủ, quá ngắn.” Nàng hơi dừng lại, hít sâu mùi thơm trên người Ôn Khinh Hàn, dịu dàng cười nói: “Nếu vẫn có kiếp sau thì mình vẫn muốn đi cùng cậu.”

Nàng bây giờ như một đứa trẻ đang hứa hẹn, nhưng dù vậy thì mấy lời này cũng khiến tình cảm trong lòng Ôn Khinh Hàn trào dâng mãnh liệt.

“Kiếp sau dài thế mà vẫn muốn đi cùng mình, cậu không chán hả?” Ôn Khinh Hàn nở nụ cười.

Thời Thanh Thu nghiêm túc lắc đầu rồi nhìn cô, ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm như thể nhìn sâu vào trong lòng cô, từ tốn nói: “Nếu có kiếp sau mình nhất định phải làm những chuyện mình chưa kịp làm cùng cậu. Ngày nào cũng sẽ ăn sáng với cậu, đi học với cậu, đứng dưới dãy phòng học chờ cậu cùng về ký túc xá, đuổi mấy học trưởng và học tỷ thích cậu đi, còn cả học đệ học muội nữa.”

Nói xong, vành mắt Thời Thanh Thu hơi đỏ lên.

Ôn Khinh Hàn sờ lên khóe mắt nàng, khàn giọng cười: “Còn nữa không? Mình nghe đây.”

Trong mắt Thời Thanh Thu mờ mịt hơi nước, nhớ lại những năm Ôn Khinh Hàn cứng rắn nhẫn nại, giọng nàng cũng khàn đi: “Sau đó buổi tối sẽ trốn trong chăn lén nhớ cậu, ngày nào cũng phải nghĩ xem nên tìm chủ đề gì để trò chuyện với cậu, dù sao cậu cũng là hũ nút, rất dễ nhạt nhẽo. Sau đó nữa ấy hả, mình sẽ tham gia mỗi một buổi lễ nhận thưởng của cậu, dùng tất cả những cách mình có thể làm được để xuất hiện trước mặt cậu, khiến cậu phải nhớ tới mình, không đuổi mình đi được. Cuối cùng là tốt nghiệp cùng cậu, cùng làm việc với cậu, lại cùng sinh hoạt với cậu…”

Thời Thanh Thu cắn môi, nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào hít mũi một cái.

Ôn Khinh Hàn hôn lên mắt nàng, từng câu từng chữ của nàng như một con dao hai lưỡi, vừa cứu rỗi mình lại vừa làm mình đau.

Thời Thanh Thu chống lên vai Ôn Khinh Hàn lắc đầu, nước mắt khiến nàng không thể nhìn rõ gương mặt của Ôn Khinh Hàn.

“Nếu vẫn còn kiếp sau thì mình muốn nếm thử những khổ cực cậu từng trải.”

Lại một giọt nước mắt lăn xuống, rơi trên lòng bàn tay của Ôn Khinh Hàn, cô đau lòng đến mức không nói được nên lời.

“Cậu có thể thích người khác nhưng cuối cùng nhất định phải yêu mình.” Thời Thanh Thu nín khóc mỉm cười, nước mắt óng ánh cũng không cản được sự yêu thương triền miên: “Đừng để mình chạy mãi không tới điểm dừng, cũng đừng để mình chạy một mình sai đường băng, đừng để mình thua trong cuộc tranh tài này…”

Chưa từng dám đặt bước chân cho đến dũng cảm nguyện ý bước ra vì một kết quả, đây là thứ mà Ôn Khinh Hàn đã dạy cho nàng.

Chỉ cần là Ôn Khinh Hàn thì lớp này nàng có thể đạt được max điểm.

“Nói ngốc nghếch gì đó?” Ôn Khinh Hàn ấn đầu nàng vào trong ngực, hôn lên trán nàng: “Không có ai cả, chỉ có một mình cậu thôi, mình không thích người khác.”

“Đây là cậu nói đấy nhé, không được đổi ý đâu.” Nàng hít mũi, gối lên ngực Ôn Khinh Hàn, nước mắt cũng dụi hết vào ngực Ôn Khinh Hàn.

“Mình đã nói thì một chữ cũng không đổi ý.”

Ôn Khinh Hàn và nhịp tim của cô trầm ổn vang lên bên tai Thời Thanh Thu.

Ôn Khinh Hàn bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, cô không biết sẽ có kiếp sau hay không, cô chỉ biết cho dù thế nào thì cô cũng sẽ không để Thời Thanh Thu phải chịu khổ như thế.

Đây là người yêu mà cô nâng trong lòng bàn tay cả đời, là người mà cô ôm chặt còn sợ nàng bị đau.

Nếu như thật sự có kiếp sau, vậy thì để cô yêu Thời Thanh Thu trước, giống như kiếp này vậy, chờ Thời Thanh Thu quay lại, chỉ cần nàng quay lại thì sẽ nhìn thấy cô.

Thời Thanh Thu lau nước mắt xong, ngẩng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, vừa nhìn lại nhích tới cắn lên môi dưới của cô.

Ánh mắt hai người tràn đầy tình cảm mà hôn nhau.

Tắt đèn, Thời Thanh Thu đắp kín chăn cho Ôn Khinh Hàn rồi thấp giọng nói: “Mình đi xem Tiểu Ôn bảo bối chút đã, sẽ quay lại ngay thôi.”

Ôn Khinh Hàn nắm tay nàng: “Ừ, vậy mình lại xem điện thoại thêm chút nữa.”

Thời Thanh Thu rón rén xuống giường ra khỏi phòng, phòng Ôn Như Tích cũng đã tắt đèn, Thời Thanh Thu gõ cửa một cái rồi mở cửa đi vào.

Trên đỉnh chăn vẫn có ánh sáng mơ hồ hiện ra, nàng vừa đi vào là ánh sáng kia lập tức tắt đi.

Thời Thanh Thu mỉm cười, vừa đi qua vừa nói: “Tiểu Ôn bảo bối, ma ma đã nói là không được chơi điện thoại trong chăn rồi kia mà.”

Ôn Như Tích ôm chăn, để lộ đôi mắt đen láy: “Ma ma…”

Thời Thanh Thu mở đèn, ngồi trên mép giường chỉnh lại chăn cho cô bé: “Tắt đèn chơi điện thoại sẽ không tốt cho mắt, nếu thật sự muốn chơi thì phải mở đèn lên.”

“Vâng…” Ôn Như Tích rầu rĩ cười hai tiếng trong chăn: “Con chỉ nói với Khả Tâm đôi câu thôi, nói xong sẽ ngủ ngay.”

Thời Thanh Thu nhíu mày, Giản Khả Tâm là con gái của Giản Ý Chi và Phó An Nhiên.

Lúc trước ba mẹ còn ra sức ghép đôi mình và Ôn Khinh Hàn, bây giờ con gái của mình thì hay rồi, cho con bé tự cho mà con bé vẫn tụ lại với con gái của Giản Ý Chi.

Đứa nhỏ này hay đấy.

“Hai đứa con…” Thời Thanh Thu hít sâu một hơi, muốn nói lại thôi. Nhìn thấy ánh mắt Ôn Như Tích lóe lên thì nàng không thể không nói: “Con mới nói con muốn yêu đương, chẳng lẽ con thích Khả Tâm?”

Ôn Như Tích nhanh chóng chớp mắt mấy cái, sau đó vùi trong chăn lắc đầu liên tục: “Không không không, không có, không có, con chỉ hỏi một chút thôi…”

Thời Thanh Thu nghi ngờ nhíu mày, không chút do dự kéo chăn cô bé xuống, quả nhiên gương mặt Ôn Như Tích đã hơi ửng hồng.

“Ma ma…” Ôn Như Tích lại kéo chăn lên, lúc này cô bé cũng xấu hổ.

Thời Thanh Thu đỡ trán, giật chăn cô bé một cái: “Ngồi dậy, ma ma có vài lời muốn nói với con.”

Ôn Như Tích thấy Thời Thanh Thu đã không cười nữa thì tranh thủ ngồi bật dậy, ôm chăn nghe dạy bảo.

Thời Thanh Thu thấy vậy lại không đành lòng cười một tiếng, sờ đầu cô bé: “Đừng căng thẳng như vậy, ma ma chỉ có vài lời nhất định phải nói với con, còn phần khác thì con nghe xong tự quyết định đi.”

Đôi mắt to của Ôn Như Tích chớp chớp mấy lần, sau đó nặng nề gật đầu.

Thời Thanh Thu nhìn chăm chú vào cô bé, dùng giọng nói êm ái lên tiếng: “Ma ma và mẹ con sẽ không hạn chế bất kỳ ý nghĩ gì của con bởi vì con là con gái của bọn mẹ, bọn mẹ tin tưởng dù con có gặp bất kỳ chuyện gì thì cũng có thể đưa ra quyết định khiến con hài lòng, cũng khiến bọn mẹ yên tâm, bao gồm cả chuyện yêu đương. Bây giờ những gì ma ma muốn nói với con rất đơn giản, con phải xác định tình cảm của mình, xác định xem rốt cuộc đó là nhiệt độ ba phút hay con thật sự thích người đó. Con không thể vì muốn thử cảm giác yêu đương mà đi hẹn hò ngay được, con phải có trách nhiệm với mình và đối phương, muốn bắt đầu hẹn hò thì cả hai nhất định phải có tình cảm với nhau.”

Ôn Như Tích vùi mặt trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt, không biết rốt cuộc con bé đang có vẻ mặt gì, chỉ thấy Ôn Như Tích đang nhìn thẳng vào Thời Thanh Thu.

Qua một hồi lâu sau, cô bé mới kéo chăn xuống một chút, tới gần Thời Thanh Thu, khẽ nói: “Ma ma, vậy ma ma với mẹ cũng như vậy ư? Phải suy nghĩ cực kỳ lâu ạ?”

Thời Thanh Thu mỉm cười ôm cô bé, dịu dàng nói: “Bọn mẹ thật sự suy nghĩ rất lâu, mẹ con suy nghĩ còn lâu hơn cả ma ma. Tuy mẹ con hơi nghiêm khắc một chút nhưng một chút đó lại không sai chỗ nào cả, không cho phép vì muốn yêu đương nên mới hẹn hò, không cho phép chần chừ, dì Giản và dì Phó của con chắc chắn cũng dạy Khả Tâm như thế. Tiểu Ôn bảo bối, con nghe hiểu không?”

Ôn Như Tích khẽ dụi lên mặt Thời Thanh Thu, tự lẩm bẩm: “Vậy con xác định thêm một khoảng thời gian nữa vậy, xác định xem rốt cuộc con có thích cậu ấy thật không…”

“Ừ, ngoan lắm.” Thời Thanh Thu mỉm cười hài lòng.

Đây thật sự là trò giỏi hơn thầy, nhìn con gái của mình rồi lại nhìn sang Ôn Khinh Hàn, người mẹ già kia thật sự bị vứt xuống tận mười con phố.

Thời Thanh Thu để cô bé nằm xuống, đắp kín chăn, vừa định chúc ngủ ngon thì cô bé kéo tay Thời Thanh Thu lại.

“Ma ma, con còn một câu hỏi nữa. Tại sao ma ma luôn gọi con là Tiểu Ôn bảo bối? Chẳng lẽ còn có Đại Ôn nữa ạ?”

“À… Cái này hả…” Thời Thanh Thu liếm môi mỉm cười, sau đó búng lên trán Ôn Như Tích một cái, nói bằng giọng vui vẻ: “Bởi vì con còn nhỏ đó, vậy nên con chính là Tiểu Ôn bảo bối. Được rồi, mau đi ngủ đi, không được chơi điện thoại nữa đâu đấy.”

Thời Thanh Thu thầm nghĩ trong lòng, tuyệt đối không thể cho con gái biết mẹ của con bé chính là Đại Ôn bảo bối được, nếu không thì e là người nào đó sẽ không giữ được uy nghiêm mất.

Dỗ con gái xong, Thời Thanh Thu đang định về phòng thì suy nghĩ lại, sau đó chuyển hướng sang thư phòng.

Quyển nhật ký của Ôn Khinh Hàn khóa trong ngăn kéo, cô vẫn giữ thói quen viết nhật ký, đã nhiều năm vậy rồi, quyển nhật ký mà cô đã viết kín vẫn là Thời Thanh Thu thay cho cô.

Cứ cách một khoảng thời gian là Thời Thanh Thu sẽ đi xem nhật ký của cô, trong lòng hai người biết rõ nhưng chưa từng huỵch toẹt ra.

Từ lúc bắt đầu có con gái, nội dung trong nhật ký của Ôn Khinh Hàn dần có liên quan tới con gái nhiều hơn.

Niềm vui lúc con gái được sinh ra đời, cảm tưởng lần đầu tắm rửa và mặc quần áo cho con, nỗi lo khi con gái bắt đầu lên trẻ nhà, không có chi tiết rõ ràng nhưng chuyện gì cũng đều ghi chép lại.

Đồng thời cũng sẽ viết những chuyện xảy ra giữa mình và Thời Thanh Thu, chẳng hạn như ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, chẳng hạn như nỗi nhớ nhung mỗi lần Thời Thanh Thu ra ngoài công tác, lại chẳng hạn như những lần tranh cãi nhỏ xảy ra giữa hai người.

Thời Thanh Thu xem hết trang mới nhất rồi thuận tay lật tới vài trang trước, nhìn thấy nội dung Ôn Khinh Hàn viết vào mấy ngày trước.

“Vừa mới thấy một bài tin tức của cô ấy, MC hỏi cô ấy có hài lòng với cuộc sống hiện tại không. Cô ấy trả lời rất hài lòng. Đột nhiên tôi nhớ ra tôi rất muốn hỏi cô ấy mấy năm nay có hạnh phúc không, nhưng tôi vẫn không lên tiếng hỏi, bởi vì chúng tôi vẫn còn con đường rất dài cần phải đi, bây giờ hỏi thì hình như có hơi sớm, vậy thì đợi thêm vài chục năm nữa đi.”

Ngón tay Thời Thanh Thu sờ lên nét chữ tinh tế kia, không khỏi lộ ra nụ cười yếu ớt.

Rõ ràng là rất muốn biết đáp án nhưng cứ nhất quyết phải đợi đến khi tóc bạc mới hỏi, Thời Thanh Thu cũng không biết phải làm sao với cô đây nữa.

Còn nhớ lúc trước cô che giấu tình cảm của mình lâu năm như vậy, khổ cực thế nào, đau đớn thế nào cũng không nói câu nào.

Dưới vẻ ngoài lạnh lùng đơn bản của cô là sự thâm tình đã góp nhặt nhiều năm, cho đến hôm nay vẫn không hề giảm đi tí nào, nó vẫn bất diệt. Nhờ Ôn Khinh Hàn nên Thời Thanh Thu mới nguyện ý bước ra bước đầu tiên, dũng cảm tiến tới trong cuộc tranh tài này, chạy tới điểm đích mà Ôn Khinh Hàn từng hứa hẹn với nàng.

Nhờ Ôn Khinh Hàn nên nàng mới cảm thấy hạnh phúc.

Nàng cầm bút máy, mở vở đặt lên bàn, lật đến trang cuối cùng viết lên một dòng chữ.

Thư phòng tiếp tục tối tăm, một tia sáng cuối cùng biến mất trong khe cửa khi Thời Thanh Thu đóng cửa lại.

Khi nãy nàng nâng bút suy tư hồi lâu, có câu phức tạp đã từng lướt qua đầu nàng nhưng cuối cùng nàng vẫn cảm thấy câu nói đơn giản kia mới là câu mà Ôn Khinh Hàn muốn nhất.

Quyển nhật ký này vẫn còn mười mấy trang nữa mới viết xong, chờ Ôn Khinh Hàn viết tới trang cuối cùng sẽ thấy được dòng chữ mà nàng vừa viết.

Mình rất hạnh phúc.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16