Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 97

1212 0 6 0

Cuối tuần luôn là thời điểm tốt nhất để nằm trên giường, sau khi Thời Thanh Thu quay phim về, cuối tuần nào họ cũng thường ngủ nướng cho đến khi tự nhiên thức dậy, sau đó nằm trên giường nói chuyện phiếm.

Lần này, Thời Thanh Thu lại thức dậy rất muộn.

Đèn trong phòng mờ ảo, rèm cửa chưa kéo ra, nàng nhắm nghiền đôi mắt, đôi môi nàng thốt ra vài tiếng ưm đầy vẻ buồn ngủ.

Nhận thức của cơ thể hồi phục khi nàng từ từ mở mắt. Bài tập mà nàng thực hiện để quay phim cũng không quá mệt mỏi như vậy.

Giờ phút này, nàng đang nằm nghiêng, trên giường rất ấm áp, thân thể của nàng cùng người bên cạnh dính sát bên nhau, không một manh áo che thân.

Có một giọng nói ngọt ngào trầm ấm đột nhiên vang lên bên tai nàng, mang theo vẻ lạnh lùng quen thuộc: "Thức dậy rồi sao? Có nơi nào khó chịu không?"

Cùng lúc đó, có một đôi tay mềm mại ở phía sau chậm rãi di chuyển, từ xương vai trượt xuống, dừng lại ở sau eo nàng, chuỗi động tác này gợi lên tất cả ký ức Thời Thanh Thu trong đêm hôm qua.

Đêm qua, thân thể của hai người thật mỏng manh và nhạy cảm, những đường cong hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo, như thể họ là một thể. Ôn Khinh Hàn thay đổi tính tình, nhẹ nhàng để lại trên người nàng một vết hôn đỏ như lửa, cuối cùng tan vào trong cơ thể cô.

Thời Thanh Thu tất cả đều nhớ rõ, không sót một chi tiết nào.

Sắc mặt nàng ửng đỏ, kiều diễm ướt át, cắn môi cười nói: “Ôn Khinh Hàn, mình thật muốn đem cậu đá bay xuống giường…”

Giọng nói khàn khàn vừa phát ra, nàng càng thêm xấu hổ vùi đầu vào trong ngực Ôn Khinh Hàn, nín thở, nàng nhẹ nhàng cắn một cái trên ngực Ôn Khinh Hàn. Dù sao cả hai đều trần trụi, vậy tại sao nàng lại là người duy nhất chịu mớ hỗn độn này?

Ôn Khinh Hàn dụi mũi vào mặt Thời Thanh Thu mặt, trầm mặc cười: “Đúng vậy, mình không có ý kiến, cậu muốn làm gì thì làm.”

Lời tuy như thế, nàng lại không buông tay, vừa rồi cánh tay vừa mới buông lỏng đột nhiên siết chặt, đem cả người Thời Thanh Thu cả người áp vào trong lòng ngực, vô tình, ngay cả một chân chen cũng vào giữa hai chân Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu thì thào nói nhỏ, đưa tay lên bảo vệ ngực mình, vết hằn sâu và nông trên đó khiến đôi mắt u ám của Ôn Khinh Hàn vốn là u trầm lại dâng lên mấy tia ánh lửa.

Ôn Khinh Hàn gỡ cánh tay Thời Thanh Thu đặt trên vai nàng ra để không che khuất phong cảnh trước mặt cô. Cô ôm lấy vong eo thon thả của Thời Thanh Thu, hôn lên khóe môi của Thời Thanh Thu, nhẹ nhàng nói: “Ngủ thêm một lát đi, mình đi làm một chút đồ ăn, cậu muốn ăn cái gì? Hay để mình quyết định?”

Thời Thanh Thu thân thể mệt mỏi, không có khí lực che thân, lười biếng nằm trong vòng tay của Ôn Khinh Hàn, híp mắt một cái, giọng nói uể oải mà mờ mịt: “Mình muốn ăn cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, hương vị thanh đạm một chút.” Nàng tạm dừng một chút, hơi thở của Ôn Khinh Hàn ấm áp phả vào tai nàng, làm nàng trong lòng một phen ngứa ngáy, nàng vươn tay ôm lấy eo Ôn Khinh Hàn, nhẹ giọng nói: “Đừng đi nhanh như vậy.”

Ôn Khinh Hàn nhịn không được sờ sờ tóc của nàng, cùng nàng ôm nhau ở bên giường, nhẹ nhàng đưa tay vòng ra sau lưng mà vuốt ve từ trên xuống dưới để giảm bớt sự khó chịu trên thân thể của nàng.

Đột nhiên, Ôn Khinh Hàn nói: “Hôm nay, ngày mai, sau này, chúng ta đều có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy.”

Thời Thanh Thu vuốt mái tóc nàng hỏi: “Hả? Thứ hai ngày mốt, cậu định lười biếng sao?”

“Không phải.” Ôn Khinh Hàn khẽ lắc đầu: “Là một vị khách hàng đã hẹn với mình từ rất lâu trước đây và hẹn mình nói chuyện ở bên ngoài vào ngày thứ hai. Nếu mình đến văn phòng luật sư trước và sau đó đến đó, mình sẽ không đủ thời gian cho việc đó. Vì vậy, sau khi tan sở ngày hôm qua, mình đã đưa chìa khóa công ty luật cho Ý Chi, sáng thứ hai, mình sẽ trực tiếp đến gặp khách hàng và đến công ty luật sau buổi hẹn đó.”

Trong khoảng thời gian này, bởi vì Thời Thanh Thu không cần làm việc, cho nên nàng chỉ dậy sau khi ngủ đến 8 giờ, còn Ôn Khinh Hàn phải đi làm nên bảy giờ đã thức. Lúc thức dậy sẽ gây ít nhiều tiếng động, có khi Thời Thanh Thu thức dậy không nói vài lời, Ôn Khinh Hàn chuẩn bị ăn sáng rồi đi làm.

Cô luôn thích khi thức dậy có thể ăn vạ trên giường cùng nhau trò chuyện vào mỗi buổi sáng và nói về ngày hôm trước, những việc như vậy chỉ có thể diễn ra vào cuối tuần. Vì vậy Ôn Khinh Hàn cho rằng dù có thể nằm trên giường sau một ngày nữa, cô vẫn rất vui vẻ.

Nàng thu tay về trước ngực, chọc nhẹ vào má Ôn Khinh Hàn, cười nói: “Vậy cậu cùng với mình ngủ thêm một chút đi.”

Ôn Khinh Hàn bên nở nụ cười thâm thúy, ẩn ý nói: “Có phải giống như ngày hôm qua không?”

Thời Thanh Thu đơ mặt trong vài giây, nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, cô khép chân lại, vừa ngượng ngùng vừa bực mình, cười khẽ mắng: “Ôn Khinh Hàn, cậu không biết xấu hổ sao? Cả ngày suy nghĩ cái gì vậy?”

Ôn Khinh Hàn không có trốn tránh, cũng không có tiếp theo đùa bỡn nàng, nhìn thẳng vào mắt Thời Thanh Thu, nghiêm túc nói: “Mình đã suy nghĩ rất lâu rồi, mình không biết xấu hổ, chỉ là muốn thân mật với cậu, muốn ôm cậu, muốn hôn cậu. Muốn vì cậu mà hoạch định tương lai của cậu, muốn cùng cậu thực hiện mọi quyết định lớn hay nhỏ trong tương lai, muốn thực hiện mọi ước mơ của cậu. Thanh Thu, mình yêu cậu, mình muốn hoàn thành tất cả mọi thứ liên quan đến việc yêu cậu.”

Ngoài lời tỏ tình cách đây vài ngày, có lẽ đây là lần đầu tiên Ôn Khinh Hàn nhẹ bày tỏ lòng mình với Thời Thanh Thu một cách nghiêm túc và tình cảm như vậy. Lời tỏ tình này có phong cách làm việc của Ôn Khinh Hàn luôn nghiêm khắc và tỉ mỉ.

Thời Thanh Thu hít mũi, hốc mắt nóng rực, đành phải cười để che giấu, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết. Nàng nhéo tay Ôn Khinh Hàn vừa thả ra vừa nói, lúc này mới nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ôn Khinh Hàn.

Nàng cười, nhẹ nhàng nói: “Mình không có phản đối, nhưng luật sư Ôn, cậu cũng hãy cho mình một chút thời gian ra mặt, đừng tự ý mang đi hết.”

Ôn Khinh Hàn không hiểu được cô nghĩ gì, chỉ hơi nhíu mày nhìn nàng.

Thời Thanh Thu thấy Ôn Khinh Hàn có chút căng thẳng, nàng sợ cô không thích bộ dạng của mình, cho nên nàng không nhịn được cúi xuống đau khổ hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói: “Bởi vì mình cũng muốn làm những chuyện liên quan đến yêu đương, hy vọng đại luật sư Ôn có thể cho mình cơ hội này và đừng từ chối mình.”

Ôn Khinh Hàn ngẩn ra một chút, ngàn chữ như mắc lại trong cổ họng, khuôn mặt luôn lạnh lùng trước mặt người khác giờ phút này có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, rất nhiều rất nhiều cảm xúc đều hòa vào trong mắt, môi mỏng khẽ hé mở, có thể thấy được nàng đã bất lực như thế nào trong khoảng thời gian này.

Thời Thanh Thu nhìn chăm chú vào cô, ôm cô vào lòng, tự khắc trong lòng không biết bao nhiêu lần rồi mới nhẹ nhàng phun ra: “Khinh Hàn, tin tưởng mình, giống như mình tin tưởng cậu.”

Qua một hồi lâu, cô mới kìm nén được nhưng cô vẫn chưa biết phải nói gì, và mọi nhận thức của cô đều tràn ngập niềm vui sướng tột độ. Cô vùi đầu vào long ngực của Thời Thanh Thu, lẳng lặng và đột nhiên khẽ mỉm cười.

Cô tiếng cười nhẹ và vui vẻ, khiến Thời Thanh Thu lòng tràn đầy vui mừng.

Thời Thanh Thu vỗ vỗ lưng Ôn Khinh Hàn nói: “Được rồi, dậy thôi, mình muốn đi tắm rửa, trên người có chút không thoải mái.”

Ôn Khinh Hàn buông tay cô ra, cô ho nhẹ một tiếng nói: “Mình… Tối hôm qua mình có lau cho cậu…”

Thời Thanh Thu cắn môi đẩy Ôn Khinh Hàn ra, trên mặt đỏ bừng, "Vậy đi tắm..."

Nàng chống đỡ thân thể mệt mỏi, chăn bông tuột khỏi người, ánh mắt theo chăn bông nhìn vào, quần áo của bọn họ rải rác ở nhiều nơi trên giường, căn bản tập trung ở bên người Ôn Khinh Hàn.

Nàng đem áo ngủ kéo lên, trong tiềm thức muốn lấy quần lót, nàng thoáng nhìn tới Ôn Khinh Hàn bắt gặp cô dùng ánh mắt dịu dàng nhìn qua đây. Cho dù không có ý trêu chọc cô, nhưng ánh mắt thẳng thắn như vậy khiến cô cảm thấy xấu hổ muốn đi qua người Ôn Thanh Sơn như vậy trực tiếp cầm lấy, sau đó mặc vào một cách tùy tiện.

Cuối cùng, nàng phải cởi chăn bông, xuống giường đi đến tủ quần áo giả vờ bình tĩnh, cổ áo váy ngủ của nàng thấp, lộ ra vết đỏ mà Ôn Khinh Hàn để lại trên ngực, rất là u ám.

Thời Thanh Thu từ trong tủ lấy ra bộ quần áo lót mới đi tới gần giường, ánh mắt có chút không được tự nhiên, bày ra một bộ dạng nữ chủ nhân nói: “MÌnh tắm rửa xong muốn ngủ nướng, hy vọng trên giường có thể gọn gàng một chút.”

Ôn Khinh Hàn khẽ cười một tiếng, chịu thua giống nhau mà ứng nàng: “nhẹ giọng đáp lại: "Không sao, bà Ôn nhất định sẽ hài lòng mà.”

Thời Thanh Thu tắm xong liền ngủ đến giữa trưa, Ôn Khinh Hàn nấu cơm trưa, ăn trưa xong hai người cùng nhau trở về Phượng Hoàng Thành, Thời Thanh Thu muốn về khi gia thu dọn hành lý.

Quả nhiên như theo như lời nàng nói tối hôm qua, có hai vali trong phòng, và rất nhiều thứ đã được đóng gói. Không cần phải đóng gói quá nhiều quần áo, và đôi khi vẫn cần giữ lại một ít khi trở về với một kỳ nghỉ nhỏ.

Ôn Khinh Hàn mở hai cái vali ra nhìn, hỏi: “Thanh Thu, còn cái gì chưa thu dọn không?”

“Hừm…” Thời Thanh Thu mở tủ, lật lại và nói: “Còn một chút, mình sẽ tự dọn dẹp ở đây. Cậu có thể giúp mình xem các ngăn kéo tủ bên kia, cần thì mang đi, không cần thì cất hoặc để cho dì Hà thu dọn.”

Ôn Khinh Hàn đóng vali lại, đi một vòng quanh phòng, trả lời: "Thôi, để mình đi xem.”

Cô mở chiếc tủ kính nơi Thời Thanh Thu đã đặt những chiếc cúp trong vài năm qua và kiểm tra từng lớp một. Lại đi tới tủ TV, cô ngồi xổm xuống, mở ngăn tủ ra, tổng cộng có bốn ngăn kéo, khi cô đến tủ cuối cùng, bên trong có một tập album dày cộp.

Ôn Khinh Hàn ngẩng đầu nhìn Thời Thanh Thu đang thu dọn đồ đạc, ngón tay di chuyển trên bìa album, cuối cùng gom lại rồi lấy album ra khỏi ngăn kéo.

Cô đặt cuốn album ảnh lên bàn cà phê, ngồi trên ghế sô pha, hỏi: “Thanh Thu, mình có thể xem album ảnh của cậu không?”

Thời Thanh Thu trở lời mà không cần suy nghĩ: “Đương nhiên là có thể, bên trong còn có ảnh cậu nữa đó.”

Ôn Khinh Hàn nghe vậy, có chút tò mò mà mở ra album, cô từ cuối lật về phía trước.

Bức ảnh cuối cùng và mới nhất là bức ảnh họ khi tốt nghiệp đại học, hai cô gái mặc đồng phục cử nhân đối mặt với ống kính.

Trong ảnh, khi thanh có đôi mắt đẹp và vẻ xinh đẹp, thanh mảnh và duyên dáng, so với hiện nay, thiếu vài phần trưởng thành và lộng lẫy hơn một chút, nhưng không vì thế mà mất đi vẻ quyến rũ.

Ôn Khinh Hàn vuốt album, nhìn bức ảnh cuối cùng, lại lật ngón tay, lật đến tấm ảnh tốt nghiệp cấp ba, lật đến tấm ảnh tốt nghiệp trung học cơ sở, trên mặt bất giác mỉm cười.

Bọn họ là bạn đồng hành cùng nhau trưởng thành, có thể lúc đó chưa có cái gọi là tình cảm nhưng ngẫm kỹ lại thì họ khó lòng rời bỏ nhau.

Hóa ra, đã qua nhiều năm như vậy.

Thời Thanh Thu vỗ tay, đóng tủ quần áo và đi lại, thấy cô đang xem với vẻ thích thú nên không muốn làm phiền, nàng ngồi xuống bên cạnh và cùng cô xem ảnh.

Ôn Khinh Hàn lật phía trước, chuyển sang học tiểu học và sau đó là thời thơ ấu. Những bức ảnh lúc này bình thường hơn. Ví dụ, Thời Thanh Thu mới một hoặc hai tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ấy rất dễ thương và khả ái, và làn da sau khi tắm xong sáng lên một lớp mỏng màu hồng, càng nhìn càng giống búp bê sứ.

Vốn dĩ bầu không khí yên tĩnh và rất dễ chịu, Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng cười nói: “Mình cảm thấy làn da của cậu dưỡng tốt như vậy, nhưng không ngờ khi còn bé đã tốt như vậy. Ừm… Đứa nhỏ này, hồng hồng mịn màng, sờ lên khẳng định…”

Thời Thanh Thu đỏ mặt, vươn tay đóng album "bụp", xấu hổ nói: “Ôn Khinh Hàn, cậu có thể hay không xem qua thôi đừng phát biểu ý kiến? MÌnh không cần cậu…”

Nàng lập tức ngừng lại, nàng muốn nói “Mình không cần cậu sờ”, nhưng lời nói vừa thốt ra trên môi, cô nhanh chóng nghĩ tới Ôn Khinh Hàn sẽ nói cái gì.

Người này thật sự không biết xấu hổ sao?

“Hả? Không cần ta cái gì?” Ôn Khinh Hàn tinh nghịch cười nói.

Cửa vừa mở, giọng nói của Đường Tĩnh Tuệ yếu ớt vọng vào: “Thanh Thu, mau vào, giúp mẹ xem vài thứ…”

Thời Thanh Thu trừng mắt nhìn Ôn Khinh Hàn, lớn tiếng đáp: “Con tới ngay.”

Vẻ mặt của Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt, trong mắt có vài phần vô tội.

Thời Thanh Thu cắn môi, lại hung hăng liếc Ôn Khinh Hàn một cái, ném quyển album lên đầu gối Ôn Khinh Hàn, thấp giọng nói: “Thu dọn đồ đạc cho tốt, lại trêu chọc mình, lát nữa cậu sẽ tự mình trở về.”

Ôn Khinh Hàn ôm quyển sách chớp chớp mắt, thật không thể tin được, dường như càng ngày càng hung tợn.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16