Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 122

912 1 7 1

“Trời ạ Ôn Khinh Hàn, cậu có phải đồ ngốc không vậy? Đầu óc cậu vẫn chưa bình phục hoàn toàn đâu!” Thanh Thu đặt mạnh cái ly xuống bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn sờ lên cái ly trước mặt mình, im lặng không nói câu nào.

Thanh Thu tức giận đến mức lông mày cũng run rẩy: “Cậu như vậy sẽ khiến Thanh Thu nghĩ thế nào chứ? Kỳ Duyệt vốn chỉ đến tạm biệt mà thôi, Thời Thanh Thu cũng không phải người cực kỳ nhẫn tâm, cậu ấy không làm nổi mấy chuyện như đuổi người, cậu không vào thì thôi, đã vậy còn bỏ đi luôn à?”

Ôn Khinh Hàn cúi đầu, thật lâu sau mới nói: “Mình muốn để cô ấy biết nguyên nhân, biết nguyên nhân năm đó.”

“Nguyên nhân cái quần gì mà đáng để cậu bỏ vợ mình lại rồi chạy đi thế?” Thanh Thu nghiêm nghị trách cứ: “Mình nói cho cậu biết Kỳ Duyệt phải đi là muốn cậu vui vẻ một tí chứ không phải bảo cậu thỏa mãn nguyện vọng cho cậu ta trước khi đi.”

Thanh Thu bị Ôn Khinh Hàn chọc tức tới mức muốn điên luôn, hai ngày trước cô nghe thấy tin tức chuẩn xác từ chỗ bạn học nói là ngày mai Kỳ Duyệt sẽ đi, vậy nên cô mới nói cho Ôn Khinh Hàn biết.

Cô vốn định để Ôn Khinh Hàn an tâm hoàn toàn, cuối cùng hệ số của trái bom nguy hiểm này cũng trở về không.

Có thể Kỳ Duyệt sẽ đi tìm Thời Thanh Thu, cô và Ôn Khinh Hàn cũng có suy đoán trước rồi nhưng không ngờ Ôn Khinh Hàn lại chọn để Kỳ Duyệt nói chuyện hết với Thời Thanh Thu.

“Ý Chi.” Ôn Khinh Hàn thở dài, giọng trầm trầm, gương mặt cũng cúi xuống: “Mình chỉ muốn cho cô ấy nghe mấy chuyện kia xong để cô ấy biết nguyên nhân năm đó Kỳ Duyệt rời đi.”

Thanh Thu khẽ dựa vào ghế sô pha, buồn rầu nói: “Nghe rồi thì làm được gì? Đối với bây giờ mà nói thì còn ý nghĩa gì nữa à?”

Phó An Nhiên thay đồ xong ra khỏi phòng, thấy sắc mặt Thanh Thu không tốt thì vội đi qua ngồi bên cạnh cô, vuốt lưng cô an ủi: “Ý Chi, bình tĩnh nói chuyện với luật sư Ôn, đừng nóng giận như vậy.”

“Sao chị không tức giận được chứ?” Thanh Thu lập tức ngồi thẳng dậy, cô nắm chặt tay Phó An Nhiên, tức giận chỉ vào Ôn Khinh Hàn: “Người tối nay còn tức hơn cả chị không có mặt ở đây đâu, chị như vậy là nhẹ rồi đó, tới lúc đó kẻ này quỳ ván giặt đồ… À không, quỳ miểng thủy tinh gì đó cũng đừng tìm chị cứu, cứu không được!”

Sắc mặt Phó An Nhiên phức tạp nhìn sang Ôn Khinh Hàn vẫn đang im lặng, buông tiếng thở dài.

Thanh Thu cảm thấy đau đầu vô cùng, cô đẩy Phó An Nhiên ra, giọng điệu hòa hoãn hơn chút: “An Nhiên, em về phòng trước đi, để chị lo cho cậu ấy là được rồi.”

“Vâng, vậy hai chị nói chuyện bình tĩnh, chị cũng đừng nóng giận quá.” Phó An Nhiên gật đầu rồi nói với Ôn Khinh Hàn: “Luật sư Ôn, lúc nãy bọn em có gọi thức ăn ngoài rồi, nếu chị đói thì cố chờ thêm tí nữa nhé.”

Mặc dù nàng đã nhìn ra được sơ lược chuyện này nhưng lại không nói được gì, cũng không tiện ở lại phòng khách.

“Được, cảm ơn.” Ôn Khinh Hàn ngẩng đầu, hơi mỉm cười.

Thanh Thu vuốt thái dương, sắc mặt cũng không còn nghiêm khắc như khi nãy, thở dài một tiếng: “Họ Ôn, bây giờ cậu tính sao đây?”

Ánh mắt Ôn Khinh Hàn dừng trên ly nước đang bốc hơi nóng, giọng điệu nhạt như tầng sương trắng kia: “Mình muốn để cô ấy biết nguyên nhân lúc đó, mình biết bây giờ cô ấy đã không cần biết nữa, dù cho mình có hỏi cô ấy thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ quả quyết nói với mình là cô ấy không cần, trong lòng cô ấy cũng nghĩ như thế, mình chưa từng nghi ngờ. Nhưng mà Ý Chi, ai cũng sẽ vô tình nhớ tới. Cái kết kia không phải bế tắc nhưng lại không ai đi tháo gỡ nó, nó cứ ở đó như thế, sau này trong cuộc sống của cô ấy thỉnh thoảng nhớ tới, rồi sẽ trở thành sự thiếu sót trong sinh mệnh của cô ấy.”

Thanh Thu nghẹn lời, đối mặt với tâm thái mọi chuyện đều lấy Thời Thanh Thu làm đầu của Ôn Khinh Hàn khiến cô đã hoàn toàn không thể thuyết phục được nữa.

Cô không khuyên được Ôn Khinh Hàn, chỉ cần là chuyện của Thời Thanh Thu thì cô có nói một ngàn câu cũng chẳng dùng được.

Thanh Thu lùi một bước, đổi sang vấn đề khác: “Vậy cậu định giải thích với Thanh Thu thế nào? Muộn vậy rồi cậu còn không về, chắc chắn cô ấy sẽ đoán được cậu từng trở về rồi.”

Ôn Khinh Hàn vươn tay sờ ly nước, nhiệt độ nóng đến mức khiến lòng bàn tay của cô cũng mất đi tri giác, cô vẫn cô chấp không buông tay, sau đó hờ hững nói: “Bọn mình sẽ không nói tới chuyện này, chờ thêm lát nữa mình về, chuyện này sẽ như chưa từng xảy ra. Hơn nữa cũng chưa chắc cô ấy sẽ đoán ra được.”

Cô rút tay về chạm vào hộp nhung trong túi, đồng thời che giấu sự nhớ nhung tận sâu trong lòng.

Thanh Thu lắc đầu, cùng im lặng theo cô, thấy cô lấy điện thoại ra, thậm chí còn không khởi động máy được nên lớn tiếng gọi Phó An Nhiên: “An Nhiên, lấy đồ sạc điện thoại của chị ra đây giùm chị đi.”

Phó An Nhiên đáp một tiếng, điện thoại của Thanh Thu vang lên, cô nhìn thoáng qua tên người gọi tới, suy nghĩ một hồi vẫn đứng lên đi tới cạnh cửa sổ sát đất.

Thời Thanh Thu đi thằng vào vấn đề: “Ý Chi, Khinh Hàn ở cùng với cậu đúng không?”

Nàng dừng một chút rồi bổ sung một câu: “Cậu chỉ cần trả lời đúng hoặc không thôi, đừng để cậu ấy biết là mình gọi tới.”

“Đúng.” Thanh Thu liếc mắt nhìn thoáng qua Ôn Khinh Hàn đang uống nước, cô đỡ trán, có người sắp xong đời rồi.

Thời Thanh Thu hít sâu một hơi, chặn lại cơn tức trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói: “Ở bên chỗ cậu đúng không? Bây giờ mình tới dưới nhà cậu, cậu kiếm cớ đi xuống, đừng để cậu ấy biết là mình tới, mình có chuyện muốn hỏi cậu.”

“Được, để mình xuống.” Thanh Thu trả lời không rút dao động nào.

Cúp điện thoại, Thanh Thu nói: “Thức ăn ngoài giao tới rồi, mình đi lấy một chút, cậu tranh thủ sạc pin đi, đừng để lát nữa không liên lạc được với Thanh Thu.”

“Ừ.” Ôn Khinh Hàn sạc pin điện thoại, ấn điện thoại vẫn chưa thể khởi động được.

Thời Thanh Thu cúp điện thoại với Thanh Thu, nàng hít vào thở ra mấy lần mới khởi động xe, rời khỏi nhà Ôn Khinh Hàn.

Kỳ Duyệt không ở lại quá lâu, Thời Thanh Thu bình tĩnh tiếp nhận kết cục chuyện xưa, cũng bình tĩnh đưa tiễn Kỳ Duyệt.

Thứ duy nhất nàng cần là thời gian tiêu hóa những chuyện xảy ra trong câu chuyện xưa kia, nó khiến nàng nhất thời từ kinh ngạc cho đến không phản ứng kịp. Nhưng thời gian đó cũng chỉ ngắn ngủi mà thôi, khi mọi cảm xúc đã trôi qua thì nàng vẫn tiếp tục chờ Ôn Khinh Hàn về nhà.

Chờ đến khi sắc trời tối hẳn, nàng mới nhận ra không ổn, vừa lái xe ra ngoài vừa liên tục gọi cho Ôn Khinh Hàn, bên kia toàn là giọng nói lạnh lùng nhắc nhở đối phương đã khóa máy.

Nàng gọi điện thoại cho Thanh Thu chỉ vì nàng đoán Ôn Khinh Hàn sẽ ở đó, không ngờ nàng đoán trúng thật.

Thời Thanh Thu dựa theo định vị Thanh Thu gửi tới, lái xe vào cư xá của Thanh Thu, Thanh Thu đã đứng chờ sẵn ở vườn hoa.

Nàng xuống xe đi tới, Thanh Thu chưa từng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của nàng như vậy bao giờ.

Thanh Thu lại đỡ trán lần nữa, thở dài nói: “Thanh Thu, cậu đừng tức giận, cậu cũng biết con người cậu ấy mà…”

Ánh mắt Thời Thanh Thu lạnh lùng: “Cậu ấy nói gì? Cậu nói lại toàn bộ cho mình nghe đi.”

Đã tới nước này rồi Thanh Thu cũng không có gì để giấu giếm, cô bàn giao từ đầu tới cuối: “Cậu ấy nói cậu ấy biết cậu không cần biết nguyên nhân năm đó Kỳ Duyệt rời đi, trong lòng cậu nhất định cũng sẽ nghĩ vậy, cậu ấy chưa từng nghi ngờ điều này. Nhưng có lẽ trong cuộc sống sau này của cậu sẽ nghĩ tới chuyện này, nhớ tới nguyên nhân kia, nó giống như nút thòng lọng mãi không có ai cởi bỏ, tồn tại vĩnh viễn trong sinh mệnh cậu. Cậu ấy không muốn trong sinh mệnh của cậu sẽ có sự thiếu sót đó.”

Thời Thanh Thu nghe mấy lời này xong, ánh mắt mới ổn lại một chút, dục vọng muốn trừng phạt Ôn Khinh Hàn cũng hạ thấp một tí.

Điện thoại trong tay nàng vang lên, nhìn hai chữ “Khinh Hàn” trên màn hình, nàng hiếm khi do dự, cuối cùng tắt tiếng không để ý tới nữa.

Thời Thanh Thu chậm rãi hỏi: “Vậy tại sao cậu ấy lại tắt máy? Mình đã gọi mấy cuộc nhưng lần nào cũng tắt máy.”

Thanh Thu vội giải thích: “Điện thoại của cậu ấy hết pin, mới sạc pin, lúc tới chỗ mình thậm chí còn chưa ăn cơm.”

Cô thấy Thời Thanh Thu hít mũi thì không khỏi nói nhỏ: “Có lẽ dọc đường tới đây cậu ấy vẫn luôn xem điện thoại.”

Dọc đường nghĩ xem khi nào trở về thì mới hợp lý, nghĩ xem có điện thoại gọi tới hay không, có lẽ còn nghĩ có nên gọi điện thoại lại không.

Thời Thanh Thu cắn răng, tức tới mức hai tai đều lùng bùng, gần như không còn nghe thấy giọng nói của mình nữa: “Rốt cuộc cậu ấy lại suy nghĩ cái gì nữa rồi? Sao cậu ấy không biết nghĩ một người không liên quan gì tới mình, mình nào có tâm trí nhớ tới nhiều năm như thế? Đã bao lâu rồi mình không còn nghĩ tới chuyện kia nữa, chẳng lẽ chính cậu ấy còn không rõ ư?”

Thanh Thu cười khổ: “Bởi vì cậu ấy quá lo nghĩ cho cậu, đứng ở góc độ của cậu thì là nghĩ cho cậu quá nhiều, cuối cùng lạc mất phương hướng.”

Thời Thanh Thu hơi híp mắt, chợt nhớ tới cái gối ôm trong nhà Ôn Khinh Hàn, còn cả quyển nhật ký mà cô thú thật với mình.

Thanh Thu hỏi: “Cậu cảm thấy tình cảm của cậu ấy đối với cậu chỉ bắt đầu từ sau khi kết hôn ư?”

Thời Thanh Thu khẽ lắc đầu: “Mình biết, cậu ấy nói cho mình biết tình cảm đó đã bắt đầu từ mấy năm trước rồi.”

Nàng biết rõ đây là lý do khiến Ôn Khinh Hàn suy nghĩ cho nàng mọi chứ, Ôn Khinh Hàn đã tập thành thói quen, không thể nào sửa lại được. Dường như tình yêu của cô dành cho nàng chưa bao giờ muốn từ bỏ, bởi vì đã dung nhập vào trong sinh mệnh nên không thể thiếu như oxi.

Thanh Thu lắc đầu, nghĩ ngợi một hồi mới nghiêm túc nói với nàng: “Hơn nữa cậu có cảm thấy cậu ấy sẽ giải bày toàn bộ tâm tư với cậu không?”

Thời Thanh Thu nhìn chằm chằm vào Thanh Thu, trong đầu loạn hết cả lên, Thanh Thu có ý gì đây? Rốt cuộc Ôn Khinh Hàn đã giấu giếm bao lâu rồi? Rốt cuộc cô còn giấu nàng bao nhiêu chuyện nữa đây?

“Thanh Thu, mình nói dối, đó là nhật ký của mình, là nhật ký mà mình viết rất nhiều năm rồi, từ đại học cho tới bây giờ…”

“Mình không có gì để giấu cậu cả, nhưng trong đó có quá khứ của mình, có tất cả suy nghĩ của mình lúc cậu ra ngoài công tác. Vậy nên nếu như cậu xem thì đừng để mình biết.”

Những lời Ôn Khinh Hàn đã nói lại vang vọng bên tai Thời Thanh Thu, trong mắt nàng lập tức có ngọn lửa bùng lên, nàng nhắm mắt lại, lúc mở ra đã nắm lấy tay Thanh Thu: “Ý Chi, đêm nay để Khinh Hàn ngủ lại nhà cậu một đêm được không?”

Thanh Thu cười nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề rồi.”

“Được.” Thời Thanh Thu cảm kích cười nói: “Một lát mình gọi điện thoại cho cậu ấy, không cho cậu ấy về. Mình cần thời gian một buổi tối để làm rõ một vài chuyện, vậy nên làm phiền cậu nhé. Giúp mình nhắc nhở cậu ấy ăn cơm đầy đủ, đừng để cậu ấy bị đói, nhắc cậu ấy nghỉ ngơi sớm chút.”

“Yên tâm đi.” Thanh Thu không hỏi nhiều, ánh mắt Thời Thanh Thu khiến cô biết chắc chắn chuyện này sẽ được giải quyết một cách thỏa đáng, vì vậy cười nói: “Nhưng bọn mình đã ăn xong rồi, chỉ có thể gọi thức ăn ngoài cho cậu ấy thôi.”

Thời Thanh Thu nhìn Thanh Thu xách thức ăn ngoài trở về, còn mình quay lại xe ngồi một lát, nhắm mắt lại bình phục tâm trạng, sau đó mới gọi điện thoại lại cho Ôn Khinh Hàn.

Người kia nối máy rất nhanh, Thời Thanh Thu khẽ nói: “Ôn bảo bối, lúc nãy mình vào phòng bếp nên không nghe điện thoại của cậu. Sao cậu vẫn chưa về vậy? Mình chờ cậu lâu lắm rồi, điện thoại của cậu còn tắt máy nữa.”

Giọng của Ôn Khinh Hàn vẫn bình thường như trước, lúc nói chuyện với nàng còn có chút ôn hòa: “Mình về ngay đây, lúc lấy đồ xảy ra chút chuyện, khi nãy điện thoại cũng hết pin.”

Hai người đều có suy nghĩ riêng, Ôn Khinh Hàn đã muốn như vậy thì nàng cũng tạm thời thuận theo.

Qua đêm nay nàng sẽ tính hết toàn bộ sổ sách với Ôn Khinh Hàn một cách rõ ràng cẩn thận.

“Nhưng mà đã trễ vậy rồi, mình cũng không an tâm để cậu trở về một mình, để mình ra ngoài đón cậu đi.” Trong lời nói của Thời Thanh Thu còn có chút lo lắng, ánh mắt không có tiêu cự, cũng không biết mình đang nhìn đi đâu, thầm nhủ trong lòng về quyển nhật ký của Ôn Khinh Hàn.

Quả nhiên Ôn Khinh Hàn cũng không đồng ý: “Cậu đừng ra ngoài, tự mình về được mà, cũng không xa lắm đâu. Hơn nữa mình cũng gặp được Ý Chi, cậu ấy có thể đưa mình về một đoạn.”

“Không được.” Thời Thanh Thu chợt nghiêm mặt, nhắm mắt dựa vào chỗ ngồi, ngón tay nắm quần, lo lắng nói: “Bên này vắng lắm, cậu đi một mình mình không yên tâm.”

Ôn Khinh Hàn im lặng, Thời Thanh Thu nghe tiếng xe cộ yếu ớt và tiếng gió hòa vào nhau.

Thời Thanh Thu dỗ cô: “Đừng làm mình lo được không? Nếu không cho mình đi đón cậu thì cậu nói với Ý Chi một tiếng, nhờ cậu ấy đưa cậu về bên nhà cậu đi.”

Ôn Khinh Hàn lại im lặng mấy giây, sau đó mới thấp giọng đáp: “Ừm, vậy mình về chỗ mình trước. Tối ngủ cậu nhớ đắp chăn, ngày mài đừng dậy sớm quá, lái xe chậm một chút, chúng ta gặp nhau ở nhà ba mẹ nhé.”

“Được.” Thời Thanh Thu mỉm cười, trong mắt cũng nồng đậm yêu thương: “Mình không có ở đó, cậu ngủ một mình ngoan nhé, không được nói chuyện wechat với mấy thân chủ kia đâu. Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sinh nhật đừng để xảy ra vấn đề nữa.”

Ôn Khinh Hàn dịu dàng nói: “Được, mình đảm bảo.”

Cúp điện thoại, Thời Thanh Thu gửi một tin nhắn wechat cho Thanh Thu, sau đó nhắm mắt lại, trong đầu cứ hiện lên lúc Ôn Khinh Hàn thấy Kỳ Duyệt nói chuyện với mình, bước chân cô khựng lại, suy nghĩ cho mình vô số lần, cuối cùng quay bước rời đi.

Hàng mi Thời Thanh Thu run lên, nàng mở to mắt, khởi động xe lái về.

Trong lòng nàng bây giờ đều là quyển nhật ký trong thư phòng, quyển nhật ký kia ghi chép lại toàn bộ suy nghĩ của Ôn Khinh Hàn.

Rốt cuộc nàng đã bỏ lỡ Ôn Khinh Hàn bao lâu, có lúc nào vô tình làm tổn thương Ôn Khinh Hàn không, ngay khi nàng cho rằng mình sẽ không tiếp nhận tình yêu nữa thì Ôn Khinh Hàn đang nghĩ cái gì?

Ôn Khinh Hàn, rốt cuộc cậu giấu mình bao nhiêu chuyện vậy?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16