Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2 : Cuộc hôn nhân không bình thường

2631 0 25 0

Mỗi ngày Thời Thanh Thu đều rất bận rộn, sau khi được người đại diện Phan Gia Văn lựa chọn thì nàng đã bước vào giới giải trí trong lúc bản thân còn là sinh viên của trường đại học, cho đến tận bây giờ đã hoạt động gần sáu năm trong giới giải trí.

Tuổi của nàng không lớn, nhưng dựa vào điều kiện ưu tú của bản thân, hơn nữa thiên phú cũng cao hơn người khác, hai năm qua nàng tham gia rất nhiều tác phẩm kinh điển, các giải thưởng giành được cũng là từ lúc mới bắt đầu đạt được giải nữ diễn viên phụ hay nhất cho đến bây giờ là giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Sau khi cùng Ôn Khinh Hàn đăng ký kết hôn thì ngay sáng sớm ngày hôm sau Thời Thanh Thu đã mang theo trợ lý của mình đến thành phố C để quay phim.

Nàng cùng Ôn Khinh Hàn kết hôn là một kế hoạch ngoài ý muốn, nhưng chuyện ngoài ý muốn này lại không ảnh hưởng đến công việc của hai người.

Nghe có chút xót xa trong lòng, nhưng giữa hai người không ai lên tiếng đề cập tới chuyện bọn họ phải giống như các cặp đôi khác, để cho ba mẹ hai bên cùng nhau định ra ngày hôn lễ, lên danh sách khách mời, chuẩn bị kẹo mừng cho ngày cưới...những việc làm này là trình tự cần có của một cặp đôi bình thường kết hôn.

Mối quan hệ của hai người vẫn như trước kia vậy, nó vĩnh viễn sẽ luôn êm đềm tĩnh lặng giống như một dòng nước ấm nóng và mãi mãi cũng sẽ không bao giờ bị những tác động bên ngoài khiến cho nó sôi trào nổi dậy, hôn nhân của hai người chỉ có trời biết đất biết, nàng biết cô biết.

Trên đường đi ra phi trường, Thời Thanh Thu lướt xong Weibo của mình, nàng đưa điện thoại di động cho trợ lý Dương Hiểu, vừa định cầm lấy sữa bò và bánh mì trong tay Dương Hiểu đưa tới thì chợt nhớ tới chuyện gì đó nên cầm lại điện thoại của mình.

"Thời tỷ, có chuyện gì vậy?" - Dương Hiểu một tay cầm bánh mì, một tay cầm sữa bò nhìn nàng, cảm thấy Thời Thanh Thu có chút khó hiểu cho nên lên tiếng hỏi.

"Không có gì, chị chỉ muốn gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh sẽ phải lên máy bay, khi xuống xe lại không có thời gian để gọi."

Thời Thanh Thu mỉm cười trả lời rồi cúi đầu tìm số điện thoại của Ôn Khinh Hàn trong danh bạ điện thoại của mình, sau đó thì gọi điện cho cô.

Nàng nghĩ rằng lúc này Ôn Khinh Hàn vẫn còn đang ngủ, ai ngờ điện thoại của nàng rất nhanh đã được kết nối, bên kia truyền tới một tiếng trầm thấp và dễ chịu:

"Alô?"

Sau đó, Thời Thanh Thu hỏi:

"Sao lại dậy sớm như vậy?"

"Ừm, hôm nay có vụ án phải mở phiên tòa."

Ôn Khinh Hàn nói chuyện luôn luôn sẽ ngắn gọn như vậy, ở trong trí nhớ của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn rất ít sôi nổi, hoạt bát giống như mấy bạn bằng tuổi, ngay cả những người bình thường khi nói chuyện cũng hay nói đùa một chút, nhưng Ôn Khinh Hàn thì lại cực kỳ đứng đắn. Bây giờ nghĩ lại thì thấy có chút thú vị khác biệt.

"Khinh Hàn à, mình đi nơi khác để quay phim, phần còn lại của một phim cũng không nhiều đất diễn, đại khái là mất khoảng một tuần có thể lại thêm hai ba ngày, sau khi quay xong là có thể đóng máy rồi."

Thời Thanh Thu nhíu chặt lông mày, đối với việc phải báo cáo như vậy nàng có chút xíu không quen.

Ba mẹ biết công việc của nàng, hơn nữa cũng đã nhiều năm như thế rồi, tự nhiên đã quen với thân phận là nhân vật công chúng của nàng, cho nên cũng không cần phải báo cáo mọi chuyện với họ. Bây giờ nàng lựa chọn chủ động nói chuyện này với Ôn Khinh Hàn, cũng là nghĩ đến mối quan hệ của hai người, đã quyết định muốn sống chung với nhau thì ít nhất cũng phải bắt đầu từ từ thay đổi một vài thứ.

Giữa những người yêu nhau bình thường, không phải họ vẫn luôn báo cáo cho đối phương nghe về lộ trình của mình sao?

Người yêu sao? Thời Thanh Thu cười khẽ một tiếng, mối quan hệ của bọn họ vốn dĩ cũng không bình thường như vậy.

"Ừm."

Ôn Khinh Hàn lại ừm một tiếng, ngay lập tức hình như cảm thấy bản thân lạnh nhạt quá mức cho nên cô bồi thêm một câu nữa:

"Phải chú ý nghỉ ngơi, đừng quên ăn cơm."

Chuyện cần nói cũng chỉ có nhiêu đây, còn có thể nói cái gì khác nữa. Chẳng lẽ có thể dặn dò một câu giống như nói giỡn: "Nhớ phải gọi điện thoại cho tôi sao?"

Thời Thanh Thu đáp: "Đã biết."

Trong quá khứ, sau câu chuyện với công việc, hai người còn có thể tiếp tục một câu chuyện khác như tâm sự khi còn nhỏ, cho dù nó không thú vị nóng bỏng nhưng đó cũng là một đề tài. Bây giờ hai người ở cùng một chỗ với nhau bởi vì một mối quan hệ càng thân mật hơn trước, nhưng mà trái lại hai người cũng không tìm được đầu đề cho câu chuyện nữa rồi, cũng không biết đây là vui sướng hay là bi thương cho cả hai người.

Khi Thời Thanh Thu đang muốn tắt điện thoại thì Ôn Khinh Hàn ở đầu dây bên kia nhàn nhạt nói một câu:

"Thanh Thu, trước khi trở về nhớ nói cho tôi biết, tôi sẽ đến đón cậu."

Trước đây Ôn Khinh Hàn cũng đã từng đi đón nàng, cô cũng dùng ngữ khí bình thản như vậy nhắc nhở nàng, Thời Thanh Thu không nghĩ nhiều liền đáp ứng:

"Được, vậy qua mấy ngày nữa mình sẽ điện thoại cho cậu."

Một câu liền quyết định sẽ không liên hệ thường xuyên với nhau trong mấy ngày tới.

Trợ lý Dương Hiểu tiếp nhận điện thoại di động do Thời Thanh thu đưa tới thêm lần nữa, sau đó đem bánh mì đặt lên trên sữa bò và cùng một lúc đưa chúng tới tay Thời Thanh Thu, còn thuận miệng hỏi một câu:

"Thời tỷ có bạn trai rồi sao? Hay là bạn gái?"

Trong quá khứ hiếm khi thấy Thời Thanh Thu cùng người nào đó báo cáo lịch trình công tác như vậy, cho nên cũng khó trách Dương Hiểu sẽ có chút hiếu kỳ, hơn nữa tiếng tăm của Thời Thanh Thu lại lớn như thế này, bản thân Dương Hiểu lại là trợ lý đã đi theo nàng trong một thời gian dài, cho nên đôi khi cũng khó tránh khỏi có chút tò mò nhiều chuyện.

"Vì sao lại hỏi như vậy? Chị có chỗ nào nhìn giống như bộ dáng của một người đang nói chuyện yêu đương sao?"

Thời Thanh Thu đem ống hút cằm vào hộp sữa bò, sau đó mở túi đóng gói bánh mì ra cắn một miếng.

Dương Hiệu ngồi gần nàng một chút, dùng giọng nói vừa trầm thấp vừa mập mờ hỏi nàng:

"Vậy mới vừa rồi chị báo cáo lịch trình làm việc của mình cho ai vậy? Ngay cả thời gian cũng được giải thích rõ ràng rành mạch, hơn nữa cũng không nghe chị gọi 'ba mẹ' hoặc là xưng hô cái gì khác nha."

Sau khi Thời Thanh Thu hút một hơi sữa bò thì bật cười, đem bánh mì để lên trên đầu gối mình, rồi đưa tay đẩy nhẹ cái trán của Dương Hiểu, mỉm cười lên tiếng:

"Tiểu nha đầu ranh mãnh này, cả ngày chỉ lo chú ý đến những chuyện không tốt, lại còn học theo đội chó săn chú ý đến chuyện riêng tư của chị sao?

Dương Hiểu thè lưỡi sau đó ngồi xuống, cười hì hì:

"Làm gì có? Em chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, chỉ là hiếu kỳ nha, em cũng sẽ không nói cho người khác biết."

Dương Hiểu đi theo Thời Thanh Thu cũng hơn một năm rồi, làm thế nào lại làm chuyện hồ đồ như vậy? Hiếu kỳ là một chuyện, còn chuyện tìm tin tức cho những tay săn ảnh lại là một chuyện khác, sao có thể đánh đồng với nhau được?

Chẳng qua đây là do tính tình của Thời Thanh Thu quá tốt, đổi thành là người khác, Dương Hiểu sẽ không dám hỏi như vậy? Nghĩ tới đây thì đã không còn lo lắng nữa, nếu quả thật là người yêu thì chắc chắn sẽ có một ngày muốn công khai.

Không đợi Dương Hiểu kết thúc việc dỗ dành mình, Thời Thanh Thu liền thu lại nụ cười, mím môi nói: 

"Mới vừa rồi không phải bạn trai cũng không phải bạn gái, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, trước đây em đã gặp qua rồi, cậu ấy đã từng đến đón chị."

"Oh, là mặt khối băng kia à..." -Dương Hiểu thất vọng bĩu môi.

Người đến tìm Thời tỷ là một cô gái rất xinh đẹp, thoạt nhìn người kia cái gì cũng tốt, nhưng mà lại quá lạnh lùng.

Thời Thanh Thu cũng không còn nhiều lời nữa, yên lặng uống sữa bò của mình và nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ngay khi xe rẽ vào bãi đậu xe của sân bay, Thời Thanh Thu cười tự giễu, khóe miệng nhếch lên, làm sao nàng lại cho rằng mình sẽ không có thời gian gọi điện thoại khi xuống xe? Khi cùng Ôn Khinh Hàn liên lạc qua điện thoại, chưa bao giờ phải cần quá nhiều thời gian, cô hỏi nàng trả lời, vừa đơn giản lại vừa cực kỳ nhanh chóng.

Sau khi làm thủ tục tại sảnh sân bay thì hai người bước qua cổng kiểm tra an ninh để bắt đầu chuyến bay của mình, Dương Hiểu ngồi ở ghế bên cạnh Thời Thanh Thu.

Vừa đúng lúc Thời Thanh Thu thích ngồi ở gần cửa sổ, Dương Hiểu ở kế bên đang xem tạp chí, nàng rảnh rỗi chống một tay đỡ lấy gương mặt của mình nhìn về phía những đám mây trắng đang bao quanh khung cảnh ngoài trời.

Nàng yên lặng suy nghĩ về một số chuyện để giết thời gian, bởi vì vừa mới đăng ký kết hôn không lâu, cho nên bây giờ trong lòng nàng vẫn còn tràn đầy cảm xúc về đoạn chuyện cũ đã phủ đầy bụi kia.

Kỳ Duyệt, đoạn kí ức kia mang tên Kỳ Duyệt.

Lần đầu tiên Thời Thanh Thu nhìn thấy Kỳ Duyệt là lúc học huấn luyện quân sự ở đại học năm thứ nhất, bởi vì vừa tiếp xúc hoàn cảnh mới cho nên Thời Thanh Thu trầm mặc ít nói và đây cũng là lần đầu tiên nàng chú ý tới một cô gái, mái tóc dài suôn thẳng màu nâu cùng với gương mặt thanh tú xinh đẹp rực rỡ như ánh mặt trời kia dường như muốn nói cho mọi người biết rằng không có bất cứ chuyện gì có thể làm cho cô ấy ưu sầu được.

Kỳ Duyệt vui vẻ chào đón mọi người xung quanh, có rất nhiều người nhận xét Kỳ Duyệt là người cởi mở hoạt bát. Ngay cả ánh mắt của Thời Thanh Thu cũng không nhịn được mà đặt ở trên người cô ấy, có đôi khi nàng sẽ nhìn Kỳ Duyệt và suy nghĩ, tại sao trên thế giới này lại có một cô gái thích cười như vậy?

Thời Thanh Thu cho rằng cuộc sống đại học của nàng vẫn sẽ đơn giản và tẻ nhạt như cũ, nhưng làm thế nào nàng cũng không ngờ được, rốt cuộc có một ngày, tiếng cười dễ nghe và ngọt ngào của người kia lại xuyên thấu qua lớp thủy tinh trong suốt do nàng tạo ra, nó còn mạnh mẽ tiến vào thế giới của nàng

"Xin chào, mình là Kỳ Duyệt, tên của cậu là gì vậy?"

Thời Thanh Thu cảm thấy mình có lẽ sẽ mãi mãi nhớ kỹ nụ cười tươi tắn kia, kể từ lúc đó trở đi nàng không còn cách nào khác để rời khỏi bên người Kỳ Duyệt dù chỉ là nửa bước, cũng có thể là nàng hoàn toàn không có nghĩ tới chuyện muốn chạy trốn khỏi người kia.

"Mình là Thời Thanh Thu."

Khi đó Thời Thanh Thu rất dễ dàng bị Kỳ Duyệt hấp dẫn, có lẽ là bởi vì trong cuộc sống của nàng có quá ít tiếng cười, mà Kỳ Duyệt lại có thể bù đắp khuyết điểm đó của nàng. Một cái nhíu mày, một nụ cười của Kỳ Duyệt đều như ánh mặt trời ấm áp làm cho khóe môi của Thời Thanh Thu thường xuyên xuất hiện ý cười nhiều hơn, ấm áp bên người qua đi, tại sao nụ cười ấy lại rơi vào lạnh lẽo một lần nữa?

Thời Thanh Thu không thể trốn thoát, nhưng Kỳ Duyệt lại rời đi, khi rời khỏi còn mang theo ánh sáng trong cuộc đời của Thời Thanh Thu đi cùng.

"Thời tỷ, Thời tỷ?"

Dương Hiểu dùng khuỷu tay đẩy nhẹ Thời Thanh Thu, bầu không khí yên tĩnh mới vừa rồi đã không còn, thay vào đó là một chút ồn ào của khoang máy bay.

"Hả? Làm sao vậy?"

Cuối cùng Thời Thanh Thu cũng đã hoàn hồn trở lại, quay đầu nhìn một chút khoang máy bay, lúc này mới nhìn thấy mọi người xung quanh đang sửa soạn rời khỏi chỗ ngồi, nàng ngượng ngùng mỉm cười:

"Xin lỗi, vừa rồi chị mãi suy nghĩ về một số chuyện, chúng ta đi thôi."

Dương Hiểu trả lời một tiếng rồi cầm lấy rương hành lý của hai người dẫn đầu đi ra ngoài, khoang máy bay không còn yên tĩnh nữa, Dương Hiểu vừa rồi cũng không chú ý tới trong giọng nói của Thời Thanh Thu có chút khàn, cùng với sự hòa nhã thường thấy có chút bất đồng.

Hành trình của Thời Thanh Thu không biết từ nơi nào đã bị tiết lộ ra bên ngoài, cũng có thể là do công ty cố tình sắp xếp mọi chuyện, một số lượng lớn người hâm mộ cầm bảng tên Thời Thanh thu giơ lên cao, còn có ký giả ngồi chờ ở đó, Dương Hiểu thấy tình trạng trước mắt thì cả người liền trở nên nghiêm túc hẳn.

May mắn là công ty đã sớm có sắp xếp, đứng dây dưa ở đó không bao lâu thì Thời Thanh Thu liền thuận lợi thoát thân và lên xe rời đi, đi thẳng về khách sạn.

Dương Hiểu giúp Thời Thanh Thu đem hành lý kéo vào trong phòng rồi sau đó rời đi. Sau khi tẩy trang và tháo đồ trang sức trên người xuống thì Thời Thanh Thu đứng ở trước cửa sổ sát mặt đất. Dáng người cao lớn vượt trội của nàng phản chiếu lên trên kính cửa sổ, đôi mắt của nàng lúc này giống như trăng lạnh, lại vừa giống như đang chất chứa hàng ngàn dòng suy nghĩ trong đó.

Ngay sau đó, nàng lấy điện thoại ra và mở cuộc gọi gần đây nhất, ngón cái đã đặt lên màn hình, nàng nhìn một chút màn hình giống như đang có suy nghĩ gì đó rồi lại dời tay đi, nàng quyết định chuyển sang dùng WeChat và gửi cho Ôn Khinh Hàn một câu:

"Mình đã tới nơi rồi."

Màn hình đối diện rất nhanh có câu trả lời, chỉ đơn giản ngắn gọn giống như tin tức nàng vừa phát đi:

"Ừm."

Thời Thanh Thu vẫn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì thì điện thoại liền vang lên, nhìn hiển thị trên màn hình là ba chữ " Phan Gia Văn", nàng nhướn mày, nhếch môi mỉm cười:

"Văn tỷ."

Không thể trách nàng bỗng nhiên nhiệt tình như vậy, Phan Gia Văn kia có thể được xem là công thần số một đã nâng đỡ nàng lên, Gia Văn là người đại diện có tiếng tăm ở công ty giải trí Tinh Dạ, hơn nữa làm người cũng rất công tâm, đối với Thời Thanh Thu cũng là cực kỳ quan tâm.

"Thanh Thu, em đã đến khách sạn?" - Phan Gia Văn mỉm cười hỏi, vào lúc này cô ấy kẹp điện thoại di động vào giữa gò má và bả vai của mình, hai tay thì bận gõ bàn phím.

"Vừa mới đến, sao vậy, lại có công việc mới nữa à?"

Thời Thanh Thu sau khi trả lời thì thở dài, cuộc sống của nàng chính là luôn bận rộn như vậy, rất khó có được một chút thời gian để thư giãn nghỉ ngơi.

Phan Gia Văn mím môi cười, không đánh máy nữa, sau đó cầm điện thoại lên và nhún vai. Sau khi thư giãn gân cốt một chút thì nói với Thời Thanh Thu:

"Chỉ khi nào có công việc thì chị mới được tìm em sao? Tìm em để tán gẫu không được à?"

Phan Gia Văn dùng một tay mở ra một phần văn kiện, nhìn thấy đầu đề của văn kiện thì có một chút trầm tư, Thời Thanh Thu có tiếng là chuyên nghiệp, đã rất lâu rồi nàng không được nghỉ ngơi tốt. Thừa dịp hiện tại hợp đồng của nàng sắp hết hạn, đại lão bản muốn trăm phương ngàn kế để giữ chân nàng, cho nên trước tiên là tranh thủ cho nàng một khoảng thời gian nghỉ ngơi thật tốt.

"Được rồi, Văn tỷ muốn trò chuyện gì với em đây?"

Thời Thanh Thu cầm điện thoại di động đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, đôi chân dài tùy ý bắt chéo vào nhau, một tay đặt trên tay vịn của ghế sofa, tư thế thoải mái giống như là đang rửa tai lắng nghe vậy.

Phan Gia Văn lật liên tiếp mấy tờ giấy, sau đó lên tiếng:

"Được rồi không trêu chọc em nữa, thật ra thì có mấy bộ phim đang tìm em, chị thấy được trong đó có một bộ phim điện ảnh cổ trang, hơn nữa phía nhà đầu tư và đạo diễn đều chỉ đích danh muốn em diễn vai nữ chính của bộ phim đó. Một lát chị sẽ đem phiên bản điện tử của kịch bản gửi qua cho em xem một chút, nếu em có hứng thú với nó thì chúng ta sẽ bàn tiếp."

Phim điện ảnh cổ trang sao? Thời Thanh Thu nhíu mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái lên tay vịn ghế sofa. Có thể làm cho Phan Gia Văn đặc biệt liên lạc để báo cho nàng biết thì bối cảnh phía sau cùng với thù lao thu được khi đóng bộ phim điện ảnh này tự nhiên không cần hỏi đến, nhưng nàng đã làm việc liên tục trong một thời gian rất dài, mỗi lần bước chân đi vào phim trường thì trong lòng nàng luôn xuất hiện một loại dũng khí rất lớn, nó như cổ vũ tiếp thêm sức mạnh để nàng bước vào trong đó.

Nghĩ đến đây thì nàng thản nhiên nói:

"Được rồi, em sẽ xem qua và suy nghĩ thêm."

Kết thúc cuộc gọi, Thời Thanh Thu lấy laptop từ trong rương hành lý ra, ở trong hộp thư tìm kiếm mail của Phan Gia Văn vừa gửi tới.

Nàng đem laptop đặt lên trên đùi của mình, hai đầu ngón tay nhịp nhẹ lên trên bàn phím, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16