Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 30

1196 0 11 0

Buổi tối đầu tiên ở nhà dân coi như không có chuyện gì to tát, trước khi đi ngủ còn xịt chút dầu thơm đuổi muỗi. Tất cả mọi người đều là người thường xuyên bay đi khắp trời nam đất bắc, đương nhiên sẽ không xuất hiện loại vấn đề như lạ giường, thỉnh thoảng Ôn Khinh Hàn cũng có xảy ra chênh lệch nên khi đối mặt với tình huống này cô cũng chỉ khắc phục tí là xong.

Sáng hôm sau, năm cameraman ai vào chỗ nấy, mỗi người đều chờ trước cửa một nhóm, buổi ghi hình hôm nay sắp bắt đầu.

Khi Thời Thanh Thu xử lý trang phục của mình xong, Ôn Khinh Hàn đã ngồi cạnh cửa sổ đọc sách được một lúc, tổ tiết mục cũng không ép thu sách của Ôn Khinh Hàn. Dù sao đây đều là sách luật pháp, không liên quan tới tiết mục kỳ này nên cho phép cô giữ đó.

Thời Thanh Thu vừa buộc tóc dài lên vừa nói: “Khinh Hàn, cậu xong chưa? Mình mở cửa nhé?”

Ôn Khinh Hàn không ngẩng đầu lên, tay phải lật một trang sách, khẽ đáp ứng: “Ừ, mình không có vấn đề gì.”

Thời Thanh Thu đi mở cửa, MC và cameraman đã chờ bên ngoài lần lượt đi vào. MC chà xát hai tay, cười hì hì nói: “Thanh Thu, luật sư Ôn, chào buổi sáng. Tối hôm qua hai người ngủ thế nào? Có cảm giác gì so với cái giường lớn ở nhà không? Xin hãy phát biểu cảm giác của hai người sau khi ngủ.”

Ôn Khinh Hàn đóng sách lại đặt ở đầu giường, đứng lên đối mặt với MC và ống kính, khóe môi cong lên: “Chào buổi sáng.”

Thời Thanh Thu vén mấy sợi tóc không buộc được ra sau tai, ngồi trên giường ra vẻ sâu xa: “So với cảm giác sau khi ngủ… Tôi lại càng muốn phát biểu một chút cảm tưởng về hoạt động tối nay hơn. Có phải nếu bọn tôi không làm được món ăn báo đáp các thôn dân thì ngay cả bọn tôi cũng không có cơm ăn không?”

MC vỗ tay một cái, làm ra vẻ phô trương: “Đó là chuyện đương nhiên. Hôm nay các thôn dân đã giữ bụng rồi, chỉ chờ buổi tối nay thôi đó. Sao hả, nhóm hai người đã nghĩ ra được gì chưa?”

Thời Thanh Thu gật đầu: “Có rồi, anh mau tới nhóm tiếp theo đi, chúng tôi phải lên đường.”

MC kinh ngạc nhìn Thời Thanh Thu, làm thủ thế cố lên: “Ok, nữ thần Thời chẳng những có con số phòng bán vé kinh người mà ngay cả tốc độ đưa ra đối sách cũng là số một số hai, vậy chúng tôi rửa mắt chờ mong.”

Anh ta vừa nói vừa đi lùi về sau, sau đó để lại cameraman chờ ở cửa phòng Thời Thanh Thu, tự mình đi tới gõ cửa phòng nhóm tiếp theo.

Thời Thanh Thu quay lại nhìn Ôn Khinh Hàn, người sau híp mắt lại như đang mỉm cười.

“Cậu cười cái gì? Đi thôi.”

Thời Thanh Thu nắm tay Ôn Khinh Hàn cùng ra khỏi phòng, đúng lúc gặp được Tần Vọng đang vươn vai đi ra sân.

“Này hai người kia, vợ của Thanh Thu!” Tần Vọng nhanh chân bước qua, sau lưng anh ta cũng có cameraman đi theo.

Thời Thanh Thu bất đắc dĩ chỉ vào đầu tóc rối bời của anh ta: “Sao hả? Gì mà vội thế?”

“Hai người có tính toán gì chưa? Đêm nay ăn chay hay là ăn mặn?”

Cái hiện tại Tần Vọng quan tâm nhất đương nhiên là có người lên núi bắt gà rừng với anh ta hay không. Dù sao trong ấn tượng của anh ta hiện tại, chắc chắn đây là chuyện quan trọng nhất.

“Bọn em vẫn chưa quyết định xong cho nên em cũng không biết.”

Thời Thanh Thu nhún vai, cô thật sự vẫn chưa có dự định gì, chỉ muốn nghe theo đề nghị của Ôn Khinh Hàn, đi xung quanh quan sát trước rồi nói tiếp.

“Này, không phải chứ, hai người không trượng nghĩa tí nào hết.”

Vẻ mặt nịnh hót hỏi thăm tin tức của Tần Vọng lập tức trở thành vẻ lên án: “Có phải có cách mà không nói cho anh nghe không? Thời Thanh Thu, có phải em thấy sắc quên bạn không hả? Em nói đi.”

Thời Thanh Thu bị câu “thấy sắc quên bạn” của anh ta làm cho nghẹn họng không nói được gì. Có phải Tần Vọng phát huy quá độ rồi không? Cho dù là ghi hình tiết mục cũng không cần phải hại chết người ta thế này chứ.

Thời Thanh Thu hắng giọng một cái, ánh mắt liếc ra sau lưng Tần Vọng, sau đó “ồ” một tiếng: “Tiểu Lam ra kìa.”

Tần Vọng vừa giật mình quay lại nhìn phía sau thì đã nghe thấy Thời Thanh Thu ở xa xa vứt cho anh ta một câu: “Bọn em đi trước nhé, gặp lại trên núi…”

Lúc anh ta quay đầu lại cũng chỉ còn bóng lưng cameraman đi sát theo sau Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn.

Đường trong làng không bằng phẳng như trong thành phố, bề mặt đất bazan mấp mô, đi được mấy bước là có thể giẫm lên một cục đá. Cameraman đi theo cách đó vài mét, Thời Thanh Thu nhìn hai bên một chút rồi lay tay Ôn Khinh Hàn trong tay mình.

“Khinh Hàn, chúng ta lên núi hả?”

Ôn Khinh Hàn không trả lời ngay cả hỏi một vấn đề khác: “Cậu muốn ăn chay hay ăn mặn?”

“Mình ăn gì cũng được nhưng mà có lẽ có thịt sẽ dễ đạt được điểm cao hơn, nếu max điểm là mười thì kiểu gì cũng được bảy tám điểm.”

Thời Thanh Thu trả lời không cần suy nghĩ, sau khi nói xong lại cảm thấy sai sai, nàng còn được lựa chọn cái này à?

Nàng vừa định hỏi, Ôn Khinh Hàn đã khẽ nhắc nhở: “Thanh Thu, cậu nhìn đằng trước đi.”

Thời Thanh Thu quay lại nhìn đằng trước, ở phía trước cách đó không xa là Vu Thục Thận và Đỗ Lăng Mộng đi tới từ một hướng khác, hai mẹ con đều đang mỉm cười như không hề cảm thấy phiền muộn về vấn đề nan giải hôm nay. Dường như hai người đang trò chuyện về chuyện tối qua, một câu “Con đó, lúc nhỏ nên cho con tới nông thôn trải nghiệm cuộc sống mới đúng” mơ hồ bay tới.

Lúc đến gần, Thời Thanh Thu lên tiếng chào hỏi: “Chị Thục Thận, Lăng Mộng, hai người dậy sớm vậy?”

Đỗ Lăng Mộng cười nói: “Vâng, dậy sớm chút đi xem xung quanh coi có thể có ý kiến gì không.”

Vu Thục Thận cũng mỉm cười gật đầu: “Chị lớn tuổi nên không ngủ lâu được, đúng lúc dậy sớm coi như tập thể dục buổi sáng, thuận tiện nghĩ xem tối nay nên làm món gì.”

Chị ấy dừng một chút rồi hỏi Ôn Khinh Hàn: “Khinh Hàn nghĩ được gì chưa?”

Bởi vì Ôn Khinh Hàn không quen biết với mấy diễn viên nên vẫn duy trì yên tĩnh, gặp ai cũng chỉ cười một cái đáp lại. Dù sao bây giờ quan hệ hôn nhân của cô và Thời Thanh Thu đã bị lộ ra, lỡ như có chỗ nào không thỏa đáng thì người phải gánh tội danh này không phải là cô mà là Thời Thanh Thu.

Nghe Vu Thục Thận hỏi vậy, Ôn Khinh Hàn đánh một quyền Thái Cực: “Chị Thục Thận, chị có ý tưởng gì không?”

“Ẩm thực đương nhiên phải phối hợp mặn chay đầy đủ.”

Vu Thục Thận giương cằm, ra hiệu mọi người nhìn đồng ruộng đằng xa: “Chị làm thức ăn chay tiện hơn một chút, nếu không thì chúng ta phân công hợp tác, tối nay xem kết quả trên bàn ăn?”

Vu Thục Thận vốn luôn dùng tư thái trưởng bối ôn hòa như vậy để nói chuyện, ngầm cũng không có sự kiêu ngạo của một vị tiền bối làm cho người ta cảm thấy ở chung vô cùng thoải mái. Lời này của chị ấy đúng lúc chạm tới ý nghĩ trong lòng của Ôn Khinh Hàn, vừa hay khi nãy Thời Thanh Thu mới có khuynh hướng làm món mặn.

Ôn Khinh Hàn nắm chặt tay Thời Thanh Thu tránh đường, lễ phép cười nói: “Được, vậy tối nay gặp lại.”

“Vậy chị sẽ rửa mắt chờ mong.” Vu Thục Thận mỉm cười gật đầu dẫn Đỗ Lăng Mộng đi, nhóm hai người tiếp tục đi về phía mình muốn đi.

Trông điệu bộ của Vu Thục Thận dường như rất thích Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu vốn định đi theo dặn dò Ôn Khinh Hàn vài câu nhưng ngẫm lại Ôn Khinh Hàn cũng không phải là người nhiệt tình, huống chi sau lưng còn có cameraman nên nàng nghĩ lại rồi thôi.

Nhưng dù sao mục tiêu của hai người vẫn phải rõ ràng, đặc biệt là khi nãy Ôn Khinh Hàn vừa mới đồng ý với Vu Thục Thận sẽ làm món mặn, Thời Thanh Thu không khỏi tò mò: “Khinh Hàn, cậu định tìm nguyên liệu nấu ăn gì?”

Ôn Khinh Hàn khẽ cong môi, hơi thần bí nói: “Hôm qua tới đây mình nhìn thấy gần thôn có cái hồ cá, hơn nữa còn có người đang câu cá.”

Hôm qua khi vào thôn, Ôn Khinh Hàn đã để ý dọc đường xung quanh có chỗ nào mang tính đặc trưng hay không, một cái hồ cá khá lớn đương nhiên sẽ không bị cô phớt lờ. Ngay hôm qua khi MC nói rõ hoạt động hôm nay cho bọn họ, cô đã nghĩ tới hồ cá này.

Thời Thanh Thu mỉm cười thở phào, dùng sức lắc tay Ôn Khinh Hàn: “Sao cậu không nói sớm chứ, làm mình còn thật sự tưởng là cậu định đi bắt gà rừng đó.”

Ôn Khinh Hàn sững sờ, nụ cười bên môi lập tức sâu hơn: “Câu cá có thể bảo trì được hình tượng của mình, nếu đi bắt gà rừng thì mình đứng bên cạnh nhìn cậu bắt là được rồi.”

Giọng của cô nhẹ nhàng thản nhiên nghe như có tiếng nhạc khẽ du dương bên tai. Thật ra lúc trước cô cũng thường nói vậy, chỉ là nét mặt khi đó khá lạnh lùng, bây giờ mới ảnh hưởng tới nhiệt độ trong lời nói của cô. Hiện giờ cô còn nở nụ cười thản nhiên khi nói chuyện như vậy thật sự rất thu hút người khác.

“Này, cậu cần hình tượng thì mình không cần à?” Thời Thanh Thu làm bộ tức giận, cười phản bác lại Ôn Khinh Hàn.

Ngay khi hai người vừa đi vừa nói, cameraman ở sau lưng vừa khiêng máy vừa dùng tay trống còn lại lấy điện thoại ra, mấy tấm ảnh chụp Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn đối phương cùng cười cứ thế được lưu trong máy anh ta.

Ôn Khinh Hàn xin mượn một cái cần câu cá và một thùng nước của người gần cổng thôn rồi dẫn Thời Thanh Thu cùng tới chỗ hồ cá hôm qua mình nhìn thấy, quả nhiên vẫn có một người đang câu cá ở đó.

Người kia đội mũ rơm, một bên là thùng nhựa đựng mồi câu, một bên là thùng đựng cá. Người nọ đang nhàn nhã câu cá cạnh hồ, Ôn Khinh Hàn nhìn thử, mặt nước tĩnh lặng như một tấm gương, chỉ có thể dựa theo lục bình chập trùng cạnh hồ cá mới nhìn ra được có không ít con cá đang hoạt động dưới nước.

“Chào chú…”

“Suỵt…”

Thời Thanh Thu vừa lên tiếng chào hỏi, còn chưa dứt câu thì người nọ nhanh chóng duỗi tay, ngón trỏ đung đưa qua lại, trong miệng ra hiệu nhắc nhở bọn họ im lặng.

Ôn Khinh Hàn vỗ lên mu bàn tay của Thời Thanh Thu, khẽ nói cho nàng: “Chắc là có cá sắp cắn câu, chúng ta chờ trước đã.”

Chẳng bao lâu sau, người nọ chợt nhanh nhẹ rút cần câu về, cùng lúc đó nắm chặt dây câu, một con cá trê to béo vùng vẫy dữ dội nhanh chóng bị kéo lên khỏi mặt nước. Ông chú ung dung gỡ lưỡi câu, bỏ cá trê vào thùng.

“Hai đứa nhỏ này có gì thì nói, đừng làm lỡ cá mắc câu.”

Người nọ vừa quay đầu lại, đây là một thôn dân cỡ chừng năm mươi tuổi, mặc dù lời nói của chú ấy không chút nể nang nào nhưng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười chào đón trông có vẻ vui vui, đây là sự chất phác thuộc về nơi này.

“Chú ạ, chuyện là thế này, bọn cháu muốn câu mấy con cá về để làm bữa tối, mời các bà con gần đây nếm thử tay nghề. Nhưng mà bọn cháu không biết phải câu thế nào cả, vậy nên bọn cháu có thể xin chú chỉ bảo vài câu không?”

Ôn Khinh Hàn buông Thời Thanh Thu ra rồi đi tới vài bước, tư thái phóng khoáng như một học sinh muốn học hỏi.

Chú ấy cười một tiếng, dùng mũ rơm làm quạt bắt đầu quạt gió lên mặt, híp mắt nhìn Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu: “Hai đứa cho rằng cá này dễ câu lắm à? Chú đã câu mấy chục năm rồi mà còn bị cá này chập chờn, thế mà nửa ngày hôm nay hai đứa còn định câu cả mấy con?”

Đúng là như vậy, hai người họ đều chưa từng câu cá, thoáng chốc coi như học được sơ sơ thì chắc cũng không thể thuận lợi câu được cá. Nhưng mà nghĩ kỹ thì cách tiện nhất để thu hoạch nguyên liệu nấu ăn e là chỉ có cách này.

Ôn Khinh Hàn cong môi, một tay dựng thẳng cần câu đè xuống bậc thang dưới chân, một tay chắp sau lưng đón lấy ánh mắt đánh giá của chú ấy: “Câu không được thì cũng chỉ là kết quả mà thôi, quan trọng là quá trình. Nếu cháu học xong, lần này không câu được thì khó đảm bảo lần sau cũng không câu được, chú nói xem có phải vậy không?”

Ánh mắt đánh giá của chú ấy chuyển thành một chút thưởng thức, chú ấy ngồi dịch sang bên cạnh, vỗ xuống chỗ trước chân Ôn Khinh Hàn: “Dựa vào lời này của cháu, hôm nay chú sẽ dạy, nhưng mà cho dù câu không được cũng không được trách ông chú già này nhé. Nếu như câu được thì buổi tối chú phải nếm thử tay nghề của cháu.”

“Đương nhiên rồi.” Sắc mặt Ôn Khinh Hàn bình thản ngồi xuống đất.

Thời Thanh Thu lặng lẽ tới gần nhìn động tác chậm chạp lại mít đặc của Ôn Khinh Hàn. Ông chú vỗ cần câu một cái ý bảo cô sai rồi, sau đó dạy cô cách cầm cần câu chính xác, lại lấy một miếng mồi câu trong thùng thay vào cho Ôn Khinh Hàn, sau đó chậm rãi thả dây câu vào nước.

Chú ấy chỉ vào phần đuôi cần câu bảo Ôn Khinh Hàn nhìn: “Chú ý cái chuông đó, có cá cắn mồi vẫn chưa đủ, cá mà cắn câu thì chuông sẽ nhúc nhích, biết chưa?”

Thời Thanh Thu thấy Ôn Khinh Hàn cong môi khẽ gật đầu, cúi đầu trả lời một câu “đã hiểu”. Cô nhìn chăm chú vào mặt nước, độ cong sườn mặt xinh đẹp, bộ dạng trầm ngâm yên tĩnh này tự tạo thành một bức tranh đầy ý thơ.

Cũng không biết vì sao, Thời Thanh Thu vô thức sờ túi quần, muốn lấy điện thoại chụp Ôn Khinh Hàn. Nhưng mà lúc sờ tới túi trống rỗng thì nàng mới giật mình tỉnh táo lại, tay kia tiếp tục rũ xuống thả lại bên người.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16