Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 110

902 0 6 0

Ôn Khinh Hàn vừa mới nói không muốn ăn, bây giờ nghe Thời Thanh Thu cũng không ăn, cô lại đột nhiên muốn ăn, vừa nghe đã biết là là vì cái gì.

Thời Thanh Thu đi tới mở hộp đựng cháo ra, nàng múc một bát cháo, ngồi bên giường, múc một thìa, thổi cho nguội rồi đưa cho Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn nhắm mắt nghỉ ngơi, khi thìa chạm vào bên môi thì phối hợp ăn. Đại khái là bởi vì choáng váng đầu nên dẫn tới buồn nôn, thực ra cô vốn ăn không vào, ngay cả một thìa cháo cô cũng nuốt đầy gian nan.

Khi cô lại nghe thấy tiếng Thời Thanh Thu đang thổi cháo, cô thì thào: “Mình ăn một thìa, cậu ăn hai thìa.”

Thời Thanh Thu sửng sốt một chút, ngực nàng chợt căng thẳng, tiếp tục thổi cháo, thẫn thờ ăn.

Thẳng đến khi nàng đụng thìa tới môi Ôn Khinh Hàn một lần nữa, thấy Ôn Khinh Hàn gần như yếu ớt ngậm thìa, nàng nhìn Ôn Khinh Hàn yên tâm mà nhắm hai mắt, nhẹ giọng hỏi: “Khinh Hàn, có phải rất khó chịu không?”

Ôn Khinh Hàn không mở mắt, sắc mặt cô vẫn như thường, cô chậm rãi lặp lại, ăn không ngon, buồn buồn “Ừ” một tiếng, không nói lời thừa thãi.

Thời Thanh Thu cũng không lên tiếng nữa, vẫn kiên trì đút cô từng thìa từng thìa, thỉnh thoảng còn làm trái quy định, mình ăn một lần, cho Ôn Khinh Hàn ăn hai lần.

Ăn xong một chén cháo này đã là buổi tối, Thời Thanh Thu gọi bác sĩ tới kiểm tra tình huống của Ôn Khinh Hàn, tất cả đều bình thường. Nàng gọi điện thoại cho Dương Hiểu đưa chút vật dụng hàng ngày qua đây, rồi thông báo không tới công ty trong khoảng thời gian này.

Ôn Khinh Hàn cần phải tĩnh dưỡng, Dương Hiểu không ở lâu, Thời Thanh Thu cũng rất nhanh thì nhúng khăn vào nước nóng rồi vắt khô, và lau người cho cô.

Quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, nên cởi không tốn sức, Ôn Khinh Hàn cũng nghe lời, thành thật mà tựa ở trong lòng Thời Thanh Thu. Chỉ là lúc lau đến ngực và thắt lưng, Thời Thanh Thu cảm thấy đầu của cô vùi sâu vào cổ mình.

Đáy lòng Thời Thanh Thu trở nên mềm mại, nàng vừa mặc quần áo cho cô xong, vừa dịu dàng nói: “Được rồi, lau xong rồi. Cậu nằm xuống trước, mình thay quần áo một chút, sau đó theo ngủ chung với cậu.”

Ôn Khinh Hàn hoàn toàn giao thân thể của mình cho Thời Thanh Thu, một tay cô lỏng lẻo mà ôm eo Thời Thanh Thu, nhìn bóng lưng nàng đưa lưng về mình cởi quần áo, trong lòng lại cảm nhận được cảm xúc của ngày hôm nay một lần nữa.

Vào thời khắc ấy, mối quan tâm của cô đối với thế giới này nhanh chóng lóe lên trong đầu của cô. Ba mẹ cô đang ở nhà trong đợi cô, vợ của cô còn đang lo lắng hôm nay cô sẽ bị cảm lạnh.

Lần đầu tiên cô cảm thấy sợ, dù đối mặt với gian nan khúc khuỷu gì cô đều chẳng bao giờ nghĩ tới đường lui, lần đầu tiên cô lại sợ mình không thể mở mắt, lần đầu tiên cô bắt đầu cảm thấy, nếu không thể trốn tránh đau khổ này, như vậy ngay từ đầu không nên để nhiều người khổ sở như vậy vì cô.

Chí ít, có một người là có cơ hội né ra.

Nỗi chua xót trong lòng Ôn Khinh Hàn đang lên men, dần dần cắn nuốt thể xác đang khó chịu của cô, sau khi tỉnh lại cô vốn đang bình tĩnh chống đỡ thân thể ôm lấy Thời Thanh Thu, viền mắt cô nhất thời đỏ lên, cô ôm chặt Thời Thanh Thu vào trong ngực, khàn khàn nói: “Thanh Thu, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...”

Xin lỗi, là mình kéo cậu vào trong vũng bùn này. Mình từng vui mừng vì cậu không còn cách nào chạy trốn, mà bây giờ, mình vì cậu hãm sâu trong đó mà hổ thẹn.

Thời Thanh Thu đã cởi giày cao gót và áo khoác, nên khi bỗng nhiên bị kéo vào trong ngực nàng kinh hoảng trong nháy mắt, nhưng rất nhanh thì nàng trầm tĩnh lại. Ngay sau đó, nàng cảm thấy Ôn Khinh Hàn bất an, cảm xúc khởi nguồn này làm cho Thời Thanh Thu không rõ, nhưng trực giác của nàng biết nó có liên quan đến những gì đã xảy ra ngày hôm nay.

Nàng lui về phía sau một chút rồi xuống giường, xoay người nâng mặt Ôn Khinh Hàn lên hỏi: “Làm sao vậy? Vì sao nói xin lỗi?”

Ôn Khinh Hàn chỉ lắc đầu, hơi híp mắt lại, ôm hông của Thời Thanh Thu không nói lời nào.

“Nếu cậu nói xin lỗi là bởi vì làm mình lo lắng, mình có thể tiếp thu, nhưng đây không phải là lỗi của cậu.” Thời Thanh Thu ân cần sờ mặt cô, nàng nở nụ cười, rồi lại thở dài: “Hy vọng chuyện như vậy không xảy ra nữa, hôm nay mình đã bị dọa, mình sợ cậu có chuyện...”

Những lời này làm cho Ôn Khinh Hàn bỗng nhiên run lên, tay ôm thắt lưng Thời Thanh Thu càng dùng sức, cô giảm bớt cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, nhẹ nhàng mà hỏi: “Thanh Thu, cậu yêu mình à?”

Thời Thanh Thu cắn môi, nàng hơi xấu hổ mà nhìn ánh mắt của cô, tới giờ này rồi còn hoài nghi cái gì? Nhưng nhìn lại lần nữa, trong mắt cô không có một chút nghi ngờ nào đối với mình, nhiều hơn là sự bất an mà mình vừa mới cảm thấy, nó vừa tràn đầy vừa nặng.

Thời Thanh Thu yêu thương cô, ngón cái mơn trớn khóe mắt của cô, sau đó hôn lên đôi mắt luôn trấn an của cô.

Động tác này mềm nhẹ lại không do dự, Thời Thanh Thu đối diện với cô, nghiêm túc không gì sánh được nói: “Mình đương nhiên yêu cậu, sao mình lại không thương cậu được?”

Ôn Khinh Hàn nở nụ cười, trong mắt hiện lên vài phần sáng ngời. Đây là điều cô muốn nhất, mà nay, nó trở thành điều cô áy náy nhất.

Hai mắt Ôn Khinh Hàn nhắm nghiền, cô ôm ấp tùng chút, rốt cục cô cũng trầm tĩnh lại, thì thào nhỏ nhẹ nói: “Mình biết, chỉ là mình bỗng nhiên muốn nghe mà thôi.”

“Đại khái là bình thường mình bạc đãi cậu, nên cậu muốn nghe vào lúc này.” Thời Thanh Thu hơi lộ ra ý cười, ôm cô vào lòng an ủi, trầm giọng hỏi: “Vậy cậu cảm thấy, êm tai không?”

Ôn Khinh Hàn cọ vào ngực nàng, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng chứa sự dịu dàng, giống như băng tuyết được sưởi ấm vang lên: “ Mình cảm thấy, đây là lời êm tai nhất mà mình từng nghe.”

Thời Thanh Thu khẽ cười một tiếng, hỏi cô: “Đúng rồi, có muốn đi vệ sinh trước khi ngủ không? Bác sĩ dặn cậu phải nghỉ ngơi nhiều.”

“Không đi.” Ôn Khinh Hàn khẽ lắc đầu.

Thời Thanh Thu để cô nằm xong, nàng đắp kín chăn, sau đó đi vào nhà vệ sinh rồi quay về. Sau khi trở về nàng cởi quần áo, cởi nội y và mặc áo thun bó sát, và chui vào trong chăn.

Tắt đèn, trong phòng bệnh tối đen chỉ còn lại hơi thở của nhau, hô hấp của Ôn Khinh Hàn hơi suy yếu, Thời Thanh Thu chủ động ôm cô, để nhiệt độ trong vòng tay của mang đến cho cô sự an ủi cùng dựa dẫm.

“Thanh Thu...” Ôn Khinh Hàn thì thầm.

Thời Thanh Thu khẽ hôn gò má của cô, hai chân dưới chăn bông quấn lấy cô, cho cô tất cả dịu dàng, sau đó nỉ non dụ dỗ ở bên tai cô: “Mình đây, ngủ đi, tất cả mọi chuyện cứ giao cho mình, giao cho vợ cậu. Vợ của cậu yêu cậu giống như cậu yêu cô ấy, cậu là khôi giáp của cô ấy, cô ấy cũng là khôi giáp của cậu.”

Toàn thân Ôn Khinh Hàn đều khó chịu, chỉ có trái tim là ấm áp, vì Thời Thanh Thu mà ấm áp. Trong những lời thì thầm của Thời Thanh Thu, cô yên tâm mà ngủ trong vòng tay đó, trong lúc nhất thời, cô đã quên đi sự hổ thẹn, đã quên đi sự bất an.

Ngày hôm sau, Ôn Khinh Hàn chống đỡ thân thể không khỏe, để Thời Thanh Thu liên lạc với Giản Ý Chi, Giản Ý Chi đã liên lạc với cảnh sát phụ trách vụ án và đến bệnh viện, lập hồ sơ chi tiết về Ôn Khinh Hàn.

Lúc xế chiều, Thời Thanh Thu tranh thủ về nhà đóng gói quần áo và mua một ít hoa quả, trở lại bệnh viện không lâu, Giản Ý Chi và Phó An Nhiên cùng tới thăm Ôn Khinh Hàn.

Thời Thanh Thu đi tới mở cửa trở, rồi về bàn tiếp tục gọt táo, đầu giường bệnh của Ôn Khinh Hàn được nâng lên cao, cô nhìn về phía đi tới Giản Ý Chi và Phó An Nhiên.

“An Nhiên, nhìn cái bệnh viêm phế quản này đi, bình thường chị rất buồn bực, hiện tại nằm một chỗ không cử động, lại càng không giống người bình thường.” Giản Ý Chi kéo kéo ống tay áo Phó An Nhiên, tuy nói với Phó An Nhiên, nhưng ánh mắt lại liếc Ôn Khinh Hàn.

Phó An Nhiên nín cười, vỗ vỗ tay của cô: “Chị đừng nói luật sư Ôn như vậy.”

Ôn Khinh Hàn cũng không ngoài ý muốn với phương thức chào hỏi như vậy, cô trả lời với giọng nói bình thản: “Không giống người thường, vậy giống như cái gì?”

Giản Ý Chi cười hì hì: “Đá băng, cái này còn cần hỏi à?”

Thời Thanh Thu đang gọt táo tây cũng không tự chủ mỉm cười, một dải dài của vỏ táo đã được gọt bị đứt rời vì tay nàng run.

Ôn Khinh Hàn cong khóe môi lên, hai người bạn thân quen biết nhiều năm bèn nhìn nhau cười.

Phó An Nhiên thấy thế, tự giác đi đến bên Thời Thanh Thu, ngồi trên cái ghế khác, nhìn Thời Thanh Thu gọt táo.

Thời Thanh Thu không ngẩng đầu, cất giọng ôn hòa hỏi: “Táo tây là cho Khinh Hàn, em và Ý Chi muốn ăn cái gì? Có lê và cam, còn có chuối, ăn lê hay cam thì chờ chị một lát.”

Phó An Nhiên lộ ra một đôi má lúm đồng tiền hấp dẫn, nàng trả lời theo bản năng: “Cảm ơn chị Thanh Thu, tôi cũng ăn táo tây. Ý Chi thích ăn cam, nhưng chị ấy muốn ăn miếng, nên chị có thể để em.”

Thời Thanh Thu nghe vậy, nàng cắt đôi quả táo, rồi bắt đầu cắt miếng xếp chồng vào bát dùng một lần, cười hỏi: “Em và Ý Chi đã xác định rồi à? Khinh Hàn đã nói với chị.”

Phó An Nhiên sửng sốt, sau đó rồi nghĩ đến những gì vừa nói, nàng không khỏi đỏ mặt: “Ừm, chúng em đã bên nhau được một thời gian, tuy nhiên chưa nói cho ba mẹ.”

Nhất định là Ôn Khinh Hàn biết nàng có tâm tư đối với Giản Ý Chi, nên Thời Thanh Thu hỏi về điều này, nàng cũng không ngạc nhiên.

Thời Thanh Thu như có điều suy nghĩ nói: “Vậy không cần lo lắng, tuy chị chưa thấy Ý Chi yêu đương, nhưng cô ấy rất đáng tin cậy.”

“Em biết, chúng em đã nói về vấn đề này, chị ấy tốt, cũng rẩt chu đáo.” Cảm thấy cách Giản Ý Chi đối xử về mặt tình cảm khác với công việc, Phó An Nhiên không nhịn được lộ ra ý cười.

Thời Thanh Thu và Phó An Nhiên không quá quen biết, nhưng Giản Ý Chi là trọng tâm câu chuyện, nên hai người cũng dễ trò chuyện.

Thời Thanh Thu mỉm cười nói: “Hai người mấy người là ai theo đuổi ai?”

Phó An Nhiên suy nghĩ một chút, đáp: “Nên tính là em theo đuổi chị ấy.”

Lúc đó vẫn đang trong trạng thái hiểu lầm, sau khi nói rõ thì trực tiếp ở bên nhau, nhưng người chủ động mở miệng là nàng. Cho nên, nên tính là nàng theo đuổi...

“Cô ấy dễ theo đuổi không?” Thời Thanh Thu bổ xong một quả táo, nàng lại bắt đầu quả thứ hai.

Lúc này biểu tình Phó An Nhiên hơi buồn cười mà cố nín, sau đó nàng cúi đầu, quở mắng một câu: “Không dễ theo đuổi gì, giống con ốc sên vậy, có chuyện gì là sẽ chui vào trong vỏ.”

Khóe miệng Thời Thanh Thu không ngừng nhếch lên, nàng cảm thấy nếu bây giờ có một bông hoa trước mặt Phó An Nhiên, có thể Phó An Nhiên sẽ hung tợn bứt bao nhiêu cánh hoa oán thầm Giản Ý Chi bấy nhiêu.

Nghĩ tới đây, Thời Thanh Thu nhìn thoáng qua Giản Ý Chi đang nói chuyện với Ôn Khinh Hàn, hai mắt người này nhắm nghiền, môi hơi khép mở, không nhìn ra đang nói cái gì.

Không biết, Ôn Khinh Hàn cảm thấy thế nào về khoảng thời gian mờ ám của bọn họ. Che giấu suy nghĩ của mình nhiều năm như vậy, mỗi một lần tới gần, mỗi một lần trầm mặc, mỗi một lần trấn an, cô đều có tâm tình như thế nào.

Sau ngần ấy năm, cô đã bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ?

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16