Người dẫn chương trình đồng ý rất sảng khoái, Ôn Khinh Hàn khẽ nhéo vào lòng bàn tay của Thời Thanh Thu, quay lại nói với nàng: “Thanh Thu, đi với mình đi, trong nhà đứa bé kia có chút chuyện, mình muốn giúp em ấy.”
Ôn Khinh Hàn không dùng giọng điệu dò hỏi nhưng lúc cô nói chuyện lại rất nhỏ nhẹ, còn có phần dịu dàng. Chẳng biết làm sao mà Thời Thanh Thu cảm thấy hình như Ôn Khinh Hàn ngày càng khiến người ta phải nén lòng nhìn lại, đến giọng nói cũng ngày càng êm tai hơn. Loại cảm giác này như vừa mới xuất hiện lại như đã thẩm thấu vào tâm trí cô từng giờ từng phút, chỉ là đến hôm nay mới dần dần lộ ra.
Thời Thanh Thu hơi mất tự nhiên dời mắt, cười nói: “Được.”
Hai người thay quần áo xong, Ôn Khinh Hàn đi lấy giấy bút trong rương hành lý của mình, cầm chiếc điện thoại, hai người được người chủ trì dẫn đến một phòng ký túc xá mới. Người dẫn chương trình đứng ở cửa dặn dò: “Tôi chờ ngoài cửa, các cô cứ yên tâm trò chuyện đi, nên truyền nội dung nào ra ngoài thì bên trên cũng đã bàn giao rồi.”
Ôn Khinh Hàn liếc sang cameraman đang theo sát rồi lại nhìn người dẫn chương trình đang nghiêm mặt, khẽ vuốt micro đáp: “Tôi biết rồi.”
Hai người mở cửa đi vào, đứa bé kia đang chờ đợi trong bất an và do dự, vừa thấy Ôn Khinh Hàn thì cậu bé đã nhảy dựng lên ngay, hưng phấn chạy lại: “Chị, em biết chắc chắn là chị sẽ đến mà, chị sẽ giúp em đúng không?”
Ôn Khinh Hàn buông tay Thời Thanh Thu, xoa đầu cậu bé: “Em ngồi xuống trước, chị có chuyện muốn hỏi em.”
cậu bé lập tức ngồi ngay ngắn trên giường ván gỗ, cậu bé nhìn Ôn Khinh Hàn, chờ đợi câu hỏi của cô.
Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu ngồi đối diện với cậu bé, cô vỗ vỗ tay Thời Thanh Thu, nháy mắt bảo nàng cứ yên tâm, đừng sốt ruột. Sau đó cô quay mặt nhìn cậu bé kia rồi nói: “Chuyện trong nhà em chị cũng biết kha khá nhưng từ cách nói của em, chị cảm thấy có lẽ vẫn còn cách cứu vãn. Cho nên bây giờ chị có hai phương án, trước khi nói cho em biết, chị mong là có thể nghe em kể lại hoàn chỉnh một lần nữa, em có hiểu ý của chị không?”
Ánh mắt cậu bé hơi mơ màng nhưng vẫn kiên định gật đầu: “Có rất nhiều chú dì trên trấn cũng biết chuyện này, nhưng mỗi khi em muốn tìm bọn họ giúp mình và mẹ thì ai cũng nói đó là chuyện nhà của em, bọn họ không thể nhiều lời. Mà mẹ cũng nói, rồi ba sẽ khá hơn thôi, còn kêu em suy nghĩ cho ba đã vất vả nhiều, đừng để bạn học nhìn thấy em bị thương…”
“Khinh Hàn, chuyện này…” Thời Thanh Thu nhìn Ôn Khinh Hàn, muốn nói lại thôi, lời nói đầy lưỡng lự.
Nàng không ngờ lần này lại đụng phải chuyện như vậy, cái này rõ ràng là bạo lực gia đình, hơn nữa còn đã diễn ra trong một thời gian rất dài. Nghe đứa bé này nói vì gia đình có ưu thế là tính bí mật, xưa nay cậu bé bị thương đều không được xử lý đàng hoàng, thậm chí tình trạng này còn kéo dài đến tận bây giờ.
Ôn Khinh Hàn khẽ lắc đầu, vươn tay về phía cậu bé: “Đưa tay cho chị xem một chút.”
Cậu bé hơi sợ sệt nhưng thấy vẻ mặt Ôn Khinh Hàn không quá nghiêm túc nên mới lấy hết can đảm đưa tay phải ra.
Ôn Khinh Hàn một tay nắm chặt bàn tay nhỏ của cậu, một tay nhẹ nhàng kéo tay áo của cậu lên, chỉ thấy trên cánh tay gần như bị những vết xanh xanh tím tím phủ đầy, có sâu có nông, chắc hẳn là vết thương cũ chưa lành thì vết mới đã chồng chất thêm.
“Bình thường có ai giúp em và mẹ em không? Những người đó nói thế nào?” Ôn Khinh Hàn kéo tay áo của cậu xuống, để cậu rút tay lại.
Cậu bé gật đầu, ánh mắt hơi lóe lên: “Dì nhỏ và dượng thường xuyên đến nhà.” Vừa nói xong câu này, ánh mắt cậu lại tối xuống: “Dì nhỏ thường sẽ cùng mẹ khuyên bảo em tha thứ cho ba, nhưng rõ ràng em đã trông thấy dì nhỏ ôm mẹ và lau nước mắt cho mẹ, bởi vì mỗi lần ba ba vừa nhận lỗi xong chưa được mấy ngày là lại đánh chúng ta.”
Cậu bé mất tự nhiên che trên ống tay áo của mình, vô thức che đi vết thương không cho người khác nhìn thấy. Đây là lần đầu tiên Ôn Khinh Hàn thấy động tác này trong hai ngày nay, chắc là vì có vết thương mới.
Ôn Khinh Hàn hỏi: “Em cảm thấy ba mình thật sự biết sai rồi sao?”
Cậu bé chớp chớp mắt, hai tay đặt trên đầu gối, bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt xương bánh chè, Ôn Khinh Hàn thấy ánh mắt cậu từ nghi hoặc dần chuyển thành khẳng định, cuối cùng gật đầu: “Em cảm thấy ba đã biết mình không nên đối xử với em và mẹ như vậy, em cảm thấy ông ấy thật sự cũng thấy buồn như bọn em…”
Có một số người, vào thời điểm tổn thương người mình quan tâm thì bản thân cũng sẽ đau khổ tương tự, nhưng dù cho người bị hại tình nguyện nhận lấy, thậm chí tha thứ không một lời oán trách nào nhưng dù sao cũng không thể lấy điều này làm cái cớ để gây tổn thương. Bởi vì sự tổn thương không hề thay đổi, cho dù có ngàn vạn lý do đi chăng nữa, tổn thương vẫn là tổn thương, sai lầm vẫn là sai lầm.
Ôn Khinh Hàn gật đầu, suy nghĩ một chốc rồi nói: “Bây giờ chị nói với em hai chuyện, em phải nhớ thật kỹ, không được quên một bước nào có được không?”
“Em làm được.” Cậu bé gật đầu, ngồi ngay ngắn nhìn Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn bật điện thoại di động lên tìm một cái tên rồi mang giấy bút lại viết địa chỉ cụ thể của bệnh viện thành phố B, cuối cùng là ghi lại một cái tên và dãy số điện thoại rồi đưa cho cậu: “Chuyện đầu tiên là đưa địa chỉ này cho mẹ và dì nhỏ của em, kêu bọn họ đưa ba em đến bệnh viện này tìm bác sĩ. Nếu bọn họ có hỏi địa chỉ này ở đâu ra, em cứ nói là lúc tham gia hoạt động này đã hỏi mấy anh chị trong nội thành là được.”
Cô hơi dừng lại, cậu bé nghiêm túc gật đầu mấy lần, cuối cùng cô ghi lại tên của mình và số điện thoại rồi viết cả tên và số điện thoại của Giản Ý Chi, sau đó ghi địa chỉ của công ty luật vào một tờ giấy khác đưa cho cậu.
Cô chỉ vào tên của mình: “Đây là tên của chị, bên cạnh là tên của một chị gái giống như chị.”
Cậu bé chợt nở nụ cười, nụ cười ngây thơ xóa đi nét mặt rầu rĩ đã lâu: “Tên của chị hay quá.”
Thời Thanh Thu ngồi bên cạnh mỉm cười, Ôn Khinh Hàn thản nhiên nhìn cậu bé, tiếp tục nói: “Nghe kỹ đây, chuyện thứ hai là nếu như gặp được bác bác sĩ rồi mà tình huống trong nhà em vẫn không có gì thay đổi, em hãy kêu dì nhỏ dẫn mẹ của em đến chỗ này tìm chị. Nếu chị có việc không ở đó, em tìm tỷ tỷ họ Giản, nói với cô ấy là chị bảo các em tới.”
Âm thanh của cô rất trầm, hai con ngươi đen sâu không lường được, ẩn giấu một chút xa cách, một chút nguy hiểm: “Còn nữa, em kêu dì nhỏ đưa em và mẹ đến bệnh viện kiểm tra vết thương, giữ bản xét nghiệm thật kỹ, mang theo những thứ đó tới tìm chị. Đã nhớ kỹ chưa?”
Cậu bé hơi khựng lại, ánh mắt chuyển từ tờ giấy trên tay sang mặt Ôn Khinh Hàn, cuối cùng bắt lấy tay Ôn Khinh Hàn, nở một nụ cười thật tươi: “Em biết chị nhất định có thể giúp được em, em nhớ rồi, em nhớ hết rồi. Chị ơi, sau này em có thể gặp lại chị không?”
Nếu dì nhỏ của cậu nhìn thấy tên của công ty luật thì nhất định dì sẽ biết phải làm gì ngay. Nhìn thấy mình trong tình cảnh này, đại khái không phải chuyện gì tốt lành, ít nhất đối với gia đình cậu thì không phải chuyện tốt.
Ôn Khinh Hàn chịu đựng từ vết thương trên mu bàn tay bị cậu bé vô tình đè lên, rút tay lại xoa đầu cậu: “Ừm, em hãy nhớ kỹ chị nhé.”
Cô khẽ nhếch môi tạo thành một nụ cười như gió nhẹ, thầm nhủ rằng tốt nhất đừng tới mức phải tới tìm cô, lúc đó mới chính thức là không thể cứu vãn được nữa.
Cậu bé bị đưa đi, Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu ra khỏi ký túc xá sau cùng, không thấy người quay phim đâu, chỉ còn lại người dẫn chương trình.
“Những đứa trẻ được đưa tới hoạt động này đề giống em ấy sao?”
Ôn Khinh Hàn nhìn theo bóng lưng của cậu bé, hỏi người dẫn chương trình ở bên cạnh.
“Không, lần này chỉ có một đứa như vậy thôi, trùng hợp là gặp được cô, nhưng mà nó rất may mắn khi gặp được cô đấy.” Người dẫn chương trình bỏ đi bộ dạng sôi nổi mấy ngày hôm nay, trong lời nói mang một chút phiền muộn, anh ta nhìn Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu, thở dài nói: “Đêm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, đợi mấy tổ khác ra rồi chúng ta đến trạm cuối cùng.”
Hai người gật đầu, đưa mắt nhìn người dẫn chương trình vừa đi vừa quơ tay, Ôn Khinh Hàn hỏi Thời Thanh Thu: “Thanh Thu, bây giờ vẫn còn sớm, cậu có muốn đi ra ngoài dạo một lát không?”
Thời Thanh Thu nhìn cô, cười nói: “Được.”
Chỗ của bọn họ là một cái trường học đang được sửa chữa, học sinh đều đang ở một trường khác. Ôn Khinh Hàn và Thời Thành Thu dạo bước quanh bãi tập, có tiếng ve kêu đứt quãng, đêm hè gió mát lượn qua, tâm trạng thư thái nên không thấy nóng chút nào.
Hai người đứng bên ánh đèn, chiếc bóng trải dài trên mặt đường, Thời Thanh Thu chạm vào tay Ôn Khinh Hàn, nhẹ giọng hỏi: “Khinh Hàn, rốt cuộc đứa bé lúc nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ôn Khinh Hàn im lặng một lúc lâu, cô hướng mắt về phía xa xăm, sâu kín nói: “Là bạo lực gia đình. Mình vô tình nghe em ấy nhắc tới, hỏi ra mới biết, ba của em ấy đại khái là vì tình trạng thân thể dẫn đến tâm trạng sa sút, rồi xả giận lên người khác. Dựa theo cách nói của em ấy, chuyện này đã hình thành thói quen bạo lực gia đình.
Cậu biết đó, thói quen bạo lực gia đình được tạo thành bởi hai điểm chủ yếu, một là bên bị hại nhiều lần tỏ ra yếu kém, hai là bạn bè người thân xung quanh không chú ý tới. Đứa bé kia có cả hai điểm này, mẹ của em ấy không những tự mình nhẫn nhịn, còn cố khuyên nhủ con trai đừng rêu rao với bên ngoài, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới cách giải quyết vấn đề.”
Ôn Khinh Hàn dừng bước lại, ngồi lên băng ghế đá ở bãi tập, Thời Thanh Thu cũng ngồi xuống, nàng nói với Ôn Khinh Hàn: “Lúc nảy mình nghe em ấy nói, mỗi một lần ba em ấy đều xin lỗi, nhận sai, nghe có vẻ là thái độ nhận lỗi rất tốt lành. Dù sao nơi này cũng là địa phương nhỏ, rất nhiều người ôm thái độ không liên quan tới mình, huống chi người trong cuộc còn là một người muốn đánh một người nguyện bị đánh, cho nên chuyện mới kéo dài dâu đến vậy.”
“Đúng vậy.” Ôn Khinh Hàn gật đầu: “Nhưng mình cảm thấy, hẳn là đã có người sắp đặt cho chúng ta gặp chuyện lần này.”
“Bởi vì thái độ của người dẫn chương trình lúc nãy sao?”
Ôn Khinh Hàn mím môi: “Ừm, nếu như chỉ là trùng hợp, anh ta không cần thiết phải dọn ra một chỗ cho chúng ta gặp đứa bé kia, thậm chí còn tự mình đứng trông ở cửa ra vào. Mà lúc nảy anh ta đã nói với mình, nào là cái gì nên truyền ra ngoài bên trên đã có bàn giao.”
Đứa bé này cứ như đã được cấp thẻ thông hành, hoạt động đã kết thúc vẫn được ở lại gặp mặt với cộng tác viên, rất hiển nhiên là có sắp xếp đặc biệt. Nhưng mà vì cái gì? Trong đầu Thời Thanh Thu như hiện lên cái gì đó rất sống động, nhưng lại nhanh chóng biến thành mờ mịt.
Nàng hoàn hồn, quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn thì thấy khóe môi cô đang mím lại như nhịn cười, nàng tức giận vỗ một phát lên tay phải của cô: “Cậu cười gì hả? Mau nói mình biết cậu đang nghĩ gì?”
Nàng đánh không mạnh tay, chỉ lướt nhẹ qua mà thôi, nhưng Ôn Khinh Hàn lại nhíu cả mày, bàn tay phải vì bị đau mà hơi co lại.
“Khinh Hàn, cậu bị sao vậy?” Thời Thanh Thu vội vàng nắm lấy cổ tay Ôn Khinh Hàn, định xem rốt cuộc tay cô bị làm sao.
Ôn Khinh Hàn chỉ khẽ lắc đầu, nắm chặt tay Thời Thanh Thu, đặt tay nàng lên đùi mình: “Không có gì, đừng gấp.”
Thời Thanh Thu sẽ tin à? Nàng nhìn mu bàn tay của Ôn Khinh Hàn, thấy mu bàn tay vốn nên không có lấy một chút tì vết thì lại có một mảng xanh xanh tím tím rõ ràng là do đụng chạm rất mạnh mà nên. Dấu tích rõ ràng như vậy, thế mà đến giờ nàng mới nhìn thấy.
“Cái này thì không sao kiểu gì được? Sao cậu không nói với mình?” Thời Thành Thu kéo tay cô đến trước mặt mình, ánh mắt nhìn Ôn Khinh Hàn đầy lo lắng: “Bị thương lúc nào vậy?”
“Hôm qua, không có gì to tát.” Ôn Khinh Hàn cong mày, hơi mím môi, nhìn Thời Thanh Thu đang cúi đầu, bỗng nhiên nói khẽ: “Nhưng nếu cậu thổi thổi dùm mình thì chắc nó sẽ khỏi nhanh hơn đó.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)