Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 34

1279 0 11 0

“Hai vị thí chủ đến đây vì chuyện gì?”

Lão hòa thượng này vẫn giữ lễ nghi tiếp đãi khách hành hương trước đây, một người vào lễ phật, sợi râu của ông ấy đã bạc trắng, trên trán cũng có nếp nhăn, tuổi tác khá cao.

“Chào ngài, chúng tôi tới từ thôn làng bên kia, muốn đến đây để tìm vài thứ, không biết có tiện không ạ?” Thời Thanh Thu đi tới một bước.

Lão hòa thượng nhìn hai người họ một ngồi, nhích sang bên cạnh một chút rồi cất lời: “Đi đi, mặc dù miếu hoang này có rách nát thật nhưng Phật vẫn ở trong lòng, hy vọng lúc mọi người tìm kiếm hãy cẩn thận một chút.”

Hai người gật đầu đồng ý rồi đi vào miếu, một trái một phải dùng hình thức đánh bọc sườn* để kiểm tra xem trong miếu có chỗ nào có thể giấu đồ được không, chỗ trũng và mấy khe hở đều tìm, đồng thời động tác cũng rất nhẹ nhàng. Nhưng cho dù là vậy thì lúc hai người đi ra, trên tay vẫn trống trơn.

*đánh bọc sườn: vây đánh sau lưng hoặc bên hông địch.

Ôn Khinh Hàn khẽ thở dài một tiếng rồi đi tới cửa miếu, tâm trạng kích động vì cho rằng sắp hoàn thành nhiệm vụ khi nãy của Thời Thanh Thu cũng lạnh đi. Nàng quay lại đối diện với tượng Phật đã tróc không ít sơn vàng, nghĩ lại vừa rồi cũng có chỗ đáng trách, dựa vào Phật gia nói thì đúng là đã quấy rầy rồi.

Thời Thanh Thu tạm thời thả lỏng tâm trạng, quỳ gối lên đệm cối đã được lau vô cùng sạch sẽ, thành kính dập đầu ba lần, một lần cuối cùng nàng làm chậm lại, trán chống trên mu bàn tay thật lâu. Chỉ có điều khi động tác này vừa dừng lại như vậy, nàng mới phát hiện gạch trước mặt hình như không thích hợp.

Ôn Khinh Hàn đứng đưa lưng về phía tượng Phật, một hồi lâu sau cũng không nghe thấy động tĩnh gì, lão hòa thượng chào hỏi cô một tiếng: “Giữa đầu lông mày của thí chủ là mây đen chưa tan, có lẽ có tâm sự nặng nề, sao không rút một quẻ thăm?”

Ôn Khinh Hàn dời mắt nhìn qua, cô hé môi tính nói chuyện thì Thời Thanh Thu ở sau lưng khiếp sợ nói: “Khinh Hàn, mình tìm được rồi!”

“Xin lỗi.” Cô mỉm cười áy náy nói xin lỗi lão hòa thượng, sau đó bước nhanh tới chỗ Thời Thanh Thu: “Thanh Thu, sao vậy?”

“Mình tìm được rồi. Cậu xem nè, đây là thư của tổ tiết mục.”

Thời Thanh Thu đưa lá thư cho Ôn Khinh Hàn: “Nó ở dưới gạch trước đệm cối, được chặn rất chặt, nếu không nhờ lúc mình cúi đầu đúng lúc nhìn thấy gạch hơi hở ra thì chắc là không hề để ý tới luôn đó.”

Ôn Khinh Hàn vẫn chưa trả lời, Thời Thanh Thu lại hỏi: “Đúng rồi, hình như hồi nãy cậu định rút quẻ hả? Đã rút chưa?”

Ôn Khinh Hàn lắc đầu, vò tờ giấy ký văn gợi ý khi này trong tay, ánh mắt dịu dàng, môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Vẫn chưa. Vận mệnh nằm trong tay mình, thắng hay thua, vui hay buồn thì rút thăm rồi có thể làm được gì đây? Cùng lắm là nảy sinh tâm sự nữa thôi.”

Dường như trong lời của cô có ý gì đó, Thời Thanh Thu không biết vì sao đột nhiên cô lại giải thích nhiều như vậy, chỉ là Ôn Khinh Hàn không định nói thêm gì, cũng không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào, chỉ nói với nàng: “Thanh Thu, chúng ta về thôi, mặt trời sắp lặn rồi.”

Thời Thanh Thu gật đầu “ừ” một tiếng, hai người nói lời cảm ơn với lão hòa thượng rồi rời khỏi chùa miếu.

Lần này Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn quay về nhà trưởng thôn trước, mãi đến giờ cơm tối, mấy người còn lại mới lục tục trở về. Mẹ con Vu Thục Thận vẫn rất ung dung, cười cười nói nói, chị em Lục Tư Chu cùng với Từ Chỉ và bạn thân của cô ấy có hơi mệt mỏi, người chật vật nhất chính là Tần Vọng.

Cả người anh ta xám xịt đi vào bắt đầu la hét: “Cái này giấu kinh quá đấy, không ngờ lại giấu dưới đáy than đá, dù sao thì tôi cũng anh dũng không sợ nhưng nếu đổi thành một cô gái nhỏ nào đó trong đám mọi người thì chẳng phải cả người đều nhuộm màu hết ư?”

“Được rồi, mau đi tắm rửa thay quần áo mới chuẩn bị ăn cơm thôi.” Quý Lam dở khóc dở cười, cô nàng lo lắng nhưng vẫn háo hức hơn, khi nãy Tần Vọng đều giành làm hết mọi chuyện.

MC vỗ tay, giơ loa lên: “Mọi người vất vả rồi, tất cả đi tắm sạch sẽ đi, một lát đi ra ăn tối. Tối nay cứ nghỉ ngơi thoải mái, ngày mai sẽ có nhiệm vụ mới chờ mọi người.”

Mọi người chào hỏi nhau vài câu rồi giải tán, ai về phòng người nấy chuẩn bị đi tắm. Mặc dù không phải ai cũng bẩn cả người như Tần Vọng nhưng thời tiết này rất nóng nực, tất cả mọi người đều ở ngoài cả ngày, không bẩn thì cũng đổ mồ hôi đầy người, dính dính vô cùng khó chịu.

Lúc ăn cơm tối, mọi người đều lấy thư của mình ra chia sẻ nội dung bên trong, năm nhóm có người cười trừ, cũng có người bắt đầu suy nghĩ, cũng có người lâm vào khó khăn. Mọi thứ vẫn cần MC công bố, chưa tới phân đoạn này nhanh như vậy được, ngày mai vẫn còn một phân đoạn cần phải tiến hành.

Dù sao Thời Thanh Thu cũng là người trong vòng, nàng nói chuyện với bạn bè và tiền bối trên bàn cơm một hồi, lúc nàng chú ý tới Ôn Khinh Hàn thì mới phát hiện Ôn Khinh Hàn đã không còn ở trong phòng.

Nàng lên tiếng chào rồi rời đi, vừa đi vào sân thì đã nhìn thấy Ôn Khinh Hàn đang khom người trò chuyện gì đó với một đứa bé trong nhà trưởng thôn. Nàng đến gần, chỉ nghe thấy Ôn Khinh Hàn mỉm cười nói một câu “Được, cảm ơn em”, sau đó đứa bé kia chạy đi.

“Khinh Hàn.”

“Hả?” Ôn Khinh Hàn quay lại: “Cậu ra đây làm gì?”

Thời Thanh Thu vén tóc mai rũ xuống ra sau tai, chậm rãi đi qua, cười nói: “Lúc nói chuyện gần xong, mình phát hiện cậu không có ở đó. Vừa rồi cậu nói gì với đứa bé kia vậy?”

“Không có gì, chỉ hỏi chút vấn đề thôi.” Ôn Khinh Hàn cúi đầu mím môi, dường như có hơi do dự ngẩng đầu hỏi: “Thanh Thu, cậu muốn ngắm sao không?”

“Hả? Sao cơ?”

Ôn Khinh Hàn hỏi lại lần nữa: “Ý mình là cậu có muốn đến gần ngôi sao một chút không?”

Thời Thanh Thu thấy cô nghiêm túc như vậy thì gật đầu, tò mò nói: “Muốn, nhưng phải làm sao?”

“Đi theo mình.”

Ôn Khinh Hàn kéo Thời Thanh Thu đi tới một căn phòng trong góc của nhà trưởng thôn, bên ngoài có một cái thang bằng trúc, trông rất dễ để trèo lên nóc nhà. Mà nóc nhà của căn phòng này đúng là có thể dùng để hóng mát, đây là chuyện mà khi nãy Ôn Khinh Hàn mới hỏi.

Ôn Khinh Hàn trèo lên nóc nhà trước, sau khi kiểm tra một lượt không phát hiện ra vấn đề gì thì mới vươn tay ra đưa cho Thời Thanh Thu đang trèo lên: “Từ từ thôi, nắm tay mình.”

Thời Thanh Thu không ngờ Ôn Khinh Hàn nói ngắm sao là ngắm kiểu này, lúc nàng treo lên tới bậc cuối cùng thì nắm chặt bàn tay Ôn Khinh Hàn vươn tới, không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Nụ cười này khiến nàng không để ý dưới chân đạp hụt, dường như bên tai đã có thể nghe thấy tiếng gió gào thét lúc rơi xuống. Một tiếng thét kinh hãi theo sát tiếng cười truyền tới, Ôn Khinh Hàn nhanh tay lẹ mắt nắm chặt tay nàng, một tay khác nhanh chóng ôm eo nàng kéo vào trong lòng mình.

Sau một trận sợ hãi, giọng nói trầm ổn của Ôn Khinh Hàn vang lên bên tai nàng: “Ổn rồi, đừng sợ, không sao cả.”

Thời Thanh Thu vẫn chưa thoát khỏi sự sợ hãi khi nãy, tiếng tim đập trong lồng ngực nàng rõ ràng đến mức khiến nàng khủng hoảng. Nàng cúi đầu thở hổn hển, bàn tay đang bị Ôn Khinh Hàn nắm chặt cũng nắm chặt lại tay cô, một tay khác cũng vô thức ôm Ôn Khinh Hàn vào khi nãy. Dường như người này chính là nhánh cây có thể cứu mạng bên vách núi, cảm giác ỷ lại tràn trề như được uống chất dinh dưỡng no căng, chậm chạp nảy mầm sinh trưởng.

Hô hấp ấm áp phả bên tai, nhiệt độ khiến người ta cảm thấy còn nóng bóng ở cả gió nóng mùa hè này. Ôn Khinh Hàn cúi đầu muốn làm lơ lỗ tai ngày càng nóng hổi, cô cắn môi, đầu ngón tay của bàn tay đang ôm Thời Thanh Thu khẽ run rẩy đặt trên lưng nàng, không di chuyển cũng không buông ra.

Cô dịu dàng khẽ an ủi Thời Thanh Thu đang sợ hãi: “Thanh Thu, không sao rồi, bây giờ an toàn rồi.”

Thời Thanh Thu nhắm chặt hai mắt bình phục cảm xúc, không tự chủ được chống cằm lên vai Ôn Khinh Hàn, đồng thời nàng cũng cảm giác được dường như cơ thể của Ôn Khinh Hàn hơi cứng đơ một chút vì động tác này của nàng.

Nàng mở mắt ra, khẽ mấp máy môi hỏi: “Khinh Hàn, cậu sao vậy?”

“Không sao, cậu vẫn ổn chứ?”

“Ừ, mình không sao, cảm ơn cậu.”

Thời Thanh Thu buông tay ra, bấy giờ nàng mới phát hiện Ôn Khinh Hàn còn ôm chặt hơn, nhưng ngay sau khi nàng buông tay ra thì Ôn Khinh Hàn cũng thả lỏng tay.

Ôn Khinh Hàn lui ra sau vài bước, ngồi xuống chỗ trống dưới chân, Thời Thanh Thu đi qua ngồi cạnh cô. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la không bị nóc nhà che chắn, quay lại cười hỏi: “Đây là ngắm sao mà cậu nói đó hả?”

“Ừ, có thể gần một chút, so với mấy tòa nhà cao kia thì mình cảm thấy nhà không có nóc sẽ thoải mái hơn.”

Ôn Khinh Hàn nhìn bầu trời đầy sao, không nhịn được cong mi: “Cậu cảm thấy thế nào? Mình nhớ hồi nhỏ cậu rất thích ngắm sao.”

“Đúng vậy đó, nhà không có nóc sẽ thoải mái hơn, cảm giác tầm mắt được mở rộng rất nhiều.”

Nhất thời hai người không nói gì, Thời Thanh Thu co đầu gối, hai tay ôm bắp chân, tì cằm lên đầu gối, thong dong nói: “Hôm nay nguy hiểm thật đó, nếu chúng ta không tìm được thì đã thua rồi, sẽ bị tổ tiết mục sắp xếp cho một nhiệm vụ trừng phạt, chắc chắn sẽ thảm hơn nhiều so với mấy nhiệm vụ lúc trước đặt ra.”

Ôn Khinh Hàn ngoái lại nhìn, bên môi vẫn là độ cong nhạt nhẽo: “Nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành đó, không phải ư?”

Cô như có chút ý tứ nào đó, nhìn sườn mặt tĩnh lặng của Thời Thanh Thu dưới ánh trăng rồi chợt nói: “Cho dù thua cũng không sao, lần sau vẫn có thể thắng lại được. Là ai nói thua thì không thể chuyển bại thành thắng chứ?”

Trong giây phút lời nói của Ôn Khinh Hàn vừa dứt, trái tim Thời Thanh Thu như khẽ dao động. Nàng nhìn Ôn Khinh Hàn lần nữa, nhìn người luôn giữ vẻ mặt lãnh đạm này dường như bây giờ đã cười nhiều hơn, cũng thường chủ động nói chuyện với mình rồi.

Người này hình như ấm áp hơn con người lạnh lùng trong trí nhớ của nàng một chút. Thời Thanh Thu cười một tiếng, chỉ một chút ấm áp mà thôi, không nhiều lắm.

Thời Thanh Thu nhìn cô, hỏi ra một vấn đề đã băn khoăn rất lâu trong lòng: “Khinh Hàn, vậy nếu như có một chuyện cậu biết rõ là không chắc sẽ thắng, vậy cậu còn tiếp tục làm chuyện này nữa không?”

Ánh mắt của Ôn Khinh Hàn rất bình tĩnh, cô trầm mặc nhìn Thời Thanh Thu rất lâu, hỏi lại một câu: “Tại sao lại không chứ?”

Thời Thanh Thu khó hiểu mở to mắt, sững người nhìn Ôn Khinh Hàn. Nàng cho rằng một người không muốn tốn thời gian yêu đương, luôn coi chuyện yêu đương là làm lãng phí thời gian như Ôn Khinh Hàn sẽ phải trả lời một câu “Không đâu”, nhưng đáp án bây giờ lại nằm ngoài dự kiến của Thời Thanh Thu.

Dù sao ánh trăng cũng không lớn đến mức có thể soi rõ sự vật trước mắt, Thời Thanh Thu không nhìn rõ được cảm xúc trong mắt Ôn Khinh Hàn, chỉ thấy khóe môi cô cong lên, lời nói ẩn chứa sự dịu dàng: “Nếu như đây là chuyện mình muốn làm, vậy mình sướng vui đau buồn đoạt được cái này cái kia cũng không thể quan trọng bằng chuyện này. Nếu mình thắng, vào một khắc sinh mệnh cuối cùng của mình, mình cũng sẽ cảm ơn vì mình đã từng cố gắng.”

Tay Thời Thanh Thu vô thức nắm chặt bắp chân, trong mắt nàng như có chút hơi nước, cố gắng lặng lẽ mở to mắt nhìn Ôn Khinh Hàn, khẽ cười một tiếng hỏi cô: “Vậy nếu như thua thì sao?”

“Thua à?” Ôn Khinh Hàn nỉ non tự hỏi lại, cô như đang trầm tư, lập tức cười nói: “Nếu như thua cũng được, mình không nuối tiếc.”

Chỉ là sẽ rất đau khổ, rất khó chịu, đau đớn như sắp đến gần cái chết.

Thời Thanh Thu nghe ra được chút gì đó không thích hợp, Ôn Khinh Hàn nói là “mình không nuối tiếc” giống như đang mượn chủ đề này để biểu đạt gì đó, nếu không thì phần cuối sẽ không phải là thế này.

Từ khoảng thời gian ở chung tới nay, mỗi một ngày không thể thích ứng khi vừa đăng ký kết hôn đang thong thả loại trừ. Mãi cho đến bây giờ, Thời Thanh Thu đã rất tự nhiên tới gần Ôn Khinh Hàn, ngay cả ban đêm khi chung chăn chung gối cũng sẽ không cố gắng giữ khoảng cách, bởi vậy nên khoảng cách bây giờ của họ rất gần.

Mũi Ôn Khinh Hàn hơi cay, hốc mắt cũng hơi khó chịu, cô mở to mắt để làm dịu sự cay xè trong mắt. Lần này cô không chút do dự nắm tay Thời Thanh Thu, đầu ngón tay hơi lạnh chậm rãi chen vào giữa ngón tay và bắp chân nàng, nhẹ nhàng nắm lấy.

“Hai người có thân mật cái gì thì về phòng rồi nói tiếp, đêm khuya gió lớn, mau xuống đây đi.”

Giọng nói của Vu Thục Thận truyền tới từ bên dưới, Thời Thanh Thu bị tiếng gọi làm tỉnh táo lại, Ôn Khinh Hàn trả lời: “Bọn em xuống ngay đây.”

Hai người tranh thủ đứng lên, suốt cả quá trình Ôn Khinh Hàn cũng không hề buông tay Thời Thanh Thu: “Đi thôi, về đi ngủ, mai còn phải dậy sớm nữa.”

Có cơn gió nhẹ thoảng qua, cảm giác hoang mang vừa rồi và cảm giác an tâm chậm rãi chảy xuôi trong lòng nàng, trong khoảnh khắc đó lập tức dập tắt hết tất cả nỗi sợ hãi của nàng, dường như ấm áp vẫn còn đó, ngay trong lòng bàn tay nàng, ngay trên người bên cạnh chỉ cách nàng trong gang tấc.

Thời Thanh Thu nhìn Ôn Khinh Hàn, khóe môi cong lên: “Được.”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16