Hôm nay có rất nhiều cư dân mạng khui ảnh vô tình chụp được của Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn, hai người trong hình lúc thì nắm tay, lúc thì Thời Thanh Thu nắm cánh tay Ôn Khinh Hàn.
Điều hút mắt người ta nhất chính là lúc Ôn Khinh Hàn khi thì ướm quần khi thì ướm áo trước người Thời Thanh Thu, vẻ mặt Thời Thanh Thu dịu dàng ngoan ngoãn, trên gương mặt bình thản thường ngày của Ôn Khinh Hàn cũng hiếm khi có thêm vài phần nhu hòa. Ngay cả lúc ăn gì đó trong quán ăn nhỏ cũng có dân mạng chụp được khoảnh khắc Ôn Khinh Hàn thừa dịp Thời Thanh Thu đi lấy gia vị đã dọn đũa xong cho nàng, cũng đã cắm sẵn ống hút vào trong đồ uống.
Trong đó có một tấm ảnh hai người cắn ống hút nhìn nhau cười là bị lan truyền thường xuyên nhất, bao gồm cả các diễn viên cùng tham gia ghi hình “Trong phim ngoài đời” với Thời Thanh Thu, trong lúc phát trực tiếp cũng không quên quảng cáo cho hai người họ.
Bọn họ ăn cơm tối ở bên ngoài, sau khi ăn xong thì mặt trời cũng đã lặn về Tây, sắc trời dần từ màu cam đậm nhạt không đồng nhất chuyển thành màu sâu sắc hơn, đêm đan lặng lẽ tới.
Thời Thanh Thu đang ngồi ở ghế phụ lướt weibo xem mấy tấm ảnh bị chụp hôm nay, có nhiều tấm chụp lúc nàng đang nói chuyện với Ôn Khinh Hàn, vẻ mặt tự nhiên thoải mái, nhất là Ôn Khinh Hàn bị chụp trúng không ít ảnh lúc mỉm cười, trông rất đẹp.
Nàng cất điện thoại, vừa cười vừa ung dung nói: “Khinh Hàn, có phải hôm nay chúng ta đã quá phách lối rồi không? Từ sáng đến giờ mỗi một chỗ chúng ta đi tới là đều bị chụp lại hết.”
Ôn Khinh Hàn lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, môi mỏng xinh đẹp khẽ cong lên một nụ cười: “Có lẽ là vì bây giờ không cần phải kiêng dè gì nữa nên mới thấy chúng ta khiêm tốn cho lắm.”
Thời Thanh Thu quay sang nhìn Ôn Khinh Hàn, dường như sự vui vẻ hôm nay vẫn còn quẩn quanh hai người, thay cho sự thương cảm ngày hôm qua, cũng thay cho khủng hoảng trong lòng nàng. Nàng cứ lẳng lặng nhìn Ôn Khinh Hàn như thế, trong lòng lại tràn ra mật ngọt như đang may vá lại mấy lỗ thủng trong tim ngày hôm qua.
Ôn Khinh Hàn không về thẳng thành phố Phượng Hoàng, cô lái xe đến gần trường cấp hai mà hai người từng học rồi dừng lại dần đó. Sau đó cô lấy thẻ căn cước cho bảo vệ xem, nói là đến tìm một giáo viên ôn chuyện cũ, bảo vệ mới cho hai người vào.
Trường học đang tiến hành tự học buổi tối, trên thao trường sáng trưng không có bóng người. Ôn Khinh Hàn nắm tay Thời Thanh Thu, hai người dạo bước dọc theo con đường nhỏ từ cửa trường học lúc trước, thỉnh thoảng có vài tiếng ve kêu lại càng làm nổi bật lên thời gian đi học im lìm này.
Thời Thanh Thu không khỏi lén liếc nhìn Ôn Khinh Hàn mấy lần, sau mấy lần đã bị Ôn Khinh Hàn tóm gọn.
“Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Ôn Khinh Hàn khẽ nói.
“Mình chỉ muốn hỏi vì sao cậu lại tới đây mà thôi.”
Thời Thanh Thu cúi đầu nhìn con đường nhỏ bằng phẳng dưới chân, nàng bước từng bước chậm rãi, giao nhiệm vụ dẫn đường và hai tay của mình cho Ôn Khinh Hàn nắm.
Sắc trời đã hoàn toàn tối xuống nhưng khi đứng trên sân trường mười mấy năm qua chưa từng bước vào lại, Thời Thanh Thu vô cùng lưu luyến điều này nên khó mà bình tĩnh được. Thật sự giống như đã trở về thời kì cấp hai của mười mấy năm trước, khi đó mỗi ngày cô đều sẽ vui vẻ nhộn nhịp, ngay cả Ôn Khinh Hàn cũng không có lạnh nhạt đến mức như bây giờ, thỉnh thoảng cô còn biết chủ động mỉm cười.
Ôn Khinh Hàn nhìn dãy phòng học ở phía xa, giơ tay chỉ vào hướng đó rồi hỏi Thời Thanh Thu: “Thanh Thu, đằng sau dãy phòng học kia có một cái hồ bơi, sau đó nữa là sân vận động, cậu còn nhớ mấy cái này không?”
Thời Thanh Thu ngẩng đầu nhìn qua, mỗi một phòng học trong dãy kia đều đang sáng đèn, nàng nhìn theo hướng tay Ôn Khinh Hàn chỉ, đặt mắt trên cái hồ bơi phía sau: “Nhớ chứ.”
Nàng cong môi khẽ cười nói: “Mình còn nhớ rõ có một lần trường tổ chức ngày hội vận động, giáo viên muốn cho cậu chạy sáu trăm mét nhưng cuối cùng lại cảm thấy trông cậu quá là thư sinh, có lẽ không chạy nổi nên đã đổi cho một người khác.”
Khi đó Ôn Khinh Hàn rất điềm đạm, đối xử với mọi người đều lễ phép, không thể tìm ra được chút nhược điểm nào trên người cô, học sinh hâm mộ cô đều như cá diếc sang sông, ngay cả giáo viên cũng vô cùng yêu thương cô.
Ôn Khinh Hàn thu tay lại nhìn quay Thời Thanh Thu, gương mặt nhỏ trông vô cùng dịu dàng trong màn đêm: “Sự thật chứng minh giáo viên quyết định như vậy là đúng, lúc luyện tập mình còn không chạy nổi, nếu thật sự tham gia ngày hội vận động thì sẽ tới mức nào nữa chứ?”
Từ đó trở đi cô không thể chạy nữa, nhưng mỗi lần Thời Thanh Thu chạy tới điểm cuối cùng là cô đều sẽ ở đó chờ nàng, hòa mình với bạn bè khác vui vẻ vì Thời Thanh Thu chạy đến điểm cuối. Lúc đó vì cô và Thời Thanh Thu đã quen biết từ nhỏ nên tự nhiên có rất nhiều lúc cô càng thích ở chung với Thời Thanh Thu hơn.
Nhiều năm dài trôi qua, tích lũy từng li từng tí, ngay khi học năm đầu đại học thì mới đủ nặng, nặng đến mức làm cho Ôn Khinh Hàn nhận ra tầm quan trọng của Thời Thanh Thu đối với mình.
Ôn Khinh Hàn dẫn Thời Thanh Thu đến ghế dài gần dãy phòng học bên thao trường ngồi xuống, đưa lưng về phía cổng trường, đối mặt với hồ bơi. Gió mùa hè thoảng qua lọn tóc của hai người giống như lập tức quay về một buổi tối vào mười mấy năm trước, sau khi bọn họ kết thúc tiết tự học buổi tối thì ngồi trên bãi tập nhìn mấy nữ sinh đùa giỡn, nam sinh đuổi theo.
“Mình nhớ lúc đó mấy bạn học nói đồ ăn trong căn lầu hai rất ngon nhưng lầu hai chỉ mở cho giáo viên thôi. Khinh Hàn, cậu có từng ăn cơm ở lầu hai chưa?” Thời Thanh Thu tò mò hỏi.
Ôn Khinh Hàn lắc đầu: “Không có, bình thường mình toàn ăn ở lầu một.”
Cô vừa dứt lời lại khẽ cong môi, lúc đó cô thích ở gần Thời Thanh Thu thêm một chút.
“Này Khinh Hàn, cậu còn nhớ không? Lúc đó có lần tụi mình học tiết tự học môn toán buổi tối, giáo viên dạy Toán đã lấy máy tính chiếu phim cho chúng ta coi đó.”
Thời Thanh Thu suy tư gì đó rồi dùng khuỷu tay đụng vào Ôn Khinh Hàn: “Mình không nhớ rõ tên nhưng bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy rất xấu hổ, cái loại phim cốt truyện tình yêu bồng bột đó đó. Lúc đó cả lớp toàn cười, ông ấy thì hay rồi, còn viết giáo án say sưa ngon lành…”
Ôn Khinh Hàn khẽ cười một tiếng rồi mới trả lời: “Sao vậy? Thầy toán lớn tuổi rồi nên không cho thầy ấy xem phim tình yêu à?”
Thời Thanh Thu cắn môi cười, một tay khác vỗ nhẹ lên cánh tay Ôn Khinh Hàn một cái: “Nào có chứ, mình không có ý này, mình đang nói về cái bộ phim kia cơ mà.”
Dưới ánh đèn, gương mặt Thời Thanh Thu càng thêm xinh đẹp vô cùng, trong mắt như có ánh sao nhỏ vụn khiến Ôn Khinh Hàn nhất thời nhìn đến ngây dại. Mãi đến khi Thời Thanh Thu dần khôi phục nụ cười, cô mới tỉnh táo lại, mất tự nhiên chớp mắt một chút, khóe môi hơi mím chặt.
Ôn Khinh Hàn có thêm một chút hồi ức, cô vẫn nắm tay Thời Thanh Thu, khẽ nhúc nhích: “Mình nhớ hồi ở ngày hội vận động, thầy toán còn từng khen cậu là không thể trông mặt mà bắt hình dong, trông thì yếu ớt nhưng không ngờ lại có thể chạy được tận tám trăm mét.”
“Hả? Ông ấy từng khen mình ư?” Thời Thanh Thu kinh ngạc hỏi: “Khen hồi nào? Sao mình không biết gì vậy?”
“Lúc đó cậu mới chạy xong, đang nghỉ ngơi nên mới không nghe được.”
“Chẳng trách… Cậu nhớ dai thật đó, chẳng trách là sinh viên tài cao.” Thời Thanh Thu mỉm cười khen cô.
Ôn Khinh Hàn không tiếp tục đề tài này, trên môi cô dần hiện ra nụ cười, ý cười dâng lên trong mắt trông vừa ôn nhu lại không đánh mất sự nghiêm cẩn của cô.
“Thanh Thu, cậu có còn nhớ lúc tập luyện chạy tám trăm mét trong tiết thể dục, cậu luôn thua người khác một khoảng rất xa không? Mỗi lần như vậy mình đều sẽ đứng ở điểm cuối chờ cậu, nhìn cậu chạy từng vòng từng vòng một rồi chạy đến đích. Cho dù cậu chạy mấy lần, thua mấy lần thì mình đều đứng ở điểm đích chờ cậu chạy tới. Lúc đó mình không hiểu gì cả nhưng bây giờ nghĩ lại thì mình vừa hy vọng có thể để cậu trải qua mấy chuyện này rồi hiểu ra một vài thứ. Cậu có thua bao nhiêu lần cũng được, mình đều sẽ đứng ở điểm đích chờ cậu tới, chờ cậu xuất phát một lần nữa, mãi đến khi đến tận lần cuối cùng cậu thắng thì sẽ không chạy nữa, vậy điểm đích của cậu chính là mình. Mình nói như vậy, cậu có thể hiểu được không?”
Thời Thanh Thu im lặng không nói gì, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc nhìn Ôn Khinh Hàn, sương mù trong lòng đang dần tản ra, đồng thời cũng làm cho tòa tháp cao trong lòng cô vừa lung lay sắp đổ vừa có thêm không ít vết nứt.
Ôn Khinh Hàn khẽ cười một tiếng, bắt gọn bộ dạng giật mình lo lắng của Thời Thanh Thu, sau đó thong dong nói: “Mỗi ngày chúng ta hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng. Cậu nghĩ đây là ngày cuối cùng nên cậu phải nói tâm sự của cậu cho mình nghe, nếu không thì sẽ không còn cơ hội để nói. Cậu còn phải nghĩ đã là ngày cuối cùng rồi, phải tốt với mình một chút, cứ thế thì chúng ta đều đang cố gắng sống tốt từng ngày, nào còn chia xa được nữa chứ?”
Thời Thanh Thu buồn cười, hốc mắt đỏ lên, giọng nói cũng có phần run rẩy: “Vậy không phải giống như ngày tận thế rồi ư?”
Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu chăm chú, giọng điệu dịu dàng: “Mình chỉ làm một ví dụ mà thôi, có thể ở chung với nhau như vậy là được rồi. Sau đó, thỉnh thoảng cậu có thể nghĩ mình là điểm đích của cậu.”
Cô không để lộ bất kỳ giải thích nào có liên quan đến tình cảm nhưng từng câu từng chữ êm tai đều khiến người ta an tâm không thôi, giống như cô đã trải sẵn con đường phía trước cho Thời Thanh Thu, chỉ còn chờ Thời Thanh Thu đi tới, còn cô thì đứng ở cuối đường dang tay chờ Thời Thanh Thu đi đến.
Cuối cùng ngón tay của Ôn Khinh Hàn cũng dần len lỏi vào khe hở ngón tay của Thời Thanh Thu, ngón tay cô bắt đầu vuốt ve giữa ngón tay của nàng, cuối cùng mở rộng ra, lồng vào nhau, mười ngón đan xen.
“Khinh Hàn, mình…”
Thời Thanh Thu cắn môi, cúi đầu nhìn hai bàn tay nắm chặt của hai người, đột nhiên không biết nói gì cả, chỉ là vết nứt của tòa tháp cao trong lòng cô ngày càng nhiều và càng kéo dài. Nàng biết mình không chịu được xa cách nhưng bây giờ, điều khiến nàng khó chống đỡ hơn chính là Ôn Khinh Hàn.
“Được rồi, ngồi một lát nữa rồi chúng ta về nhà, nếu không thì học sinh tan học, đông đúc như vậy chúng ta không tiện ra ngoài đâu.” Ôn Khinh Hàn vuốt đầu, không nói thêm nữa.
Dọc đường ra khỏi trường học, hai người đều đang trầm mặc, lúc lái xe về thành phố Phượng Hoàng cũng không nói thêm gì nữa.
Vẫn như tối hôm qua, Ôn Khinh Hàn dừng xe trong ga-ra nhà họ Ôn trước, sau đó mới đưa Thời Thanh Thu về. Cảnh đêm tối nay và tối hôm qua không có gì khác biệt, ánh sao lấp lóe trên bầu trời đêm, bởi vì nhiệt độ ban đêm hơi hạ xuống nên gió mát mùa hè cũng không còn nóng như ban ngày nữa.
Lúc bọn họ dừng lại dưới ánh đèn gần cổng nhà, Thời Thanh Thu không muốn về, Ôn Khinh Hàn cũng không lên tiếng. Mãi đến khi thật sự không thể chịu nổi được sự im lặng này nữa, Ôn Khinh Hàn mới nắm tay Thời Thanh Thu.
Ôn Khinh Hàn nói: “Thanh Thu, ngày mai mình phải đi làm.”
“Ừm, vậy tối nay cậu ngủ sớm nhé.” Thời Thanh Thu gật đầu, ngón tay hơi nhúc nhích, nắm ngược lại tay Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn lặng lẽ mỉm cười, sau đó hỏi nàng: “Cậu đã nhớ hết mấy lời mình đã nói lúc ở trường học chưa?”
Đầu tiên Thời Thanh Thu sững sờ, sau đó chậm rãi gật đầu. Nàng và Ôn Khinh Hàn vẫn nhìn nhau, lúc này trong mắt Ôn Khinh Hàn toàn là dịu dàng, không rét không lạnh, mềm mại mà chuyên chú.
Trái tim nàng cũng đã khẽ run lên, nàng đã tự thuyết phục mình, giữa hai người đều là vì một giao ước nên mới ở bên nhau, cho dù giữa hai người phải hoàn thành chuyện cần làm giữa hai người yêu nhau chân chính thì thực chất cũng chỉ là bạn bè. Dù cho tương lai hai người có hôn nhau, ôm nhau thì đó cũng là xuất phát từ thân tình trói buộc sau khi bên nhau lâu dài.
Nhưng bây giờ nàng lại cảm nhận được vô cùng rõ ràng, nàng muốn cho Ôn Khinh Hàn ôm và hôn cũng không phải xuất phát từ tình bạn. Bởi vì bản thân tự hiểu như vậy nên ngay sau đó nàng không phải nhận được sự ngọt ngào mà là sợ hãi và bối rối đối với chuyện cũ. Nàng không còn dám dùng toàn bộ để đánh cược một lần, cược giữa hai người có tình yêu một đời một kiếp, cược giữa hai người sẽ không chán ghét lẫn nhau, cược giữa hai người sẽ không có ngày xa cách.
Nàng đã từng thất bại thảm hại, nào còn dám hy vọng xa vời sẽ thắng lợi hoàn toàn chứ?
Tối hôm qua khóc đến sưng cả mắt nên bây giờ hốc mắt nàng vẫn còn hơi đau nhức, Thời Thanh Thu cụp mắt không nhìn cô nữa, khẽ lắc đầu thì thào nói nhỏ: “Khinh Hàn, không được, không thể…”
Một Thời Thanh Thu yếu ớt và bất lực rất dễ làm trái tim Ôn Khinh Hàn đau đớn. Từ nhỏ cô đã không quá thân với nhiều người, sau khi trưởng thành lại càng không qua lại với người không cùng lý tưởng, trong lòng cô đã sớm khác người thường rồi. Nhưng loại đặc thù này không hề có tác dụng khi đứng trước mặt Thời Thanh Thu, cô mềm lòng đến mức không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng cô buông lỏng tay nhưng lại từ từ kiên định ôm lấy Thời Thanh Thu.
Giọng của cô hơi chìm xuống, ẩn chưa gợi tình vang lên bên tai Thời Thanh Thu: “Đừng sợ, đừng tránh mình, điểm đích của cậu là mình, kế hoạch của cậu cũng là mình. Còn nhớ mình từng nói gì không? Dù cho không chắc chắn sẽ thắng thì mình cũng sẽ cố hết sức để ứng phó, bởi vì mình có một nửa cơ hội thành công, hơn nữa sau này mình cũng sẽ không hối hận vì mình không chịu cố gắng. Thanh Thu, mình không biết tương lai của chúng ta sẽ như thế nào nhưng mình không hi vọng sau này chúng ta già đi rồi sẽ hối hận, sẽ tự hỏi vì sao lúc trước mình không thử một lần. Thanh Thu, đến lúc đó thì đã trễ mất rồi…”
Thời Thanh Thu không nhịn được ôm lại Ôn Khinh Hàn, mắt dán trên cổ cô, nước mắt chảy dọc xuống theo gò má. Trái tim nàng đang run rẩy, mi mắt cũng run rẩy không thôi: “Khinh Hàn, để mình suy nghĩ lại, để mình yên tĩnh một chút thôi…”
Làm sao bây giờ? Trong lòng nàng đang tự hỏi vô số câu mình phải làm gì. Nàng muốn liều lĩnh chạy đi, không còn gặp gỡ cũng không còn liên lạc với Ôn Khinh Hàn nữa, cắt đứt toàn bộ tình cảm sinh sôi hiện tại. Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi, thật sự đã không còn kịp nữa rồi, hai người đã kết hôn mất rồi.
Ôn Khinh Hàn cúi đầu xuống, im lặng thật lâu, cuối cùng mới khẽ nói: “Được, vậy cậu trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, trước khi cậu xuất phát đến đoàn làm phim thì mình lại tới tìm cậu.”
Thời Thanh Thu nhắm mắt lại, cố nuốt nước mắt vào, buông Ôn Khinh Hàn ra rồi quay người lùi lại, bước chân có phần lảo đảo thấy rõ.
Ôn Khinh Hàn vẫn nhìn Thời Thanh Thu rời đi như tối hôm qua, nhìn cổng nhà vừa mở ra rồi đóng lại, ánh mắt vô cùng chuyên tâm.
Trong lòng cô đang nói với bản thân từng lần từng lần một, dù cho mình có thua thì mình cũng không nuối tiếc, nhưng nếu mình thắng thì cậu chính là tài sản quý giá nhất trong quãng đời còn lại của mình.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)