Đường Tĩnh Tuệ ở bên cạnh ôm vai không cho nàng quá kích động, không ngừng trấn an nói: “Thanh Thu, đừng có gấp, bọn mẹ đang đợi bác sĩ, bác sĩ lập tức tới đây...”
Ôn Thừa Tuyên cau mày ngồi ở giường bệnh bên, không nói được một lời.
Mặt Triệu Uyển Nghi u sầu, nhìn con gái bất tỉnh nhân sự, bà ấy cầm tay Thời Thanh Thu, cũng không biết nên an ủi nàng cái gì.
“Bác sĩ...” Thời Thanh Thu hít một hơi, quay đầu nhìn lại, đúng lúc bác sĩ mặc áo choàng dài trắng đi tới.
Nàng vội vàng tiến lên, bất chấp mà đè chặt tay bác sĩ, viền mắt nàng vừa đỏ vừa ướt, nàng vội vàng hỏi: “Bác sĩ, tôi là người yêu cậu ấy, cậu ấy thế nào rồi? Cậu ấy bị thương ở đâu? Vì sao chưa tỉnh lại?”
Loạt câu hỏi không khỏi khiến vị bác sĩ vốn quen thấy gia đình mất kiểm soát bất ngờ, giọng nói của bác sĩ coi như ôn hòa mà báo tình huống của Ôn Khinh Hàn cho người trong phòng bệnh biết: “Não bộ cô ấy chịu va chạm nên thành não bị chấn động, lúc này là hôn mê tạm thời, trừ cái đó ra thì trên trán bị thương do va đập mà thôi, còn lại không phát hiện ra gì. Mấy người yên tâm, chẳng mấy chốc cô ấy sẽ tỉnh.”
Một câu nói này cơ hồ là rút đi sức lực của Thời Thanh Thu trong nháy mắt, nàng thu tay che miệng lại, nước mắt lại không nhịn được rơi từng giọt xuống, nàng vừa khóc vừa cười.
Thật tốt quá, Ôn Khinh Hàn không có việc gì.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này Thời Thanh Thu mới nhìn thấy mình đè chặt tay bác sĩ không thả, nàng vội vàng buông tay ra rồi lùi về sau một bước, đúng lúc Triệu Uyển Nghi đỡ lấy nàng, nàng đè tiếng khóc và cúi đầu nói cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ, không có việc gì là tốt rồi... Không có việc gì là tốt rồi...”
Nàng nói đi nói lại những lời này, cảm xúc hụt hẫng vì không gặp được Ôn Khinh Hàn vừa rồi đều được an ủi, tiếng khóc còn chưa ngưng, tiếng cười đã tới.
Nàng tránh khỏi Triệu Uyển Nghi, đi mấy bước qua ngồi bên giường Ôn Khinh Hàn, vươn tay nắm chặt chăn, nước mắt rơi trên chăn.
Lúc này, bác sĩ nói: “Nhưng cô ấy phải tĩnh dưỡng, sau khi tỉnh lại sẽ choáng váng đau đầu, muốn ói các thứ, sẽ kèm theo các triệu chứng sau khi tỉnh dậy. Trước tiên hãy quan sát vài ngày ở trong bệnh viện, không nên hoạt động quá sức trước khi phục hồi hoàn toàn.”
Hai người mẹ liên tục đồng ý: “Chúng tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ.”
Thời Thanh Thu lau nước mắt, quay đầu nói: “Cảm ơn.”
Bác sĩ gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Triệu Uyển Nghi đến bên cạnh Thời Thanh Thu, đau lòng nói: “Được rồi, Khinh Hàn không có việc gì là tốt rồi, bọn mẹ cùng ở chỗ này chờ nó.”
Thời Thanh Thu gật đầu, ánh mắt của nàng luôn không rời Ôn Khinh Hàn, nàng lại nghe thấy tiếng nói tiếng bước chân trong chốc lát.
Là Giản Ý Chi đang nói chuyện với người lớn trong phòng bệnh: “Chú, cô, bác trai, bác gái, chuyện công việc của Khinh Hàn cháu sẽ xử lý tốt, vừa rồi cháu đã thương lượng với cảnh sát phụ trách vụ án này. Bởi vì nơi xảy ra tai nạn của Khinh Hàn vẫn là trong tòa án nên người gây ra họa đã bị tóm gọn ngay tại chỗ, hiện tại chỉ chờ Khinh Hàn tỉnh lại, rồi lập biên bản một là được.”
Ôn Thừa Tuyên gật đầu, mắt lộ ra vẻ cảm kích: “Ý Chi, khổ cực cho cháu rồi.”
“Đúng vậy, khổ cực cho cháu, mau ngồi đi.” Triệu Uyển Nghi kéo Giản Ý Chi qua, lo âu hỏi: “ Tại sao lại xảy ra chuyện này trong tòa án? Nguyên nhân xảy ra chuyện mấy cháu có manh mối không?”
Giản Ý Chi nói: “Người gây ra họa là người nhà bị đơn trong phiên tòa hôm nay, thân chủ của Khinh Hàn cũng chính là nguyên cáo đã thắng kiện. Đúng lúc người nhà bị cáo lấy xe thì thấy Khinh Hàn lên xe, nên đã xúc động lái xe đụng vào xe Khinh Hàn, lúc đó Khinh Hàn chưa cài dây an toàn.”
Thời Thanh Thu nghe xong, hai tròng mắt đỏ bừng xoa vải xô trên trán Ôn Khinh Hàn, nhẹ nhàng mà nói: “Khinh Hàn, mình ở đây chờ cậu tỉnh lại.”
“Ai dà, thực sự là...” Triệu Uyển Nghi than thở.
Giản Ý Chi trấn an nói: “Dù sao chuyện như vậy cũng không thấy nhiều, các bác các cô cũng không cần lo lắng, đợi Khinh Hàn tỉnh lại thì tốt rồi.”
Giản Ý Chi đi tới bên giường Ôn Khinh Hàn nhìn một hồi, sau đó khom lưng nói với Thời Thanh Thu: “Thanh Thu, đợi Khinh Hàn tỉnh lại thì nói cho mình biết một tiếng, mình sẽ liên hệ với cảnh sát sắp xếp người qua đây làm biên bản.”
Thời Thanh Thu gật đầu, lẩm bẩm nói: “Tốt, cám ơn cậu.” Dừng một chút, nàng lại nhìn xung quanh, thấy bộ đồ hôm nay Ôn Khinh Hàn mặc, nàng vội vàng đi tới móc trong túi, lấy chìa khóa ra giao cho Giản Ý Chi: “Cậu ấy tỉnh lại nhất định sẽ nghĩ tới thứ này, chìa khoá Văn phòng luật sư giao cho cậu.”
Nàng có thể nghĩ được khi Ôn Khinh Hàn tỉnh lại, chuyện thứ nhất ngoại trừ nàng và ba mẹ thì nhất định chính là công việc.
Giản Ý Chi nhận lấy chìa khoá sau đó vỗ vỗ tay của nàng, trấn an lần nữa: “Yên tâm đi, không sao.” Sau đó cô ngẩng đầu nói với mấy người lớn: “Chú, cô, bác trai, bác gái, cháu về Văn phòng luật sư trước, mọi người còn đang chờ tin tức. Mấy người cố gắng nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.”
Giản Ý Chi và mọi người lên tiếng chào nhau, lại nhìn Ôn Khinh Hàn rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Mọi người cùng chờ Ôn Khinh Hàn tỉnh lại, cũng đợi cho đến khi trời đã khuya.
Cảm xúc của Thời Thanh Thu đã ổn định, nàng đang muốn khuyên người lớn trở về, nhưng vừa đưa cánh tay đỡ lấy khuôn mặt, trong lúc vô ý nàng thấy mi mắt Ôn Khinh Hàn động đậy.
“Khinh Hàn, cậu tỉnh rồi ư?” Thời Thanh Thu vội vàng cầm tay Ôn Khinh Hàn, đứng lên khỏi ghế cạnh giường, giọng nói của nàng khô khốc nghiêm trọng do không ăn uống mấy tiếng đồng hồ.
Hành động của nàng thu hút sự chú ý của mấy người lớn, mọi người đều bao vây giường bệnh bên.
Thời Hồng Lãng thăm dò đi qua và ân cần nói: “Thế nào? Có phải Khinh Hàn tỉnh hay không? Cháo vừa mua xong vẫn còn nóng.”
“Suỵt...” Đường Tĩnh Tuệ nguýt ông một cái.
Ôn Khinh Hàn tỉnh, mắt cô chỉ là hơi mở một chút, cảm giác hôn mê trời đất quay cuồng làm cô vô lực không tiếp tục được nữa, chưa kể nằm lâu khiến cơ thể cô cứng ngắc, ngay cả nói một câu bình thường cô cũng không thể.
Cô nhẹ nhàng cầm tay Thời Thanh Thu, sau đó kéo kéo đôi môi hơi khô rách, hơi thở mong manh nói: “Ba, mẹ, để mấy người lo lắng rồi, con không sao.”
Vẻ mặt cứng ngắc của Ôn Thừa Tuyên rốt cục cũng lộ ra nụ cười, ông ấy ngồi bên giường đắp chăn cẩn thận cho Ôn Khinh Hàn và nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, chuyện khác không cần quan tâm.”
Triệu Uyển Nghi kích động đến mức rơi nước mắt: “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi, đầu choáng váng không? Thân thể còn có chỗ nào khó chịu? Có đói bụng không?”
Ôn Khinh Hàn chịu đựng cơn chóng mặt kịch liệt, lắc đầu, sau đó nhìn về phía Thời Thanh Thu, nhìn cặp mắt đỏ ngầu của nàng, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt.
Lúc nàng nghe tin mình xảy ra chuyện nhất định là cực kỳ bối rối, cực kỳ bất lực, nhưng khi đó mình vốn không thể ôm nàng vào ngực, ngay cả nói một câu để an ủi cũng không thể.
Bọn họ sống thật hạnh phúc nhanh như vậy, chính là bởi vì hạnh phúc nhanh như vậy, nhưng giờ lại cảm giác được đau đớn, Ôn Khinh Hàn vô cùng sợ. Sợ Thời Thanh Thu không có người có thể dựa vào, sợ không có người có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của nàng, không còn có ai có thể yêu nàng như vậy.
Trong ánh mắt của Ôn Khinh Hàn hàm chứa quá nhiều tâm tình, làm cho Thời Thanh Thu cảm thấy cô muốn biểu đạt chút tâm tình, đang định hỏi thì cô nhéo nhéo tay Thời Thanh Thu.
Thời Thanh Thu cúi tai xuống, nghe cô nhẹ nhàng mà nói: “Để ba mẹ trở về.”
Thời Thanh Thu khẽ gật đầu, nàng đứng thẳng người khuyên: “Ba, mẹ, Khinh Hàn có con chăm sóc thì tốt rồi, mấy người ở đây rất lâu rồi, nên về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Đường Tĩnh Tuệ trả lời: “Này có là gì, bọn thay phiên nghỉ ngơi là được.”
Thời Thanh Thu lắc đầu, nàng lộ ra vẻ tươi cười và vẫn kiên định nói: “Ba, mẹ, chúng con đều không phải là trẻ con. Nếu ba mẹ vì chăm sóc Khinh Hàn mà nghỉ ngơi không đủ, trong lòng chúng con sẽ khó chịu, với tư cách là con gái của mấy người, vợ của Khinh Hàn, thì thậtkhông xứng chức.”
Ôn Thừa Tuyên thở dài, vỗ vỗ vai vợ: “Đi thôi, ngày mai quay lại, hiện tại Khinh Hàn tỉnh rồi, có một số việc mấy người già chúng ta cũng không tiện.”
Thời Hồng Lãng cũng khuyên nhủ theo: “Đúng vậy, bọn ba đi về trước đi, con lớn rồi, quả thực bọn ba không tiện.”
Nói rất có lý, hai mẹ cũng biết rõ cái lý này, Triệu Uyển Nghi lưu luyến không rời, Đường Tĩnh Tuệ thấp giọng an ủi Triệu Uyển Nghi hai câu, bốn người cùng rời đi.
Trong phòng bệnh yên tĩnh lại, Thời Thanh Thu nhìn ba mẹ rời đi, nhìn cửa bị đóng lại, trước khi xoay người lại, nàng cảm thấy bàn tay có ngón tay ấm áp đè lên đầu ngón tay.
Nàng xoay người, dáng vẻ yếu ớt của Ôn Khinh Hàn đập vào mắt nàng, sự khôn khéo thờ ơ trước mặt người khác, và dịu dàng giảo hoạt ở trước mặt nàng, giờ phút này đã không thấy tăm hơi.
Thời Thanh Thu nâng đầu giường lên một chút để thân thể Ôn Khinh Hàn dựa vào đầu giường, một lúc lâu sau mới cúi đầu hôn lên trán cô, mãi không dời đi.
Ôn Khinh Hàn đã không chịu nổi hoa mắt, cô nhắm hai mắt lại, lúc nàng hôn trán mình, mặt cô lộ vẻ dịu dàng, thì thầm nói: “Để cậu lo lắng rồi, mình không sao.”
Thời Thanh Thu lui đi một chút, nàng lắc đầu, trong mắt óng ánh nước mắt: “Cậu có chỗ nào khó chịu không? Có đói bụng không? Vừa rồi ba mẹ mua cháo, mình đút cậu ăn.”
Hai mắt Ôn Khinh Hàn mở hí, cô miễn cưỡng nhịn sự khó chịu xuống, lắc đầu nói: “Không muốn ăn.”
Thời Thanh Thu chuyển ánh mắt, thấy miếng gạc trên trán, nước mắt nàng lại chảy ra, nàng khóc nức nở không còn cách nào che giấu: “Từ lúc chúng ta bên nhau cậu luôn bị thương, không phải đau ở chỗ này, thì là chỗ khác chảy máu. Trong mấy tháng này, số lần cậu bị thương còn nhiều hơn mấy năm trước, nhưng mỗi một lần mình đều không thể bảo vệ cậu, thậm chí thương thế của cậu còn do mình...”
Khi đang ghi hình cho một chương trình thực tế, cô đã bị bỏng ngón tay, còn bị sưng lên tay, sau đó vì bảo vệ nàng mà bị cắt đứt cánh tay, hay bởi vì vé xem phim mà bị nàng cắn mạnh vào bả vai, đến bây giờ trong ngoài đều bị tổn thương.
Luôn vì nàng mà bị thương, làm nàng từng bước một, từ lo lắng đến đau lòng, hận không thể chuyển tất cả lên người mình.
Ôn Khinh Hàn bỗng nhiên cố gắng mở mắt, cô cau mày, cố sức mà nói bằng một giọng trầm và rõ ràng từ trong miệng: “Mình không muốn nghe những lời như vậy, mình bị thương đều là ngoài ý muốn, không do cậu, càng không liên quan gì tới cậu. Mình không may mắn, cho dù cậi không ở bên cạnh mình, mình cũng phải bị thương giống vậy.”
Thời Thanh Thu cắn môi, trước ánh mắt nghiêm nghị của Ôn Khinh Hàn, nàng nín khóc mỉm cười, thấp giọng nói xin lỗi: “Chỉ là mình quá lo lắng cho cậu, về sau sẽ không nói như vậy nữa.”
Ôn Khinh Hàn thở dài, cô không khỏi choáng váng, lại nheo mắt, chân mày giãn ra, hỏi nàng: “Cậu ăn gì chưa?”
Thời Thanh Thu lắc đầu, ngồi trên ghế, viền mắt còn đỏ, nàng vươn tay vào trong chăn che mu bàn tay của Ôn Khinh Hàn: “Không, mình đang chờ cậu.”
Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu mừng rỡ, rồi đến cảm thấy không thể bảo vệ mình mà tự trách từ khi mình tỉnh lại, mà trong lòng cô bỗng nhiên vô cùng đau đớn.
Lòng cô tràn đầy thương tâm, cô giật giật tay, cọ xát lòng bàn tay Thời Thanh Thu, nói: “Mình muốn ăn cái gì đó, cậu lấy cháo ra đi, chúng ta ăn chung.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)