Điều khiến cô ngạc nhiên là Thời Thanh Thu đã đến mở cửa rất nhanh, khi bốn mắt chạm vào nhau, Thời Thanh Thu ngạc nhiên đến mức quên cả lời nói, cho đến khi bên tai vang lên âm thanh trong điện thoại: “Thanh Thu, cô cảm thấy thế nào rồi?” Lúc sau, nàng mới hồi phục tinh thần lại, nghiêng người dùng ánh mắt ra hiệu cho Ôn Khinh Hàn đi vào trong.
“Ừm… Tôi cảm thấy mình có thể đánh võ được, không cần thế thân.” Thời Thanh Thu đóng cửa phòng lại, đi theo Ôn Khinh Hàn đi tới ghế sô pha, ngồi xuống trước sau đó vỗ nhẹ vào vị trí bên phải của mình.
"Thanh Thu, cô phải suy nghĩ kỹ về điều này, vai diễn trong bộ phim "Dữ quân tuyệt" này của cô là một vị tướng. Có rất nhiều cảnh võ thuật, hơn nữa đạo diễn Lý lại là người luôn theo đuổi sự hoàn hảo. Nếu có bất kỳ người nào có động tác sơ suất nào thì chắc chắn phải quay lại một lần nữa."
Phan Gia Văn tận tình khuyên bảo Thời Thanh Thu, giọng nói lúc to lúc nhỏ, Ôn Khinh Hàn nghe câu được câu không.
"Tôi nghĩ kỹ rồi. Bởi vì đạo diễn Lý theo đuổi sự hoàn hảo mới không cần thế thân. Chị Văn, chị nghĩ lại xem, bây giờ có rất nhiều cảnh lộ mặt như vậy, động tác võ thuật cũng rất nhiều. Nếu lỡ bị lộ mặt ra, chỉ cần nhìn qua sườn mặt là có thể biết là được có phải là tôi hay không rồi."
Thời Thanh Thu bắt chéo chân lại, nheo mắt nói: "Hơn nữa, tôi cảm thấy làm lộ cái gì cũng không quan trọng, nhưng làm lộ thế thân là nghiêm trọng nhất, hơn nữa nó cũng chứng minh là thái độ của tôi có vấn đề."
Khán giả xem phim chiếu trên TV bây giờ ngoài chuyện chỉ trích nội dung phim thì còn có kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp của diễn viên, nếu đã chọn đi con đường này thì nên làm gì thì làm cái đó. Còn chuyện thế thân, Thời Thanh Thu có thể không dùng thì sẽ không dùng, nếu không còn cách nào khác thì nàng sẽ không đồng ý dùng thế thân.
Phan Gia Văn ở trong điện thoại thở dài, mỉm cười nói: "Ừm, được rồi, tùy cô, cô đúng là chăm chỉ mà."
Cô ta có chút thương tiếc nhưng lại có một chút vui mừng, dù sao thì Thời Thanh Thu cũng là người mà cô ta đưa ra ngoài, nói thế nào thì cũng có tình cảm nên cô ta luyến tiếc, vì Thời Thanh Thu không còn là người trong công ty này nữa. Nhưng nguyên nhân chính mà cô ta đưa nàng ra ngoài là vì để nàng có cơ hội phát triển tốt hơn, nhưng dù nói như thế nào thì trong lòng cô ta cũng được an ủi.
Khi Thời Thanh Thu chuyển mắt nhìn sang Ôn Khinh Hàn đang yên lặng ngồi bên cạnh, bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, tầm mắt nhìn thẳng tắp không biết đang nhìn vào góc nào trong phòng.
Nàng cười nói với Phan Gia Văn: "Vậy tôi cúp máy đây, đọc kịch bản một chút rồi tôi sẽ ăn tối."
Ôn Khinh Hàn nghe vậy hơi quay đầu lại nhìn, vừa lúc Thời Thanh Thu cúp điện thoại, cô vừa lúc hỏi một câu: "Nghe mẹ tớ nói, cậu định diễn vai tướng quân trong bộ phim này à?"
“Ừm, đúng vậy, có chuyện gì sao?” Thời Thanh Thu đặt điện thoại sang một bên, rướn người vươn tay về phía bàn trà vừa nói vừa lấy kịch bản đang xem dở.
“Cậu còn nói, vai diễn này có chút tương tự với mình?” Môi Ôn Khinh Hàn không khỏi nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười nhẹ, dịu dàng đến mức không thể dứt ra được.
Thời Thanh Thu cười nói: "Đúng là có một chút, dù sao khi mình đọc kịch bản cũng có lúc cảm thấy rất giống. Đều là người lạnh lùng, lúc nói chuyện tiếc chữ như một chữ ngàn vàng vậy đó."
Ôn Khinh Hàn gật đầu, sau đó rất tự nhiên ngồi lại gần Thời Thanh Thu một chút, vốn còn cách một chút nhưng bây giờ khoảng cách hoàn toàn bị nuốt chửng, cô nhẹ nhàng hỏi: "Kia có phải là kịch bản không? Sáng nay khi ăn sáng mẹ mình còn nói bộ phim này có tính khiêu chiến rất lớn đối với cậu."
Bởi vì Ôn Khinh Hàn ngồi lại gần, tay chạm vào kịch bản của Thời Thanh Thu run lên, lật xem kịch bản nhưng trong mắt không thấy một chữ nào cả, chỉ có thể cố gắng nhớ lại nội dung, sau đó nhẹ giọng nói: "Bộ phim này là một bộ phim truyền hình, bối cảnh giả tưởng, thiết lập có hai nữ chính, cho nên ngoài mình ra còn có một nữ diễn viên khác. Phần diễn của mình phần lớn là ra chiến trường..."
Nàng dừng lại một chút, chợt nhận ra có lẽ Ôn Khinh Hàn cũng không muốn biết nội dung kịch bản, khi bàn tay Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay của nàng, cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn.
Ôn Khinh Hàn chỉ muốn nói chuyện với nàng nhiều một chút mà thôi, nên tất cả ý thức của cô lúc này đều làm theo trực giác.
Ôn Khinh Hàn duỗi tay trái ôm eo Thời Thanh Thu, tay phải vẫn đang cầm tay phải đang giữ trang kịch bản của Thời Thanh Thu, trong tư thế ôm ấp, cô thấp giọng nói có xen lẫn một tia không nỡ chia ly: "Thanh Thu, hành lý đã sắp xếp xong chưa?"
"Sắp xếp xong rồi..." Thời Thanh Thu cúi đầu, vừa mới nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu cười khẽ nói: "Sao cậu lại hỏi vậy? Tối hôm qua cậu đã hỏi rồi mà, cậu không nhớ sao?"
Ôn Khinh Hàn mềm mại nói: "Do mình quên mất, cho nên mới hỏi lại."
"Cậu học sinh đứng đầu đấy, sao lại không nhớ chứ? mình còn nhớ rõ hơn cậu đó." Thời Thanh Thu tinh nghịch đáp.
Ôn Khinh Hàn không có trả lời nữa, trong không khí tràn ngập hương vị mập mờ, Thời Thanh Thu không cự tuyệt, nhưng nàng cũng không dựa vào Ôn Khinh Hàn.
Một tiếng thở dài nhẹ truyền đến, sau đó Thời Thanh Thu cảm thấy vai phải của mình hơi bị đè xuống, cằm Ôn Khinh Hàn đang ma sát vào tóc nàng.
Nàng cắn môi, nghe Ôn Khinh Hàn nói nhỏ bên tai: "Sáng mai mình tiễn cậu đi, lúc về mình sẽ đến đón cậu."
"Ngày mai xe của công ty đã đến đón mình rồi, sau đó ra sân bay..."
Khi nàng nói những lời này, Thời Thanh Thu luôn cảm thấy mình mềm lòng đến khó tin, không có cách nào từ chối, thậm chí còn không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì cứ dứt khoát quay lại ôm Ôn Khinh Hàn cho xong.
Nhưng cho đến bây giờ nàng không phải là một người dũng cảm, lúc trước nàng chưa bao giờ trải qua những lúc không lo ngại, bây giờ nàng dựa vào cái gì mà dám tin rằng mình có thể duy trì một đoạn tình cảm này? Từ lúc nàng sợ chia ly lần nữa xảy ra, đã định trước nàng vĩnh viễn là một kẻ đào ngũ trong tình yêu, mà không phải là vị tướng quân bày mưu tính kế kia.
Ôn Khinh Hàn hơi siết chặt cánh tay, thân thể của Thời Thanh Thu đột nhiên cứng ngắc khiến lòng cô đau nhói, nụ cười trên môi dần trở nên chua xót, nở nụ cười khàn khàn nói: "Vậy mình sẽ tiễn cậu đến cửa tiểu khu, hoặc đưa đến khu vườn nhỏ kia đi, cũng được coi là ra ngoài."
Khóe mắt của Thời Thanh Thu đột nhiên nóng lạnh, giống như có nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nàng không nhịn được, há miệng thở dốc nhưng lại không nói được lời nào.
Tuy không phải nói tốt lắm nhưng bọn họ có thể thân mật khăng khít giống như người yêu, nhưng bản chất lại không thay đổi được? Tuy không phải nói tốt lắm nhưng bọn họ sẽ không có lý do gì để tách ra sao? Nhưng mà Ôn Khinh Hàn à, cậu muốn mình phải làm sao bây giờ? Nếu giữa chúng ta có khoảng cách, làm sao mình có thể đối mặt với nỗi đau mất cậu chứ?
Trái tim của Thời Thanh Thu vừa lạnh vừa ấm, vừa ấm vừa lạnh, nước mắt của nàng bị Ôn Khinh Hàn dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi, môi nàng mấp máy, cuối cùng mỉm cười vươn tay vỗ nhẹ lên má Ôn Khinh Hàn: “Sao cậu lại già mồm như vậy? Trước đây chưa từng gặp cậu già mồm bao giờ, nhưng bây giờ lại già mồm đến không giới hạn rồi."
Ôn Khinh Hàn vẫn như cũ nhìn nàng chằm chằm, thời gian như ngừng trôi, hồi lâu sau mới nói: "Bây giờ đã khác trước rồi. Bây giờ cậu đã là vợ của mình rồi. Cậu đi xa mà mình không đi tiễn cậu thì sao mà được chứ?"
Thời Thanh Thu giật mình, lại đúng lúc như vậy, vừa đến điểm này thì dừng lại.
Nàng cũng không hỏi mình lo lắng như thế nào. Tất cả sự gần gũi đều đến từ mối quan hệ của bọn họ, nhưng sự mơ hồ trở nên rõ ràng hơn cho bọn họ biết bây giờ bọn họ đang ở trong tình trạng nào.
"Thanh Thu?"
Thời Thanh Thu cắn môi, nói nhỏ: "Chín giờ ngày mai mình ra ngoài."
Ôn Khinh Hàn cong khóe môi ôm nàng vào lòng: "Được, ngày mai mình qua nhà chờ cậu."
Thời Thanh Thu có thể dựa vào vai Ôn Khinh Hàn mà không cần nghiêng người, nàng vươn tay siết chặt quần áo chỗ eo Ôn Khinh Hàn, chậm rãi thả lỏng thân thể: "Ngày mai cậu đi làm sẽ không muộn chứ? Tiễn mình đi rồi lại đi làm việc, chỉ sợ không kịp thời gian. Hơn nữa không có chìa khóa của cậu thì sao bọn họ có thể đi vào làm việc? "
Ôn Khinh Hàn cúi đầu xoa nhẹ tóc Thời Thanh Thu: "Tối nay mình sẽ gửi tin nhắn cho bọn họ, sáng mai được nghỉ một tiếng, đủ để mình tiễn cậu rồi đi làm."
Thời Thanh Thu nhắm mắt cười khúc khích, lẩm bẩm nói: "Cậu đang lạm dụng chức quyền của mình đó. Nếu họ biết cậu cho nghỉ vì chuyện riêng, chắc chắn cậu sẽ bị gán cho cái danh là sử dụng quyền lực vì lợi ích cá nhân."
Trong phòng rất yên tĩnh, Ôn Khinh Hàn chỉ im lặng cười, không trả lời nữa.
Cảm nhận được hơi thở của nhau, mà Thời Thanh Thu càng cảm nhận được nhịp tim của Ôn Khinh Hàn nhiều hơn. Hai tay nàng vẫn đang nắm chặt quần áo ngang eo của Ôn Khinh Hàn, lớp vải nhăn nhúm dường như chính là tâm trạng của nàng lúc này.
"Cốc cốc"
"Ăn cơm thôi, Thanh Thu, Khinh Hàn. Mau đến..."
Giọng nói của Đường Tĩnh Tuệ bị cửa ngăn cách, chỉ có thể nghe mơ hồ, Thời Thanh Thu như bị đánh thức, bàn tay đang nắm quần áo của Ôn Khinh Hàn cũng buông lỏng ra.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Ôn Khinh Hàn buông Thời Thanh Thu ra, ánh mắt cũng trở nên trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng giọng điệu không còn lãnh đạm nữa: “Đêm nay có rất nhiều đồ ăn, còn có mấy món cậu thích ăn nữa.”
“Ừm, mình thu dọn một chút đã, rồi sẽ ra ngoài.” Thời Thanh Thu hơi cúi đầu, cầm tập kịch bản đứng lên đi tìm điện thoại.
“Vậy mình ra ngoài trước.” Ánh mắt Ôn Khinh Hàn dịu dàng, nhớ lại vẻ mặt ửng hồng của Thời Thanh Thu vừa mới lướt qua trước mặt.
Tiếng giày cao gót dần dần đi xa, cửa phòng mở ra rồi đóng vào. Sau vài phút, Thời Thanh Thu mới xoa xoa khuôn mặt mình, chậm rãi mở cửa đi ra ngoài.
Đến gần phòng bếp, nàng nhìn thấy Ôn Khinh Hàn đang giúp bưng bát đĩa đi vào phòng ăn, bộ dạng không dính một chút khói lửa nhân gian đã có chút dính vào sương khói. Hai tay nàng khoanh lên trước ngực dựa vào hành lang lặng lẽ nhìn, trong đôi mắt ngoài nhiều thêm một chút lo lắng còn có một tia khao khát.
Khi Ôn Khinh Hàn bước vào bếp lần nữa, Thời Thanh Thu cũng đi theo vào rửa tay, vốn tiếng bước chân phía sau lưng nàng đã ra xa, nhưng sau khi rửa tay xong, nành quay lại thì nhìn thấy Ôn Khinh Hàn đang cầm đũa gắp từng miếng sốt thịt bò trong hộp cách nhiệt ra đĩa.
Trông rất gọn gàng và xinh đẹp, Thời Thanh Thu lau tay bước tới hỏi: "Khinh Hàn, món này là dì làm à?"
“Ừm, mẹ mình làm sốt thịt bò cho cậu.” Ôn Khinh Hàn chăm chú xếp những lát thịt bò, cuối cùng lấy một bông hoa cà rốt đặt ở chính giữa, thế là xong.
“Đến đây ăn cơm rồi còn mang theo đồ ăn, mình còn tưởng cậu đi làm đó.” Thời Thanh Thu cười ranh mãnh, cúi người ngửi mùi hương: “Chà… thơm quá.”
Ôn Khinh Hàn động tâm, ngay khi Thời Thanh Thu đứng thẳng dậy, thì đã gắp một miếng thịt bò sa tế, tay còn lại thì hơi nâng lòng bàn tay lên trên để bảo vệ miếng thịt đưa đến miệng Thời Thanh Thu. Cô cười nhẹ nói: "Thử xem lần này có hợp khẩu vị của cậu hay không."
"Sao dì lại không làm hợp khẩu vị của mình chứ?"
Thời Thanh Thu mỉm cười, vẫn vươn tay vén mớ tóc lòa xòa trên má ra sau tai ép xuống, lộ ra khuôn mặt trắng noãn, rồi híp mắt lại, hé môi cắn miếng thịt bò trên đũa của Ôn Khinh Hàn.
Khi nàng đang cúi đầu nhai, thì giọng nói nhàn nhạt của Ôn Khinh Hàn đột nhiên vang lên bên tai: "Thanh Thu, khi nào cậu quay phim về, mình sẽ làm cho cậu ăn."
Trong nháy mắt, Thời Thanh Thu cảm thấy trên má mình nóng như lửa đốt, giống như lúc nãy ở trong phòng vậy. Sự bỏng rát khiến nàng cảm thấy bối rối, cháy sạch niềm bất an, làm nàng rất bất lực.
Ôn Khinh Hàn đúng lúc tạm dừng, để đũa xuống, bưng đĩa lên: "Đi thôi, đừng để cho chú và dì đợi lâu, một lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất."
Thời Thanh Thu mím chặt môi nhìn bóng lưng của Ôn Khinh Hàn đang đi ra ngoài, trái tim nàng đau đến mềm nhũn, nụ cười chua xót dần nở trên môi.
Nếu họ cứ tiếp tục như vậy, liệu nàng có thể giữ được lời hứa của họ sao? Khi bọn họ thực sự tiến đến mức thân thiết, liệu bản chất giữa họ có còn như trước không?
Nếu thực sự thay đổi thì làm sao nàng mới có thể giữ được mối quan hệ này để nó không giống như trước, không đầu không đuôi.
Tác giả có điều muốn nói: Nhắc nhở một số độc giả đọc kỹ bài viết và giải đáp một số nghi vấn:
1. Đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, còn ngại vào phòng, không biết họ đang đấu tranh với chuyện gì. Khi đọc câu nói này, tôi có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, đọc bản thảo nhiều lần, tôi không biết có nhớ nhầm hay viết sai gì không. Bởi vì hàng chục chương này nói về tình yêu bí mật thầm mến, vẫn còn có những vướng mắc của Thời Thanh Thu sau khi bị động tâm, cùng với sự thăm dò cẩn thận hơn của Ôn Khinh Hàn trước mắt.
Ngủ cùng nhau là bởi vì bọn họ đã kết hôn rồi, ngủ chung là nhất định, đây cũng là bước đầu tiên Ôn Khinh Hàn dàn xếp từ từ.
Việc chia phòng trong một chương trình thực tế thậm chí còn không phù hợp, họ ngủ cùng nhau vài lần sẽ quen.
Nhưng thật ra nói trước, ngủ này rất quy củ, cho nên ngủ này thật sự không có ý nghĩa gì, nó không có nghĩa là hai người này có thể đâm xuyên qua lớp giấy cửa sổ mà hôn nhau yêu đương.
Về phần tại sao lại do dự, bởi vì tình trạng bây giờ là sự động tâm của Thời Thanh Thu, cũng biết Ôn Khinh Hàn muốn phát triển, nhưng bởi vì nút thắt trái tim, giữa họ có một lớp giấy cửa sổ, đó là lý do tại sao có chút do dự khi họ tiếp xúc.
Không phải là sau khi ngủ nhiều lần như vậy, sau khi quan hệ đã thay đổi, sẽ không còn vướng bận, sẽ không còn do dự nữa, mà có thể thẳng thắn nói ra không kiêng nể gì.
[Nhân tiện, Thời Thanh Thu cảm thấy Ôn Khinh Hàn muốn phát triển tình yêu, nhưng tôi không biết mình đã phải lòng đã lâu]
2. Đối với giọng điệu oán giận, cho rằng phát triển chậm (thái độ có chút nghiêm túc)
Bạn có thể nghĩ về nó từ một góc độ khác, theo thiết lập, nếu diễn biến nhanh, trước hết, một số thay đổi cảm xúc do thiếu chi tiết không đủ tiết lộ, thứ hai, cài đặt cá nhân rất dễ bị sụp đổ. Nghĩ xem nếu như Ôn Khinh Hàn bốc đồng thú nhận, lại còn chủ động làm cho người ta không biết phải làm gì, thì tính cách của nhân vật này thật sự sẽ sụp đổ.
Một câu chuyện xưa, những gì chúng ta thích thú là quá trình phát triển của nó, và những gì chúng ta theo đuổi mới chính là kết quả.
Cảm ơn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)