Trong những ngày gần đây, Thời Thanh Thu đã trở thành minh tinh hot nhất Weibo, câu nói chứa đầy hàm ý của nàng được đẩy lên xếp hạng cao nhất trên Weibo.
【 Luôn có một số chuyện, bạn biết, tôi biết. 】
Lời nói này trên Weibo có phần ngụ ý rằng chuyện nàng có phẫu thuật thẩm mỹ hay không thì những người quen biết nàng đương nhiên sẽ là người hiểu rõ nhất, đính kèm lời nói đó còn có những bức ảnh khi Thời Thanh Thu tốt nghiệp và lúc còn đi học, thêm nữa còn có một số ảnh được chụp bởi người khác. Bên trong ảnh tốt nghiệp là Thời Thanh Thu với ngũ quan tuy còn non nớt nhưng cũng đã rất thanh tú xuất chúng. Và những bức ảnh chụp được dung nhan của nàng ở trường đại học thậm chí còn tinh xảo hơn, chỉ là so với bây giờ thì thiếu đi vài phần thùy mị và thành thục.
Vì vậy chuyện nàng phẫu thuật thẩm mỹ bị lật ngược tình thế, nhưng nó không ngừng lại và lắng xuống như mong đợi, thậm chí càng trở nên sôi nổi hơn, những bình luận trên weibo vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, việc này cũng làm cho người đại diện Phan Gia Văn vốn dĩ dự định mượn cơ hội này để tuyên truyền trở nên vui vẻ hơn.
【 Lăng Phong Thần Hi HJ: Nữ thần quốc dân của tôi luôn luôn xinh đẹp không cần nhiều lời. 】
【 Minh Kiến Tố: Nhan sắc này mà cần dùng đến dao kéo à ? Nếu thật sự dùng đến dao kéo thì không phải là tu bổ nhan sắc mà phải gọi là hủy hoại nhan sắc. [ =)) , nữ thần của tôi có ở đó không? Tôi muốn hỏi một chút vì sao cô ấy lại đẹp như vậy!.jpg]】
【 Hũ nút nỗ lực làm ra vẻ thành thục : Chuyện làm nữ thần tiếc nuối nhất trong cuộc đời này chắc chắn là việc cô ấy không thể tự mình hôn lên gương mặt của chính mình. 】
【 Độc thân cẩu muốn ăn cẩu lương : Chỉ có một mình tôi nhìn lầm nữ sinh kia là nữ thần trước khi tu bổ lại nhan sắc sao ? 】
【 Nam duyên kotpin: Không thể đăng ảnh nếu không phải là thành viên, tôi muốn hỏi một chút là nữ thần có thể ngủ với tôi không? Thật không thể tưởng tượng được, chốc lát nữa tôi sẽ quay lại hỏi thêm một lần. 】
Khi Thời Thanh Thu nhìn thấy những bình luận trong top đó thì nàng đang nhàn rỗi ở bữa tiệc đóng máy, bởi vì các diễn viên tham gia quay phim trên cơ bản đều ở phim trường từ sáng sớm cho đến chiều tối mỗi ngày, và mấy ngày nay nàng không có nhiều thời gian để lướt Weibo, thậm chí sau khi tất cả các công việc quay phim đều kết thúc liền định ra thời gian cụ thể để tổ chức bữa tiệc đóng máy.
Nhưng dù vậy, Thời Thanh Thu cũng không thể dự đoán được thời gian có thể trở về nhà, bởi vì những cảnh quay cuối cùng đã làm mất hơn một tuần thời gian, thêm nữa còn có những công việc hậu kỳ, Thời Thanh Thu đã lưu lại nơi này gần nửa tháng.
Bữa tiệc rất náo nhiệt, dù sao thì họ cũng đã ở bên nhau được vài tháng, mặc dù có một số diễn viên đã bỏ dở giữa chừng để đi quay các tiết mục khác, nhưng hôm nay tất cả đã cùng nhau tụ hợp tại bữa tiệc đóng máy. Mọi người chia ra từng tốp cùng nhau tán gẫu và uống rượu, phóng viên không có mặt ở chỗ này đương nhiên mọi người càng thoải mái hơn.
Đạo diễn và phó đạo diễn gọi nữ chính Thời Thanh Thu cùng nam chính Tần Vọng, còn có các diễn viên còn lại đến để chụp ảnh lưu niệm, bọn họ khen ngợi nhau, một số diễn viên thuộc thế hệ trẻ còn được đánh giá cao hơn vào hôm nay.
Đạo diễn là một người đàn ông trung niên hòa nhã dễ gần, dáng người có chút mập mạp, một tay ông vỗ nhẹ khuỷu tay của Thời Thanh Thu, tay còn lại thì nâng ly lên chạm nhẹ chiếc ly trong tay nàng, cười lớn và nói:
" Trong khoảng thời gian này Thanh Thu biểu hiện rất tốt, tuy rằng đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, nhưng quả nhiên kỹ thuật diễn xuất của Thanh Thu thuộc trường phái thực lực, không làm tôi thất vọng."
Nói xong ông lại chuyển hướng qua Tần Vọng :
"A Vọng cũng vậy, hai người phối hợp rất ăn ý thật sự không chê vào đâu được, xem ra lần này vấn đề doanh thu của phòng vé sẽ không còn là một chuyện khó khăn, hy vọng lần sau sẽ còn cơ hội có thể mời được hai người cùng tham gia."
Sau khi vừa chạm ly với Thời Thanh Thu thì ông đi đến chỗ Tần Vọng, phó đạo diễn cũng đi theo ông, mọi người cùng nâng ly nhấp một chút champagne.
Thời Thanh Thu nhấp môi khéo léo mỉm cười, khiêm tốn nói:
"Lý đạo quá khen, sau khi đi theo Lý đạo trong khoảng thời gian này tôi đã học được rất nhiều điều, có thể làm việc chung với Lý đạo rõ ràng là vinh hạnh cho chúng tôi."
Hôm nay nàng mặc một bộ váy dài chấm đất màu đen để lộ vai, mái tóc đen dài thẳng mượt cũng được uốn thành từng lọn, nét trưởng thành và tao nhã trước đây lại thêm một chút quyến rũ, mỗi một cử chỉ hay hành động dường như đều mang theo một chút quyến rũ thu hút ánh nhìn của người khác, nàng là người được chú ý nhiều nhất trong hội trường tối nay.
Tần Vọng phong độ nhẹ nhàng với bộ âu phục màu đen, cao ráo đẹp trai, anh cũng phụ họa theo Thời Thanh Thu :
"Đúng rồi, có thể hợp tác với Lý đạo chắc chắn là vinh hạnh của chúng tôi, cũng hy vọng sau này có thể hợp tác lần nữa, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng lớn của Lý đạo."
Lý đạo được bọn họ tán tụng càng vui vẻ ra mặt, ông lại cùng hai người chạm ly, tay còn lại thì vỗ nhẹ cánh tay của Tần Vọng :
"Hai người tâng bốc tôi cả ngày, miệng ngọt như mật. Được rồi, tôi qua bên kia xem một chút, hai người cứ tự nhiên nha."
Nói xong ông nâng cằm chỉ phương hướng phía sau lưng hai người, sau khi hai người gật đầu thì dẫn theo phó đạo diễn cùng nhau rời đi.
Nên chào hỏi đều đã chào hỏi, cũng không còn gì để ứng phó nữa, Tần Vọng đề nghị đi đến bàn bên cạnh ngồi một chút, hai người liền cầm một chút hoa quả và bánh ngọt cùng nhau đi qua bên kia.
Tần Vọng ngồi xuống liền "Ai da" một tiếng, oán giận nói:
"Kỳ thực em cảm thấy khi quay phim thì thời gian khởi động máy hay đóng máy cũng đều mệt mỏi giống nhau, có quá nhiều người."
Các loại hình thức như thế này là cần thiết trong giới giải trí, ưu điểm là có thể kết nối tình cảm của mọi người với nhau, mà nhược điểm chính là bạn phải dốc hết sức lực và tinh thần để đi ứng phó với mọi người. Cho dù bạn đã mệt mỏi không muốn nói chuyện, nhưng bạn vẫn phải chịu đựng, nhẫn nhịn đến khi tàn cuộc.
Ngón cái và ngón trỏ của Thời Thanh Thu vuốt ve thân ly, giữa mày biểu hiện một chút mệt mỏi:
"Chú ý một chút, có thể paparazzi đã trà trộn vào trong này, coi chừng bị bọn họ chụp được."
Nàng cũng không quá lo lắng, chỉ là nhắc nhở một câu mà thôi, dù sao giọng nói của Tần Vọng cũng không quá lớn, trong này lại ồn ào như thế, có thể ghi chép lại rõ ràng mới là có vấn đề.
"Này, Thanh Thu, khi chị đăng weibo về chuyện kia Văn tỷ nhà chị không tìm chị gây phiền toái hả?" -Tần Vọng cầm lấy cái nĩa xiên một chút bánh ngọt cho vào miệng rồi đến gần hỏi Thời Thanh Thu.
Dựa theo kịch bản mà nói, không cần nghĩ cũng biết chuyện phẫu thuật thẩm mỹ kia chắc chắn sẽ bị lợi dụng để gia tăng độ hot cho bộ phim điện ảnh sắp lên sóng của Thời Thanh Thu, hơn nữa độ hot của nàng trên weibo cũng chỉ có tăng không giảm. Bây giờ nếu nàng lại tùy tiện đi giải thích, theo lý mà nói sẽ bị chỉ trích mới đúng.
Đây mới chính là cuộc sống của nghệ sĩ, ngay cả việc thanh minh về những phát ngôn sai sự thật nhằm mưu hại bản thân cũng cần phải thông qua sự đồng ý của công ty, hết thảy đều lấy lợi ích làm chủ. Đây là điều dễ hiểu, nhưng cũng khiến lòng người chua xót.
Thời Thanh Thu lại nhấp thêm một chút rượu vang đỏ, chất lỏng thơm nồng trượt vào cổ họng khiến cho giọng nói êm dịu của nàng trở nên trong trẻo hơn:
"Lần này xem như là may mắn, chẳng những không bị tin tức đó làm ảnh hưởng địa vị mà còn trong họa được phúc đưa lên top 1 của hot search. Văn tỷ làm gì còn muốn tìm chị gây phiền toái, trong ngày hôm đó chị ấy còn điện thoại đến khen chị có rất nhãn lực."
Nàng còn nhớ rõ tối ngày hôm đó sau khi trở về thấy cuộc gọi nhỡ của Phan Gia Văn và tin tức kia, làm cho nàng phải gọi trở lại mặc dù đã rất trễ. Sau khi nàng gọi lại cho Phan Gia Văn, đầu tiên là cô ấy khen nàng vài câu, kế tiếp còn dặn dò nàng về sau nếu lại có những sự kiện như thế này, tuyệt đối không được tự tiện quyết định, không phải lần nào cũng đều may mắn như vậy.
"Bội phục, nếu đổi thành người khác có lẽ đã bị mắng từ đầu đến chân từ lâu rồi, đại khái sẽ được nghe những câu như 'chờ phim công chiếu trước rồi lại làm sáng tỏ không được sao', nghĩ một chút cũng biết sẽ dùng lý do gì tới dạy bảo." - Tần Vọng bĩu môi, cầm quả anh đào trên miếng bánh ngọt bỏ vào miệng.
Thời Thanh Thu không nói mà chỉ mỉm cười.
"Đúng rồi, em có tin tức nội bộ, khách mời của chương trình《 trong phim ngoài đời 》kỳ kế tiếp có em và chị trong đó, 99% là đã quyết định." - Tần Vọng lập tức lên tinh thần, vô cùng thần bí nói cho Thời Thanh Thu biết.
Chuyện này xem như Tần Vọng không nói, bản thân Thời Thanh Thu cũng đã biết được tin tức này. Một bộ phim điện ảnh chuẩn bị công chiếu, lại có một bộ phim vừa mới quay xong, có thể nói tên tuổi của Thời Thanh Thu lúc này như là ánh mặt trời ban trưa, Tần Vọng cũng là một trong những giọng ca được người xem chờ đón nhiều nhất trong dàn khách mời của chương trình ấy, lần này có thể xem là đúng lúc.
"Ừm, chị biết rồi." - Thời Thanh Thu cầm ly rượu tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, ánh mắt đảo qua đám người bên trong hội trường.
"Cũng không phải chưa từng tham gia chương trình truyền hình thực tế, nhưng chương trình này thật sự đặc biệt, cố tình ratings của nó cũng rất cao..." - Tần Vọng vừa ăn bánh ngọt vừa lải nhải, cũng mặc kệ Thời Thanh Thu có nghe được hay không, anh ta chỉ muốn đem cái nhìn của mình nói ra.
Thời Thanh Thu khẽ nhíu mày một chút, chương trình truyền hình thực tế này quả thực là đặc biệt, bởi vì nó không chỉ yêu cầu nghệ sĩ tham gia góp mặt cho vui. Mà nó còn mang những câu chuyện đời thực vào trong chương trình, chỉ hy vọng thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, nàng mím môi buông ly rượu xuống, giữa mày từ từ lại giãn ra.
Bữa tiệc đóng máy vẫn kéo dài đến rạng sáng, mọi người tạm biệt nhau xong thì trở về khách sạn của chính mình. Sự mệt mỏi trên gương mặt của Thời Thanh Thu đã rất rõ ràng, nàng cho Dương Hiểu về phòng, bản thân nàng cũng trở về phòng rửa mặt và tháo trang sức sau đó vô lực nằm xuống giường.
Ngày mai đã được trở về nhà rồi, đầu óc Thời Thanh Thu rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhõm, nàng mở điện thoại lên, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ của Ôn Khinh Hàn và một tin nhắn :
[ Về khách sạn thì cậu gọi điện lại cho tôi nha.]
Nàng lập tức ngồi dậy, nhìn thời gian một chút, thử gọi điện lại cho người kia. Vẫn giống như thường ngày, sau một hồi chuông bên kia liền có người bắt máy.
Trong màn đêm tĩnh mịch, dường như có thể nghe một vài tiếng động mà ban ngày không thể nghe được, chẳng hạn như tiếng hô hấp nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia, Thời Thanh Thu nhẹ giọng nói:
"Khinh Hàn, đã trễ thế này mà cậu còn chưa ngủ sao?"
Ôn Khinh Hàn ở đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lại :
"Ừm, vẫn chưa ngủ."
Cô nhẹ nhàng cử động cơ thể đã dựa vào đầu giường quá lâu, xương sống giống như phát ra tiếng vang.
Quả nhiên là cô đã bảo trì cái tư thế này quá lâu rồi.
Thời Thanh Thu cúi đầu, đưa tay kéo mái tóc dài của mình một chút, cười một tiếng và nói :
"Ngày mai mình sẽ trở về, cậu có muốn đến sân bay đón mình không:"
Ôn Khinh Hàn nắm lấy cái chăn mỏng che ngang bụng, "Ừm" một tiếng, sau đó hỏi :
"Chuyến bay mấy giờ?"
Sau khi giọng nói cô vang lên, hô hấp nhẹ như lông vũ lướt qua tai, một tay của Thời Thanh Thu cầm di động, tay còn lại cũng không biết đang vẽ lung tung cái gì ở trên giường, nàng đang nhớ lại một chút nội dung của tấm vé máy bay rồi trả lời :
" Đại khái là 6g chiều sẽ đến nơi, có thể sẽ muộn hơn một chút."
Ôn Khinh Hàn lại là“Ừm" một tiếng, sau đó nói:
"Đúng lúc vừa tan ca, về đến nơi thì gọi cho mình."
Trước đây, quá trình khi đi đón Thời Thanh Thu cũng như vậy, ai đến trước thì sẽ đợi ở sân bay, cho nên không cần nói trước cũng không sao. Có vẻ như sau khi mối quan hệ của hai người trở nên gắn bó với nhau hơn, đôi khi họ quên mất bản thân đã từng ở cùng nhau, sự việc vốn dĩ cực kỳ quen thuộc vậy mà vô thức khiến nó trở nên quan trọng hơn.
Ôn Khinh Hàn vừa mới dứt lời, hai người lại chìm vào trong im lặng, giống như cả hai đều đã nhận ra bản thân có một chút không thích ứng, khi Ôn Khinh Hàn nhếch khóe môi lên thì Thời Thanh Thu cũng bật cười.
"Khinh Hàn à, giữa hai chúng ta, hình như có chút kỳ quái." - Thời Thanh Thu nói như vậy.
"Ừm, hình như vậy." - Ôn Khinh Hàn đáp lại rất mau.
"Thực ra cũng không có gì khác, chúng ta vẫn có thể làm bạn, chỉ là sau này phải quan tâm đến nhau nhiều hơn mà thôi. Dù sao thì khoảng thời gian sau này rất cũng dài, hai chúng ta cũng nên giúp đỡ và hỗ trợ lẫn nhau. Khinh Hàn, cậu thấy đúng không ?" - Thời Thanh Thu giả vờ thoải mái, buông lỏng cơ thể nằm trên giường lớn, bàn tay phải còn nắm di động đặt ở bên tai.
"Ừm." - Trong giọng nói của Ôn Khinh Hàn có chút ý cười, cô ngả đầu về sau một chút, hai mắt nhắm lại, độ cong của khóe môi lại có chút cay đắng:
"Chúng ta vẫn luôn là bạn, trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy."
Ở trong lòng cậu thì tôi mãi mãi cũng chỉ là một người bạn, cho đến bây giờ cậu cũng chưa từng có một chút suy nghĩ khác đi, cho dù trong mối quan hệ hiện tại của chúng ta hoàn toàn có thể để cho cậu nghĩ đến nhiều thứ khác hơn. Nhưng vì cái gì cậu lại chưa bao giờ nghĩ đến nó ? À đúng rồi, có lẽ là vì cậu chưa bao giờ nhìn tôi từ góc độ của tình yêu.
Thời Thanh Thu không thể nhìn thấy biểu tình của Ôn Khinh Hàn, nhưng nàng có thể tưởng tượng được khuôn mặt băng giá của Ôn Khinh Hàn đang mỉm cười rất đẹp. Ôn Khinh Hàn là một phụ nữ dễ làm xiêu lòng người khác, nàng vẫn luôn biết, chỉ vì Ôn Khinh Hàn luôn có bộ dáng "người lạ đừng đến gần" cho nên mới khiến người khác không dám đến gần.
"Khinh Hàn à, sau này cậu nói chuyện nhiều hơn đi, trò chuyện với mình nhiều hơn nữa, như vậy chúng ta mới có thể giao lưu và hiểu nhau nhiều hơn." - Thời Thanh Thu cau mày giải thích với Ôn Khinh Hàn, nói xong nàng vẫn còn đang suy nghĩ xem Ôn Khinh Hàn cần phải cải thiện thêm chỗ nào nữa.
"Ừm, tôi sẽ cố gắng." - Ôn Khinh Hàn mở mắt ra, nhìn bầu trời đầy sao ở bên ngoài cửa sổ.
Hai người vẫn còn có một thời gian dài của nửa đời sau để sống chung với nhau, chỉ cần nghĩ đến chuyện này thì sự chua xót trong lòng của Ôn Khinh Hàn cũng dần dần tan biến, cho dù tình cảm đó không dành cho cô thì nó cũng không phải là của người khác.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)