Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 72

1951 0 5 1

Khi xe của Kỳ Duyệt đến thành phố S thì xe bên công ty chi nhánh được cử cũng lái đến.

Tiểu Mạc ngồi trên ghế phụ, Ôn Khinh Hàn và Kỳ Duyệt ngồi ở ghế sau.

Xe chạy được vài phút nhưng không có ai nói gì, một lát sau Kỳ Duyệt nhìn hộp cơm trong tay Ôn Khinh Hàn và nói: "Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong với luật sư Ôn được, cô không chỉ có sự nghiệp thành công mà nấu ăn còn rất ngon nữa."

"Cô Kỳ quá khen rồi, tôi chỉ làm để tự mình và người nhà nếm thử mà thôi, không có gì đáng nói." Ôn Khinh Hàn lạnh nhạt trả lời, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên.

Khóe miệng đang nhếch lên của Kỳ Duyên lập tức cứng đờ, sau đó cô ấy vẫn cười cười nói: "Nhưng lịch làm việc ngày thường của luật sư Ôn chắc là rất bận rộn, trong khoảng thời gian này lại bớt chút thời gian đến thăm ban, sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của cô chứ, liệu có bị cấp dưới thầm bàn tán không?"

"Khiến cô Kỳ lo lắng rồi." Ôn Khinh Hàn cười một cách lịch sự, hai tròng mắt cô thâm thúy như giếng nước âm u: "Nếu cấp dưới tôi biết tại sao tôi lại đi thăm ban thì tôi tin rằng mọi người sẽ ủng hộ tôi. Nhưng dù mọi không biết thì bây giờ mỗi ngày họ cũng sẽ vui vẻ hỏi tôi rằng bên đây có món gì ngon."

"Vậy à? Vậy chắc là do ngày thường luật sư Ôn và luật sư Giản bình dị gần gũi quá, hòa mình vào nhóm nhân viên mới vậy."

Ôn Khinh Hàn lạnh nhạt trả lời: "Quá khen rồi."

Kỳ Duyệt khẽ cười, quay đầu sang chỗ khác không nhìn Ôn Khinh Hàn nữa, cô ấy cảm thấy ở cùng với một Ôn Khinh Hàn có qua có lại, khiến cô ấy giống như đang đối mặt với một cục bông vậy đó. Người này nhìn bề ngoài có vẻ như dễ bị nhìn thấu, nhưng trên thực tế lại không thể không cố gắng, vì mỗi lần ra một đòn lại bị Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng như nước đẩy lại một đòn chắn lại.

Trong xe nhất thời im lặng, một lát sau Kỳ Duyên lại hỏi: "Luật sư Ôn lát nữa định ăn cơm cùng với Thanh Nhu hả?"

“Ừ.”

Kỳ Duyệt khó hiểu hỏi: "Không biết luật sư Ôn làm món ăn gì, ngoại trừ món Thanh Nhu thích ăn thì có món gì cô thích ăn hay không?"

Tiểu Mạc làm trợ lý đi theo Kỳ Duyên đã nhiều năm, cô ấy rất ngoan ngoãn làm đúng phận sự ngồi ở phía trước, giống như không để ý đến chuyện bên ngoài, tài xế dù muốn nghe cũng không nghe ra ý trong lời nói của bọn họ.

Ôn Khinh Hàn bình tĩnh trả lời: "Phần lớn các món Thanh Nhu thích thì tôi cũng thích, vậy nên đồ ăn mà cậu ấy thích thì tôi cũng thích."

Kỳ Duyệt nhịn không được cười nói với Ôn Khinh Hàn: "Tôi nhớ rõ khẩu vị trước kia của Thanh Nhu rất loạn, có đôi khi tuần này thích ăn vặt ở cái quán đầu phố kia, vừa qua tuần khác cô ấy lại thích ăn ở cửa hàng cuối phố. Tuy rằng những thứ đó không phải buổi ăn chính, nhưng chính vì thế mà cô ấy gần như ăn hết khu phố mỹ thực ở gần trường học chúng tôi."

Bởi vì ký ức lướt qua trong đầu khiến cho khi cô ấy nói biểu tình có thêm một chút dịu dàng.

Ôn Khinh Hàn nhìn cô ấy khẽ gật đầu, mỉm cười: "Đúng là như vậy, bây giờ vẫn vậy. Nhưng ăn được là phúc, cậu ấy vốn là người không dễ béo, nên ăn nhiều một chút cũng tốt."

Ánh mắt Kỳ Duyệt hạ xuống, giọng nói cũng trầm hơn một chút: "Đồ ăn có đôi khi biểu đạt tính cách của một người, có thời gian dài chúng ta thích đủ loại khẩu vị, thậm chí một nguyên liệu nấu ăn có thể có mười mấy cách để làm. Nhưng sau này dù nếm được hương vị của nhiều cửa hàng khác nhau, thì trong lòng vẫn nhớ thương hương vị cửa hàng ban đầu đã làm."

Khi đi nhiều quán ăn vặt mới mở, nếm được hương vị mà người ta nói là rất ngon, nhưng chúng ta vẫn nguyện ý trở lại cửa hàng lúc ban đầu để nếm lại hương vị quen thuộc nhất của lúc trước, nhìn con đường bản thân đã từng đi qua. Luật sư Ôn nói xem, đạo lý này có đúng hay không?"

Ý nghĩa trong lời này cực kỳ rõ ràng, Ôn Khinh Hàn và Kỳ Duyệt bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Duyệt ôn hòa, Ôn Khinh Hàn bình tĩnh.

Trên vùng biển giữa hai người đã nổi lên một trận sóng thần mãnh liệt, bọt sóng đánh lên đá ngầm tạo nên một tiếng vang lớn tỏ rõ không khí giờ phút này đã ngưng trọng.

Ôn Khinh Hàn đột nhiên cong khóe môi, ánh mắt lại âm trầm: "Đối với món ăn ngon mà nói, chúng ta đương nhiên sẽ không ngừng tìm kiếm thỏa mãn sở thích của mình, quả thật có khả năng nếm qua được càng nhiều hương vị thì sau này ngược lại sẽ nhớ đến hương vị ban đầu. Nhưng một món ăn có hơi nước, ăn đến một nửa thì chua xót đầy miệng, chúng ta còn cần phải tiếp tục ăn nó à? Huống chi thái độ đối với đồ ăn và tính cách của một người không quá giống nhau. Một bữa ăn có đầy đủ hương vị màu sắc là đủ để ăn xong, mà muốn hiểu rõ một người hoàn chỉnh nhất thì cần cả một đời. Cô Kỳ nói xem đạo lý này có đúng hay không?"

Hai mắt Kỳ Duyệt híp lại, khóe môi vẫn duy trì nụ cười nhạt, gật đầu khen ngợi: "Đúng là đạo lý này, quả là luật sư Ôn nhìn rõ mọi chuyện, là tôi múa rìu qua mắt thợ rồi. "

Ôn Khinh Hàn thu lại nụ cười, trầm mặc không nhìn Kỳ Duyệt, thật lâu sau mới bình tĩnh nói: "Đạo lý này rất dễ hiểu, nhưng do cô Kỳ đã quá chú ý đến hương vị ban đầu và hoàn toàn không cảm nhận ra cái hương vị đó đã sớm khác với trí nhớ của mình rồi mà thôi."

Kỳ Duyệt nghe ra sự ẩn ý trong câu nói của Ôn Khinh Hàn, cô ấy gồng người dựa về sau, thả lỏng thân thể, nụ cười trên khóe môi lại cứng đờ. Ý cười từng chút từng chút biến mất, nhiều năm vậy rồi lần đầu tiên cô ấy nếm được cảm giác bất lực như vậy, nhức mỏi, chua xót, cô ấy nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ xe có nước mắt lưng tròng.

Sau đó dọc theo đường đi không có ai mở miệng nói chuyện nữa, đến nơi lấy cảnh sau của đoàn phim Ôn Khinh Hàn mới nói cảm ơn, cô đi theo Dương Hiểu tìm thấy Thanh Nhu vừa kết thúc cảnh quay phim của mình.

Thời Thanh Nhu đang diễn tập với Thi Chiêu Ý, Ôn Khinh Hàn đến gần phía sau nàng, Thi Chiêu Ý mới nháy nháy mắt.

Thời Thanh Nhu còn đang đắm chìm trong kịch bản nên nói: "Chiêu Ý, một lát nữa em khóc được không? Em có muốn sử dụng thuốc nhỏ mắt không?"

"Hừm…" Thi Chiêu Ý trầm ngâm, sau đó nói một câu đầy sâu xa: "Em cảm thấy không cần đâu, ở đây lập tức có người khoe ân ái, trái tim của em rất là đau, chắc là em có thể khóc được đó."

"Em nói bừa gì đấy?" Thời Thanh Nhu ngẩng đầu, nàng cầm kịch bản gõ bả vai Thi Chiêu Ý, lại thấy Thi Chiêu Ý làm mặt quỷ với nàng, nàng quay đầu lại, vừa bất ngờ vừa vui vẻ: "Khinh Hàn, cậu đến từ lúc nào đấy?"

"Vừa mới đến thôi, mình thấy các cậu diễn tập nên không quấy rầy." Ôn Khinh Hàn cầm theo hộp cơm lẳng lặng đứng ở đó.

Thời Thanh Nhu ngạc nhiên nhìn hộp cơm trên tay cô: "Khinh Hàn, đó là tự tay cậu làm hả? Cậu làm ở nhà bếp trong khách sạn hả?"

Thi Chiêu Ý cười lắc đầu, Ôn Khinh Hàn gật đầu, "ừm" một tiếng.

"Chiêu Ý, em có muốn ăn cùng hai chị không?" Thời Thanh Nhu quay đầu lại hỏi Thi Chiêu Ý, vẻ mặt của Thi Chiêu Ý lại giống như mài sắt không thành kim.

"Chị đang bị ấm đầu hả?" Thi Chiêu Ý đỡ bả vai Thời Thanh Nhu qua hướng bên cạnh, buồn cười nói bên tai nàng: "Em muốn ăn cùng với hai chị lắm, nhưng vị nhà chị làm đồ ăn riêng cho chị rồi mang đến đây, sao em có thể ở đây làm cái bóng đèn được? Chị đó, có thể chừa lại một chút cho em nếm thử, nhưng em không thể ở lại đây được, vợ chồng son hai người cứ ở đây đi."

Thi Chiêu Ý nói một cách cực kỳ hài hước, Thời Thanh Nhu kéo tay cô ấy khẽ cắn nhè nhẹ rồi nói: "Em có thể đừng trêu chọc bọn chị cả ngày nữa không?"

Thi Chiêu Ý lại cười: "Vậy chị phải biểu hiện cho tốt, đừng làm chị ấy thất vọng." Cô ấy đè thấp giọng, lúc nãy không còn cười cợt nữa, thay bằng sự dặn dò rõ ràng.

Thời Thanh Nhu đè nén suy nghĩ vừa nảy lên, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, sau đó nhìn Thi Chiêu Ý chào hỏi Ôn Khinh Hàn rồi đi xa.

Nàng dẫn Ôn Khinh Hàn đi đến cái bàn của đoàn phim, nhận hộp cơm rồi mới hỏi: "Sao tự dưng hôm nay cậu lại muốn tự mình làm thế? Trước đây không phải đều ăn cơm hộp à?"

"Là dì chủ quán ăn đầu phố đó nói với mình rằng thật ra có thể mượn nhà bếp của khách sạn, hơn nữa gần đây chúng ta đều ăn cơm hộp, vậy nên mình muốn tự mình làm." Ôn Khinh Hàn mở nắp ra, lấy đồ ăn bên trong ra.

Thời Thanh Nhu cười nói: "Phải không? Không ngờ dì chủ có thể vứt đi tiền bạc tới cửa của mình như vậy đó."

"Dì chủ là người khá tốt, dì ấy nói cho mình nghe có rất nhiều người nhà diễn viên đến thăm ban đều sẽ làm như vậy, tránh cho nhiều lúc khách phải đợi thật lâu." Ôn Khinh Hàn đưa đũa đến, tiếp tục kiên nhẫn giải thích với Thời Thanh Nhu: "Nhưng mà cuối cùng dì ấy cũng nhắc nhở mình là nếu muốn đi ăn thì vẫn nên đến nơi của dì ăn."

Thời Thanh Nhu "phụt" cười, kéo Ôn Khinh Hàn ngồi xuống cùng mình: "Mình đây phải cảm ơn dì chủ thật tốt, nếu không nhanh nhất mình cũng phải về nhà mới có thể ăn đồ ăn do chính tay luật sư Ôn nhà chúng ta nấu."

Ôn Khinh Hàn như có kỳ tích gật đầu: "Cảm ơn đã khen, nhanh ăn đi."

Thời Thanh Nhu tự giác đi lấy phần cà chua xào bông cải xanh và canh rong biển với nấm kia, còn món tương thịt bò mà Ôn Khinh Hàn làm riêng cho nàng thì nàng không ăn, sau khi đưa cho Ôn Khinh Hàn thì nàng tiếp tục ăn món chay của chính mình.

Ôn Khinh Hàn thất vọng và buồn lòng, ấm đầu đưa tay đẩy phần tương thịt bò đến trước mặt Thời Thanh Nhu, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Tương thịt bò mình nấu riêng cho cậu mà cậu không nếm thử hả? Coi như để bổ sung dinh dưỡng đầy đủ cho hôm nay đi. Trong khoảng thời gian khống chế thức ăn để quay phim này cũng coi như đủ rồi, nếu không có đủ dinh dưỡng thì khi về nhà mình biết nói với ba mẹ thế nào đây? Trước khi đến đây mình đã bảo đảm với họ rằng nhất định không để con gái bọn họ vì đóng phim mà đói gầy đó."

Khó có được lúc Ôn Khinh Hàn chủ động nói ra từ "riêng", hơn nữa "ba mẹ" trong lời nói của cô còn là ba mẹ của Thời Thanh Nhu. Bộ dáng bình tĩnh như vậy, quả thật là tác phong thường ngày của Ôn Khinh Hàn, bình tĩnh chiếm tiện nghi của mình.

Thời Thanh Nhu nhếch môi: "Được rồi, đương nhiên mình phải phối hợp chứ, để mình nếm xem đồ ăn cậu nấu với đồ ăn mình từng ăn có gì khác nhau."

"Ừ, mình sẽ truyền đạt đúng sự thật với ba mẹ về sự phối hợp của cậu." Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt nhìn nàng nói, sau đó tiếp tục ăn cơm của chính mình.

Lần đầu tiên Thời Thanh Nhu ăn đồ ăn cẩn thận đến vậy, nhai nuốt chậm rãi cảm nhận hương vị tinh tế mà Ôn Khinh Hàn làm ra. Hương thơm của thịt bò rất nồng, mùi vị vừa phải, hơn nữa hương vị này còn hòa trộn cùng thịt khiến cho nó cực kỳ ngon miệng.

Nhưng không biết làm sao Thời Thanh Nhu lại nếm ra vị hơi hơi ngọt, hương vị đó từ đầu lưỡi dần dần khuếch tán ra đến trong lòng, đây là vị ngọt đặc biệt thuộc về Thời Thanh Nhu.

Lúc ban đầu bởi vì ước định nên ở cùng nhau, cho đến khi Ôn Khinh Hàn ở vùng băng giá sưởi ấm cho nàng, yếu đuối giống nàng rồi lại cho nàng bả vai an tâm đến cực điểm, còn có sự dịu dàng từ bên trong của cô nữa. Ôn Khinh Hàn không bao giờ nói trắng ra muốn nàng theo ai, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn luôn ở đó, dùng phương thức dịu dàng vô hại mà đến gần.

"Khinh Hàn…" Giọng của Thời Thanh Nhu bị mất tiếng, biểu tình có chút dịu dàng.

Thời Thanh Nhu muốn nói một câu cảm ơn, nhưng Ôn Khinh Hàn đã từng nói rằng giữa hai người không cần nói những lời đó, nàng dừng một chút, nhưng cuối cùng lại nhẹ giọng nói: "Mình thật may mắn khi có cậu."

Ôn Khinh Hàn hơi bất ngờ, sau đó cô chớp mắt vài cái, tay phải cầm đũa không tự giác siết siết. Thời Thanh Nhu nhìn thấy gương mặt cô dường như hiện lên màu hồng nhạt nhạt.

"Ăn cơm thì ăn cơm đi, nói nhiều vậy làm gì? Nhớ uống canh đó, không xíu nữa nó lạnh thì uống không ngon." Ôn Khinh Hàn che giấu thái độ quẫn bách của mình bằng cách chuyển canh đến chỗ Thời Thanh Nhu, bản thân cô cũng nhanh chóng lộ ra biểu cảm không cảm xúc nâng chén lên, lại là bộ dáng lạnh lùng người sống chớ lại gần đó.

"Được rồi, cậu cũng ăn đi." Thời Thanh Nhu cười nhẹ, sự ngọt ngào nhàn nhạt đó còn đang sưởi ấm trái tim nàng.

Tác giả có lời muốn nói: Ở chương trước có những bình luận tôi thấy tôi viết không chính xác, việc mẹ Kỳ Duyệt gả chồng có liên quan gì Thời Thanh Nhu hay không, tôi sẽ giải thích riêng.

Chuyện Kỳ Duyệt tôi còn chưa viết tỉ mỉ ra, chỉ là một số khía cạnh và góc mà thôi, nhưng có người đánh giá là viết không đúng nên cho tôi lướt tới phần này.

Trước mắt đã biết năm đó nhà Kỳ Duyệt xảy ra chuyện, trong cuộc nói chuyện giữa Kỳ Duyệt và trợ lý có một đoạn nói cha ruột của cô ấy xảy ra chuyện, cuộc sống cô ấy không còn được như trước nữa, hơn nữa năm đó cô ấy gặp phải lựa chọn, điều đó có nghĩa là không muốn đi.

Trợ lý có nói qua là cho dù có đi hay không thì cũng sẽ tách ra, có nghĩa là ở lại cũng sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa sẽ liên lụy đến Thời Thanh Nhu (cái khả năng này rất khó nhìn ra được, có thể xem là một vấn đề trong tối.)

Tại sao Kỳ Duyệt lại suy nghĩ về Thời Thanh Nhu, không muốn cho Thời Thanh Nhu biết chân tướng, thật ra cũng chỉ là một suy nghĩ giữa cặp đôi yêu nhau bình thường vì không muốn để đối phương lo lắng mà thôi, thậm chí khi biết thì nó cũng sẽ không giúp ích được gì mà còn có hại nữa.

Lấy mối quan hệ giữa hai người năm đó, nếu nhà Kỳ Duyệt xảy ra chuyện thì Thời Thanh Nhu không thể nào không quan tâm được, nhưng ba mẹ Thời Thanh Nhu không có khả năng ra tay giúp đỡ một người ngoài chỉ mới nói chuyện yêu đương với con gái mấy tháng.

Dưới tình huống như vậy, nếu Thời Thanh Nhu biết chân tướng thì việc học và cuộc sống đều sẽ bị ảnh hưởng.

Vậy nên việc này không đơn giản chỉ là "mẹ Kỳ Duyệt gả chồng có liên quan gì đến Thời Thanh Nhu hay không" mà thôi, tôi có thể chắc chắn rằng tôi không viết sai.

...

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16