Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17

1307 0 12 0

Ôn Khinh Hàn không thể ăn hết mấy viên trôi nước thêm vào kia. Vốn một bát đã là vừa vặn rồi, hôn nay còn nhiều hơn mấy viên, cô thật sự không ăn được.

Trả tiền xong, Ôn Khinh Hàn lấy một chiếc khẩu trang từ trong túi ra để bịt kín mũi miệng cho Thời Thanh Thu, phòng ngừa vẫn hơn. Cô luôn mang theo khẩu trang bên mình, dù chẳng biết có thể ra ngoài cũng Thời Thanh Thu mấy lần nhưng chưa bao giờ sửa thói quen này.

Trong đêm, người thành phố lại càng qua lại nhiều, có khẩu trang che mặt nữa nên Thời Thanh Thu cũng không cần phải che giấu quá nhiều, tháo mắt kính xuống. Không biết là ai kéo tay ai trước, nhưng tóm lại quãng đường sau đó cả hai đều không buông tay.

"Thanh Thu, cậu có hài lòng với cuộc sống hiện tại không?" Ôn Khinh Hàn bỗng hỏi, cũng không quay đầu lại, như thể tiện thì hỏi thôi.

"Hiện tại sao?" Thời Thanh Thu nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu khó hiểu bị khẩu trang ngăn trở một chút, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt đầy vẻ khó hiểu.

"Ừ, hiện tại." Ôn Khinh Hàn kéo nàng vào chỗ hở trong đám đông, sau khi thoát khỏi đám đông chật chội mới thả chậm bước chân, quay đầu nhìn nàng. Ánh đèn của các sạp nhỏ hai bên đường chợ đêm chiếu lên khuông mặt thanh tú của cô, cô giơ tay hai người đang nắm lên, nói: "Như thế này này, ý mình là cái này."

Cuộc sống hôn nhân thế này sao? Thời Thanh Thu suy nghĩ đôi chút. Không cần phải hao tâm tổn sức vì tình yêu, ngày nào cũng được sống một cuộc sống an yên, sao có thể không hài lòng cho được?

Mi mắt Thời Thanh Thu hơi nhướng lên, cái tay đang để không cũng khoác lên tay Ôn Khinh Hàn, cười nói: "Mình cảm thấy rất được mà. Chúng mình học cùng chuyên ngành, dù mình không giỏi giang như cậu nhưng nói chuyện bình thường cũng không thành vấn đề này. Hơn nữa tình cảm của chúng ta cũng không tạo gánh nặng lên mối quan hệ hai người, không phải sao?"

Vậy nên nếu như cô muốn nó là "tình yêu", thì nó sẽ trở thành "gánh nặng" như lời Thời Thanh Thu nói sao? Trong mắt Ôn Khinh Hàn có vẻ mất mát, nhưng chẳng mấy chốc đã tan biến mất.

Thời Thanh Thu híp mắt, cảm giác như khóe miệng nàng đang bị khẩu trang che đi cong lên rất nhiều, Ôn Khinh Hàn mím môi cười, đáp: "Đúng thế, cậu thích là tốt rồi."

"Khinh Hàn, bây giờ chúng mình về hả?" Sau khi bỏ qua đề tài đó, Thời Thanh Thu đề cập đến một câu chuyện khác.

Nàng cảm thấy khi mình ở cùng Ôn Khinh Hàn, đợi Ôn Khinh Hàn chủ động nói chuyện với mình đúng là xác suất cực nhỏ trong trời đất. Nhưng chỉ cần nàng nói thì Ôn Khinh Hàn sẽ trả lời. Cho nên nàng thử theo xem thế nào, chủ động tìm đề tài.

"Ừ, cậu còn muốn ăn chỗ khác sao?"

Thời Thanh Thu lắc đầu, nhắc đến vấn đề này lại bắt đầu ảo não: "Không cần đâu, tối nay đã phá quy tắc rồi, lỡ may mình mập thì cậu có giúp mình giảm không?"

Thật ra thì Thời Thanh Thu rất khó mập. Hồi trước, thời còn đi học bố mẹ cho nàng rất nhiều tiền tiêu vặt, cho nên thỉnh thoảng vẫn rủ rê bạn học tụ tập, đi ăn đêm lại càng không thể thiếu. Nhưng Thời Thanh Thu vẫn không mập nổi, thậm chí còn gầy đi một chút. Ôn Khinh Hàn nhớ lại, rồi nhìn thân hình cao ráo thon thả của mình, mi mắt lộ ý cười nhàn nhạt.

Nhưng nếu đã đi ăn đêm ở chỗ người khác giới thiệu thì kiểu gì cũng đụng phải người quen, Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu đi không bao xa đã đụng phải hai nam luật sư đoàn khác. Hai người đàn ông dừng bước, ánh mắt va phải Ôn Khinh Hàn, một người ngạc nhiên, mừng rỡ, một người thì ngấm ngầm vui.

"Luật sư Ôn, đúng là trùng hợp quá, cô cũng đến đay."

Người đàn ông lên tiếng là người cao lớn hơn người bên cạnh, cao hơn Ôn Khinh Hàn mang giày cao gót nửa cái đầu, ngũ quan tuấn tú, ôn hòa bình tĩnh, khiến người ta nhìn vào đã cảm thấy cực kỳ ưu tú.

Ôn Khinh Hàn chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta, nhiệt độ trong mắt giảm xuống, mi mắt hơi nhướng lên: "Luật sư Trình." Rồi sau đó nói với người đàn ông đang cười tủm tỉm bên cạnh anh ta: "Luật sư Hạ."

Thời Thanh Thu không nói gì, gật đầu chào hai người đàn ông trước mặt xong lại đảo mắt sang nhìn bàn tay đang bị Ôn Khinh Hàn nắm lấy. Nàng nhớ mới nãy mình muốn buông ra theo bản năng nhưng lại bị Ôn Khinh Hàn nắm lại, chặt hơn, cũng thân mật hơn, mười đầu ngón tay đan vào nahu.

Trình Hạo Thiên nhìn về hướng các cô vừa đi đến, cười nói: "Luật sự Ôn, chỗ này dẫu sao cũng là địa bàn quen thuộc của người địa phương chúng tôi, cô muốn đến sao không nói một tiếng, tôi và lão Hạ sẽ cố gắng hết sức để tiếp khách."

Lúc chiều tan họp có nhắc đến chợ đêm này, lúc ấy đa số mọi người đều cảm thấy hứng thú, chỉ có mỗi Ôn Khinh Hàn không tỏ thái độ gì, anh ta còn tưởng Ôn Khinh Hàn không thích ăn khuya, không ngờ lại dẫn bạn mình đến đây.

Hạ Tường bị gọi tên cũng phụ họa theo: "Đúng đấy, nhưng giờ cũng chưa muộn lắm, nếu không chúng ta đi ăn thêm chút gì đi? Cho chúng tôi cơ hội mời khách đi mà."

Ôn Khinh Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, bên môi treo nụ cười lãnh đạm: "Thật ra cũng không phải phiền các anh, tôi cũng không quá thích ăn đêm."

Hạ Tường đúng là một người hoạt bát, bị từ chối một lần vẫn không khiến anh ta từ bỏ, ngược lại còn nhiệt tình hơn. Anh ta tiến lên một bước, nói: "Luật sư Ôn, cô cũng không biết nơi đây nhiều thức ăn ngon thế nào đâu. Mọi người hiếm có dịp đến đây một lần, không nếm thử sao được chứ? Hơn nữa cô còn mang theo bạn mình, có khi cô bạn này lại hứng thú thì sao?"

Nếu lời này của anh ta nói với người khác thì có lẽ họ đã mềm lòng. Nhưng Ôn Khinh Hàn là ai? Cô là người trước giờ không thích kiểu này, nhưng tình huống bây giờ cũng khó mà dây dưa. Cô quay đầu nhìn Thời Thanh Thu, trong mắt có vẻ nghiêm túc hỏi, hai đầu mày nhíu chặt.

Thời Thanh Thu ban nãy nhìn thấy rất rõ, người được Ôn Khinh Hàn gọi là luật sư Trình kia lộ rõ vẻ yêu mến khi thấy cô. Anh ta thích Ôn Khinh Hàn, đây là điều không thể nghi ngờ.

Trong ánh đèn điện sáng chói, Ôn Khinh Hàn nhéo tay nàng một cái, trong đôi mắt luôn nghiêm túc, trịnh trọng không gợn sóng ấy hình như có chút hy vọng khó phát hiện.

Trong ánh mắt mong đợi của Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu chậm rãi gật đầu. Sớm muộn gì cũng phải công khai, không cần phải dây dưa kéo dài với những chuyện không cần thiết.

"Xin lỗi." Đầu mày Ôn Khinh Hàn giãn ra, đối diện với ánh mắt mong đợi của người đàn ông. Khi thấy họ khó hiểu, cô giơ đôi tay đan mười ngón của họ lên, mi mắt cong cong: "Đây là người yêu của tôi, bây giờ chúng tôi định về."

Khi cô nói lời này, từ đầu đến cuối đều duy trì nụ cười nhạt, trong giọng nói vữa nãy vô thức lộ vẻ dịu dàng, lại càng có sức thuyết phục hơn. Ít nhất là sau khi nghe xong, hai người đàn ông không chỉ cực kỳ kinh ngạc mà còn chẳng có lý do gì để giữ Ôn Khinh Hàn lại nữa.

"Xin lỗi, là tôi đường đột rồi. Thành thật xin lỗi luật sư Ôn, các cô cứ tự nhiên." Trình Hạo Thiên kịp phản ứng lại trước, anh ta kéo Hạ Tường đang trợn mắt há hốc mồm sang một bên để nhường đường cho các cô, ánh mắt vẫn khóa chặt Ôn Khinh Hàn, hy vọng mình trông thấy một chút gì đó giả dối.

Nhưng thật đáng tiếc, sự dịu dàng của Ôn Khinh Hàn dù mơ hồ nhưng lại thật sự tồn tại. Đây là điều anh ta chưa từng thấy.

"Cảm ơn." Ôn Khinh Hàn nói tiếng cảm ơn, dắt tay Thời Thanh Thu đi.

Bên tai khôi phục lại tiếng người huyên náo, Thời Thanh Thu cười một tiếng, nhìn cô nói: "Người ban nãy thích cậu, cậu có biết không thế?"

"Biết." Ngón cái tay phải của Ôn Khinh Hàn vuốt ve gan bàn tay trái Thời Thanh Thu, càng ồn ào thì xúc cảm da thịt chạm nhau lại càng rõ ràng. Dừng mấy giây, cô nhìn Thời Thanh Thu, cười nhẹ: "Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, mình đã kết hôn rồi, chẳng phải sao?"

Trong nháy mắt, Thời Thanh Thu gần như muốn tháo khẩu trang ra, muốn xác nhận lại lần nữa, hỏi cô lại lần nữa, thật sự không hối hận sao? Thật sự không thử yêu một lần, thật sự muốn buộc nửa đời sau của mình với nàng sao?

Nhưng Thời Thanh Thu chẳng thể thốt ra miệng dù chỉ nửa lời. Ôn Khinh Hàn chưa bao giờ làm việc bốc đồng cả, mỗi một quyết định của cô đều trải qua suy nghĩ cặn kẽ, ngay cả đến kết quá khó lường trước nhất cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết.

Cuối cùng, Thời Thanh Thu chỉ cười một tiếng: "Ừm, đúng vậy."

Hy vọng cậu sẽ không hối hận, tương lai sống cùng mình sẽ không nóng giận, không rời xa. Giả sử có một ngày chúng ta có vướng mắc, như vậy thì mối quan hệ này của chúng ta cũng vừa hay chấm dứt. Nếu từ đầu đến cuối đều không có, thì cũng không sao, không có tạp niệm trong lòng thì càng có thể làm bạn vĩnh viễn.

Trở lại khách sạn, Ôn Khinh Hàn bảo Thời Thanh Thu tắm trước, mình ngồi vào bàn nhìn lại biên bản cuộc họp. Thời Thanh Thu tắm xong đi ra, cô mới từ từ cầm áo ngủ của mình vào nhà tắm.

Tiếng nước chảy bắt đầu vang lên tí tách, va vào sàn phòng tắm, va vào cửa kính thủy tinh mờ. Vì cửa phòng tắm đóng kín nên tiếng nước chảy cũng hơi mơ hồ, nhưng thân hình thon thả duyên dáng vẫn mông lung hiện ra trên kính. Thời Thanh Thu tựa vào đầu giường, nhìn bóng hình mấy giây rồi dời mắt đi, nhắm hai mắt lại yên tĩnh chờ.

Cạnh gối nàng còn có một chiếc gối nữa. Từ hôm ấy bàn xong việc bắt đầu thích ứng với mối quan hệ này, nàng đã muốn thử một ngày thế này. Nàng nghĩ rằng mình sẽ hối hận, cũng cho rằng mình sẽ dùng vài cái cớ để trốn tránh đến ngày này, trốn tránh việc mình vẫn còn tỉnh táo, trốn tránh mối quan hệ và cuộc hôn nhân này, trốn tránh việc chung chăn gối với Ôn Khinh Hàn.

Nhưng đến lúc này, nàng lại thật sự bình tĩnh. Mới nãy khi cho phép Ôn Khinh Hàn nói ra quan hệ giữa hai người, cũng tương đương với việc nàng đã đồng ý rất nhiều chuyện khác.

Hình như thời gian tắm của Ôn Khinh Hàn hơi lâu, có vẻ lâu hơn lần trước ngủ ở nhà một chút. Cơn buồn ngủ của Thời Thanh Thu đã dâng lên, lúc này mới thấy cô xõa tóc, đuôi tóc dài còn ướt, chậm rãi đi ra.

"Thanh Thu, cậu mệt à? Thế thì ngủ trước đi." Ôn Khinh Hàn đi đến, hỏi nhỏ.

Nước ấm không chỉ khiến da thịt dễ chịu mà dường như âm thanh cũng bị gột rửa. Cô vẫn mặc bộ đồ ngủ màu trắng thoát tục, vải tư mềm mại ôm lấy cơ thể cô, làm bớt đi vẻ lạnh lùng lúc ban ngày, thêm mấy phần quyến rũ mê người, mơ màng, ý nhị.

"Cũng chưa ngủ, muốn đợi cậu cùng ngủ." Thời Thanh Thu cười, vén chăn mỏng lên, chừa cho cô một góc: "Khinh Hàn, hình như cậu tắm hơi lâu hơn chút nhỉ? Còn lâu hơn lần trước khi tắm ở nhà mình nữa."

Vốn muốn làm giảm sự chú ý về lần chung chăn gối này, Ôn Khinh Hàn vừa lên giường xong nghe vậy thì siết chặt nắm tay, mím môi nói: "Không có gì, có lẽ do mình không để ý thời gian."

Thời Thanh Thu thấy Ôn Khinh Hàn nằm thẳng xuống cũng hạ gối rồi nằm xuống theo. Khoảng cách giữa hai người khoảng hai bàn tay, do Ôn Khinh Hàn cố gắng chừa ra lúc nằm lên giường.

"Mới sáng đã phải ra ngoài, bận rộn cả ngày rồi, cậu ngủ sớm chút đi." Thời Thanh Thu nói một câu vậy thồi rồi nhìn thẳng vào Ôn Khinh Hàn, người bên cạnh hình như đang nằm né mình.

"Mấy ngày nay mình đều phải họp, sẽ cố gắng về ăn cơm với cậu. Nếu như buồn chán quá thì gửi tin nhắn cho mình." Ôn Khinh Hàn thầm ngại, lúc này mới phát hiện mình sắp phải bỏ rơi Thời Thanh Thu trong khách sạn mất mấy ngày.

"Bây giờ cậu mới biết mấy ngày nay đều phải họp sao?" Thời Thanh Thu khó nén nổi nụ cười.

"Xin lỗi..." Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng nói, hơi rướn người lên hướng về phía tủ đầu giường: "Muốn về cũng được, mình thì..."

"À không cần." Thời Thanh Thu sát lại ngắt lời Ôn Khinh Hàn, ngăn cánh tay đang vươn ra muốn lấy điện thoại của cô, trên mặt có vẻ buồn cười. Nàng kéo tay cô lại, lần nữa nằm xuống chung, giọng có vẻ trách cứ: "Sao cậu cứ nói gì làm đấy thế? Mình có bảo về sao? Đã đi đâu thì cứ ở yên đấy."

Ôn Khinh Hàn im lặng nhìn Thời Thanh Thu, thấy nàng nhổm dậy bò qua mình tắt đèn đi, chỉ để lại ngọn đèn ngủ mờ mờ. Ánh đèn màu vàng ấm áp nho nhỏ tản ra xung quanh, vừa vặn có thể chiếu rọi khuôn mặt nhau, nhu hòa mà xinh đẹp.

"Vậy nếu cậu muốn tìm mình thì cứ nhắn tin, mình sẽ cố găng quay về." Ôn Khinh Hàn khẽ giọng dặn dò, lông mi dài khẽ khàng run run, như con bướm muốn bay, khiến người ta phải ngắm kỹ.

"Được, ngủ thôi, ngủ ngon." Thời Thanh Thu mỉm cười nói.

Nàng vừa liếc sang khuôn mặt của Ôn Khinh Hàn, nhớ lại câu "người yêu" ban nãy ở chợ đên, nhắm đôi mắt lại, nhớ lại từng hành động của Ôn Khinh Hàn sau khi kết hôn. Cuối cùng, nụ cười trên môi dần phai, chìm vào giấc mộng đẹp.

Nhan sắc của Thời Thanh Thu không phải khoác loác, giống như tính tình dịu dàng của nàng vậy, trong lúc ngủ thần sắc nàng vừa tĩnh lặng vừa điềm tĩnh. Ánh đèn ngủ màu vàng nhạt rực rỡ như thể sinh ra để miêu tả khuôn mặt của nàng vậy, đẹp đến không chân thật.

"Ngủ ngon."

Người mình yêu, Ôn Khinh Hàn nói thầm trong lòng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16