Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 92

1061 0 6 0

Thời gian qua Thời Thanh Thu cũng không vui vẻ mấy khi phải ẩn trốn khi đi ra ngoài, trước kia nàng không phải làm vậy, hiện tại khi không có ông chủ, nàng chỉ đeo kính để che đi hai hoặc ba điểm ngoại hình của cô.

Chẳng qua là hai người phụ nữ xinh đẹp đi ra ngoài cùng nhau thì luôn được người khác chú ý từ trước đến giờ.

Họ đang chọn đồ ăn ở khu rau củ của siêu thị, nhiều người đi ngang qua đều thì thầm to nhỏ, thậm chí có người còn nhận ra Thời Thanh Thu, nhưng mà họ đã không nói ra.

Thời Thanh Thu đi phía trước, nàng vừa chọn rau vừa hỏi: “Khinh Hàn, cậu muốn ăn gì?”

Ôn Khinh Hàn đẩy xe hàng ra phía sau, ánh mắt nhìn theo bóng lưng nàng, nói: “Gì cũng được, cậu xem rồi chọn đi.”

Qua loa như vậy, Thời Thanh Thu ngoảnh đầu lại chờ Ôn Khinh Hàn đi lên rồi sau đó nắm tay nàng nhíu mày nói: “Luật sư Ôn, mình cho cậu một cơ hội để nói, cậu không tự mình đề cập món ăn, vậy mình sẽ mua theo những thứ mà cậu thường ăn.

Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu chăm chú rồi trả lời: “Thực ra cậu thích ăn gì thì mình cũng thích ăn đó. Còn những món khác, cậu cứ mua theo ý của cậu, mình cũng sẽ ăn.”

Cô đã tưởng tượng ra một ngày như vậy từ lâu rồi, hai người cùng nhau đi siêu thị mua đồ hàng ngày, cùng nhau mua nguyên liệu để nấu ăn tối, bàn bạc về củi lửa, gạo, dầu, muối. Cô sẽ hết lòng tin tưởng Thời Thanh Thu cũng giống như Thời Thanh Thu tin tưởng cô vậy, mỗi ngày, mỗi năm, sẽ cùng nhau sống giản dị như vậy.

Tay Thời Thanh Thu trượt xuống rồi nắm chặt lấy tay cô, cười nói: “Lần trước cậu nói mình lừa trẻ con, bây giờ lại giao nhiệm vụ lớn như vậy cho mình, mình sợ không đảm đương nổi, bà Ôn ạ.”

Ôn Khinh Hàn khoé miệng cười, suy nghĩ một chút, siết chặt tay Thời Thanh Thu quay đầu nói: “Nếu mà như vậy, bà Thời cũng có chút căng thẳng. Đúng lúc chúng ta có thể tìm kiếm, nghiên cứu một chút và tranh thủ thực hiện nó.”

Thời Thanh Thu đành phải cười, rồi làm theo lời của Ôn Khinh Hàn: “Được rồi, mình sẽ nấu một bữa ngon cho chúng ta ăn, rồi từ từ nghiên cứu.”

Ôn Khinh Hàn cong môi, nâng cằm nói: “Bà Ôn, qua chỗ bán thuỷ sản mua mấy con tôm đi.”

Thời Thanh Thu ở bên cạnh, vừa chọn vừa nói: “Đợi chút, mình mau rau xong sẽ qua đó, nhưng mà mình không biết nấu tôm, cậu biết không?”

Ôn Khinh Hàn đi theo Thời Thanh Thu rồi dừng lại, nhíu mày rồi nói: “Trước khi về tới nhà, bà Ôn sẽ trừ một điểm. Thật là đáng tiếc.”

Thời Thanh Thu quay đầu lại vỗ Ôn Khinh Hàn một cái, trách mắng: “Sao cậu có thể làm như vậy? Quá đáng…”

Ôn Khinh Hàn cười nhưng không nói gì, đẩy xe hàng đi theo Thời Thanh Thu.

Giống như họ thỉnh thoảng gặp nhau trong mấy năm gần đây, cô sẽ lẳng lặng đi theo Thời Thanh Thu. Nhưng bây giờ cô không phải giả vờ lạnh lùng thờ ơ, không phải che giấu đi tình cảm của mình.

Họ mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, và hình như hai người không thể làm xong nó. Bởi vì mấy tháng nay Ôn Khinh Hàn không về nhà nên Thời Thanh Thu mua nhiều đồ ăn vặt và bia, nước trái cây,... rồi chất đầy tủ lạnh của Ôn Khinh Hàn.

Khi về đến nhà của Ôn Khinh Hàn, hai người mang theo một ít túi đồ đặt ở trong phòng khách.

Thời Thanh Thu thở phào nhẹ nhõm, Ôn Khinh Hàn liền cầm cổ  tay nàng, kéo tay nàng đi rồi nói: “Thời Thanh Thu, đi theo mình.”

“Hả?” Thời Thanh Thu đoán cô sẽ dẫn mình vào phòng.

Nàng không có đi vào phòng của Ôn Khinh Hàn, khoảng cách gần nhất đó là trước đó khi công ty luật có cuộc họp, nàng đã đứng suy nghĩ ở cửa.

Ôn Khinh Hàn dẫn Thời Thanh Thu vào phòng ngủ, trong phòng có mùi của cây mộc hương, mùi rất dễ chịu. Ôn Khinh Hàn bước tới rèm mở cửa, ánh mặt trời lúc chiều tà chiếu vào trong phòng làm mùi hương đó trở nên ấm áp.

Cái cảm giác này, giống như là hương vị của quê hương vậy.

Đứng bên cửa sổ, mái tóc đen dài của Ôn Khinh Hàn bị ánh mặt trời chiếu vào, cô vẫn như vậy, vẫn lạnh lùng khó gần, nhưng cái nhìn đầu tiên làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng khó tả.

Tình cờ thành một người như vậy khiến Thời Thanh Thu cảm thấy mình là người may mắn biết bao, bởi vì những điều xấu xa đó chỉ tồn tại trong mắt người khác.

Nàng chầm chậm tiến lại gần, từng bước một, đi được nửa đường, Ôn Khinh Hàn quay người lại, nàng bước nhanh hơn, vươn tay lao vào ôm lấy vòng tay đang mở ra, sau đó nghe thấy giọng Ôn Khinh Hàn nói bên tai: “Chào mừng bà Ôn. Từ hôm nay trở đi, chúng ta đã thành một gia đình.”

Thời Thanh Thu ôm chặt lấy Ôn Khinh Hàn, hai mắt sáng lên, nàng nở nụ cười, giả vờ bất mãn: “Bà Thời, không phải cậu quên rồi sao? Mấy ngày hôm trước cậu nói muốn có em bé, bây giờ có hoàn thành được đúng hẹn không?”

Ôn Khinh Hàn lắc đầu, sau đó sờ trán Thời Thanh Thu, bắt gặp ánh mắt của nàng, cô nhẹ giọng nói: “Trong gia đình này, mình với cậu là trụ cột, còn em bé là kết tinh của tình cảm của chúng ta, là thêu hoa trên gấm.”

Ở trên đầu trang của vẻ đẹp đó và thêm nó sẽ tốt hơn, từ khi biết câu thành ngữ này, lần đầu tiên Thời Thanh Thu cảm thấy đọc nó hay đến vậy.

Thời Thanh Thu chạm tay vào cổ áo sơ ki của cô, giọng điệu ủ rũ hỏi: “Vậy thì chúng ta không muốn “thêu hoa trên gấm” sớm vậy, ba mẹ có ý kiến gì không?”

Nhìn tình hình của hai nhà ba mẹ, đoán là sẽ bắt đầu thúc giục, một hai lần thì không sao, nếu để lâu sẽ bị bại lộ ý định không muốn có con.

Ôn Khinh Hàn suy nghĩ một lúc, khoé môi cong lên: “Dù sao chúng ta cũng có thể đồng ý trước, dù sao về nhà ba mẹ đóng cửa chặt, ba mẹ không đuổi chúng ta vào phòng được.”

Thời Thanh Thu vừa xoa mũi vừa tủm tỉm cười: “Đây là lần đầu tiên mình thấy luật sư Ôn cũng không biết phải làm gì.”

Nàng quay mặt cười, cười vẫn như vậy. Lúc này nàng không biết phải làm sao. Chẳng qua là những suy nghĩ và do dự trong suốt những năm đó, đã là quá khứ thì nên giấu kín ở trong lòng, không đòi hỏi gì nữa.

Thời Thanh Thu nhìn theo ánh mắt của Ôn Khinh Hàn, buông tay ra rồi đi từ cửa sổ chậm rãi bước dọc theo đồ đạc trong phòng.

Đầu ngón tay của nàng lướt qua bàn trang điểm, đến tủ quần áo, gương, sau đó ánh mắt nàng dừng ở chiếc giường êm ái. Cuối cùng là chiếc đèn ngủ và chiếc hộp nhỏ trên đầu giường.

Ôn Khinh Hàn cởi áo khoác đặt lên ghế sô pha, cô xắn tay áo đi tới nói với Thời Thanh Thu: “Trong tủ quần áo có quần áo đi ra ngoài, đồ ngủ, váy ngủ đều có, chờ cho khoảng thời gian này xong xuôi việc, chúng ta sẽ đến nhà bố mẹ để xem còn cái gì dọn dẹp không.”

Thời Thanh Thu đến gần chiếc bàn cạnh giường, có một chiếc hộp nhỏ trong suốt, bên trong hình như có một xấp giấy. Theo như tính cách của Ôn Khinh Hàn thì sẽ không bao giờ có xấp giấy vô dụng, chiếc hộp này dường như là một món đồ sưu tầm.

Nàng không khỏi tò mò chỉ vào chiếc hộp, quay đầu lại hỏi: “Khinh Hàn, đây là cái gì?”

Ôn Khinh Hàn rướn mày lên, cô bình tĩnh nhìn Thời Thanh Thu, đột nhiên nở nụ cười: “Cậu muốn biết trong này có gì sao?”

“Xem ra cái đó rất thú vị.”

Thời Thanh Thu kéo tay Ôn Khinh Hàn với vẻ mặt mong đợi.

Linh tính của nàng mách rằng nếu chiếc hộp này được mở ra, nàng có thể tìm thấy thứ gì đó mà nàng không biết. Việc này nảy ra như hạt giống đang nảy mầm trong đầu nàng, nhưng nó gần như xuyên thủng trái tim nàng trong tích tắc.

Ôn Khinh Hàn bước đến gần, cúi người lấy cái hộp.

Từ phía trên nhìn xuống, có rất nhiều tờ giấy được xếp chồng lên nhau cùng với nhiều kích cỡ khác nhau.

Cô đưa cái hộp cho Thời Thanh Thu, mím môi chặt, đầu ngón tay hơi trắng bệch, vài giây sau cô trầm giọng nói: “Tự cậu mở ra sẽ biết bên trong có thứ gì.”

Thái độ cùng vẻ mặt của Ôn Khinh Hàn đều nói lên cái hộp này đặc biệt như thế nào, nếu không thì như bình thường, Ôn Khinh Hàn sẽ không để ở đầu giường, lại càng không sưu tầm, không đưa ra quyết định khó khăn này, lại với vẻ mặt nghiêm túc.

Thời Thanh Thu cầm lấy chiếc hộp, từ từ mở nắp, tờ giấy đầu tiên hiện ra trước mắt nàng.

Đó là vé xem phim, bộ phim mà cô đóng vai chính.

Mở tờ thứ hai, thứ ba và nhiều tờ tiếp theo, tất cả đều là bộ phim thậm chí còn lặp lại nhiều lần.

Mũi Thời Thanh Thu đột nhiên xót, và tay nàng mở tờ giấy bắt đầu run lên. Tại sao lại có nhiều như vậy? Tại sao mỗi bộ phim lại có nhiều vé vậy?

Ôn Khinh Hàn đau khổ đi đến ôm chặt lấy nàng, thấy nàng đang nắm vé xem phim trong tay, cô bình tĩnh nói: “Mình không muốn cậu nhìn thấy nó, mình không thích nhìn thấy cậu buồn.”

Thời Thanh Thu cắn môi lắc đầu, nàng vô tình thấy một tờ giấy không giống những cái còn lại. Nàng cẩn thận lấy nó ra, sau khi nhìn thấy mặt trên của tờ giấy, tay nàng bắt đầu run lên, hơi thở trở nên nặng nề hơn.

Đó là vé gặp mặt các diễn viên được tổ chức ở thành phố F hai năm về trước. Vào lúc đó, nhà tổ chức đã mời các lão làng trong giới văn nghệ và các ngôi sao trong làng giải trí.

Cuộc gặp mặt được tuyên truyền hơn một tháng, hầu như mọi người không ai để ý thông tin nóng hổi đó. Khi đó nàng đã đạt được một số giải thưởng trong và ngoài nước, và nàng rất may mắn khi nàng được mời đến.

Nàng nhớ hôm đó dưới sân khấu, khán giả chật kín cả khán đài, lúc đầu thì ồn ào như sóng biển, đến khi yên tĩnh lại, nàng cũng chỉ xem được vài người phía trước. Bất kể như thế nào thì nàng cũng không nghĩ rằng trong hàng vạn người đó, Ôn Khinh Hàn lại đang lặng lẽ nhìn nàng.

Hai mắt Thời Thanh Thu đỏ hoe, nàng hỏi: “Chuyện này là âo? Lúc đó cậu đang ở trong khán đài? Vậy tại sao cậu không đi tìm mình?”

Ôn Khinh Hàn không nói gì, hai tay ôm chặt Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu không cho phép cô im lặng, cô đặt chiếc hộp lên tủ cạnh giường, cố gắng thoát ra vòng tay của cô, nàng xoay người lại nhìn Ôn Khinh Hàn hỏi: “Ôn Khinh Hàn, nói cho mình biết, tại sao cậu lại có nhiều vé vậy? Tại sao cậu không nói cho mình? Cậu định giấu mình đến bao giờ?”

“Thanh Thu…” Hai mắt Ôn Khinh Hàn đỏ hoe, cô không biết nên nói như thế nào, cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Thời Thanh Thu lau mũi, giọng khàn khàn nói nhỏ: “Tại sao cậu không tìm mình? Tại sao cậu không nói một lời với mình? Sao bây giờ cậu mới cho mình biết? Cậu nói đi, nói…”

Nàng siết chặt cổ áo của Ôn Khinh Hàn, nàng không bỏ một chi tiết nào trên mặt của Ôn Khinh Hàn, nhưng người trước mặt nàng vẫn nở nụ cười.

Ôn Khinh Hàn lắc đầu, mặc kệ Thời Thanh Thu phản kháng, cô vẫn ôm chặt nàng trong lòng, ngăn không cho nàng chống cự, lời nói của cô đã không kiềm chế được: “Nếu như mình nói thì sẽ không có ngày hôm nay…”

Thời Thanh Thu ngẩn người, hai mắt mở to, nước mắt chảy dài trên má, rơi xuống vai Ôn Khinh Hàn.

Nàng luôn sợ phải xa cách một lần nữa, nàng không dám bắt đầu, không dám dùng trái tim của mình, không dám tiếp cận bất cứ ai, cũng không đồng ý cho ai tiếp cận mình. Một khi phát hiện ra manh mối gì đó, nàng sẽ tránh xa không một chút do dự. Ngay cả khi nàng bị Ôn Khinh Hàn làm xúc động, nàng cũng từng rời đi.

Tóm lại nàng giữ Ôn Khinh Hàn bao lâu, đợi được bao lâu, người này như thế nào, cô lại đối mặt với bản thân mình trong im lặng. Nếu như hôm nay không bị phá đám, có thể nàng sẽ không bao giờ biết?

Trong lòng nàng xúc động không thể giải thích được, nàng lập tức kéo cổ áo Ôn Khinh Hàn ra, cắn vai trắng nõn của cô. Nàng nghe thấy Ôn Khinh Hàn kêu lên một tiếng, sau đó ôm chặt lấy nàng.

Một hồi lâu, nàng mới bỏ ra, nước mắt của Ôn Khinh Hàn chảy dài cùng với bờ vai đang chảy máu, trái tim của nàng đột nhiên đau nhói, nàng đánh vào ngực Ôn Khinh Hàn, không ngừng chống cự: “Ôn Khinh Hàn, cậu buông mình ra, biến đi, đừng đến gần mình.”

Ôn Khinh Hàn hôn lên giọt nước mắt của Thời Thanh Thu, cười run rẩy nói: “Thanh Thu, cậu giận mình, trách mình. Nhưng cậu có thể thấy, tất cả đều đã trôi qua, ai cũng đều có quá khứ, và những gì cậu thấy vừa rồi chỉ là quá khứ của mình. Cho dù lúc đó mình với cậu có như nào đi chăng nữa thì đến bây giờ chúng ta đã ở bên nhau, giống như mình đã nói, chúng ta đã là một gia đình.”

Thời Thanh Thu lúc này mới dừng lại, khuôn mặt đáng thương đẫm nước mắt, Ôn Khinh Hàn lại gần hôn lên mắt của nàng, nói: “Bà Ôn, mình đói rồi, có thể phạt mình ăn no được không? Bình thường giờ này là mình no rồi, hay là phạt mình không được ăn?”

Giọng cô nặng nề, nghe như có ma lực truyền vào tai.

Thời Thanh Thu cảm thấy oan ức và không chịu, nhưng nàng cảm thấy có lỗi với Ôn Khinh Hàn, nàng cắn môi, nín khóc rồi cười nói: “Làm sao cậu có thể như vậy? Đừng nói gì cả, cậu biết không bây giờ mình nghĩ đến cậu ở khán đài lúc đó nhưng mình không thể nói chuyện với cậu.”

Nàng nói xong, nước mắt của nàng lại trào ra, nàng cắn môi nói không nên lời.

Ôn Khinh Hàn hôn lên môi Thời Thanh Thu, ánh mắt của cô đầy bao dung và chiều chuộng: “Được rồi, đó là lỗi của mình. Vì mình đã thành thật nhận hết lỗi lầm của mình, bà Ôn có thể tha thứ cho mình và nấu ăn cho mình được không? Mình đói lắm rồi.”

Cô kéo tay Thời Thanh Thu đặt vào bụng mình, xoa nhẹ các ngón tay của cô.

Thời Thanh Thu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dấu răng bị nàng cắn, thu dọn quần áo của Ôn Khinh Hàn, không nói một lời, nàng đẩy Ôn Khinh Hàn ra rồi rời đi: “Buông ra, mình không muốn nói chuyện với cậu, mình đi vào bếp.”

Ôn Khinh Hàn lau nước mắt trên mặt, cười nói: “Nhớ đó, chút nữa mang tôm cho mình, mình mang đi nghiên cứu.”

Thời Thanh Thu nhìn cô một cái: “Thôi ăn đi, tham công tiếc việc.”

Ôn Khinh Hàn cười, không nói gì nữa.

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16