Màn đêm buông xuống, tự dưng Giản Ý Chi cảm thấy bực bội, có lẽ là vì hôm nay nói chuyện Kỳ Duyệt với Ôn Khinh Hàn xong cho nên mới có trạng thái thế này.
Sau khi ăn cơm xong, cô ra ngoài một mình, cũng không có lái xe mà chỉ đi dạo dọc theo con đường rộng rãi trước cư xá.
Mỗi khi đến ban đêm, gần cư xá luôn có một vài quán nhỏ bắt đầu bán đồ ăn khuya, trong không khí toàn là mùi thơm của đồ ăn khuya, Giản Ý Chi chọn đại một sạp hàng gọi vài món rồi kêu thêm hai chai bia. Hình như vẫn còn thiếu một người có thể nói chuyện trên trời dưới đất, cô lấy điện thoại ra, ngón tay lướt trên danh sách liên lạc wechat.
Diêu Nhuế, đã có gia đình.
Thời Thanh Thu, thôi quên đi.
Ôn Khinh Hàn, càng không được.
Người có thời gian lại còn có tỷ lệ cao khi đồng ý nói chuyện trên trời với cô… Cô cau mày tiếp tục lướt xuống, cuối cùng gửi cho Phó An Nhiên một tin nhắn: “Ra ngoài ăn chút gì không? Chị đang ở cổng cư xá.”
Phó An Nhiên lập tức trả lời lại: “Em đến ngay đây.”
Giản Ý Chi cong môi cười, cuối cùng hài lòng nhưng nghĩ lại thì vẫn nhắn thêm một câu: “Đừng để ba mẹ em biết là chị hẹn em ra, em hiểu mà.”
Phó An Nhiên không trả lời nữa, có lẽ là khoảng mười phút, sau khi xiên nướng và bia mà Giản Ý Chi gọi đều được bưng lên bàn thì Phó An Nhiên cũng đến.
“Học tỷ, hôm nay chị nghĩ thế nào mà lại muốn ăn khuya vậy?”
“Ừm… Cũng không có gì, chỉ không muốn ở trong nhà thôi, đúng lúc em cũng ở nhà nên tìm em ra tâm sự.” Giản Ý Chi dịu giọng cười nói, vừa nói vừa đẩy mấy cái đĩa trước mặt sang phía bên Phó An Nhiên một chút.
Phó An Nhiên thấy Giản Ý Chi cười lên như vậy, rõ ràng mỗi ngày đi làm đều được nhìn thấy, lúc trước cũng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp nhưng nàng luôn cảm thấy bây giờ đẹp hơn nhiều. Thật sự giống như bạn đang thưởng thức một người trên màn ảnh, bạn biết rõ là người đó vô cùng xinh đẹp nhưng nếu một ngày có thể đối mặt nói chuyện với nhau, có thể làm quen thì cảm giác lại hoàn toàn khác.
“Vậy học tỷ muốn nói chuyện gì?” Phó An Nhiên mấp máy môi, nhớ lại sáng nay là lần đầu tiên cô hỏi về vấn đề tình cảm của bản thân mình, không khỏi trêu ghẹo: “Chẳng lẽ vẫn là vấn đề hôm nay ư? Nhớ mãi không quên và nối lại tình xưa ạ?”
Giản Ý Chi đang uống bia chợt bị sặc một cái, vội đặt ly bia xuống che miệng ho sặc sụa. Phó An Nhiên thấy vậy cũng thu lại nụ cười, nhẹ nhàng vỗ sau lưng giúp Giản Ý Chi, khẽ lên tiếng xin lỗi: “Học tỷ, chị có ổn không ạ? Xin lỗi, em không biết…”
Giản Ý Chi ho khan một tiếng rồi lại cười, cô nhìn gương mặt nhỏ nhăn lại như cái bánh bao của Phó An Nhiên thì xua tay nói: “Không sao, không có gì là không thể nói cả, chuyện kia thật sự không phải của chị.”
Cô dần bình tĩnh lại, không ho khan nữa, cầm một xiên thịt vuốt vào đĩa nhỏ rồi ra hiệu cho Phó An Nhiên ăn cùng. Sau đó cô mới nói: “Lúc đó chị chỉ chợt nhớ tới lúc trước em từng có bạn trai nên muốn nghe thử xem nếu như là em, em sẽ nghĩ thế nào.”
Phó An Nhiên cầm một xiên thịt, ngón tay vân vê xiên tre, suy nghĩ trong lòng không khống chế được mà lướt tới ý trong lời nói của Giản Ý Chi. Bởi vì nàng từng có bạn trai nên muốn nghe thử ý kiến của nàng, vậy có phải có nghĩa là cô chưa từng nói chuyện yêu đương nên bây giờ mới muốn nghe thử cái nhìn của người khác không?
“An Nhiên, sao lại ngơ ra vậy?”
“Không có gì ạ…”
Phó An Nhiên ăn một viên thịt, trong mắt xẹt qua ý cười rụt rè: “Chẳng qua em cảm thấy bình thường cảm giác mà học tỷ mang đến cho em không giống một người sẽ hỏi về những vấn đề này, bởi vì dường như chị đã nhìn thấu hết mọi người, không có vẻ sầu muộn nào.”
“Chị nào có thần kỳ như vậy được chứ?” Giản Ý Chi bật cười, cô dùng đũa vuốt hết mấy viên thịt và rau xanh vào trong đĩa, sau đó dùng đũa gắp lên, vừa ăn vừa nói: “Nói đến chuyện này thì người đàn ông lần trước trong điện thoại không còn làm phiền em nữa chứ?”
Phó An Nhiên gật đầu nói: “Vâng, không còn làm phiền nữa.”
Nàng hơi khựng lại, dừng đũa, rót đầy bia vào cái ly sắp cạn giúp Giản Ý Chi, sau đó nhìn Giản Ý Chi, đôi môi hồng đầy đặn từ từ khép mở: “Anh ta tên là Lương Tử Ngang, em quen hồi còn học đại học, không học chung một trường với chúng ta. Có lẽ năm tốt nghiệp chính là năm chia tay ấy, anh ta nói muốn đến nơi khác phát triển cho nên chia tay, khoảng thời gian trước gọi điện thoại cho em là nói với em anh ta hối hận rồi, muốn quay lại.”
Giản Ý Chi lắc đầu: “Một người muốn chia tay thì bất cứ cái gì cũng trở thành lý do được, mặc kệ là lý do gì, tóm lại cũng toàn là lý do không thể ngờ được.”
Phó An Nhiên cười nói: “Em cảm thấy mỗi quan điểm của chị đều rất chính xác, sau này đi cùng chị thì chắc chắn sẽ không cần phải lo lắng gì nữa rồi.”
Giản Ý Chi hơi ngơ ngác, sau đó dùng đũa gõ một cái lên cái đĩa trước mặt nàng: “Em nói nhiều quá, mau ăn đi, ăn xong rồi về.”
Người đi với cô sau này… Cho đến nay cô cũng không dám tưởng tượng mình sẽ có một người đi cùng. Loại cảm giác động lòng, cảm giác ăn ý và rất nhiều cảm xúc nhỏ bé khác phải nên trải nghiệm trên một người thích hợp, nhưng mà người này chưa từng xuất hiện, dường như ngay cả Kỳ Duyệt của rất nhiều năm trước cũng không được coi là người này.
Điện thoại của Giản Ý Chi chợt reo lên, cô thử nhìn qua mới phát hiện là mẹ gửi tin nhắn mới. Cô hiếm khi trầm ngâm rồi lên tiếng: “An Nhiên, tối mai em có rảnh không?”
“Dạ có, lại ăn khuya nữa ạ?”
Giản Ý Chi không khỏi cười khẽ: “Không phải, là ăn cơm tối. Mẹ chị nói ngày mai có con của một người bạn muốn thảo luận vấn đề gì đó với chị, hẹn ăn một bữa cơm, chị cảm giác không thích hợp cho lắm.”
“Hóa ra là bảo em đi cứu trận, có lợi ích gì không?” Phó An Nhiên nói nửa thật nửa giả.
“Ừm… Ngày mai chị mời em ăn trưa.”
Thời gian vào đoàn làm phim ngày càng đến gần, lúc nào Thời Thanh Thu cũng có thói quen sau khi kết thúc một khoảng công việc thì đến nhà họ Ôn thăm hai vị phụ huynh, lần này cũng vậy.
Nàng xách theo hoa quả và đồ bảo dưỡng mà lúc sáng đã đặc biệt ra ngoài mua, đi ra ngoài trong ánh mắt mừng rỡ của ba mẹ rồi đi bộ qua nhà họ Ôn. Lần nào ba mẹ của Ôn Khinh Hàn cũng rất hoan nghênh khi nàng đến đây, bây giờ lần đầu tiên nàng đến sau khi kết hôn lại càng vui vẻ hơn.
Cửa vừa mở ra, mẹ của Ôn Khinh Hàn là Triệu Uyển Nghi đã tự mình đã nghênh đón, kêu bảo mẫu đến xách túi quà trong tay Thời Thanh Thu, sau đó thân thiết kéo nàng đi vào: “Thanh Thu à, con cứ như vậy hoài, lúc nào cũng xách nhiều túi lớn túi nhỏ như vậy tới đây mà cũng không gọi Khinh Hàn một tiếng, để nó qua xách giúp con là được rồi.”
Thời Thanh Thu dịu dàng cười một tiếng rồi lắc đầu: “Không sao đâu bác gái, cũng không có đồ gì nặng, tự con xách qua là được rồi, không cần phải gọi cậu ấy đâu.”
Tối hôm qua sau khi trở về, bọn họ cũng không còn liên lạc với nhau nữa, wechat cũng không, điện thoại cũng không, thật sự giống như đã trở về lúc trước khi hai người không còn tiếp xúc với nhau thường xuyên nữa. Nàng không có động tĩnh gì, Ôn Khinh Hàn cũng không có động tĩnh, sự ăn ý của hai người giống như là hoàn toàn chưa từng trải qua thân mật trong khoảng thời gian này vậy.
Vừa mới đi vào phòng khách, Triệu Uyển Nghi đã vỗ tay nàng, trông như tức giận nhắc nhở: “Còn gọi bác gái nữa à?”
Thời Thanh Thu đã quen với xưng hô lúc đầu nên vừa bị nhắc nhở như vậy, gương mặt hơi đỏ lên, gọi cũng không ổn mà không gọi cũng không ổn.
Trái lại, Ôn Thừa Tuyên đang đọc báo ở phòng khách không nhìn nổi cảnh này, đi qua an ủi Thời Thanh Thu: “Thanh Thu à, đừng nghe bác gái của con, bọn bác không vội, dù sao thói quen này cũng phải từ từ mới sửa được, khi nào con cảm thấy thích hợp thì sửa lại cũng được.”
Triệu Uyển Nghi tràn đầy ý cười vuốt ve mu bàn tay của Thời Thanh Thu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp với đề nghị của chồng mình: “Cũng đúng, thói quen nhiều năm vậy rồi mà sửa ngay cũng khó. Nhưng mà Thanh Thu này, bác vẫn đang chờ một tiếng mẹ này của con đó, con đừng để bọn bác chờ lâu quá nhé.”
Thời Thanh Thu hơi cúi đầu xuống, vô cùng ngoan ngoãn đáp một câu: “Dạ, con nhớ rồi.”
Ba người ngồi trên ghế salon, Ôn Thừa Tuyên vừa đọc báo vừa dỏng tai nghe xem vợ mình và Thời Thanh Thu đang nói chuyện gì.
Dù sao Thời Thanh Thu vẫn còn chút canh cánh trong lòng đối với việc mình sắp vào đoàn làm phim những vẫn không thông báo sớm, trông nàng hơi có lỗi, khẽ nói: “Bác gái, hai ngày nữa con phải vào đoàn làm phim, lúc trước con không nói trước cho hai người một tiếng khiến hai người lo lắng rồi.”
“Haizz, con xem con đó, có cái gì mà không nói được chứ?”
Triệu Uyển Nghi buồn cười trỏ vào trán Thời Thanh Thu: “Bác nghe Khinh Hàn nói con quay phim xong sẽ thảnh thơi hơn, vậy thì chúng ta đợi thôi chứ sao. Chờ hai đứa đều rảnh rỗi rồi, đều có ngày nghỉ rồi thì hai nhà chúng ta ngồi lại thương lượng, dù sao đến lúc đó hôn lễ phải được làm thật đẹp, hai đứa các con cũng không thể bị tủi thân được.”
Đương nhiên Thời Thanh Thu không có ý kiến gì, nàng dịu giọng cười nói: “Cảm ơn bác trai bác gái, con nhất định sẽ ghi nhớ.”
Triệu Uyển Nghi chợt nhớ tới gì đó, tò mò hỏi: “Này Thanh Thu à, lần này con quay phim gì vậy?”
“Phim cổ trang, dựa theo nội dung kịch bản cho con thì là cốt truyện của tướng quân và công chúa liên thủ bảo vệ quốc gia.”
Ôn Thừa Tuyên hạ báo xuống thấp một chút rồi liếc mắt nhìn qua, sự chú ý đã không còn đặt trên báo nữa. Triệu Uyển Nghi hơi sửng sốt rồi hỏi tiếp: “Vậy con diễn vai công chúa hả?”
Dựa theo hình tượng và khí chất của Thời Thanh Thu thì diễn vai công chúa là không còn gì có thể hợp hơn được nữa, bản thân nàng đã là một tiểu thư khuê các, dịu dàng uyển chuyển, gương mặt như vẽ, hình tượng công chúa thế này có thể nói là vui tai vui mắt.
Nào ngờ Thời Thanh Thu lại lắc đầu, cười đính chính lại: “Con diễn vai tướng quân.”
“Hả? Tướng quân à…”
Vẻ mặt Triệu Uyển Nghi tràn đầy phức tạp nhìn chồng một cái rồi lại nhìn Thời Thanh Thu một chút: “Vậy thì không dễ diễn cho lắm, con đã chuẩn bị sẵn sàng hết chưa đó?”
Thời Thanh Thu ung dung tự nhiên nói: “Con đã chuẩn bị xong rồi, bác gái cứ yên tâm.”
Nàng nghĩ tới nội dung kịch bản, chợt cười bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà nói tới thì tính cách của vị tướng quân kia có một vài điểm tương tự với Ôn Khinh Hàn.”
“Hình như bác đã quên mất gì đó rồi…”
Triệu Uyển Nghi khẽ giật mình, trong lòng lập tức mắng bản thân mình già quá nên hồ đồ. Bà ấy vội vỗ tay Thời Thanh Thu xong rồi đi vào phòng bếp lấy hoa quả đã gọt xong và mấy món nguội ra đặt vào tay Thời Thanh Thu, lời nói đầy ý ám chỉ: “Xem trí nhớ của bác này, Khinh Hàn đang ở trong phòng đó, đây là hoa quả mới cắt xong, con đem vào đi.”
Thời Thanh Thu chợt ngu người, vừa bị thúc giục đứng lên vừa hỏi: “Khinh Hàn… Cậu ấy ở nhà ạ? Không phải lúc đi làm cậu ấy đều ở bên chỗ của mình sao?”
“Bác quên mất luôn, nó đã nói là nó muốn chờ con qua bên đoàn làm phim rồi mới về bên kia, xem bác làm trễ nải này…”
Triệu Uyển Nghi đưa Thời Thanh Thu đến gần phòng Ôn Khinh Hàn, sau đó liếc mắt ra hiệu cho nàng một cái, khẽ ám chỉ: “Hai đứa cứ nói chuyện của hai đứa đi, bác và bác trai của cháu sẽ không đi vào đâu.”
Bà ấy nói xong cũng lập tức rời đi, để lại một mình Thời Thanh Thu đứng trong hành lang yên tĩnh, cuộc trò chuyện tối hôm qua và sự rối bời trong lòng nhất thời lại bắt đầu dây dưa trong lòng nàng.
Nàng bưng hoa quả và mấy món nguội đứng yên tại chỗ thật lâu, lâu đến mức chính nàng cũng không biết rốt cuộc là chính mình đang suy nghĩ có nên gõ cửa hay không, hay là ngay cả bước chân cũng không xê dịch được chỉ vì người trong phòng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)