Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 33

1258 0 11 0

Vòng so tài đầu tiên của “Trong phim ngoài đời” kết thúc với số điểm cuối cùng là chín do nhóm Thời Thanh Thu nhận được, nhóm Tần Vọng được tám điểm xếp hạng hai, Vu Thục Thận xếp hạng ba, còn Lục Tư Chu và Từ Chỉ đồng hạng tư.

Ôn Khinh Hàn làm một món cá kho và một món canh cá nhận được sự nhất trí tán thành của các thôn dân đến nhà trưởng thôn chấm điểm, bao gồm cả ông chú đã hướng dẫn Ôn Khinh Hàn câu cá. Ngay cả đám Tần Vọng cũng tâm phục khẩu phục, thậm chí Vu Thục Thận còn lên tiếng khen ngợi vài câu.

Sau khi cameraman quay xong nửa phần trước cũng đi theo nhân viên công tác ngồi vào gia nhập bữa cơm tối. Tuy nói nếu các diễn viên không làm được món ăn cho đêm nay thì chỉ có thể nhịn đói nhưng nhiều người cùng ăn như vậy, sau khi đóng camera, tổ công tác vẫn sắp xếp thêm đồ ăn, mọi người ăn uống đến gần nửa đêm mới giải tán.

Sớm hôm sau là tự nhiên tỉnh lại, lúc Thời Thanh Thu trở mình thì cơn buồn ngủ cũng giảm một chút. Nàng híp mắt lại, hơi nhíu mày thích ứng với ánh sáng chiếu vào trong phòng. Nàng nhất thời không thể nhìn thẳng vào ánh sáng ở cửa sổ nên đành phải dời mắt, đập vào mắt nàng là gương mặt yên ổn của Ôn Khinh Hàn.

Lúc Ôn Khinh Hàn ngủ, trên người cô không có sự lạnh lùng rõ rệt như bình thường, cũng không có sắc sảo cho lắm. Bởi vì ngủ say nên gương mặt trông có vẻ dịu dàng tạo nên một loại phong tình khác, mái tóc dài đen nhánh tản trên gối nằm và sau lưng làm cho người ta không nỡ lòng đánh thức.

Cơn buồn ngủ trong mắt Thời Thanh Thu dần rút đi, nàng lẳng lặng nhìn Ôn Khinh Hàn, nhìn hàng lông mi dài hơi cong lên, nhìn cái mũi thanh tú thẳng đứng, nhìn đôi môi mỏng nhạt màu. Ôn Khinh Hàn là một người rất đẹp, lúc cô không biểu hiện ra vẻ cực kỳ lạnh nhạt thì vẻ xinh đẹp này lại càng phát huy tới cực hạn.

Có chút ý cười dần hiện trên môi Thời Thanh Thu, tay nàng khẽ nhúc nhích, lặng lẽ nhấc lên, không tự chủ được muốn dùng ngón tay chạm vào gương mặt của Ôn Khinh Hàn. Khi nàng phát hiện ra được mình đang làm gì, còn chưa kịp thu tay lại thì ngón tay nàng đã nhẹ nhàng lướt qua trên mặt Ôn Khinh Hàn.

Thời Thanh Thu chưa kịp suy nghĩ gì cả thì Ôn Khinh Hàn đã chậm rãi mở mắt, đôi mắt có vẻ hốt hoảng của nàng đã bị Ôn Khinh Hàn bắt gọn.

“Khinh Hàn, chào buổi sáng.” Thời Thanh Thu nhấp môi, cố gắng ra vẻ tự nhiên chào hỏi Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn nhìn ra được hình như Thời Thanh Thu có gì đó là lạ nhưng cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa nãy cô tỉnh lại đã thấy ánh mắt hơi né tránh của Thời Thanh Thu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì sau khi cô tỉnh lại nữa.

“Chào buổi sáng.”

Ôn Khinh Hàn thản nhiên đáp lời, bởi vì buồn ngủ nên giọng nói có phần lười biếng, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chăm vào Thời Thanh Thu. Cô hơi khựng lại rồi hỏi: “Hôm nay không đặt đồng hồ báo thức, không có vấn đề gì chứ?”

Thời Thanh Thu mỉm cười nói: “Tối hôm qua MC nói hôm nay cho mọi người dậy muộn một chút, không sao đâu.”

Ôn Khinh Hàn cũng không nói thêm gì nữa, vươn tay kéo chăn cao lên một chút, đầu ngón tay trái ửng hồng của cô bị Thời Thanh Thu chú ý tới. Trước khi cô thu tay về thì đã bị Thời Thanh Thu nắm chặt tay trái, giữa đầu ngón trỏ và ngón giữa hiện ra chút đỏ ửng bất thường.

“Khinh Hàn, tay còn đau đúng không?” Tay phải của Thời Thanh Thu nắm lấy tay trái của Ôn Khinh Hàn, ngón tay khẽ vuốt ve đầu ngón tay của cô.

“Không đau nữa.” Ôn Khinh Hàn chợt nhúc nhích tay, Thời Thanh Thu không cho cô rút về, cô chỉ chớp mắt không lên tiếng, cũng không tiếp tục mắt đối mắt với Thời Thanh Thu nữa.

Ngón tay này bị bỏng là do hôm qua cô bưng canh cá cho Thời Thanh Thu, bây giờ nhấc lên vẫn còn hơi đau một chút nhưng Thời Thanh Thu chạm vào một cái như vậy, cô càng cảm nhận được càng nhiều sự khát vọng nồng đậm hơn trong lồng ngực.

Thời Thanh Thu cười một tiếng, cầm tay Ôn Khinh Hàn để lại dưới chăn, từ từ chậm rãi dịu dàng vuốt ve đầu ngón tay bị bỏng của Ôn Khinh Hàn: “Sau này đừng có vậy nữa, chờ nguội rồi đưa mình uống cũng được mà, mình cũng không phải loại người không kiên nhẫn. Còn nữa, sau này so tài đừng có tự mình gánh hơn, phải phân công cho mình một chút nhiệm vụ nữa nha luật sư Ôn, đầu bếp Ôn.”

Nàng vừa dứt câu, Ôn Khinh Hàn đã ngầm ngược lại tay nàng, ngón tay vuốt ve lặp đi lặp lại trên mu bàn tay Thời Thanh Thu. Bốn ngón tay chậm rãi rời khỏi bàn tay của Thời Thanh Thu, đảo khách thành chủ mở rộng bàn tay phủ lên mu bàn tay của nàng.

Giữa bọn họ vẫn còn có chút khoảng cách, Ôn Khinh Hàn hít sâu một hơi, tay vừa mới nhúc nhích một chút đã nghe thấy tiếng của MC loáng thoáng ngoài cửa: “Dậy thôi, làm việc nào, đừng nữa, chim chóc đã sớm đi bắt sâu rồi đó!”

Cả người Ôn Khinh Hàn đang định nhích lại gần lập tức cứng đờ tại chỗ, mọi việc cũng chỉ trong chớp mắt, Thời Thanh Thu vẫn đang mỉm cười nhìn cô. Một chút xúc động trong mắt cô lập tức tiêu tan sạch sẽ, cuối cùng chỉ bình tĩnh đáp một câu: “Được rồi, mình biết rồi, dậy thôi.”

Khi tất cả mọi người rửa mặt xong thì tập trung trong sân, MC đã đứng sau một cái bàn, trên mặt bàn có một cái thùng rất to. Anh ta vỗ tay một cái: “Mọi người đi vào vị trí của mình đi nào!”

Vừa dứt câu, nhóm cameraman đã nâng máy bắt đầu làm việc, Tần Vọng vuốt họng la lên một câu: “Tình huống gì đây? Cái thùng này là để rút thăm à?”

Có Tần Vọng thì tốt ở chỗ là mọi người có câu hỏi gì cũng không cần nói ra, anh ta là người đầu tiên xung phong hỏi trước.

Mọi người cùng nhìn về phía MC, chỉ thấy MC gõ gõ cái thùng, cầm cái loa khuếch đại âm lượng nói: “Mọi người dựa theo số hiệu, mỗi nhóm cử một người đi lên rút thăm, nội dung rút được sẽ hướng dẫn cho mọi người tìm được một lá thư, lá thư này có sự liên quan mật thiết tới cuộc so tài tiếp theo của mọi người đấy.”

Tất cả đều im lặng, anh ta lại nhấn mạnh: “Nhưng mà sau khi rút xong phải xuất phát ngay, không được phép thì thầm với nhau, cũng không được phép gợi ý hay trao đổi nội dung!”

MC nhìn lướt qua mọi người, thỏa mãn gật đầu một cái, giọng cũng nhỏ xuống: “Nhóm một của Thời Thanh Thu, cô và luật sư Ôn, ai sẽ rút thăm đây?”

Ôn Khinh Hàn liếc mắt ra hiệu cho Thời Thanh Thu, Thời Thanh Thu đi qua thò tay vào trong thùng, tùy tiện tráo mấy lần rồi cầm được một tờ giấy bị gấp lại, quay về đứng bên cạnh Ôn Khinh Hàn.

MC gật đầu: “Tiếp tục, nhóm hai của chị Thục Thận…”

Từng tổ đi lên rút thăm theo số thứ tự của mình, nhân dịp thời gian này, Thời Thanh Thu mở tờ giấy ra, chỉ thấy bên trên viết: “Bạch hạc cửu tiêu minh, không trung vạn lý thanh, tê ngưu phóng vọng nguyệt, cát khánh tự phân minh*.”

*Số 23 Thượng Thượng: Đường Thế Dân du Âm cung.

Dịch:

Hạt lượn trời cao cất tiếng vang

Xa dội trên cao ngàn dặm đàng

Ngước nhìn trăng sáng loài tê giác

Cảnh tốt mừng vui đã rõ ràng.

Ôn Khinh Hàn khẽ đọc, sau đó cụp mắt trầm tư, Thời Thanh Thu xếp tờ giấy lại nắm trong tay, cũng nghi hoặc hỏi: “Cái này có ý gì? Chẳng lẽ là có liên quan tới động vật ư?”

Ôn Khinh Hàn khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Mình cũng không rõ lắm.”

Cô và Thời Thanh Thu đều tốt nghiệp ngành luật, đã lâu lắm rồi không tiếp xúc với văn học, bây giờ đột ngột thế này, cô trừ hiểu ý trên mặt chữ ra thì thật sự chẳng nhận ra được gì nữa.

“Được rồi, tất cả mọi người đã rút được gợi ý của riêng mình, bây giờ các nhóm có thể hành động tìm kiếm mục tiêu của mình rồi. Mọi người nhớ về đây trước bữa cơm tối nhé, tối nay không cần mọi người phải làm cơm, các thôn dân sẽ chiêu đãi mọi người.”

MC nói xong cũng thả loa xuống, thản nhiên nhìn chằm chằm vào mọi người, bắt đầu thúc giục: “Đi đi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Đêm nay không tìm được lá thư là không có cơm ăn đâu.”

“Đừng mà, sao ác thế?” Tần Vọng kinh ngạc than một tiếng, Quý Lam vỗ vai anh ta, ra hiệu anh ta tranh thủ nghiên cứu tờ giấy.

“Vậy bọn tôi xuất phát đây, mọi người cố lên.” Vu Thục Thận mỉm cười nói trông vô cùng tự tin, không hề có chút phiền não nào vì nội dung trên tờ giấy.

Nếu trên giấy của mỗi người đều là câu thơ, vậy thì có lẽ đây chính là điểm mạnh của Vu Thục Thận. Ôn Khinh Hàn vẫn còn nhớ cái ngày vừa tới đây, Vu Thục Thận đã từng đọc vài câu thơ có chứa tên của mình và Thời Thanh Thu.

“Chúng tôi cũng xuất phát.”

“Chúng ta cũng đi thôi.”

Quan hệ giữa Lục Tư Chu và Từ Chỉ tốt hơn một chút, nhóm hai người cùng lên tiếng chào nhau, Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn cũng đi theo mọi người ra khỏi nhà trưởng thôn.

“Trong mấy câu này, một cái là bay trên trời, một cái là chạy dưới đất, chẳng lẽ bọn họ giấu đồ trên người động vật ư? Khả năng này cũng không cao cho lắm…”

Thời Thanh Thu vừa đi vừa lẩm bẩm vài câu, mấy cameraman cũng nắm bắt thời cơ giơ máy quay đặc tả biểu cảm phiền não nhíu mày của cô, trong chương trình truyền hình thực tế ngoài trời, khán giả thích xem quá trình chơi trò chơi này nhất.

Ôn Khinh Hàn vẫn lắc đầu: “Nếu như là động vật thì cái này cũng nên cho gợi ý phù hợp, bây giờ cái này nói về bạch hạc và tê giác, rõ ràng ở đây không có hai con này.”

“Vậy động vật giống với bạch hạc và tê giác thì sao? Có khi ở đây cũng có loại đó đó.”

Ôn Khinh Hàn nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Gà rừng và trâu nước.”

Thời Thanh Thu: “…”

Đường đường là bạch hạc mà ở đây chỉ có gà rừng là có điểm chung, có lẽ còn có vịt hoang nhưng chắc chắn là không có bạch hạc và tê giác rồi. Nghĩ lại cũng đúng, nếu có thể bị phát hiện ra dễ dàng như vậy thì làm gì cần cho bọn họ thời gian dài như thế để đi tìm chứ?

Hai người đi dọc theo con đường nhỏ trong làng, vòng quanh vài vòng cũng không nghĩ ra được cái gì, đừng nói là bạch hạc và tê giác, ngay cả chó mèo cũng chả thấy được bao nhiêu con. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Thời Thanh Thu nhìn thấy trên trán Ôn Khinh Hàn đổ mồ hôi mịn, nàng lấy khăn tay trong túi ra lau mồ hôi cho Ôn Khinh Hàn, hành động này cực kỳ tự nhiên như đã từng làm rồi.

Ôn Khinh Hàn mím môi, không nhìn vào mắt Thời Thanh Thu, chẳng mấy chốc đã đè khăn tay kia xuống rồi nói với Thời Thanh Thu: “Để mình tự làm được rồi.”

Thời Thanh Thu thả lỏng tay nhìn Ôn Khinh Hàn rồi khẽ nói: “Cậu vất vả rồi.”

Lúc trước nàng rất ít để ý tới Ôn Khinh Hàn, thông qua khoảng thời gian ở chung này, nàng lại thấy được rất nhiều thứ mà lúc trước chưa từng thấy. Ôn Khinh Hàn thích hành động thực tế hơn là nói miệng, nhiều khi Ôn Khinh Hàn đều sẽ tự suy tính trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, chuyện tốt cũng vậy, lo lắng và phiền não cũng thế.

Ôn Khinh Hàn cầm khăn tay trong tay, nhìn đôi mắt ẩn chứa sự kỳ vọng của Thời Thanh Thu, cô dùng tay còn lại cẩn thận dắt tay Thời Thanh Thu rồi nói: “Thanh Thu, chúng ta qua kia nghỉ ngơi chút đi, thuận tiện thảo luật một chút, mình cảm thấy có lẽ không đơn giản vậy đâu.”

“Được.”

Hai người đi tới nhà dân gần đó, sau khi nói rõ mong muốn muốn nghỉ ngơi, thôn dân rất nhiệt tình giữ nhóm bọn họ lại, còn xách mấy cái ghế ra dưới tàng cây cho bọn cô và cameraman ngồi hóng mát.

Ôn Khinh Hàn kêu Thời Thanh Thu lấy giấy ra xem, cô cúi đầu, trong miệng đọc thầm: “Chắc là mấy câu thơ này đang ám chỉ thứ gì đó, rốt cuộc là thứ gì đây…”

“Bạch hạc cửu tiêu minh, không trung vạn lý thanh. Hình như trong thơ cổ chúng ta từng học không có bài này…” Thời Thanh Thu tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là thơ không nổi tiếng lắm? Tổ tiết mục cũng không viết tên tác giả.”

“Chờ chút đã, chúng ta vẫn luôn nghĩ xem mấy câu thơ này có ý chỉ nhưng lại chưa từng nghĩ xem rốt cuộc tính chất của nó là gì.” Ôn Khinh Hàn chợt nghĩ tới gì đó, giọng nói hơi nặng nề: “Có khi nào… Cái này không phải là thơ không?”

Thời Thanh Thu chớp mắt một cái, cô còn chưa kịp load sau khi Ôn Khinh Hàn nói ra suy đoán của mình, một bà thím luôn cầm sàng trúc nhặt đậu bên cạnh hai người chợt cười tít mắt, tò mò hỏi: “Hai đứa nhỏ này đang nói chuyện gì đó? Thím đây có thể giúp được gì cho hai đứa không?”

Lúc bà thím nói chuyện có dùng chút giọng địa phương, có phần khác với những thôn dân nói tiếng phổ thông được coi là đúng chuẩn mà tổ tiết mục đã sàng chọn. Nhưng nếu là vậy thì càng đại biểu được thời gian bà thím này ở trong thôn chắc chắn không ngắn, có thể nói là bà ấy sẽ biết càng nhiều thứ hơn.

Nghĩ tới đây, Thời Thanh Thu vội kéo ghế qua, lấy tờ giấy trong tay Ôn Khinh Hàn đưa cho bà thím xem thử: “Thím ạ, thím xem giúp bọn cháu cái này với, thím có thể nhìn ra được cái này đang chỉ cái gì không?”

Bà thím thấy vậy cũng đặt cái sàng trong tay xuống, nheo mắt nhìn qua: “Bạch hạc cửu… Gì đây? Ôi trời, tôi không hiểu cái này.”

Thời Thanh Thu cười một tiếng, một tia hy vọng dâng lên trong lòng nhanh chóng bị dập tắt. Nhưng nàng và Ôn Khinh Hàn còn chưa kịp nói gì thì bà thím lại chợt lên tiếng: “Cái này tôi không hiểu nhưng rất giống cái thăm, cách đây vài ngày có em gái nhà bên từng rút một cái, lúc cô ấy trở về viết cho bọn tôi xem cũng giống giống cái này…”

Ôn Khinh Hàn lập tức bắt được trọng điểm: “Thăm? Là lời văn trên thăm ư? Ở đây có chỗ rút thăm à?”

Bà thím gật đầu: “Có thì có, nhưng mà hơi xa. Bên kia chân núi có cái miếu hoang, ở đó có một lão hòa thượng đã ở mấy chục năm rồi, ngày thường dùng chút rau dại đem vào trấn đổi chút tiền duy trì đèn nhang cho miếu.” Bà ấy vừa nói vừa đứng lên chỉ hướng cho Thời Thanh Thu.

Dường như nghi vấn đều được giải đáp, mặc kệ có đúng hay không, ít nhất nghe cũng thấy có lý. Rất có thể mấy câu kia là ký văn rút thăm, vậy mục đích của bọn họ chính là cái miếu hoang kia.

“Cảm ơn thím ạ.” Thời Thanh Thu đứng dậy nói cảm ơn, kéo Ôn Khinh Hàn đứng lên rồi nói: “Khinh Hàn, đi nhanh thôi.”

Hai người nói cảm ơn rồi vội vàng muốn xuất phát, cameraman cũng vội đuổi theo, bà thím ở phía sau cất cao giọng căn dặn: “Hai đứa cẩn thận một chút, đường không dễ đi đâu…”

Hai người đi thẳng về hướng mà bà thím đã chỉ, sau khi có mục tiêu thì cũng không làm mấy chuyện vô dụng nữa, trực tiếp đi thẳng về phía miếu hoang kia. Chỉ là đường thật sự khó đi, vô cùng gồ ghề, cũng không biết sao mà tổ tiết mục lại giấu đồ đi xa như thế nữa, lộ trình từ thôn đi tới ngọn núi cao kia cũng khoảng một hai cây số.

Thời gian không phụ lòng người có tâm, lúc bọn họ đi vào chùa miếu, lão hòa thượng đang quét đất trống trước miếu, toàn bộ chùa miếu đã vô cùng tan hoang tản ra hơi thở bụi đất dày đặc, vô cùng cổ xưa.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16