Ôn Khinh Hàn tỉnh lại vì tiếng thì thào lẩm bẩm bên tai và cả người sau lưng thỉnh thoảng cọ ép.
Không biết nàng đã dậy từ lúc nào, cô trở mình đưa lưng về phía Thời Thanh Thu, bấy giờ Thời Thanh Thu ở sau lưng bám sát cơ thể lên người cô, một tay cầm điện thoại dựng trên người cô, ngón cái nhấn vào màn hình, thỉnh thoảng lại có tiếng nói truyền tới bên tai.
“Thời tiết ngày càng lạnh rồi, hình như không thích hợp cho lắm…”
Nàng chợt nói một câu, Ôn Khinh Hàn híp mắt hơi liếc qua màn hình điện thoại trước mặt mình, bên trên là lịch ngày, sau đó Thời Thanh Thu lại đổi giao diện tìm hoàng lịch.
“Vậy nhanh nhất cũng phải mùa xuân năm sau…”
Thời Thanh Thu khẽ than một tiếng, Ôn Khinh Hàn nhanh chóng bối rối suy nghĩ một chút, sau khi tỉnh táo lại đã hiểu ngay Thời Thanh Thu đang than cái gì.
Người cô khẽ nhúc nhích khiến cho bản thân lại tiếp xúc với cơ thể Thời Thanh Thu thêm vài lần, cảm giác trần truồng không một mảnh vải che thân lập tức kích thích thẳng lên đầu óc cô, còn cả cảm nhận mãnh liệt như thủy triều không thể kháng cự tối hôm qua cũng nhanh chóng bị cô nhớ lại.
Cô lặng lẽ lên tiếng, chống cơ thể nhức mỏi xoay qua, Thời Thanh Thu đặt điện thoại xuống rồi ôm chầm eo cô, quan tâm hỏi han: “Khinh Hàn, mình nói lớn quá làm cậu tỉnh giấc hả?”
“Không có.” Cô lại nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp có phần bất lực, nghe xong lại có chút lười biếng: “Hồi nãy cậu đang xem gì vậy? Mình cứ nghe thấy cậu nói gì đó.”
Thời Thanh Thu vuốt mặt Ôn Khinh Hàn, ngón tay trượt xuống từng tấc một, dừng trên đôi môi hôm qua đã cuốn mất tinh thân mình: “Mình đang xem hoàng lịch để chọn thời gian tổ chức hôn lễ. Bây giờ nhiệt độ thấp, thời tiết ngày càng lạnh, mình thấy tổ chức hôn lễ vào mùa xuân khá tốt. Mình định thừa dịp này làm việc cho xong, chờ sau khi kết hôn xong chúng ta có thể đi xa nhà một chuyến, mùa đông lạnh quá chả muốn đi đâu cả.”
Quả nhiên là thế.
Ôn Khinh Hàn cong môi, gương mặt thanh lãnh kia nhất thời làm rung động lòng người như sương tuyết mùa đông hòa tan, khóe môi nở nụ cười như rượu ngon ngàn năm say đắm lòng người. Cô khẽ nói: “Cũng được, thời tiết lạnh đúng là không tiện làm nhiều chuyện, hơn nữa mình cũng thích mùa xuân giống cậu.”
Thời Thanh Thu cười rộ lên, trượt tay xuống mười ngón đan xen với Ôn Khinh Hàn, đôi mắt mở to không hề chớp mắt đối mặt với Ôn Khinh Hàn.
Nàng rất thích sự nhiệt tình hiếm có của Ôn Khinh Hàn lúc động đình, mỗi một ánh mắt, mỗi một hơi thở đều đủ khiến nàng mê mệt. Dù tối hôm qua cô bị nàng “chế ngự” như thế nhưng nàng cũng nhận ra được Ôn Khinh Hàn bao dung và chiều chuộng nàng thế nào, tất cả đều xuất phát từ sự yêu thương trong mắt.
Nghĩ vậy, nàng lại muốn trêu chọc cô đôi câu. Nàng thả lỏng tay sờ lên eo Ôn Khinh Hàn, mập mờ nói nhỏ: “Thời phu nhân, tư thế truyền thống tối qua có khiến cậu hài lòng không?”
Ôn Khinh Hàn cười nhạt nói: “Hài lòng, mình rất thích, nhưng nói đi cũng phải nói lại, mình nhớ mình cũng làm tư thế truyền thống đó hơn một lần rồi mà vẫn chưa kịp hỏi cảm tưởng của Ôn phu nhân nữa.”
Ở phương diện tán tỉnh này, Thời Thanh Thu hoàn toàn không có phần thắng khi đối mặt với Ôn Khinh Hàn, cũng cùng một tình huống nhưng Ôn Khinh Hàn giỏi che giấu, dù bây giờ mang tai đã đỏ lên thì cô cũng có thể bình tĩnh tự nhiên. Thời Thanh Thu thì khác, mới nói một tí mà trên mặt đã đỏ bừng.
“Mình…” Thời Thanh Thu ấp úng không nói nên lời, nhìn ánh mắt trêu tức của Ôn Khinh Hàn, nàng tức giận khẽ cắn một cái lên vai Ôn Khinh Hàn, ai oán nói: “Cậu chỉ biết bắt nạt mình thôi, lần nào cũng thế cả.”
“Không dám.” Ôn Khinh Hàn đảo khách thành chủ ôm chặt Thời Thanh Thu, hôn lên môi Thời Thanh Thu, khẽ nỉ non bên tai nàng: “Thanh Thu, cậu không biết mình thích bình yên bên cậu như thế nào đâu, cảm giác như hai trái tim cùng dựa vào nhau, cùng chung nhịp đập, ngay cả hít thở cũng đồng đều. Mình thích như thế…”
Thời Thanh Thu không biết còn ai có thể biểu đạt tình huống đến mức dịu dàng tình cảm như vậy, tóm lại cho tới giờ thì nàng chỉ biết mỗi mình Ôn Khinh Hàn. Lần nào nói chuyện xấu hổ thế nào mà Ôn Khinh Hàn cũng dùng một cách truyền thống mềm mại như nước nhưng cũng mạnh mẽ khiến nàng không thể chống cự như vậy để truyền đạt cho nàng.
Nhưng mà nàng lại còn cảm thấy rất êm tai nữa chứ.
Nàng nâng mặt Ôn Khinh Hàn, đôi mắt đẹp chứa tình ý, đối mặt với Ôn Khinh Hàn, lặng lẽ nói: “Luật sư Ôn, cậu tuyệt đối là một tên lưu manh có văn hóa nhất mà mình từng gặp, địa vị của cậu trong lĩnh vực lưu manh này hoàn toàn không thua gì địa vị của cậu trong giới pháp luật đâu.”
“Thế à?”
Ôn Khinh Hàn nhíu mày, cơ thể đè Thời Thanh Thu xuống giường, chịu đựng sự khó chịu trong người để hôn nàng. Nghe tiếng cười khẽ của Thời Thanh Thu, cô hoàn toàn không quan tâm đến việc nàng có sức lực để khước từ hay không mà chôn vùi tất cả giọng nói dịu dàng của nàng giữa răng môi.
Trong lúc ý loạn tình mê, Thời Thanh Thu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ôn Khinh Hàn vang lên bên tai mình: “Vậy mình cũng không thể phụ sự kỳ vọng của cậu được rồi.”
Cuối tuần dù là chỗ nào thì số lượng người cũng nhiều hơn ngày thường rất nhiều, buổi tối ra đường thì người lại càng nhiều hơn nữa.
Cuối cùng cơn mưa mấy ngày qua cũng tạnh, Giản Ý Chi ăn cơm tối xong thì ra ngoài đi dạo, đi dạo không có mục đích. Lúc đi ngang qua đám đông, người đi đường hầu như đều có cặp có đôi, hình như không có mấy ai một thân một mình như cô, không nhìn kỹ thì thậm chí còn chẳng tìm thấy.
Mọi người đều là cặp đôi trẻ tuổi hoặc vợ chồng trung niên, nam nữ già trẻ lớn bé, người yêu khác giới, người yêu cùng giới, có vài đôi còn dẫn theo con cái.
Nhìn đi, hình như chỉ có một mình chẳng có nỗi một người để nói chuyện.
Bạn bè chân chính có thể chia sẻ mấy chuyện vui buồn của cô không nhiều, coi như cũng chỉ có Ôn Khinh Hàn là người thân nhất, Thời Thanh Thu và Diêu Nhuế là bạn bè bình thường nhưng tốt hơn bạn học một tí.
Như vậy thì người bây giờ có thể tâm sự với cô, uống chút gì đó cũng chỉ có mỗi Ôn Khinh Hàn.
Cô lấy điện thoại di động ra gửi định vị Wechat cho Ôn Khinh Hàn, sau đó gửi thêm một câu: “Ra ngoài chơi không?”
Ôn Khinh Hàn cũng trả lời lại rất nhanh: “Không đi, xem ti vi với người nhà rồi.”
Xem ti vi với người nhà? Xem với vợ thì nói xem với vợ đi.
Giản Ý Chi cau mày hờn dỗi nhét di động vào lại túi áo, chẳng lẽ cô thật sự phải hẹn mấy bạn nhậu ư? Nhưng nghĩ lại chủ đề khiến người ta không thích kia, ngón tay Giản Ý Chi đang chuẩn bị rút điện thoại ra chợt dừng lại.
Còn ai đi cùng cô được không nhỉ? À còn một người, nhưng hình như cô không tìm được lý do để hẹn người đó.
Xảy ra nhiều chuyện linh tinh như vậy, dường như khoảng cách giữa hai người càng bị kéo ra, thậm chí còn xa cách hơn trước khi người nọ tới văn phòng luật làm nữa, tâm lý muốn thay đổi cũng mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều,
Lúc đó cô muốn thay đổi trạng thái luôn bị gán ghép với nhau, còn bây giờ thì lại muốn thay đổi trạng thái tránh né không gặp.
Một loại là một chia rõ giới hạn, một loại là muốn đột phá tình trạng hiện tại.
“Bây giờ cậu theo đuổi thì chúng ta còn có thể định thông gia từ bé, Thanh Thu không có ý kiến gì cả.”
Lời nói của Ôn Khinh Hàn ngày hôm qua vọng lại bên tai cô, với tính cách của Ôn Khinh Hàn thì Ôn Khinh Hàn sẽ không vô duyên vô cớ nói với cô mấy chuyện này, hơn nữa Ôn Khinh Hàn cũng từng nói là cậu ấy đã nói chuyện với Phó An Nhiên một hồi ở dưới lầu, hai người nói gì nhỉ?
Đầu óc Giản Ý Chi rối tinh rối mù, cô không muốn về nhà nhưng cũng không biết phải làm gì. Cô mua mấy lon bia ở quán tạp hóa ven đường, sau đó tìm một cái ghế dài trong công viên Giang Tân để ngồi. Cô khui lon bia, cầm di động mở Wechat, ánh mắt vẫn luôn dừng trên tên của Phó An Nhiên trong danh sách liên lạc.
Tìm hay không tìm đây?
Ngay khi cô chưa kịp nghĩ ra được gì, Phó An Nhiên đã gửi một tin nhắn tới, Giản Ý Chi sợ tới mức run tay. Cô tranh thủ mở ra, là một tin nhắn rất bình thường: “Học tỷ, hôm nay là thứ bảy nên chán quá, ra ngoài đi dạo tí không?”
Cô vội đặt lon bia sang bên cạnh, hai tay cầm di động, ngón cái trống rỗng ngừng trên màn hình, gõ mấy chữ rồi lại xóa đi, hồi hộp tới mức không biết phải trả lời cái gì.
Cô sợ Phó An Nhiên chờ lâu sốt ruột nên đành tỏ vẻ trấn định gửi định vị sang, sau đó trả lời: “Chị ở công viên Giang Tân, em qua đây đi.”
Ừm, rất tỉnh táo, không có vấn đề gì cả.
Cô thở phào một hơi, nhét di động vào túi áo, tiếp tục bình tĩnh uống bia nhưng chính cô cũng không hề nhận ra bàn tay mình đang cầm lon bia cũng khẽ run rẩy.
Phó An Nhiên bắt xe tới, đi dọc theo lối nhỏ của công viên Giang Tân, tìm từng ghế dài. Từ gia đình ba người mỹ mãn cho đến cặp người yêu anh anh em em, không biết nàng đi bao lâu, xa đường lớn cỡ nào, bấy giờ mới nhìn thấy Giản Ý Chi đang uống bia một mình dưới ánh đèn đường.
Cuối tuần công viên Giang Tân náo nhiệt như vậy, thậm chí chỉ một lối đi nhỏ thôi mà đã rộn ràng thế rồi, chỉ có một mình Giản Ý Chi ngồi đó như tách ra khỏi thế giới bên ngoài hỗn loạn, một mình lẻ loi.
Nàng thấy như vậy, không hiểu sao trái tim hơi đau.
Giản Ý Chi uống bia xong tiện tay đặt sang bên cạnh, định khui lon tiếp.
Phó An Nhiên hít mũi một cái, nhanh chân bước qua bắt lấy cổ tay cô, khẽ nói: “Đừng uống nữa.”
Giản Ý Chi giật mình, vẻ mặt khá kinh ngạc cũng có phần mất tự nhiên, tay cô vẫn đang cầm lon bia, lúng ta lúng túng trả lời: “Cái này là bia, không sao đâu, chị uống cũng có say được đâu mà…”
Cô cúi đầu, tay cũng không tránh Phó An Nhiên, hai người cứ thế mà giằng co ở đó. Cuối cùng vẫn là Phó An Nhiên nhận thua, nàng thả tay cô ra, lặng lẽ ngồi vào bên không đặt bia, giữa hai người cách nhau một khoảng.
“Lần trước cảm ơn em đã đưa chị về nhà, mẹ chị nói cho chị biết nhưng vẫn chưa kịp nói cảm ơn em.” Cô khẽ nói, ngón tay bật khóa lon bia, sau đó cầm lon uống một hớp to.
“Vâng, không sao đâu ạ, chúng ta ở gần nên chuyện này bình thường thôi mà.” Phó An Nhiên vuốt tóc một chút, khóe môi ẩn chứa nụ cười mờ nhạt.
Bác gái nói cho cô biết, vậy có phải đúng như Ôn Khinh Hàn đã nói là sau khi Giản Ý Chi uống say hoàn toàn không hiểu người khác đang nói gì, cũng không nhớ được chuyện gì đã xảy ra đúng không? Có lẽ đêm hôm đó cô hoàn toàn không nghe rõ vấn đề kia.
“Chuyện đó…”
“Học tỷ…”
Hai người đồng thời nhìn vào đối phương, đồng thời lên tiếng, trong nháy mắt đó cũng cùng ngậm miệng im lặng, trầm mặc vài giây mới bật cười, bầu không khí căng thẳng như được xoa dịu đi chút ít.
Phó An Nhiên khẽ nói: “Học tỷ nói trước đi, em nghe.”
Giản Ý Chi cúi đầu nhìn lon bia trong tay mình, có lẽ cô hơi lắc lư một chút, từ góc độ biến hóa giúp cô thấy được nước bia trong lon, động tác của cô lay động rất nhỏ giống như cô vẫn đang suy nghĩ, chưa quyết định được.
Cô lại uống thêm một hớp bia nữa, ngón tay dùng sức bóp lon bia khiến nó phát ra tiếng “lốp cốp”, tiếng động này rất trầm còn như là có phần xấu hổ: “Thật ra chị cũng không biết phải nói thế nào, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã biến mọi chuyện trở nên thế này, chị có trách nhiệm rất lớn. Nhưng chị hết cách rồi, chị không thể chung đụng với em như khoảng thời gian ba mẹ không có ở đây được, làm vậy không đúng.”
Cô dừng một chút, lời nói lại càng không mạch lạc: “Chị không muốn trở thành Khinh Hàn, như vậy không tốt lắm nhưng bây giờ đã thế rồi thì chị lại rất khó chịu, là lỗi của chị…”
Cô hơi khựng lại, giọng nói thấp hơn, hơn nữa còn có chút mơ hồ không rõ, rủ rỉ thì thầm: “Chị cảm thấy hình như chị… Nhưng là ban đầu chúng ta không hề muốn như thế… Vậy nên nếu như em muốn rời đi thì chị có thể giới thiệu cho em một văn phòng luật khác, chị xin lỗi…”
Gương mặt Giản Ý Chi khẽ nóng lên, hình như cô uống nhiều quá nên mới nói xong đã thấy chóng mặt, thấy người bên cạnh không có chút động tĩnh gì, cô cũng không dám ngẩng đầu xem thử, chịu đựng ấm ức định uống bia tiếp.
Cô còn chưa kịp nhấc tay lên thì khoảng đất trống bị đèn đường chiếu sáng trước mặt chợt xuất hiện một đôi chân, sau đó là hơi thở ấm áp đến gần, sau đó nữa là giọng nói nhẹ nhàng êm tai của Phó An Nhiên cất lên đính kèm một chút dịu dàng: “Học tỷ, có phải chị thích em không?”
Giọng nói này như một bàn tay cứu rỗi lại như đẩy cô tới vách núi, hô hấp của Giản Ý Chi như muốn dừng lại, chân tay cũng trở nên luống cuống.
Cô cảm thấy bí mật của mình như bị phơi bày ra ánh sáng mặt trời, bại lộ trước mặt tất cả mọi người.
Phó An Nhiên nghe hiểu, câu “chị cảm thấy hình như chị…” kia vừa do dự lại tủi thân, ngắt lời không thành kết quả, hoàn toàn khác với một Giản Ý Chi thường ngày hay giảng đạo lý với nàng.
Giản Ý Chi như vậy rất giống ốc sên, đụng tí đã muốn rụt về.
Nàng khom người tới trước mặt Giản Ý Chi, dù cho mình cũng đỏ mặt nhưng vẫn kiên nhẫn cười hỏi: “Hả? Có phải chị thích em không?”
Giản Ý Chi ngẩng người, bây giờ người xung quanh cũng nhận ra sự khác thường của hai người nên che miệng cười nhìn bọn họ, Phó An Nhiên cũng nhận ra, đành tạm thời thu hồi câu hỏi khi nãy, dịu dàng nói: “Em không muốn đi cũng không có ý định trốn tránh chị, nhưng người ở đây hơi đông, cũng hơi lạnh nên chúng ta chuyển sang chỗ khác nói chuyện đi.”
Chuyển sang chỗ khác thì chắc chắn không về nhà được, quán cà phê ư? Tình huống này rất có thể sẽ trở thành trò mèo, còn quán đồ nướng ư? Không hợp lắm.
Càng nghĩ, Giản Ý Chi liếm môi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Đúng là hơi lạnh, chị… Chị có một căn nhà, có thể tới đó, không cần trở về nhà…”
“Được, vậy đi thôi, em cảm thấy ở ngoài lạnh quá.” Phó An Nhiên mỉm cười lấy lon bia trong tay Giản Ý Chi đặt lại lên ghế dài rồi kéo cô đi.
Hai người cùng dạo bước trở về, dọc đường đều là Phó An Nhiên kéo Giản Ý Chi đi.
Giản Ý Chi không lái xe tói nên phải bắt xe, cô cố gắng bình tĩnh báo địa chỉ, dọc đường đều chống hai tay lên đầu gối, thỉnh thoảng căng thẳng nắm chặt lại, còn Phó An Nhiên bên cạnh đã sớm tràn ngập ý cười.
Giản Ý Chi mua căn nhà này nhưng cô rất ít khi về ở, chỉ thỉnh thoảng xã giao về trễ thì mới tới đây qua đêm, sau đó thi thoảng gọi dì tới giải quyết vấn đề quét dọn vệ sinh.
Đóng cửa lại, cô hồi hộp chà xát hai tay trong túi quần, ngượng ngùng nói: “An Nhiên, em muốn uống nước không? Để chị đi đun, uống nước nóng làm ấm cơ thể khá tốt.”
Phó An Nhiên tới gần cô, ép buộc bản thân phải đè sự ngượng ngùng trong lòng, nghênh đón ánh mắt của cô: “Bây giờ không muốn uống, chúng ta tiếp tục vấn đề khi nãy đi.”
Đối mặt với tình huống như Giản Ý Chi bây giờ thì tuyệt đối không thể thuận theo cô được, nếu không thì hiểu lầm giữa hai người mãi cũng không giải quyết được. Muốn bắt Giản Ý Chi chủ động lên tiếng thừa nhận thích mình, độ khó còn lớn hơn chuyện khiến nàng thua một đợt kiện cáo.
Vẻ mặt Giản Ý Chi nghiêm trọng, bước chân Phó An Nhiên tới gần, cô lùi về sau từng bước, làm thế nào cũng không nói ra được câu kia.
Tiếng tim cô đập theo tiếng giày cao gót của Phó An Nhiên, đập từng chút từng chút một trong đầu cô. Có phải tình huống bây giờ không được sáng suốt lắm không nghỉ?
“Chị… Chuyện này… Vừa rồi…” Giản Ý Chi lùi rất nhanh, “ầm” một tiếng, cô chớp mắt mấy lần.
Toang, đụng vào cửa phòng, hết đường lui rồi.
Phó An Nhiên thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cái này thì có gì mà phải suy xét nữa? Nếu nàng không có chút cảm xúc gì với Giản Ý Chi thì nào cần phải chuyển sang chỗ khác nói tiếp nữa? Hơn nữa nếu như Giản Ý Chi không thích nàng, vậy những khí thế lúc trước đâu mất cả rồi?
Giản Ý Chi cắn răng nhìn thẳng vào mắt Phó An Nhiên, giọng nói cũng run rẩy: “Em đã nghe rõ khi nãy chị nói gì chưa? Nếu em muốn đi thì chị có thể giới thiệu văn phòng luật khác cho em, chuyện mấy hôm nay là lỗi của chị, chúng ta…”
“Chị uống say à?” Phó An Nhiên đột nhiên ngắt lời cô, đứng vững trước mặt cô, ánh mắt dịu dàng.
“Đương nhiên là không rồi, tửu lượng của chị sao có thể uống say vì mấy lon bia này được?” Giản Ý Chi không thèm nghĩ ngợi đã trả lời.
“Nếu không say thì sao vẫn ngốc thế?” Phó An Nhiên đỏ mặt, buồn cười nhích lại gần cô.
Hô hấp gần trong gang tấc, Giản Ý Chi không nói nên lời, hai mắt mở to không biết phải thích thế nào mới phải.
Môi cô bị cắn, cơ thể bị đè trên cửa phòng, lần này Phó An Nhiên vô cũng tỉnh táo. Phó An Nhiên không khỏi đè lại cơ thể đang phản kháng của cô, đôi mắt thanh tịnh lúc trước cũng trở nên mềm mại ngây ngô.
Nhịp tim Giản Ý Chi đập nhanh, hô hấp cũng nóng rực, trong lòng có một giọng nói bảo cô ôm lấy Phó An Nhiên, hơi thở và cơ thể đều quấn lấy nhau như một liều thuốc tốt chữa khỏi sự mất mát và cô đơn mấy ngày qua.
Cửa phòng bị đẩy ra, hai người ôm hôn lui lại từng bước một, ngay khi Phó An Nhiên hôn lên đôi mắt Giản Ý Chi, Giản Ý Chi nghe thấy giọng nói nỉ non của nàng: “Em cũng giống chị, em thích chị giống như chị thích em vậy…”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)