Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 88

1110 0 7 0

Ôn Khinh Hàn định đợi tới khi vết thương tốt lên, gần như đã lành hẳn rồi mới cùng đưa Thời Thanh Thu sang bên chỗ mình ở.

Bởi vì lúc trước bên kia chỉ có mình cô ở, đa số bài trí trong nhà cũng làm theo sở thích của cô, bây giờ có thêm Thời Thanh Thu nên đương nhiên phải để Thời Thanh Thu xem thử xem muốn bày biện thêm cái gì hay không. Nhưng vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn, tất cả công việc nhà sẽ đến tay Thời Thanh Thu, vậy nên hai người thảo luận với nhau chờ đến khi vết thương cô không còn ảnh hưởng gì tới hoạt động rồi qua đó sau.

Trong lúc đó, Phương Cảnh gửi tin nhắn cho Thời Thanh Thu nói ông cụ ngày đó vốn muốn công kích Thời Thanh Thu nhưng cuối cùng lại làm Ôn Khinh Hàn bị thương thật sự có chứng rối loạn tinh thần nhất định.

Sau khi cảnh sát kiểm tra đối chiếu sự thật xong, ông cụ kia được đưa tới bệnh viện tâm thần trong địa phương để được chăm sóc. Chuyện vốn sẽ dừng ở đây nhưng Ôn Khinh Hàn vẫn nhớ tới câu mà ông cụ đã la lên lúc bị chế ngự, sau đó cô đi điều tra, cuối cùng đã có được kết quả.

Cháu trai của ông cụ này là fan trung thành của Thời Thanh Thu, ngày thường còn mụ mị thu thập mấy đồ vật có liên quan tới Thời Thanh Thu, thành tích của cậu ta vốn đang ở mức đạt chuẩn nhưng vì gần đây cứ trễ nải như thế nên bị tụt xuống lớp kém.

Ôn Khinh Hàn báo kết quả cho Thời Thanh Thu, hai người bàn bạc xong thì quyết định tới nhà cậu bé này một chuyến.

Ba mẹ của cậu bé này đi làm dài hạn bên ngoài, trong nhà chỉ có cậu ta và ông nội bà nội chung sống với nhau. Tuổi tác của ông nội đã cao, mặt tinh thần của bà nội không tốt lắm, sau một quãng thời gian đã không còn quản chế cậu chặt chẽ nữa nên bấy giờ mới tạo thành một “cậu” cuồng idol như bây giờ.

Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu tìm theo địa chỉ trong thông tin, đó là một khu dân cư nhỏ khá bình thường, có lẽ là vì cuối tuần nên mọi người đều ra ngoài hết, bọn họ không gặp nhiều người qua đường lắm.

Thời Thanh Thu cất điện thoại rồi ấn chuông cửa, Ôn Khinh Hàn hờ hững đi theo bên cạnh.

Cửa bị mở ra, một cậu bé khoảng chừng mười tuổi rụt rè ló đầu ra. Lúc nhìn thấy Thời Thanh Thu đang mỉm cười, đôi mắt cậu mở to, trong lúc nhất thời vui vẻ tới mức quên mất phải nở nụ cười thế nào, cậu xoa tay một cái thật mạnh.

“Chị… chị Thanh Thu, là chị thật hả? Đừng nói là em đang nằm mơ nhé…” Cậu bé hít sâu một hơi nhưng vẫn không dám tin, ngay cả đôi mắt cũng không nỡ chớp một cái mà cứ nhìn chằm chằm vào Thời Thanh Thu.

“Đương nhiên không phải nằm mơ rồi, bây giờ còn đang là giữa ban ngày nữa đó.” Thời Thanh Thu nở nụ cười dịu dàng, vươn tay xoa đầu cậu, khẽ cúi người lễ phép hỏi: “Chị vào được không? Cả chị gái bên cạnh chị nữa, chị ấy đi cùng chị.”

“Được, đương nhiên là được rồi, em biết chị này, em biết chị gái này đã kết hôn với chị!” Cậu bé nở nụ cười ngu ngơ, mở rộng cửa chính: “Chị Thanh Thu, chị vào nhà đi.”

Hai người đi theo cậu bé vào nhà, vừa đi vào đã bị tình cảnh bên trong dọa cho sững người. Không phải là vì cách bài trí hay vì cái gì khác mà là trong nhà này có rất nhiều poster của Thời Thanh Thu, có vài tấm là ảnh tuyên truyền phim, có vài tấm là ảnh tuyên truyền quảng cáo, còn cả ảnh cắt từ trong video ra.

Ánh mắt Ôn Khinh Hàn nhanh chóng lướt quanh một vòng, xem ra đứa bé này thật sự đã cuồng Thời Thanh Thu rất nặng rồi.

Cậu bé rót hai ly nước đặt lên bàn trà, gương mặt đỏ ửng trông rất ngoan ngoãn: “À… chị Thanh Thu, cả chị gái kia nữa, hai chị ngồi đi, ông nội đã ra ngoài rồi, không biết khi nào ông mới về nữa…”

Thời Thanh Thu nở nụ cười, kéo Ôn Khinh Hàn qua nói với cậu: “Em có thể gọi chị này là chị khối băng, mấy bạn nhỏ khác cũng gọi chị ấy như vậy đó.”

Ôn Khinh Hàn khẽ nhếch môi, không lên tiếng. Nào có bạn nhỏ khác nào chứ? Chỉ có mình Dương Hiểu thôi.

“À dạ chị khối băng.” Cậu bé gãi đầu cười một tiếng.

Thời Thanh Thu liếc mắt nhìn xung quanh, kéo Ôn Khinh Hàn ngồi xuống sô pha, sau đó đến gần cậu bé kia hơn một chút rồi hỏi cậu: “Em tên Trương Hạo Vũ phải không?”

Cậu bé gật đầu, Thời Thanh Thu hỏi tiếp: “Em rất thích chị hả?”

Vừa mới hỏi tới vấn đề này, cậu bé đã lập tức đỏ mặt, ấp úng hồi lâu rồi mới như hạ quyết tâm, gật đầu một cái nặng nề: “Dạ chị Thanh Thu, em rất thích chị… Rất thích…”

Thời Thanh Thu khẽ cười một tiếng, hỏi cậu: “Thích cỡ nào? Sao lại thích?”

Ôn Khinh Hàn lặng lẽ đứng lên không hề phát ra tiếng động nào, cô khẽ cất bước đi tới cạnh cửa sổ.

Nàng giữ nụ cười thân thiết lại chân thành thiết tha nhìn cậu bé, nàng như vậy luôn khiến cho một fan trung thành không thể nào chống cự được.

Cậu bé này cũng vậy, ngay giây phút này chỉ tùy ý một chút cũng đã bị nụ cười của Thời Thanh Thu bắt được, một giây sau cậu như hoàn toàn trút hết toàn bộ lời trong lòng: “Em không hề bỏ lỡ bất cứ bộ phim nào của chị, từ lúc chiếu lên cho lúc kết thúc, mỗi một tấm ảnh tuyên truyền của chị em đều có hết, mỗi lần chị đi ghi hình chương trình là em đều sẽ coi, em còn kéo theo ông nội bà nội xem cùng nữa, chị thích gì thì em cũng thích nấy. Em thật sự rất thích chị, em còn từng nghĩ nếu em có thể gặp được chị, em muốn nói với chị là chị chờ em lớn lên…”

Cậu bé muốn nói rồi lại thôi, hơn nữa còn xấu hổ hơn.

Thời Thanh Thu tốt bụng hỏi: “Sau đó thì sao? Chờ em lớn lên thì thế nào?”

Cậu bé khẽ cắn chặt môi, lấy hết can đảm nói với nàng: “Chờ em lớn lên, em muốn cưới chị.”

Cậu bé vừa nói xong, Ôn Khinh Hàn đã quay lại nhìn cậu bằng vẻ mặt phức tạp.

Thời Thanh Thu buồn cười giơ ngón trỏ đặt lên môi “suỵt” một tiếng, sau đó nghiêm túc nói với cậu: “Hạo Vũ, không được nói mấy câu kiểu này nữa, chị khối băng kia sẽ tức giận đó.”

Nàng mỉm cười chỉ về phía Ôn Khinh Hàn, nói với cậu: “Chị đã gả cho chị ấy rồi, vậy nên em không được suy nghĩ kiểu này nữa.”

“Em biết, em sẽ ghi nhớ.” Cậu bé ấm ức cúi đầu xuống trông vô cùng đau khổ.

Ôn Khinh Hàn quay sang, bất đắc dĩ lắc đầu cười nhạt.

Im lặng một hồi, Thời Thanh Thu uống một hớp trà do cậu bé rót cho cô, chỉ mới làm như vậy mà trên gương mặt cậu bé đã xuất hiện nụ cười trở lại.

Thời Thanh Thu ôm trái tim cao cả của một người chị gái mà hỏi cậu: “Hạo Vũ, em cảm thấy nếu như thích một người, tạo thành rắc rối cho đối phương… À, nói đúng hơn là khiến đối phương cảm thấy không thoải mái, đem tới phiền phức cho đối phượng, thậm chí còn có thể sẽ khiến người đó trễ nải rất nhiều chuyện của mình, cũng làm người mình quan tâm bị liên lụy. Vậy em cảm thấy đây là chuyện nên làm khi thích một người ư?”

Cậu bé lập tức lắc đầu: “Không, không phải, em không muốn khiến chị cảm thấy khó chịu.”

Thời Thanh Thu cười một tiếng tán thành, nắm hai tay nhỏ của cậu trong tay, nói bằng giọng từ tốn: “Thích một người, đầu tiên là phải sửa lại thái độ của mình. Nếu em vì thích một người mà làm chậm trễ việc học của em thì chờ khi em trưởng thành rồi, em có nghĩ tới việc thích người này sẽ mang tới ích lợi gì cho mình không? Trừ thành tích kém ra thì chẳng có gì nữa. Hơn nữa nếu vì thích người này mà khiến người nhà mình phải lo lắng, vậy người nhà của em sẽ nghĩ thế nào đây? Chắc chắn họ sẽ cảm thấy chuyện em thích một người sẽ làm ảnh hưởng tới em, chuyện này chẳng tốt tí nào. Đổi một cách nói khác thì nếu em thích một người, em phải không ngừng cố gắng phấn đấu cho bản thân, đủ để người em thích cảm thấy an tâm, để sự yêu thích của em sẽ không trở thành gánh nặng. Em có hiểu ý chị không?”

Cậu bé cái hiểu cái không, đầu tiên là chậm rãi gật đầu, sau đó sức lực cũng nặng nề hơn.

Sắc mặt Thời Thanh Thu hơi sầm xuống, chỉ sang Ôn Khinh Hàn rồi nói với cậu: “Mấy ngày trước vì bảo vệ chị mà chị gái kia đã bị thương, chị rất lo lắng cũng rất sợ hãi, chị không muốn xảy ra chuyện như vậy nữa.”

Nàng nhìn cậu bé bằng ánh mắt nghiêm túc: “Đây chính là hậu quả khi thích chị một cách không đúng đắn, vậy nên em có thể đồng ý với chị, đừng để chị phải sầu muộn vì mấy chuyện này được không?”

Cậu bé chợt trở nên buồn rầu, vẻ mặt sầu bi như sắp khóc: “Em biết em làm chị khó chịu, tại em không nghe lời ông nội bà nội nên bây giờ ông nội của em cũng buồn, tất cả đều tại em…”

Thời Thanh Thu đến gần cậu, khẽ ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu rồi an ủi: “Chuyện em thích ai đó là không hề sai, chị rất vinh hạnh vì điều này nhưng trong quá trình em thích chị lại xảy ra một chút sai sót nhỏ, chỉ cần thay đổi một chút sai sót nhỏ đó đi là chị sẽ không buồn nữa. Hơn nữa, sau này em thích bạn nữ khác hay bạn nam khác cũng vậy, đừng khiến đối phương phải cảm thấy bối rối vì em, cũng đừng để người nhà của em phải lo lắng cho em, hiểu chưa?”

Nàng nói đến đây lại ngẩng đầu nhìn sang phía Ôn Khinh Hàn, người kia đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng bị dát lên một tầng sáng màu vàng mềm mại, chói mắt nhưng không gai mắt.

Trong lòng nàng chợt mềm nhũn xuống, xoa đầu cậu bé, đôi môi đỏ khẽ mở: “Thích là một loại tình cảm tích cực, phải để đối phương cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc chứ không phải sầu muộn và ưu sầu, như vậy thì mới dài lâu được.”

Đôi mắt cậu đã rơm rớm nước mắt, gật đầu một cái thật mạnh, sau đó vươn tay ôm cổ Thời Thanh Thu, khóc nấc liên tục: “Em biết rồi, em xin lỗi, sau này em sẽ học bù lại ở trên trường, cũng không chạy đi xem phim của chị nữa. Em sẽ học tập thật giỏi để ông bà nội không phải lo lắng, chờ em lớn lên…”

“Hả? Lớn lên rồi muốn làm gì?” Thời Thanh Thu nhíu mày, nhắc nhở cậu đừng nói sai nữa.

Cậu bé khẽ cắn môi, thấp giọng nói: “Lớn lên vẫn sẽ thích chị nhưng không cưới chị.”

Thời Thanh Thu cười một tiếng, nhéo gương mặt nhỏ của cậu rồi cổ vũ: “Tốt lắm, cuối tuần cần làm bao nhiêu bài tập? Chị làm bài tập chung với em được không?”

“Được ạ, vậy chị đến phòng em đi, mau đi thôi.” Cậu bé kéo Thời Thanh Thu chạy tới phòng ngủ, vẻ mặt đau lòng khi nãy lập tức biến mất chẳng thấy đâu.

“Em đi từ từ thôi, coi chừng đụng vào cửa.”

Thời Thanh Thu mỉm cười để mặc cậu bé kéo tới phòng ngủ, nàng nhìn lại phía sau, Ôn Khinh Hàn cũng đang chậm rãi ung dung đi theo sau mình, cô vẫn luôn im lặng nhưng chưa từng rời khỏi nàng.

Trong phòng ngủ của cậu bé cũng tràn ngập poster cỡ lớn của Thời Thanh Thu, không biết có phải đứa nhỏ này tiêu hết tiền tiêu vặt vào mấy thứ này hay không nữa.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thời Thanh Thu ngoài đời, cậu bỏ đi vẻ thương cảm vừa rồi, kéo một cái ghế tới cạnh bàn học của mình cho Thời Thanh Thu, hoàn toàn quên mất trong nhà này vẫn còn một chị gái khối băng.

Thời Thanh Thu rất kiên nhẫn ngồi bên cạnh làm bài tập với câu, gặp được đề bài không biết sẽ gợi ý hai câu, đề của học sinh tiểu học đối với nàng mà nói là hoàn toàn không thành vấn đề.

Ôn Khinh Hàn đi lại xung quanh phòng một chút, thỉnh thoảng còn khom lưng dọn hết sách và đồ chơi vào một chỗ, lúc cô chỉnh sửa xong mấy cuốn sách này thì nghe thấy giọng của cậu bé nhẹ nhàng bay tới: “Chị Thanh Thu, em nghe lời rồi thì có phải chị sẽ không buồn nữa, cũng sẽ thích em không?”

Thời Thanh Thu “ờm” một tiếng thật dài giống như đang tự hỏi, sau đó trả lời: “Có thể nói là vậy.”

“Vậy là thích giống như chị thích chị khối băng ấy ạ?”

Ôn Khinh Hàn khẽ lắc đầu, đứa bé này thật sự “tình sâu nghĩa nặng” với Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu nhấp môi một cái, lén liếc về phía Ôn Khinh Hàn đang đưa lưng lại, nàng im lặng một chút rồi vuốt tóc cậu, sau đó nói: “Hai kiểu thích này có vài điểm không giống nhau, chờ khi em trưởng thành sẽ biết thôi. Bây giờ tập trung làm bài tập trước đã, nếu không thì lần sau chị sẽ không tới thăm em nữa đâu.”

Cậu nghe thấy Thời Thanh Thu không muốn nhắc tới nữa, lập tức dời mắt lên bài tập của mình: “Vâng, vậy em sẽ làm bài tập.”

Hai người ở trong nhà làm bài tập với cậu bé xong rồi mới đi về, trước khi đi thì ông nội của cậu bé kia vẫn chưa về.

Đã qua buổi trưa, Ôn Khinh Hàn nắm tay Thời Thanh Thu chậm rãi đi trên lối nhỏ giữa các tòa nhà.

Ôn Khinh Hàn nhớ lại những gì trải qua hôm nay, không khỏi cảm thán: “Thanh Thu, mình phát hiện cậu rất hợp với việc dỗ con nít đó. Có tình có lý, có phong thái của một giáo viên lại giống một chị gái thân thiết nhà bên.”

Thời Thanh Thu nắm chặt tay cô, trong mắt hàm chứa ý cười hỏi cô: “Rốt cuộc là cậu đang khen mình hay là đang ám chỉ mình thích hợp ở nhà nuôi con vậy?”

Ban đầu Ôn Khinh Hàn vốn không nghĩ tới điểm này, cô liếc mắt nhìn Thời Thanh Thu, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng cười nói: “Cũng có thể hiểu là vậy đó bà Ôn, hay là bà Ôn phu nhân? Cái nào hay hơn nhỉ?”

Dù ánh mặt trời chói mắt chiếu lên gương mặt và trên người của hai người nhưng vẫn có thể nhìn rõ màu hồng trên hai gò mà Thời Thanh Thu, nàng không giữ được nụ cười, bây giờ thật sự có hơi xấu hổ nên đành tỏ vẻ trấn định bác bỏ: “Cái nào cũng dở, nghe già quá, người khác nghe xong còn tưởng mình mấy chục tuổi rồi đấy.”

Ôn Khinh Hàn thu ý cười lại, ra vẻ suy tư: “Mình cảm thấy hay mà, có thể chứng minh cho người ta biết đại minh tinh Thời đã là hoa đã có chủ.”

Thời Thanh Thu bật cười cúi đầu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Luật sư Ôn à, mình cảm thấy cậu đang bắt nạt mình đó. Mình là bà Ôn, vậy cậu là gì?”

“Mình?” Ôn Khinh Hàn giữ chặt nàng dừng bước lại, sờ lên chiếc nhẫn trên tay phải của nàng, hơi buồn cười nói: “Đương nhiên mình là bà Thời được cục dân chính ban hành giấy chứng nhận xác thực, được pháp luật quốc gia bảo vệ rồi.”

Thời Thanh Thu chỉ cảm thấy mặt mình nóng hổi, nàng cười một tiếng rồi cắn môi kéo Ôn Khinh Hàn đi, lời nói ngoài môi cũng nhuộm màu xấu hổ và cả hương vị của ánh nắng: “Bà Thời, chúng ta phải tới bệnh viện thay thuốc nhanh lên mới được, thay thuốc xong rồi về nhà ăn trưa, mình đói lắm rồi.”

“Bà Ôn, đêm nay mình có một cuộc hẹn với Ý Chi, cậu muốn đi với mình hay là ở nhà chờ mình?”

“Mình không đi nhưng cậu có thể tốt bụng một chút, mua chút gì đó về cho mình ăn cũng được…”

Giờ phút này, ánh nắng mặt trời vừa đủ, thứ còn ấm hơn cả ánh nắng chính là nhiệt độ của mười ngón tay đan xen.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16