Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6 : Nếu có tình yêu...

1670 0 18 0

Khi Thời Thanh Thu đáp chuyến bay đến thành phố B, Ôn Khinh Hàn đã đợi sẵn từ lâu. Con BMW series 6 màu đen, khiêm tốn và ổn trọng.

Dòng người vội vã qua lại nhưng Ôn Khinh Hàn có vẻ như chẳng bị ảnh hưởng bởi người ngoài, quanh thân như được bao phủ vòng sáng lạnh xa lánh thế tục. Hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhưng lại không bố thí cho bất kỳ ai một ánh mắt nào.

Thời Thanh Thu tháo khẩu trang ra, nghiêng đầu nói gì đó với Dương Hiểu. Ôn Khinh Hàn tiến đến đón lấy hành lý ở phía sau của Thời Thanh Thu, trở về xe cứ luôn nhíu mày. Thời Thanh Thu cười, quay đầu nói với trợ lý Dương Hiểu: 

"A Hiểu, em cứ về trước đi, chị đi với bạn."

Dương Hiểu mắng thầm trong bụng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, nói với Thời Thanh Thu: 

"Được, vậy thì em đi trước." - Cô ấy khoát tay, kéo vali hành lý của mình đi.

Thời Thanh Thu bất đắc dĩ nhìn sang Ôn Khinh Hàn, cũng không biết nên nói gì. Ôn Khinh Hàn không thích nói quá nhiều, đối với người không quen biết lại càng kín miệng như bưng.

"Chúng ta đi thôi." - Ôn Khinh Hàn lạnh nhạt nói rồi mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Thời Thanh Thu đi qua bên kia, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái phụ, thắt chặt đai an toàn rồi xe mới từ từ lăn bánh.

Tốc độ xe không nhanh cũng không chậm, Thời Thanh Thu quay sang nhìn Ôn Khinh Hàn, nghĩ đến tình cảnh ban nãy, không nén nổi cong môi cười.

"Thanh Thu, cậu cười gì đấy?" - Ôn Khinh Hàn nhìn về phía trước, đôi môi mỏng xinh đẹp hơi mấp máy.

"Không có gì, chuyện linh tinh thôi mà." 

Thời Thanh Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần dao động, mượn sự phản chiếu trên cửa kính xe để nhìn hình bóng của Ôn Khinh Hàn.

Nàng và Ôn Khinh Hàn đã quen biết nhau từ nhỏ. Nàng cũng không nhớ lần đầu gặp Ôn Khinh Hàn là khi nào, chỉ nhớ rõ ràng, trong ấn tượng của nàng, Ôn Khinh Hàn vẫn luôn ít nói như vậy, cho dù là khi còn bé vô tư lự, Ôn Khinh Hàn cũng khó hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt.

Không phải cô không coi ai ra gì, vẫn có người chủ động làm quen xã giao với Ôn Khinh Hàn. Cô gái này cũng là người biết điều, lễ phép, nhưng chỉ là không biết cách để hòa mình vào tập thể. Cũng vì thế mà một vài người chưa từng quen biết Ôn Khinh Hàn đồn đại rằng "Ôn Khinh Hàn xem thường người khác", "Ôn Khinh Hàn nóng tính, xấu bụng".

Thật ra Ôn Khinh Hàn chỉ không mấy nhiệt tình mà thôi. Giống như Dương Hiểu ban nãy vậy, vì Ôn Khinh Hàn luôn có vẻ thanh lãnh, lạnh lùng, kiêu ngạo, không dễ làm quen lắm nên Dương Hiểu mới không chủ động bắt chuyện với cô.

Nếu như Dương Hiểu chào hỏi Ôn Khinh Hàn thì chắc chắn sẽ nhận ra Ôn Khinh Hàn đúng là có lạnh lùng, nhưng không hề vô lễ.

Nghĩ đến đây, Thời Thanh Thu lại khẽ cười, đó đúng chuẩn là tính cách của Ôn Khinh Hàn luôn rồi. Trong xã hội này, có thể giữ mình vốn đã là chuyện không dễ dàng. Ôn Khinh Hàn luôn không dính bụi nhân gian thế này, nàng cũng không muốn thấy cô thay đổi.

Lúc này, tiếng Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng truyền đến: 

"Thanh Thu, hai ngày trước chú Thời có gọi tôi sang ăn một bữa cơm, tôi đồng ý rồi, định là tối nay."

Vì lý do lịch trình dày đặc, mặc dù bản thân có nhà riêng nhưng cơ bản là Thời Thanh Thu luôn về nhà với ba mẹ, tránh việc quanh năm suốt tháng không gặp được mấy lần. Nàng nghe vậy cũng biết là hôm nay Ôn Khinh Hàn muốn đến nhà nàng ăn cơm.

Người nhà hai bên hợp tác đã lâu, nếu như biết được hai người đã kết hôn có thể sẽ kinh ngạc đến mức không khép miệng lại nổi. Tác hợp lâu như thế, yêu đương còn chưa bàn tới nói chi là kết hôn.

Thời Thanh Thu khẽ thở dài một tiếng rồi nói: 

"Ừm, vậy thì cứ đi thôi."

Nghĩ đến việc bọn họ còn chưa công khai, nàng nhìn sang Ôn Khinh Hàn, nói: 

"Đúng rồi, có muốn nói chuyện của chúng ta không?"

Nếu không nói thì lát nữa sang nhà nàng sẽ lại tiếp tục phải đối mặt với việc ba mẹ ngấm ngầm tác hợp. Cho dù là đang nói gì thì khoảng chừng một hai câu thì lại kéo sang chuyện của hai người. Đã qua nhiều năm thế rồi, các nàng cũng đã quen dần, chỉ có một năm kia là được yên tĩnh.

Năm đó, chính là năm Thời Thanh Thu nói với người nhà rằng mình đã có bạn gái. Lúc ấy dù người nhà có thất vọng như thế nào cũng không thể chia rẽ một cặp uyên ương.

Ôn Khinh Hàn lái xe nhanh hơn một chút, thoạt nhìn cũng chẳng có vẻ gì là đang cân nhắc: 

"Nói hay không cũng được, tôi đều nghe theo cậu."

Người khác nói "nghe theo cậu" lúc nào trong hàm ý cũng hơi nhân nhượng, nhưng Ôn Khinh Hàn thì vẫn kiêu ngạo và lạnh lùng như vậy.

Thời Thanh Thu suy nghĩ một lát rồi ung dung nói: 

"Vậy thì trước mắt không nói, bản thân chúng ta cũng chưa hoàn toàn thích ứng, cứ đợi thêm khoảng thời gian nữa đi."

Ôn Khinh Hàn yên lặng lái xe, không trả lời, nhưng tốc độ xe vẫn không hề chậm lại, rõ ràng nhanh hơn lúc nãy rất nhiều.

Nhà ba mẹ Thời Thanh Thu thật ra rất gần nhà ba mẹ Ôn Khinh Hàn, cùng một khu biệt thự, chẳng qua là hai tòa nhà không cùng phía. Thế nên quan hệ giữa hai nhà bao nhiêu năm qua vẫn luôn tốt đẹp, đôi khi ăn xong còn hẹn nhau ra ngoài cùng đi dạo.

Cũng vì vậy nên, mỗi khi ba mẹ bảo Ôn Khinh Hàn đến nhà họ Thời tặng quà là cô hiểu ngay ông bà đang có suy nghĩ gì.

Ôn Khinh Hàn dừng xe trước cổng nhà họ Thời, tự động đi lấy hành lý của Thời Thanh Thu rồi cả hai cùng vào nhà.

Thời Hoành Lãng và Đường Tĩnh Tuệ đã sai người giúp việc chuẩn bị cả bàn cơm từ sớm, ngồi trên ghế sô pha chờ con gái và Ôn Khinh Hàn về. Chuông cửa vang lên, Đường Tĩnh Tuệ đi ra mở cửa ngay, trông thấy Ôn Khinh Hàn kéo hành lý của con gái thì cực kỳ mừng rỡ.

"Khinh Hàn đến rồi, mau vào thôi, dì và chú Thời của con đợi được một lúc rồi đấy." 

Đường Tĩnh Tuệ để bảo mẫu nhận hành lý của Thời Thanh Thu rồi kéo Ôn Khinh Hàn vào trong.

"Dì, chú, cho con xin lỗi, hôm nay con đến hơi trễ, khiến chú dì phải đợi lâu." -Ôn Khinh Hàn hơi cong môi đáp lời, rồi lại nhìn sang Thời Hoành Lãng.

Thời Hoành Lãng sờ tay lên cái bụng bia của ông, vừa nói theo: 

"Không sao cả, con còn phải đi đón Thanh Thu, đến muộn một chút cũng bình thường thôi. Vừa hay đồ ăn mới nấu lên không bao lâu, vừa xong đây, mau ngồi xuống đi."

Đường Tĩnh Tuệ kéo Ôn Khinh Hàn, vừa đi vừa nói chuyện: 

"Khinh Hàn mới tan làm đúng không? Còn phải đến sân bay đón Thanh Thu nữa, con vất vả rồi."

Mọi người vừa trò chuyện vừa đi vào trong, Thời Thanh Thu nhân lúc này đi vào bếp rửa sạch tay, vừa hay đụng phải Ôn Khinh Hàn cũng đi rửa tay, nàng đóng vòi rồi đứng sang một bên. Đang định tìm chủ đề gì đó để nói thì đột nhiên trông thấy tay Ôn Khinh Hàn có một vệt đỏ to xẹt ngang.

Cái này hẳn là do ban nãy xách hành lý cho nàng nên bị. Nàng giương mắt lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ôn Khinh Hàn, suy nghĩ một lát rồi đột nhiên mở miệng nói: 

"Khinh Hàn, sau này đứng xách hành lý giúp mình nữa. Lần sau mình sẽ bảo người ta xách rương hành lý ra cho."

Ôn Khinh Hàn rửa tay dưới vòi nước, giữa hai đầu chân mày trở nên dịu dàng hơn nhiều, nói: 

"Ừm."

Hiếm khi Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu cùng ở nhà nên hai người lớn trong nhà đều hớn hở, trong bữa cơm ban đầu chỉ hỏi đến vấn đề công việc của Thời Thanh Thu, sau đó chuyển sang vấn đề tình cảm.

Đường Tĩnh Tuệ gấp cho Thời Thanh Thu một miếng cá, bỏ vào trong đĩa nhỏ, hỏi dò: 

"Thanh Thu à, dạo này có tìm được người bạn nào hợp tính hay không? Nếu hợp thì mang về nhà cho ba mẹ xem thử. Con xem, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm đối tượng đi."

Hai năm trước còn ổn, dù sao tuổi vẫn chưa lớn lắm. Nhưng sau khi bước chân qua ngưỡng hai mươi lăm, trong mắt ba mẹ thì nàng đã trong "tuổi để gả". Nhưng chuyện giục yêu đương cũng không chỉ đơn giản như vậy, Thời Thanh Thu hiểu rất rõ nước cờ này của ba mẹ mình, cũng giống thường ngày thôi. Nàng trấn định gắp thức ăn trong đĩa nhỏ, nhìn sang phía Đường Tĩnh Tuệ:

 "Trước mắt vẫn chưa tìm được người bạn nào như vậy."

Cho dù có biết thì nàng cũng chẳng còn hơi sức đâu để đi cưa cẩm một người như thế nữa. Nàng liếc sang Ôn Khinh Hàn, thấy người này có vẻ bình thản như không nghe thấy gì, miệng cắn một miếng cá, cả sốt cũng không dính vào môi, trông ưu nhã mà bình thản.

Ánh mắt Đường Tĩnh Tuệ nhìn sang Ôn Khinh Hàn, nói: "Thế còn Khinh Hàn thì sao?"

Ôn Khinh Hàn đặt đũa xuống, ra vẻ suy nghĩ một lúc rồi nhìn vào mắt Đường Tĩnh Tuệ: "Dì à, con cũng không có."

Thời Hoành Lãng cười to, nói tiếp: 

"Cũng không có à. Thế thì hai đứa nên cân nhắc về nhau một chút. Hai đứa xem, tướng tá cũng hợp, gia đình cũng hợp, có đúng không? Đừng nghĩ mấy ông bà già này lừa hai đứa, cũng đừng nghĩ hai đứa không gần gũi, nhưng thực ra là ở cạnh nhau nhiều nhất đấy."

Nếu không thì sao hiểu rõ nhau như vậy được? Thời Thanh Thu cũng biết điểm này, nhưng nàng cũng không biết vì sao vẫn không muốn nhanh vậy đã nói cho bamẹ chuyện nàng và Ôn Khinh Hàn đã đăng ký kết hôn.

Ôn Khinh Hàn nhìn thoáng qua Thời Thanh Thu, trong mắt lộ vẻ khó hiểu, bên môi có ý cười nhạt, đứng dậy gắp cho Thời Hoành Lãng và Đường Tĩnh Tuệ mấy miếng cá trắng nõn cho vào đĩa, dịu dàng nói: 

"Chú dì à, con cá này tươi lắm, con cảm thấy ăn khá ngon, chú dì cũng nếm thử xem sao."

Kiểu thế này cũng được mấy lần rồi, Thời Hoành Lãng và Đường Tĩnh Tuệ đều đã tập mãi thành quen, chỉ đành than thầm, nhưng cũng kinh ngạc.

Đường Tĩnh Tuệ không khăng khăng thế nữa, nói tiếp: 

"Mọi người mau ăn đi, ngơ ra đó làm gì, lát nữa đồ ăn lại nguội hết. Thanh Thu ăn nhiều chút đi, con gầy thế này.. Khinh Hàn cũng vậy..."

Thời Thanh Thu chỉ cười, rồi gắp cho Ôn Khinh Hàn một miếng cá, bầu không khí lúc này mới dịu xuống.

Sau bữa cơm chiều, Thời Thanh Thu về phòng thu dọn lại quần áo trong vali. Ôn Khinh Hàn thì trò chuyện cùng Thời Hoành Lãng trong phòng khách một lúc lâu.

Khi Thời Thanh Thu ra ngoài thì Đường Tĩnh Tuệ đang bưng một bình trà qua ngồi bên cạnh Ôn Khinh Hàn, rót cho cô một chén. Ôn Khinh Hàn nhìn sang, gật đầu với bà.

Thời Thanh Thu hứng thú tựa vào tường hành lang nhìn ra xa xa, nghe tiếng ba mẹ và Ôn Khinh Hàn truyền đến.

"Gần đây Khinh Hàn không có nhiều vụ án đúng không? Lâu lắm rồi mới thấy con qua đây thăm chú và dì." - Thời Hoành Lãng ngồi trên ghế sô pha đơn cảm thán, cầm chén trà vợ mình đưa sang.

"Dạ, hơn nữa mấy vụ án đó cũng không cần phải phí quá nhiều sức lực, cho nên gần đây cũng xem như được nhàn nhã." - Ôn Khinh Hàn trả lời, bên cạnh bỗng có thêm một chén nước trà, cô nhận bằng cả hai tay rồi nói cảm ơn: 

"Cảm ơn dì."

Thời Thanh Thu cong môi, trong lòng có một cảm giác thật kỳ diệu, mà hình như cũng hơi rung động một chút. Trước đây rất lâu, nàng đã từng tưởng tượng có một người có thể ở bên cạnh nàng như vậy, vui vẻ ăn cơm với ba mẹ nàng như lúc nãy, sau khi ăn xong lại nói chuyện công việc, bàn chuyện ngày thường với ba mẹ nàng.

Nàng không nhớ rõ dáng vẻ lúc trước của người đó. Nàng lặng lẽ nhìn khung cảnh trước mắt, bóng dáng mơ hồ trong đầu dung hợp với khuôn mặt của Ôn Khinh Hàn ở trước mắt.

Nàng có thể sống chung với Ôn Khinh Hàn cả đời. Các nàng sẽ vĩnh viễn không rời bỏ nhau, bởi vì giữa các nàng không có tình yêu. Nếu có tình yêu, một ngày nào đó sẽ nảy sinh chán ghét, một ngày nào đó sẽ bắt đầu lạnh nhạt, và một ngày nào đó sẽ trốn chạy...

Như vậy cũng tốt, không có tình yêu, nhưng có Ôn Khinh Hàn cũng tốt.

Sắc trời dần dần tối, lúc Ôn Khinh Hàn đứng dậy tạm biệt, Thời Thanh Thu cũng bước tới, chủ động muốn tiễn cô ra cửa. Hai người lớn tất nhiên sẽ không ngăn cản, để hai người ra cửa.

Nhà họ Ôn cách nhà họ Thời không xa, lái xe chỉ khoảng hai phút. Thời Thanh Thu tiễn Ôn Khinh Hàn ra cửa, hai người dừng bước ở cửa.

“Khinh Hàn, sau lần đóng máy này thì mình sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, ngoại trừ một cái quảng cáo cần phải quay ra thì không có sắp xếp khác.” - Thời Thanh Thu chắp hai tay sau lưng, nhìn khuôn mặt có chút dịu dàng của Ôn Khinh Hàn dưới ánh đèn.

"Ừm, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."

Không biết vì sao, Thời Thanh Thu lại cảm thấy không chỉ có khuôn mặt của Ôn Khinh Hòa dịu dàng hơn mà lời nói của cô cũng không có vẻ lạnh lùng, nghiêm túc thường ngày. Vì thế, Thời Thanh Thu bật cười.

Ánh mắt lạnh lẽo của Ôn Khinh Hàn có một chút ý cười hiếm thấy. Cô hơi giơ tay lên, không biết muốn làm gì nhưng không bao lâu sau lại rút lại.

Trong ánh mắt lạnh lẽo của Ôn Khinh Hàn có một chút ý cười hiếm thấy, tay giơ lên không biết định làm gì, nhưng không bao lâu đã thu tay về. Cô híp mắt, mấp máy môi nói: 

"Nếu cậu muốn tìm tôi thì tôi luôn ở đây."

Cô không nói rõ ra nhưng kết hợp với mối quan hệ hiện tại của hai người, Thời Thanh Thu lại dễ dàng hiểu được.

Ý trong lời nói của cô không rõ ràng, nhưng kết hợp với quan hệ hiện giờ của hai người khiến cho Thời Thanh Thu dễ dàng hiểu được. Các nàng chưa từng nói chuyện như thế này, có muốn hẹn nhau đều nói thẳng. Nhưng quan hệ bây giờ buộc hai người phải ở chung nhiều hơn, phải tranh thủ để sớm thích ứng.

Thời Thanh Thu vui vẻ đồng ý: "Mình biết rồi, cậu về đi, nhớ hỏi thăm hai bác giúp mình."

Ôn Khinh Hàn gật đầu "ừm" một tiếng, ánh mắt phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của Thời Thanh Thu. Hôm nay, từ lúc trông thấy Thời Thanh Thu, ánh mắt của cô vẫn luôn lưu luyến trên người nàng. Mái tóc xoăn của Thời Thanh Thu có vẻ càng hấp dẫn, nụ cười lúc quay đầu lại nhìn trợ lý cũng vì vậy mà thêm chút quyến rũ.

Đoạn hồi ức này nhanh chóng xẹt qua trong đầu Ôn Khinh Hàn. Cô di chuyển bước chân, mái tóc suông dài mềm mại đen như mực, đuôi tóc khẽ đung đưa, cô rốt cuộc xoay người bước đi.

Đoạn hồi ức xẹt qua đầu Ôn Khinh Hàn rất nhanh rồi vụt tắt. Cô bắt đầu di chuyển, mái tóc suôn dài mềm mại đen như mực, đuôi tóc khẽ đung đưa, cuối cùng cô cũng phải xoay người rời đi.

“Đường đèn bên kia hình như bị hư một cái rồi, cậu lái xe chậm một chút.”

Thời Thanh Thu cách vài bước lại dặn dò một câu, không biết Ôn Khinh Hàn có đáp lại hay không, chỉ đằng đưa mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp như trúc của cô, từng bước từng bước trong ánh đèn đường, đi đến xe...

Thời Thanh Thu đứng cách vài bước dặn dò một câu. Nàng không biết Ôn Khinh Hàn có đáp lại hay không, chỉ có thể đưa mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp, thon dài như trúc của cô, từng bước từng bước đi ra khỏi vòng sáng của ánh đèn ngoài cửa, hướng về phía chiếc xe.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16