“Chị bớt lấy em ra đùa.” Thời Thanh Thu cười ra tiếng: “Em phát hiện thời gian này không tìm thấy chị, chị càng ngày càng quá phận. Em xem weibo nói ai kia theo đuổi chị rất gắt, sao vậy, người ta lại không thể làm cho chị dấy lên mong muốn định hình lại hình ảnh một nữ thần hiền lành sao?”
Thi Chiêu Ý không đồng ý, cô ấy khoanh hai chân, dùng ngón tay xoa xoa cốc, hỏi: “Lẽ nào bây giờ chị không phải là nữ thần? Còn phải định hình?”
“Không phải, chị phải biết rằng...” Thời Thanh Thu hít thở sâu một hơi, sau đó biểu tình nàng phiền muộn nói: “Chị chế giễu tôi em giống như mấy bà bảy tám mươi tuổi ấy, không tin chị hỏi...”
“Chị hỏi cái đầu em, Thời Thanh Thu, em tới đây cho chị...” Thi Chiêu Ý bật cười nghiêng người qua, lướt qua Ôn Khinh Hàn để bắt Thời Thanh Thu.
Ôn Khinh Hàn cố gắng lùi ra sau, để hai cô gái này đùa giỡn.
Thời Thanh Thu không thể lui được nữa, lúc Thi Chiêu Ý chuẩn bị bắt được nàng, nàng đứng dậy đưa tay chỉ về phía cô ấy, lùi về phía cầu thang và cười nói: “Ai dà, chị đừng bắt em, đây là nhà em, đây là địa bàn của em.”
Thi Chiêu Ý đuổi theo: “Chị mặc kể đây là nhà ai, em qua đây mau? Chị sẽ đếm đến ba, một... Hai...”
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, thực sự là ngây thơ. Tuy nhiên, làm cho Thời Thanh Thu vui vẻ như vậy, cũng là lạc thú.
Trong mắt cô có ý cười, nghe Tần Vọng hỏi cô: “Cái gì đó, Lão Ôn, thương thế của cô không sao thật rồi?”
“Ừ, không nghiêm trọng, trong khoảng thời gian này cũng đã giảm bớt rất nhiều.” Ôn Khinh Hàn hơi híp mắt, lãnh đạm đáp lại.
“Vậy là được.” Tần Vọng quay đầu nở nụ cười với Quý Lam, vừa quay đầu nói với Ôn Khinh Hàn: “Lúc biết em bị thương anh đang ghi hình một chương trình, nên không kịp lập tức tới bệnh viện thăm cô.”
Ôn Khinh Hàn thoáng vuốt cằm nói: “Em biết, sau khi em tỉnh đã bảo Thanh Thu sắp xếp, nên công việc cứ tiếp tục, không cần phải vì chút thương nhỏ này của em mà kích động đến mọi người.”
Tần Vọng cười hì hì, nói: “Lão Ôn, anh thích điểm ấy của em, đặc biệt lạnh lùng yên tĩnh, thật sự. Cảm giác dù có chuyện gì em cũng có thể cho người ta cảm giác an toàn, vĩnh viễn sẽ không biến mất, người đàn ông như anh mà còn cảm thấy như vậy.”
Quý Lam kéo quần áo của anh ta, thấp giọng cười nói: “Thanh Thu đang ở bên cạnh, anh chú ý một chút.”
“Ai dà, điều đại ca chúng ta nói không phải là lời mấy người phụ nữ nói, không cùng một ý tứ.” Tần Vọng nói như vậy, nhưng vẫn là lo lắng nhìn thoáng qua Thời Thanh Thu ở bên kia, thấy nàng đang nói chuyện trời đất với Thi Chiêu Ý, ngoái đầu sâu xa nhìn Ôn Khinh Hàn: “Lão Ôn chắc chắn hiểu, loại tình cảm nam nữ này không phải là loại tình yêu.”
Ôn Khinh Hàn cong khom môi, thấu hiểu nói: “Yên tâm, em biết.”
Trong lòng cô hơi áy náy, ít ngày trước, thiếu chút nữa thì cô làm cho người yêu của mình mất đi cảm giác an toàn.
“Đúng rồi, hôn lễ của mấy người tổ chức lúc nào? Khí trời lạnh như thế, chơi cũng không vui.”
Suy nghĩ của cô bị nghi vấn của Tần Vọng lôi về, cô không giấu giếm: “Chúng em định làm vào mùa xuân hè năm sau, thời tiết lạnh, không tiện.”
“Thời điểm mấy người công bố lúc đó sẽ không quá thích hợp, lịch trình của Thanh Thu đã kín, có rất nhiều việc phải quay lại sau khi quay phim.” Tần Vọng thẳng tính, nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
“Không sao, dù sao thì tôi cũng đã nhận đăng ký kết hôn rồi, tuy hôn lễ rất quan trọng, nhưng đối với chúng em mà nói không ảnh hưởng được gì cả. Chỉ là hay là lưu lại một hình thức trong sinh mệnh mà thôi.”
Ôn Khinh Hàn nhớ kỹ, công khai chỉ là quyết định tạm thời, bọn họ không có chuẩn bị, chẳng qua là cảm thấy sớm muộn gì cũng phải công khai mà thôi, bây giờ nghĩ lại, đám cưới này hẳn là tràn đầy tình yêu và niềm vui.
Tần Vọng và Ôn Khinh Hàn đang khách sáo trò chuyện về một số chủ đề không quen thuộc, Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý bên kia đã sớm dừng chơi đùa, đang nói chuyện hướng đi hiện nay.
Trong chốc lát, cô Chung ra khỏi bếp để mời mọi người dùng bữa, sau đó mọi người cùng di chuyển vào phòng ăn.
Chiêu đãi khách, tất nhiên không thể là mấy món ăn bổ dưỡng của Ôn Khinh Hàn trong mấy ngày này, tối nay thịt cá mà nhìn hoa cả mắt.
Thời Thanh Thu gắp một ít cá trắng và mềm vào bát cho Ôn Khinh Hàn, Vị cá hấp không quá nhiều dầu mỡ, đây là do Ôn Khinh Hàn không thể ăn thức ăn có dầu mỡ, là nàng đặc biệt bảo cô Chung làm.
Chỉ cần đối mặt với đồ ăn ngon trước mặt, Ôn Khinh Hàn thật sự không ăn được quá nhiều, chỉ ăn được nửa bát cơm thì không ăn được nữa, cô đành đặt đũa.
“Làm sao vậy? Ăn không vào sao? Có phải không thoải mái không?” Thời Thanh Thu vội vã đặt đũa xuống hỏi cô, nét mặt nàng có vẻ lo lắng.
“Có một chút, mình nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.” Ôn Khinh Hàn không thể nhìn những món ăn kia nữa, cô luôn cảm thấy rất nhiều dầu mỡ, trong dạ dày lại nôn nao.
Tất cả mọi người đều bỏ đũa, ân cần nhìn về phía Ôn Khinh Hàn.
Tần Vọng nói: “Lão Ôn, muốn đi lên ngủ một giấc không? Tối nay làm cho em chút món thanh đạm, em còn chóng mặt nhức đầu, rất dễ buồn nôn.”
“Đúng vậy, đi nghỉ trước đi.” Thi Chiêu Ý cũng không nhịn được mở miệng khuyên bảo.
Thời Thanh Thu vươn tay nhẹ nhàng che bụng Ôn Khinh Hàn, dịu dàng nói: “Trở về phòng nghỉ ngơi đi, nằm một chút, nếu buổi tối đói bụng, mình nấu chút cháo cho cậu ăn.”
Triệu chứng chấn động của Ôn Khinh Hàn là lúc dừng lúc có, choáng váng đau đầu là bình thường, mấy ngày nay đã giảm bớt rất nhiều, chỉ hơi buồn nôn. Mặc dù vừa rồi không đụng đến những món ăn tương đối phong phú, nhưng thấy lúc nhớ tới mùi vị, lại vì vậy mà nổi lên cảm giác khó chịu.
Ôn Khinh Hàn chỉ đành gật đầu, nhưng cô không về phòng nghỉ ngơi, mà nói: “Tôi đi ra bên ngoài đi một chút, không phải mấy người cơm nước xong còn muốn nói chuyện sao? Đúng lúc tôi không ra ngoài thì đi dạo quanh đây.”
“Vậy cậu cài nút áo khoác vào, bên ngoài lạnh lẻo.” Thời Thanh Thu cài cúc chiếc áo khoác đang mở của cô.
“Ừ, mình biết.” Ôn Khinh Hàn vỗ vỗ lưng của nàng, cô đứng lên, nói với mọi người cười: “Ngày hôm nay xin lỗi, không thể chiêu đãi mọi người được, mấy người cứ từ từ ăn, lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp.”
Thi Chiêu Ý cười nói: “Không có việc gì, lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp là được rồi.”
Ôn Khinh Hàn tạm biệt mọi người, đi ra cửa.
Sắc trời dần tối, bên ngoài thường có những cơn gió lạnh, áo khoác của cô được cài nút, cô lửng thững đi dọc theo đường nhỏ.
Bên này thanh tịnh hơn thành phố Phượng Hoàng nhiều, môi trường yên tĩnh, không ồn ào như thành phố Phượng Hoàng, nhất là sau bữa tối.
Nếu như cách đây hơn nửa năm cô ở một mình trong môi trường như vậy, có lẽ cô sẽ suy nghĩ rất nhiều, chẳng hạn như Thời Thanh Thu, ví dụ như hôn nhân của họ, còn ví dụ như, cô phải làm thế nào để tiến và rút lui.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, trên môi cô nở một nụ cười. Nguyện vọng của cô đã phát triển theo hướng cô mong đợi, ưu sầu tất nhiên tan biến không còn dấu tích, điều sau đó phải làm, chính là dùng quãng đời còn lại để hoàn thành nó.
Cô bước vào vườn hoa, định đi dạo một vòng rồi đi trở về, nhưng một bóng người đang đến gần khiến cô đứng hình.
Đó là Kỳ Duyệt.
Nét mặt Ôn Khinh Hàn không khỏi kinh ngạc, nhưng trong bụng cô có nghi vấn.
Khuôn mặt của đối phương cũng không dao động, hoặc là cô ấy che giấu, hoặc là đến có chuẩn bị.
Cô đứng yên tĩnh, đợi Kỳ Duyệt đi tới trước mặt, cách khoảng chừng ba bước thì dừng lại, sau đó ngoài ý liệu, mỉm cười nói với nàng: “Trùng hợp như vậy.”
Ôn Khinh Hàn lãnh đạm nói: “Ừ, tôi ra ngoài đi dạo một chút.”
“Tôi cũng vậy.” Kỳ Duyệt nhìn dãy xích đu gần đó và hỏi: “Không bằng, chúng ta tâm sự nhé?”
Ôn Khinh Hàn gật đầu, hai người lặng im mà đi tới xích đu, một người chọn một cái rồi ngồi xuống.
Gió thu ảm đạm, ánh sáng trắng của ngọn đèn đường chiếu vào khoảng không trước mặt, cũng phủ lên bóng dáng của họ đang ngồi trên xích đu bằng ánh sáng lạnh lẽo.
Bầu không khí cũng không quá lạnh, hoàn toàn khác với lúc ở trên đoàn làm phim, đây là trực giác của Ôn Khinh Hàn.
Kỳ Duyệt nở nụ cười, quay đầu nhìn cô, khẳng định nói: “Luật sư Ôn, tôi biết ngươi nhất định đang suy nghĩ, tại sao tôi lại ở chỗ này.”
Vậy đi thẳng vào vấn đề, Ôn Khinh Hàn cũng không tránh không né, đối diện cùng Kỳ Duyệt: “Tôi thừa nhận.”
“Hiện tại gặp tôi cô, quả thực là trùng hợp.” Kỳ Duyệt nhíu nhíu mày, không lâu sau lại giản ra, vẻ mặt có sầu bi không nói được: “Nhưng tôi biết ở chỗ này, cũng không phải là vừa khớp. Tôi mua nhà ở chỗ này, nói đúng ra, là lúc đầu điều tôi điều ra Thanh Thu cũng ở đây, lúc này tôi mới nghĩ hết biện pháp, muốn cách cô ấy gần một chút.”
Biểu tình Ôn Khinh Hàn lãnh đạm, quay đầu nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt được đèn đường chiếu sáng.
Kỳ Duyệt thấy cô không đáp lời, cô ấy dừng một chút, cúi đầu, lên tiếng lần nữa: “Tôi nghe nói, thỉnh thoảng cô ấy sẽ trở lại nhìn. Cho nên tôi thông báo với bảo vệ, nếu cô ấy trở về, nói cho tôi biết trước tiên, nhưng trước khi gia nhập đoàn phim, tôi đã sống ở đây và chưa bao giờ thấy cô ấy quay lại. Lần đầu tiên tôi nhận được tin như vậy là cách đây vài ngày.”
Ôn Khinh Hàn vặn lông mi: “Cô muốn nói cái gì?”
Trước khi Kỳ Duyệt nói những lời này trước cô ấy đã biết Ôn Khinh Hàn sẽ có phản ứng như thế nào, lúc này cô ấy cười ôn hòa, tiếp tục nói: “Thanh Thu không thích uống sữa tươi quá nóng, thế nhưng cũng không thể quá lạnh, nhiệt độ thế nào cô nên nắm chắc. Tới kỳ thỉnh thoảng cậu ấy sẽ rất đau bụng, cô có thể nấu một bát nước đường bỏ gừng cho cậu ấy, bỏ ít gừng một chút, đừng dùng kẹo gừng bán sẵn, vị gừng quá nồng. Còn có, đừng ăn nhiều kẹo đường, cậu ấy thích đồ ngọt, nhưng bản thân không khắc chế được, cô phải ăn chung với cậu ấy. Giám sát cậu ấy, khống chế số lượng đồ ngọt cậu ấy ăn, ăn nhiều cũng không tốt...”
Cô ấy bỗng nhiên ngừng lại, cắn môi, nước mắt rơi trên quần từng giọt một: “Thực ra, tôi biết những thứ này không cần tôi nói, tôi biết cô đều hiểu.”
Lời nói này, không giống thị uy, không giống uy hiếp. Sự bàn giao, trịnh trọng nhắc nhở như vậy giống như giao phó những mối quan tâm khó quên nhất của mình.
Mà đau lòng như vậy, làm cho Ôn Khinh Hàn cảm thấy như ẩn chứa một lời tạm biệt.
Cô nắm hai tay lại, xoa hai ngón tay cái vào nhau, nhìn về phía xa rồi thì thầm với Kỳ Duyệt: “Tôi hiểu rõ, cô yên tâm.”
Vẻ ngoài của Ôn Khinh Hàn điềm đạm hơn lúc học đại học. Đôi mắt cô sáng như sao khiến người ta khó có thể nhìn ra những cảm xúc và suy nghĩ đang ẩn giấu. Mà khi cô và Thời Thanh Thu đứng chung một chỗ, sự dịu dàng hiếm có được thể hiện ở trong động tác của cô, phơi bày ở trong ánh mắt của cô, như thể băng giá và tuyết đang tan chảy.
Đây là những gì Kỳ Duyệt nhìn thấy bảy năm sau, tình yêu làm người ta an lòng, sự tin cậy cùng mến mộ ở đáy mắt Thời Thanh Thu, Kỳ Duyệt nhìn thấy rất rõ.
Họ trầm mặc, không nói gì.
Thời gian đang trôi qua, Kỳ Duyệt lau đi giọt nước mắt, giọng nói của cô ấy hơi khàn khàn: “Thương thế của cô khá hơn chút nào không?”
Ôn Khinh Hàn sờ vải xô trên trán, rồi đáp: “Tốt hơn nhiều, cảm ơn.”
Kỳ Duyệt lắc đầu, cười nói: “Nhớ đi bệnh viện kiểm tra lại một chút.”
Ôn Khinh Hàn cũng lộ chút ý cười: “Hai ngày nữa phải đi.”
Buổi tối vắng vẻ, trong vườn hoa chỉ có hai người họ cô một câu tôi một câu mà đối thoại, trong chốc lát, tiếng chuông điện thoại di động của Ôn Khinh Hàn reo vang.
Kỳ Duyệt nhìn cô nhận điện thoại, mà rõ ràng giọng nói dịu dàng hơn vừa rồi.
“Mình lập tức quay lại, cho mình mười phút.”
Cúp điện thoại, trong chốc lát cô không nói gì, Ôn Khinh Hàn đứng lên nói: “Tôi đi trước.”
“Ừ.” Kỳ Duyệt thấp giọng đồng ý, nhìn Ôn Khinh Hàn xoay người, sau khi cô đi được mấy bước về, cô ấy duỗi tay nắm lấy dây xích đu đứng lên, ngón tay khẽ run, cô ấy khàn khàn nói: “Yêu cậu ấy thật tốt, đừng làm cậu ấy buồn, đừng bỏ rơi cậu ấy, đừng như tôi...”
Kỳ Duyệt còn chưa nói hết lời đã bị sự nghẹn ngào lấn át, Ôn Khinh Hàn dừng chân lại, nhưng cô không quay đầu lại.
Cô nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, cô vẫn kiên định trước sau như một, sau đó lời nói của cô văng vẳng trong gió mùa thu: “Tôi biết rồi.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)