Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 113

934 1 7 0

Trong ngày thường, Thời Thanh Thu cho người ngoài cảm giác luôn thân thiết hiền lành, nói lý ra, ở bên cạnh Ôn Khinh Hàn thì thỉnh thoảng nàng sẽ lộ ra một ít tính tình.

Mà khi nàng nghiêm túc bày tỏ tình cảm của mình, thì xuất hiện sức mạnh làm người ta an tâm và tin tưởng, dịu dàng mà không yếu đuối, mạnh mẽ lại kiên định.

Ôn Khinh Hàn đối mặt với nàng, ngưng mắt nhìn nàng, hô hấp giao nhau, vào giờ khắc này nó hòa tan cái lạnh bên ngoài. Họ hoàn toàn không nghĩ muốn vào phòng, đã chừng mấy ngày Ôn Khinh Hàn không chủ động hôn nàng, vào lúc này, khao khát động chạm da thịt bên trong nàng đã lấn át cảm giác lạnh lẽo trên da thịt.

Môi của Ôn Khinh Hàn ẩn thận chạm vào môi của Thời Thanh Thu, giống như lần đầu tiên hôn, nàng sợ đả thương cô, cũng sợ cô không chịu nổi nhiệt tình của mình.

Người này, mình thiếu chút nữa mất đi. Nếu chiếc xe đó đâm mạnh hơn một chút, hoặc là không dùng phương thức như vậy, đổi thành một cây dao, hoặc đẩy cô xuống từ cầu thang, vậy hôm nay, người này trong lòng sẽ thương tâm dường nào.

Trong mắt Ôn Khinh Hàn lóe lên ánh sáng, óng ánh trong suốt, cô nâng mí mắt, chuyên chú hôn Thời Thanh Thu mềm mại ở trong ngực cô.

Nụ hôn giữa họ luôn tính đến cảm xúc của đối phương, động tác nhẹ nhàng, mặc dù là nắng chiều mưa, cũng sẽ thử thâm nhập trước, được đáp lại mới hôn.

Đầu lưỡi Ôn Khinh Hàn như mang theo lửa, làm cho Thời Thanh Thu cảm thấy sự nóng rực lan trên mặt, sau đó lại lan tràn đến tứ chi, chỉ có đáp lại nàng mới giảm bớt cái nóng.

Hơi thở gấp gáp, môi và răng của Thời Thanh Thu giữa răng môi cũng tinh tế tràn ra vài tiếng ngâm khẽ khiến người ta mềm lòng. Hơi thở của nàng càng lúc càng gấp gáp, Thời Thanh Thu hầu như cũng bị cô hôn thở không nổi, nàng vòng quanh cổ cô tay đẩy vai của cô.

Ôn Khinh Hàn dừng lại, chỉ là trong lòng cô không thỏa mãn, cô mở mắt ra nhìn chằm chằm môi đỏ tươi của Thời Thanh Thu, mà dáng vẻ cô còn muốn hôn.

Hai tay của Thời Thanh Thu trượt nhẹ lên cổ cô, ngón cái xoa gò má của cô, vuốt ve khóe môi của cô, ngữ điệu mập mờ mang theo chút ý cười nói: “Còn chưa đủ sao? Có phải mấy ngày nay mình để cậu bị đói không?”

Hô hấp của Ôn Khinh Hàn bỗng nhiên nặng hơn, sau đó cô gật đầu, giọng nói thật thấp nói: “Mình còn muốn...”

Theo lời của cô, ý định muốn gần gũi Thời Thanh Thu vẫn thẳng thắn như trước, không bởi vì thân thể không khỏe những ngày qua mà thay đổi. Nhưng Thời Thanh Thu vẫn không khỏi cảm thấy kiềm nén của nàng, như là đau khổ kiềm chế, sau đó quả thực là không khống chế được, lúc này mới phát tiết ra.

Nàng không muốn nói, lấy tính tình của nàng, nhẫn nại là điểm mạnh. Nhưng nếu muốn ẩn nhẫn không phát tiết, thì tâm tư này tất nhiên có liên quan đến Thời Thanh Thu.

Ôn Khinh Hàn thấy Thời Thanh Thu không ngăn cản, cô lại tiến tới muốn chạm môi với Thời Thanh Thu.

“Thanh Thu, Khinh Hàn, ăn cơm trưa. Mấy người ở đâu?”

Giọng nói của cô Chung loáng thoáng truyền đến, hình như là đang tìm kiếm họ ở hành lang bên ngoài căn phòng.

Vẻ si mê trong mắt Ôn Khinh Hàn rút đi vài phần trong nháy mắt, Thời Thanh Thu cũng phản ứng kịp đỡ vai của cô.

“Đi ăn cơm trước, cơm nước xong cậu uống thuốc, sau đó ngủ trưa.” Thời Thanh Thu dịu dàng nói: “Việc này, buổi tối lại nói...”

Ôn Khinh Hàn “Ừ” một tiếng: “Cậu không ngủ trưa sao?”

Thời Thanh Thu nhéo nhéo lỗ mũi của cô, cười nói: “Mình muốn hỏi cô Chung nhìn xem có cái gì cần mua thêm, sau đó nói cho cô ấy chú ý những gì về vấn đề ăn uống của cậu, lát nữa cô Chung sẽ đi mua thức ăn, nên đương nhiên mình muốn nói rõ ràng. Còn nữa, mình đã mang theo những cuốn sách cậu thường đọc, quyển nhật ký cũng mang đi, đợi thân thể cậu khôi phục, cậu có thể đến phòng sách để tìm.”

Ôn Khinh Hàn gật đầu, thủy triều trong lòng bắt đầu dâng trào, cô phục tùng đồng ý: “Ừ, mình biết rồi.”

Sau bữa cơm trưa, Thời Thanh Thu kéo Ôn Khinh Hàn vào trong phòng, uống thuốc xong thì để lên giường nghỉ tạm, mình thì ra ngoài tìm cô Chung.

Ôn Khinh Hàn đứng lên vào phòng tắm, cô còn chưa buồn ngủ, cô ra khỏi phòng đi xuống tầng, đi tới phòng khách thì nghe thấy giọng nói của Thời Thanh Thu, cô đi qua đó theo tiếng nói.

“Hiện tại, Khinh Hàn chủ yếu là tĩnh dưỡng, bình thường trong nhà đừng nói giọng quá lớn. Phương diện ăn uống, thì cô Chung làm theo tờ giấy này, tối hôm nay hầm cho cậu ấy một bát canh cá. Đúng rồi, phiền cô Chung đi siêu thị, mua chút sữa bột không béo về, cho cậu ấy uống trước khi ngủ.”

Ôn Khinh Hàn giẫm dép lê, không tiếng vang mà đến gần cửa phòng bếp, nghe thấy giọng nói của Thời Thanh Thu thì dừng lại.

“Ai dà, không thành vấn đề.” Cô Chung đồng ý nói: “Ngày mai mua chút ít óc lợn hầm cho cô ấy ăn, tốt cho trí não của cô ấy.”

Thời Thanh Thu nhẹ giọng cười: “Cô Chung trước đừng nói với cậu ấy ngày mai sẽ ăn óc heo, cậu ấy không thích ăn cái này, cháu sẽ nghĩ xem nên làm gì.”

Ôn Khinh Hàn nhếch môi, bên tai cô quanh quẩn giọng cưng chiều của Thời Thanh Thu, cô lặng yên không một tiếng động xoay người rời đi.

Sau bữa tối, Ôn Khinh Hàn không có việc gì làm, Thời Thanh Thu đưa cô về phòng để cô đi tắm, nàng định để cho cô nghe một chút âm nhạc rồi đi ngủ, sau đó mình ra ngoài nghe vài cuộc điện thoại.

Sau khi hai người tắm rửa xong đi ngủ, Ôn Khinh Hàn còn chưa muốn ngủ, cô nhắm mắt dựa vào đầu giường.

Thời Thanh Thu kéo chăn lên đắp kín cho cô, và hỏi cô: “Khinh Hàn, tài nấu nướng của cô Chung không tệ chứ?”

Ôn Khinh Hàn nhắm mắt lại trả lời: “Ừ, tốt.”

Nghe câu trả lời của cô, Thời Thanh Thu hài lòng ôm chầm cô, nói: “Trước đây mình tìm cô Chung giúp mình trông giữ nơi đây, cũng là bởi vì cô tốt, tài nấu nướng cũng tốt. Vì vậy, khi thỉnh thoảng mình làm việc xong sẽ về đây, cũng có thể ăn một bữa ăn ngon.”

Thời Thanh Thu vuốt tóc của cô, vùi đầu vào tóc cô, nghe dường như nàng nở nụ cười, sau đó hỏi: “Đột nhiên mình rất chờ mong đồ ăn cô Chung làm, ngày mai chúng ta ăn gì?”

“Xem cô Chung muốn như thế nào, nên chú ý cái gì, mình đều nói cho cô biết, những thứ khác do cô sắp xếp.” Thời Thanh Thu im lặng mím môi, chưa tính nói chuyện ngày mai cho Ôn Khinh Hàn ăn óc heo ra.

Ôn Khinh Hàn hơi mở mắt, cô ôm hông của Thời Thanh Thu, cô dùng sức lần đầu tiên trong mấy ngày nay để kéo Thời Thanh Thu kéo vào ngực mình. Nghe thấy nàng ôm vai kêu khẽ, mắt cô tối sầm lại.

“Làm sao vậy? Đột nhiên dùng sức như thế.” Thời Thanh Thu cười giận một câu.

“Thanh Thu.” Ôn Khinh Hàn hôn môi của nàng, thủy triều trong lòng lại dâng lên: “Xin lỗi, xin lỗi...”

Lại là xin lỗi, đây đã là lần thứ hai Ôn Khinh Hàn nói xin lỗi sau khi cô bị thương rồi, lần nào cũng nói liên tiếp mấy lần. Một người có tính tình nhạt nhẽo như vậy, có thể một việc nhẫn nại hơn mấy năm, đến tột cùng là nguyên nhân gì làm cô hổ thẹn đến tình trạng nói xin lỗi nhiều lần trong vòng vài ngày?

Thời Thanh Thu quyết định không bỏ qua, không hề định dùng thời gian để trấn an, nàng lùi ra một chút, ngưng mắt nhìn Ôn Khinh Hàn hỏi: “Vì sao nói xin lỗi nhiều lần như vậy? Cậu đang suy nghĩ gì? Nói ý nghĩ trong lòng cậu cho mình.”

Ôn Khinh Hàn trầm mặc, cô cúi đầu, đưa tay vuốt phẳng lớp vải lụa quanh eo Thời Thanh Thu.

Thân thể Thời Thanh Thu nghiêng về trước, hôn giữa chân mày cô, hôn gò má của cô, phảng phất như muốn hôn tới sự do dự của cô, nàng nhỏ giọng nói: “Tất cả mọi chuyện của mình cậu đều biết, không có bất kỳ một chuyện gì giấu giếm cậu, sau này mặc kệ chuyện lớn chuyện nhỏ cũng không gạt cậu. Chúng ta là vợ chồng với nhau, theo lý không phải nên thẳng thắn thành khẩn đối đãi sao? Huống hồ, tâm sự của cậu có liên quan tới mình, càng đừng gạt mình.”

Ngón cái của Ôn Khinh Hàn dừng một chút, cảm xúc trong lòng cô càng dâng trào, một lúc lâu, cô nhẹ giọng nói: “Mình để cậu lo lắng rồi.” Cô ngừng một chút, Thời Thanh Thu ăn ý không nói tiếp, cô lại tiếp tục nói: “Khi đó mình đang suy nghĩ, ba mẹ còn đang chờ mình, cậu còn đang chờ mình, nhưng mình có thể trở về hay không? Nếu mình không thể quay về, vậy cậu nên làm sao...”

Cô nói rất nhẹ nhàng và bình tĩnh, nhưng Thời Thanh Thu cảm thấy đau khổ, chỉ là một lúc trước khi ngất đi, mà cô đã nghĩ đến nhiều như vậy.

“Còn gì nữa không?” Trực giác của Thời Thanh Thu biết không đơn giản như vậy.

“Còn có...” Ôn Khinh Hàn ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy cảm giác đau lòng: “Nếu ngay từ đầu chúng ta không kết hôn, sau này không có những chuyện kia, cậu không yêu mình. Như vậy dù cậu còn một mình, ít nhất cũng sẽ không lo lắng hãi hùng, nếu ngày đó mình...”

“Ôn Khinh Hàn, có phải là cậu hối hận hay không?” Thời Thanh Thu lạnh giọng cắt đứt lời Ôn Khinh Hàn, trong mắt nàng tựa như nổi lên một tầng sương mù, mũi chua xót.

Nàng biết phía sau câu nói kia là cái gì, nàng càng đoán được trong mấy ngày này, đến tột cùng Ôn Khinh Hàn nghĩ “Nếu” bao nhiêu lần. Người này, là người ngu sao?

Dứt lời, nàng nhìn thấy Ôn Khinh Hàn chẳng bao giờ bối rối lại gấp gáp lắc đầu, sau đó cô dịu dàng ôm nàng vào ngực, không ngừng nói: “Không, sao mình lại hối hận, làm sao mình có thể hối hận...”

Trong lòng Thời Thanh Thu nhất thời mềm nhũn ra, lúc này nàng mới thả lỏng thân thể mặc cho Ôn Khinh Hàn ôm, nàng chớp mắt, để cho vài giọt nước mắt tích tụ sau khi nghe lời nói của cô rơi trên áo trên vai cô.

“Ở bên cậu là quyết định quan trọng nhất mà mình từng làm.” Cằm của cô đặt lên trán Thời Thanh Thu, thân mật cọ xát: “Mình không hối hận, tương lai cũng sẽ không hối hận. Nhưng mình sẽ hổ thẹn, nếu cậu không có tình cảm của với mình, lúc mình xảy ra chuyện cậu cũng sẽ không khó khăn như vậy. Bạn có rất nhiều, nhưng người đáng yêu chỉ có một. Cho nên mình sợ, mình sợ cậu khổ sở, mình sợ cậu không có mình...”

Ôn Khinh Hàn càng nói giọng nói càng nghẹn, càng nói cô ôm càng chặt Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu càng nghe càng đau lòng, nàng che miệng mình, nhịn tâm tình xuống, sau đó lau nước mắt rơi, nàng thoát ra từ trong lòng Ôn Khinh Hàn, chảy nước mắt cười mắng: “Ôn Khinh Hàn, cậu là người ngu sao?”

Ôn Khinh Hàn biết mình chắc phải bị dạy dỗ, cô khẽ cúi đầu khi im lặng, như là đang thú nhận lỗi lầm của mình.

Thời Thanh Thu nhắm một mắt lại, lại hít thở sâu một hơi, sau đó mới hỏi: “Đây chính là lý do vì sao mấy ngày nay cậu không thích nói chuyện, lúc nói chuyện với cậu là động một chút là thất thần...” Nàng dừng một chút, cắn cắn môi thấp giọng nói: “Hơn nữa, cũng là nguyên nhân cậu không thường chạm vào mình sao? Có phải từ khi xảy ra chuyện ngày đó, thì cậu có những ý nghĩ này hay không?”

Ôn Khinh Hàn giật mình, mặc dù biên độ không lớn, nhưng đúng là cô gật đầu.

Thời Thanh Thu quả thực tức giận đến mức không muốn đánh, mà lại cảm thấy buồn cười: “Ôn Khinh Hàn, cậu trả lời mình, cậu là người ngu sao?”

Ôn Khinh Hàn không ngẩng đầu, lắc đầu nói: “Không phải, mình không phải người ngu.”

“Vậy sao cậu lại nghĩ mấy thứ này?” Thời Thanh Thu nâng mặt của cô lên, cắn mạnh vào má cô, lưu lại một dấu răng: “Mình sắp bị cậu làm tức chết rồi cậu biết không? Những tai nạn bất ngờ đó, ai chúng ta có thể đoán trước được không? Chẳng lẽ bởi vì chuyện này mà dừng lại không tiến lên, không đi làm chuyện mình muốn làm, không đi yêu người mình yêu, vì phòng ngoài ý muốn mà để đối phương không thể chịu đựng.”

Trên mặt bị cắn nên hơi ngứa, Ôn Khinh Hàn giơ tay lên chà xát: “Ngứa...”

“Không cắn cậu chảy máu đã là nhẹ.” Thời Thanh Thu vừa vuốt ve vừa lườm cô.

Ôn Khinh Hàn lại cúi đầu xuống tiếp tục nghe, dáng dấp thoạt nhìn hơi ngoan ngoãn.

Trong bụng Thời Thanh Thu nhịn sự tức giận, hiện tại quả là hơi buồn cười, nhưng vì khuyên cô, nên nàng vẫn là nghiêm túc nói cho cô biết: “Ngoài ý muốn có tới hay không, chúng ta đều không biết rõ. Mình chỉ biết là nếu giống như cậu nói, mọi người đều nghĩ như vậy, thì sẽ không ai tới cả. Bình thường cần bảo vệ thân thể, chú ý an toàn, đây là cần thiết, nhưng vì một sự kiện xác suất nhỏ mà buông tha đại phần lớn nhu cầu trong đời, đây là không cần thiết. Những đạo lý này, cậu nên rõ ràng hơn mình chứ, cậu đã nói với mình những lời này, cậu không nhớ rõ sao? Một khởi đầu có thể thành công không nên để mất do nỗi sợ hãi những khúc quanh và ngã rẽ được dự đoán trước.”

Thực ra những đạo lý này, Ôn Khinh Hàn cũng hiểu rõ, chỉ là sau khi cô bị thương thì tâm tình chập chờn, nhìn từ góc độ của bản thân ở mức độ lớn hơn mà đối xử. Mà Thời Thanh Thu khuyên giải an ủi cô, giờ khắc này không còn là người được bảo vệ, lại suy nghĩ lý trí, hướng dẫn cô từng bước giống như trước đây.

Ôn Khinh Hàn gật đầu, giọng nói buồn buồn nói: “Mình biết rồi, chỉ là mình không khống chế được nghĩ tới những chỗ đó. Thế nhưng cậu tin tưởng mình, mình không hối hận...”

Thời Thanh Thu dùng sức bóp lỗ mũi của cô, cười mắng: “Cậu thật là...” Dừng một chút, nàng lại dịu dàng nói: “Sắp làm mình tức chết rồi, hai người ân tình đầu ý hợp mà bên nhau, làm sao có thể bởi vì tương lai không nói chính xác này mà bấp bênh?”

Ôn Khinh Hàn thở phì phò, dường như ngay cả cảm giác hôn mê cũng nhẹ hơn.

Dường như có một số việc cho dù cô có thể hiểu rõ, nhưng nói ra từ trong miệng Thời Thanh Thu, thì cô mới bớt bất an mà quyết định.

Cô chà xát cái mũi của mình, ngoan ngoãn đi ôm Thời Thanh Thu, lau nước mắt cho Thời Thanh Thu: “Mình đều hiểu, nhưng mình vẫn cần cậu tới cứu mình. Mình cũng đã nói, chữa bệnh cho người giả không thể tự chữa. Cậu ốm đau để mình chữa, mình không khỏe, đương nhiên hẳn là cậu chữa.”

“Hì...” Thời Thanh Thu cười cong mắt, dùng đầu ngón tay xoa xoa mũi cô: “Chúng ta có thể chữa khỏi lẫn nhau sao? Cuộc sống sau này sẽ không còn e dè, không cho phép giấu giếm. Bằng không, dùng gia pháp ra hầu hạ, ngày mai mình sẽ lập gia pháp.”

Mặt mày Ôn Khinh Hàn giãn ra, cô hứa hẹn hết sức trịnh trọng: “Đương nhiên có thể.”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16