Lúc ăn cơm, phần lớn đều là Thời Thanh Thu trò chuyện về công việc với Diêu Nhuế và hỏi han chuyện nhà của cô nàng. Ôn Khinh Hàn yên lặng ăn cơm và lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời mấy câu các nàng hỏ.
Diêu Nhuế tự lái xe ra ngoài, sau khi ăn cơm xong được Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn tiễn ra bãi đỗ xe.
"Luật sư Ôn à, đến lần hẹn sau, cậu phải nhớ rõ chuyện hai người kia mà cậu đã đồng ý đó nha." Diêu Nhuế quơ quơ choài khóa xe, rồi trứng mắt nhìn lại, nhắc nhở Ôn Khinh Hàn chuyện hai người nói với nhau trong phòng Thời Thanh Thu trước khi ăn cơm.
"Ừ, mình nhớ rồi."
Ôn Khinh Hàn hiểu ý cô ấy nói gì, ánh mắt cô vẫn trong suốt mà lạnh lùng, như một cơn gió mát đánh tan mùa hè.
"Được rồi Tiểu Nhuế à, cậu hết chuyện chưa đấy?" Thời Thanh Thu thật sự không nhìn nổi hai người này nói chuyện thần thần bí bí nữa. Nàng vươn tay xoay người Diêu Nhuế rồi tận tình dặn dò khuyên bảo: "Mau về nhà đi, ngoan ngoãn bàn chuyện chính, mình còn đang đợi con gái nuôi mình đây này, đừng có để bọn mình đợi lâu."
Diêu Nhuế phẩy phẩy cái tay đang đặt lên vai mình, tức giận nói: "Có mỗi cậu sốt ruột, hoàng đế không gấp thái giám đã gấp rồi." Nói xong mới chịu lên xe.
Con xe màu đỏ chạy nhanh, rời khỏi bãi đỗ. Diêu Nhuế nhìn sang kính chiếu hậu thấy hai người vẫn đang nhìn theo mình, vốn định thở dài, rồi lại nhìn thẳng phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên, hình như có chút mong chờ gì đó đâm chồi nảy lộc.
Đến tận khi chiếc xe của Diêu Nhuế rời khỏi tầm mắt, Ôn Khinh Hàn mới nhìn về phía Thời Thanh Thu: "Thanh Thu, đi thôi."
Thời Thanh Thu nhìn thoáng qua sắc trời bỗng sáng mắt, vươn tay nắm chặt tay Ôn Khinh Hàn kéo lại, nhếch miệng nói: "Khinh Hàn, chúng ta ra ngoài chút đi, chẳng phải hôm nay là thứ bảy sao?"
Ôn Khinh Hàn hơi sững sờ một chút rồi gật đầu đồng ý: "Cậu muốn đi đâu?"
Thời Thanh Thu không buồn nghĩ đã thốt lên: "Đến quảng trường Thời Đại, đi bộ đâu đó một chút, đi dạo."
Ôn Khinh Hàn nhìn vẻ mặt Thời Thanh Thu, bỗng nhớ đến gì đó, khuôn mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, vậy thì đi thôi."
Đi từ khu biệt thự Phượng Hoàng đến quảng trường Thời Đại cũng không gần, lái xe đi khoảng một tiếng mới đến. Vì hai người đi ra từ nhà họ Thời nên Thời Thanh Thu lái xe chở Ôn Khinh Hàn.
Thật ra Thời Thanh Thu hay bị truyền thông sờ gáy nơi đầu đường cuối phố. Nàng không thích bị trói buộc hành động vì thân phận diễn viên của mình, cho nên chỉ cần đảm bảo việc không gây ra tin tức oanh tạc là nàng đôi khi sẽ tự thỏa mãn mình.
Đậu xe vào bãi xong, Thời Thanh Thu buộc gọn tóc lại, đeo cặp kính gọng đen lên, chuyển từ dáng vẻ xinh đẹp thành cô sinh viên vừa tốt nghiệp đầy nét thanh xuân mơn mởn.
Hai người xuống xe, sóng vai đi trong dòng người. Rất may, dáng vẻ Thời Thanh Thu lúc này khó mà nhận ra, chỉ lâu lâu mới hấp dẫn người khác ngoái đầu lại nhìn.
Đối diện có một đứa bé đang cầm bong bóng, cứ ngẩng đầu nhìn bóng bay, cứ thế đi thẳng, không nhìn đường, không chú ý đến phía trước có người đang đi. Ôn Khinh Hàn hơi chau mày, giơ tay kéo Thời Thanh Thu đến trước mặt mình.
"Cẩn thận."
Giọng nói thanh lạnh của Ôn Khinh Hàn vang lên sau tai, Thời Thanh Thu đang cầm di động nhét lại vào túi quần jean mới đứng vững lại, kịp thời tránh khỏi đứa bé.
Người nhà đứa bé trông thấy vậy thì vội vàng giữ chặt bé rồi quay đầu xin lỗi Ôn Khinh Hàn. Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng gật đầu, nơi lỏng tay nắm tay Thời Thanh Thu ra. Người kia quay đầu nhìn lại, mái tóc dài của Ôn Khinh Hàn bị gió thổi tung, vẫn là vẻ nhàn nhạt không quan tâm ấy, lại có vẻ thoát tục.
"Cảm ơn." Thời Thanh Thu quay về bên cạnh Ôn Khinh Hàn, kéo nhẹ cổ tay Ôn Khinh Hàn. Không biết có phải do lòng bàn tay nàng nóng ấm hay không, nàng cảm thấy da Ôn Khinh Hàn hơi lạnh. Thời Thanh Thu cảm thấy hình như cô sững người lại.
"Ôi, Khinh Hàn." Thời Thanh Thu định vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Ôn Khinh Hàn như trước.
"Sao?"
"Có phải lâu quá rồi cậu không đến đây đi dạo hay không?" Trong ký ức của Thời Thanh Thu, dù là khi Ôn Khinh Hàn còn đi học hay đã đi làm đều rất ít khi ra ngoài, cô học tập chăm, cũng chăm công việc. Nếu mình không đưa cô ra phố thì chắc hẳn lúc rảnh rỗi Ôn Khinh Hàn cũng chẳng buồn đi.
Thì, trông Ôn Khinh Hàn cũng đâu có vẻ là người thích đi ra ngoài đâu.
Nhưng đáp án lại khiến Thời Thanh Thu kinh ngạc. Tiếng nói của Ôn Khinh Hàn vỡ ra trong không khí, tản mát theo làn gió: "Không phải."
Thời Thanh Thu trừng lớn mắt, quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn hơi nhếch môi: "Cậu muốn ăn kẹo đường, đúng không?"
Cô vừa nói xong, Thời Thanh Thu cong khóe môi lên nhìn cô, hai mắt híp lại thành nụ cười, lắc lắc tay cô, tiếng nói tan trong làn gió, nói với cô: "Ừ, cậu còn nhớ không? Khi trước bố mẹ mình và bác trai bác gái hay đưa chúng ta đến đây chơi, mua cho chúng ta thật nhiều kẹo đường, kết quả là mình ăn hết, còn cậu chẳng đụng vào miếng nào.
Còn nữa đó, sau này dạo phố, một bạn học khác mua cậu cũng không ăn, phần đó của cậu mình ăn hết. Sao nào, có nhớ không?"
Thời Thanh Thu vừa lắc lắc tay Ôn Khinh Hàn vừa nói, rồi lại lay hai cái nhanh hơn, khiến bầu không khí vui vẻ ấy như thể quay về với các nàng. Nhờ câu nói ấy của Ôn Khinh Hàn mà tất cả sự không thích ứng với cuộc hôn nhân đột ngột này đều hoàn toàn bị quét sạch.
Ôn Khinh Hàn ngẩng lên nhìn. Hai người họ đang ở trước một khoảng sân rộng, cách đó không xa có một hàng kẹo đường bông. Xung quanh quầy hàng là đám trẻ và người lớn đi theo. Có thể trông thấy người bán rong vừa rao lớn vừa lấy thanh trúc quấn quấn quanh khuôn đường nóng chảy, sợi tơ trắng li ti được quấn lên thanh trúc, dần thành hình quả bóng bông, như nhộng bọc tơ.
"Nhớ chứ, mình không thích ăn mấy thứ trẻ con như vậy." Ôn Khinh Hàn khẽ giọng, mang theo chút vui vẻ, nhìn người bán hàng rong đưa que kẹo cho một đứa trẻ.
"Vậy cậu thích ăn gì?" Thời Thanh Thu thuận miệng hỏi, tay sờ thử vào túi mình xem có cầm theo tiền lẻ hay không.
Nhưng nàng còn chưa kịp móc ra, Ôn Khinh Hàn đã đi lên vài bước, nói với người bán hàng rong: "Anh trai, cho em một cái."
"Được luôn, đợi một lát." Người bán hàng rong lấy cây trúc từ trong ống ra, bắt đầu giẫm máy dưới chân, máy làm kẹo lại xoay tròn, từ lỗ bắt đầu sinh ra tơ đường trắng tí ti.
Thời Thanh Thu ngừng lần mò tiền, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu. Không đợi nàng hỏi, Ôn Khinh Hàn đã nhẹ nhàng đánh gãy: "Cái này là mua cho cậu."
Xung quanh ầm ĩ, không có ai nghe thấy tiếng thuận theo dịu dàng này của Ôn Khinh Hàn. Đợi đến khi Thời Thanh Thu hoàn hồn thù người bán hàng rong đã đưa kẹo đường cho cô. Ôn Khinh Hàn đi đến nhận rồi nói tiếng "cảm ơn", sau đó đưa Thời Thanh Thu đi.
Sắc trời đã tối hẳn, một tay Thời Thanh Thu nắm cổ tay Ôn Khinh Hàn, tay còn lại cầm kẹo đường còn nóng hổi, gió thổi qua còn có cảm giác hương ngọt ập vào mặt. Nàng nhếch môi, đôi mắt hấp háy sau kính sáng ngời.
"Khinh Hàn, cảm ơn cậu." Thời Thanh Thu lúc này mới nhớ ra Ôn Khinh Hàn mua kẹo đường, tay giơ kẹo đường thấp xuống một chút, quay đầu nói cảm ơn.
"Không cần khách sáo, mấy cái đồ cho trẻ con này không đắt." Ôn Khinh Hàn giơ một tay khác lên vén lọn tóc dài ra sau tai, thoạt nhìn có vẻ không… để ý lắm.
Đúng là không đắt, nhưng trong ấn tượng của Thời Thanh Thu, hình như Ôn Khinh Hàn cũng không ghét đồ ngọt, tuy không phải thích, nhưng tại sao bao nhiêu năm qua cô vẫn không ăn miếng kẹo đường nào?
Trong vòng người quen của Thời Thanh Thu, đến nay, người có thể chia sẻ đồ ăn, có thể chia sẻ đủ mọi thứ chuyện trên đời cũng chỉ có một mình Kỳ Duyệt. Lúc ấy, cây kẹo đường còn to hơn đầu nàng, hai người có thể cùng nhau ăn hết, hoặc ví dụ như Kỳ Duyệt có thể đưa nàng cốc sữa bò, nàng uống rồi, cô ấy vẫn có thể uống tiếp mà không hề do dự.
Thế nhưng, dù vậy thì đã sao? Rốt cuộc bây giờ cũng không còn người như vậy nữa.
Bước chân Thời Thanh Thu dần chậm lại, dừng hẳn trước băng ghế đá dài.
Có đôi khi bạn đã thật sự không còn yêu người ấy đến mức nào, thậm chí ngay cả dáng vẻ người ấy ra sao cũng mơ hồ, nhưng trong cuộc sống chỉ cần có chút liên quan đến việc người ấy đã trải qua, bạn cũng sẽ bắt đầu nhớ người ấy.
"Ăn thì ăn cho ngon thôi, sao lại thất thần như vậy?" Ôn Khinh Hàn cũng dừng bước, quay người đối mặt với Thời Thanh Thu, giữa mày ẩn ẩn nhíu lại, nói thêm: "Không sợ khó tiêu à?"
Cô nhìn Thời Thanh Thu, vẻ ân cần trong mắt giấu sau nét lạnh lùng, vẻ tinh anh như hiểu rõ hết thảy cũng biến mất. Ánh đèn của đài phun nước hắt lên người Ôn Khinh Hàn, khiến cho cơ thể gầy gò thoát tục của cô như nhiễm bụi hồng trần.
Thời Thanh Thu hoảng hốt hoàn hồn, trông thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của Ôn Khinh Hàn, lại nhìn vệt lốm đốm sắc màu trên người cô, không nén nổi nở nụ cười lên tiếng, vội vàng kéo tay cô đi sang bên cạnh hai bước, ngồi xuống ghế đá.
"Mình chỉ đang nghĩ cách để dỗ cậu ăn thử hai miếng, mình vẫn chưa thử dỗ cậu ăn cái gì đâu đấy." Thời Thanh Thu cắn một miếng kẹo đường, miếng kẹo đường to nhấm nháp trong miệng dần thành cục đường nhỏ mềm mềm. Nàng lườm Ôn Khinh Hàn, giơ kẹo đường đến: "Khinh Hàn, cậu ăn một miếng đi, ngon lắm đó."
Ăn kẹo đường hẳn là việc làm ngây thơ nhất của nữ thần quốc dân Thời Thanh Thu, chỉ cần nhắc đến gì đó có liên quan đến kẹo đường, vẻ trưởng thành của nàng sẽ đổ sụp trong nháy mắt.
Mặc dù nét mặt vẫn dịu dàng bình thản như thường, đôi mắt nàng vẫn cơ trí thông minh, nhưng hành động giơ kẹo đường mà trong miệng còn nhai nhai thật sự rất khác so với hình tượng nữ thần quốc dân mọi người thường thấy.
"Thanh Thu, cậu dỗ dành cách nào cũng chẳng ra sao cả." Ôn Khinh Hàn lẳng lặng nhìn Thời Thanh Thu, đột nhiên nở nụ cười, như thể tảng băng hở ra khe nứt để ánh mặt trời xỏ xuyên vào.
Cô giơ tay vén lọn tóc bay bay tinh nghịch ra sau tai, hơi cúi đầu cắn một ngụm nhỏ kẹo đường, đôi môi mỏng duyên dáng hơi mấp máy, bắt đầu từ tốn nhau nuốt.
"Khinh Hàn, có ngon không?" Thời Thanh Thu cho rằng đây là lần đầu tiên Ôn Khinh Hàn ăn kẹo đường sau bao nhiêu năm nay, lại còn do bản thân mình lôi kéo, nên tự nhiên muốn hỏi thử cảm giác sau khi ăn thế nào.
"Miễn cưỡng tính là ngon." Ngữ điệu của Ôn Khinh Hàn có vẻ hỏi ghét bỏ.
"Cậu có thể nói dễ nghe chút được không?" Thời Thanh Thu tức giận trừng cô một cái, quay đầu lại ăn một mình, không quan tâm đến Ôn Khinh Hàn nữa.
"Thanh Thu, sao cậu lại thích ăn kẹo đường? Vì nó ngọt sao?" Ôn Khinh Hàn không để ý lắm, hai tay cô đan vào nhau, đạt trên đầu gối, ngón cái tay phải vuốt ve móng ngón cái tay trái.
Vừa mới bỏ kẹo vào miệng, Thời Thanh Thu đứng hình, không lâu sau lại từ từ kéo lên, kẹo bông trong veo bùng vị giữa răng môi, đến cổ họng, trôi qua yết hầu một cái ực, ngọt đến tận tim.
"Cậu có nhớ hồi còn bé mình rất hay khóc không?" Tay để không của Thời Thanh Thu khoác lên chân, nàng quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn luôn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, lâm vào hồi ức: "Lúc ấy bố mẹ dùng rất nhiều cách để dỗ dành mình, nhưng mình chỉ thích mỗi cái này thôi, chắc là do thích đồ ngọt. Mỗi khi mình cảm thấy không vui sẽ ăn nó, vị ngọt sẽ khiến mình không muốn khóc nữa. Khinh Hàn, có buồn cười hay không?"
Khi Thời Thanh Thu nói xong, bản thân nàng cũng không nén nổi cười. Lý do này cũng buồn cười quá, lại có người ăn gì đó để quên đi đau buồn khổ sở.
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, trong bóng tối, nhân lúc Thời Thanh Thu không để ý đến, giơ tay lên, đầu ngón tay hơi động đậy, như thể vừa hạ một quyết định khó khăn, trong chốc lát đã cầm lấy bàn tay không cầm kẹo của Thời Thanh Thu. Môi cô hơi nhếch lên, chăm chú, nghiêm túc nhìn Thời Thanh Thu.
"Không buồn cười, chẳng buồn cười chút nào." Cô nói: "Nhưng quả thật vẫn hơi ngây thơ. Sau này có muốn ăn thì cứ gọi mình, mình cũng ăn với cậu." Cô vừa nói, vừa nắm chặt bàn tay của Thời Thanh Thu đến chảy mồ hôi. Cô nhếch môi, hơi động đậy ngón tay.
Thời Thanh Thu giật mình, cắn cắn môi, hốc mắt cảm giác muốn phun trào. Những mảnh vụn nhỏ nhặt trong ký ức đánh úp nàng, nàng lắc lắc đầu, nặn ra một nụ cười với Ôn Khinh Hàn: "Luật sư Ôn thân mến, cậu không biết bây giờ mình đang trong ngoài khác biệt sao? Nếu nói mình ngây thơ thì sao còn phải miễn cưỡng?"
Mượn ánh đèn đường, Ôn Khinh Hàn bắt ngay được tia khác thường trong nắt Thời Thanh Thu, đầu ngón tay cô nhích từng chút một vào bàn tay Thời Thanh Thu, nét cười vui vẻ trên môi càng lan rộng: "Dù sao cũng có ai thấy đâu, hủy hình tượng một cái cũng không phải không thể."
"Á?" Thời Thanh Thu khịt khịt mũi, cười nhướng mi, rồi lại giơ kẹo đường đến trước mặt Ôn Khinh Hàn: "Để minh chứng cho lời cậu nói thì cắn thêm một miếng đi."
Để chứng minh lời mình nói là thật, Ôn Khinh Hàn buông tay Thời Thanh Thu ra, cúi xuống cắn một ngụm, không nuốt chửng mà bắt chước Thời Thanh Thu, nhai từ từ rồi nuốt chậm, khiến viễn ngọt lan tràn giữa răng môi.
Lúc Thời Thanh Thu giám sát Ôn Khinh Hàn ăn kẹo, một đôi tình nhân đi qua hai người, đang móc túi ra đột nhiên có một tờ tiền rơi xuống, nàng cúi người nhặt lên rồi ngẩng lên đi trả: "Cô rơi tiền này."
Người rơi tiền là người nữ, nhận lại xong vội nói cảm ơn: "Cảm ơn, làm phiền rồi." Nói xong mới cẩn thận nhìn khuôn mặt mỉm cười của Thời Thanh Thu, kinh ngạc nhảy dựng lên: "Cô là Thời Thanh Thu!"
Bạn của cô ấy và Thời Thanh Thu đều bị tiếng hét này dọa sợ. Có trời mới biết sao lại gặp được ngôi sao siêu hot. Cô ấy nhìn về phía cô gái bên cạnh Thời Thanh Thu. Hai người này là thế nào đây? Hình như hơi bất thường.
"Đi mau." Lòng Ôn Khinh Hàn vang lên cảnh báo không ổn, nắm chặt tay Thời Thanh Thu đứng dậy chạy ngay về phía đường ra, mơ hồ nghe thấy tiếng người đi đường kinh ngạc hét lên phía sau.
Bước chân cần lúc càng nhanh, cuối cùng gần như muốn bỏ chạy. Các cô chạy qua khúc quảng trường vừa mua kẹo bông rồi lại chạy qua vành đai xanh, lúc này mới hồng hộc chạy đến nơi Thời Thanh Thu đỗ xe.
Cây kẹo đường ban nãy đã bị Thời Thanh Thu tiện tay ném vào thùng rác, nàng tựa vào xe thờ phì phò. Nàng thấy Ôn Khinh Hàn đang tập trung quan sát xem dáng vẻ của mọi người xung quanh, nhẹ nhàng kéo cổ tay cô.
"Đừng lo mà, mình không sợ chuyện này, dù xảy ra chuyện mình vẫn có thể giải quyết." Thời Thanh Thu lơ đễnh. Nhiều năm qua, nếu Giải trí Tinh Dạ không có ít mánh quan hệ công chúng thì sao có thể tồn tại được trong ngành giải trí chứ? Huống chi nàng, Diêu Nhuế và Ôn Khinh Hàn cùng nhau ra ngoài chẳng phải mới lần đầu, tất nhiên là nàng có cách để bảo vệ người bên cạnh mình.
Ôn Khinh Hàn thu mắt lại, trông thấy dáng vẻ nàng như đã có sắp xếp từ trước mới gật đầu.
"Khinh Hàn, cậu sợ sao?"
Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu, khẽ lắc đầu: "Mình theo cậu."
Lại là câu trả lời kiểu này. Nhưng trong tình huống như bây giờ lại khiến người khác cảm thấy yên tâm. Trên mặt Ôn Khinh Hàn không có nhiều biểu cảm, song Thời Thanh Thu vẫn hiểu ít nhiều, câu nói có vẻ lạnh nhạt của Ôn Khinh Hàn có nghĩa là vẫn luôn có một người theo cậu, cậu tiến mình tiến, cậu lùi mình lùi...
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)