Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 16

1367 0 14 0

Sau khi bàn bạc rõ sắp xếp mấy hôm nay với Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn dẫn Mạnh Tư Kỳ và hai luật sư nam đi xe đến hội trường buổi giao lưu.

Mấy buổi giao lưu kiểu này của hội luật sư, Ôn Khinh Hàn và Giản Ý Chi thay phiên nhau đại diện văn phòng luật dự. Lần này vừa hay đến phiên Ôn Khinh Hàn. Cô biết rõ vụ giao lưu này sẽ chiếm khá nhiều thời gian của mình, nhưng cô chỉ cần nghĩ đến việc phải phải dẫn Thời Thanh Thu ra ngoài thì đã nhanh chóng quyết định xong.

Phàm là việc có thể dành thời gian ở cùng nhau nhiều một chút thì Ôn Khinh Hàn rất sẵn lòng. Cho dù là hôm nay, chỉ cần nghĩ đến chuyện Thời Thanh Thu sẽ ở khách sạn đợi mình về, khuôn mặt lãnh đạm của cô lại sinh ra chút ấm áp.

Thời Thanh Thu cực ít khi ra ngoài giải sầu, thân phận bây giờ của nàng phải thường xuyên chạy khắp các nơi trên cả nước, thậm chí ra nước ngoài cũng là chuyện thường. Nhưng ung dung lên đường thế này chắc là lần đầu tiên trong mấy năm qua của nàng, không công việc nào, không sắp xếp gì, chỉ đi theo ý mình thế thôi.

Vì không được sắp xếp từ trước, Thời Thanh Thu cũng không vội vàng ra ngoài mà ở trong khách sạn xem kịch bản cả một buổi chiều.

Ôn Khinh Hàn gửi tin nhắn báo cho Thời Thanh Thu biết sau khi tan họp cô phải đi xã giao, không thể ăn cơm cùng nhau được. Cơm tối thì nàng gọi phục vụ mang lên nhanh, nóng sốt. Sau khi ăn xong, Thời Thanh Thu nhận được điện thoại của Phan Gia Văn, ngữ điệu của đối phương khá nhanh nhảu, nhưng Thời Thanh Thu biết, nếu không phải chuyện chính quan trọng thì mỗi khi tám phiếm Phan Gia Văn chỉ dùng WeChat thôi.

"Được rồi chị Văn, nói chuyện chính đi, em không tin chị gọi điện cho em chỉ để nói chuyện phiếm không thôi." Thời Thanh Thu dựa vào vách tường thẳng đứng để nói chuyện, ép sát người mình vào mặt tường hết cỡ. Vóc dáng thẳng tắp thon thả của nàng được gìn giữ qua nhiều năm cứ vậy mà phơi bày ra một cách hoàn mỹ.

"Ý đồ của chị rõ ràng lắm sao?" Phan Gia Văn hỏi ngược lại một câu, có vẻ không tin nổi mình lại dễ dàng bị đoán ra như vậy.

"Nếu không thì sao? Chị cảm thấy chị có nhiều thời gian để tám phiếm với em thế sao?" Thời Thanh Thu khẽ mím môi, gạt ra một nụ cười.

"Được rồi." Phan Gia Văn thở phào một tiếng, nghe tiếng thì có vẻ như đang tựa lưng vào ghế: "Em nghỉ ngời thì cứ nghỉ ngơi đi, nhưng đừng quên shoot quảng cáo đã chốt đơn từ trước kia sắp quay rồi. Cả "Episodes" cũng đang trong thời kỳ bàn bạc nữa, mấy lịch trình này không có vấn đề gì chứ?"

Mặc dù công việc của Thời Thanh Thu cũng không hẳn đều do Phan Gia Văn sắp xếp, nhưng bây giờ địa vị trong giới của nàng cũng không hoàn toàn phải dựa vào công ty quản lý đến từng bữa ăn giấc ngủ như nghệ sĩ mới kia, lâu lâu Phan Gia Văn mới thương lượng rõ ràng, sắp xếp cụ thể với cô. Ví dụ như công ty muốn nàng tham dự thì Phan Gia Văn cũng sẽ nhắn tin nhắc nhở nàng.

"Cái show thực tế này cũng thật là..." Một tay khác của Thời Thanh Thu chơi đùa với lọn tóc dài bên tai, mặt có vẻ hơi sầu: "Cứ phải lập dị khác người thế này, hơn nữa quá trình quay cũng không dài, một mùa mà mời nhiều diễn viên đến vậy."

Cái show thực tế này toàn mời các nghệ sĩ ưu tú, và cái "Episodes" này còn có cả một quy định cực kỳ đặc biệt, chính là bắt các diễn viên phải dẫn theo người thân. Người yêu cũng được, bạn thân càng tốt, bạn thường cũng được, nhưng ít nhất phải dẫn theo một người.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ là người xem rất thích thú với mấy trò này. Thử nghĩ xem, show thực tế là để nhìn thấy những khoảnh khắc chưa từng có của minh tinh, một khía cạnh khác. Hơn nữa thần tượng của mình còn đưa theo một người thân thuộc, có thể thấy đời sống sinh hoạt hằng ngày của họ và họ sống chung thế nào. Vì vậy một mùa của "Episodes" đều thu được tỉ suất người xem cao top đầu so với các show tương tự, dù sao ý tưởng sáng tạo này thật sự có thể hấp dẫn người khác.

Phan Gia Văn cười: "Em quan tâm đến nó làm gì, dù sao cũng chẳng được mấy ngày. Không biết đứng sau đài là thằng tay công tử giàu có nào, lại bảo cái show này hay. Chúng ta ấy à, cứ quay nó cho xong, cũng tiện đẩy show mới cho em luôn."

Thời Thanh Thu ngậm cười: "Em biết rồi."

Phan Gia Văn không nói đến chuyện gia hạn hợp đồng, Thời Thanh Thu cũng không chủ động nhắc đến, dù sao sau khi nàng quay xong "Episodes" còn có cả bộ "Dữ quân tuyệt" nữa, ông chủ của Tinh Dạ chắc chắn cũng dành thời gian để Thời Thanh Thu cân nhắc xem có nên gian hạn hợp đồng hay không.

Nàng mới vừa cúp máy với Phan Gia Văn không lâu, định ra ngoài dạo một vòng thì nhận được tin nhắn của Ôn Khinh Hàn: "Mình đang ở sảnh lớn lầu một, cậu có ra ngoài không?"

Thời Thanh Thu vừa cài tóc lên, đeo kính lên sau đó bấm bấm lên màn hình điện thoại: "Đi, đợi mình."

Ăn mặc chỉnh tề xong thì xuống đại sảnh, trừ nhân viên lễ tân ra thì chỉ có một mình Ôn Khinh Hàn, dáng người như cây trúc xanh thẳng tắp thon dài đứng trong mưa, mái tóc đen như mực xõa sau lưng. Nghe được động tĩnh phía sau, cô thong thả xoay người lại.

"Thanh Thu, ăn cơm chưa?" Ôn Khinh Hàn hỏi Thời Thanh Thu đang đến gần mình.

"Ăn rồi." Thời Thanh Thu sóng vai cạnh cô rời khỏi khách sạn, giương mắt ngắm nhìn sắc trời dần tối, rồi hỏi tiếp một câu: "Chỉ có một mình cậu về sao?"

"Ừ, họ đi ăn khuya cả rồi." Ôn Khinh Hàn nhìn về phía Thời Thanh Thu, hỏi: "Cậu đói không? Có muốn ăn chút gì đó nữa không?"

Vừa đi vừa nói chuyện, họ đã đến chỗ đậu xe cạnh bậc tam cấp ngoài khách sạn, cách đó không xa có một chiếc taxi đang đến, Ôn Khinh Hàn giơ tay ra đón.

Thời Thanh Thu liếc cô một cái, nhắc nhở: "Sau khi về mình còn phải quay quảng cáo nữa, cậu nói xem mình có muốn ăn hay không?"

Nghe giọng nói có vẻ hơi u oán, Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn nàng, mi mắt hơi cong cong: "Vậy thì đi ăn với mình đi, mình đói rồi."

Vậy cứ đi ăn với họ đi, không đucợ sao? Còn cố tình quay lại gọi mình đi cùng nữa chứ. Thời Thanh Thu cúi đầu nhìn bàn tay Ôn Khinh Hàn tùy ý để sát người. Ngón tay nhỏ nhắn, vừa thon dài vừa trắng nõn, cứ như con người cô vậy, tản ra hơi lạnh khiến người ta rùng mình.

Thời Thanh Thu cười, do dự một chút rồi dắt tay cô: "Được thôi, có thể đưa Ôn đại luật sư đi ăn khuya chính là vinh hạnh của mình."

Ôn Khinh Hàn không nói gì, bình tĩnh mặc cho Thời Thanh Thu dắt tay, mở cửa cùng lên xe.

Đích đến là chợ đêm gần khách sạn, chỗ như thế này toàn người trẻ tuổi, nhưng dáng vẻ hiện tại của Thời Thanh Thu hoàn toàn khác hẳn so với trên màn hình. Nếu lần trước ở quảng trường Thời Đại không bị người đi đường đó nhìn kỹ một lúc thì nguy cơ bị nhận ra là rất nhỏ.

Mới vừa bước vào chợ đêm mấy bước thì con sâu thèm ăn trong bụng Thời Thanh Thu đã bắt đầu bị hấp dẫn. Vì nguyên nhân công việc mà bình thường nàng đều ăn rất ít thức ăn giàu calories, bữa khuya chưa bao giờ đụng đến. Mặc dù lúc không phải giảm cân nàng cũng buông thả ít nhiều, nhưng vì để ổn định, nàng thì vẫn là đại minh tinh nên rất chú ý không chế việc ăn uống của bản thân.

Ôn Khinh Hàn hình như cũng cảm thấy vậy, nhìn sang Thời Thanh Thu, tiếng nói hơi trầm nhưng có ý cười: "Thanh Thu, mình không đi tụ tập với người khác, chỉ có mỗi hai chúng ta thôi, cậu muốn ăn gì?"

Trong chợ đêm huyên náo, tiếng nói của Ôn Khinh Hàn như một làn gió mát lành, vữa mát mẻ vừa thanh lành, vang lên bên tai rất chậm rất khẽ. Hiếm có dịp được nghỉ, lại hiếm có dịp được ra ngoài một chuyến, sức kiềm chế của Thời Thanh Thu cũng không địch lại nổi hương thơm ngào ngạt quẩn quanh mũi. Cô nghiêng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, trong mắt có vẻ vừa nổi giận, vừa trách cứ.

"Sao?" Ôn Khinh Hàn vẫn đợi, không gấp chút nào.

"Đến cũng đã đến rồi, cậu quyết định là được, mình không có ý kiến." Thời Thanh Thu xì một tiếng, thỏa hiệp, nhấp nhấp, mím môi.

"Vậy thì..." Ôn Khinh Hàn ngẩng đầu nhìn quanh, chọn một quán ăn nhỏ bên phải đường phía trước, kéo kéo tay Thời Thanh Thu, nói: "Nhà này đi, đi thôi."

Ôn Khinh Hàn quan sát hoàn cảnh xung quanh, chọn một bàn trong góc rồi bảo Thời Thanh Thu ngồi đưa lưng về phía cửa, còn cô thì ngồi đối diện cửa tiệm, cố gắng hết sức không để nhiều người thấy được mặt mũi của Thời Thanh Thu."

Cô gọi hai phần chè trôi nước và hai phần xôi ngọt. Chè trôi nước nóng hổi và chén xôi ngọt đầy muốn vỡ cả bát nhanh chóng được bưng lên. Xôi ngọt dùng nếp hấp cách thủy, mỗi hạt nếp đều bóng loáng đầy đặn, tản ra hương thơm ngọt ngào, dễ khiến người ta thèm ăn.

Ôn Khinh Hàn rút hai đôi đũa ra, đưa một đôi cho Thời Thanh Thu: "Nếm thử xem, lúc xế chiều người bên hội luật bọn mình đề xuất tiệm này, nghe bảo ăn rất ngon."

Cô vừa nói vừa đẩy phần xôi ngọt của Thời Thanh Thu gần nàng một chút. Hương thơm ngọt ngào xộc thẳng vào mũi là cám dỗ trí mạng với người đam mê đồ ngọt, Thời Thanh Thu không thể làm gì khác ngoài việc cam chịu số phận, nhẹ nhàng xắn một đũa nhỏ rồi bỏ vào miệng. Vị ngọt lan tràn quanh răng môi cứ như vị ngọt vô tận của kẹo đường vậy.

"Thanh Thu, thế nào hả?" Ôn Khinh Hàn cũng xắn một miếng nhỏ ăn thử, thấy Thời Thanh Thu giãn cả mi vì vị ngọt, mi mắt cô cong cong.

Thời Thanh Thu thích ăn ngọt, người bên cạnh nàng hầu như đều biết, nhưng bây giờ lại tiết chết không ăn nhiều, cho dù Thời Thanh Thu không có thể chất dễ mập.

"Ngon lắm luôn, cậu cũng nếm thử một chút đi." Thời Thanh Thu lúc này đã được vị ngọt xoa dịu nỗi ưu tư, chỉ còn lại mỗi cơn nghiện mà ngại đối với thức ăn khuya, loáng cái đều bị quét sạch.

Khi lại cúi đầu ăn thêm một miếng nữa, nàng không thấy được đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Ôn Khinh Hàn dịu dàng hơn mấy phần, chỉ nghe Ôn Khinh Hàn lạnh nhạt nói: "Thích là tốt rồi."

Vẻ thanh tú của Thời Thanh Thu khi buộc tóc đuôi ngựa khiến Ôn Khinh Hàn hơi ngẩn ra, tựa như trở lại mấy năm trước, khi các cô vừa bước vào đại học. Khi đó Thời Thanh Thu được người người theo đuổi thi thoảng vẫn buộc kiểu tóc đuôi ngựa, để lộ ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, các bạn nam và cả các bạn nữ trong trường đều thầm hâm mộ cho thấy nàng cực kỳ ưu tú và xinh đẹp.

"Khinh Hàn, buổi họp hôm nay thế nào?" Câu hỏi của Thời Thanh Thu cắt đứt hồi ức của Ôn Khinh Hàn. Nàng cầm muỗng múc một muỗng nước đường trong chè trôi nước, rồi giương mắt nhìn Ôn Khinh Hàn.

"Vẫn như trước, không có gì đặc biệt." Ôn Khinh Hàn thu hồi ánh mắt, cúi đầu múc một viên chè trôi nước, đặt sát môi, thổi nhẹ.

Thời Thanh Thu cười nói: "Vậy cậu đánh lẻ khỏi hội để đi tìm mình, mấy cậu ấy không có ý kiến gì sao?"

Ý kiến thì cũng có đấy, ngoài họp hành ra thì mọi người muốn trao đổi trong hoàn cảnh thoải mái hơn. Ôn Khinh Hàn rút một tấm khăn giấy đưa cho Thời Thanh Thu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng: "Mấy chuyện đó không quan trọng lắm. Ăn mau đi, lát nữa lại nguội mất."

Chuyện gì trong mắt Ôn Khinh Hàn cũng chỉ nhạt nhẽo thế thôi, Thời Thanh Thu đã quen từ lâu rồi. Cô nhìn mấy viên chè to tròn nổi lên trong bát mình, mi mắt hơi cong, liên tục múc mấy viên vào bát Ôn Khinh Hàn khiến người đối diện nâng mi, ngẩng đầu lên.

"Mình ăn không hết, cho cậu thêm mấy viên. Không được trả lại cho mình đâu, cậu ăn đi..." Thời Thanh Thu lấy tay che bát mình lại, không để Ôn Khinh Hàn múc trả.

Thật ra Ôn Khinh Hàn cũng không định múc trả lại, thấy trong mắt Thời Thanh Thu có vẻ hơi xảo quyệt, mi tâm hơi nhíu lại rồi trở về bình thường, đầu ngón tay trắng nõn cầm cán muỗng, múc mấy viên chè trôi nước Thời Thanh Thu vừa bỏ sang lên môi, thổi nguội.

Khách ra vào tiệm nhỏ này nối liền không ngừng, cực kỳ náo nhiệt. Nhưng Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu ngồi ở bàn nhỏ trong góc này như thể ngăn cách khỏi những tiếng huyên nào ấy, có chút ấm áp vờn quanh đây.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16