Lúc chuông báo thức reo lên lần nữa, cuối cùng Thời Thanh Thu cũng ung dung tỉnh giấc, vươn tay lấy điện thoại bấm tắt rồi chui lại vào chăn.
Bên cạnh nàng đã trống rỗng. chỉ còn lại nhiệt độ đã nằm một đêm giống như tối hôm qua Ôn Khinh Hàn đã ôm ấp nàng.
Bây giờ chủ nhân của nhiệt độ kia đang đứng trước cửa sổ, vươn tay vén tóc dài bị kẹp lúc mặc áo sơ mi ra, sau đó cúi đầu gài nút áo trên ống tay áo.
Ôn Khinh Hàn quay người sang, gương mặt cơ trí tỉnh táo, ánh mắt sắc lạnh như kiếm.
Thời Thanh Thu cong khóe môi nhớ lại tối hôm qua, lỗ tai nàng dâng lên nhiệt độ hơi nóng, tay nàng đặt trong chăn không tự chủ được chạy từ xương quai xanh trượt xuống bụng dưới, tất cả những nơi ngón tay nàng chỉ qua đều bị đôi môi của Ôn Khinh Hàn hôn qua.
Ôn Khinh Hàn kiên nhẫn châm lửa trên người nàng, mức độ chuyên chú đó không thua kém thì lúc cuồng công việc khiến nàng vừa khuất phục trong sự nhiệt tình hiếm khi bộc lộ kia, đáp lại từng lần một.
Thấy nàng tỉnh, Ôn Khinh Hàn tới gần khom xuống, nàng duỗi hai tay ôm cổ Ôn Khinh Hàn, chăn mỏng trượt xuống dừng trước ngực lộ ra những dấu vết mới cũ xen kẽ.
“Ôn bảo bối, cậu phải đi làm à? Mình muốn chín giờ mới đến công ty.” Giọng nói dịu dàng của nàng vang lên bên tai Ôn Khinh Hàn mang theo sự ỷ lại vô cùng.
“Ừ, vậy mình chuẩn bị bữa sáng trước, cậu ngủ thêm một lát nữa đi.” Khóe môi Ôn Khinh Hàn cong lên, vươn tay vào chăn ôm nàng.
Thời Thanh Thu vẫn chưa buông ra, thân mật cười khẽ bên tai Ôn Khinh Hàn: “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn được không? Mình không muốn ăn ở nhà.”
“Cậu muốn ăn gì?” Ôn Khinh Hàn ôm eo nàng, ngón cái hơi vuốt ve da thịt trắng mịn.
“Ờm…” Thời Thanh Thu híp mắt nghĩ ngợi: “Ăn đồ ăn kiểu Nhật được không? Mình muốn ăn nó.”
Ôn Khinh Hàn hôn lên mắt nàng một chút, đồng ý với nàng: “Không thành vấn đề.”
Hình như bây giờ nàng ngày càng thích làm nũng với Ôn Khinh Hàn, dù cho nàng biết nàng không cần nũng nịu thì Ôn Khinh Hàn cũng sẽ chiều theo mình nhưng nàng muốn thấy ánh mắt tràn ngập ý cười của Ôn Khinh Hàn và cả sự dung túng nuông chiều của cô dành cho nàng.
“Vậy chiều nay mình sẽ tới văn phòng luật tìm cậu, chờ cậu tan tầm, cậu nhớ bảo lễ tân cho mình vào đấy nhé.” Thời Thanh Thu mân mê môi, rút lại một tay chọt lên giữa lông mày Ôn Khinh Hàn.
“Được thôi.” Đường cong bên môi Ôn Khinh Hàn hạ xuống, ánh mắt của cô và Thời Thanh Thu chạm nhau, cô bất đắc dĩ nhắc nhở: “Nhưng nhớ kỹ qua đó không được gọi mình là Ôn bảo bối.”
Cô đứng thẳng dậy sửa lại chăn cho Thời Thanh Thu, Thời Thanh Thu nhịn cười vươn tay trong chăn ra nắm ống quần Ôn Khinh Hàn, dí dỏm trêu ghẹo về phía bóng lưng của cô: “Ôn bảo bối, lái xe chậm thôi đấy.”
Ôn Khinh Hàn khẽ lắc đầu, không hề quay đầu lại nữa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thời Thanh Thu ôm chăn, trở mình nằm lên vị trí của Ôn Khinh Hàn khiến hơi ấm mà cô lưu lại đủ để bao bọc chính mình. Tối hôm qua Ôn Khinh Hàn nhiệt tình tới mức khiến Thời Thanh Thu không chống đỡ nổi, cũng không phải lần này khác biệt cỡ nào nhưng Thời Thanh Thu cảm nhận được một cảm xúc mơ hồ, hình như cô vô cùng muốn đến gần mình.
Nơi cảm xúc này bộc phát ra có lẽ là do nhật khí bị phơi bày, có lẽ mình biết hành vi của Ôn Khinh Hàn khiến cô nhớ lại cảm xúc lúc trước.
Gương mặt Thời Thanh Thu ửng đỏ, nàng khẽ cắn môi, vừa buồn cười lại vừa đau lòng cho Ôn Khinh Hàn.
Chắc chắn Ôn Khinh Hàn không biết lúc cô mím chặt môi, muốn nhịn nhưng lại khó nhịn, ánh mắt nóng bỏng thâm tình khiến người ta yêu thích cỡ nào đâu.
Thời Thanh Thu ăn bữa sáng do Ôn Khinh Hàn chuẩn bị xong, hơn chín giờ mới ra ngoài tới công ty, vừa mới tới công ty không lâu thì người đại diện đã hẹn trước từ hôm qua cũng tới.
Lúc đó Thời Thanh Thu đang soạn lại hợp đồng mà Ôn Khinh Hàn đã định ra cho cô, đây là chuyển bị riêng cho người mới, nàng định ký kết với học sinh của hai học viện điện ảnh.
Tiếng gõ cửa vang lên, Thời Thanh Thu không ngẩng đầu mà vừa xem văn kiện vừa trả lời: “Vào đi.”
Dương Hiểu mở cửa ra, cô nàng dẫn theo một người có vóc dáng tầm trung đi vào, gương mặt người nọ hiền lành, trông người phụ nữ này chỉ mới khoảng ba mươi tuổi. Có lẽ nếu đặt người này trong đám đông thì sẽ không phải kiểu vừa nhìn qua là sẽ chú ý tới nhưng đôi mắt của chị ta sáng ngời như sao, cực kỳ có thần.
Thời Thanh Thu đứng dậy, dùng mắt ra hiệu Dương Hiểu ra ngoài, sau đó cười nói với người phụ nữ kia bằng thái độ thân thiệt: “Chị Ngụy, mời ngồi.”
Trong mắt Ngụy Hạm thầm khen ngợi, cười nói với Thời Thanh Thu: “Bà chủ Thời khách sáo rồi, xin hãy cân nhắc đến tôi nhé.”
“Đó là đương nhiên rồi.” Thời Thanh Thu cũng ngồi xuống theo, hai tay nàng đan xen đặt trên bàn, chân thành nói: “Chị Ngụy từng dẫn dắt nhiều diễn viên mới trở nên nổi tiếng như thế, thậm chí còn có vài người cùng hot cùng một lúc, năng lực cũng nhận được sự nhất trí tán thành trong giới này, chị Ngụy có thể tới chỗ nhỏ này của em đã khiến em vô cùng vinh hạnh rồi.”
“Em nói quá.” Tuy Ngụy Hạm nói vậy nhưng sắc mặt cũng không hề thay đổi, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Dương Hiểu bưng một ly trà vào, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
Thời Thanh Thu lắc đầu cười nói: “Nhưng chị Ngụy chọn em đã khiến em cảm thấy rất kinh ngạc. Em nhớ chị Ngụy vẫn luôn nâng diễn viên mới đi lên quỹ đạo rồi sẽ không đảm nhiệm người đại diện tiếp nữa, lúc đó mới bồi dưỡng được nhiều diễn viên đang hot như thế. Nhưng đối với chị Ngụy mà nói thì chắc em không được tính là người mới, không biết chị Ngụy suy nghĩ thế nào mà lại chọn đến chỗ của em vậy?”
“Đương nhiên em không phải là người mới, không những không phải mà còn là một diễn viên rất ưu tú.” Ngụy Hạm không hề bủn xỉn nói ra sự thưởng thức của mình, vẻ mặt cũng không hề giả tạo, trái lại còn rất chân thành: “Chị chọn em đơn giản là vì chị rất thích em, lúc trước em đóng bộ phim đầu tiên thì chị đã hối hận vì mình không ký kết với em. Mấy năm qua chị vẫn luôn chú ý tới em, lần này em rời khỏi Tinh Dạ, chị biết em sẽ không phụ thuộc vào một công ty nào cả nên chị định phá lệ.”
Thời Thanh Thu đối mặt với chị ta, giữa hai người cũng không hề gượng gạo cho lắm, khoảng mười giây sau, cả hai cùng bật cười, bầu không khí lại trở nên hòa hoãn.
“Em còn nói gì được nữa đây?” Thời Thanh Thu cuộn tóc một chút, đôi mắt sáng lên, mỉm cười đứng dậy vươn tay ra: “Hoan nghênh chị Ngụy gia nhập vào đoàn đội của em, hy vọng em sẽ không phụ sự kỳ vọng của chị.”
Ngụy Hạm đứng dậy, hai tay nắm lấy tay nàng: “Điểm này thì chị rất tin tưởng là em sẽ không như thế.”
Hai người ngồi xuống, Ngụy Hạm nói tiếp: “Thanh Thu, chị cần biết dự định bây giờ của em, em muốn tránh bóng liên chiến sau màn hay là tiếp tục hoạt động mạnh mẽ?”
Thời Thanh Thu tìm một phần văn kiện trên bàn làm việc đưa cho chị ta, chậm rãi nói: “Tránh bóng thì không có nhưng em định củng cố địa vị của mình trong giới diễn viên chứ không phải liên tục nhận phim như lúc trước.”
Ngụy Hạm gật đầu: “Em nghĩ được rõ ràng như vậy là rất tốt, trước khi tới đây chị còn đang nghĩ có thể thuyết phục được em hay không. Bây giờ em đã làm tốt lắm rồi, tìm được một kịch bản tốt hoặc tạo ra một kịch bản tốt mới là quan trọng, còn kiếm thành tích đã không phải là nhiệm vụ bây giờ của em nữa rồi.”
Thời Thanh Thu cười khẽ: “Vậy sau này phải làm phiền chị Ngụy nhiều rồi.”
Hai người nói chuyện tới giữa trưa, sau khi ăn cơm chung xong, Thời Thanh Thu công bố phương thức liên lạc của Ngụy Hạm, tất cả lời mời hoạt động sau này đều giao cho Ngụy Hạm sắp xếp.
Buổi chiều Thời Thanh Thu về nhà sớm, ngủ bù một giấc rồi mới tới văn phòng luật của Ôn Khinh Hàn.
Lễ tân đã được Ôn Khinh Hàn báo trước nên không hề cản nàng lại. Thời Thanh Thu xách một túi đồ ăn vặt đi vào, lầu một lập tức như nước sôi trào lên, sự chú ý của tất cả mọi người đều chuyển qua người Thời Thanh Thu.
“Ôi trời nữ thần của tôi, tới đây tới đây, ngồi bên này này.” Trần Dật kích động đỡ tay Thời Thanh Thu, nhận đồ ăn vặt để xuống bàn rồi đỡ nàng như đỡ lão phật gia đi sang ngồi trên ghế của mình.
“Không cần phô trương vậy đâu, tôi tới chờ Khinh Hàn tan làm thôi.” Thời Thanh Thu nở nụ cười bất đắc dĩ, không gánh nổi sự nhiệt tình của Trần Dật nên ngồi trên chỗ anh ta.
Phó An Nhiên cười hỏi nàng: “Học tỷ Thời, sao hôm nay chị lại rảnh rỗi tới đây vậy?”
Thời Thanh Thu cũng không hề giấu giếm: “Chiều này không có việc gì, hơn nữa tối nay cũng ra ngoài ăn với Khinh Hàn nên chị tới đợi cậu ấy.”
Mạnh Tư Kỳ và Liễu Ức liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự hiếu kỳ nồng đậm trong mắt đối phương.
Lý Văn Kiêu mở túi đồ ăn vặt Thời Thanh Thu xách tới, lấy từng ly trà sữa ra chuẩn bị phát cho mọi người.
Hai tay Liễu Ức nâng cằm, chớp mắt hai cái: “À... nữ thần…”
“Hả? Sao thế?” Sắc mặt Thời Thanh Thu rất hòa nhã.
Liễu Ức liếc mắt ra hiệu cho Mạnh Tư Kỳ, Mạnh Tư Kỳ cũng dùng hai tay nâng cằm nhìn về phía Thời Thanh Thu, sau đó do dự hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết: “Nữ thần, chúng tôi muốn biết boss Ôn ở nhà cũng vô vị như vậy hả?”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần gũi với Thời Thanh Thu từ sau khi bọn họ biết Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu kết hôn, sao có thể không quan tâm đến chuyện cuộc sống sau khi kết hôn được chứ? Hỏi nữ thần thì cũng quá đường đột, chi bằng rẽ sang hỏi về boss của bọn họ luôn cho rồi.
Thời Thanh Thu nhớ tới buổi sáng Ôn Khinh Hàn không cho mình sang đây lỡ mồm gọi “Ôn bảo bối” thì không khỏi mím môi cười một tiếng: “Không biết nữa, cậu ấy rất đáng yêu.”
Mọi người lập tức nhìn nhau, phát ra một tiếng “wow” rất nhỏ.
Vẻ mặt Trần Dật cứng đờ, cảm giác hình tượng lạnh lùng của Ôn Khinh Hàn sắp sụp đổ, anh ta chỉ cố gắng duy trì tín ngưỡng cuối cùng của mình, nghi ngờ nói: “Đáng… Đáng yêu thế nào?”
“Đúng đó, đáng yêu thế nào vậy? Cô lén nói cho chúng tôi biết chút đi.” Liễu Ức lại càng hứng thú, ngay cả mông cũng sắp rời khỏi chỗ ngồi, còn thuận tay chọt Mạnh Tư Kỳ một cái.
“À… đúng, đúng đó…” Mạnh Tư Kỳ nhanh chóng hiểu ra, khẽ hỏi bằng giọng thần bí: “Cô và boss Ôn ở nhà, ai ghê gớm hơn? À thì là… phương diện công thụ á...”
Thời Thanh Thu: “…”
Hình như mang tai hơi nóng.
Nàng nhìn lướt qua mọi người, mọi người đều mang vẻ mặt hóng hớt. Thời Thanh Thu bắt chéo chân, hai tay đan xen đặt trên bụng dưới, nhếch môi suy tư một chút, chờ đến khi vẻ mặt mọi người ngày càng không nhịn được nữa thì nàng mới cười khẽ một tiếng, nói vài câu: “Đương nhiên là tôi công hơn rồi, đừng thấy gương mặt khối băng đó của cậu ấy mà nhầm, thật ra cậu ấy đáng yêu lắm.”
Hình tượng to lớn của Ôn Khinh Hàn như phát ra tiếng vỡ vụn trên đầu bọn họ, sau đó rầm rầm đổ nát trên sàn nhà.
Trần Dật lại bật cười, vỗ bàn một cái: “Mau mau mau, lì xì Wechat, tôi thắng rồi, mau lên nào!”
Khóe môi Thời Thanh Thu giật một cái nhìn anh ta: “Chỉ có anh cá là tôi công à?”
Cả lầu một chợt im lặng một cách chết chóc, Trần Dật “ờm” một tiếng rõ dài.
Chưa có ai lên tiếng thì điện thoại nội tuyến trên bàn Mạnh Tư Kỳ đột nhiên vang lên, cô ấy giơ ngón trỏ lên “suỵt” một tiếng, sau đó nghe máy, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm chỉnh: “Luật sư Ôn.”
“Tư Kỳ, bưng một ly cà phê lên đây.”
“Vâng ạ.”
Mạnh Tư Kỳ cúp điện thoại, sau đó nói với Thời Thanh Thu: “Luật sư Ôn đang tiếp khách hàng nên bảo tôi bưng một ly cà phê lên đó.”
Cô ấy dừng một chút rồi nói với mọi người: “Mọi người trò chuyện trước đi, tôi đi một chút rồi về ngay.”
Cô ấy vừa dứt câu đã đứng lên định đi tới phòng giải khát.
Ánh mắt Thời Thanh Thu lập tức xẹt qua một tia gian xảo, nói với Mạnh Tư Kỳ: “Chờ chút đã, thôi để tôi bưng lên cho.”
Mọi người lại ồ một hồi, Mạnh Tư Kỳ che miệng cười, bà chủ đã ra lệnh thì cô ấy không thể không nghe theo.
Trong văn phòng, Ôn Khinh Hàn đang mở văn kiện ra, khẽ cúi đầu xem xét cẩn thận, ánh mắt thâm trầm: “Cô phát hiện chồng mình ngoại tình từ khi nào?”
Người phụ nữ đối diện mặc quần áo gọn gàng, gương mặt xinh đẹp, là hình tượng một phu nhân vô cùng tiêu chuẩn và toàn chức. Cô ta nở nụ cười chua xót nói: “Có lẽ là khoảng một năm trước, chính là khoản thời gian đầu được ghi chép trong phần văn kiện mà luật sư Ôn đang xem đấy. Tôi tưởng là tôi sẽ nhẫn nhịn được nhưng từ khi bắt đầu tôi vẫn luôn ghi chép lại, có lẽ trong lòng tôi vẫn chưa từng có ý định sẽ thật sự nhẫn nại.”
Ôn Khinh Hàn nắm trang giấy lật qua, vẻ mặt bình thản: “Chồng của cô cũng không định từ bỏ quyền nuôi con phải không?”
Người phụ nữ kia gật đầu, căm giận nói: “Đúng vậy, anh ta nói anh ta tuyệt đối không thể nhường con cho tôi, cho dù làm ầm tới tòa án, dù anh ta phải đập bao nhiêu tiền vào cũng muốn thắng kiện cáo này.”
Ôn Khinh Hàn gật đầu rồi không nói nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô lên tiếng: “Vào đi.”
Cửa phòng làm việc bị mở ra, có tiếng giày cao gót từ ngoài cửa đến gần, tiếng giày chậm chạp lại giòn giã.
Ngón tay Ôn Khinh Hàn hoạt động trên văn kiện, từng chữ từng chữ dừng trong mắt cô, mái tóc cô đen dài như thác chảy, tư thế trầm tĩnh, lúc nhìn cô dường như thời gian cũng dừng chuyển động.
Người phụ nữ kia vô cùng tán thưởng cô nên cười một tiếng rồi nói: “Luật sư Ôn, bây giờ sắp tan làm rồi, không biết có thể hẹn cô buổi tối ra ngoài nói chuyện một chút không. Tôi nhớ tôi vẫn còn một phần ghi âm lưu trong máy tính, cô nghe thử xem có tác dụng gì không.”
Ôn Khinh Hàn không thèm suy nghĩ đã đáp lại: “Xin lỗi cô, thời gian riêng của tôi sẽ không nhận hen trước, cô có thể gửi mail qua cho tôi, tôi sẽ trả lời kịp thời cho cô.”
Nét mặt người phụ nữ kia hơi kinh ngạc, lúng túng mím môi không nói thêm gì nữa.
Ôn Khinh Hàn nghe thấy tiếng bước chân đi tới bên cạnh bàn, cô dặn dò: “Đưa cà phê cho vị phu nhân này là được rồi.”
Thời Thanh Thu mới nghe thấy Ôn Khinh Hàn lạnh lùng từ chối nên trong mắt tràn ngập ý cười, nàng đặt cà phê xuống trước mặt người phụ nữ kia, sau đó nhẹ giọng đáp ứng: “Vâng ạ, luật sư Ôn.”
Ôn Khinh Hàn thầm giật mình ngước mắt lên xem thử, chỉ thấy Thời Thanh Thu khẽ chớp mắt một cái, trong hoạt bát lại có phần phong tình thành thục của phụ nữ.
Cô sững người mất mấy giây mới có thể bình tĩnh nói: “Cô ra ngoài đi.”
“Tôi ở ngay bên ngoài, luật sư Ôn có gì nhắn nhủ thì cứ gọi tôi.” Nụ cười của Thời Thanh Thu không hề có ý tốt.
Nàng lui lại, ánh mắt còn dây dưa với Ôn Khinh Hàn một chút, lúc nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Ôn Khinh Hàn, nàng còn cố tình liếm môi, liếc mắt đưa tình.
Thời Thanh Thu đóng cửa lại, đợi ngoài cửa một hồi, trong lúc đó nàng lấy điện thoại ra nói với Tần Vọng là gần đây có một kịch bản rất phù hợp với anh ta.
Gần đến lúc tan làm, cửa phòng làm việc của Ôn Khinh Hàn mới có tiếng động, Thời Thanh Thu tranh thủ cất điện thoại, gật đầu mỉm cười với người phụ nữ vừa đi ra.
Nàng dõi mắt nhìn người phụ nữ kia xuống lầu rồi quay sang nhìn, Ôn Khinh Hàn bình tĩnh đứng ở cửa nhìn nàng.
Nàng che mặt mình, trong mắt đều là ý đùa giỡn, giọng nói ấm ức truyền ra từ trong khe hở: “Luật sư Ôn dữ quá đi, người ta đứng ngoài cửa chờ cậu lâu như vậy mà cậu còn hung dữ với người ta như thế.”
Ôn Khinh Hàn cứ đứng nhìn Thời Thanh Thu như thế, thấy nàng vẫn tiếp tục diễn sâu, còn thả tay xuống ra vẻ nhận lỗi, khóe miệng cô không nhịn cười được, vươn tay sờ lên tóc nàng: “Cậu đó…”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)