Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 49

1111 0 9 0

Đã lâu rồi Ôn Khinh Hàn chưa từng bước vào văn phòng, sáng sớm cô vừa xuất hiện tại cửa chính là mọi người đã ào ra như ong vỡ tổ, đầu tiên là chào hỏi cô, sau đó mạnh dạn hỏi khi nào cô cử hành hôn lễ.

Ôn Khinh Hàn đều thản nhiên trả lời lại, cuối cùng đứng ở cười nhìn Giản Ý Chi cười một tiếng, sau đó liếc mắt sang Phó An Nhiên bên cạnh cô.

Ôn Khinh Hàn vào phòng làm việc giải quyết một chút công việc rồi tới phòng của Giản Ý Chi, đúng lúc Phó An Nhiên đã tới phòng hồ sơ nên hai người đóng cửa lại.

Ôn Khinh Hàn ngồi xuống trước bàn làm việc của Ôn Khinh Hàn, khóe môi hơi cong lên: “Đã lâu không gặp, có gì muốn giải bày không?”

Giản Ý Chi nhún vai trả chìa khóa cổng mà lúc trước Ôn Khinh Hàn đi ghi hình chương trình đã nhờ cô giữ giúp, vẻ mặt vui vẻ nói: “Mình thấy cậu tinh thần sảng khoái thế này… Sao hả? Cơ sở đầu tiên hay là cơ sở thứ hai? Hoặc là cơ sở thứ ba?”

*Để hiểu thêm về các cơ sở này thì các bạn có thể lên google search “thuật ngữ bóng chày được sử dụng để mô tả cơ sở tinh duc” nhé.

Nụ cười Ôn Khinh Hàn hơi thu lại, Giản Ý Chi làm ra vẻ khiếp sợ: “Chẳng lẽ đã đánh được toàn bộ luôn hả? Ghê ta, luật sư Ôn nhà chúng ta không ra tay thì thôi, vừa ra tay là biết được hay không liền.”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

Ôn Khinh Hàn vươn tay cầm chìa khóa, thuận tiện đánh giá văn phòng của Giản Ý Chi một vòng. Lúc nhìn thấy cái bàn nhỏ của Phó An Nhiên, cô hơi nhíu mày nhìn Giản Ý Chi: “Ý Chi, tình huống hiện tại của cô học muội này của cậu là thế nào?”

Giản Ý Chi hắng giọng một cái, cả người khẽ nghiêng sang thành ghế, hai chân bắt chéo khai báo với Ôn Khinh Hàn: “Mình dẫn dắt em ấy mấy ngày, mấy ngày nữa mình sẽ cho người đặt thêm một cái bàn làm việc ở lầu một, đến lúc đó luật sư ở lầu một của chúng ta sẽ là hai nam hai nữ, cân bằng biết bao.”

Ôn Khinh Hàn gật đầu, đúng lúc Phó An Nhiên vừa mới trở về từ phòng hồ sơ. Bởi vì Giản Ý Chi cho phép nàng không cần gõ cửa, cứ tùy tiện đi vào nên nàng vừa mới vào đã bị Ôn Khinh Hàn ngồi bên trong dọa cho giật mình.

Nàng ôm tài liệu đi qua, hơi cúi đầu nói: “Xin lỗi luật sư Ôn, em không biết chị ở đây.”

Trong khoảng thời gian này nàng cũng đã ở văn phòng của Giản Ý Chi, mỗi lần ra vào đều phải gõ cửa một lần quá phiền phức nên Giản Ý Chi cho phép nàng không cần phải gõ cửa trong khoảng thời gian này, nếu thấy cô đang làm việc thì di chuyển nhẹ nhàng một chút là được rồi.

Ôn Khinh Hàn quay lại nhìn nàng, khẽ lắc đầu: “Không sao, tôi ngồi một lát rồi đi thôi, nếu như sau này em có vấn đề gì trong công việc thì cũng có thể hỏi tôi.”

Trong ấn tượng của Phó An Nhiên, Ôn Khinh Hàn luôn là người không dễ ở chung, thậm chí nàng từng tưởng tượng xem có khi nào Ôn Khinh Hàn xuất hiện làm cho cuộc trò chuyện chợt trở nên im lặng, khiến cho người ta hốt hoảng trong lòng hay không. Nhưng hôm nay vừa nói chuyện, nàng cảm giác được có cái gì đó khác với ấn tượng của nàng nhưng hình như cũng không có gì khác lắm, dù sao thì cô và Giản Ý Chi hoàn toàn là hai người hai vẻ.

“Vâng, em nhớ rồi, cảm ơn chị.” Phó An Nhiên lễ phép nói cảm hơn.

Giản Ý Chi cười một tiếng: “Hỏi cậu á? Cậu có thời gian ư? Bình thường Phó An Nhiên là một người ham học hỏi, mình cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.”

Bây giờ Ôn Khinh Hàn bận rộn theo đuổi người ta còn không kịp, thời gian đâu ra mà giải đáp vấn đề cho người mới nữa chứ? Phải biết là trong khoảng thời gian này, Phó An Nhiên không những hỏi thăm tình tiết vụ án với mình mà còn thảo luận với mình, đưa ra rất nhiều cái nhìn, có thể nói là vô cùng chăm chỉ.

“Em nào có…” Phó An Nhiên hơi ngại vì cách nói của Giản Ý Chi, nàng không khỏi cúi đầu.

Ôn Khinh Hàn nghe trong lời nói của Giản Ý Chi có ý gì đó, tay vốn đã đặt trên tay vịn chuẩn bị đứng lên, trong phút chốc lại thu về, bình tĩnh đặt hai tay lên bụng: “Có phải cậu có hiểu lầm gì đó về mình rồi không?”

Giản Ý Chi cười nói: “Không dám, nhưng mà mình sợ một lúc nào đó bị cậu hiểu lầm ngược lại, vậy coi như được một mất mười đi.”

Cô trầm ngâm sờ lên ly của mình, thấy Ôn Khinh Hàn vừa định đứng dậy, cô lại lên tiếng: “Đúng lúc cũng gần trưa, mình lười ra ngoài ăn nên đã nhờ An Nhiên đi mua giúp mình một phần mì xào tương hải sản về rồi, phần của cậu cứ để mình mời cho. Sau đó Khinh Hàn chờ một chút, mình có chuyện muốn nói.”

Ôn Khinh Hàn vừa đứng lên khẽ nhíu mày một chút, nhưng thấy sắc mặt Giản Ý Chi vẫn như thường nên lại ngồi xuống.

Có lẽ Phó An Nhiên cũng nhìn ra được gì đó nên đáp: “Dạ, vậy em đi đây.”

Sau khi Phó An Nhiên rời đi, Ôn Khinh Hàn hỏi: “Ý Chi, có chuyện gì vậy?”

Giản Ý Chi bưng ly nước tới, sờ lên thân ly bằng gốm sứ, trong mắt như đang suy nghĩ, ngón tay bắt đầu gõ chậm rãi, sau một hồi mới dời mắt dừng trên người Ôn Khinh Hàn.

“Khinh Hàn, rốt cuộc bây giờ mối quan hệ giữa cậu và Thanh Thu đã tới mức độ nào rồi?”

Ngón cái tay phải của Ôn Khinh Hàn vuốt ve chìa khóa, lẳng lặng nhìn Giản Ý Chi, thờ ơ nói: “Tóm lại là sẽ không có ngày ly hôn.”

Giữa lông mày cô có chút lãnh đạm bị tan đi, giống như mầm non vừa mới nhú ra trên nhánh cây còn phủ một lớp tuyết mỏng, tuy là hơi thở vẫn có phần lạnh lẽo nhưng đã dần bị ấm áp hóa đi.

Băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh, khúc mắc của Thời Thanh Thu cũng không phải một ngày là có thể hóa giải được, nhưng bây giờ chỉ có Ôn Khinh Hàn cô mới có thể giải được khúc mắc này. Chỉ có cô và cũng chỉ có thể là cô.

Giản Ý Chi lại lên tiếng, uống nước cho thấm giọng rồi mới yếu ớt nói: “Trong lúc vô tình mình nghe nói khoảng thời gian trước Kỳ Duyệt đã hẹn mấy bạn học lúc trước của chúng ta ra nước ngoài tụ họp, chắc là Diêu Nhuế cũng biết được chuyện này nhưng có lẽ cậu ấy sẽ không nói cho Thanh Thu biết.”

Tay Ôn Khinh Hàn đang sờ chìa khóa lập tức dừng lại, cô nhìn thẳng vào Giản Ý Chi giống như đang xác nhận tính chân thực của tin tức này.

Cô trầm mặc một hồi, ngón tay mới khôi phục lại động tác chậm rãi vừa rồi, chỉ có điều giọng điệu có phần lạnh hơn so với khi nãy: “Còn gì nữa?”

Giản Ý Chi đặt ly nước trên bàn, dùng lời thấm thía nói trọng điểm cho cô: “Cậu ta mai danh ẩn tích nhiều năm vậy rồi, bây giờ đột nhiên lại hẹn bạn học lúc trước, rất rõ ràng là sau này vẫn sẽ liên lạc tiếp. Nhưng mà nếu như cậu ta cứ luôn ở nước ngoài như vậy thì không cần phải đi tạo loại liên hệ thế này, vậy nên Khinh Hàn à, cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”

Ôn Khinh Hàn giữ im lặng, ánh mắt thì nhìn Giản Ý Chi nhưng lại không có tiêu cự như đang có suy nghĩ sâu xa nào đó, chìa khóa trên tay cô cũng bị nắm chặt, phần đôi chìa khóa bị dùng sức ấn về phía ngón tay cái và lòng bàn tay của cô nhưng cô lại phớt lờ sự đau đớn đó.

Cô không thể tưởng tượng được nếu Thời Thanh Thu gặp lại Kỳ Duyệt một lần nữa thì nàng sẽ có cảm xúc thế nào, Thời Thanh Thu sẽ lại nhớ tới nỗi đau xé rách tim gan năm đó, đau khổ mà nàng vất vả lắm mới buông xuống được lại bùng lên giống như là dùng một con dao cắt vào vết thương đã khép một lần nữa.

Nếu như Kỳ Duyệt nhớ mãi không quên, vậy đối với Kỳ Duyệt mà nói thì có lẽ đó là ngọt ngào nhưng từ đầu tới cuối Thời Thanh Thu đều chỉ có tổn thương, nhưng có lẽ chuyện của Kỳ Duyệt cũng là một niềm vui đối với Thời Thanh Thu.

Ôn Khinh Hàn trầm mặc một lúc lâu, cô nhìn chăm chú vào Giản Ý Chi rồi thấp giọng nói: “Mình vẫn luôn chuẩn bị sẵn tâm lý, mình không sợ Thanh Thu sẽ đổi ý, mình chỉ sợ cậu ấy sẽ nghĩ tới chuyện lúc trước rồi lại đau khổ thật lâu.”

Giản Ý Chi nhớ lại ảnh chụp chung mà bạn bè gửi tới, rầu rĩ nói: “Mình không biết rốt cuộc Kỳ Duyệt của hiện tại là loại người gì, nhưng cậu ta ở nước ngoài lâu như vậy, dù thế nào thì cậu ta cũng không thể nào vẫn là cô gái lúc trước được.”

“Mình biết mà.”

Đương nhiên là Ôn Khinh Hàn biết nhưng bây giờ lo lắng thì có tác dụng gì đâu? Điều bây giờ cô có thể làm là nghĩ mọi cách bảo vệ cho Thời Thanh Thu, che chở cho nàng không bị hồi ức xâm nhập, không để cô sợ hãi về tương lai của hai người, càng không thể để con dao bén nhọn mang tên Kỳ Duyệt này tạo thành tổn thương cho nàng lần nữa.

Ôn Khinh Hàn chợt buông lỏng tay đang siết chặt chìa khóa, đợi nó trượt vào trong lòng bàn tay rồi dùng sức nắm chặt tay lại, bóp chặt nó bên trong, trên mặt có chút ý cười: “Cái gì nên tới thì cuối cùng cũng sẽ tới, nếu không thể ngăn cản thì cũng chỉ có thể theo tới cùng thôi.”

Giản Ý Chi không khỏi nở nụ cười, tò mò nói: “Đúng rồi, khi nào hai cậu làm hôn lễ? Đến lúc ném hoa nhớ ném cho mình nhé, để mình hưởng chút vận may.”

“Thanh Thu chuẩn bị vào đoàn làm phim để quay phim, ít nhất phải chờ cậu ấy trở về thì bọn mình mới thương lượng chuyện này.” Ôn Khinh Hàn thấy đã chuyển chủ đề câu chuyện nên cũng không tính ở lại nữa, đứng dậy quay người đi tới cửa.

“Đừng đóng cửa, chờ mì xào của chúng ta nữa.”

Giản Ý Chi cất cao giọng nhắc nhở, Ôn Khinh Hàn vừa đi tới cạnh cửa, bàn tay theo thói quen định đóng cửa chợt thu về, bóng lưng cao gầy chậm rãi biến mất trong tầm mắt của Giản Ý Chi.

Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Giản Ý Chi, cô lấy điện thoại ra, mở wechat bấm vào khung chat của một người bạn, nhìn ảnh chụp chung mà người bạn đó gửi tới, sắc mặt cũng trầm xuống.

Trong tấm ảnh, cô gái tóc dài màu nâu nở nụ cười dịu dàng đến mức đáng yêu, cô ấy hơi nghiêng đầu phối hợp với bạn học bên cạnh trông vô cùng hiền lành.

Nhưng Giản Ý Chi lại cảm thấy người này có thêm một chút cảm giác mà mấy năm trước chưa từng có, loại cảm giác mơ hồ này khiến trong lòng cô bất an, loại bất an này là đối với Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn. Còn bản thân cô, có lẽ tình cảm năm đó thật sự quá nông cạn.

Tiếng gõ cửa của Phó An Nhiên cắt ngang suy nghĩ của Giản Ý Chi, cô cất điện thoại, nhoẻn miệng cười: “An Nhiên, em về nhanh vậy?”

“Dạ, lúc nãy đi qua mới phát hiện không có nhiều khách lắm nên mới nhanh như vậy đó.” Phó An Nhiên bày phần của Giản Ý Chi ra trước mặt cô rồi lại đưa tiền khi nãy cô đưa lại, sau đó nháy mắt nói: “Học tỷ, lần này em mời chị cho.”

“Hả?” Giản Ý Chi hơi ngơ ngác, lập tức bật cười: “Được thôi, vậy chị không khách sáo nữa, em cũng ngồi xuống ăn cùng đi.”

Cô vốn cũng không phải là người quá khách sáo, nếu Phó An Nhiên đã nói vậy thì cô cũng nghe theo nhận lấy, dù sao lúc trước cũng đã ra ngoài ăn mấy lần, có phải là người xa lạ gì nữa đâu.

Phó An Nhiên biết khi nãy Giản Ý Chi đẩy mình đi chắc là vì muốn nói gì đó với Ôn Khinh Hàn cho nên nàng cúi đầu ngoan ngoãn ăn phần của mình, cũng không có nhiều chuyện.

Giản Ý Chi ăn một chút rồi hơi dừng lại uống chút nước, sau đó đặt câu hỏi: “An Nhiên, em cảm thấy sau khi kết thúc một mối tình, nếu như một bên nhớ mãi không vậy thì sẽ có kết quả thế nào?”

Phó An Nhiên im lặng cắn sợi mì, suy tư một lát mới nói: “Cái này thì phải xem tình huống đã. Chẳng hạn như mức độ tình cảm của hai người lúc trước, cả sau khi chia tay có phải là hai bên đều nhớ mãi không quên hay không, còn cả có đôi khi không nhất định là vẫn còn tình cảm, có lẽ chỉ là không cam lòng mà thôi.”

“Vậy nếu như có một bên trừ khi đôi lúc sẽ lỡ đãng nhắc tới ra, còn không thì chủ yếu cũng đã quên rồi, cuộc sống vẫn bình yên, bây giờ đột nhiên người kia tìm tới cô ấy muốn nối lại tình xưa gì đó, em cảm thấy có khả năng không?”

Giản Ý Chi không tự chủ được mà cắn đầu đũa, lập tức làm cho hình tượng tài trí của mình xuất hiện vết nứt.

Phó An Nhiên không nhịn được bật cười thành tiếng nhưng vẫn nghiêm túc trả lời vấn đề của cô trước: “Em cảm thấy nếu như là vậy thì không có khả năng đâu. Chủ yếu đã không còn nhớ tới nữa thì nó đại biểu cho việc không còn tình cảm nữa rồi, có lẽ em nhìn thấy người kia sẽ cảm thấy quen thuộc, có cảm giác gặp lại bạn bè cũ, cũng sẽ nhớ tới chuyện lúc trước nhưng em sẽ không thể nào đi nối lại tình xưa được.”

Đáp án được đưa ra dưới tình huống chưa hề biết rõ sự việc hiển nhiên là rất có sức thuyết phục, Giản Ý Chi gật đầu liên tục, sau khi nói một câu “Ừ, chị cũng thấy vậy” thì vui vẻ tiếp tục ăn mì xào của mình.

Phó An Nhiên lại nghe ra được điều bất thường, nàng dùng đũa đảo mì sợi trong hộp đựng thức ăn nhanh, dù dè dặt nhưng vẫn không thể nhịn cười được mà nhìn Giản Ý Chi. Nhìn thấy người nọ vẫn luôn gắp cà rốt trong mì sợi để ăn, nàng tiện tay gắp cà rốt trong mì của mình qua cho cô.

Giản Ý Chi cũng không từ chối, chờ Phó An Nhiên gắp cà rốt cho cô, gắp một hồi, cô gái nhỏ chợt hỏi một câu: “Học tỷ, chị là bên nhớ mãi không quên chuẩn bị nối lại tình xưa hay là bên chủ yếu sẽ không còn nhớ tới nữa vậy?”

“Hả?”

Giản Ý Chi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng, chợt dở khóc dở cười: “Không phải chị, chị hỏi giùm người ta. Còn nữa, em thấy chị giống như nhớ mãi không quên lắm à?”

“Đúng là không giống…” Nhưng lại giống với “chủ yếu sẽ không nhớ tới”.

Giản Ý Chi hắng giọng một cái, vươn đũa gõ lên hộp thức ăn nhanh của Phó An Nhiên một cái: “Mau ăn đồ ăn đi, thực bất ngôn tẩm bất ngữ.”

Còn thực bất ngôn tẩm bất ngữ nữa chứ, mỗi lần ăn gì đó toàn là Giản Ý Chi nói nhiều nhất thôi.

Phó An Nhiên buồn cười tiếp tục ăn phần của mình, chẳng qua mấy giây lại chợt nghe Giản Ý Chi vừa ăn mì vừa nói một câu: “Cả đời chị cũng không muốn có hành vi này đâu, mệt muốn chết…”

“Hả? Học tỷ, chị nói gì vậy?”

Giản Ý Chi nuốt mì, nghiêm mặt nói: “Không có gì, chị bảo hôm nay bỏ hơi nhiều tương hải sản.”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16