Vào cuối tuần, Ôn Khinh Hàn cực kỳ nhàn nhã, công tác của mấy năm qua đều là như thế.
Có một ít người khi đang ở trong thời gian làm việc thì luôn oán trách vì sao còn chưa đến cuối tuần, nhưng khi đến cuối tuần thì lại cảm thấy rất trống trải và nhàm chán, vẫn không bằng khi bận rộn một chút trong lúc công tác.
Tuy rằng Ôn Khinh Hàn chưa bao giờ oán giận nhưng cô cũng khắc sâu nhận thức ngày nghỉ của mình có bao nhiêu nhàn rỗi, có đôi khi nhàn rỗi đến nỗi chỉ có thể dùng công việc làm bạn với chính mình.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Ôn Khinh Hàn đem quần áo muốn mặc đặt ở trên giường, trong lúc vô tình nhìn lướt qua điện thoại di động đang không có động tĩnh gì, trong đầu lại hiện ra thần sắc ngày đó của Thời Thanh Thu khi đăng ký kết hôn, còn có cuộc gọi của Thời Thanh Thu cùng với tin tức gần đây của nàng.
Đã ba ngày rồi, quả nhiên là không có gửi thêm tin tức gì cho mình cả.
Ngày đó khi rời đi Thời Thanh Thu thông báo cho cô biết giống như là vì mối quan hệ của đoạn hôn nhân này mà làm theo nghĩa vụ, cho nên lời nói khi ấy của nàng cũng không có bao nhiêu chân thành, và cũng bởi vì vậy mà sau đó nàng cũng sẽ không tâm tâm niệm niệm ghi nhớ lời nói ấy ở trong lòng.
Đây là hình thức chung sống giữa các nàng, chưa từng gần gũi thân thiết cho đến khi trở thành khuê mật không có gì để che giấu nhau, cũng sẽ không xa lạ đến nỗi phải tách ra không lui tới. Từ khi sinh ra đời là cuộc sống của các nàng đã được gia trưởng của hai nhà gắn kết lại với nhau, hơn nữa khi còn bé các nàng đã chơi cùng nhau, mãi cho đến khi kết hôn thì các nàng vẫn là bạn bè của nhau.
Mái tóc dài của Ôn Khinh Hàn so với của Thời Thanh Thu còn muốn dài hơn một chút, đuôi tóc mềm mại ngoan ngoãn nằm rủ xuống ở phía sau lưng của cô, dáng người cao lớn đứng lặng lẽ một chỗ mơ hồ hiện ra vài phần thanh nhã bất phàm không dung hòa vào thế tục, sự thanh lịch phóng khoáng đó không thể miêu tả được bằng lời.
Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên một chút khiến Ôn Khinh Hàn hoàn hồn trở lại, cô hơi khom lưng xuống cầm điện thoại lên và ấn mở WeChat, trong nhóm chat gia đình, mẹ của cô gửi một tin nhắn.
[ Lão gia! Tiểu thư! Ăn sáng thôi! ]
Gương mặt vô cảm của Ôn Khinh Hàn nhìn vào màn hình điện thoại, ngón cái điểm nhẹ lên điện thoại gửi một tin nhắn.
[ Đã biết.]
Sau đó ném điện thoại trở lại trên giường.
Cô mở túi công văn ra, bên trong ngoại trừ văn kiện công tác còn có một quyển nhật ký bìa màu trắng, cô không có xem lại những trang đã viết về tâm tình của mình trước đây mà trực tiếp lật sang một trang mới nhất, sau khi cầm bút máy trong tay, nhìn thấy trang giấy trắng tinh kia khiến cho cô nhất thời sững sờ.
Dường như viết cái gì cũng không thích hợp, tâm tình trước đây cũng không khác gì so với hiện tại, nó giống như được treo lơ lửng giữa không trung, không cao cũng không thấp, không vui cũng không buồn.
Biểu cảm của Ôn Khinh Hàn vẫn luôn hững hờ trước sau như một, đầu ngón tay của cô vuốt ve thân bút máy, cuối cùng thì khom người đem quyển nhật ký đặt ở trên tủ đầu giường, viết lên trên đó cái ngày mang tính kỷ niệm sâu sắc, sau đó mạnh mẽ lưu lại một câu có khẩu khí rất lớn:
Chúng ta đã kết hôn.
Khi Ôn Khinh Hàn đi đến phòng ăn, ba của cô là Ôn Thừa Tuyên đang vừa uống sữa bò vừa xem báo chí, mắt hơi giương lên một chút nhìn Ôn Khinh Hàn đang đến gần, sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào tờ báo.
Triệu Uyển Nhi, mẹ của cô vẫy tay ra hiệu:
"Khinh Hàn, mau tới đây, nhìn xem con muốn ăn cái gì."
Ôn Khinh Hàn có một ngôi nhà của riêng mình, phần lớn thời gian làm việc của cô đều ở căn nhà bên đó, sau giờ làm việc vào ngày thứ sáu, cô sẽ về nhà ba mẹ của mình để nghỉ ngơi cuối tuần, đây cũng là thói quen của cô mấy năm qua, chưa bao giờ thay đổi. Vì vậy mà mỗi khi Ôn Khinh Hàn trở về, cơm nước trong nhà đều được chiều theo ý thích của cô vài phần.
"Cảm ơn mẹ, con ăn cháo là được rồi."
Ôn Khinh Hàn mím môi cười, tự múc cho mình một chén cháo rồi ngồi xuống, sau khi ăn một muỗng cháo cô nhẹ giọng khen một câu:
"Ăn rất ngon."
Triệu Uyển Nghi cầm đũa dùng chung gắp một chút rau đưa đến cái đĩa nhỏ trước mặt cô, mỉm cười nói:
"Ăn ngon thì nên ăn nhiều một chút, con ăn ít như vậy, con xem con đã gầy như thế này, trông giống như Thanh Thu vậy. Hai con không có chỗ nào giống nhau cả, nhưng mà sức ăn của hai đứa lại rất giống nhau, đều là những người không thích ăn nhiều, con xem một chút, vì con như vậy mà mẹ lo lắng đến nỗi tóc mẹ đã bạc trắng như thế này rồi."
Hai đứa trẻ được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, lại còn cùng nhau lớn lên, hơn nữa ngày thường trưởng bối của hai nhà cùng nhau trò chuyện luôn thích đem hai đứa trẻ ra so sánh, Ôn gia như thế, Thời gia cũng như thế. Ở trong miệng hai trưởng bối của Ôn gia, Thời Thanh Thu chính là cái gọi là " Con nhà người ta", Ôn Khinh Hàn được nghe như vậy từ nhỏ đến lớn nhưng mà cô chưa từng cảm thấy phản cảm một chút nào.
Ôn Khinh Hàn lại ăn thêm một muỗng cháo, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười:
"Vậy thì con sẽ ăn thêm một bát để báo đáp mẹ."
Lúc này Ôn Thừa Tuyên mới ngẩng đầu lên, giống như thường ngày thuận miệng hỏi:
"Khinh Hàn, công việc của con trong khoảng thời gian này thế nào?"
Ông không giống như vợ của mình, Ôn Thừa Tuyên hầu như chỉ hỏi thăm về công việc của con mình, phần lớn ông mở miệng đều là quan tâm về phương diện công tác.
"Rất tốt, ba không cần lo lắng."
Ôn Khinh Hàn buông đũa xuống và nâng tầm mắt lên nhìn, sau đó báo cáo tình hình công tác gần đây của mình:
"Gần đây ở sở luật nhận được cơ bản đều là vụ án nhỏ, không có quá mức đến nỗi cần phí sức để hao tổn tinh thần."
Đại khái là do nghề nghiệp cho phép, cho nên trên người Ôn Khinh Hàn luôn tản ra một loại hơi thở khiến người khác an tâm một cách tự nhiên, Ôn Thừa Tuyên gật đầu vừa lòng, khép lại tờ báo trên tay rồi nói:
"Ăn sáng đi, ăn xong rồi đi ra ngoài dạo một chút chẳng hạn, cuối tuần nên đi chơi một chút, đừng lúc nào cũng nghĩ đến công việc."
Nói đến đây thì Triệu Uyển Nghi tiện thể lên tiếng:
"Đúng rồi, hay là lát nữa Khinh Hàn cùng mẹ đi dạo siêu thị một chút được không? Vừa lúc có vài thứ mẹ đang muốn mua."
Ôn Khinh Hàn không cần nhắc quá nhiều, lúc cầm đũa lên cũng thuận miệng đồng ý:
"Được, vậy con sẽ đi cùng mẹ."
Thật ra thì Triệu Uyển Nghi muốn Ôn Khinh Hàn đi theo giúp đỡ cũng vì bà không muốn con gái mình khi ở nhà vẫn còn mê muội công việc, đúng vậy, là mê muội. Bà cũng không biết là mỗi lần về nhà vào cuối tuần con gái mình đều ở lì trong thư phòng hoặc là trong phòng để làm cái gì nữa, có thể là xem xét mấy phần văn kiện trong hai ngày nghỉ cuối tuần, nếu đi gõ cửa thì bà lại sợ mình làm gián đoạn suy nghĩ của cô, bởi vậy cho nên bà thường dùng WeChat để thông báo cho cô biết các loại sự tình.
Nói về Ôn Khinh Hàn, Triệu Uyển Nghi còn có thể nói nhiều hơn nữa, rõ ràng là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Thời Thanh Thu, nhìn cả hai đều là người dịu dàng ít nói, nhưng thật ra thì tính cách lại khác nhau một trời một vực.
Tuy rằng tính cách của Thời Thanh Thu cũng trầm tĩnh ít nói nhưng tóm lại là càng sôi nổi hơn nhiều so với Ôn Khinh Hàn, mỗi lần nàng tới nhà chơi đều ngọt ngào gọi bà và chồng của bà một cách rất thân thiết, làm cho hai người thường xuyên trông ngóng nàng đến chơi. Có lẽ vì lý do nghề nghiệp, thân là một diễn viên nổi tiếng, mấy năm gần đây Thời Thanh Thu chỉ có thể ngẫu nhiên đến nhà bà vài lần.
Đang cân nhắc những vật phẩm ở bên trên kệ hàng, bỗng nhiên Triệu Uyển Nghi nghĩ đến Thời Thanh Thu, bà hướng về Ôn Khinh Hàn đang đẩy xe mua sắm ở phía sau lưng ném một câu:
"Khinh Hàn à, gần đây con có gặp Thanh Thu không, con bé ấy lại đi nơi khác quay phim rồi sao?"
Ôn Khinh Hàn đang chuyên tâm đẩy xe mua sắm, đột nhiên bị mẹ gọi như vậy, cô nhanh chóng phản ứng kịp thời:
"Dạ, cô ấy đi quay phim rồi, còn nói là khoảng chừng một tuần sẽ trở về."
Từ trên kệ hàng Triệu Uyển Nghi cầm lên một bình tương hải sản và một bình dầu hàu, sau đó xoay người bỏ vào xe mua sắm, rồi đi song song với Ôn Khinh Hàn đến phía trước.
Câu chuyện vừa mở ra có liên quan Thời Thanh Thu, Triệu Uyển Nghi liền kiềm nén không được dục vọng muốn nói chuyện phiếm của mình:
"Mấy ngày nay con bé không gặp được chàng trai nào tốt sao? Hoặc là có cô gái nào không? Đặc biệt là có người nào tốt hơn so với điều kiện của con. Nếu là có thì con cũng nên chú ý nhiều hơn một chút, đừng có cả ngày chỉ biết đến công việc."
"Không có."
Đôi mắt Ôn Khinh Hàn không nhìn nơi khác, cô đưa tay sắp xếp lại những món hàng hóa trong xe mua sắm rồi bồi thêm một câu:
"Thật sự không có, con chỉ nói chuyện yêu đương với người mà con cảm thấy thích hợp với mình thôi."
Nhiều năm trôi qua như vậy, làm sao cô có thể không biết được tâm tư của ba mẹ mình? Từ khi những người xung quanh cô đã tới tuổi yêu sớm cho đến khoảng thời gian hiện tại, cho dù Ôn Thừa Tuyên và Triệu Uyển Nghi cố tình đem ý tứ vòng vo vài lần thì cô cũng có thể nghe xong liền hiểu bọn họ muốn nói cái gì.
"Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi."
Triệu Uyển Nghi thỏa mãn vỗ nhẹ bờ vai thon gầy của Ôn Khinh Hàn rồi dùng lời nói có vài phần khuyến khích vài phần cỗ vũ:
"Con đó, đừng có mỗi ngày chỉ biết lặng lẽ công tác như vậy, mẹ với ba của con rồi còn có chú Thời cùng dì Tĩnh Tuệ của con nữa, mọi người đều đang chờ đợi sự phát triển của hai đứa. Nếu con cần ba mẹ an bài cho con thì đừng có che giấu nữa, nói thẳng ra đi."
Hai bên ba mẹ đã tác hợp cho hai đứa nhỏ này trong hai mươi năm, có thể nói là từ lúc mẹ của hai người vẫn còn đang trong giai đoạn mang thai thì hai nhà đã chuẩn bị xong chuyện trở thành thông gia của nhau.
Sau khi ra đời thì hai đứa nhỏ thường bị bọn họ dùng đủ loại lý do để gán ghép lại với nhau. Rồi khi đã thành niên thì hai bên ba mẹ luôn tìm cơ hội để hỏi xem tiến triển của hai người như thế nào, không biết làm sao trong khoảng thời gian dài như vậy cho đến nay mà cũng không có tin tức gì đáng để vui mừng.
Mấy năm trước, khi vừa mới vào đại học năm thứ nhất, Thời Thanh Thu khá kín tiếng về chuyện tình cảm của mình, nàng chỉ úp mở nói rằng mình đã có bạn gái, sau đó các trưởng bối cũng yên tĩnh hơn, không còn tác động gì đến vấn đề đó nữa. Nhưng mà hiện tại hai đứa trẻ đều đang độc thân, vì vậy mà hai bên ba mẹ tự nhiên sẽ lại lôi vấn đề kia ra để thúc đẩy nó phát triển.
"Con không cần cái gì cả, mẹ, người cũng đừng bận tâm nhọc lòng như vậy."
Ôn Khinh Hàn một tay đẩy xe mua sắm, một tay ôm lấy cánh tay Triệu Uyển Nghi, thoạt nhìn cô thật sự không nguyện ý nhắc lại cái đề tài này.
Triệu Uyển Nghi tức giận vỗ một cái vào tay cô, khiển trách:
"Con...đứa nhỏ này, vẫn còn không hiểu lòng tốt của chúng ta sao, con xem đi, bản thân con cứ lề mề chậm chạp... còn lề mề như vậy nữa thì người sẽ chạy mất..."
Ôn Khinh Hàn chậm rãi bước về phía trước, gương mặt lạnh lẽo cô đọng lại, ánh mắt dần dần trở nên mờ ảo nhìn về xa xăm.
Vào thời điểm đó, khi sắc đẹp động lòng người của Thời Thanh Thu chỉ mới vừa hiện ra vài phần đã khiến cho người khác phải nhìn chăm chú không rời mắt, lúc vừa mới bước chân vào đại học chính pháp đã gây ra một trận náo động khắp trường, người theo đuổi nàng từ từ tăng lên, dưới lầu ký túc xá thường có một số sinh viên vì yêu thích nàng mà đến.
Ngay cả Kỳ Duyệt cũng bị hấp dẫn như thế mà đến.
Ôn Khinh Hàn đã từng gặp qua cô gái kia, đó là một người rất thích cười, cho dù là Thời Thanh Thu thì nàng cũng không bao giờ thích cười như thế này.Lúc mới nhập học, Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu vẫn thường xuyên qua lại giúp đỡ lẫn nhau, nhưng không bao lâu thì người ra vào có đôi cùng với Thời Thanh Thu lại là Kỳ Duyệt.
Ôn Khinh Hàn không có tư cách để tranh giành với bất kỳ ai, càng không có tư cách đi nhắc nhở Thời Thanh Thu không nên vì tình yêu mà đem cả trái tim của mình ra dâng hiến cho Kỳ Duyệt, bởi vì cô phát hiện khi Kỳ Duyệt nhón chân lên, vòng tay ôm lấy cổ Thời Thanh Thu, sau đó hôn nàng...những hình ảnh lãng mạn kia lại mang đến cho cô một số cảm giác khác lạ không giống nhau.
Một người đang rơi vào sự cuồng nhiệt của lưới tình như cô thì làm sao có thể đi khuyên bảo người khác không cần đắm chìm hố sâu vực thẳm mang tên 'tình yêu' kia.
Cô chỉ có thể cắn răng đứng nép mình ở góc đường, nhìn Thời Thanh Thu vì Kỳ Duyệt mà vui vẻ, vì Kỳ Duyệt mà đau buồn, sau đó thì để mặc cho bản thân mình ngã vào bên trong vực thẳm mang tên Thời Thanh Thu không thể thoát ra được...
"Đúng rồi, Khinh Hàn, chờ thêm hai ngày nữa con đến nhà của dì Tĩnh Tuệ một chuyến đi, thay mẹ mang đến đó một ít đồ nha."
Âm thanh dặn dò của mẹ vang lên cắt ngang những hồi tưởng mờ ảo của Ôn Khinh Hàn về quá khứ đã qua, mọi thứ trước mắt dần dần hiện ra rõ ràng hơn, cô ngoan ngoãn lên tiếng:
"Dạ, con nhớ rồi."
Triệu Uyển Nghi không có chú ý đến Ôn Khinh Hàn vừa rồi mới thất thần, khi bà đi đến khu hoa quả, vừa chọn lê vừa lên tiếng hỏi:
"Phải rồi, gần đây con có suy nghĩ đến chuyện yêu đương không? Mẹ không hỏi con với ai mà chỉ muốn hỏi con có kế hoạch gì không."
Ôn Khinh Hàn mím môi, hai tay đặt trên xem mua sắm vô thức nắm chặt hơn một chút, trầm ngâm trong chốc lát thì nhẹ giọng nói:
"Có."
Triệu Uyển Nghi đã quen thuộc với việc cô nói 'không có' rồi, bây giờ đột nhiên nghe cô trả lời như vậy khiến cho bà quên cả việc mình đang chọn lê như thế nào, vội vàng quay đầu qua muốn truy vấn cô.
Ôn Khinh Hàn thấy như vậy kịp thời lên tiếng ngắt lời:
"Mẹ, con có chừng mực của riêng mình, lúc cần nói thì con sẽ nói ra thôi."
Cô vẫn luôn là một bộ dáng phong khinh vân đạm như vậy, dù là ai cũng đều quen thuộc với hình ảnh đó, Triệu Uyển Nghi biết rằng có hỏi lại cũng không hỏi được gì, sau khi ném cho Ôn Khinh Hàn câu " Vậy cũng được" thì dứt khoát quay đầu đi chọn lê.
Sau khi Ôn Khinh Hàn cùng Triệu Uyển Nghi đi dạo siêu thị xong thì trở về nhà. Trên đường trở về thì cô nhận được điện thoại của Giản Ý Chi, đối tác của cô ở công ty luật. Giản Ý Chi nói rằng đã để quên một phần văn kiện cần dùng gấp ở công ty và muốn Ôn Khinh Hàn đi qua phối hợp một chút với cô ấy để mở cửa công ty luật.
Cửa lớn của công ty có hai tầng bên trong và bên ngoài, chìa khóa do hai lão đại của công ty là Ôn Khinh Hàn và Giản Ý Chi cùng bảo quản, mỗi người giữ một cái, nếu muốn thuận lợi tiến vào bên trong thì hai người phải đều có mặt để mở cửa.
Sau khi Ôn Khinh Hàn đưa Triệu Uyển Nghi về nhà thì đem xe hướng về công ty luật, cô chạm mặt Giản Ý Chi ở trước cửa lớn.
Ôn Khinh Hàn chào hỏi:
"Giản luật sư, cuối tuần rồi mà còn chăm chỉ như vậy sao?"
Giản Ý Chi liếc nhìn Ôn Khinh Hàn, khoanh hai tay trước ngực chờ cô tới mở cửa, giọng nói nhạt như nước lên tiếng:
"Bộ dáng đi ra ngoài như thế này, xem ra hôm nay Ôn luật sư tự giải thoát chính mình à?"
Hai người không chỉ là đối tác mà còn là bạn bè tốt thời đại học, cho nên khi gặp mặt sẽ mỉa mai nhau vài câu như vậy, tuy rằng hai người đều là tính tình trầm ổn nhưng quen biết nhau lâu như vậy thì cách hai người đối đãi với nhau cũng khác hẳn người bình thường.
Ôn Khinh Hàn không biện giải, sau khi mở cửa thì nghiêng người nhìn lại:
"Mau vào đi."
Giản Ý Chi mỉm cười, phối hợp với cô mở cánh cửa còn lại ở bên trong, giẫm lên giày cao gót đi vào, không bao lâu thì cầm một túi giấy kraft đi ra, trông nó có vẻ khá nổi bật, nhìn nó được gói kỹ như vậy là biết ngày hôm qua tan tầm đã quên cầm về.
Khi đóng cửa lại, Ôn Khinh Hàn tự nhiên lên tiếng:
"Ý Chi, vào mấy ngày trước tôi đã đăng ký kết hôn với Thanh Thu."
Cô xoay người nhìn Giản Ý Chi, quả nhiên nhìn thấy gương mặt ôn hòa nhã nhặn của người kia trở nên kinh ngạc hiếm thấy.
Giản Ý Chi nhớ rõ mấy ngày trước Ôn Khinh Hàn quả thực đã xin nghỉ một ngày, hiện tại lại nghe Ôn Khinh Hàn nói như vậy, rất rõ ràng là ngày nghỉ phép đó trùng với ngày...
Giản Ý Chi nhíu mày lại, dường như là đang suy nghĩ điều gì, lên tiếng hỏi:
"Nàng đã biết chưa?"
Giản Ý Chi là người duy nhất biết được nội tâm tình cảm của Ôn Khinh Hàn, hỏi ra như vậy, Ôn Khinh Hàn tự nhiên sẽ biết ý tứ của Giản Ý Chi, cô khẽ gật đầu một cái, vẻ mặt bình thản như thường ngày:
"Nàng không biết. Tôi chỉ nói với nàng là bản thân không có thời gian vì chuyện yêu đương mà đi làm quen quá nhiều người, dùng lý do này để đề nghị nàng kết hôn với tôi..."
Ôn Khinh Hàn đã kiên trì và kéo dài đoạn tình cảm đó lâu như vậy... Giản Ý Chi thật sự không biết người bạn của mình sẽ làm như thế nào để có thể tiếp tục duy trì được đoạn tình cảm thầm lặng không lối thoát này.
Những đóa hoa không được chăm sóc bằng chất dinh dưỡng cần thiết sẽ trở nên khô héo úa tàn. Nhưng chỉ có mối tình thầm lặng của Ôn Khinh Hàn vẫn không ngừng sinh sôi nảy nở và có lẽ đoạn tình cảm này sẽ kéo dài cho đến khi giây phút cuối cùng của cuộc đời mới kết thúc... và có lẽ nếu cố gắng thêm một chút nữa thì nó cũng có thể đi đến điểm cuối cùng của nơi xa xôi kia...
"Khởi đầu này cũng không tồi."
Giản Ý Chi khẽ mỉm cười, nếu là mình thì cô ấy không thể kiên trì với loại tình cảm như vậy, đành phải dùng túi giấy kraft vỗ nhẹ lên bờ vai Ôn Khinh Hàn, cô ấy nói:
"Nếu đổi lại là tôi thì chắc chắn sẽ không thể kiên trì giống như cậu, tôi chỉ có thể nói với cậu một câu, cố lên nha."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)