Phản ứng như thế và vẻ mặt lạnh nhạt ngay lập tức cho thấy nàng kháng cự cỡ nào chứ.
Kỳ Duyệt thầm cười khổ, khi nãy Thời Thanh Thu quay người lại thì trong mắt vẫn còn ý cười ấm áp, mềm mại khiến người ta si mê. Những tình ý kia bây giờ cũng chỉ có người kia mới có được.
“Mình không có ý gì khác, chỉ định qua chào hỏi cậu thôi.” Giọng điệu Kỳ Duyệt sa sút, thần thái không có nhược điểm kia lập tức có phần cô đơn: “Lâu rồi chúng ta không liên lạc với nhau, từ sau khi trở về từ đoàn làm phim đã vậy, mình chỉ muốn… biết cậu sống có tốt hay không mà thôi…”
Lúc đối mặt với Thời Thanh Thu, cô ấy như trở về khoảng thời gian bảy năm trước, không có vẻ ngụy trang và cố kỵ như bây giờ, vẫn như cô gái trước kia luôn muốn chia sẻ đủ niềm vui nỗi buồn với Thời Thanh Thu. Sự đau đớn của cô ấy chưa bao giờ che giấu được khi đứng trước mặt Thời Thanh Thu.
Thời Thanh Thu nhìn Kỳ Duyệt, không tránh cũng không né, bình thản nói: “Tôi sống rất tốt, bây giờ tôi phải về rồi, xin lỗi cậu.”
Nàng dứt lời đã cất bước đi, lúc đi lướt qua nhau nàng còn có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của Kỳ Duyệt, sau đó cô ấy quay sang hỏi nàng: “Chúng ta có thể làm bạn được không? Làm bạn học cũng được…”
Thời Thanh Thu hơi dừng bước lại, lắc đầu nói: “Không cần phải thế.”
Sau đó bước chân cũng không dừng lại nữa.
Nhẫn kim cương lấp lánh giữa ngón tay nàng sạch sẽ sáng ngời khiến ánh mắt Kỳ Duyệt càng ảm đạm.
Quay lại phòng báo, Thời Thanh Thu nói chuyện với mọi người thêm một lát nữa rồi ký tên cho từng người xin chữ ký mình, ngay khi Ôn Khinh Hàn gửi tin nhắn tới, nàng lấy cớ phải về xử lý công việc ở phòng làm việc để cáo từ.
Diêu Nhuế cũng đứng dậy theo nàng và cả Lý Vi cực kỳ nhiệt tình khi nãy, ba người cùng đi ra, vừa tới cửa khách sạn đã thấy Ôn Khinh Hàn đứng trên bậc thang gần đó.
Ôn Khinh Hàn nhìn về phía Thời Thanh Thu, cả người cô thẳng thắp, mái tóc đen mềm ngoan ngoãn rũ sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt trong trẻo liếc qua, lúc dừng trên người Thời Thanh Thu lại có thêm vài phần mềm mại.
“Ôi, hình như Ôn Khinh Hàn còn đẹp hơn cả lúc trước nữa nhưng mà cái tính tình kia vẫn chẳng thay đổi tí nào.” Lý Vi kéo cánh tay Diêu Nhuế, còn dựa đầu tới nói chuyện với Thời Thanh Thu: “Thanh Thu, cậu vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Thời Thanh Thu nhướn mày nở nụ cười mỏng.
Ba người đến gần Ôn Khinh Hàn rồi dừng lại, Thời Thanh Thu chuyển hướng đứng bên phía Ôn Khinh Hàn, nói với Diêu Nhuế và Lý Vi: “Được rồi, hai cậu cũng về nhà sớm đi, trễ rồi đó, tối lạnh.”
Ôn Khinh Hàn hơi cong môi gật đầu với Lý Vi, Lý Vi thấy hai người thân thiết như thế cũng tự giác lên tiếng chào rồi đi trước.
Diêu Nhuế che miệng cười một tiếng, trêu ghẹo Ôn Khinh Hàn: “Luật sư Ôn, cậu không biết khi nãy ăn cơm Thời Thanh Thu đã nghe mấy người kia nói không ít chuyện về cậu đâu.”
Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu một chút rồi nói: “Thật à? Vậy e là đêm nay khả năng mình được vào phòng là rất nhỏ rồi.”
Thời Thanh Thu quay sang kéo tay cô lại, đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào với cô: “À… Hóa ra luật sư Ôn cũng biết mình từng có lịch sử gì nhỉ.”
Bây giờ hai người thật sự là muốn ngược chết người độc thân, ngay cả người có gia đình như Diêu Nhuế cũng bị nhét cơm chó nên tranh thủ xua tay cười nói: “Được rồi được rồi, hai cậu về nhà phải quỳ ván giặt đồ thì quỳ ván giặt đồ đi, mình phải về tìm chồng của mình đây, không chịu nổi nữa rồi…”
Sau khi tách khỏi Diêu Nhuế, Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn cùng nhau về nhà, dọc đường nhiên nàng nhận mấy cuộc điện thoại liên tiếp, mãi đến khi vào cửa vẫn đang bận rộn.
Ôn Khinh Hàn thấy nàng không tiện nên ngồi xổm xuống cởi giày cao gót giúp mình, đổi một đôi dép lê.
Thời Thanh Thu mỉm cười nhìn Ôn Khinh Hàn, ôn hòa nói với người bên kia: “Năng lực của chị Ngụy vốn nổi danh trong giới này, em vẫn luôn muốn gặp mặt nói chuyện với chị Ngụy một chút.”
Ôn Khinh Hàn nâng tay phải lên, giơ ngón trỏ và ngón giữa làm ra thủ thế đi lại, sau đó giả vờ lau lau trên người biểu thị mình đi tắm trước.
“Vậy thì đương nhiên là tốt rồi, vậy mười giờ sáng mai đi, chúng ta gặp mặt rồi bàn sau.” Thời Thanh Thu mỉm cười giơ tay trái làm thủ thế OK với Ôn Khinh Hàn.
Hai người cùng trở về phòng, Thời Thanh Thu đang chuyên tâm nghe người trong điện thoại nói chuyện, Ôn Khinh Hàn lấy áo ngủ đi tắm còn nghe thấy Thời Thanh Thu thỉnh thoảng đáp lại tận mấy chữ “vâng”.
Ôn Khinh Hàn tắm rửa xong đi ra, đúng lúc Thời Thanh Thu tắt điện thoại bỏ vào áo khoác, Ôn Khinh Hàn đi qua thuận tay nhận lấy treo lên cho nàng, thuận miệng nói: “Thanh Thu, khi nãy có chuyện gì vậy?”
“Một người muốn tới nhận lời mời làm người đại diện của mình, mình nói chị ấy mai đến công ty gặp mặt thử.”
Lúc Thời Thanh Thu mở nút áo, trên lưng chợt ấm áp, cánh tay cô vòng qua khiến Thời Thanh Thu dừng động tác lại, quay sang cười hỏi: “Sao thế?”
Ôn Khinh Hàn dụi lên mặt nàng: “Tối nay ăn cơm cậu nói chuyện gì về mình thế?”
Thời Thanh Thu híp mắt mỉm cười, quay sang ôm cổ Ôn Khinh Hàn, cố tình kéo dài giọng: “Cậu đoán xem? Lịch sử của cậu thì cậu phải rõ nhất chứ.”
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, ánh mắt hơi hoang mang.
Thời Thanh Thu lại lên tiếng. Cũng đúng thôi, Ôn Khinh Hàn vốn chú trọng chuyện học, tính tình lại không nhiệt tình, dù trí nhớ tốt nhưng cũng sẽ không cố gắng nhớ rõ những thứ không quan trọng với mình. E là học trưởng kia hoàn toàn không thể lưu lại một chút dấu vết nào trong trí nhớ của cô rồi.
Nghĩ vậy, Thời Thanh Thu cười nói: “Tối nay có một bạn học nói với mình là năm ba đại học cậu được một học trưởng theo đuổi tận mấy tháng, trên cơ bản là ngày nào cũng chờ cậu dưới ký túc xá. Nhưng mà cậu thì chẳng thèm nhìn người ta tí nào.”
Ôn Khinh Hàn chớp mắt một cái, nghiêm túc nhớ lại thì hình như cũng có tí ấn tượng, chưa tới mấy giây lại lắc đầu: “Mình không biết, mình không có ấn tượng gì với chuyện này lắm.”
Thời Thanh Thu thỏa mãn xoa mặt cô, hôn lên khóe môi Ôn Khinh Hàn: “Cậu như vậy sẽ khiến người ta đau lòng lắm đó nữ thần Ôn.”
Ôn Khinh Hàn không thèm để ý chuyện này, khẽ nói: “Nếu là cậu thì không cần phải mấy tháng, một lần là mình đồng ý rồi.”
Cũng không cần tới một lần, nếu lúc đó Thời Thanh Thu không có lịch trình thì có lẽ cô đã tới gần nàng sớm hơn rồi chậm rãi từng bước một khiến chuyện kia hoàn toàn không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của Thời Thanh Thu nữa. Nhưng hạnh phúc đủ đầy bây giờ càng khiến cô hài lòng, có thể có được cơ sở hạnh phúc thì cô mới dám tăng thêm chút lòng tin cho hành động tùy tiện của mình.
Cô của bây giờ còn có nhiều kiên nhẫn và can đảm hơn khi ấy nhiều.
Thời Thanh Thu nhướn mày cười nói: “Ồ, xem ra sức ảnh hưởng của mình còn lớn hơn học trưởng kia nhiều ấy nhỉ.”
Ôn Khinh Hàn mấp máy môi, sờ lên mái tóc dài của nàng, giọng nói trầm thấp: “Lúc đó mình trừ học tập ra thì còn muốn tham gia một vài hoạt động thi đua nữa, thời gian còn lại không nhiều nên mình không nhớ được anh ta cũng là chuyện bình thường thôi. Huống chi mình nhớ có rất ít người trò chuyện lâu dài với mình, trừ Ý Chi ra.”
Bởi vì thời gian còn lại không nhiều đó mình đều dùng để chờ cậu, nào còn chú ý tới người khác được nữa chứ.
Những tình huống này đều nằm trong dự tính của Thời Thanh Thu, nàng cười một tiếng rồi nói: “Ừ, mình biết rồi. À đúng rồi, không phải tối nay cậu xã giao à? Sao về sớm thế? Mình mới bảo với cậu là muốn về mà thì cậu đã tới đón mình rồi.”
Ôn Khinh Hàn nói: “Tại Ý Chi cũng ở đó, hơn nữa đêm nay không chính thức lắm nên mình có thể đi trước. Ý Chi cũng đã nói muốn ở lại, nói là về trễ nên quay bên chỗ cậu ấy ở, không về nhà.” Dứt lời cô lại nhìn thoáng qua thời gian, buông Thời Thanh Thu ra, cũng kéo hai tay nàng đang vòng trên cổ mình xuống rồi nói: “Được rồi, mau đi tắm rửa đi.”
“Vậy cậu xem thử điện thoại giúp mình coi có phải Tiểu Nhuế gửi tin nhắn tới không, khi nãy mình thấy mà chưa kịp trả lời, cậu trả lời lại giúp mình nhé.” Thời Thanh Thu mỉm cười nhéo mặt cô rồi cầm quần áo đi tắm.
Ôn Khinh Hàn nhìn điện thoại của cô, tin nhắn Wechat là Diêu Nhuế gửi một tấm ảnh tới, cô mở ra xem, bên trên có một tiêu đề to: Làm thế nào để người yêu bảo trì tình thú kéo dài không suy với mình.
Khóe môi Ôn Khinh Hàn dần lộ ra ý cười, ngón tay lướt trên phím trả lời: “Cảm ơn, cậu ấy đi tắm rửa rồi.”
Diêu Nhuế: “[Xấu hổ] OK.”
Cô đặt di động lên đầu giường, nhìn về phía cửa nhà tắm. Tấm kính thủy tinh phản chiếu ra bóng người mờ ảo bên trong, cởi bỏ quần áo và nội y, mặc dù dáng người không rõ lắm nhưng cũng đủ khiến người khác si mê.
Ôn Khinh Hàn mím chặt môi, ép buộc bản thân không nghĩ tới cảm giác rung động khi quấn quýt với cơ thể của Thời Thanh Thu, cô rời khỏi phòng đi tới thư phòng.
Đã nhiều ngày rồi cô không viết nhật ký, cuộc sống yên bình tràn đầy sức hấp dẫn mạnh mẽ thu hút Ôn Khinh Hàn chờ mong mỗi ngày mai sẽ tới.
Cô lấy quyển nhật ký ra, cầm bút máy viết ngày. Ngón tay thon gầy cầm bút chuẩn bị dùng con chữ có lực lắp đầy từng khoảng trắng trên tờ trắng tinh, cô thích những lúc an tĩnh ngồi nhớ lại từng chuyện xảy ra giữa mình và Thời Thanh Thu.
Lúc Thời Thanh Thu sắp cởi sạch sẽ chỉ còn lại mỗi cái quần lót thì mới nhận ra mình quên đem quần lót mới để thay.
Hic, chuyện này…
Nàng sờ lên vành tai hơi nóng, mở cửa khẽ gọi một tiếng: “Khinh Hàn?”
Không có ai à? Nãy tới giờ mới mấy phút đâu mà cô chạy đi đâu mất rồi?”
Thời Thanh Thu cam chịu tròng áo sơ mi lên đi ra ngoài, lúc đầu nàng định lấy quần xong thì đi tắm tiếp nhưng khựng lại một chút, nàng lại đi tìm Ôn Khinh Hàn trước. Đêm hôm khuya khoắt mặc tí quần áo như thế mà còn chạy đi đâu được nhỉ? Ngoài phòng lạnh thế cơ mà.
Thư phòng không đóng cửa, ánh đèn chiếu sáng ra ngoài hành lang.
Thời Thanh Thu nở nụ cười rạng rỡ, đúng chuẩn là một người cuồng công việc.
Nàng nhẹ nhàng bước vào, vốn đã đi chậm lại còn bước trên mặt thảm nên tiếng vang rất nhỏ.
Người kia đang cúi đầu viết chữ, từ góc độ của nàng nhìn sang, hình dáng sườn mặt được ánh đèn phác họa mà trở nên nhu hòa, có thể gọi là cảnh đẹp ý vui.
“Khinh Hàn, cậu đang viết gì thế?”
Ban đầu chỉ là nói chuyện bình thường như Ôn Khinh Hàn lại giật mình ngẩng đầu lên. Thời Thanh Thu có thể thấy rõ sự bối rối trong mắt cô, thậm chí còn nghe được cô hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng gập laptop lại, kéo ngăn tủ ra để vào rồi đóng “ầm” một tiếng.
Có một vài thứ giấu đã lâu, dù cho cô rất thẳng thắn, dù cho cô biết rõ không có gì là không thể lộ ra nhưng từ đầu đến cuối cô đều có thói quen đặt nó trong tối, khiến cô vô thức từ chối lộ ra ánh sáng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ý cười của Thời Thanh Thu đọng lại hỏi cô: “Sao thế? Đó là gì vậy?”
“Không có gì, lần trước cậu từng thấy rồi, mình viết tùy tiện gì đó thôi.” Ôn Khinh Hàn miễn cưỡng trấn định, ánh mắt không khỏi trốn tránh.
Nếu như là thật tình thì Ôn Khinh Hàn sẽ không lập tức giải thích một cách hấp tấp như thế được.
Thời Thanh Thu nhận ra từ lúc đó cho tới nay, Ôn Khinh Hàn đã quen dần để nàng dung nhập vào trong cuộc sống của cô. Có lẽ bình thường không dễ phát hiện ra, một khi có gì không hợp lý hoặc là nàng muốn nhớ lại thứ gì đó thì chỉ tùy tiện một chút là đã thấy rõ hoặc phân biệt ra được.
Giống như nàng đã quen ăn kẹo bông của cửa tiệm ở quảng trường Thời Đại, nếu một ngày nào đó nàng ăn của tiệm khác, hai loại đều cùng ngọt như nhau nhưng nàng vẫn có thể phân biệt rõ được đó không phải là của cửa tiệm nàng yêu thích.
Nàng cắn môi, cố đè xuống một tia nghi hoặc và cảm giác mất mát sau khi bị giấu giếm, trên mặt lộ ra ý cười, giọng nói lại hơi thấp: “Vậy mình đi tắm đây, mình quên một chút đồ nên ra đây, tiện thể xem xem sao cậu lại không có ở trong phòng.”
Lúc Thời Thanh Thu quay đi, đôi mắt Ôn Khinh Hàn run rẩy, nhìn nỗi mất mát mà Thời Thanh Thu cố gắng che giấu, trái tim cô như bị ném vào trong thâm cốc.
Trên người Thời Thanh Thu vẫn đang mặc cái áo sơ mi mà hai người đi mua chung, đây là vợ cô chứ không phải là người ngoài.
Ôn Khinh Hàn đột ngột đứng lên, cất bước đi qua, vươn tay kéo Thời Thanh Thu lại. Cô gục đầu xuống, lạc giọng thẳng thắn: “Thanh Thu, mình nói dôi, đó là nhật ký của mình. Là nhật ký mà mấy năm qua mình vẫn luôn viết, từ lúc học đại học tới giờ, có đôi khi mình không viết rất nhiều ngày, hôm nay đột nhiên muốn ghi chép lại những chuyện của chúng ta trong khoảng thời gian này nên thừa dịp cậu đi tắm đẻ viết.”
Thời Thanh Thu hiếm khi sững sờ, hai tay lập tức phủ trên mu bàn tay cô, quay sang dùng gò má dụi lên chóp mũi Ôn Khinh Hàn, buồn cười nói: “Vậy cậu căng thẳng như thế làm gì? Mình còn tưởng là cậu có người khác ở ngoài, sợ mình biết đấy.”
Ôn Khinh Hàn im lặng một hồi, chân thành nói: “Mình chỉ có một mình cậu.”
Thời Thanh Thu buông cánh tay cô ra, quay sang trấn an: “Được rồi cán bộ kỳ cựu, mình biết rồi, khi nãy mình đùa thôi. Cậu chưa viết xong thì cứ viết tiếp đi, mình đi tắm đây.”
Ôn Khinh Hàn nhìn ánh mắt ôn nhu và tin tưởng của nàng, chậm rãi tới gần nói: “Là mình suy nghĩ quá nhiều chứ thật ra không có gì to tát cả.”
Cô hơi dừng lại rồi trịnh trọng khẽ nói: “Mình không có gì mà phải giấu giếm cậu cả, nhưng trong đó có quá khứ của mình, có tất cả những suy nghĩ của mình lúc cậu ra ngoài làm việc. Vậy nên nếu cậu có xem thì đừng để mình biết.”
Suy nghĩ khi đó…
Trong lòng Thời Thanh Thu lập tức đau xót, nàng cũng không hy vọng Ôn Khinh Hàn sẽ nhớ tới nữa, cũng không muốn bỏ lỡ quá khứ của Ôn Khinh Hàn. Nàng áy náy, hối hận, tất cả đều đến từ những sơ sẩy của mình đối với Ôn Khinh Hàn trong mấy năm qua.
Nghĩ đến lúc Ôn Khinh Hàn dùng từng câu từng chữ khi chép lại mấy chuyện kia, trái tim nàng đau đến mức khiến nàng không nói nên lời.
“Được.” Nàng vẫn đáp ứng, nàng không nỡ từ chối bất kỳ lời thỉnh cầu nào của Ôn Khinh Hàn, nàng sờ lên mặt Ôn Khinh Hàn, lo lắng dặn dò: “Vậy cậu về phòng sớm chút, thư phòng lạnh, coi chừng lạnh đấy.”
“Được rồi, cậu đi tắm rửa đi.” Khóe môi Ôn Khinh Hàn chậm rãi nở nụ cười.
Ôn Khinh Hàn dõi mắt nhìn Thời Thanh Thu ra khỏi thư phòng, quay lại ngồi trước bàn làm việc, tảng đá lớn nặng nề treo trong lòng nhiều năm như đã rơi xuống, ngay cả hô hấp cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô lấy quyển nhật ký ra, lật đến chỗ khi nãy, nâng bút viết xuống một câu cuối cùng: “Điều mình muốn hoàn thành nhất chính là bám theo cậu cả đời, cho cậu an tâm.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)