Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 75

1226 0 8 0

Tình cảm chôn sâu trong lòng và sự kiên trì mà Kỳ Duyệt dùng để dựng thành phòng tuyến lập tức sụp đổ, tất cả lời nói và lời giải thích về lý do năm đó nhất định phải rời đi mà cô ấy đã chuẩn bị tỉ mỉ cũng hóa thành tro bụi ngay giây phút này.

Nước mắt chảy xuống từ hốc mắt đỏ bừng của Kỳ Duyệt, hai cánh tay cô ấy vẫn luôn nắm chặt tay Thời Thanh Thu chợt bị nàng đẩy ra, vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ đứng đó.

Vì để chặt đứt tất cả hy vọng của cô ấy nên Thời Thanh Thu lại nói tiếp: “Tôi rất hài lòng với hiện tại, tôi và Khinh Hàn đang rất vui vẻ, mỗi ngày đi cùng cậu ấy mới là cuộc sống mà tôi muốn. Tôi không muốn có bất kỳ sự thay đổi nào, cũng xin cô đừng tới làm phiền chúng tôi nữa.

Hai mắt Kỳ Duyệt rưng rưng mở to, cuối cùng khó mà tin nổi nghe tiếng trái tim mình vỡ vụn tan biến không còn chút mảnh vỡ nào. Cô ấy thu hai tay lại nắm chặt thành quyền, cơ thể run rẩy không có bất kỳ thứ gì để dựa vào giống như lá rụng trong gió, cô ấy vẫn đang nhìn Thời Thanh Thu nhưng đôi mắt đã bị nước mắt làm nhòe tới mức hoàn toàn không nhìn rõ được đường nét gương mặt của Thời Thanh Thu, chỉ có điều cô ấy vẫn không rời khỏi đó.

“Cậu thích cậu ta không? Mình muốn nghe lời nói thật, là một lời thật lòng không bị bất kỳ suy nghĩ nào chi phối.” Giọng Kỳ Duyệt khàn vô cùng, cô ấy bình tĩnh hỏi câu này nhưng vẫn không che giấu nổi nỗi cô đơn trong câu hỏi.

Thời Thanh Thu nhìn thẳng vào cô ấy, không hề né tránh chút nào: “Nếu đã vậy thì cô chắc chắn cô muốn nghe đáp án của câu hỏi này chứ?”

Kỳ Duyệt cười, cười trong nước mắt. Cô ấy mặc cho nước mắt rơi xuống nhưng vẫn không hề quan tâm, khẽ cười một tiếng run rẩy không ngừng. Tiểu Mạc đang đứng gần đó trông coi không cho người ta tới gần nhanh chóng chạy tới đỡ Kỳ Duyệt, tập trung đỡ cơ thể bất lực của Kỳ Duyệt.

Thời Thanh Thu không đành lòng nhìn nữa, nàng đang định đi thì Kỳ Duyệt chợt thấp giọng nói: “Thanh Thu, mình phải đi rồi.”

Thời Thanh Thu kinh ngạc quay lại nhìn cô ấy, cánh môi khẽ mấp máy nhưng cũng không nói gì.

“Lần này mình quay về là vì phát triển thị trường trong nước nhưng mình đã ở lại đây làm trễ nải qua nhiều thời gian, có rất nhiều chuyện phải làm nhưng vẫn chưa làm. Vậy nên mình phải đi làm chuyện mình cần làm, sau đó lại quay về trường học thăm hỏi thầy cô một chút.”

Kỳ Duyệt hy vọng lúc Thời Thanh Thu nghe thấy mình nói phải rời khỏi thành phố S thì trừ kinh ngạc ra nàng sẽ có thêm một chút cảm xúc khác, chỉ cần một chút nhỏ nhoi như vậy thôi thì cô ấy sẽ dấy lên được ngọn lửa can đảm để ở lại vì Thời Thanh Thu. Nhưng mà không có, không có một chút gì cả.

Cô ấy chỉ nhìn thấy nàng kinh ngạc, trừ cái đó ra thì không có thêm cảm xúc gì cả, ít nhất thì cảm xúc mà cô ấy muốn nhìn thấy cũng không xuất hiện trong mắt Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu bình thản nói: “Ừ, như vậy rất tốt.”

“Cậu không có điều gì muốn nói với mình à?” Giọng Kỳ Duyệt rất nhẹ mang theo sự chân thành, mang theo sự đau khổ.

Thời Thanh Thu vẫn luôn không thể nhẫn tâm quá mức, nàng không thể nào biến bản thân trở thành người tổn thương người khác không chớp mắt như vậy, vì thế nàng chỉ lắc đầu: “Những gì tôi muốn nói thì mấy ngày qua tôi đã nói hết với cô rồi, khi nãy cũng đã nói lại một lần nữa, cô nhớ kỹ là được rồi.”

Kỳ Duyệt nở nụ cười tự giễu, giọng khàn khàn, Thời Thanh Thu cũng không ở lại nữa mà cất bước rời khỏi xó này.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Kỳ Duyệt cảm thấy mùa hè lạnh như thế, còn lạnh hơn cả mùa đông, thật sự giống như có lưỡi băng đang rạch trên người Kỳ Duyệt, rạch ra máu còn chưa đủ trả lại phải làm cho da tróc thịt bong, muốn để cho máu chảy khô.

“Kỳ tổng, chúng ta trở về thôi, chị cần nghỉ ngơi.” Tiểu Mạc khẽ nói, cô ta sợ giọng mình hơi lớn muốn chút là người này sẽ hoàn toàn vỡ nát.

“Không, tôi vẫn phải đi nói với đạo diễn Lê một tiếng, cô đỡ tôi một lát đi, một lát thôi là được rồi…” Kỳ Duyệt hít mũi một cái, giọng nói đã vô cùng khàn, cô ấy giơ tay lau nước mắt rồi ngửa đầu nhìn trời.

Kỳ Duyệt vẫn nhớ rõ năm đó, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Thời Thanh Thu đã rất thích cô gái dịu dàng thiện lương này rồi, cảm giác thích đó vẫn chưa phải là thích đến tận xương như sau này mà là một loại trông chờ, hy vọng và trái tim sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu khi nhìn thấy người này.

Cô ấy ngày càng muốn gặp được Thời Thanh Thu, cô ấy dùng trăm phương ngàn kế để hỏi xin nick wechat của Thời Thanh Thu, tốn hết tâm tư chen chúc trong đám người để lên được hàng đầu, được đứng trước mặt Thời Thanh Thu. Lúc trước cô ấy cũng không có nhiều hy vọng xa vời như thế, cô ấy chỉ muốn làm quen với Thời Thanh Thu, có thể làm một người bạn là đã tốt lắm rồi.

Nhưng một khi trong lòng được thỏa mãn thì con người ta sẽ được voi đòi tiên.

Kỳ Duyệt đã không còn thỏa mãn với việc chỉ làm bạn, lúc cô ấy cảm giác được Thời Thanh Thu cũng thích ở chung với mình, Kỳ Duyệt đã dùng toàn bộ can đảm cũng chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị từ chối mà nhón chân hôn lên đôi môi mình đã mong nhớ ngày đêm kia.

Điều khiến cô ấy vui mừng chính là Thời Thanh Thu cũng đáp lại cô ấy. Từ ngày đó trở đi, cô ấy cảm thấy cuộc sống mình bình thản sáng ngời, Thời Thanh Thu chính là động lực để cô ấy vươn lên.

Kỳ Duyệt vẫn luôn biết Thời Thanh Thu thu hút người ta cỡ nào nhưng từ giây phút hai người nói rõ tình cảm cho nhau thì người này đã thuộc về cô ấy rồi. Kỳ Duyệt thích Thời Thanh Thu nói chuyện này cho bất kỳ ai nhưng không hề nghĩ rằng ngay cả Ôn Khinh Hàn lớn lên với Thời Thanh Thu từ nhỏ cũng sẽ cảm mến nàng.

Ngày đó trong tiệm tạp hóa, Thời Thanh Thu dẫn theo Ôn Khinh Hàn tới, giọng nói mang theo vẻ vui mừng giới thiệu với Ôn Khinh Hàn: “Khinh Hàn, đây là Kỳ Duyệt, bạn gái của mình. Hai người đã từng gặp nhau rồi đó, cậu có nhớ không?”

Kỳ Duyệt mỉm cười chào hỏi Ôn Khinh Hàn: “Chào cậu, lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau rồi, mình có thể gọi cậu là Khinh Hàn giống Thời Thanh Thu không?”

“Chào cậu.” Cả người Ôn Khinh Hàn đều tản ra một luồng khí lạnh, cô hờ hững nhìn cô ấy một cái sau đó hỏi Thời Thanh Thu: “Mình chỉ có một tiếng rảnh thôi, cậu muốn ăn bao lâu?”

Bầu không khí sinh động lúc đầu lập tức hạ xuống, Thời Thanh Thu dàn xếp cho Kỳ Duyệt: “Đừng lo, Khinh Hàn đều như vậy đó, cậu ấy không thích nói chuyện với người lạ, sau này gặp nhiều là được rồi.”

“Không sao đâu, thức ăn sắp lên rồi, mọi người ngồi xuống đi, đừng đứng nữa.” Kỳ Duyệt cố nở nụ cười.

Cô ấy nhìn thấy trong mắt Ôn Khinh Hàn lóe lên một tia đau đớn rồi biến mất. Hóa ra Ôn Khinh Hàn vẫn luôn thích Thời Thanh Thu, nếu không phải lần này đã đủ đau đớn thì có phải chăng ánh mắt Ôn Khinh Hàn vẫn sẽ mãi không có chút dao động nào không?

Sau này tình cảm của cô ấy và Thời Thanh Thu ngày càng tốt hơn, sau đó nữa là cô ấy tự tay vứt bỏ chút tình cảm này. Kỳ Duyệt tự cho rằng mình đang bảo vệ Thời Thanh Thu, không cho bất kỳ nhân tố hỗn độn nào chen vào tình cảm giữa hai người nhưng cô ấy thật sự không biết rằng lúc cô ấy đưa ra quyết định này thì cô ấy đã mất đi Thời Thanh Thu rồi.

Thời Thanh Thu quay về studio, một lát sau đã nhìn thấy Kỳ Duyệt tới chào tạm biệt ltl. Đúng thế, nàng biết đó là tạm biệt, nàng nhìn thấy Kỳ Duyệt mỉm cười trò chuyện với ltl, gương mặt cô ấy đã khôi phục lại vẻ tự nhiên thường gặp trong mấy ngày qua, cả người đều toát ra vẻ ung dung bình tĩnh của một thương nhân bày mưu lập kế. Giữa hai người giống như đã cách xa nhau hàng ngàn dặm, người trước mặt cũng không còn là cô gái đơn thuần vô hại khi trước nữa, nàng chợt cảm thấy không thể hiểu nổi người này, hoặc nói là lúc trước nàng cũng chẳng hiểu được bao nhiêu.

Buổi tối Thời Thanh Thu quay về khách sạn đuổi Dương Hiểu quay về phòng nghỉ ngơi, nàng vừa gõ cửa chẳng được bao lâu thì Ôn Khinh Hàn đã nhanh chóng đi ra mở cửa.

Hôm nay Ôn Khinh Hàn tắm rửa xong mặc một cái áo may ô màu trắng thuần phối với quần đùi màu đen, da thịt trắng nõn như viên ngọc trắng ấm nhuận. Lúc cô bước đi, đường cong đôi chân dài thẳng tắp xinh đẹp trông bớt đi vẻ hờ hững thường ngày, có thêm một chút hương vị thanh xuân.

Nàng nhìn thấy bóng dáng thon gầy mạnh mẽ trước mặt mà trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng thay giày cao gót rồi đuổi theo bước chân của Ôn Khinh Hàn, khẽ cười nói: “Khinh Hàn, tối nay cậu làm gì thế? Có gì vui kể mình nghe với được không?”

Ôn Khinh Hàn quay lại nắm tay nàng, hiếm khi nói kiểu úp mở khiến nàng tò mò: “Sang đây với mình.”

“Hả? Gì mà thần bí thế?” Thời Thanh Thu tò mò hỏi.

Ôn Khinh Hàn kéo nàng tới cạnh bàn làm việc mấy ngày qua của cô, bên trên có một cái bình như là bình giữ nhiệt. Ôn Khinh Hàn vặn nắp bình đưa tới trước mặt Thời Thanh Thu, hương cam chua ngọt và khí lạnh của đá xông thẳng vào mũi khiến người ta lập tức quên hết mệt mỏi cả ngày nay.

“Đây là nước cam hả? Mình cảm thấy không giống mấy loại nước ép trái cây đi mua bên ngoài…” Thời Thanh Thu bắt đầu hứng thú vừa cẩn thận hít sâu một hơi: “Mùi vị rất tươi mát giống như được ép trực tiếp từ quả cam ấy.”

“Cậu uống thử xem.”

Thời Thanh Thu vốn đã bị khơi sự thèm thuồng, cô vừa mới nhắc là nàng đã uống ngay một hớp. Trong nước trái cây chua ngọt hầu như toàn là phần thịt quả, hơn nước trong ly đã có bỏ đá từ sớm nên nước trái cây lạnh buốt vừa chảy vào trong cổ họng thì nàng đã cảm thấy toàn bộ thời tiết nóng bị kéo theo vào đều lập tức tan hết.

Nàng lại uống thêm một hớp nữa rồi kết luận: “Chắc chắn đây là nước ép tay, loại nước pha sẵn từ gói kia tuyệt đối không phải thế này.”

Ôn Khinh Hàn chỉ cong môi: “Cậu thích là được rồi.”

Cô nói câu này có ý gì thì không cần nói cũng biết, tâm trạng nhảy cẫng của Thời Thanh Thu lập tức bình tĩnh trở lại, là loại bình tĩnh đắm chìm trong sự ngọt ngào tận tim gan.

Nàng bưng ly bằng hai tay nhìn Ôn Khinh Hàn rồi nói: “Kỳ Duyệt sắp đi rồi, cậu ta nói là phải đi làm việc, có lẽ mấy ngày nữa sẽ rời khỏi đoàn làm phim thôi.”

“Ừ.” Ôn Khinh Hàn thờ ơ đáp lại: “Quyết định này đối với cậu ta hay đối với chúng ta đều được xem là chuyện tốt.”

Thời Thanh Thu thở dài ngồi xuống mép giường, lời nói tàn nhẫn lạnh lùng mà nàng dùng làm quà đáp lễ cho Kỳ Duyệt vẫn còn vang vọng trong đầu nàng, trong lòng nàng có hơi áy náy nhưng dựa theo tình huống khi ấy thì không thể không làm vậy được.

“Sao thế?” Ôn Khinh Hàn ngồi xuống mép giường với nàng, cùng nói chuyện với Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu lắc đầu, giọng nói nặng trĩu: “Hôm nay Kỳ Duyệt tới tạm biệt mình, mình có nói một vài câu muốn để cậu ta biết khó mà lui, cậu ta rất khó chịu. Mặc dù mình biết đây là chuyện phải làm nhưng mình vẫn cảm thấy có phải mình đã tàn nhẫn quá rồi không.”

Ôn Khinh Hàn khẽ ngước mắt lên, cô ôm vai Thời Thanh Thu, Thời Thanh Thu cũng theo bản năng của cơ thể mà dựa sát vào người cô.

“Thanh Thu, cậu không hề sai.” Ôn Khinh Hàn dùng gò má dụi lên tóc Thời Thanh Thu, ngón tay thon dài vén tóc nàng ra sau tai, giọng nói càng nhẹ bẫng: “Trên thế giới này không có ai là thiện lương hoàn toàn, nhất là trong mắt người ngoài. Bởi vì chỉ cần cậu làm chuyện gì chạm tới ranh giới cuối cùng của đối phương thì dù cho người đó không có nói ra mặt thì trong mắt của người đó, cậu đã không còn thiện lương nữa rồi. Đa số mọi người đều ích kỷ, mình và cậu cũng không ngoại lệ. Chúng ta đều có thứ mình muốn cũng có thứ mình muốn bảo vệ, mà khi những thứ này bị người ta ngấp nghé thì lời từ chối của chúng ta sẽ trở nên tàn nhẫn. Nhưng dù có tàn nhẫn thì mình vẫn muốn làm, còn cậu thì sao?”

Thời Thanh Thu nhắm mắt lại dựa vào Ôn Khinh Hàn khẽ cười một tiếng, nàng đặt cái ly trong tay lên tủ đầu giường rồi tới gần ôm eo cô, vùi đầu vào vai cô. Nàng cảm nhận được hơi thở mát lạnh trên người Ôn Khinh Hàn, còn cả mùi sữa tắm thơm ngát.

Chốc lát sau, Thời Thanh Thu thỏa mãn cười nhạo: “Cậu tàn nhẫn quá rồi, không ngờ người tàn nhẫn như vậy lại còn là một luật sư lớn nổi tiếng nữa chứ. Mình muốn đi tố cáo vạch trần cậu…”

“Vạch trần mình cái gì?” Ôn Khinh Hàn nâng mặt Thời Thanh Thu lên, đôi mắt đen nhánh dừng trên gương mặt ửng đỏ của Thời Thanh Thu: “Vạch trần mình dạy hư vợ mình à? Một mình mình tàn nhẫn còn chưa xong mà đã dạy hư một đại minh tinh họ Thời nổi tiếng thiện lương rồi hả?”

Trong giây phút đó Thời Thanh Thu nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh, chỉ một lần này, không vì người ngoài, không vì sợ hãi, không vì hoang mang mà chỉ đập vì Ôn Khinh Hàn.

“Khinh Hàn, hôm nay mình đã nói mình rất thích cuộc sống bây giờ, không muốn có bất kỳ sự thay đổi nào cả.” Nàng nỉ non với Ôn Khinh Hàn đang ở gần mình trong gang tấc.

“Mình rất thích câu này của cậu.”

Giọng của Ôn Khinh Hàn cực nhẹ kèm theo một ít tình cảm khó nói thành lời, lời nói vừa chui vào trong tai đã lập tức chui ngay vào lòng. Dường như trong giây phút này Ôn Khinh Hàn đã “hạ cổ” cho nàng khiến hô hấp của nàng và Ôn Khinh Hàn dây dưa cùng nhau, chưa hề phát hiện chính mình đã sắp thoát ra khỏi sự gò bó.

Ngón tay Ôn Khinh Hàn trượt từ khóe mắt Thời Thanh Thu xuống gương mặt rồi lại xuống bên môi, cuối cùng in một nụ hôn dịu dàng lên môi nàng. Thời Thanh Thu nắm chặt vạt áo của Ôn Khinh Hàn cảm nhận sự ấm áp trên môi, lông mi của nàng khẽ run lên, hô hấp dần dần trở nên vội vã.

“Thanh Thu, cậu không thích thế này à?” Ôn Khinh Hàn khẽ hỏi.

Thời Thanh Thu lắc đầu, nhịp tim càng đập nhanh hơn, Ôn Khinh Hàn lại nói: “Vậy là có thể tiếp nhận à?”

Mặt Thời Thanh Thu lập tức đỏ tới mang tai trông vô cùng xinh đẹp, nàng hơi đẩy Ôn Khinh Hàn ra rồi nhanh chóng đứng dậy không dám nhìn Ôn Khinh Hàn nữa, nói lấy lệ một câu: “Mình muốn đi tắm, hôm nay mệt quá, mình buồn ngủ rồi.” Sau đó nàng tìm quần áo của mình rồi chạy vào phòng tắm.

“Mình chờ cậu cùng ngủ.” Ôn Khinh Hàn hơi cất cao giọng, sau khi nói xong thì phía cửa nhà tắm mới vọng tới một tiếng đóng cửa khe khẽ.

Tiếng nước ào ào truyền ra từ nhà tắm, Ôn Khinh Hàn cầm ly nước cam kia lên khẽ vuốt lên thân ly, không nhịn được nở nụ cười.

Cô chưa bao giờ hy vọng xa vời là sẽ hoàn toàn thực hiện được mối tình này của bản thân, cô từng suy nghĩ rất nhiều lần, hầu như đều là cách xử lý khi thất bại. Cô nghĩ có lẽ mình sẽ hời hợt che giấu cũng từng nghĩ mình sẽ lạnh lùng bình tĩnh quay đi, sau đó hai người vẫn sẽ là bạn.

Cho tới bây giờ cô lại bắt đầu luống cuống tay chân vì vui vẻ, cô phải làm sao mới có thể làm Thời Thanh Thu hạnh phúc đây? Cô phải làm sau mới không khiến Thời Thanh Thu phải hối hận vì đã rung động với mình? Cô phải làm sao mới giúp cả đời này của Thời Thanh Thu không còn phải tiếc nuối nữa.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16