Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 125

1032 2 10 0

Ôn Khinh Hàn giật mình, nhìn biểu cảm của Thời Thanh Thu không giống như đang đùa.

Thời Thanh Thu ấm áp hòa nhã trước ống kính bây giờ đã không còn nữa chứ đừng nói tới dáng vẻ dịu dàng thân mật khăng khít ngày thường ở cùng cô.

Đi về từ chỗ này, bảy lần ngoặt, tám lần rẽ, hơn nữa còn phải đi qua một đoạn đường thật dài, nếu lái xe cũng phải mất vài phút, đi bộ chắc có lẽ phải mất nửa tiếng mới về tới nhà.

Ôn Khinh Hàn lại nhìn nàng một cái, sau đó nghe theo, cởi dây an toàn.

“Đem dù theo đi, ở ngoài đang mưa.” Thời Thanh Thu không nhịn được vẫn phải dặn dò một câu, mặc dù đã cố gắng giữ vẻ hờ hững nhưng không thể làm lơ sự lo lắng trong lòng.

“Được, mình sẽ về nhà nhanh thôi.” Ôn Khinh Hàn còn không quên bỏ lại một câu như thế rồi mới xuống xe.

Đóng cửa xe lại, Thời Thanh Thu bật cười nói nhỏ: “Đồ ngốc.”

Thời Thanh Thu về đến nhà, mở điều hòa để làm ấm nhà, sau đó chọn một cái váy ngủ rồi đi tắm rửa.

Chờ nàng tắm rửa xong Ôn Khinh Hàn vẫn chưa về tới nhà, nàng cầm máy tính bảng của Ôn Khinh Hàn, dựa vào thành ghế sô pha, để lộ đôi chân dài ngồi lướt weibo.

Đã lâu lắm rồi nàng không xem top tin weibo, gần đây đều là mấy tin lá cải không biết thực hư, không có gì hấp dẫn cả.

Tay nàng nhanh chóng lướt lên, vừa định tắt đi thì bị một topic weibo có độ hot tầm trung thu hút sự chú ý.

[Ôn Thất cp show tình cảm mãnh liệt! Gần đây có fan hâm mộ vạch trần họ đã gặp được Ôn Thất cp lúc trước cực hot trong ngày chiếu phim, hai người thực hư chơi cosplay tình thú, ăn mặc tươi mát xinh đẹp giống như sinh viên chưa trải sự đời. Mà điều khiến người ta kinh ngạc nhất là sau khi phim kết lúc, hai người hôn nhau nồng nhiệt trong góc tối, mức độ kích tình kia phải khiến fan hâm mộ đỏ mặt nóng tai…]

Khóe môi Thời Thanh Thu cố nhịn cười, mở ảnh chụp đính kèm xem thử.

Không thể không nói người chụp lén này tìm góc rất vi diệu, có một tấm là Ôn Khinh Hàn ôm eo hôn nàng thì bị chặn một tay lại, nhưng trông như thấy đang duỗi tay thò vào vạt áo.

Thời Thanh Thu tắt ảnh, lại bấm vào phần bình luận.

Nhiều khi khu bình luận của weibo còn đặc sắc hơn cả chính văn, quả nhiên đã có vài bình luận nổi bật.

[Tử Thư Khiêu Khiêu: Ôn Thất tuyệt đối là một đôi cp moe nhất mà tôi theo, cao lãnh cơ trí trung khuyển công x dịu dàng nhỏ bé quyến rũ thụ. Từ trong chương trình truyền hình thực thế lần trước là tôi đã nhận ra luật sư Ôn không thích nói chuyện rồi, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn luôn dõi theo Thanh Thu, trời ạ, ngọt chết mất thôi!!!]

[Diêm Tuyết Thần: Nhìn tư thế hôn này thì luật sư Ôn tuyệt đối là công, bình thường thụ đều sẽ ôm cổ công, sau đó giao cơ thể cho công muốn làm gì thì làm… [Tít] [Tít] [Tít] Micro và ánh đèn đừng chiếu qua đó, chẳng có chuyện gì đâu!]

[Xẻng xúc phân mèo vui buồn thất thường: Tôi cảm thấy Thanh Thu là công, cô ấy đè luật sư Ôn lên tường kìa, hơn nữa tay còn đỡ ót luật sư Ôn, rất rõ ràng là không muốn để luật sự Ôn bị đập vào tường mà. Tâm lý này rõ ràng là đang che chở cho vợ mình, từ một mức độ nào đó mà nói thì người có hành vi bảo vệ vợ thế này sẽ mạnh mẻ hơn một chút.]

[Sy3327: [Khó hiểu] Tại sao cứ nhất quyết phải chia công thụ thế? Tôi thấy hai người này là hỗ công đó, một người tự giác bảo vệ đối phương, một người cả người và tim đều tiến vào trạng thái yên lòng ỷ lại, như thế moe lắm mà, luật sư Ôn cao lãnh lại mềm mại trước mặt Thanh Thu, cảm giác rất đáng yêu.]

[Mèo con: [Cũng không đơn giản] Đúng là ngây thơ đến mức đáng yêu, Thanh Thu đè luật sư Ôn nhưng cứ ở trên thì nhất định là công à? Mấy người e là chưa từng thử mấy tư thế khác ngoài tư thế truyền thống rồi.]

Tại sao hôn có cái thôi mà cũng thảo luận ra được nhiều thứ thế này nhỉ…

Thời Thanh Thu bất đắc dĩ tắt phần bình luận, tiện tay lướt thêm một chút rồi thoát khỏi app.

Đúng lúc đó cửa nhà có tiếng vang rất nhỏ.

Nàng biết Ôn Khinh Hàn về tới rồi, sắc mặt cũng nhạt đi vài phần, thoát khỏi weibo, không yên lòng bấm vào phần mềm video.

Ôn Khinh Hàn thấy Thời Thanh Thu đã tắm xong, sợ mình lây hơi lạnh bên ngoài cho nàng nên cởi áo khoác trước, sau đó nhẹ nhàng bước qua ngồi xuống cạnh nàng.

“Thanh Thu, cậu muốn ăn táo không? Mình gọt cho cậu.” Thật lâu sau Ôn Khinh Hàn mới bật thốt ra được câu này.

“Không ăn, mình đánh răng rồi.” Thời Thanh Thu cười một tiếng, quay sang nhìn cô: “Mình cho cậu thời gian suy nghĩ rồi, luật sư Ôn, cậu đã nghĩ ra được mình sai ở đâu chưa?”

Ôn Khinh Hàn gật đầu một cái, Thời Thanh Thu nhíu mày không lên tiếng, chờ câu tiếp theo của cô.

“Có phải vì tối qua cậu gọi điện thoại cho mình, mình không tới ngay…” Ôn Khinh Hàn cúi đầu xuống, lông mi rũ xuống tạo thành một bóng râm hình cung xinh đẹp: “Mình không nghĩ gì nhiều, tại vì lúc đó cậu vẫn luôn bảo mình nằm xuống…”

“Ôn Khinh Hàn, trong lòng cậu mình chính là người như vậy hả?” Thời Thanh Thu ném máy tính bảng qua một bên, tức tới mức đánh vào một khoảng không, chống người lên nói với cô: “Mình nói cậu đi cậu thì là bảo cậu đi ngủ, mình có từng nói dỗi với cậu bao giờ chưa?”

Ôn Khinh Hàn ngước mắt lên: “Nhưng trừ chuyện này ra thì mình thật sự không nghĩ được chuyện nào nữa.”

Cơn tức trong bụng Thời Thanh Thu bị nghẹn lên tận cổ họng, Ôn Khinh Hàn vẫn định giấu giếm tới cùng, hoặc có thể nói là cô đã quen im lặng rồi.

Thời Thanh Thu mang dép đứng dậy, liếc Ôn Khinh Hàn một cái, vừa nói vừa tiện thể nhắn nhủ: “Mình cho cậu thêm năm phút nữa, sau năm phút dù cho cậu có nhớ được hay không thì mình cũng không hy vọng giữa chúng ta còn có bí mật nào nữa.”

Trái tim Ôn Khinh Hàn run lên, tất cả những suy nghĩ đều rối thành một mớ chỉ, cô thậm chí còn không dám nhìn Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu đi rót một ly nước uống rồi lấy điện thoại ra lướt new feed, tóm lại là không nhìn Ôn Khinh Hàn.

Qua một hồi lâu sau, Ôn Khinh Hàn mới thấp giọng nói: “Thanh Thu, cậu đã biết rồi.”

Đây là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn, cô đã thông suốt rồi.

Thời Thanh Thu ném điện thoại về giường, chậm rãi đi qua, dừng bên cạnh sô pha, đứng trước Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn cũng không ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt đầu gối trông vô cùng căng thẳng.

“Có phải cậu cho rằng mình sẽ như cậu, cả hai ngầm hiểu, không nói tới chuyện hôm qua không? Giống như cậu nghĩ đấy, trong sinh mệnh của mình không có bất kỳ nuối tiếc nào, chuyện này lại trở thành bí mật của hai chúng ta. Hoặc có thể nói là cậu thậm chí sẽ cảm thấy mình không đoán ra được cậu đã từng trở về, mình lại vì đột nhiên biết được mấy chuyện xưa kia rồi quên cậu là một người thế nào. Thậm chí khi ăn cơm cậu còn muốn chờ mình ngồi xuống rồi mới cùng động đũa, cậu như vậy sẽ lề mề tới mức điện thoại hết pin cũng không gọi được cho mình một cuộc điện thoại ư?”

Đôi mắt Thời Thanh Thu ửng đỏ, trong lòng vừa ngọt vừa đắng, ngọt là từng giây từng phút giữa cả hai, đắng là tình yêu thầm không thấy mặt trời của Ôn Khinh Hàn trong bảy năm qua.

“Ôn Khinh Hàn, những chuyện và người không liên quan tới mình, mình hoàn toàn không muốn nghĩ tới. Đồ không ăn được thì vứt đi là được, mình không muốn nghiên cứu tìm hiểu xem rốt cuộc tại sao nó lại không ăn được, mình không cần hoàn mỹ như vậy.”

Ôn Khinh Hàn cắn môi, một ít tóc đen tản xuống che đi gương mặt của cô.

“Thứ duy nhất mình cần là cậu đặt mình trong lòng.”

Thời Thanh Thu ngồi xổm người mặt cô, vươn tay nâng mặt cô lên, lạc giọng nói: “Cái mình cần là ngày hôm qua cậu không mảy may do dự đi thẳng tới, cùng đối mặt với mình, cùng về nhà với mình. Mình cần là cậu có thể hiểu rõ, trừ cậu ra thì mình không có hứng thú tìm hiểu bất kỳ ai cả.”

Ôn Khinh Hàn nhẫn nhịn quá lâu, từ đầu tới giờ cô chưa từng suy nghĩ chuyện nào cho bản thân mình cả.

Cô muốn cho Thời Thanh Thu hạnh phúc, dù cho không phải mình cũng không sao. Cô muốn ôm Thời Thanh Thu vì muốn cho Thời Thanh Thu nơi dựa vào và bảo bọc nàng. Cô muốn để Thời Thanh Thu không còn tiếc nuối nữa nhưng nhất thời lại không suy xét tới chuyện Thời Thanh Thu hoàn toàn không có những suy nghĩ đó.

“Xin lỗi…” Ôn Khinh Hàn chống khuỷu tay lên đầu gối, vùi mặt vào lòng bàn tay, bả vai run lên: “Mình chỉ không muốn để sự kiện kia tồn tại mãi trong lòng cậu, không muốn để khi cậu vô tình nhớ lại sẽ cảm thấy đó là lỗi của mình, vì vậy mới muốn để cậu nghe cậu ta nói hết…”

“Cậu là đồ ngốc à?” Thời Thanh Thu lập tức ngồi xuống cạnh cô, dùng sức cắn môi ôm chầm cơ thể cô, nâng mặt cô lên: “Mình nào có tinh lực suốt ngày nghĩ tới mấy chuyện chẳng liên quan gì tới chúng ta chứ? Mình hoàn toàn muốn nghĩ cũng không nghĩ nổi, lùi lại một ngàn bước mà nói thì dù có nghĩ tới cũng chỉ như ăn cơm uống nước bình thường thôi.”

Ôn Khinh Hàn cúi đầu, trong mắt có một vệt nước, chỉ nhìn thôi đã khiến trái tim Thời Thanh Thu đau đớn.

Thời Thanh Thu đau lòng hôn lên mắt Ôn Khinh Hàn một cái, yêu thương hòa tan cơn giận, có một giọt nước mắt lăn xuống trên mặt nàng, nàng hơi nghẹn ngào nói: “Mình không cần cậu suy nghĩ cho mình nhiều như thế, cậu bá đạo một chút được không? Mình là vợ cậu, với mình mà nói thì cậu là quan trọng nhất, chỉ cần có cậu là đủ rồi.”

“Thanh Thu, mình…” Hốc mắt Ôn Khinh Hàn vừa nóng vừa lạnh, mi mắt ướt át, đôi môi mím lại, cô rất muốn nói thật sự xin lỗi.

Thời Thanh Thu lại chống lên trán cô, lẩm bẩm hỏi cô: “Cậu nhịn nhiều năm như vậy vẫn chưa đủ à?”

Cả người Ôn Khinh Hàn run lên, ngước mắt nhìn Thời Thanh Thu, sự ăn ý lâu ngày khiến cô thấy ánh mắt Thời Thanh Thu không giống đang ám chỉ.

Cô cố gắng che giấu quá khứ, khoảng thời gian mờ mịt kia và cả những tâm tư ẩn sâu trong lòng.

Thời Thanh Thu biết, nàng biết hết.

“Không phải mình muốn giấu cậu…” Ôn Khinh Hàn cắn môi, đôi mi dài rung động, trong mắt như một con suối trong: “Lúc trước thì không cần nói, ngày hôm qua… Mình thừa nhận mình đã suy nghĩ rất nhiều. Mình đi lấy quà định tặng cho cậu, muốn tạo cho cậu một bất ngờ, muốn cho cậu một sinh nhật vui vẻ nhưng lúc mình nhìn thấy cậu ta, dù thế nào mình cũng không dám cược…”

Cô nhìn thẳng vào Thời Thanh Thu, trong mắt có vệt nước nhấp nhô: “Mình sợ cậu thật sự sẽ nhớ tới, mình sợ nếu như bỏ lỡ lần này thì sẽ mãi mãi trở thành tiếc nuối của cậu. Thanh Thu, đời người chỉ có một lần, mình không muốn…”

Chính vì đời người chỉ có một lần nên cô mới phải chú ý từng bước đi như vậy, phải suy nghĩ thật kỹ cho từng quyết định của mình, phải nghĩ rất nhiều lần. Nhưng cô lại phạm vào lỗi sai nhỏ nhặt nhất, bây giờ Thời Thanh Thu nào còn dùng lý trí phân tích suy nghĩ của cô được nữa?

Giống như Thời Thanh Thu đã nói, nàng không có thời gian nghĩ tới mấy chuyện râu ria không liên quan này, cho dù nghĩ tới thì cũng không nghĩ nhiều, càng chưa nói tới việc nó trở thành một khúc mắc. Thứ nàng không quan tâm thì đương nhiên sẽ không bằng một hạt tro bụi.

Trong lòng Thời Thanh Thu từ đau khổ trở thành đau xót, kèm theo sự ngọt ngào lúc trước, giọng nói cũng mềm mại hơn: “Vậy nên Ôn bảo bối, bây giờ cậu đã biết sai chưa?”

Đôi mắt Ôn Khinh Hàn ẩm ướt, nhìn nàng gật đầu liên tục, biên độ từ nhỏ thành lớn: “Mình biết sai rồi…”

“Vậy quà của mình đâu?” Thời Thanh Thu nở nụ cười lau nước mắt cho cô.

Luật sư Ôn cao lãnh thế nào thì chẳng phải vừa tới chỗ cô đã biến thành đồ ngốc vô cùng đáng thương ư?

Ôn Khinh Hàn hơi ngơ ngác, sau đó cũng lau mắt mình một chút, đứng dậy nhanh chân đi tìm áo khoác của mình, lấy một cái hộp nhung trong túi ra.

Thời Thanh Thu mỉm cười, đứng dậy tới gần cô: “Đây là gì thế?”

Ánh mắt Ôn Khinh Hàn dừng trên phần xương quai xanh lộ ra của Thời Thanh Thu, trong đôi mắt mềm mại vẫn dư lại chút day dứt vừa rồi: “Là chuỗi xương quai xanh, mình đeo lên cho cậu.”

Chuỗi xương quai xanh tản ra ánh sáng dịu nhẹ được Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng đeo lên cho Thời Thanh Thu, cô khẽ nói: “Cậu đi soi gương xem có thích không.”

Thời Thanh Thu chắp hai tay sau lưng, chân vẫn bất động, dõi mắt trong trẻo nhìn cô: “Cậu không có gì muốn nói với mình à? Lúc nãy mình nói với cậu nhiều như thế mà cậu không có câu nào muốn nói với mình ư? Chỉ nhận lỗi thôi hả?”

Sao lại không có chứ?

Ôn Khinh Hàn nhớ lại sự ám chí lúc nãy của Thời Thanh Thu, còn cả câu nói lập lờ nước đôi kia nữa.

Thời Thanh Thu đang chờ, cô cũng đang chờ, chỉ có điều cô chờ rất lâu, thậm chí chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Đôi môi cô hé ra rồi lại khép vào, mấy lần như thế cũng không nói nên lời.

Thời Thanh Thu cười tít mắt, kiên nhẫn chờ cô.

“Có…”

Trong lòng Ôn Khinh Hàn tràn ngập dịu dàng như thể có một luồng can đảm vô hạn đột nhiên dâng lên trong lòng. Cuối cùng cô vươn tay nâng mặt Thời Thanh Thu lên, ngón tay tinh tế miêu tả gương mặt nàng, nhẹ nhàng đáp lại: “Mình yêu cậu, yêu cậu từ rất lâu rồi.”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16