Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 68

1201 0 10 0

Lại một lần nữa Ôn Khinh Hàn ý thức được Kỳ Duyệt không còn là cô gái ngây thơ của nhiều năm trước nữa. Phương pháp có thể đồng thời làm hai người cùng tổn thương, chính là khiến cho một trong hai người tự rời bỏ người còn lại.

Cách nghĩ của Kỳ Duyệt rất thông minh, khiến cho chính cô ý thức sâu sắc được bản thân cô không giúp ích gì cho sự nghiệp của Thời Thanh Thu, lại lợi dụng tình cảm của cô đối với Thời Thanh Thu, đưa Thời Thanh Thu đến bên cạnh cô ấy.

Có lẽ Kỳ Duyệt nghĩ việc này chỉ làm Ôn Khinh Hàn tổn thương, không biết nếu bây giờ Ôn Khinh Hàn chủ động đề cập tới chuyện Kỳ Duyệt có thể trợ giúp Thời Thanh Thu, đối với Thời Thanh Thu mà nói, đây chính là rời bỏ theo một ý nghĩa khác.

Ôn Khinh Hàn trầm tư hồi lâu ở trong phòng, ngoại trừ nghĩ đến chuyện không thể để cho Kỳ Duyệt đạt được ý định ra, trong khoảng thời gian ngắn, cô không thể nghĩ được cách gì. Cô phải làm như thế nào để bảo vệ sự nghiệp sắp bắt đầu của Thời Thanh Thu, lại nên làm như thế nào để phòng ngừa sự tình sẽ xảy ra theo như lời Kỳ Duyệt, cô hoàn toàn không rõ, bởi vì cô căn bản không biết.

Mãi cho đến tối hơn mười một giờ Thời Thanh Thu trở về, Ôn Khinh Hàn vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, ngọn đèn trong phòng khiến trên người của cô có một vòng sáng nhu hòa, cô lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, giống như còn có hương vị của gia đình.

"Khinh Hàn, mình về rồi nè." Thời Thanh Thu xách hai túi bánh trôi đi vào, mang theo thanh âm tình cảm nhẹ nhàng lẫn vui sướng: "A Hiểu mua hai phân bánh trôi, tôi nay ăn cơm cũng sớm, vừa lúc mình hơi đói bụng, hai người chúng mình ăn cùng nhau."

Ôn Khinh Hàn đứng lên đón nàng, thấy cảm xúc của nàng vui vẻ, mày hơi hơi giãn ra một chút, đưa tay đón lấy bát nhựa mà nàng đưa tới: "Mình vừa định gọi điện cho cô ấy hỏi các cậu khi nào thì trở về, sau đó đi mua về một phần bánh trôi, không nghĩ tới cô ấy đã nhanh hơn mình một bước."

"Ừ. . . . . ." Thời Thanh Thu vừa đem túi bánh trôi to đổ vào trong bát, vừa nói: "May mà cậu không mua, bằng không chúng mình liền ăn không hết. Này, thìa của cậu. . . . . ." Nàng nói xong, đem thìa đưa cho Ôn Khinh Hàn.

Hai người ngồi xuống, Thời Thanh Thu uống một ngụm nước đường, mặt mày tươi cười, lại múc một cái bánh trôi mập mạp thổi nguội.

Ôn Khinh Hàn hỏi: "Bụng của cậu còn đau phải không?"

Thời Thanh Thu khẽ lắc đầu, bởi vì cắn bánh trôi mà thanh âm có chút mơ hồ không rõ: "Không đau nữa, vừa rồi mình đem miếng dán giữ nhiệt dán ở phía trước nên không còn đau nữa . . . . . ."

Ôn Khinh Hàn lúc này mới nở nụ cười, cô không có muốn ăn, nhưng đang nhìn Thời Thanh Thu ăn. Cô từng nghĩ, chỉ cần Thời Thanh Thu vui vẻ, làm chuyện nàng muốn làm, đạt được điều nàng muốn, đó là nguyện vọng lớn nhất của cô, cho dù người mang tới hạnh phúc cho Thời Thanh Thu không phải cô.

Nhưng mà sau này cô mới biết được, bởi vì cô mà Thời Thanh Thu hạnh phúc, nàng mới có thể thật sự thỏa mãn, lúc trước nàng nhượng bộ và chịu đựng, không một lúc nào không tràn ngập  mất mác.

Thời Thanh Thu ngừng lại, cảm giác được Ôn Khinh Hàn có chút không thích hợp. Tuy rằng bình thường cảm xúc của Ôn Khinh Hàn cũng thản nhiên như vậy, thế nhưng dáng vẻ hiện tại, có loại cảm giác không thể nói thành lời, làm cho nàng cảm thấy tâm trạng của Ôn Khinh Hàn không tốt.

Ở chung lâu, đại khái là trực giác nói cho của nàng biết, hiện tại trạng thái của Ôn Khinh Hàn cũng không phải tính cách thường ngày, mà là trong lòng có việc. Nàng ngẩng đầu nhìn, trong ánh mắt của Ôn Khinh Hàn, không giống dáng vẻ lãnh đạm bình thường.

"Khinh Hàn, cậu làm sao vậy? Đã xảy ra việc gì sao? Là chuyện trong nhà hay chuyện ở công ty luật?" Thời Thanh Thu buông thìa hỏi.

"Không có gì, mình hơi không muốn ăn mà thôi, cậu ăn đi, nếu không đủ thì ăn cả phần của mình nữa." Ôn Khinh Hàn lắc đầu cười, đặt thì xuống rồi tựa về phía sau.

Thời Thanh Thu đương nhiên không tin, ngay cả câu trả lời của Ôn Khinh Hàn cũng rất kỳ quái, nàng đem ghế kéo lại gần bên cạnh Ôn Khinh Hàn, thân thiết nói: "Cậu đừng gạt mình, mình nhìn ra được là cậu khác thường, nói cho mình biết là chuyện gì."

Tính tình Thời Thanh Thu rất tốt, nhưng thời điểm cố chấp thì thật sự rất cố chấp, nếu không đã nhiều năm như vậy vì sao không bằng lòng gần gũi với ai.

Ôn Khinh Hàn do dự , buông xuống mi mắt, thật lâu sau lại nâng lên, trong mắt đã khôi phục  một mảnh trong vắt, cô cầm tay của Thời Thanh Thu trong tay, lời nói bình thản nhưng sâu bên trong lại cất giấu lo lắng: "Thanh Thu, cậu thành thật nói cho mình biết, mở phòng làm việc của riêng cậu có thể hay không có rủi ro? Có cái gì ... khó khăn không? Bạn bè của cậu có thể tựa vào được sao? Nếu có rủi ro, cậu đã nghĩ đường lui tốt chưa? Còn có. . . . . ."

"Được rồi, cậu hỏi nhiều như vậy vấn đề, trước tiên mình phải trả lời vấn đề nào?" Thời Thanh Thu bất đắc dĩ lấy tay che môi của cô.

Chính động tác này làm cho nàng cảm nhận được độ ấm trên môi Ôn Khinh Hàn, nhiệt độ ấm áp này tuyệt đối không phù hợp với người lãnh đạm như cô, nàng bỗng nhiên nghĩ muốn buông cũng không được, tiếp tục đặt như vậy cũng không được, nhất thời vẻ mặt có chút hứng thú không rõ.

Nàng cắn cắn môi, ngón tay nhẹ nhàng gấp khúc, nhưng mà không đợi nàng thu hồi, Ôn Khinh Hàn liền cầm tay nàng hơi nhấc ra một chút, hơi thở vương trên đầu ngón tay của nàng: "Còn nữa,mình có thể giúp được cậu chuyện gì không?"

Thân thể Ôn Khinh Hàn vốn dựa vào lưng ghế đều thẳng lên, còn hơi chút nghiêng về phía Thời Thanh Thu, hai lông mày đẹp như tranh xoắn vào nhau, thoạt nhìn cực kỳ lo lắng.

Khuôn mặt Thời Thanh Thu thoáng chốc liền đỏ, nàng cắn môi một chút, từ bị động thành chủ động nắm ngược lại tay của Ôn Khinh Hàn, nhẹ giọng trấn an nói: "Cậu đừng lo lắng, kế hoạch của mình rất được, mình không dám nói hoàn toàn không có rủi ro, nhưng tỷ lệ thất bại rất nhỏ."

"Mình không thể giúp cậu chuyện gì sao?" Ôn Khinh Hàn kiên trì hỏi.

Thời Thanh Thu cười lắc đầu, "Cậu cũng không hiểu biết chuyện này, phải giúp mình như thế nào? Nếu cần cậu, mình nhất định sẽ thương lượng cùng cậu."

"Vậy là tốt rồi, nhưng mà khi nào cậu có thời gian, đem tài liệu chuẩn bị mở phòng làm việc của cậu cho mình xem một chút." Ôn Khinh Hàn nhíu nhíu mày, không có hỏi, cũng tính toán rút tay về, nghĩ đến cô phải hiểu rõ quá trình thực hiện việc này.

Nhưng mà cô đột nhiên lo lắng, làm cho Thời Thanh Thu mở rộng tầm mắt.

Dựa theo tính tình của Ôn Khinh Hàn, trước đây khi nhắc tới chuyện này nếu có vấn đề gì thì cô nên phản ứng lúc ấy, như thế nào có thể tới tận bây giờ mới nghĩ đến nhiều vấn đề như vậy? Còn bộ dạng lo lắng như vậy.

Trái tim của Thời Thanh Thu bỗng nhiên đập mạnh, nàng bình tĩnh lên tiếng hỏi: "Khinh Hàn, cậu nghe được tin tức gì từ nơi nào phải không? Hay có ai đặc biệt nói gì với cậu?"

"Không có, mình chỉ là đột nhiên nhớ đến, trước đây không hỏi cẩn thận, cho nên hiện tại muốn hỏi một chút." Ôn Khinh Hàn cười nhạt một cái, nhưng mà cách nói như vậy, hình như cũng không thuyết phục được chính bản thân cô.

"Không có khả năng." Thời Thanh Thu quyết đoán phủ định, "Cậu căn bản không rõ ràng chuyện mở phòng làm việc cần phải làm những gì, hơn nữa nếu cậu cảm thấy được có vấn đề, từ lúc mình kể với cậu, cậu sẽ nghĩ đến, như thế nào có thể đến bây giờ mới phản ứng lại."

Có lẽ càng quen biết lâu, hai người càng hiểu nhau, cô khác thường như thế căn bản không qua được ánh mắt của Thời Thanh Thu.

Ôn Khinh Hàn trầm mặc , Thời Thanh Thu lại nhẹ giọng hỏi: "Là Kỳ Duyệt, đúng không?"

Ôn Khinh Hàn vẫn im lặng không nói, nhưng theo bản năng mà nhúc nhích ngón tay, hành động này không tránh được sự chú ý của Thời Thanh Thu, trong lòng Thời Thanh Thu ấm áp, vừa tức vừa buồn cười.

Nàng ngồi ở chiếc ghế tựa, thật sự rất gần Ôn Khinh Hàn, hơi thở của nàng nhẹ nhàng phảng phất trên khuôn mặt Ôn Khinh Hàn, "Đối với việc này, mình nói không có vấn đề, thì mình sẽ không lừa gạt cậu. Mình không phải đứa trẻ ba tuổi, bạn bè người nào có thể tin được, người nào chỉ là gặp dịp thì chơi, mình đều có thể nhận. Lùi một nghìn bước mà nói, cho dù mình thật sự mở phòng làm việc không thành công, thì mình cũng đã tính toán sẽ quay lại quỹ đạo ban đầu, đi làm luật sư.

Trong quá trình làm việc, mình sẽ dựa theo nguyên tắc của mình để thực hiện, cho nên cho dù thất bại , mình cũng vẫn là người mà cậu quen thuộc, không phải là một  diễn viên. Mình nói như vậy, cậu có thể hiểu được không? Luật sư Ôn anh minh thần võ."

Nàng nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói hơi mỉm cười. Ôn Khinh Hàn ngơ ngác một chút, giương mắt nhìn thấy nàng chuyên chú nhìn cô, cô cẩn thận cân nhắc ý tứ trong lời nói lúc sau của nàng, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Lúc này, vẻ mặt Thời Thanh Thu mới thả lỏng một chút, nhưng chuyện này cũng tuyệt không thể để phát sinh lần thứ hai, nàng thu lại ý cười, cường điệu nói: "Chuyện của mình, không ai so với mình chính mình rõ ràng hơn, mình cũng không cần người khác tới sắp xếp thay mình. Cho nên, Khinh Hàn, về sau không phải chính miệng mình nói cho cậu, cậu cũng không cần để ở trong lòng."

Ôn Khinh Hàn nắm tay vịn của ghế tựa, trong lúc nhất thời cô chỉ cảm thấy, Thời Thanh Thu rất ôn nhu, thậm chí bắt đầu an ủi ngược lại cô. Thời Thanh Thu vẫn luôn là một người có tính cách sáng sủa, ôn hòa với người ngoài, nhưng mà lúc này đây, cô cảm nhận được sự dịu dàng của Thời Thanh Thu đối với cô.

"Vậy cậu nói gì, mình đều có thể tín sao? Ý của mình là, không chỉ là chuyện này, còn có chuyện khác." Khóe môi Ôn Khinh Hàn khóe môi cong lên, nhưng sự mong đợi trong mắt càng nhiều hơn.

"Đương nhiên, mình nhất định sẽ không lừa cậu." Thời Thanh Thu không thể phủ nhận, giờ phút này trong lòng nàng đang vô cùng mềm mại.

Nàng ghé sát vào Ôn Khinh Hàn, lấy can đảm đưa tay sờ mặt Ôn Khinh Hàn, chứng kiến cô ấy biết vâng lời, tính tình dịu ngoan hiếm thấy, nàng không khỏi ôn nhu thì thầm nói: "Luật sư Ôn, mình đột nhiên cảm thấy được, cậu thật đáng yêu. . . . . ."

Tất cả tình cảm mềm mại và mơ hồ dường như đều dừng lại ở trong khoảnh khắc này, Ôn Khinh Hàn thản nhiên ngước mắt lên nhìn lướt qua khuôn mặt Thời Thanh Thu, thanh âm lãnh đạm lại vang lên: "Được rồi, mau ăn bánh trôi của cậu, chốc nữa nó sẽ lạnh ." Sau khi nói xong, cô quay sang chỗ khác, cầm lấy thìa bắt đầu ăn phần bánh trôi của mình.

Ở phía sau, Thời Thanh Thu bất tri bất giác nhớ lại phản ứng của chính mình, vừa rồi nàng làm cái gì, ngay lập thức hai má nóng lên. Mà Ôn Khinh Hàn chuyên chú ăn bánh trôi cũng cảm nhận được, lúc Thời Thanh Thu vuốt ve khóe mắt của cô, hai tai bị tóc che khuất cũng đã nóng lên .

Hiện nay, bộ phim《 Dã Quân Tuyệt 》chủ yếu quay diễn viên chính, phân cảnh của Cố Niệm và Hạ Hề Miểu, cho nên trên cơ bản từ sáng tới tối, diễn viên chính là Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý đều ngâm mình ở phim trường, có đôi khi phải thức đêm quay phim cũng không có gì ngạc nhiên.

Thời Thanh Thu ngoại trừ có thói quen trước khi quay phim sẽ cùng bạn diễn đối diễn ở bên ngoài, lúc ở một mình không có người quấy rầy, còn có thể im lặng nhắm hai mắt lại đợi một lát. Lúc này, trong đầu nàng dường như có một bức tranh, nàng sẽ tưởng tượng thấy hình ảnh trong cảnh diễn, chuẩn bị trước trạng thái tương ứng.

Kỳ Duyệt, Lục Hi và Lâm Minh Hiên tán gẫu xong, đi đến chỗ sáng sủa muốn tìm ghế để ngồi, thấy Thời Thanh Thu dựa lưng vào tường, cơ thể thẳng đứng, trên tay nắm chặt kịch bản, hai tròng mắt khép lại, khuôn mặt lịch sự tao nhã, thần sắc trầm tĩnh, cánh môi hơi hơi khép mở, như là đang đọc lời thoại.

Nàng vẫn dễ nhìn như vậy, giống như trong trí nhớ, tính tình cũng thiện lương như vậy, bất kể trên mạng đánh giá nàng như thế nào vẫn giống như ấn tượng của cô ấy.

Kỳ Duyệt dừng bước mà nhìn nàng, hy vọng thời gian có thể dừng lại, liền ngừng ở giờ phút này. Nhưng Thời Thanh Thu có cảm giác khó chịu rất nhỏ, cau mày trợn mắt nhìn.

"Thật có lỗi, mình qua đây để lấy ghế." Kỳ Duyệt cười, nhẹ giọng nói, trong nháy mắt kia, quá nửa sự bối rối đã bị nàng che dấu.

"Ừ." Thời Thanh Thu gật đầu đáp lại.

Hai người các nàng không thích hợp ở chung một mình, Thời Thanh Thu cất bước đi, lúc đi thoáng qua Kỳ Duyệt gọi nàng lại: "Thanh Thu, cậu muốn suy nghĩ một chút không, đầu quân vào công ty của mình?"

Thời Thanh Thu dừng bước, hơi hơi nghiêng người, khóe môi cong lên, "Cô có ưu thế  gì để cho tôi lựa chọn?"

Kỳ Duyệt quay lại, đi đến trước mặt Thời Thanh Thu, giọng nói lộ ra quan tâm: "Sản nghiệp của cha dượng mình ở trong nước trên cơ bản đều giao cho mình quản lý, trong đó có một công ty giải trí, so với công ty giải trí Tĩnh Dạ mà cậu đang trực thuộc cũng không thua kém, thậm chí hai năm gần đây còn có xu thế vượt qua Tĩnh Dạ.

Cậu có biết đi ra làm một mình có bao nhiêu khó khăn, mình hy vọng có thể che chở cho cậu. Hơn nữa nếu cậu nguyện ý, về mặt hợp đồng mình có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu. Cậu suy nghĩ một chút, được không?"

Trong lúc đó khoảng cách giữa hai người rất gần, tựa như trước kia giống nhau, bốn mắt nhìn nhau. Thời Thanh Thu còn có thể mơ hồ nhớ tới lúc trước, khi các nàng gần như vậy, nàng có thể dễ dàng ôm Kỳ Duyệt ôm vào trong lồng ngực, khiến cho hô hấp của cả hai giao hòa.

Nhưng mà hôm nay, nàng cảm giác được cảm xúc xa lạ mãnh liệt từ trước đến này chưa từng có.

"Xin lỗi cô Kỳ, quyết định của tôi sẽ không thay đổi, cũng hy vọng cô không cần nhắc lại chuyện này." Nàng thản nhiên trả lời, vẻ mặt thậm chí không có chút gì biến hóa, rõ ràng khác biệt với thái độ ôn hòa của Kỳ Duyệt.

Kỳ Duyệt cười khổ, "Thanh Thu, cậu có thể gọi tên của mình, giống như trước vậy. . . . . ."

"Tôi nhớ rõ tôi đã nói rồi, tôi không thích nhắc tới chuyện trước kia, hãy xem như chúng ta vừa mới quen biết." Thời Thanh Thu quay đầu nhìn về phía khác, không muốn lại nhìn thấy Kỳ Duyệt.

Hiện tại, Kỳ Duyệt quen thuộc giống như một người bạn cũ, nàng rất rõ ràng, chỉ là quen thuộc, không phải rung động.

Tựa như cậu rất thích một món đồ chơi, mỗi ngày đều không thể không có nó, cho đến một ngày nó bị mất, tất cả cảm xúc đau buồn đều ập đến như mãnh thú và lũ quét, đến khi cậu không còn thích hay quyến luyến nữa. Mà khi nhìn thấy nó lần nữa, cậu ngoại trừ cảm giác quen thuộc và nhớ lại, thì không còn gì khác nữa.

"Được, chúng ta làm quen một lần nữa." Kỳ Duyệt có chút xấu hổ, nhìn thấy Thời Thanh Thu quay mặt đi.

Thời Thanh Thu tính toán xoay người đi, bỗng nhiên lại nhíu nhíu mày, thanh âm lãnh đạm: "Đúng rồi, tôi đã kết hôn, hy vọng cô có thể nhớ rõ điều này. Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, Khinh Hàn ở nơi đó, tôi cũng không muốn cô ấy bị quấy rầy."

Kỳ Duyệt ngơ ngác một chút, sau đó ánh mắt lộ vẻ nghiền ngẫm, "Sao  thế? Luật sư Ôn quay người đi liền nói cho cậu biết?"

"Cảm xúc của vợ của tôi không bình thường, tôi đương nhiên có thể nhìn ra được." Thời Thanh Thu lui về phía sau từng bước, kéo dãn ra khoảng cách với Kỳ Duyệt, theo sau thanh âm phai nhạt một chút mà nói: "Kỳ Duyệt, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, không nên ép tôi."

Nàng xoay người rời đi, Kỳ Duyệt theo sát vài bước, thanh âm chênh vênh mang theo chút không thể tin được: "Thanh Thu, cậu một chút cũng không thích mình  sao? Cậu thật sự không có chút tìm cảm nào với mình ư?"

"Thanh Thu, cậu đêm nay thật sự không thể đến ký túc xá tìm mình sao? Đêm nay các cô ấy cũng không ở đây nha, đến đây đi đến đây đi. . ."

Hình ảnh người con gái tươi cười giống như ánh nắng mặt trời ban mai năm đó và Kỳ Duyệt hiện tại trùng khớp với nhau, nhưng mà khi đó có rung động và quyến luyến, rốt cục thì mỗi ngày đều không có tin tức, theo thời gian tất cả cảm xúc đều tiêu tan, không còn tìm thấy dấu vết.

Trong lòng Thời Thanh Thu chua xót cùng thương cảm, nàng dừng bước một chút, cuối cùng không có quay lại.

. . . . . . . .

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16