Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 54

1195 0 10 0

Thói quen của Thời Thanh Thu là tham gia đoàn làm phim trước một tuần khi bắt đầu quay. Đầu tiên, là có thể vun đắp mối quan hệ với mọi người, thứ hai là có thể chấm dứt những xáo trộn bên ngoài và dành thêm một chút thời gian để làm quen với kịch bản.

Lần quay phim "Dữ Quân Tuyệt" này dự kiến ​​sẽ quay ở thành phố S, nơi có hơn chục danh lam thắng cảnh và căn cứ quay phim quy mô lớn. Chuyến đi từ thành phố B đến thành phố S sẽ mất khoảng hai giờ. Thời Thanh Thu dậy sớm kiểm tra lại hành lý, sau khi bữa sáng, nàng tạm biệt bố mẹ rồi xách vali ra ngoài.

Vừa lúc Ôn Khinh Hàn xuất hiện trong tầm mắt của nàng, thân ảnh cao lớn, lẳng lặng đứng đó, như thể thời gian vì cô mà ngừng trôi.

Thời Thanh Thu dừng lại một chút, đi đến bên cạnh cô, đặt quai xách vali vào lòng bàn tay cô, rồi lặng lẽ đi cùng cô đến cổng lớn Phượng Hoàng.

Mắt Ôn Khinh Hàn lạnh lẽo nhìn về phía xa, nhẹ giọng hỏi: "Ăn sáng chưa?"

Thời Thanh Thu mím môi, khóe môi kéo lên một nụ cười yếu ớt: "Ừm, sáng sớm đã ăn rồi, sau đó còn kiểm tra hành lý một lần nữa."

Ôn Khinh Hàn khẽ gật đầu, trong lời nói còn có một chút ý cười: "Kiểm tra kĩ là được, đừng để đến khách sạn thì quên này quên kia, mình không có thời gian gửi cho cậu đâu."

Thời Thanh Thu nheo mắt cười to: "Cho dù quên thứ gì thì cũng không để cậu gửi cho mình đâu, mình sẽ mua cái mới, sẽ nhanh hơn nhiều. Vì vậy, luật sư Ôn, xin đừng lo lắng một trăm hai mươi nữa."

“Vậy thì tốt.” Ôn Khinh Hàn liếc nhìn nàng một cái, trong mắt thoáng hiện một tia ấm áp.

Đi chưa được vài bước, Ôn Khinh Hàn nắm tay còn lại của Thời Thanh Thu, ngón cái vuốt ve lên mu bàn tay nàng.

Tim Thời Thanh Thu loạn nhịp, sau một lúc mới khôi phục lại tự nhiên, cười nói: "Mình đã kêu A Hiểu đợi mình ở cửa, lẽ ra cô ấy phải tới rồi mới phải."

Ôn Khinh Hàn mím môi cười: "Thôi, vậy mình đi ra ngoài cùng cậu." Cô dừng lại, sau đó nhẹ nhàng bổ sung: "Từ từ đi..."

Giống như đi chậm hơn một chút, lại chậm hơn một chút thì Thời Thanh Thu sẽ không rời khỏi nơi này, và bọn họ sẽ không xa cách lâu như vậy. Rõ ràng trước kia đã trải qua rất nhiều chuyện, hôm nay bỗng nhiên được sáng tỏ, như thể dồn hết mọi thứ trong quá khứ chỉ để cho Thời Thanh Thu biết vào hôm nay.

Thời Thanh Thu nhìn cô, cắn môi, có chút xấu hổ nói: "Mình phải đi đây, cậu không thể nói chuyện nhẹ nhàng một chút sao?"

Khoé môi Ôn Khinh Hàn cong lên, nhẹ nhàng nói: "Chẳng lẽ cậu không cho phép mình muốn nói cái gì thì nói sao? Đại minh tinh trở nên bá đạo như vậy từ khi nào thế?"

Thời Thanh Thu dừng lại, Ôn Khinh Hàn cũng dừng lại, nàng nhìn Ôn Khinh Hàn, vừa muốn cười vừa cảm thấy sống mũi nóng lên, nàng kéo tay Ôn Khinh Hàn, tay kia nắm chặt tay của cô trong lòng bàn tay, vừa cười vừa trêu chọc nói: "Luật sư Ôn, bây giờ cậu càng ngày càng già mồm rồi đó. Cậu muốn mình nói thế nào chứ? Nếu đồng nghiệp của cậu biết được, hình tượng của cậu nhất định sẽ sụp đổ." Nàng nói xong, giọng nói trầm xuống: "Cậu cứ như vậy thì mình đi sao được..."

Tim Ôn Khinh Hàn thắt lại, nắm không được cũng buông không xong, cuối cùng nhẹ giọng dỗ dành nàng: "Được rồi, đi thôi, mình sẽ không nói gì đâu. Đến nơi thì nhắn tin cho mình."

Thời Thanh Thu lặng lẽ nhìn cô, hai tay nắm chặt lấy cô, như muốn bóp nát phòng ngự trong lòng, phá nát bức tường kia, không cần lo lắng, không cần sợ hãi, không cần chạy trốn.

Thời Thanh Thu nhìn thần sắc ôn nhu của Ôn Khinh Hàn, nàng cắn môi nói nhỏ: "Khinh Hàn, cậu ôm mình một cái đi..."

Ôn Khinh Hàn buông quai xách vali ra, không chút do dự ôm Thời Thanh Thu vào lòng, cô im lặng cười, cánh tay ôm chặt Thời Thanh Thu vào lòng, khàn giọng hỏi: "Không sao chứ?"

Thời Thanh Thu vòng tay qua eo Ôn Khinh Hàn, trái tim như muốn run lên, khoảnh khắc kia trong nháy mắt gần như muốn nuốt chửng sự do dự của nàng.

Nàng ngẩng đầu lên, dùng sức cắn chặt môi dưới, như muốn cắn ra máu, hơi ngẩng đầu lên, nói nhỏ vào tai Ôn Khinh Hàn: "Khinh Hàn, đoàn phim cho phép đến thăm ban. Cuối tuần, nếu cậu rảnh thì có thể đến tìm mình. Mình sẽ gửi cho cậu địa chỉ khách sạn và số phòng khi mình đến nơi, sau đó sẽ gửi cho cậu số của A Hiểu. Còn nữa… mình... "

“Được rồi, đừng nói nữa, mình biết rồi.” Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng cắt ngang sự do dự của Thời Thanh Thu, cô vươn tay vuốt ve mái tóc của Thời Thanh Thu, hết lần này đến lần khác an ủi: “Được rồi, mình biết mà.”

Thời Thanh Thu rút khỏi vòng tay của Ôn Khinh Hàn, nhìn vào mắt cô hỏi: "Vậy thì cậu có định tìm mình không?"

Ôn Khinh Hàn thu tay về, vẫn luôn ôn nhu bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt có chút giảo hoạt, hỏi: "Cậu muốn mình đến không?"

Thời Thanh Thu buồn cười đáp lại: "Không muốn, dù chỉ một lần cậu cũng đừng đến, như vậy là tốt nhất."

Chợt có tiếng còi xe ở đằng xa, cả hai quay lại nhìn, chiếc xe Starry Night gửi đến đã đợi sẵn ở đó, Dương Hiểu bước ra khỏi xe vẫy tay với họ.

“Mình phải đi rồi, cậu mau đi làm sớm đi.” Thời Thanh Thu dặn dò nói: “Trong khoảng thời gian này, ba mẹ mình cũng rất muốn gặp cậu, có việc gì thì gọi điện cho mình.”

Ôn Khinh Hàn gật đầu, vươn tay vén tóc tán loạn sau tai cho nàng, âm thanh thản nhiên nói: "Đi đi, đừng để người ta đợi lâu."

Thời Thanh Thu gật đầu, xoay người kéo vali rời đi, đi về phía Dương Hiểu. Cho đến khi nàng lên xe, Ôn Khinh Hàn vẫn đứng yên tại chỗ nhìn nàng, Thời Thanh Thu quay đầu nhìn lại, biết Ôn Khinh Hàn không nhìn thấy mình, nhưng cô vẫn như cũ nhìn lại cho đến khi xe quay ra khỏi cổng lớn Phượng Hoàng mới thu mắt lại.

"Thời Thu, đúng là vợ chồng mới cưới có khác. Lưu luyến quá nha. Tối hôm qua có phải... Hửm?” Dương Hiểu giở khuỷu tay đụng vào tay của Thời Thanh Thu, đôi lông mày nháy mắt ám chỉ.

Ôn Khinh Hàn không có ở đây, cảm xúc của Thời Thanh Thu cũng hồi phục, nàng hồi phục tinh thần, nhìn Dương Hiểu thở dài nói: "Làm sao? Tò mò? Cô lo lắng tốt đó, biết về sau không có chỗ cho cô, dù sao cô cũng là người không có tình yêu mà. "

Dương Hiểu: "……"

Nói trắng ra, nội dung tối hôm qua là ngược những con chó độc thân này à?

Chuyến bay của Thời Thanh Thu đến thành phố S vào khoảng trưa muộn hơn một chút, ngay khi hạ cánh, nàng nhanh chóng lên xe do đoàn làm phim sắp xếp, tức tốc đến khách sạn gần cơ sở quay phim để nhận phòng.

Đội đạo diễn và đội sản xuất đã đến, Thời Thanh Thu để Dương Hiểu đi cất đồ đạc vào phòng, sau đó gửi một tin nhắn báo bình an cho Ôn Khinh Hàn và nhóm gia đình, đi đến phòng của đạo diễn Lê Thời Lượng.

Sau khi gõ cửa, nhà sản xuất mở cửa cho nàng vào, đạo diễn và nhà sản xuất đang ở trong phòng, đứng xung quanh cái bàn thảo luận điều gì đó.

Thời Thanh Thu mỉm cười với nhà sản xuất gật đầu: “Chị Lục.” Sau đó anh chào hỏi hai người bên trong: “Đạo diễn Lý, anh Lâm, đã lâu không gặp.”

Thời Thanh Thu cầm kịch bản đi đến, hai người đàn ông cũng đứng dậy, một bộ thân cận. Lê Thời Lượng lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt cuộn kịch bản lại gõ vào một chiếc ghế khác và nói: "Nhìn này, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi. Vừa rồi chị Lục của cô còn nói tại sao cô vẫn chưa đến đó, đã nửa năm không gặp, chúng ta rất nhớ cô đó.”

Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mở cửa cho Thời Thanh Thu vừa rồi đi theo Thời Thanh Thu ngồi xuống, sau đó tức giận phản bác lại Lê Thời Thượng: "Là anh nói mấy lời kia đó chứ? Mới mấy tháng trước đã bắt đầu nói khi nào khởi động máy. Anh còn vội vã muốn nhìn thấy Thanh Thu diễn vai tướng quân, haiz, anh đừng phủ nhận, tôi có ghi âm đây này... "

"Làm sao có chuyện đó chứ?" Lê Thời Thượng đã mấy chục tuổi, bộ dáng không thua người trẻ tuổi, thoạt nhìn rất hoạt bát: "Tôi là đạo diễn, yêu nhân tài như mạng không được sao? Thanh Thu nhà chúng ta diễn là nhất rồi. Tôi không thể đợi được đó, thì thế nào? "

Lục Hi mặc kệ, đặt điện thoại xuống, nhấn mạnh nói: "Chuyện này thì tôi không đồng ý. Cái gì mà Thanh Thu nhà chúng ta? Thanh Thu bây giờ đã có gia đình rồi đó."

Nhà sản xuất Lâm Minh Hiên vội vàng rót trà cho từng người, khuyên nhủ nói: "Được rồi, hai người, còn nói không nói chuyện mà?"

Lúc này Thời Thanh Thu mới cười hỏi: "Chiêu Ý vẫn chưa đến đây sao? Lúc trước tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng nói sẽ vào cùng thời gian với tôi."

Thi Chiêu Ý là một nữ diễn viên chính khác, cô ta cũng từng giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim trong nước, có thực lực ngang hàng với Thời Thanh Thu, đều là một trong số ít những diễn viên thuộc phái hành động.

Lê Thời Lượng mở khóa điện thoại, xem lại lịch sử trò chuyện với Thi Chiêu Ý: "Cô ấy nói không phải hôm nay thì là ngày mai. Cũng giống như cô, định đến đây trước khi khởi động máy tìm cảm giác."

Anh đặt điện thoại sang một bên, tiện tay lấy vài hạt lạc trong đĩa trên bàn, có chút đâm chiêu bóc vỏ: "Nhưng tôi cảm thấy hai cô hợp tác với nhau không cần phải lo lắng. Cũng không phải không ăn nhập với nhau. Nhưng mà vai diễn của Thanh Thu, các cảnh diễn đánh võ thuật cần phải chân thật, nhưng nếu nó khó khăn quá thì cô nên sử dụng thế thân, đặc biệt là phần đeo mặt nạ để chiến đấu ở phía sau."

Trong quá trình quay phim có người chuyên môn chỉ huy động tác, đây là chỉ đạo võ thuật, bộ phim này được đầu tư rất hoành tráng, chỉ đạo võ thuật là một diễn viên hành động có tiếng. Bây giờ neus đề nghị như vậy, tất nhiên Thời Thanh Thu cũng nghe theo chỉ đạo, nàng vuốt cầm đồng ý: "Được, tôi biết rồi."

"Vậy thì không có gì cả, đều là người quen. Không cần để ý mấy nghi thức xã giao đó." Lý Thừa Lượng ném một viên đậu phộng vào miệng, lại uống thêm một ngụm trà rồi nói: "Bây giờ chúng ta chờ Thi Chiêu Ý đến, tối ngày khởi động máy thì chúng ta tụ tập đi chơi."

Lục Hi vươn tay cầm một miếng bánh ngọt ăn, khi nhìn thấy nụ cười động lòng người của Thời Thanh Thu, nhịn không được nói chuyện phiếm: "Thanh Thu, kết hôn cũng được một thời gian rồi. đám cưới xong thì đã đi quay phim, vị kia nhà cô không có ý kiến gì sao? Không biết nhóm người hâm mộ của cô sẽ đau lòng đến mức nào nữa."

Sao Ôn Khinh Hàn lại không có ý kiến chứ? Nghĩ đến hai ngày tiếp xúc, tuy Ôn Khinh Hàn không nói lời nào, nhưng biểu hiện ra mấy cảm xúc nhỏ khắp nơi, bình thường trí nhớ tốt như vậy nhưng ngày hôm qua cứ hỏi mấy vấn đề đã hỏi rồi? Lần đầu tiên hỏi vấn đề đó không biết cô đã nghĩ gì.

Trong nháy mắt Thời Thanh Thu giật mình, nhưng rất nhanh chóng bình phục, cầm tách trà trong tay khẽ cười: "Cô ấy... cô ấy có ý kiến ​​rất lớn, nhưng tôi đã nói với cô ấy rằng cô ấy có thể đến thăm ban."

Lê Thời Thượng liếc nhìn Thời Thanh Thu, nói "chậc" vài lần.

Lâm Minh Hiên cười lắc đầu: "Đúng là vợ chồng mới cưới như keo sơn. Người già chúng ta bây giờ đâu có dính như keo như thế? Vị nhà tôi còn rất muốn tôi quay một bộ phim từ ba đến năm năm đây."

Lục Hi “Hả?” một tiếng, có chút chán ghét nói: "Ông Lâm, ông nói như vậy là sao? Ai mà không biết ông và vợ có tình cảm rất tốt. Những lời này là để trêu chọc người khác sao, không chừng trong lòng đang hi vọng trong ba hoặc năm ngày nữa là có thể về nhà đấy."

Bị phản bác lại, quả nhiên là người quen thì không cần khách sáo. Thời Thanh Thu ở một bên mỉm cười, Lê Thời Lượng liếc nhìn đồng hồ, cầm một viên đậu phộng gõ vào mặt đồng hồ nói: "Một chút thôi, còn chưa ăn cơm trưa đấy, vừa lúc, tìm một ghế lô vừa ăn vừa nói chuyện đi, đi thôi."

"Hả? Mọi người vẫn chưa ăn trưa sao? Tôi còn nghĩ tôi đến muộn như vậy, mọi người đã đi ăn rồi chứ." Thời Thanh Thu vừa nói vừa theo vài người ra khỏi phòng, thuận tiện lấy điện thoại ra thông báo cho Dương Hiểu, để cô ta đợi mình ở cửa khách sạn.

"Không phải? Vừa rồi cô gửi tin nhắn cho chúng tôi, chị Lục cô nói chờ cô đến ăn cùng luôn."

Lê Thời Thượng đi sau cùng, lấy thẻ phòng ra rồi đóng cửa lại, mấy người chậm rãi đi đến nhà hàng xung quanh. Họ rất quen thuộc với thành phố S, cũng giống như đang ở thành phố nơi họ sống vậy, vừa ra khách sạn đã đến nơi cũ mà họ đã từng đến.

Bởi vì nơi này đã nằm trong phạm vi của cơ sở điện ảnh và truyền hình, những người mở nhà hàng ở đây thường thấy rất nhiều diễn viên, vì vậy họ không có nhiều phản ứng kịch liệt lắm. Nhiều lắm chỉ ngạc nhiên một lúc, không ngờ lần này đạo diễn Lý đến quay phim, mà một trong những diễn viên chính lại là Thời Thanh Thu.

Sau bữa cơm trưa, bọn họ trở về khách sạn nghỉ ngơi, buổi tối lại cùng nhau tụ tập ăn tối nói chuyện kịch bản, mãi đến hơn mười giờ Thời Thanh Thu mới được giải thoát, trên đường trở về phòng nàng nhắn tin trên wechat với Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn: "Vậy bây giờ cậu trở về phòng à?"

Thời Thanh Thu: "Ừm, tẩy trang xong thì mình sẽ đi tắm và nghỉ ngơi. Ngày mai, một diễn viên chính khác đến, bọn mình sẽ bắt đầu diễn thử, tìm cảm giác."

Ôn Khinh Hàn còn chưa trả lời, Dương Tiêu đã cầm thẻ phòng giúp Thời Thanh Thu mở cửa, Thời Thanh Thu lập tức gửi thêm một câu: "Mình đến rồi, tẩy trang rồi đi tắm xong mình sẽ gửi tiểu thuyết “Dữ Quân Tuyệt” cho cậu xem, tắm rửa một chút rồi nói sau"

Sau đó nàng tìm link của cuốn tiểu thuyết rồi gửi cho Ôn Khinh Hàn, người sau trả lời ngắn gọn: "Được."

Thời Thanh Thu liếm môi, buồn cười không nhịn được lại thốt lên: "Cậu có thể thỉnh thoảng gõ thêm chữ ‘a’ trước khi gửi được không? Nhìn câu trả lời cậu gửi đi, giống như một cán bộ về hưu vậy."

Vài giây sau Ôn Khinh Hàn đáp: "Không muốn a."

Không muốn a.

Thời Thanh Thu nghĩ đến bộ dáng lạnh như băng của Ôn Khinh Hàng khi thốt ra câu "Không muốn a" thì nàng cười đến mức lông mày và mắt đều cong lại, cảm thấy thật đáng yêu.

Dương Hiểu lắc đầu nhìn Thời Thanh Thu, từ lúc rời khỏi phòng đạo diễn đến lúc trở về phòng, nàng vẫn chưa thay giày, đứng bên giường cũng không ngồi xuống, mà cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại cười nắc nẻ. ...

 

 

........

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16