Đồ của Thời Thanh Thu không hề ít, cúp mà mấy năm nay nhận được lẫn một ít quần áo đều lắp đầy hai cái va li, suýt chút còn không chứa đủ.
Cả hai rời khỏi thành phố Phượng Hoàng để về nhà trước giờ cơm tối, dọc đường rẽ sang mua đồ ăn, vừa về đến nhà thì Thời Thanh Thu đã bắt tay vào chuẩn bị thu dọn đồ đạc của mình rồi.
Nàng cầm cúp của mình đi tới trưng bày lên tủ kính trong thư phòng của Ôn Khinh Hàn trước, cuối cùng mới thu dọn tới quần áo của mình.
Ôn Khinh Hàn đứng bên cạnh thấy vậy, vén tay áo định giúp nàng.
Thời Thanh Thu lại không cho, nàng đẩy Ôn Khinh Hàn ra ngoài: “Mình không cần cậu giúp đâu, cậu đi nấu cơm đi, chờ mình dọn dẹp xong là có cơm để ăn rồi.”
Ôn Khinh Hàn liếc nhìn hành lý một cái: “Nhiều quần áo thế này thật sự không cần mình giúp à?”
Thời Thanh Thu kiên quyết lắc đầu: “Không cần đâu, mình định thu dọn xong sẽ ăn cơm ngay, cậu đi làm cơm đi, hôm nay cũng tới ngày cậu làm cơm rồi đó.”
Ôn Khinh Hàn xoa đầu nàng một cái, khóe môi khẽ cong lên:: “Vậy lúc cậu cần giúp đỡ thì gọi mình một tiếng, nếu không cần thì thu dọn xong cứ để rương hành lý ở đó đi, ăn cơm xong mình dọn giúp cậu.”
Thời Thanh Thu kéo tay cô xuống, vừa đẩy cô ra khỏi phòng vừa thúc giục: “Đi nhanh đi, mình đói rồi.”
Ôn Khinh Hàn bị nàng vô tình đẩy ra phòng bếp làm cơm tối, Thời Thanh Thu ở trong phòng sắp xếp quần áo rồi treo vào tủ.
Rất lâu trước kia, nàng đã từng tưởng tượng thử cảnh tượng sau khi mình trưởng thành, trừ sẽ cử hành một hôn lễ với người yêu thì sẽ có một cuộc sống yên bình thế này.
Giày của hai người được xếp chỉnh tề trên tủ giày trước cửa, quần áo của hai người sẽ cùng treo chung với nhau, hai người sẽ cùng ngồi trước bàn ăn gắp thức ăn cho đối phương, mỗi khi ánh mắt chạm vào nhau sẽ bèn nhìn nhau cười.
Nàng cũng từng cho rằng sẽ không có được cuộc sống như thế nữa, nàng sợ phải chia tay thêm lần nữa, thậm chí còn chẳng cho bản thân một cơ hội bắt đầu lại.
Nhưng hôm nay, hình ảnh trong tưởng tượng lúc trước dần hiện lên đầy đủ, trong hình ảnh cũng là cùng một người, là một người lúc nào cũng cao ngạo lạnh lùng, ánh mắt vừa sầm xuống cũng khiến người ta lạnh run.
Một tầng cuối cùng của tủ quần áo được xếp áo khoác mùa đông, Thời Thanh Thu chồng áo khoác của mình lên đó, lúc đặt lên lần thứ hai, tay vô tình lướt qua, chạm vào một thứ mềm mại.
Nàng lôi ra xem thử, đó là một cái gối ôm hình vuông, hai mặt trái phải đều có in một nhân vật Chibi. Phong cách thế này rất dễ làm người ta khó nhận ra được rốt cuộc là đang vẽ ai, nhưng Thời Thanh Thu mới nhìn đã nhận ra đó chính là tạo hình của nàng trong một bộ phim được quay vào hai năm trước.
Bởi vì trên mặt nhân vật kia có một hình xăm, vừa sáng ngời vừa xinh đẹp, nàng vẫn còn nhớ rõ tạo hình này.
Thời Thanh Thu ôm gối ôm, trước mắt như hiện ra một cảnh tượng thế này: Ôn Khinh Hàn ôm gối ôm này vùi trên sô pha xem tivi, đột nhiên có cuộc gọi đến, cô thả lỏng một tay cầm di động lên nghe nhưng từ đầu đến cuối đều không hề buông gối ôm ra.
Mũi Thời Thanh Thu đau xót, nàng chợt nghĩ tới hai năm nay mình ra ngoài công tác, Ôn Khinh Hàn đau khổ chịu đựng tình cảm trong lòng, cẩn thận gửi tin nhắn cho mình, rất lâu sau mới gọi điện thoại cho nàng một lần, hơn nữa trên cơ bản toàn là nói về tình hình trong nhà, bảo nàng không cần phải lo.
Thật ra không phải là nàng không muốn liên lạc, giống như ngày đó nàng đã nói, nếu như đi nhầm một bước thì sẽ không có hiện tại.
Lúc Ôn Khinh Hàn đi vào, Thời Thanh Thu đang bỏ một chút đồ vụn vặn vào trong ngăn tủ, cũng cất album đi.
Ánh mắt cô nhạy bén, vừa liếc mắt đã thấy được cái gối ôm bày trên giường.
Ngay từ ngày đầu tiên Thời Thanh Thu dọn vào ở, cô đã hoàn toàn phơi bày tất cả những mặt riêng tư của mình cho Thời Thanh Thu. Món đồ làm dịu sự nhớ nhung của cô kia, mặc dù cô không chủ động lấy ra nhưng cũng không nỡ vứt đi, chỉ đặt ở đó như thế, còn về việc có bị Thời Thanh Thu phát hiện ra hay không thì cô cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng bước qua, vòng tay ôm eo Thời Thanh Thu từ phía sau, biết rõ mà còn cố hỏi bên tai nàng: “Bà Ôn, sao lại lấy đồ của mình ra vậy?”
Thời Thanh Thu đẩy ngăn kéo đi, bình tĩnh nói: “Cho cậu suy nghĩ một chút đấy, nhân lúc mình vẫn chưa moi ra hết thì tự thú thật với mình đi.”
Ôn Khinh Hàn chống cằm trên vai nàng, thành thật khai báo: “Không có, chỉ có mỗi cái này thôi.”
Bây giờ nàng không chịu được một chút yếu thế này của Ôn Khinh Hàn, chỉ cần là Ôn Khinh Hàn tới gần nàng, hơi nhẹ giọng một chút là nàng đã không nỡ trêu chọc nữa rồi. Nhất là sau khi biết được tâm sự của Ôn Khinh Hàn trong mấy năm nay, trong lòng nàng vô cùng đau xót.
Thời Thanh Thu quay lại, hít hà mùi thơm trên người Ôn Khinh Hàn, dường như còn có một ít mùi thơm của đồ ăn. Nàng mím môi cười một tiếng, thần tiên không dính khói lửa trần gian này cuối cùng vẫn chạm vào khói lửa thế tục vì nàng.
“Bà Thời.” Thời Thanh Thu khẽ phất tóc dài trên vai nàng, cười như không cười nói: “Cậu vẫn thua đứa bé lúc trước một chút, cả phòng của cậu bé đó toàn là mình mà cậu thì chỉ có một cái gối.”
“Một cái là đủ rồi.” Ôn Khinh Hàn không tránh đi, vẻ mặt hiện lên vẻ dịu dàng ôm Thời Thanh Thu vào lòng: “Lúc nhớ tới cậu thì ôm nó một chút, vậy nên cũng không cần nhiều. Hơn nữa thỉnh thoảng mấy đồng nghiệp cũng sẽ tới đây, bị bọn họ phát hiện thì có lẽ cũng sẽ bị cậu biết. Trần Dật kia vừa nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ nói rất nhiều.”
Thời Thanh Thu cúi đầu dịu dàng hỏi bên tai cô: “Vậy nên bảo bối Ôn nhà chúng ta ăn dấm rồi hả?”
Ôn Khinh Hàn hỏi lại: “Cậu đoán xem?”
“Mình đoán à…” Thời Thanh Thu híp mắt mỉm cười, khẽ thở nhẹ bên tai Ôn Khinh Hàn: “Mình đoán chắc chắn là cậu uống một vại dấm to, hơn nữa còn là loại chua nhất nữa.”
Ôn Khinh Hàn khẽ cười một tiếng, không trả lời nàng, hai tay vẫn ôm chặt Thời Thanh Thu.
Lúc trước cô không có tư cách gì để yêu Thời Thanh Thu, cô chỉ có thể lặng lẽ đè nén những cảm xúc tạo thành từ yêu thương xuống đáy lòng. Dù cho mấy tháng trước bọn họ kết hôn thì cô cũng không thể thổ lộ hết tình cảm được.
Cô đã từng nghĩ nếu thật sự chỉ là bạn bè, vậy thì mượn quan hệ hôn nhân này, ít nhất cô có thể quan tâm, có thể bảo vệ Thời Thanh Thu. Đối với cô mà nói, chỉ như vậy cũng đã đủ rồi, có thể làm bạn tới già thì chỉ là bạn bè cũng được.
Bây giờ cô có thể yêu nàng không chút cố kỵ nào, cũng không cần tiếp tục giấu giếm. Cô có thể ghen tuông một cách công khai, có thể ôm Thời Thanh Thu vào lòng khi nhớ nàng, có thể chải đầu mặc quần áo cho Thời Thanh Thu, không cần phải sợ mấy cảm xúc kia sẽ bị lộ ra trong lúc cô lơ đãng.
Thời Thanh Thu sờ lên mái tóc dài của cô, khẽ thì thầm bên tai cô: “Khinh Hàn, kể cho mình nghe cuộc sống của cậu trong mấy năm qua được không? Mình muốn nghe, mình muốn biết cậu nhớ mình thế nào.”
Ôn Khinh Hàn nhìn chăm chú vào nàng, hỏi: “Cậu rất muốn biết à? Có thể sẽ nhàm chán, cũng rất vô vị, lại rất bình thản, hoàn toàn không có gì hấp dẫn cậu cả.”
Trong lòng nàng mềm nhũn, nâng mặt Ôn Khinh Hàn lên, dỗ dành cô: “Mình chỉ muốn biết chuyện liên quan tới cậu thôi, và cả những gì có liên quan tới mình nữa, không được giấu giếm mình chữ nào hết.”
Ôn Khinh Hàn hơi nhướng mày, suy nghĩ một chút rồi nắm tay Thời Thanh Thu ra ngoài cửa phòng, vừa đi vừa nói: “Muốn nghe chuyện cũ cũng được, ăn cơm trước đã, ăn cơm xong chúng ta đi tản bộ, từ từ mình kể cho cậu nghe…”
Sau bữa cơm chiều sẽ có rất nhiều người đi tản bộ trong hoa viên, Ôn Khinh Hàn mua căn nhà này ở vị trí tốt, không những phong cảnh không tồi là còn có không ít công trình giải trí.
Màn đêm buông xuống, gió khẽ thổi qua, có rất nhiều người trong cư xá ra ngoài tản bộ, có người yêu cũng có vợ chồng lâu năm, trong đó còn có cả một gia đình ba người dẫn theo con mình.
Sắp vào thu nên gió đêm cũng chuyển từ ấm áp sang lạnh không ít, Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu nắm tay nhau bình thản dạo bước dọc theo vườn hoa, hai người đi về phía mặt trời lặn.
Ôn Khinh Hàn ung dung hỏi: “Bà Ôn, đồ ăn tối nay có hợp khẩu vị không?”
Thấy cô dùng giọng điệu như vậy, Thời Thanh Thu cũng phối hợp bày ra nét mặt tươi cười: “Đương nhiên là hợp rồi, món cá hấp kia rất ngon, quả nhiên là đầu bếp Ôn làm có khác.”
Ôn Khinh Hàn cười một tiếng, dưới ánh nắng chiều, trong ánh mắt cô có từng vệt sóng gợn lăn tăn: “Chỉ có cá hấp là ngon thôi à? Khoai tây trộn rau thì sao? Cả mấy món khác nữa.”
“Ngon hết, món nào cũng giống như đồ ăn trong khách sạn lớn, không đúng, ăn còn ngon hơn trong khách sạn.” Thời Thanh Thu lắc tay đang nắm, không hề bủn xỉn khen ngợi cô.
Khóe môi Ôn Khinh Hàn cong lên, trong lòng ấm áp. Nàng hất cằm nói: “Thanh Thu, mình sắp bắt đầu kể chuyện đây, cậu nghe cho kỹ, mình không nói lại lần hai đâu.”
Thời Thanh Thu buông tay ra, khoác lên cánh tay cô: “Vâng, rửa tai lắng nghe.”
Cô im lặng một hồi, ánh mắt bay ra, dừng trên hồ nhân tạo ở gần đó rồi lại rơi trên cầu đá, mãi đến khi bầu không khí im lặng này như đã trôi qua cả thế kỷ dài dằng dặc, cô mới thong dong lên tiếng: “Căn nhà này là ba tặng mình lúc tốt nghiệp đại học, lúc đó ông ấy cho mình chọn, mình chọn trúng nơi này. Phong cảnh ở đây rất tốt, phong cách cũng ổn, quan trọng nhất là không hề giống với căn nhà của một người mới đi làm tí nào, trái lại càng giống kiểu người đã có gia đình chọn hơn.”
Cô dừng lại, Thời Thanh Thu cười một tiếng rồi hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Ôn Khinh Hàn nhìn nàng một cái, nụ cười phai nhạt đi, tiếp tục kể: “Sau đó, ngày đầu tiên mình mới chuyển vào đã có hàng xóm hỏi mình là ‘Cô gái, một mình cô ở trong căn nhà lớn thế này bộ không sợ à?’. Mình nói ‘Không sợ, bình thường nghỉ ngơi cũng gọi thêm đồng nghiệp tới tụ tập một chút, chỗ rộng rãi thì chúng tôi cũng dễ ở.’. Sau đó nữa, hàng xóm lại cười mình, nói là lần đầu tiên có người mua nhà còn phải suy xét tới việc chỗ này có đủ lớn để đồng nghiệp tới chơi không đấy.”
Thời Thanh Thu lờ mờ cảm nhận được mục đích thật sự của Ôn Khinh Hàn vào lúc đó, trong lòng nàng khẽ run lên, ôm sát cánh tay Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn dẫn Thời Thanh Thu đi về phía hồ nhân tạo, giọng nói của cô dịu dàng, không có chút lãnh đạm của một người đang kể chuyện xưa: “Thật ra mình cũng không có nghĩ nhiều như thế, mình chỉ cảm thấy mình muốn một căn nhà đủ rộng, muốn để một người ở cùng mình, có cô ấy ở đó thì căn nhà này đã có thể gọi là ‘nhà’. Chúng ta có thể trang trí ngôi nhà này kiểu gì cũng được, cô ấy thích, cô ấy muốn thì mình sẽ mua về hết, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được rồi.
Đến buổi tối, bọn mình có thể ăn cơm cùng nhau, cùng xem phim truyền hình đang hot, cùng ăn một quả táo, cùng tắm cùng đánh răng chung, ngủ chung. Trước khi ngủ cô ấy sẽ chúc mình ngủ ngon, ngày hôm sau bọn mình lại tiếp tục cuộc sống như vậy, không ào ạt, không ồn ào, chỉ như vậy là đủ rồi.”
Thời Thanh Thu cảm thấy vành mắt mình như có gì đó đang dâng lên, căng chặt, lời nói cũng không thốt ra được, nàng cảm thấy vừa cất giọng sẽ rất khàn.
Hai người đi tới bên cạnh hồ nhân tạo, trên đình giữa cầu đá có bạn nhỏ chạy tới chạy lui, có cả người lớn hét lên bảo đứa bé cẩn thận và cả tiếng cười, nhưng mà những tiếng này hoàn toàn không vào được tai của hai người.
Ôn Khinh Hàn lót hai cái khăn tay lên bậc thang, kéo Thời Thanh Thu ngồi xuống, trên mặt hồ có gió lạnh thổi qua tăng thêm vài phần lạnh lẽo trong thời điểm thay mùa này.
Thời Thanh Thu ngồi xuống lại khoác lên cánh tay Ôn Khinh Hàn, bình ổn cảm xúc một hồi, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: “Còn nữa không? Mình vẫn chưa nghe đủ.”
Ôn Khinh Hàn dời mắt dừng trên gò má của Thời Thanh Thu, ánh mắt dịu dàng: “Còn chứ. Trừ mấy chuyện vừa rồi ra thì có lẽ bọn mình còn có thể đi xem phim của cô ấy. Kỹ thuật diễn của cô ấy rất tốt, một con người thiện lương như cô ấy lại có thể diễn dịch ra được rất nhiều tính cách nhân vật khác nhau. Có tàn nhẫn, có yếu mềm, mỗi một nhân vật đều giống như cô ấy nhưng lại không phải là cô ấy thật.”
Thời Thanh Thu dựa vào vai cô, hoàn toàn lún vào trong lưới tình mà cô bện. Rõ ràng một người trông không nhiệt tình như vậy sao lại dịu dàng đến mức này được chứ? Cảm giác giống như từ lúc hai người bắt đầu kết hôn, cô đang hoàn chỉnh từng ngày từng ngày một, trước đó thì một từ liên quan để hình dung cô mà Thời Thanh Thu có thể nghĩ ra được chính là lạnh lùng.
“Chắc chắn cô ấy đang may mắn, rốt cuộc có phải kiếp trước cô ấy đã làm một chuyện rất tốt nên kiếp này mới gặp được cậu hay không.” Một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt Thời Thanh Thu rơi xuống trên vai Ôn Khinh Hàn, giọng của nàng nhẹ lại, vô cùng dịu dàng: “Có lẽ cô ấy còn tự hỏi mình, rốt cuộc cô ấy có đáng để cậu yêu như vậy không.”
Ôn Khinh Hàn vuốt tóc Thời Thanh Thu, hòa hết nhu tình vào trong lời nói: “Vậy tối hôm nay cô ấy phải bị mình dạy dỗ lại một lần mới được, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy mà cô ấy còn nghĩ mãi không ra. Cô ấy phải biết, yêu không có chuyện hỏi có đáng giá hay không.”
Cô tránh tay Thời Thanh Thu, dùng hai tay kéo Thời Thanh Thu vòng lòng, nở nụ cười bình tĩnh hỏi: “Mình kể xong chuyện cũ của mình rồi, bà Ôn đã hài lòng chưa?”
Thời Thanh Thu dựa vào lòng Ôn Khinh Hàn, nghe tiếng người ồn ào bên tai và cả tiếng tim đập gần trong gang tấc. Bình tĩnh như vậy khiến người ta an tâm, khiến nàng quyến luyến.
“Cũng hài lòng rồi, trừ phần cuối cùng.” Thời Thanh Thu ngẩng đầu, trong mắt như có ánh sáng nhu hòa nhộn nhịp: “Bây giờ có người thì hay rồi, còn muốn dạy dỗ mình, định dạy thế nào hả?”
“Ừm…” Ôn Khinh Hàn suy tư thật dài, khóe môi khẽ cong lên: “Cậu đoán xem?”
Thời Thanh Thu cười một tiếng, duỗi tay đẩy trán Ôn Khinh Hàn một cái: “Trong đầu cậu toàn nghĩ gì không thế? Mình muốn vạch trần bộ mặt thật của cậu cho đồng nghiệp của cậu thấy.”
Nàng và Ôn Khinh Hàn nhìn nhau, khắc sâu nhu tình lưu luyến của nhau trong lòng. Trong hoàn cảnh không hoàn toàn yên tĩnh này, trong tim, trong mắt của nàng chỉ có thể nghe thấy nhìn thấy người này, trong lòng cũng liên tục chiếu lại chuyện cũ vừa rồi.
Nàng muốn dùng hết tất cả can đảm và vận may để yêu đương với Ôn Khinh Hàn một lần, dù thua thì nàng cũng không tiếc nuối.
Chỉ cần là Ôn Khinh Hàn, nàng nguyện ý.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)