Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 116

947 0 7 0

Chờ Ôn Khinh Hàn vào nhà, Thi Chiêu Ý, Tần Vọng và cả Quý Lam đều đã chuẩn bị đi về.

Không khí trong nhà ấm áp, Ôn Khinh Hàn cởi áo khoác, nghênh đón mọi người đi ra: “Mới đó mà đã về rồi ư? Mọi người bàn chuyện xong hết rồi à?”

Tần Vọng cắn quả táo rồi nói: “Cũng chẳng có chuyện gì to tát, không phải chỉ là chút chuyện ở phòng làm việc thôi ư? Mọi người nói chuyện mấy câu là xong ấy mà.”

Thi Chiêu Ý cười nói: “Ừ đúng thế, vẫn phải khen bà chủ Thời của chúng ta dễ nói chuyện.”

Thời Thanh Thu vươn tay tới, Ôn Khinh Hàn tự giác nắm tay nàng, nhìn về phía mọi người định giữ lại: “Không thể ở lại thêm chút nữa à? Nhất là Chiêu Ý đó, hiếm khi gặp mặt một lần, lần tiếp theo cũng không biết là khi nào nữa.”

Thi Chiêu Ý tiếc nuối nói: “Thật ra thì mình cũng muốn đó, nhưng mà sáng mai phải bay đi tham gia một hoạt động từ thiện, đêm nay nhất định phải trở về khách sạn.”

Tần Vọng nhún vai, lời nói sâu xa: “Bọn anh đi chung một xe tới đây, anh phải đưa Chiêu Ý về, hơn nữa anh và Lam Lam muốn đi trải nghiệm thế giới hai người nên sẽ không ở lại quấy rầy vào thế giới hai người của bọn em đâu.”

Thời Thanh Thu đã chuẩn bị tinh thần đấu võ mồm với Tần Vọng nên quen thói bật ngược lại anh ta: “Em có muốn giữ thì cũng chỉ giữ Tiểu Lam với Chiêu Ý thôi, anh thì sao cũng được.”

Thi Chiêu Ý khẽ cười một tiếng, giơ tay nắm lấy tay còn lại của Thời Thanh Thu, khẽ lắc qua lắc lại: “Vậy tụi mình đi nhé, lần sau gặp lại, nếu muốn tìm mình làm phù dâu thì phải nói sớm để mình chừa thời gian ra.”

Ôn Khinh Hàn cong môi mỉm cười không lên tiếng, Thời Thanh Thu buông tay cô ra rồi đi sang kéo cánh tay Thi Chiêu Ý lại, cười nói: “Hy vọng lần sau gặp lại cậu có thể dẫn theo một đối tượng đến ra mắt mình rồi ngày nào mình cũng sẽ đau khổ vì cậu, được chưa?”

Tần Vọng cắn quả táo, xoa xoa hai cánh tay, lóng ngóng nói bằng giọng quái gở: “Con gái tạm biệt nhau phiền phức ghê đấy…”

Quý Lam nhéo một cái thật mạnh vào tay anh ta: “Anh nói bậy nói bạ gì đấy?”

“Được rồi, thật sự phải đi rồi, có gì liên lạc qua Wechat hay điện thoại gì đó đi, đừng tiễn nữa.” Thi Chiêu Ý nhìn thoáng qua đồng hồ, cũng không tiếp tục trêu chọc nữa.

Cô ấy gật đầu ra hiệu với Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn, sau đó rời đi với Tần Vọng và Quý Lam.

Ôn Khinh Hàn không cảm thấy đói nên trở về phòng với Thời Thanh Thu, sau khi tắm rửa xong lại dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

Thời Thanh Thu tắm rửa xong đi ra, đi lấy thuốc cho Ôn Khinh Hàn trước.

Nàng mặc áo ngủ màu tím nhạt, tơ lụa dán vào da làm tôn lên thân hình mảnh mai yểu điệu vô cùng xinh đẹp của nàng, dây lưng buộc lỏng lẻo bên hông rũ xuống, khẽ lay động theo từng bước đi của nàng, giống như một giây sau sẽ bị tuột xuống vì dùng sức lực lớn.

Không biết Ôn Khinh Hàn đã mở mắt từ lúc nào, cô đang nhìn nàng không chớp mắt.

Thời Thanh Thu rót nước, không thèm quay sang nhìn cô: “Khinh Hàn, khi nãy cậu đi đâu thế? Hình như đi lâu lắm đấy.”

“Chỉ dạo chơi đâu đó ở quanh đây thôi, sau đó thì ra vườn hoa rồi một chút.” Ôn Khinh Hàn ngoan ngoãn báo cáo cho Thời Thanh Thu nhưng phần sau đó thì không cần phải nói tiếp.

Thời Thanh Thu cười nói: “Đêm hôm khuya khoắt cậu ra vườn hoa làm gì thế? Trời lạnh thế này chắc chắn là không có ai ở đó đâu nhỉ.”

“Ừ, thật sự chẳng có ai cả, lúc mình định đi về thì cậu gọi điện thoại tới đấy.” Ôn Khinh Hàn chớp mắt một cái như là cảm thấy quá lâu.

Thời Thanh Thu vừa bưng thuốc vừa bưng ly nước tới, ngồi lên giường đặt vào trong tay Ôn Khinh Hàn, giám sát cô uống thuốc, uống nước.

Cất ly xong, Thời Thanh Thu chui vào trong chăn, giơ tay lau khóe miệng giúp cô: “Nằm xuống đi, mình mở ti vi cho cậu nghe tin tức chính trị và pháp luật, nghe xong rồi đi ngủ.”

Ôn Khinh Hàn lại không nghe lời, cô vươn tay ôm cả người Thời Thanh Thu, lưu luyến vùi đầu vào trong cổ của Thời Thanh Thu.

“Sao thế?” Thời Thanh Thu ôm lại Ôn Khinh Hàn, hai tay trượt xuống vuốt ve mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng nói: “Không muốn ngủ à? Muốn xem ti vi cũng không được đâu, dễ mệt lắm, hai ngày nữa trước khi đến bệnh viện kiểm tra thì mình sẽ hỏi bác sĩ trước.”

Ôn Khinh Hàn hôn lên cổ Thời Thanh Thu một chút, cô cảm giác hô hấp của Thời Thanh Thu khẽ run rẩy, sau đó đôi môi lại chuyển sang bên tai nàng, bình tĩnh cất lời: “Trong khoảng thời gian này mình không khỏe, không thể làm gì cho cậu được, còn bắt cậu phải chăm sóc cho mình, làm phiền cậu rồi.”

Giọng của Ôn Khinh Hàn vốn đã thanh tịnh êm tai như khe núi tươi mát, lúc cô nói chuyện bằng giọng trầm thấp bình tĩnh như thế càng mang theo một sự mê hoặc không diễn tả được bằng lời.

“Có gì đâu mà phiền chứ?” Thời Thanh Thu không để ý, chỉ cười một tiếng rồi quay sang nhìn Ôn Khinh Hàn: “Cậu có chịu nghe mấy lời ngày đó mình đã nói với cậu không vậy?”

“Ừ, mình nghe hiểu hết mà, không đoán mò nữa đâu.” Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng nghiêm túc đảm bảo với cô, cô siết chặt cánh tay, ngậm lấy lỗ tai của Thời Thanh Thu.

Vào giây phút khoang miệng ấm áp bao trùm lên vành tai của Thời Thanh Thu, cơ thể Thời Thanh Thu lập tức căng chặt, rất nhiều hình ảnh cơ thể quấn quýt hiện lên trước mắt nàng, nàng mềm nhũn nằm trong lòng Ôn Khinh Hàn.

“Ôn phu nhân, mình nhớ cậu.” Giọng nói khàn khàn của Ôn Khinh Hàn nhả ra mấy chữ bên tai Thời Thanh Thu, vừa ẩn tình lại chứa ham muốn.

Ôn Khinh Hàn cực kỳ thích cảm giác thân mật với Thời Thanh Thu, mỗi lần ôm nàng đều sẽ muốn hôn nàng, mỗi lần hôn nàng lại sẽ xuống thâm nhập thêm chút nữa khiến Thời Thanh Thu hoàn toàn thuộc về mình.

Mãnh thú trong lòng như đã bị nhốt mấy năm, chỉ có Thời Thanh Thu mới có thể kiềm hãm lại, cũng chỉ có Thời Thanh Thu mới có thể thả nó được tự do.

Ôn Khinh Hàn quay sang chặn Thời Thanh Thu lại, mạnh mẽ hôn xuống, cô cảm thấy cơ thể mình như có một mồi lửa bốc lên, đốt cho cả người cô đều nóng rực, càng có thêm một sự nhiệt huyết xộc thẳng lên trán, cảm giác choáng váng ngày càng rõ ràng.

Thời Thanh Thu nhắm mắt lại đáp trả lại sự nhiệt tình của Ôn Khinh Hàn, lòng bàn tay nàng cảm nhật được nhiệt độ nóng rực khác thường trên sườn mặt cô, trầm luân trong nụ hôn dịu dàng triền miên của Ôn Khinh Hàn.

Một tay Ôn Khinh Hàn trượt xuống cởi sạch dây lưng áo ngủ của Thời Thanh Thu, một tay khác đồng thời kéo áo ngủ sau lưng Thời Thanh Thu xuống, da thịt trơn bóng thơm mịn ở vai lộ ra trong không khí.

Thời Thanh Thu bị bừng tỉnh mở mắt ra, trong mắt có vài phần lý trí giãy giụa ra khỏi sự trầm mê. Nàng đẩy Ôn Khinh Hàn ra, người sau vội vàng thở dốc, cô đã vô cùng choáng váng nên đành phải gối đầu lên ngực Thời Thanh Thu, không nhúc nhích nữa.

“Xem ra trước khi bình phục hoàn toàn thì cậu đừng hòng nghĩ tới chuyện này rồi.” Thời Thanh Thu nhẹ nhàng nói, tay khẽ vuốt ve gương mặt Ôn Khinh Hàn, dựa vào cảm giác dùng ngón tay cái vuốt ve khóe môi cô.

Ôn Khinh Hàn nhắm mắt lại, dục vọng khi nãy vẫn chưa hoàn toàn bị dập tắt, cô ngồi dậy dựa sát bên tai Thời Thanh Thu, khàn giọng nói: “Mình muốn…”

“Muốn cũng không được.” Thời Thanh Thu quả quyết từ chối, trên mặt như có nốt chu sa thoáng mở ra, giọng nói nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chờ cơ thể cậu khỏe lên rồi nói sau, ngoan nào, hai ngày nữa chúng ta đi kiểm tra.”

Ôn Khinh Hàn hôn lên đôi mắt nàng, khẽ nói: “Mình thật sự muốn mà…”

Thời Thanh Thu lại bó tay, cô đang làm nũng đấy à? Hũ nút cổ hũ cũng biết làm nũng nữa hả? Trông không hề mềm mại tí nào, quả nhiên Ôn Khinh Hàn không có thiên phú làm nũng rồi.

Động tác giơ tay định kéo áo ngủ lên che lại cơ thể của Thời Thanh Thu lại khẽ khựng lại vì Ôn Khinh Hàn, nàng ngẫm nghĩ một lát, sau đó đỏ mặt vùi vào trong cái ôm của Ôn Khinh Hàn. Quần áo cũng không thèm kéo nữa, cứ để mở ra như thế, bởi vì khi nãy Ôn Khinh Hàn giật xuống từ phía sau nên bả vai cũng bị lộ ra.

“Vậy mình cho cậu sờ một chút thôi, như vậy được không?” Giọng của nàng như bị đường ngọt nhuộm qua, vừa mềm mại vừa ngượng ngùng.

Ôn Khinh Hàn chợt cảm thấy cổ họng khô nóng, ôm eo Thời Thanh Thu: “Chỉ một chút thôi à?”

“Một chút còn chưa đủ nữa hả? Nhiều hơn chẳng phải sẽ…” Mặt Thời Thanh Thu nóng bừng dán lên da thịt ấm áp của Ôn Khinh Hàn: “Vậy… Nhiều nhất không được quá một phút, mình sợ mình không nhịn được, cậu phải giữ lời đấy.”

Ôn Khinh Hàn hơi híp mắt, bàn tay đang đặt sau lưng Thời Thanh Thu không tự chủ được bắt đầu di chuyển lên, đầu ngón tay bắt đầu hoạt động lần theo khung xương quai bướm, ngón cái lặng lẽ di chuyển đến bên sườn ngực rồi trượt lên.

Cô nghe thấy tiếng hít thở nặng nề dần trở nên vội vã của Thời Thanh Thu, nghĩ tới những lần thân mật bình thường, cô càng không thể kiềm nén được giống như trong đầu đang có hai nhân vật bản nhỏ đang đánh nhau.

Một tên màu trắng và một tên màu đỏ. Trên đầu người tí hon màu đỏ mọc ra một cắp sừng trông vô cùng tà ác, khí thế lại còn hùng hổ. Còn người tí hon màu trắng kia trông rõ ràng là thoải mái nhàn nhã, tung ra từng chiêu khống chế kẻ địch, chỉ hất tay một cái đã đánh người tí hon màu đó nằm quật trên đất.

Lửa đốt trong cơ thể lại càng lớn hơn lúc nãy, cuối cùng Ôn Khinh Hàn cũng kịp thời khống chế mình lại, cô thu tay trở mình nằm xuống, chậm rãi hô hấp từng chút một.

Ôn Khinh Hàn im lặng nhắm mắt, Thời Thanh Thu cũng tỉnh táo lại trong cơn mê loạn vừa rồi, nàng nhịn cười mặc áo ngủ vào. Thật ra trong lòng Thời Thanh Thu cũng không quá keo kiệt, nói là một phút nhưng một khi hào hứng lên thì nào còn rảnh để ý nhiều quá làm gì, nàng chỉ cần cố gắng không để Ôn Khinh Hàn phóng túng quá là được rồi.

Còn Ôn Khinh Hàn thì hay rồi, dứt khoát rụt về ngay luôn.

Thời Thanh Thu nghiêng người sang, cúi đầu dán lên bên tai Ôn Khinh Hàn, dịu dàng cười hỏi: “Ôn bảo bối, cậu còn muốn nghe tin tức nữa không? Hay là đi ngủ luôn?”

Cổ họng Ôn Khinh Hàn khẽ nhúc nhích, giọng nói bình ổn trả lời nàng: “Nghe trước rồi ngủ.”

Thời Thanh Thu cười nói: “Được thôi, vậy cậu nằm im đừng nhúc nhích nhé, mình mở tin tức cho cậu nghe, sau đó tháo băng gạc trên trán cho cậu.”

Giày vò trong chốc lát, tin tức pháp luật và chính trị mỗi tối cũng đã bắt đầu từ lâu rồi.

Thời Thanh Thu mở ti vi, chuyển tới kênh tin tức, chỉnh âm lượng phù hợp.

Nàng đi tìm thuốc mỡ rồi quay lại giường, chuẩn bị tháo băng gạc cho Ôn Khinh Hàn đang quay lưng về phía mình.

Vừa chui vào trong chăn, Thời Thanh Thu chợt nghe thấy có tiếng nói rất nhỏ pha lẫn với tiếng nam chính đang phát sóng trên ti vi, không nghe kỹ là sẽ không nhận ra.

Thời Thanh Thu tò mò tới gần nghe thử, sau đó lập tức che kín miệng, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.

Ôn Khinh Hàn đang lẩm bẩm một mình: “Điều một, luật tố tụng dân sự được xây dựng dựa trên Hiến pháp, kết hợp với kinh nghiệm và điều kiện thực tế công tác xét xử dân sự của nước ta. Điều hai, nhiệm vụ của luật tố tụng dân sự là bảo vệ các đương sự thực hiện quyền tố tụng của mình…”

Không ngờ Ôn Khinh Hàn đang học thuộc luật tố tụng dân sự, Thời Thanh Thu thật sự không biết nói gì nữa luôn.

Ôn Khinh Hàn cứ đọc như thế rồi ngủ thiếp đi, Thời Thanh Thu tháo băng gạc cho cô, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ, sau đó rón rén xuống giường tắt ti vi rồi lại trèo lên giường.

Cô hít thở nhẹ nhàng, Thời Thanh Thu cẩn thận ôm lấy cô, khẽ nói một câu chúc ngủ ngon.

Buổi tối, Ôn Khinh Hàn trở mình, trong lúc lơ đãng buồn ngủ mông lung mở mắt ra thì thấy Thời Thanh Thu đang ở trước mặt, cô không thèm nghĩ ngợi gì đã dính tới ôm lấy nàng.

Nhưng Thời Thanh Thu lại chẳng chịu nằm im, nàng hơi đẩy Ôn Khinh Hàn ra, dưới ánh đèn ngủ ấm áp, Ôn Khinh Hàn cố gắng xua tan cơn buồn ngủ, mơ hồ nhìn thấy Thời Thanh Thu đang nhíu mày.

“A… Đừng mà…” Thời Thanh Thu nỉ non, mặc dù nàng từ chối cái ôm của Ôn Khinh Hàn nhưng lại chủ động tìm được tay của cô, nắm lại thật chặt.

Ôn Khinh Hàn lập tức tỉnh táo lại, cô sợ Thời Thanh Thu mơ thấy ác mộng nên không dám chớp mắt, vươn tay sờ lên mặt nàng, nhẹ giọng gọi: “Thanh Thu, Thanh Thu, cậu nằm mơ à? Tỉnh lại đi.”

Trong sương mù dày đặc, Thời Thanh Thu bị bao vây trong một lực lượng mềm mại đang dao động, rơi xuống với tốc độ cực kỳ nhanh. Bên cạnh nàng không có bất kỳ vật thể nào để bám vào, chỉ có lúc giãy giụa là cảm nhận được có một hơi thở đang dao động bao quanh mình.

Trước mắt chợt xuất hiện một vùng đất lớn, trong lòng nàng chấn động, la lên một tiếng rồi bừng tỉnh.

Ôn Khinh Hàn vội lau mồ hôi trên trán cho nàng, lo lắng hỏi: “Sao thế? Có phải nằm mơ thấy ác mộng không?”

Thời Thanh Thu bình phục hô hấp, gật đầu một cái rồi lại lắc đầu.

Ôn Khinh Hàn khó hiểu, Thời Thanh Thu ung dung nói: “Chắc là vậy, không phải ác mộng, mình không thấy sợ cho lắm…”

“Không phải là được rồi.” Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng thở phào, thấy nàng như đang hồi tưởng lại thì vươn tay che mắt nàng: “Đừng nghĩ ngợi nữa, giấc mơ qua rồi thì ngủ tiếp thôi, muộn lắm rồi.”

Thời Thanh Thu “ừ” một tiếng, đôi mắt khẽ chớp. lông mi cọ lên lòng bàn tay của Ôn Khinh Hàn, hơi ngứa lại có hơi khó nhịn.

Cảm giác trong giấc mơ khi nãy gần giống như cảm giác Ôn Khinh Hàn ôm nàng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16